Chúa Tĩnh Đô đi đi lại lại trong cung, lòng Chúa bị bao nhiêu tình cảm chia xé. Trông nét mặt cũng biết ngài đau khổ vô cùng. Một lúc người thái giám chí thân của Chúa là Khê Trung hầu khúm núm bước lên thềm. Tĩnh Vương ra hiệu cho vào, và hỏi ngay:
– Ta hối vô cùng, nhưng không còn cách gì nữa. Nay ta cự hôn, thì không những Tuyên phi phẫn uất, mà ta còn mang tiếng trẻ con với thần dân. Các quan dâng sớ can gián nhiều lắm, người nào cũng bàn nên hoãn việc hôn nhân, lấy cớ là Quận chúa còn nhỏ dại. Ý ngươi thế nào.
– Tâu Chúa thượng, cứ như ý ngu thần, ta nên hoãn rồi liệu cớ thoái thác, chứ đem Quận chúa mà gả cho em Tuyên phi thì làm hại cả một đời Quận chúa. Quận chúa có được như ai! Người hiền lành, mà sức thì yếu. Chỉ e Quốc cữu là một kẻ vũ phu…
Khê Trung hầu chợt đứng im không nói nữa, trán vã mồ hôi. Tuyên phi vén rèm bước ra, dáng giận dữ, vẻ đẹp kiêu kỳ.
Tĩnh Vương ngượng nghịu hỏi:
– Ái phi ra đây làm gì?
Nàng quỳ trước mặt Chúa:
– Tiện thiếp vào tự tiện, tội thực đáng chết.
Chúa nâng nàng dậy. Nàng khóc và nói tiếp:
– Xem ý thì Chúa thượng phân vân vì cuộc hôn nhân của em tiện thiếp và Quận chúa. Đó là quyền ở Chúa thượng, tiện thiếp đâu dám nài ép? Làm cho Chúa thượng ưu phiền, tiện thiếp còn sống làm gì nữa.
Chúa thấy nàng rút trong bọc ra một vật gì sáng loáng đưa lên cổ.
Nhanh tay ngài giữ lấy thì là một con dao nhọn sắc như nước. Lòng ngài tan trong tình yêu, bao nhiêu ý phân vân bay hết. Ngài đưa mắt bảo Khê Trung hầu lui ra, thân dìu Tuyên phi vào trong phòng, đặt lên một chiếc giường kê ở đó. Người nàng run run, mặt nàng xanh nhợt, nhưng đôi mắt đa tình dịu dàng nhìn Chúa. Tĩnh Vương hỏi:
– Sao ái phi lại nghĩ lẩn thẩn thế?
– Xin Chúa thượng cự hôn đi, em tiện thiếp không xứng với Quận chúa.
– Đó là các quan dâng biểu xin cự hôn, ta không có ý ấy.
– Chiều nay đã cưới, xin Chúa thượng quyết đoán ngay cho, Chúa thượng cự hôn cũng còn kịp.
– Ái phi đừng nghi ngờ. Tín vi quốc chi bảo, có lẽ nào ta lại nói sai lời, để mang tiếng với thần dân và hậu thế. Nhưng ta muốn nói với ái phi một điều…
– Xin Chúa thượng cho biết.
– Ái phi không lạ gì con ta còn bé, mới 16, 17 tuổi, chưa phải đến tuổi gả chồng. Vả Quận chúa người ốm yếu luôn, thuốc quanh năm, mà vẫn không có lực. Ái phi chắc cũng chẳng lạ gì thể chất Quỳnh Hoa. Nay ta định thế này: Cưới thì vẫn cho cưới, nhưng động phòng hoa chúc phải hoãn cho đến năm Quận chúa đầy 18 tuổi. Ý ái phi nghĩ sao?
– Tâu Chúa thượng, Chúa thượng nghĩ thế thật là chu đáo. Tình thương con của Chúa thượng không mấy người bằng. Tiện thiếp đâu dám không tuân theo? Vả việc ấy, tiện thiếp đã nghĩ đến, và đã nói rõ cho em tiện thiếp, dặn phải rất từ tốn với Quận chúa. Đạo vợ nghĩa chồng, có phải chuyện chơi đâu. Chúa thượng dạy thế, tiện thiếp hoàn toàn đồng ý…
– Ta muốn gọi Quốc cữu vào đây nói chuyện, ái phi nghĩ thế nào?
– Em tiện thiếp đang chờ ở Bội Lan thất. Xin Chúa thượng cho nội giám vời đến.
Chúa đánh chuông gọi một người nội giám và truyền:
– Ngươi đến Bội Lan thất triệu Quốc cữu lại đây.
Một lúc lâu Đặng Lân tới quỳ ở ngoài thềm, hô muôn tuổi. Chúa truyền cho đứng dậy và cho vào. Lân lóp ngóp đứng lên, khúm núm đi vào, dáng quê kệch, tuy ăn bận rất sang. Ý từ hôn đã nguội trong óc Tĩnh Vương, bấy giờ lại bốc lên. Ngài nhìn Tuyên phi, nghĩ thầm:
– Sao con tạo lại oái oăm thế. Chị thì là thiên tiên, em thì là quân bần tiện.
Ngài cố nén mãi mới không để lộ vẻ khinh bỉ.
Tĩnh Vương quay lại, chợt thấy Tuyên phi nhìn mình như có ý trách móc: nàng thấu hết ẩn tình Chúa. Ngài cố nói giọng thân mật.
– Quốc cữu ngồi đấy, ta nói chuyện.
Đặng Lân dạ dạ, ngồi xuống. Tĩnh Vương chậm rãi nói:
– Quận chúa đương độ đào tơ liễu yếu. Chính ta cũng phải cưng chiều. Nay ta gả Quận chúa cho Quốc cữu, để cho hai họ thêm thân, nhưng ta dặn trước, Quốc cữu phải dè dặt buổi đầu, và đúng như ngạn ngữ nói, phải “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa” mới được. Nay Quận chúa mới 16 tuổi; ta cho cưới, nhưng lễ động phòng hoa chúc phải hoãn. Trong phủ Quốc cữu, phải để riêng một lầu cho Quận chúa, từ nay đến năm Quận chúa 18 tuổi, Quốc cữu không được nhập phòng. Quốc cữu nghe ra chưa?
– Tâu Chúa thượng, hạ thần nghe ra rồi.
– Ta sẽ cử hai vị đại thần đi theo Quận chúa, để dạy Quận chúa học tập lễ nghi và trông nom thuốc men cho Quận chúa. Quốc cữu muốn nói chuyện với Quận chúa phải hỏi qua hai vị đại thần ấy. Hai vị có cho mới được. Từ 18 tuổi trở đi, Quận chúa mới hoàn toàn là vợ Quốc cữu, và những lệ luật ta bắt Quốc cữu phải theo tự nhiên ta sẽ bãi đi. Lệnh ta đã ban Quốc cữu phải tuân, nếu không ta sẽ cho đón Quận chúa về và nghiêm trị Quốc cữu.
– Dạ dạ, hạ thần xin tuân lệnh thánh.
Tĩnh Vương ngắm Đặng Lân. Chúa càng ghét, giọng thêm nghiêm nghị:
– Thôi, chỉ dặn có thế, cho lui.
Đặng Lân lạy Chúa, rồi dương dương đi ra. Tuyên phi cũng quỳ trước mặt Chúa, xin theo em ra để sửa soạn lễ nghi.
Chúa đánh chuông gọi Khê Trung hầu. Người thái giám già bước lên thềm chắp tay chờ lệnh. Chúa ra hiệu cho đến gần, và hỏi một cách rất thân mật:
– Ta có việc này, phải nhờ đến nhà ngươi. Nhà ngươi là người có tuổi, lại trải thờ hai triều, lòng trung nghĩa đã rõ. Ngươi cũng biết rằng ta bất đắc dĩ mà gả Quận chúa cho Đặng Lân.
Khê Trung hầu tâu:
– Tâu Chúa thượng, ngài nhất định gả Quận chúa cho Quốc cữu? Chỉ e Quốc cữu là người thô suất không hợp với tính đoan chính nghiêm trang của Quận chúa, rồi sẽ sinh chuyện rắc rối về sau. Huống chi Quận chúa người thì yếu, vóc thì gầy, chịu sao nổi được một kẻ phàm phu! Hôn nhân là việc trọng, xin Chúa thượng đừng hấp tấp.
Chúa không lấy làm chướng vì lời nói bộc trực của Khê Trung hầu. Chúa biết tính hầu ngay thẳng và rất trung hậu. Ngài đăm đăm nhìn hầu, và nói:
– Lễ cưới cử hành chiều hôm nay. Quân tử vô nhị ngôn, ta không thể bãi việc hôn nhân này được. Chỉ còn việc này ta chưa giải quyết xong, là chưa có người trông nom Quận chúa về nhà chồng. Ta nghĩ đến hai người là ngươi và quan Ngự sử Lương Khánh Bảo. Quan Ngự sử không có đây, chốc nữa ta sẽ cho triệu vào. Nhưng có ngươi đi thì ta mới được yên tâm. Ta biết ngươi chăm sóc Quận chúa như cha, ngươi hiểu biết tính tình Quận chúa, chính ngươi là người thuốc thang cho Quận chúa từ thuở nhỏ, đi theo Quận chúa không ai hơn ngươi được. Ngươi vốn cẩn thận, nên vì ta gánh vác việc này.
Khê Trung hầu cảm động, mắt giàn giụa ngước nhìn lên, thấy mặt Chúa buồn, hầu tâu:
– Hạ thần đội ơn cao dầy, chưa có dịp báo. Nay Chúa thượng giao cho việc này, dám đâu từ khó! Giả sử Chúa thượng không bảo, hạ thần cũng xin đi, để hầu hạ và trông nom Quận chúa. Quận chúa còn non, có người thân đi kèm, cũng đỡ phần bỡ ngỡ. Cúi xin Chúa thượng cứ tin vào hạ thần. Hạ thần xin trọn đạo thần tử.
Chúa mỉm cười, tiến lại vỗ vai Khê Trung hầu, ân cần nói:
– Ngươi cố giúp ta nhé!
Ngài lại cầm tay hầu, đặt vào bàn tay người thái giám một lạng vàng và nói tiếp:
– Ta biếu riêng ngươi, ngươi đừng từ chối.
– Tâu Chúa thượng, Chúa thượng ban, hạ thần đâu dám không nhận. Chỉ nghĩ công việc chưa làm, đã nhận thưởng, đối với lương tâm, thực là xấu hổ. Vả hạ thần đội ân Chúa thượng nhiều rồi, Chúa thượng bắt nhảy vào đống lửa cũng phải nhảy, huống chi là việc nhỏ này. Nhận thưởng đã tham lại không phải đạo.
– Ngươi cứ cầm lấy, không được phụ tấm lòng ân cần của ta.
Khê Trung hầu quỳ xuống lĩnh, hai giọt lệ lăn trên gò má dăn deo:
– Hạ thần dẫu tan thây nát óc cũng không sao báo được thánh ân.
Chúa bằng lòng phán:
– Ngươi về sắp sửa đi. Mọi sự ta giao phó cho ngươi đấy. Ta sai ngươi đi, thác ra là để dạy Quận chúa lễ nghi, nhưng thực là để kiềm chế Đặng Lân, ngươi nên lưu ý nhé.
– Hạ thần đã hiểu ý Chúa thượng, xin Chúa thượng phóng tâm.
