Tôi thức dậy lúc mọi người cũng vừa tỉnh giấc. Ngay tên canh gác đang mệt mỏi tựa lưng vào tường cũng vụt đứng thẳng lên vì có một tiếng gọi sang sảng từ trong rừng ra:
-Ê! Các người ở trong lô-cốt! Bác sĩ đã đến đây! Mà quả đúng là tiếng bác sĩ. Nhận ra tiếng ông, tôi nửa mừng nửa lo. Nhớ đến hành động vô kỷ luật của mình đã tự dấn thân vào vòng nguy hiểm để đến nỗi giờ đây phải sa vào tay bọn giặc, tôi thấy hổ thẹn, không dám nhìn ra hướng bác sĩ. Có lẽ bác sĩ phải dậy từ khuya, vì lúc ông đến đây, trời mới hưng hửng sáng, sương mù trên đất còn che kín cả hai chân. Xin-ve cũng vừa tỉnh dậy. Gã tươi tỉnh nói to, dáng điệu từ tốn hiền hòa:
-Bác sĩ đấy à? Xin kính chào ngài! Ngài đến sớm quá. Nào, Giót, dậy chạy ra đỡ bác sĩ qua rào một tí! Xin-ve đứng trên đỉnh đồi, một tay chống nạng, một tay dựa vào tường, điệu bộ hệt như khi hắn còn làm bếp tàu. Hắn lại nói:
-Chúng tôi có một việc này, chắc làm cho ngài phải ngạc nhiên. Chúng tôi mới có một người khách đến trọ, một cậu bé… hì, hì… cả đêm cậu ta ngủ khì bên cạnh tôi. Lúc ấy bác sĩ đã vào trong và đang đứng gần Xin-ve. Tôi nghe tiếng bác sĩ hỏi, giọng khác hẳn:
-Dim phải không?
-Chính cậu Dim! Bác sĩ dừng ngay lại, không nói một lời. Lát sau ông mới bảo:
-Được, được! Nhiệm vụ trước đã, rồi hãy trò chuyện sau. Thôi, ta đi thăm người ốm đã. ông bước vào nhà và bắt đầu đi khám bệnh. Tuy ông biết đứng giữa bọn quỷ sống này, tính mạng của ông như nghìn cân treo đầu sợi tóc, nhưng hình như ông không hề sợ chút nào! ông nói chuyện với những tên giặc ốm chẳng khác gì đi thăm con bệnh ở nhà. Tôi cho là thái độ của ông đã làm bọn chúng phải phục. Vì tôi thấy bọn chúng đối với ông như không có chuyện gì đã xảy ra, hình như ông vẫn là vị thầy thuốc của chúng khi còn ở trên tàu. ông bảo tên giặc trên đầu có buộc băng:
-Anh đã khá rồi! Từ xưa đến nay, với những người bị vết thương như anh, tôi thấy có lẽ chỉ có anh là thoát chết. Cái đầu anh có lẽ rắn hơn sắt. Thế nào Giót, khá chưa? Nước da anh còn xấu lắm! Anh đã uống thuốc chưa? Hắn đã uống chưa, các anh? Mo-gan đáp:
-Thưa ông, hắn uống rồi ạ! Bác sĩ lại nói, giọng vừa hài hước vừa thân mật:
-Các anh xem, từ khi tôi chữa bệnh cho các anh, tôi vẫn cố gắng, không để cho Tổ quốc mất một người dân nào, hay nói đúng hơn, tôi không để cho cái giá treo cổ kia làm mất đi một tội nhân nào! Bọn giặc liếc mắt nhìn nhau, không dám hé răng nói lại một lời. Một đứa trong bọn nói:
-Đích nó cũng đang thấy trong mình khó ở… Bác sĩ đáp:
-Thế à? Đích, lại gần đây! Thè lưỡi ra xem nào. Lưỡi thế này mà! Lại sốt rét rồi đấy! Mo-gan nói:
-Thôi phải rồi! Tại hắn xé sách kinh thánh đấy… Bác sĩ đáp:
-Tại, tại cái gì? Tại các anh đều là giống lừa! Các anh không biết thế nào là khí lành khí độc, thế nào là đất khô ráo với đất bùn thối rữa! Các anh còn khổ chán với cái bệnh sốt rừng này! Có ai đi chọn một vùng lầy mà ở không? Đến cả anh Xin-ve mà cũng khờ đến thế! Kể ra anh còn khá hơn bọn họ, nhưng tôi xem ra anh cũng chẳng biết một tí gì về phòng bệnh cả! Khi bác sĩ chia thuốc uống cho mọi người, đứa nào cũng theo lời ông dặn một cách ngoan ngoãn và khúm núm đến buồn cười! Bác sĩ nói:
-Hôm nay thế là xong! Bây giờ tôi muốn nói với cậu bé này vài câu. Tên Giót đứng ở ngoài đương khạc nhổ một thứ thuốc gì hình như đắng lắm. Nghe bác sĩ nói thế, hắn vội kêu to:
“Không được!” Xin-ve vỗ tay xuống thùng rượu, quát lớn:
-Câm mồm ngay! Rồi hắn quay lại bác sĩ, giọng ôn tồn:
-Thưa bác sĩ, tôi cũng đã nghĩ đến điều ấy! Tôi biết bác sĩ rất mến cậu bé này. Còn chúng tôi thì rất đội ơn bác sĩ đã rộng lòng săn sóc chữa bệnh cho chúng tôi. Chúng tôi rất tin ở bác sĩ. Bác sĩ đưa thuốc gì, chúng tôi cũng uống cả. Còn cậu Dim… cậu có hứa với tôi một lời không? Tôi biết cậu tuy con nhà nghèo, nhưng khí khái như một người quân tử. Cậu có hứa với tôi là cậu không trốn không? Tôi vội hứa ngay là tôi không trốn. Xin-ve lại nói:
-Thưa bác sĩ, xin mời ngài cứ đi ra ngoài kia. Tôi sẽ dắt cậu bé ra sau. Tôi nghĩ ngài có thể nói chuyện với cậu ấy qua bờ rào. Thôi, kính chào ngài và xin gửi lời kính chúc ông Chi và thuyền trưởng được mạnh. Khi bác sĩ vừa bước ra khỏi, tất cả bọn giặc đứng lên nhao nhao phản đối. Chúng buộc cho Xin-ve tội bắt cá hai tay. Việc ấy đã hiển nhiên quá! Nhưng Xin-ve quả là một tay gian hùng. Cuộc thắng hôm qua càng làm cho hắn vững dạ. Hắn chửi mắng bọn kia thậm tệ rồi ném bức bản đồ ra bảo:
-Ngốc ơi là ngốc! Của sắp đến tay rồi mà lại làm hỏng à? Lật lọng với họ bây giờ để rồi xôi hỏng bỏng không à? Tìm được của rồi thì lật họ cũng không muộn… Bây giờ lão lang ấy muốn nói chuyện với cậu Dim, chứ lão muốn tôi hót cứt cho lão, tôi cũng hót! Nói xong, hắn ra lệnh nổi lửa nấu ăn, rồi vịn vào vai tôi chống nạng đi ra. Bọn chúng ngồi trơ lại đó, nửa tin nửa ngờ. Xin-ve bảo tôi:
-Đi thong thả, thong thả chứ! Nếu chúng thấy ta đi vội là chúng nhảy xổ lại ngay! Khi đến chỗ bác sĩ Ly, hắn đứng dừng lại, nói với bác sĩ:
-Thưa bác sĩ, cậu bé này sẽ nói lại với ngài việc tôi đã đưa tính mệnh tôi ra cứu cậu ta như thế nào. Thưa ngài, khi một kẻ phải cầm lái thuyền giữa cơn gió lớn như tôi, sống chết chỉ trong nháy mắt, tôi xin ngài hãy rủ lòng thương. Ngài nên nhớ rằng không phải chỉ có tính mệnh tôi mà còn cả tính mệnh cậu bé này nữa. Mong ngài cho tôi được hy vọng. Xong hắn nói:
-Ngài là một người quân tử, chắc sau này ngài sẽ còn nhớ những điều gàn dở của tôi, nhưng ngài cũng đừng quên những điều hay tôi đã làm. Bây giờ, tôi xin để ngài nói chuyện, mong ngài nhớ cho! Nói xong hắn lùi xa ra phía sau, ngồi trên một khúc gỗ. Hắn vừa huýt sáo vừa liếc nhìn về phía tôi và phía bọn giặc trong đồn. Bác sĩ nói với tôi, giọng buồn rầu:
-Cậu Dim! Thế là tự cậu gây ra cả! Có trời biết cho, tôi không có lòng nào oán trách cậu đâu! Nhưng có một điều tôi phải nói. Giá ông thuyền trưởng khỏe mạnh, có lẽ cậu không dám trốn… nhưng thừa lúc ông ta đau yếu mà cậu đi như vậy, thật là hèn! Thú thật nghe bác sĩ nói đến câu ấy, tôi bỗng khóc rưng rức:
-Bác sĩ Ly ơi! ông đừng làm tôi khổ nữa! Tôi đã khổ tâm nhiều rồi! Nếu không có Xin-ve thì tôi cũng đã liều chết với bọn chúng. Tôi chết cũng đáng đời thôi! Nhưng nếu bọn chúng tra khảo tôi… Bác sĩ ngắt lời, giọng đổi khác:
-Dim! Tôi không thể để cậu ở nơi này. Hãy nhảy ra đi, trốn đi!