Khê Trung hầu quỳ lạy Chúa rồi khép nép quay ra. Chúa nhìn theo người thái giám trung thành, thở dài khoan khoái, và nói một mình:
– Bây giờ lòng ta mới được thư thái một chút…
Chiều hôm ấy, một buổi chiều thu buồn rười rượi. Lễ nghênh hôn đã sắp, mà chúa Tĩnh Đô còn lưu luyến trong tư thất với Quỳnh Hoa. Đã hai lần, lễ phiên vào tâu xin cho rước dâu, sợ qua giờ tốt Chúa đều gạt phắt đi. Ngài gắt gỏng vô cùng. Chúa nhìn con gái, như cố thu hết một lần cuối cùng hình ảnh thân yêu. Ngài nhận thấy con gái xanh xao, trông quá gầy nhỏ trong bộ quần áo cưới. Chúa bất nhẫn chia tay. Ngài đã hỏi con gái bao nhiêu lần câu: “Con có xin gì cha nữa không? Con xin gì cha cũng cho”, vậy mà Chúa vẫn hỏi. Quỳnh Hoa muốn xin một điều là bãi việc hôn nhân, nhưng nàng biết không sao được, nên mỗi khi Chúa hỏi nàng chỉ từ chối. Thái độ ấy càng làm cho Chúa thương nàng, và càng làm tăng lòng hối hận của ngài.
Lễ phiên giục giã lần thứ ba. Chúa biết không lưu luyến được nữa, đứng lên. Bao nhiêu quận chúa, phi tần, thị nữ xúm quanh Quỳnh Hoa, để đi phù dâu: Chúa như không trông thấy ai cả. Ngài đỡ Quỳnh Hoa đứng dậy, mắt không rời nàng. Cầm tay con gái, thấy lạnh, Chúa hỏi:
– Con làm sao đấy mà tay lạnh thế này? Mai về lại mặt, cha bảo ngự y bốc thuốc cho con.
Quỳnh Hoa sẽ tâu:
– Tâu phụ vương, con không làm sao cả. Con đi chỉ nhớ phụ vương, phận con gái, không báo đáp được ơn sơn hải, sinh ra thực là vô ích, xin phụ vương tha tội bất hiếu cho con.
– Con đừng nghĩ dở. Lòng hiếu của con cha đã biết.
– Con xin phụ vương ở nhà nên gìn vàng giữ ngọc, con thấy phụ vương sút đi nhiều, người trông võ vàng, con lấy làm lo ngại lắm.
– Con không phải lo cho cha. Chính con phải nên giữ gìn thân con cho cha được yên lòng.
Chúa Tĩnh Đô thân phù con ra khỏi cửa cung. Chín phát súng vang động kinh thành. Chợt Quỳnh Hoa nhìn cha, như có ý cầu khẩn. Tĩnh Vương dừng bước hỏi con:
– Con muốn xin gì cha chăng?
– Xin phụ vương tha tội cho con, con mới dám nói.
– Bao nhiêu tội của con, cha nhận hết. Con xin gì, cha cũng cho.
– Tâu phụ vương, phụ vương còn nhớ người làm ra bài phú Long Trì chứ?
Tĩnh Vương đột nhiên thấy hiện ra trong trí hình ảnh thanh tú của chàng Bảo Kim, người mà trước kia trong thâm tâm ngài đã chấm làm phò mã. Lời nói vô tâm của Quỳnh Hoa, Chúa thấy bao hàm cả bao nhiêu ý trách móc. Lòng Chúa thắt lại, phần thì thương con, phần thì hối hận. Chúa nói:
– Cha còn nhớ.
Quỳnh Hoa định quỳ xuống, Chúa giữ nàng lại và nói:
– Con không phải giữ lễ nữa. Có việc gì xin cha, con cứ nói. Cha đã bảo con rằng cha không tiếc gì con. Con nói đi, kẻo nhà trai người ta giục giã.
Quỳnh Hoa ngập ngừng một lát rồi thưa:
– Đây là chút ân tình của con. Con không thể giữ mãi trong lòng được nữa. Bảo Kim và con tuy không thề thốt nặng lời – con là gái khuê các, dám đâu làm những điều xấu hổ ấy? – nhưng con đã biết chàng là người quân tử. Cuộc thi văn đêm hội Long Trì, chàng được giải nhất, chưa nói ra, con đã…
Nói đến đây, nàng đỏ mặt, mãi không nói tiếp. Chúa Tĩnh Đô hiểu ý đỡ lời con:
– Cha đã biết.
Quỳnh Hoa nghĩ một lúc lâu rồi thưa, vẻ bẽn lẽn:
– Con chưa bẩm mệnh phụ vương, nhưng con đã muốn xin cha kén chàng làm phò mã, chỉ vì có việc này…
Nàng cảm động thổn thức khóc. Chúa cũng rơi lệ, và xung quanh, các quận chúa, các phi tần, các thị nữ và cả các nội giám người nào cũng sụt sùi, cảm thương cho thân thế nàng. Tĩnh Vương nói:
– Cha làm lỡ đời con, con trách, cha cũng xin chịu.
Quỳnh Hoa nức nở:
– Con có dám trách phụ vương đâu? Phụ vương đặt đâu con vui lòng ngồi đấy. Con gái sao lại oán cha? Bài phú Long Trì của Bảo Kim, ba bài tứ tuyệt chàng tặng con, con đã sai thị nữ đem trả lại chàng. Gái có chồng không được có tư tình. Con sở dĩ muốn xin phụ vương một việc là chỉ muốn đáp lại tấm lòng của Bảo Kim.
– Vậy con xin gì?
– Xin phụ vương trọng dụng Bảo Kim. Chàng là một người tài giỏi, có thể giúp phụ vương nhiều lắm.
– Cha sẽ thể ý con. Bảo Kim là chân ấm sinh, nay mai cha sẽ cho tập ấm, tuyển vào toà Hàn lâm.
Quỳnh Hoa bái tạ Chúa:
– Con xin vạn tạ phụ vương. Nay con mới được vui lòng xuất giá.
Chúa Tĩnh Đô và đoàn phù dâu đỡ Quỳnh Hoa ra khỏi cung. Trước thềm, hai vị đại thần là Khê Trung hầu và Ngự sử Lương Khánh Bảo, mặc đại trào phục đã đứng trực sẵn. Hai vị đại thần cúi chào Tĩnh Vương và Quận chúa. Tĩnh Vương bảo con gái:
– Cha đã nói cho con biết trước hai vị đại thần đây sẽ theo con về nhà chồng, dạy con học tập lễ nghi và trông nom sức khỏe cho con.
Quận chúa tâu:
– Phụ vương săn sóc cho con đến thế là cùng. Con biết lấy gì báo đáp ơn phụ vương?
Nàng lại thủ lễ cùng hai vị đại thần:
– Chỉ vì tôi mà hai vị cố lão phải vất vả.
Lương Ngự sử nói:
– Đó là chức phận chúng tôi phải thế. Quận chúa không phải quan tâm…
Tĩnh Vương nói:
– Ta giao Quận chúa cho hai khanh. Trăm sự nhờ hai khanh cả.
Quân ngự lâm đã từ từ bước đi, hai vị đại thần đã lên ngựa, kiệu Quận chúa đã khênh lên, chuông khánh rung rinh, phi tần, thị nữ xúm xít theo hầu, tàn quạt che kín…
Chúa Tĩnh Đô không nhìn thấy gì cả. Trước mặt ngài, chỉ còn hình ảnh người con gái mảnh khảnh và ngây thơ, bên tai ngài, chỉ văng vẳng tiếng nói dịu dàng của Quận chúa. Ngài thở dài, lâu lâu lui vào cung. Không gượng được nữa, vị Tổng nguyên súy, Nhiếp chính quốc, Thái sư Thượng phụ, uy quyền hống hách, cầm cân nẩy mực cho muôn dân, loạng choạng đi vào nằm lăn trên giường, thốt tiếng kêu:
– Quỳnh Hoa! Cha hại con!
Hàng lệ tuôn ra, Chúa thổn thức như một đứa con nít.
***
Phủ Đặng Lân là một tòa lâu đài nặng nề và kiên cố. Được chúa Tĩnh Đô che chở, lại được phong chức Quốc cữu, Đặng Lân tự xử như những bậc đại gia, xây phủ giống như phủ Thế tử. Các quan nhiều người đã hạch Đặng Lân, cho là lộng hành. Chúa làm ngơ cho, Lân lại càng được thể.
Những bậc công khanh ở kinh đô chỉ biết trả thù Đặng Lân bằng cách không giao thiệp. Vả, ai cũng sợ con người tiểu nhân nham hiểm và lật mặt ấy. Đặng Lân cũng biết mình bị khinh bỉ, vì thế một mặt càng ngang ngạnh, gây sự với mọi người, một mặt hết sức sửa sang phủ đệ, trang hoàng cho đẹp hơn hết các dinh thự ở kinh thành.
Nhưng ý một đằng thì sự thực lại xoay ra một cách khác. Càng tu bổ bao nhiêu thì phủ càng thêm lòe loẹt, càng thêm khó coi bấy nhiêu. Vẻ khôi hài của phủ Đặng Lân không qua được mắt Quận chúa. Đã ngao ngán, nàng lại thêm ngao ngán.
Lầu mà Lân dành cho Quận chúa lại càng lòe loẹt. Quỳnh Hoa lấy làm chướng mắt vì những màu sống sượng, những kèo cột chạm trổ công phu nhưng vụng về, nhất là vì mấy đôi câu đối chữ viết đã non, lời văn lại đầy ý lẳng lơ dâm đãng. Quận chúa ngắm chiếc giường thất bảo của mình. Phải, đấy là giường của nàng! Nàng ghê tởm nghĩ đến người chồng mà nàng phải chung chăn chung gối. Nàng rùng mình, có cảm tưởng như đứng trước một nơi xú uế.
Nàng cho đời mình thế là hết, không còn sinh thú gì nữa. Mỏi quá, đáng lẽ phải ngồi xuống giường, Quỳnh Hoa ngồi trên một chiếc cẩm đôn. Các thị nữ xúm quanh lại, đứng hầu nàng, chờ lệnh. Quỳnh Hoa không nói không rằng, nàng nghĩ vẩn vơ, thèm muốn được như bầy thị nữ.
Hai vị đại thần sau khi trông nom cho Quận chúa yên sở rồi, cũng trở xuống dưới lầu. Họ ăn mặc đại trào phục và ngồi trang nghiêm như trong chốn miếu đường. Quỳnh Hoa cũng thấy yên tâm, vì có sự che chở của hai vị cố lão.
Nàng giật mình nghĩ đến Bảo Kim. Chàng đã báo tin sẽ cùng anh em đến cứu nàng, ngay đêm hôm cưới. Khi tiếp được tin ấy, nàng rụng rời, sai ngay Ái Thi, Ái Nhạc chạy đi đưa thư cho Bảo Kim, can ngăn chàng. Thư tuy đã đi, nhưng nàng vẫn lo sợ…
Thấy Ái Thi và Ái Nhạc đứng đấy, vẻ mặt buồn tênh, nàng sẽ ra hiệu cho chúng lại gần và hỏi:
– Hai con đưa thư ban sáng cho ai?
– Thưa Quận chúa, Ái Thi đáp, chúng con đã trao thư cho công tử Bảo Kim, theo lời Quận chúa dặn.
Nàng thở dài, nghĩ thầm:
– Thân ta là thân bỏ đi, sống đã vô duyên, chết cũng không có điều chi oán hận. Đời thiếu ta được, nhưng không thể thiếu Bảo Kim và các bạn chàng.
Lo cho Bảo Kim, nàng quên hết cả duyên số hẩm hiu. Đêm đã khuya, gió tháng Chín thổi lành lạnh, đánh bật một chiếc rèm rơi xuống ngay chân Quận chúa. Quỳnh Hoa nhìn qua chấn song, bỗng tái mặt đi và nhắm nghiền mắt lại.
Cách lầu Quận chúa độ hai mươi thước có một nhà bát giác, không xây tường, rất rộng. Trong nhà chăng đèn kết hoa sáng trưng như ban ngày. Cậu Trời đang ngồi ăn uống với lũ gia nhân. Tiệc đã đặt từ lâu, rượu đã cạn từng vò, mà chưa có vẻ gì tỏ rằng họ sắp thôi. Đồ ăn vẫn tiếp tục đem lên, các mỹ nữ vẫn chuyên nhau rót rượu. Trong tiệc có đến một trăm người ăn. Cậu Trời, bào gấm, mũ hoa, ngồi ghế chủ, bên một thiếu phụ vẻ dâm ô. Lân đã say mềm, mắt híp lại, cười ha hả, nói líu không thành câu, chợt kéo thiếu phụ lại, ả cố gắng giằng ra, bàn ghế đổ tung, bát đĩa vỡ loảng xoảng. Một tiếng lụa xé soạt soạt, ả thiếu phụ đã hở một bên vai tròn trặn và một góc ngực nõn nà. Đèn nến bỗng tắt tối om. Người ta chỉ còn thấy những bóng vật lộn trong nhà bát giác…
Trống thành đã điểm canh ba. Chợt có tiếng quát tháo của Cậu Trời và những tiếng chửi rủa thô tục. Sau cuộc say sưa, Lân sực tỉnh dậy, như có ý hối hận về những cử chỉ vừa qua, nghĩ thầm:
– Chết chửa, Quỳnh Hoa mà trông thấy, ta còn thể thống gì nữa!
Ả thiếu phụ, trong lúc mơ màng, ôm lấy chân Cậu Trời. Lân tức giận nghiến răng, rút con dao găm sáng loáng trong bọc ra, đâm thẳng xuống ngực thiếu phụ. Ả chỉ kịp kêu:
– Trời ơi! Chết tôi rồi!
Đặng Lân rút dao ra, đâm luôn mười mấy nhát, đá cái thây sang một bên, rồi quát như con quỷ sứ:
– Bùi Đãng!
Tên vô lại sực tỉnh dậy. Y biết là có biến, vì sau cuộc vui vầy của chủ, không bao giờ là không có án mạng. Y đẩy người con gái nằm bên cạnh, vùng đứng lên thưa:
– Thưa cậu, cậu truyền gì?
– Thắp đèn lên mau!
Mọi người đã tỉnh, đèn vừa thắp lên, ai nấy đều rụng rời thấy ả thiếu phụ nằm lõa lồ trên vũng máu, mà Cậu Trời cũng be bét những máu, trông dữ dội như một hung thần. Đặng Lân thét:
– Bây giờ là bao giờ?
Bùi Đãng thưa:
– Thưa cậu, bây giờ là vào nửa đêm, vừa mới trống canh ba.
– Chúng bay là một lũ ăn hại! Ai cho chúng bay bắt chước tao, những thằng kia?
Lân quay lại, rút con dao ở thây ả thiếu phụ. Cả bọn đứng lên, chạy toán loạn. Nhưng người đông, chen nhau lục đục không ra được, Lân cứ việc đâm lấy đâm để, bất kỳ một người nào, không mấy người không bị thương. Cả bọn đã chạy hết, duy còn một người con gái ngây thơ díu cẳng vấp phải cái cột ngã lăn ra. Cậu Trời đuổi kịp cười ha hả:
– Mày chạy đi đằng trời, đồ thất tiết!
Người con gái van lạy một cách thất vọng:
– Xin lạy cậu, cậu tha cho em…
– Tha cho mày để mày đi đánh đĩ? Không giết mày để làm gì?
Người con gái ứa nước mắt, nói:
– Em không có tội gì, cậu tha cho em… Bố mẹ em…
Con dao đã cắm phập vào giữa bụng… Mặt hoa nhăn nhó, người con gái ôm bụng:
– Trời ơi! Trời ơi! Cậu tha cho em.
Đặng Lân rút dao ra, cười một cái cười ma quỷ, say sưa trong tội ác, lại đâm lia lịa nạn nhân cho đến khi không còn thấy cử động nữa bấy giờ mới thôi.
Giữa lúc ấy, thì trên lầu, Quận chúa thốt lên một tiếng kêu thất thanh. Lân quăng dao đứng dậy nhìn lên phía trên lầu. Lại một tiếng rú vừa ai oán vừa thất vọng. Lân ngắm đến mình, thấy quần áo đỏ ngầu những máu, tay chân cũng vậy. Vội lấy tay vuốt mồ hôi mặt, và mặt như sơn đỏ, trông càng kinh tởm. Con người trụy lạc ấy bỗng khao khát một chút tình êm ái hơn.
Lân quay vào trong nhà, kéo ghế ngồi, nhưng vẫn đăm đăm nhìn lên lầu Quận chúa. Hình ảnh dịu dàng của người thiếu nữ quí phái phảng phất trước mặt con dâm quỉ, nhẹ nhàng như áng hương thơm. Đột nhiên Lân chán ghét tất cả những thú vui xác thịt, tất cả những con gái đã qua tay.
Lân gật gù:
– Quỳnh Hoa đã là vợ ta, không lý gì vợ chồng lại cách biệt nhau, bông hoa đã kề đến tận tay, ai lại bỏ không hái? Con người lịch sự nhất kinh thành, cao quý nhất nước, nay thuộc về ta, bỏ không cũng uổng, mà chờ là khờ.
Lòng phơi phới, Lân tưởng tượng phút ái ân bên cạnh người khuê các kia: Một bậc tuyệt sắc giai nhân chắc phải có hương vị đặc biệt hơn tất cả những kẻ tầm thường. Lân đứng dậy quả quyết:
– Mệnh lệnh của Chúa thật là vô lý. Sao ta lại nhắm mắt theo? Có gì đã có chị ta che chở. Mà khi sự đã rồi, Chúa có hỏi, chả lẽ lại đem làm tội con rể.
Nghĩ đến đây, Lân gọi lớn:
– Bùi Đãng! Bùi Đãng! Lên mau, cậu hỏi.
Nghe giọng nói, Bùi Đãng biết cơn điên của chủ đã dịu, y chạy lên thưa:
– Thưa cậu, cậu truyền gì?
Thấy chủ nhìn lên lầu Quận chúa, Bùi Đãng đoán được ý nói ngay:
– Thưa cậu, cậu nên đi tắm rửa. Đêm thanh cảnh vắng, đây là lúc cậu nên lên lầu nói chuyện với Quận chúa. Cậu đánh chén quá say, quên cả lễ hợp cẩn, cậu thực là một ông tân lang kỳ quặc!
Lân nói:
– Mày đun nước thơm mau, để ta tắm rồi lên lầu giáp mặt vợ ta.
Bùi Đãng dạ dạ luôn miệng. Một lúc sau, Lân tắm rửa sạch sẽ, mũ áo chỉnh tề, soi gương lấy làm tự đắc lắm. Quay hỏi Bùi Đãng:
– Ta có xứng là rể của chúa Tĩnh Đô không?
Bùi Đãng lạy phục trước mặt Đặng Lân và thưa:
– Cậu không xứng thì còn ai xứng nữa? Chúa thực đã kén chọn được một vị giai tế. Và Quận chúa được một đức ông chồng như cậu, thực là tốt duyên. Nghĩa là con, đầy tớ trong nhà, quen mồm gọi là cậu, chứ người ngoài thì một là bẩm Quận mã, hai là hô Thiên tuế, con rể Chúa có phải chuyện tầm thường?
Lân cười:
– Quận mã mà cũng được người ta hô Thiên tuế à? Tưởng chỉ có Thế tử?
– Quận mã thì khác gì Thế tử? Cậu bây giờ phải đặt ra lễ nghi trong phủ, bắt buộc mọi người phải bẩm là Quận mã, phải hô là Thiên tuế. Ra đường cũng vậy, ai không tuân theo, chém đầu hiệu lệnh. Việc ấy cậu mà giao cho con, con xin làm đâu vào đấy.
– Ta không giao cho mày, thì còn ai giúp được việc ấy.
– Con còn có ý cho treo ngoài chính môn một cái biển vàng đề ba chữ “Quận mã phủ” bắt ai đi bộ qua cũng phải cúi đầu chào, ai đi ngựa cũng phải xuống, như thế mới trọng thể, mới uy nghi, mới xứng với địa vị cậu.
– Phải đấy, việc ấy ta nhờ mày. Mày không nói, ta cũng không nghĩ ra.
– Lại còn việc này nữa…
– Việc gì?
– Cậu cũng nên bắt chước thói các vương hầu, tuyển nhiều mỹ nữ, đặt ra buồng này, buồng nọ, vừa để thêm sang, vừa để tận hưởng đời trai trẻ. Trong nhà mới có hơn 50 người, toàn là những kẻ tầm thường, nay cậu nên cho người đi bắt năm chục nữa, rồi tùy sắc, tùy tài, chia ra từng hạng: hạng vũ nữ, thị nữ, vân vân… Cậu nghĩ có nên không?
– Nên lắm, mà có thế mới đủ. Việc ấy ta giao cho mày.
– Con xin giúp cậu. Nhưng cậu cũng nên lên lầu đi, gần sáng rồi còn gì. Nói chuyện, thì còn bao nhiêu điều đáng nói.
– Vậy ta lên với Quận chúa đây. Thế lỡ hai thằng già sinh sự thì làm thế nào?
– Thì đánh cho một mẻ, đã làm gì được. Hai cái lão ấy, con trông chướng mắt lắm. Thực chưa có đám cưới nào lạ lùng và vô lý như đám cưới cậu. Cho quan đi kèm con gái thà đừng cho cưới còn hơn.
Lân cười vui vẻ, bước sang lầu.
Lương Ngự sử và Khê Trung hầu bấy giờ vẫn thức. Hai vị lão thần đã được mục kích cảnh dâm ô và cuộc tàn sát dã man. Lương Ngự sử nói:
– Tôi đã nghe thấy người ta nói nhiều về sự bạc ác và thói kiêu sa dâm dật của nó, không ngờ những lời truyền chưa thấm vào đâu với sự thực. Nếu thế thì ra nó lộng hành quá.
Khê Trung hầu nói:
– Tôi cũng không tưởng đến thế. Mà đấy là giữa hôm cưới, những hôm khác nó còn hoành hành đến đâu? Nó giam không biết bao nhiêu đàn bà, con gái!
– Cụ không xem đấy ư? Trong kinh thành, bao nhiêu người mất vợ, mất con, có ai dám nói gì? Ở vùng quê mới khổ nữa: cứ mong manh đâu có con gái hay đàn bà đẹp là nó mang lũ vô lại tới tận nơi, bắt hiếp đem đi, ai chống cự, đánh chết ngay lập tức, chẳng ai dám hỏi tội cả.
Khê Trung hầu thở dài:
– Chỉ thương hại Quận chúa! Tránh sao khỏi sự dập liễu vùi hoa?
– Cụ tính thế nào?
– Chắc nó còn nể Chúa thượng, nên không dám vào đây. Con quỷ dâm dục và tàn bạo ấy cứ nghe thấy đàn bà là lăn vào, huống chi đã là vợ nó.
– Việc này không thể để yên được. Tôi tính ta phải làm cho ra nhẽ. Tôi là đài quan, lại càng không thể bỏ qua được. Phải tâu cho Chúa thượng biết. Vậy thì ngay bây giờ tôi thảo biểu tâu lên Chúa thượng, nói rõ tình hình trong phủ Đặng Lân. Cứ để thế này thì hại dân, hại nước, thương luân bại lý, không mấy lúc mà loạn. Cụ tính sao?