-Thưa bác sĩ, tôi đã hứa rồi. Bác sĩ nói to:
-Biết thế nhưng không có cách nào khác nữa. Dim! Tôi có thể chịu tất cả nhục nhằn, khổ ải, nhưng tôi không thể để cậu ở đây được. Nhảy ngay đi! Nhảy một cái ra ngoài là ta biến ngay mà! Tôi đáp:
-Không! Nếu ở địa vị tôi, chắc ông cũng không làm thế. Cả ông Chi hay ông thuyền trưởng cũng vậy. Xin-ve đã tin ở tôi và tôi đã hứa với hắn. Tôi phải giữ lời hứa. Nhưng ông hãy để tôi nói hết đã. Tôi chỉ lo nếu chúng tra khảo tôi, có thể tôi làm lộ chỗ giấu tàu. Nhờ may mắn, tôi đã đoạt lại được chiếc tàu, và bây giờ, hiện nó nằm ở vùng bắc, bên bờ biển hướng nam. Đến khi nước ròng, chắc nó nằm trên cát… Bác sĩ ngạc nhiên kêu lên:
“Chiếc tàu?” Tôi vội thuật lại, bác sĩ chăm chú nghe. Xong ông bảo:
-Thế ra, cứ mỗi bước, cậu lại cứu sống chúng tôi? Cậu đã phát giác ra âm mưu bọn giặc, cậu đã tìm ra Ben-gun. ồ, Ben-gun, thật là một việc vô cùng to lớn. Rồi cậu lại lấy được chiếc tàu. Bây giờ để mặc cậu nguy khốn ở đây, chả hóa ra lũ tôi tệ bạc lắm sao? Nói đến đây, ông gọi to:
-Xin-ve! Xin-ve! Khi hắn đến gần, ông bảo:
-Tôi khuyên anh điều này: chớ vội đi tìm kho của! Xin-ve đáp:
-Vâng, tôi xin cố theo lời ngài. Nhưng chắc ngài đã biết, có tìm được của thì tôi và cả cậu bé này mới bảo toàn được tính mệnh. Bác sĩ đáp:
-Nếu thế, tôi sẽ cho anh biết thêm một điều: phải hết sức đề phòng khi đi tìm kho của.
-Thưa ngài, ngài còn giữ ý với tôi nhiều quá! Vì sao ngài bỏ cái đồn này? Vì sao ngài giao cho tôi bức bản đồ? Tôi thật mù tịt. Vậy mà tôi vẫn nhắm mắt đi theo ngài. Lần này thì tôi xin chịu. Nếu ngài không chịu nói rõ thêm, tôi xin bỏ cuộc. Bác sĩ Ly có vẻ nghĩ ngợi, rồi nói:
-Không, tôi không thể và không có quyền nói rõ hơn. Anh hiểu cho. Nhưng tôi hứa với anh một điều này: nếu xong việc mà chúng ta được yên lành, tôi bảo đảm sẽ hết sức cứu anh… Nét mặt Xin-ve tươi tỉnh hẳn lên. Bác sĩ lại nói:
-Đó là việc thứ nhất. Còn việc thứ hai là anh phải nhớ luôn luôn giữ cậu Dim bên cạnh mình, khi nào có gì nguy cấp, anh cứ gọi tôi, tôi sẽ đến cứu ngay. Tôi không nói hão đâu. Anh nhớ lấy! Thôi chào Dim! Bác sĩ thò tay qua rào bắt tay tôi, nhìn Xin-ve gật đầu một cái rồi rảo bước vào rừng.