Khê Trung hầu trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Cụ dạy phải lắm. Chỉ e Chúa thượng không xét. Chúa thượng bây giờ nhu nhược quá lắm, tôi ở gần nên biết rõ. Chúa thượng không quyết định được điều gì. Tuyên phi muốn thế nào là Chúa theo thế ấy. Bao nhiêu đơn kiện Đặng Lân đến tay Chúa, Chúa lại cho Tuyên phi xem. Một giọt nước mắt của Tuyên phi cũng đủ xóa hết tội Đặng Lân. Kêu Chúa thì kêu, nhưng chưa chắc đã thành.
– Không thành, tôi cũng thượng biểu. Những sự chướng tai gai mắt này phải để Chúa biết. Có thế mới cứu được Quận chúa. Tôi nhất định không để cho Quận chúa sa vào tay quân cường bạo…
Bỗng hai vị đại thần thấy Đặng Lân đi lại. Khê Trung hầu nói:
– Nó lại chăng?
– Chắc hẳn rồi. Nó giở mặt như bỡn.
– Tôi nhất định không cho lên.
– Chúa giao cho mình việc giữ Quận chúa, dù phải chết tôi cũng không phụ lời ủy thác.
– Đó là phận sự chúng mình. Huống chi tôi hầu hạ Quận chúa từ nhỏ, tình nghĩa rất nhiều. Chúa thượng lại ân cần giao phó cho tôi công việc trông nom Quận chúa, trách nhiệm của tôi còn trọng đại hơn trách nhiệm quan Ngự sử nhiều lắm.
Khê Trung hầu nói vừa dứt lời thì Đặng Lân cũng vừa tới gõ cửa.
Lương Ngự sử thét:
– Ai?
Tiếng thét dõng dạc, đanh thép khiến Đặng Lân hơi chột dạ. Trước lầu trong phủ mình mà Cậu Trời tưởng như đứng trước chốn tôn nghiêm. Lân đáp có vẻ lễ phép:
– Tôi Quốc cữu, tôi Quận mã đây mà.
Khê Trung hầu nói:
– Xin kính chào Quận mã. Chẳng hay Quận mã nửa đêm truyền việc gì?
– Ta muốn vào thăm Quận chúa.
– Việc đó thì chúng tôi không thể nào tuân lệnh Quận mã được.
– Sao lại không thể?
– Quận mã đã quên rồi sao? Lệnh Chúa thượng rõ ràng, chính Chúa thượng đã nói rõ cho Quận mã biết. Vì Quận chúa còn trẻ dại và sức yếu, nên lễ động phòng hoa chúc phải hoãn đến hai năm nữa. Lệnh Chúa đã ban, đạo thần tử chỉ có vâng theo.
– Ta có muốn náo phòng đâu. Ta chỉ muốn nói chuyện với vợ ta.
Lương Ngự sử nói:
– Chúa thượng đã dạy: dù chỉ muốn nói chuyện với Quận chúa, Quận mã cũng không được vào.
– Hai cụ là bậc đại thần tất phải biết cho ta. Có lý nào cưới vợ lại để đó. Vợ chồng như sao hôm, sao mai. Nói chuyện với nhau thì có chi là hại. Từ thượng cổ đến giờ, ta chưa thấy có đám cưới nào lại lạ lùng như thế!
– Đó là lệnh Chúa thượng.
– Chúa thượng có bảo, ta cũng cứ ừ cho xong việc, chứ đương tuổi thanh xuân hơ hớ như ta, có lẽ nào ta lại chịu điều ràng buộc ấy. Chúa thượng tưởng rằng ta sẽ làm tội tình Quận chúa sao? Quận chúa ở với Chúa thượng thế nào thì về với ta cũng thế. Ta nói đã nhiều, hai cụ cho ta vào…
– Không thể được! Chúa thượng đã giao cho chúng tôi trọng trách bảo vệ Quận chúa. Ai phạm vào chúng tôi tức là phạm vào Chúa thượng.
Lời nói rắn rỏi của Lương Ngự sử khiến Đặng Lân chột dạ. Quay gót, định trở ra, nhưng cho thế là một cái nhục, Lân lại đến gõ cửa.
Lương Ngự sử quát:
– Quận mã muốn làm loạn phép nước hay sao?
– Ta không sợ, mở cửa mau.
– Không khi nào mở cả. Quận mã nên trở về phòng riêng yên nghỉ.
– À, hai thằng già dám bướng với tao. Mở cửa mau không chúng bay chết! Quân không biết nhục, đi hầu váy một người con gái, còn huênh hoang già họng nỗi gì?
– Đặng Lân! Đừng nói hỗn. Nên nhớ ta thay mặt Chúa thượng tới đây, phải nể mặt ta mới được.
– Thằng già vô lễ. Mày dám gọi tên tao, mày không biết trên đầu mày có ai nữa sao?
– Có Chúa thượng.
– Và có Quận mã.
– Quận mã? Hay là một tên giặc dữ?
Lân gầm lên, nghiến răng ken két, lộ hết cả vẻ nham hiểm hung tàn. Khê Trung hầu thấy Lương Ngự sử quá nóng nói dịu, tuy hầu cũng đang thâm gan tím ruột:
– Quận mã không nên nóng nảy. Mọi việc đều do Chúa thượng chủ trương. Lương Ngự sử và tôi vâng lệnh Chúa thượng đi bảo hộ Quận chúa, chúng tôi là phận thần tử chỉ biết tuân theo thánh chỉ. Vả lại, trước khi nghênh hôn, Quận mã không chịu cái khoản này, thì làm gì chúng tôi phải vất vả tới đây? Quận mã còn nói gì nữa?
– Mày kể dài dòng cho tao thêm điên tiết. Chúa thượng bắt ép tao theo chứ tao ngu xuẩn gì mà chịu cái khoản vô nghĩa lý ấy. Tao muốn cưới Quận chúa ngay nên vờ ưng thuận, một lời hứa thì làm gì? Nay Quận chúa đã ở trong tay tao, tao bảo thế nào Quận chúa phải nghe như thế. Chúng bay cũng vậy. Ở trong phủ này không có Chúa thượng nào cả, chỉ có chúa Đặng Lân.
– Quận mã nói lắm cũng vô ích. Chúng tôi chỉ biết có lệnh Chúa thượng. Trừ phi Quận mã nói với Chúa thượng bãi cái lệ này đi thì chúng tôi mới để Quận mã vào.
Lân cười nhạt:
– Tên hoạn quan này, mày muốn chết phải không? Cả hai đứa nghe tao bảo: một là chúng bay mở cửa, tao sẽ tha chết cho; hai là chúng bay khăng khăng cố chấp, tao sẽ cho quân phá cửa vào, khi ấy tao sẽ mổ bụng moi gan chúng bay. Đừng có lấy nê Chúa thượng mà làm già. Đừng có trêu vào Cậu Trời. Tao muốn tử tế với chúng bay, không muốn thẳng tay, hôm nay là ngày vui vẻ. Vậy cho chúng bay chọn lấy một đường. Sống hay chết là tuỳ ở chúng bay cả. Tao nói thế là rõ ràng rồi. Chúng bay mở hay không mở?
Hai vị lão thần đồng thanh đáp:
– Không mở. Quận mã muốn chết thì phá cửa.
– À, chúng bay lại thách tao phải không? Thế thì chúng bay chết. Bay đâu!
Có tiếng dạ chung quanh, nhâu nhâu như chó sủa. Đặng Lân truyền:
– Phá cửa lầu cho cậu.
Tiếng dạ râm ran nghe rợn cả người. Chừng năm mươi đứa vô lại đổ tới, kẻ đao người thước, thế rất dữ dội. Bùi Đãng hỏi:
– Thưa cậu, phá?
– Tao đã bảo thế nào? Phá mau!
Tiếp theo là tiếng phá cửa ầm ầm. Trên lầu rung chuyển. Trời đã lờ mờ sáng. Quận chúa duy còn giữ Ái Thi và Ái Nhạc. Nàng sai Ái Thi xuống gọi hai vị đại thần. Lương Ngự sử và Khê Trung hầu lật đật lên. Quận chúa nói:
– Việc đến thế này, xin hai cụ lớn mở cửa cho họ vào, kẻo di lụy đến hai cụ lớn. Tôi là phận gái, dù có mệnh hệ nào, quốc gia cũng không thiệt hại. Nhưng hai cụ lớn là rường cột của triều đình, nếu có làm sao thì phụ vương lại thiếu tay phù tá. Thân tôi là thân bỏ đi rồi, hai cụ lớn đừng băn khoăn cho tôi nữa. Mở cửa cho họ vào.
Lương Ngự sử nói:
– Quận chúa bảo, chúng tôi đâu dám không nghe, chỉ nghĩ Chúa thượng đã giao phó cho việc bảo hộ Quận chúa, nay thấy biến lại bỏ chạy, không những chúng tôi hổ với tâm linh, mà còn lỗi đạo thần tử. Chúng tôi sống chết ở đây.
Khê Trung hầu cũng nói:
– Quận chúa đừng lo cho chúng tôi. Đây là lúc chúng tôi báo ân Chúa thượng. Xin Quận chúa cứ để mặc chúng tôi xử trí.
Hai vị đại thần vừa xuống thì cửa lầu vừa đổ, lũ vô lại ùa vào.
Lân đi trước, cười đắc sách:
– Tao đã bảo mà, hai thằng già dại thì chết.
Khê Trung hầu hét:
– Đây là nơi Quận chúa ngự. Chúng bay kéo ra ngay. Chúa thượng không dung những quân phiến loạn.
Một trận cười khinh bỉ đáp lại lời nói của Khê Trung hầu. Đặng Lân chỉ vào mặt hai vị đại thần, nói một cách ngạo nghễ:
– Chúng bay đã biết uy Cậu Trời chưa? Nay chúng bay đã ở trong tay tao, quỳ xuống chịu tội thì cũng được tha cái chết.
Lương Ngự sử quát:
– Bước ngay quân vô lại. Ta đường đường một chân khoa bảng, một vị đại thần, trừ Chúa thượng, ai bắt ta quỳ được?
– Tao bắt được. Mày có quỳ không?
– Ra ngay, vào đây là mua lấy cái chết.
– Mày nỏ mồm, cậy có Chúa thượng, mà xấc láo với tao sao? Bay đâu, trói cổ nó lại.
Khê Trung hầu nói:
– Quận mã không được làm càn. Trói vị đại thần, tội không phải nhỏ.
– Tên hoạn quan kia, tao trói cả mày, xem Chúa thượng có nói gì không. Bay đâu, trói cổ hai thằng già cho chúng bớt thói ngang ngạnh.
Lân nói xong, sấn sổ lên lầu. Lương Ngự sử cản lại, sẵn tay cầm chiếc hốt, giáng mạnh vào mặt Lân. Tránh không kịp, bị hốt đánh vào trán, Lân gầm lên, nghiến răng nói:
– Thế thì mày phải chết. Bay đâu, đánh nhừ tử thằng giặc già này cho tao.
Chúng xông vào. Lương Ngự sử vốn có sức khỏe, tả xông hữu đột chống cự rất hăng hái. Khê Trung hầu định ra giúp bạn, lại sợ để ngỏ lối lên lầu. Đang lúng túng thì Lân sấn lại. Hầu nói:
– Quận mã không được lên.
Lân điên tiết hỏi:
– Mày điên sao? Đã đến nước này còn bướng hão.
Khê Trung hầu bỗng rú lên một tiếng. Một tên vô lại bổ một tay thước trúng đầu Lương Ngự sử khiến cho vị đại quan ngã xuống chỉ kêu được một tiếng:
– Chúa thượng!…
Lũ đầu trâu mặt ngựa xúm vào, dần vị đại thần túi bụi, không tiếc tay. Khê Trung hầu giọt lệ ròng ròng, nói một mình:
– Chúa thượng ơi! Hạ thần cũng xin theo gương quan Ngự sử để đáp ân Chúa thượng.
Đặng Lân hất hàm hỏi:
– Còn thằng hoạn quan này, đã biết đời chưa?
Khê Trung hầu nghiến răng nói:
– Tội ác chúng bay tày trời, tao vui lòng chết, nhưng chết để báo oán chúng bay, để trả thù cho bạn ta. Chúa thượng ơi! Thần xin vĩnh biệt!
Hầu thu hết sức già, thoi một quả đấm rất mạnh vào mặt Đặng Lân. Lân tránh được, và nhanh chân, đá một cái vào giữa bụng viên thái giám. Khê Trung hầu ôm bụng, ngồi sụp xuống. Cậu Trời tức giận, vụt tới tấp vào đầu, vào vai Khê Trung hầu và nói:
– Mày muốn chết thì cho mày chết.
Quận chúa đã mấy lần định xuống lầu. Nàng chắc rằng Đặng Lân và bọn vô lại nể nàng hơn. Nhưng nàng không có đủ can đảm, vả Ái Thi, Ái Nhạc cứ giữ chặt lấy nàng, không cho nàng đi một bước. Sự dâm dật và thái độ hung ngược của Đặng Lân làm cho nàng ghê tởm và lo cho chính nàng. Nàng xót xa nghĩ:
– Đó là chồng thiếp đấy ư? Trời hỡi trời!
Ái Nhạc bỗng níu lấy áo Quỳnh Hoa:
– Chúng nó đánh quan Ngự sử vỡ óc chết rồi! Quận chúa ơi! Khê Trung hầu cũng chết mất!
Quận chúa bưng mặt òa lên khóc. Hai con Ái Thi, Ái Nhạc thương chủ và lo sợ cũng ôm lấy Quận chúa khóc. Rèm gấm rung rinh, ba người cùng hét lên. Đặng Lân cười khanh khách, rùng rợn như tiếng cười yêu ma:
– Quận chúa đâu, ra đây cùng tôi nói chuyện.
Thấy Quỳnh Hoa không nói gì, Lân bước lại. Ba người thiếu nữ lại rú lên, như đứng trước một hiện tượng hãi hùng. Họ cúi mặt vào nhau không dám nhìn ra phía rèm gấm. Lân đã tới gần. Họ đẩy nhau chạy mỗi người một ngả. Lân đuổi theo Quận chúa:
– Quận chúa! Quỳnh Hoa em! Em không phải sợ.
Quỳnh Hoa đã ríu cả chân lại. Lân đã nắm được dây lưng nàng. Quận chúa không còn hồn vía nào nữa, nàng hét lên một tiếng, ngã gục xuống bất tỉnh nhân sự. Lân ôm nàng vào trong bọc, ngắm khuôn mặt ngây thơ và miệng hoa kiều diễm. Tay cục mịch đưa lên mơn trớn đôi má nhung. Cả cái thú tính trong người con sắc quỷ nổi dậy, Cậu Trời ghì chặt cái thân hình đài các, say sưa với hương thơm của son phấn, và vẻ dịu dàng của sắc đẹp. Mắt thèm thuồng như mắt đứa trẻ trước một chồng quả ngọt. Lân nắm bàn tay nhỏ nhắn và trắng muốt, rồi cúi xuống hôn vào má nàng.
Ái Thi và Ái Nhạc ghê tởm cùng kêu lên một tiếng thét lẹt:
– Trời!
Tiếng kêu ấy và hơi nặng mùi của Đặng Lân làm cho Quỳnh Hoa choàng tỉnh dậy. Nàng kinh hãi, cố cựa cho thoát hai cánh tay sắt, mặt thì cố quay đi để khỏi chịu những cái hôn ô uế. Thấy sức mình yếu quá, vừa ghê vừa tủi, nàng bỗng oà lên khóc và gọi:
– Phụ vương ơi! Phụ vương ơi!
Lân lại càng giữ chặt lấy Quận chúa, nói một cách thô bỉ:
– Ái nương! Ái nương hãy tỉnh! Bấy lâu nay tôi thầm mong trộm nhớ ái nương, nay mới được thỏa lòng ao ước. Ái nương không sợ, phụ vương yêu ái nương bao nhiêu, tôi cũng yêu ái nương bấy nhiêu. Ái nương yên tâm, ta cùng nhau ân ái.
Bị ghì chặt quá, Quận chúa cau mặt se sẽ nói:
– Ông bỏ tôi ra, tôi không chịu được, chết mất!
Lân cười ngất và nói:
– Ô hay! Ái nương lạ lùng thực. Sao lại gọi tôi là ông? Tôi là chồng ái nương, tôi là con rể Chúa thượng. Ái nương phải gọi tôi là Quận mã chứ.
Quận chúa van lơn:
– Ông bỏ tôi ra đã, bỏ tôi ra.
Ái Thi và Ái Nhạc trước tình cảnh ấy không cầm lòng được, chạy lại run run thưa:
– Phò mã nên nới tay. Quận chúa vóc yếu, sợ không chịu nổi, thì khốn đấy.
Lân nhìn hai đứa thị tỳ, tủm tỉm cười:
– Đứa ở nhà chúa, thảo nào cũng xinh tươi cả. Đám cưới của ta thật là nhất cử lưỡng tiện. Hai em đến cả đây cho vui.
Hai đứa thị tỳ thất kinh đồng thanh nói:
– Sao Quận mã lại ăn nói thế?
Quận chúa ghê tởm vì lời nói sống sượng của Đặng Lân. Nàng nghĩ: “Sao trời lại sinh ra được những giống vô lại ấy?” Nàng hết sức cựa, chỉ mong thoát ra là chạy đến cửa sổ nhảy xuống dưới lầu cho rồi kiếp. Nước mắt long lanh trên má. Lân lấy bàn tay chùi nước mắt cho nàng. Quận chúa ẩy cái bàn tay phàm phũ và giết người ấy ra, rồi nói một cách giận giữ:
– Bỏ ra, bỏ ra, bỏ tôi ra! Trời ơi là trời!
Nàng vùng vẫy. Lân phải bỏ tay ra. Quận chúa đứng dậy xăm xăm chạy ra cửa sổ, định lao mình xuống sân gạch dưới chân lầu. Nàng bỗng trố mắt, lùi lại, tay phải vịn vào bao lơn, lảo đảo không sao đứng vững. Ở dưới sân, một tiếng kêu vọng lên:
– Quỳnh Hoa! Quận chúa!
Nàng cũng kêu lên một tiếng vừa vui mừng vừa kinh hãi:
– Bảo Kim!
Lân đã tới cửa sổ, cũng trố mắt ra nhìn một cảnh tượng lạ lùng. Bảy anh em Bảo Kim và Dương Tuấn Nghiệp bị trói giật khuỷu tay ra đằng sau, do bọn Hồ Trọng Vũ dẫn tới chân lầu. Thấy Đặng Lân, Hồ Trọng Vũ thưa:
– Thưa cậu, tám tên này định làm điều chi ám muội. Sáu đứa lọt vào trong phủ, hai đứa ở ngoài, lảng vảng quanh lầu Quận chúa. Sáu đứa ở trong chúng con bắt được từ tang tảng sáng, hai đứa ở ngoài, chúng con vất vả mới đuổi kịp và vừa giải về đây, đợi cậu phát lạc.
Lân đẩy Quận chúa ra bên cạnh, nhô đầu qua cửa sổ. Vũ lại tiếp:
– Thưa cậu, chúng giắt cả dao, cả thừng, cả cưa. Không thiếu gì!
– Được lắm, chúng bay còn nhớ những đứa này không?
– Thưa cậu, có. Thằng Bảo Kim và một lũ đêm hội Long Trì.
– Phải rồi, thằng Bảo Kim là đầu sỏ. Ta chưa kịp hỏi tội chúng, chúng lại đến đây chịu tội. Hãy đánh cho chúng một trận bò lê kéo càng đã. Chúng cả gan thực, nho sĩ chi mà lại làm nghề đào tường khoét vách. Bảo Kim, mày đến đây làm gì?
– Tao đến để giết mày, giết một đứa đại dâm đại ác.
– Muốn giết tao, mày ngu thực. Học để làm gì? Còn những tên kia?
– Chúng tao đến giết mày, trừ hại cho nhân dân.
– Chúng bay giỏi! Chúng bay muốn chết thì được chết. Khi xưa tao đánh chết người không tội, huống chi ngày nay. Giết hết lũ hủ nho cho sạch mắt. Đem chầy sắt ra nện vỡ đầu gối chúng cho tao!
Quận chúa đứng sau Đặng Lân, nhìn ra, hai hàng lệ ròng ròng. Cốt cách thanh kỳ của Bảo Kim và các bạn chàng tương phản một cách rõ rệt với dáng dấp thô bạo của thầy trò Đặng Lân. Đỗ Tuấn Giao còn tươi cười nói chuyện với các bạn, ung dung rõ ra người đại trượng phu uy vũ bất năng khuất. Nàng lấy làm phiền rằng những trang phong lưu mặc khách kia chỉ vì nàng mà mang lụy. Nàng ghê sợ cho đời họ, và đột nhiên lòng yêu Bảo Kim mà bấy lâu nàng vẫn cố nén nay bỗng dậy lên, bội phần mãnh liệt…
Nàng giật mình nghe Đặng Lân truyền lấy chầy sắt tra khảo bọn Bảo Kim. Nàng luống cuống thốt kêu:
– Trời ơi! Chầy sắt nện còn chi là đầu gối người ta nữa. Quận mã ơi! Đừng giở trò ấy ra, em xin Quận mã.
Lân khoan khoái được nghe Quận chúa gọi mình là Quận mã, lời nói êm như ru, trong như ngọc rót bên tai, bèn cầm lấy tay Quận chúa, nàng để nguyên cho cầm. Đặng Lân nhìn nàng và hỏi:
– Tôi nghe ái nương là người yêu văn tự vì thế hay xướng họa với bọn Bảo Kim, chắc hẳn cũng có ít nhiều tình ý.
– Sao Quận mã lại có sự nghi ngờ ấy?
Lân liếc mắt:
– Biết đâu đấy! Biết đâu tôi không bị người tranh trước!
Lòng Quỳnh Hoa sôi lên, cả cái phẩm cách thanh cao của nàng lấy làm chướng vì những lời nói đê tiện ấy. Trông nàng lúc ấy có một cái gì oai nghi nhưng kiều mị lạ lùng. Lân vòng tay ôm lấy thân ngà ngọc. Nàng nói:
– Trong ngày cưới, Quận mã đã giết hai vị đại thần, không phải là một tường triệu. Xin Quận mã đừng bày trò tra khảo ra nữa, em xin Quận mã.
Lân ngây ngất vì sắc đẹp Quỳnh Hoa, quay lại bảo Bùi Đãng:
– Thôi, tha hình phạt cho chúng nó, dẫn chúng nó xuống nhà giam. Hôm nay là ngày vui của cậu và Quận chúa. Mai kia hỏi tội chúng cũng vừa.
Lân dìu Quận chúa vào trong lầu; nàng bủn rủn cả người, mặt xanh nhợt đi. Khi Cậu Trời đặt Quỳnh Hoa lên giường thất bảo, thì nàng mê man bất tỉnh, mặc thân cho kẻ giày vò.
Trong khi ấy, Bảo Kim bị Bùi Đãng dẫn xuống nhà giam. Trông lên lầu, chàng bỗng choáng váng đầu óc. Tim như bị muôn phát kim đâm, chàng nói một mình: “Thà ta đừng biết nàng cho xong. Quận chúa, Quận chúa! Thôi thế là hết!” Các bạn Bảo Kim cùng lặng thinh, như để chia sẻ cùng chàng nỗi trầm thống…
Chúa Tĩnh Đô đi đi lại lại trong cung, lòng Chúa bị bao nhiêu tình cảm chia xé. Trông nét mặt cũng biết ngài đau khổ vô cùng. Một lúc người thái giám chí thân của Chúa là Khê Trung hầu khúm núm bước lên thềm. Tĩnh Vương ra hiệu cho vào, và hỏi ngay:
– Ta hối vô cùng, nhưng không còn cách gì nữa. Nay ta cự hôn, thì không những Tuyên phi phẫn uất, mà ta còn mang tiếng trẻ con với thần dân. Các quan dâng sớ can gián nhiều lắm, người nào cũng bàn nên hoãn việc hôn nhân, lấy cớ là Quận chúa còn nhỏ dại. Ý ngươi thế nào.
– Tâu Chúa thượng, cứ như ý ngu thần, ta nên hoãn rồi liệu cớ thoái thác, chứ đem Quận chúa mà gả cho em Tuyên phi thì làm hại cả một đời Quận chúa. Quận chúa có được như ai! Người hiền lành, mà sức thì yếu. Chỉ e Quốc cữu là một kẻ vũ phu…
Khê Trung hầu chợt đứng im không nói nữa, trán vã mồ hôi. Tuyên phi vén rèm bước ra, dáng giận dữ, vẻ đẹp kiêu kỳ.
Tĩnh Vương ngượng nghịu hỏi:
– Ái phi ra đây làm gì?
Nàng quỳ trước mặt Chúa:
– Tiện thiếp vào tự tiện, tội thực đáng chết.
Chúa nâng nàng dậy. Nàng khóc và nói tiếp:
– Xem ý thì Chúa thượng phân vân vì cuộc hôn nhân của em tiện thiếp và Quận chúa. Đó là quyền ở Chúa thượng, tiện thiếp đâu dám nài ép? Làm cho Chúa thượng ưu phiền, tiện thiếp còn sống làm gì nữa.
Chúa thấy nàng rút trong bọc ra một vật gì sáng loáng đưa lên cổ.
Nhanh tay ngài giữ lấy thì là một con dao nhọn sắc như nước. Lòng ngài tan trong tình yêu, bao nhiêu ý phân vân bay hết. Ngài đưa mắt bảo Khê Trung hầu lui ra, thân dìu Tuyên phi vào trong phòng, đặt lên một chiếc giường kê ở đó. Người nàng run run, mặt nàng xanh nhợt, nhưng đôi mắt đa tình dịu dàng nhìn Chúa. Tĩnh Vương hỏi:
– Sao ái phi lại nghĩ lẩn thẩn thế?
– Xin Chúa thượng cự hôn đi, em tiện thiếp không xứng với Quận chúa.
– Đó là các quan dâng biểu xin cự hôn, ta không có ý ấy.
– Chiều nay đã cưới, xin Chúa thượng quyết đoán ngay cho, Chúa thượng cự hôn cũng còn kịp.
– Ái phi đừng nghi ngờ. Tín vi quốc chi bảo, có lẽ nào ta lại nói sai lời, để mang tiếng với thần dân và hậu thế. Nhưng ta muốn nói với ái phi một điều…
– Xin Chúa thượng cho biết.
– Ái phi không lạ gì con ta còn bé, mới 16, 17 tuổi, chưa phải đến tuổi gả chồng. Vả Quận chúa người ốm yếu luôn, thuốc quanh năm, mà vẫn không có lực. Ái phi chắc cũng chẳng lạ gì thể chất Quỳnh Hoa. Nay ta định thế này: Cưới thì vẫn cho cưới, nhưng động phòng hoa chúc phải hoãn cho đến năm Quận chúa đầy 18 tuổi. Ý ái phi nghĩ sao?
– Tâu Chúa thượng, Chúa thượng nghĩ thế thật là chu đáo. Tình thương con của Chúa thượng không mấy người bằng. Tiện thiếp đâu dám không tuân theo? Vả việc ấy, tiện thiếp đã nghĩ đến, và đã nói rõ cho em tiện thiếp, dặn phải rất từ tốn với Quận chúa. Đạo vợ nghĩa chồng, có phải chuyện chơi đâu. Chúa thượng dạy thế, tiện thiếp hoàn toàn đồng ý…
– Ta muốn gọi Quốc cữu vào đây nói chuyện, ái phi nghĩ thế nào?
– Em tiện thiếp đang chờ ở Bội Lan thất. Xin Chúa thượng cho nội giám vời đến.
Chúa đánh chuông gọi một người nội giám và truyền:
– Ngươi đến Bội Lan thất triệu Quốc cữu lại đây.
Một lúc lâu Đặng Lân tới quỳ ở ngoài thềm, hô muôn tuổi. Chúa truyền cho đứng dậy và cho vào. Lân lóp ngóp đứng lên, khúm núm đi vào, dáng quê kệch, tuy ăn bận rất sang. Ý từ hôn đã nguội trong óc Tĩnh Vương, bấy giờ lại bốc lên. Ngài nhìn Tuyên phi, nghĩ thầm:
– Sao con tạo lại oái oăm thế. Chị thì là thiên tiên, em thì là quân bần tiện.
Ngài cố nén mãi mới không để lộ vẻ khinh bỉ.
Tĩnh Vương quay lại, chợt thấy Tuyên phi nhìn mình như có ý trách móc: nàng thấu hết ẩn tình Chúa. Ngài cố nói giọng thân mật.
– Quốc cữu ngồi đấy, ta nói chuyện.
Đặng Lân dạ dạ, ngồi xuống. Tĩnh Vương chậm rãi nói:
– Quận chúa đương độ đào tơ liễu yếu. Chính ta cũng phải cưng chiều. Nay ta gả Quận chúa cho Quốc cữu, để cho hai họ thêm thân, nhưng ta dặn trước, Quốc cữu phải dè dặt buổi đầu, và đúng như ngạn ngữ nói, phải “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa” mới được. Nay Quận chúa mới 16 tuổi; ta cho cưới, nhưng lễ động phòng hoa chúc phải hoãn. Trong phủ Quốc cữu, phải để riêng một lầu cho Quận chúa, từ nay đến năm Quận chúa 18 tuổi, Quốc cữu không được nhập phòng. Quốc cữu nghe ra chưa?
– Tâu Chúa thượng, hạ thần nghe ra rồi.
– Ta sẽ cử hai vị đại thần đi theo Quận chúa, để dạy Quận chúa học tập lễ nghi và trông nom thuốc men cho Quận chúa. Quốc cữu muốn nói chuyện với Quận chúa phải hỏi qua hai vị đại thần ấy. Hai vị có cho mới được. Từ 18 tuổi trở đi, Quận chúa mới hoàn toàn là vợ Quốc cữu, và những lệ luật ta bắt Quốc cữu phải theo tự nhiên ta sẽ bãi đi. Lệnh ta đã ban Quốc cữu phải tuân, nếu không ta sẽ cho đón Quận chúa về và nghiêm trị Quốc cữu.
– Dạ dạ, hạ thần xin tuân lệnh thánh.
Tĩnh Vương ngắm Đặng Lân. Chúa càng ghét, giọng thêm nghiêm nghị:
– Thôi, chỉ dặn có thế, cho lui.
Đặng Lân lạy Chúa, rồi dương dương đi ra. Tuyên phi cũng quỳ trước mặt Chúa, xin theo em ra để sửa soạn lễ nghi.
Chúa đánh chuông gọi Khê Trung hầu. Người thái giám già bước lên thềm chắp tay chờ lệnh. Chúa ra hiệu cho đến gần, và hỏi một cách rất thân mật:
– Ta có việc này, phải nhờ đến nhà ngươi. Nhà ngươi là người có tuổi, lại trải thờ hai triều, lòng trung nghĩa đã rõ. Ngươi cũng biết rằng ta bất đắc dĩ mà gả Quận chúa cho Đặng Lân.
Khê Trung hầu tâu:
– Tâu Chúa thượng, ngài nhất định gả Quận chúa cho Quốc cữu? Chỉ e Quốc cữu là người thô suất không hợp với tính đoan chính nghiêm trang của Quận chúa, rồi sẽ sinh chuyện rắc rối về sau. Huống chi Quận chúa người thì yếu, vóc thì gầy, chịu sao nổi được một kẻ phàm phu! Hôn nhân là việc trọng, xin Chúa thượng đừng hấp tấp.
Chúa không lấy làm chướng vì lời nói bộc trực của Khê Trung hầu. Chúa biết tính hầu ngay thẳng và rất trung hậu. Ngài đăm đăm nhìn hầu, và nói:
– Lễ cưới cử hành chiều hôm nay. Quân tử vô nhị ngôn, ta không thể bãi việc hôn nhân này được. Chỉ còn việc này ta chưa giải quyết xong, là chưa có người trông nom Quận chúa về nhà chồng. Ta nghĩ đến hai người là ngươi và quan Ngự sử Lương Khánh Bảo. Quan Ngự sử không có đây, chốc nữa ta sẽ cho triệu vào. Nhưng có ngươi đi thì ta mới được yên tâm. Ta biết ngươi chăm sóc Quận chúa như cha, ngươi hiểu biết tính tình Quận chúa, chính ngươi là người thuốc thang cho Quận chúa từ thuở nhỏ, đi theo Quận chúa không ai hơn ngươi được. Ngươi vốn cẩn thận, nên vì ta gánh vác việc này.
Khê Trung hầu cảm động, mắt giàn giụa ngước nhìn lên, thấy mặt Chúa buồn, hầu tâu:
– Hạ thần đội ơn cao dầy, chưa có dịp báo. Nay Chúa thượng giao cho việc này, dám đâu từ khó! Giả sử Chúa thượng không bảo, hạ thần cũng xin đi, để hầu hạ và trông nom Quận chúa. Quận chúa còn non, có người thân đi kèm, cũng đỡ phần bỡ ngỡ. Cúi xin Chúa thượng cứ tin vào hạ thần. Hạ thần xin trọn đạo thần tử.
Chúa mỉm cười, tiến lại vỗ vai Khê Trung hầu, ân cần nói:
– Ngươi cố giúp ta nhé!
Ngài lại cầm tay hầu, đặt vào bàn tay người thái giám một lạng vàng và nói tiếp:
– Ta biếu riêng ngươi, ngươi đừng từ chối.
– Tâu Chúa thượng, Chúa thượng ban, hạ thần đâu dám không nhận. Chỉ nghĩ công việc chưa làm, đã nhận thưởng, đối với lương tâm, thực là xấu hổ. Vả hạ thần đội ân Chúa thượng nhiều rồi, Chúa thượng bắt nhảy vào đống lửa cũng phải nhảy, huống chi là việc nhỏ này. Nhận thưởng đã tham lại không phải đạo.
– Ngươi cứ cầm lấy, không được phụ tấm lòng ân cần của ta.
Khê Trung hầu quỳ xuống lĩnh, hai giọt lệ lăn trên gò má dăn deo:
– Hạ thần dẫu tan thây nát óc cũng không sao báo được thánh ân.
Chúa bằng lòng phán:
– Ngươi về sắp sửa đi. Mọi sự ta giao phó cho ngươi đấy. Ta sai ngươi đi, thác ra là để dạy Quận chúa lễ nghi, nhưng thực là để kiềm chế Đặng Lân, ngươi nên lưu ý nhé.
– Hạ thần đã hiểu ý Chúa thượng, xin Chúa thượng phóng tâm.
Khê Trung hầu quỳ lạy Chúa rồi khép nép quay ra. Chúa nhìn theo người thái giám trung thành, thở dài khoan khoái, và nói một mình:
– Bây giờ lòng ta mới được thư thái một chút…
Chiều hôm ấy, một buổi chiều thu buồn rười rượi. Lễ nghênh hôn đã sắp, mà chúa Tĩnh Đô còn lưu luyến trong tư thất với Quỳnh Hoa. Đã hai lần, lễ phiên vào tâu xin cho rước dâu, sợ qua giờ tốt Chúa đều gạt phắt đi. Ngài gắt gỏng vô cùng. Chúa nhìn con gái, như cố thu hết một lần cuối cùng hình ảnh thân yêu. Ngài nhận thấy con gái xanh xao, trông quá gầy nhỏ trong bộ quần áo cưới. Chúa bất nhẫn chia tay. Ngài đã hỏi con gái bao nhiêu lần câu: “Con có xin gì cha nữa không? Con xin gì cha cũng cho”, vậy mà Chúa vẫn hỏi. Quỳnh Hoa muốn xin một điều là bãi việc hôn nhân, nhưng nàng biết không sao được, nên mỗi khi Chúa hỏi nàng chỉ từ chối. Thái độ ấy càng làm cho Chúa thương nàng, và càng làm tăng lòng hối hận của ngài.
Lễ phiên giục giã lần thứ ba. Chúa biết không lưu luyến được nữa, đứng lên. Bao nhiêu quận chúa, phi tần, thị nữ xúm quanh Quỳnh Hoa, để đi phù dâu: Chúa như không trông thấy ai cả. Ngài đỡ Quỳnh Hoa đứng dậy, mắt không rời nàng. Cầm tay con gái, thấy lạnh, Chúa hỏi:
– Con làm sao đấy mà tay lạnh thế này? Mai về lại mặt, cha bảo ngự y bốc thuốc cho con.
Quỳnh Hoa sẽ tâu:
– Tâu phụ vương, con không làm sao cả. Con đi chỉ nhớ phụ vương, phận con gái, không báo đáp được ơn sơn hải, sinh ra thực là vô ích, xin phụ vương tha tội bất hiếu cho con.
– Con đừng nghĩ dở. Lòng hiếu của con cha đã biết.
– Con xin phụ vương ở nhà nên gìn vàng giữ ngọc, con thấy phụ vương sút đi nhiều, người trông võ vàng, con lấy làm lo ngại lắm.
– Con không phải lo cho cha. Chính con phải nên giữ gìn thân con cho cha được yên lòng.
Chúa Tĩnh Đô thân phù con ra khỏi cửa cung. Chín phát súng vang động kinh thành. Chợt Quỳnh Hoa nhìn cha, như có ý cầu khẩn. Tĩnh Vương dừng bước hỏi con:
– Con muốn xin gì cha chăng?
– Xin phụ vương tha tội cho con, con mới dám nói.
– Bao nhiêu tội của con, cha nhận hết. Con xin gì, cha cũng cho.
– Tâu phụ vương, phụ vương còn nhớ người làm ra bài phú Long Trì chứ?
Tĩnh Vương đột nhiên thấy hiện ra trong trí hình ảnh thanh tú của chàng Bảo Kim, người mà trước kia trong thâm tâm ngài đã chấm làm phò mã. Lời nói vô tâm của Quỳnh Hoa, Chúa thấy bao hàm cả bao nhiêu ý trách móc. Lòng Chúa thắt lại, phần thì thương con, phần thì hối hận. Chúa nói:
– Cha còn nhớ.
Quỳnh Hoa định quỳ xuống, Chúa giữ nàng lại và nói:
– Con không phải giữ lễ nữa. Có việc gì xin cha, con cứ nói. Cha đã bảo con rằng cha không tiếc gì con. Con nói đi, kẻo nhà trai người ta giục giã.
Quỳnh Hoa ngập ngừng một lát rồi thưa:
– Đây là chút ân tình của con. Con không thể giữ mãi trong lòng được nữa. Bảo Kim và con tuy không thề thốt nặng lời – con là gái khuê các, dám đâu làm những điều xấu hổ ấy? – nhưng con đã biết chàng là người quân tử. Cuộc thi văn đêm hội Long Trì, chàng được giải nhất, chưa nói ra, con đã…
Nói đến đây, nàng đỏ mặt, mãi không nói tiếp. Chúa Tĩnh Đô hiểu ý đỡ lời con:
– Cha đã biết.
Quỳnh Hoa nghĩ một lúc lâu rồi thưa, vẻ bẽn lẽn:
– Con chưa bẩm mệnh phụ vương, nhưng con đã muốn xin cha kén chàng làm phò mã, chỉ vì có việc này…
Nàng cảm động thổn thức khóc. Chúa cũng rơi lệ, và xung quanh, các quận chúa, các phi tần, các thị nữ và cả các nội giám người nào cũng sụt sùi, cảm thương cho thân thế nàng. Tĩnh Vương nói:
– Cha làm lỡ đời con, con trách, cha cũng xin chịu.
Quỳnh Hoa nức nở:
– Con có dám trách phụ vương đâu? Phụ vương đặt đâu con vui lòng ngồi đấy. Con gái sao lại oán cha? Bài phú Long Trì của Bảo Kim, ba bài tứ tuyệt chàng tặng con, con đã sai thị nữ đem trả lại chàng. Gái có chồng không được có tư tình. Con sở dĩ muốn xin phụ vương một việc là chỉ muốn đáp lại tấm lòng của Bảo Kim.
– Vậy con xin gì?
– Xin phụ vương trọng dụng Bảo Kim. Chàng là một người tài giỏi, có thể giúp phụ vương nhiều lắm.
– Cha sẽ thể ý con. Bảo Kim là chân ấm sinh, nay mai cha sẽ cho tập ấm, tuyển vào toà Hàn lâm.
Quỳnh Hoa bái tạ Chúa:
– Con xin vạn tạ phụ vương. Nay con mới được vui lòng xuất giá.
Chúa Tĩnh Đô và đoàn phù dâu đỡ Quỳnh Hoa ra khỏi cung. Trước thềm, hai vị đại thần là Khê Trung hầu và Ngự sử Lương Khánh Bảo, mặc đại trào phục đã đứng trực sẵn. Hai vị đại thần cúi chào Tĩnh Vương và Quận chúa. Tĩnh Vương bảo con gái:
– Cha đã nói cho con biết trước hai vị đại thần đây sẽ theo con về nhà chồng, dạy con học tập lễ nghi và trông nom sức khỏe cho con.
Quận chúa tâu:
– Phụ vương săn sóc cho con đến thế là cùng. Con biết lấy gì báo đáp ơn phụ vương?
Nàng lại thủ lễ cùng hai vị đại thần:
– Chỉ vì tôi mà hai vị cố lão phải vất vả.
Lương Ngự sử nói:
– Đó là chức phận chúng tôi phải thế. Quận chúa không phải quan tâm…
Tĩnh Vương nói:
– Ta giao Quận chúa cho hai khanh. Trăm sự nhờ hai khanh cả.
Quân ngự lâm đã từ từ bước đi, hai vị đại thần đã lên ngựa, kiệu Quận chúa đã khênh lên, chuông khánh rung rinh, phi tần, thị nữ xúm xít theo hầu, tàn quạt che kín…
Chúa Tĩnh Đô không nhìn thấy gì cả. Trước mặt ngài, chỉ còn hình ảnh người con gái mảnh khảnh và ngây thơ, bên tai ngài, chỉ văng vẳng tiếng nói dịu dàng của Quận chúa. Ngài thở dài, lâu lâu lui vào cung. Không gượng được nữa, vị Tổng nguyên súy, Nhiếp chính quốc, Thái sư Thượng phụ, uy quyền hống hách, cầm cân nẩy mực cho muôn dân, loạng choạng đi vào nằm lăn trên giường, thốt tiếng kêu:
– Quỳnh Hoa! Cha hại con!
Hàng lệ tuôn ra, Chúa thổn thức như một đứa con nít.
***
Phủ Đặng Lân là một tòa lâu đài nặng nề và kiên cố. Được chúa Tĩnh Đô che chở, lại được phong chức Quốc cữu, Đặng Lân tự xử như những bậc đại gia, xây phủ giống như phủ Thế tử. Các quan nhiều người đã hạch Đặng Lân, cho là lộng hành. Chúa làm ngơ cho, Lân lại càng được thể.
Những bậc công khanh ở kinh đô chỉ biết trả thù Đặng Lân bằng cách không giao thiệp. Vả, ai cũng sợ con người tiểu nhân nham hiểm và lật mặt ấy. Đặng Lân cũng biết mình bị khinh bỉ, vì thế một mặt càng ngang ngạnh, gây sự với mọi người, một mặt hết sức sửa sang phủ đệ, trang hoàng cho đẹp hơn hết các dinh thự ở kinh thành.
Nhưng ý một đằng thì sự thực lại xoay ra một cách khác. Càng tu bổ bao nhiêu thì phủ càng thêm lòe loẹt, càng thêm khó coi bấy nhiêu. Vẻ khôi hài của phủ Đặng Lân không qua được mắt Quận chúa. Đã ngao ngán, nàng lại thêm ngao ngán.
Lầu mà Lân dành cho Quận chúa lại càng lòe loẹt. Quỳnh Hoa lấy làm chướng mắt vì những màu sống sượng, những kèo cột chạm trổ công phu nhưng vụng về, nhất là vì mấy đôi câu đối chữ viết đã non, lời văn lại đầy ý lẳng lơ dâm đãng. Quận chúa ngắm chiếc giường thất bảo của mình. Phải, đấy là giường của nàng! Nàng ghê tởm nghĩ đến người chồng mà nàng phải chung chăn chung gối. Nàng rùng mình, có cảm tưởng như đứng trước một nơi xú uế.
Nàng cho đời mình thế là hết, không còn sinh thú gì nữa. Mỏi quá, đáng lẽ phải ngồi xuống giường, Quỳnh Hoa ngồi trên một chiếc cẩm đôn. Các thị nữ xúm quanh lại, đứng hầu nàng, chờ lệnh. Quỳnh Hoa không nói không rằng, nàng nghĩ vẩn vơ, thèm muốn được như bầy thị nữ.
Hai vị đại thần sau khi trông nom cho Quận chúa yên sở rồi, cũng trở xuống dưới lầu. Họ ăn mặc đại trào phục và ngồi trang nghiêm như trong chốn miếu đường. Quỳnh Hoa cũng thấy yên tâm, vì có sự che chở của hai vị cố lão.
Nàng giật mình nghĩ đến Bảo Kim. Chàng đã báo tin sẽ cùng anh em đến cứu nàng, ngay đêm hôm cưới. Khi tiếp được tin ấy, nàng rụng rời, sai ngay Ái Thi, Ái Nhạc chạy đi đưa thư cho Bảo Kim, can ngăn chàng. Thư tuy đã đi, nhưng nàng vẫn lo sợ…
Thấy Ái Thi và Ái Nhạc đứng đấy, vẻ mặt buồn tênh, nàng sẽ ra hiệu cho chúng lại gần và hỏi:
– Hai con đưa thư ban sáng cho ai?
– Thưa Quận chúa, Ái Thi đáp, chúng con đã trao thư cho công tử Bảo Kim, theo lời Quận chúa dặn.
Nàng thở dài, nghĩ thầm:
– Thân ta là thân bỏ đi, sống đã vô duyên, chết cũng không có điều chi oán hận. Đời thiếu ta được, nhưng không thể thiếu Bảo Kim và các bạn chàng.
Lo cho Bảo Kim, nàng quên hết cả duyên số hẩm hiu. Đêm đã khuya, gió tháng Chín thổi lành lạnh, đánh bật một chiếc rèm rơi xuống ngay chân Quận chúa. Quỳnh Hoa nhìn qua chấn song, bỗng tái mặt đi và nhắm nghiền mắt lại.
Cách lầu Quận chúa độ hai mươi thước có một nhà bát giác, không xây tường, rất rộng. Trong nhà chăng đèn kết hoa sáng trưng như ban ngày. Cậu Trời đang ngồi ăn uống với lũ gia nhân. Tiệc đã đặt từ lâu, rượu đã cạn từng vò, mà chưa có vẻ gì tỏ rằng họ sắp thôi. Đồ ăn vẫn tiếp tục đem lên, các mỹ nữ vẫn chuyên nhau rót rượu. Trong tiệc có đến một trăm người ăn. Cậu Trời, bào gấm, mũ hoa, ngồi ghế chủ, bên một thiếu phụ vẻ dâm ô. Lân đã say mềm, mắt híp lại, cười ha hả, nói líu không thành câu, chợt kéo thiếu phụ lại, ả cố gắng giằng ra, bàn ghế đổ tung, bát đĩa vỡ loảng xoảng. Một tiếng lụa xé soạt soạt, ả thiếu phụ đã hở một bên vai tròn trặn và một góc ngực nõn nà. Đèn nến bỗng tắt tối om. Người ta chỉ còn thấy những bóng vật lộn trong nhà bát giác…
Trống thành đã điểm canh ba. Chợt có tiếng quát tháo của Cậu Trời và những tiếng chửi rủa thô tục. Sau cuộc say sưa, Lân sực tỉnh dậy, như có ý hối hận về những cử chỉ vừa qua, nghĩ thầm:
– Chết chửa, Quỳnh Hoa mà trông thấy, ta còn thể thống gì nữa!
Ả thiếu phụ, trong lúc mơ màng, ôm lấy chân Cậu Trời. Lân tức giận nghiến răng, rút con dao găm sáng loáng trong bọc ra, đâm thẳng xuống ngực thiếu phụ. Ả chỉ kịp kêu:
– Trời ơi! Chết tôi rồi!
Đặng Lân rút dao ra, đâm luôn mười mấy nhát, đá cái thây sang một bên, rồi quát như con quỷ sứ:
– Bùi Đãng!
Tên vô lại sực tỉnh dậy. Y biết là có biến, vì sau cuộc vui vầy của chủ, không bao giờ là không có án mạng. Y đẩy người con gái nằm bên cạnh, vùng đứng lên thưa:
– Thưa cậu, cậu truyền gì?
– Thắp đèn lên mau!
Mọi người đã tỉnh, đèn vừa thắp lên, ai nấy đều rụng rời thấy ả thiếu phụ nằm lõa lồ trên vũng máu, mà Cậu Trời cũng be bét những máu, trông dữ dội như một hung thần. Đặng Lân thét:
– Bây giờ là bao giờ?
Bùi Đãng thưa:
– Thưa cậu, bây giờ là vào nửa đêm, vừa mới trống canh ba.
– Chúng bay là một lũ ăn hại! Ai cho chúng bay bắt chước tao, những thằng kia?
Lân quay lại, rút con dao ở thây ả thiếu phụ. Cả bọn đứng lên, chạy toán loạn. Nhưng người đông, chen nhau lục đục không ra được, Lân cứ việc đâm lấy đâm để, bất kỳ một người nào, không mấy người không bị thương. Cả bọn đã chạy hết, duy còn một người con gái ngây thơ díu cẳng vấp phải cái cột ngã lăn ra. Cậu Trời đuổi kịp cười ha hả:
– Mày chạy đi đằng trời, đồ thất tiết!
Người con gái van lạy một cách thất vọng:
– Xin lạy cậu, cậu tha cho em…
– Tha cho mày để mày đi đánh đĩ? Không giết mày để làm gì?
Người con gái ứa nước mắt, nói:
– Em không có tội gì, cậu tha cho em… Bố mẹ em…
Con dao đã cắm phập vào giữa bụng… Mặt hoa nhăn nhó, người con gái ôm bụng:
– Trời ơi! Trời ơi! Cậu tha cho em.
Đặng Lân rút dao ra, cười một cái cười ma quỷ, say sưa trong tội ác, lại đâm lia lịa nạn nhân cho đến khi không còn thấy cử động nữa bấy giờ mới thôi.
Giữa lúc ấy, thì trên lầu, Quận chúa thốt lên một tiếng kêu thất thanh. Lân quăng dao đứng dậy nhìn lên phía trên lầu. Lại một tiếng rú vừa ai oán vừa thất vọng. Lân ngắm đến mình, thấy quần áo đỏ ngầu những máu, tay chân cũng vậy. Vội lấy tay vuốt mồ hôi mặt, và mặt như sơn đỏ, trông càng kinh tởm. Con người trụy lạc ấy bỗng khao khát một chút tình êm ái hơn.
Lân quay vào trong nhà, kéo ghế ngồi, nhưng vẫn đăm đăm nhìn lên lầu Quận chúa. Hình ảnh dịu dàng của người thiếu nữ quí phái phảng phất trước mặt con dâm quỉ, nhẹ nhàng như áng hương thơm. Đột nhiên Lân chán ghét tất cả những thú vui xác thịt, tất cả những con gái đã qua tay.
Lân gật gù:
– Quỳnh Hoa đã là vợ ta, không lý gì vợ chồng lại cách biệt nhau, bông hoa đã kề đến tận tay, ai lại bỏ không hái? Con người lịch sự nhất kinh thành, cao quý nhất nước, nay thuộc về ta, bỏ không cũng uổng, mà chờ là khờ.
Lòng phơi phới, Lân tưởng tượng phút ái ân bên cạnh người khuê các kia: Một bậc tuyệt sắc giai nhân chắc phải có hương vị đặc biệt hơn tất cả những kẻ tầm thường. Lân đứng dậy quả quyết:
– Mệnh lệnh của Chúa thật là vô lý. Sao ta lại nhắm mắt theo? Có gì đã có chị ta che chở. Mà khi sự đã rồi, Chúa có hỏi, chả lẽ lại đem làm tội con rể.
Nghĩ đến đây, Lân gọi lớn:
– Bùi Đãng! Bùi Đãng! Lên mau, cậu hỏi.
Nghe giọng nói, Bùi Đãng biết cơn điên của chủ đã dịu, y chạy lên thưa:
– Thưa cậu, cậu truyền gì?
Thấy chủ nhìn lên lầu Quận chúa, Bùi Đãng đoán được ý nói ngay:
– Thưa cậu, cậu nên đi tắm rửa. Đêm thanh cảnh vắng, đây là lúc cậu nên lên lầu nói chuyện với Quận chúa. Cậu đánh chén quá say, quên cả lễ hợp cẩn, cậu thực là một ông tân lang kỳ quặc!
Lân nói:
– Mày đun nước thơm mau, để ta tắm rồi lên lầu giáp mặt vợ ta.
Bùi Đãng dạ dạ luôn miệng. Một lúc sau, Lân tắm rửa sạch sẽ, mũ áo chỉnh tề, soi gương lấy làm tự đắc lắm. Quay hỏi Bùi Đãng:
– Ta có xứng là rể của chúa Tĩnh Đô không?
Bùi Đãng lạy phục trước mặt Đặng Lân và thưa:
– Cậu không xứng thì còn ai xứng nữa? Chúa thực đã kén chọn được một vị giai tế. Và Quận chúa được một đức ông chồng như cậu, thực là tốt duyên. Nghĩa là con, đầy tớ trong nhà, quen mồm gọi là cậu, chứ người ngoài thì một là bẩm Quận mã, hai là hô Thiên tuế, con rể Chúa có phải chuyện tầm thường?
Lân cười:
– Quận mã mà cũng được người ta hô Thiên tuế à? Tưởng chỉ có Thế tử?
– Quận mã thì khác gì Thế tử? Cậu bây giờ phải đặt ra lễ nghi trong phủ, bắt buộc mọi người phải bẩm là Quận mã, phải hô là Thiên tuế. Ra đường cũng vậy, ai không tuân theo, chém đầu hiệu lệnh. Việc ấy cậu mà giao cho con, con xin làm đâu vào đấy.
– Ta không giao cho mày, thì còn ai giúp được việc ấy.
– Con còn có ý cho treo ngoài chính môn một cái biển vàng đề ba chữ “Quận mã phủ” bắt ai đi bộ qua cũng phải cúi đầu chào, ai đi ngựa cũng phải xuống, như thế mới trọng thể, mới uy nghi, mới xứng với địa vị cậu.
– Phải đấy, việc ấy ta nhờ mày. Mày không nói, ta cũng không nghĩ ra.
– Lại còn việc này nữa…
– Việc gì?
– Cậu cũng nên bắt chước thói các vương hầu, tuyển nhiều mỹ nữ, đặt ra buồng này, buồng nọ, vừa để thêm sang, vừa để tận hưởng đời trai trẻ. Trong nhà mới có hơn 50 người, toàn là những kẻ tầm thường, nay cậu nên cho người đi bắt năm chục nữa, rồi tùy sắc, tùy tài, chia ra từng hạng: hạng vũ nữ, thị nữ, vân vân… Cậu nghĩ có nên không?
– Nên lắm, mà có thế mới đủ. Việc ấy ta giao cho mày.
– Con xin giúp cậu. Nhưng cậu cũng nên lên lầu đi, gần sáng rồi còn gì. Nói chuyện, thì còn bao nhiêu điều đáng nói.
– Vậy ta lên với Quận chúa đây. Thế lỡ hai thằng già sinh sự thì làm thế nào?
– Thì đánh cho một mẻ, đã làm gì được. Hai cái lão ấy, con trông chướng mắt lắm. Thực chưa có đám cưới nào lạ lùng và vô lý như đám cưới cậu. Cho quan đi kèm con gái thà đừng cho cưới còn hơn.
Lân cười vui vẻ, bước sang lầu.
Lương Ngự sử và Khê Trung hầu bấy giờ vẫn thức. Hai vị lão thần đã được mục kích cảnh dâm ô và cuộc tàn sát dã man. Lương Ngự sử nói:
– Tôi đã nghe thấy người ta nói nhiều về sự bạc ác và thói kiêu sa dâm dật của nó, không ngờ những lời truyền chưa thấm vào đâu với sự thực. Nếu thế thì ra nó lộng hành quá.
Khê Trung hầu nói:
– Tôi cũng không tưởng đến thế. Mà đấy là giữa hôm cưới, những hôm khác nó còn hoành hành đến đâu? Nó giam không biết bao nhiêu đàn bà, con gái!
– Cụ không xem đấy ư? Trong kinh thành, bao nhiêu người mất vợ, mất con, có ai dám nói gì? Ở vùng quê mới khổ nữa: cứ mong manh đâu có con gái hay đàn bà đẹp là nó mang lũ vô lại tới tận nơi, bắt hiếp đem đi, ai chống cự, đánh chết ngay lập tức, chẳng ai dám hỏi tội cả.
Khê Trung hầu thở dài:
– Chỉ thương hại Quận chúa! Tránh sao khỏi sự dập liễu vùi hoa?
– Cụ tính thế nào?
– Chắc nó còn nể Chúa thượng, nên không dám vào đây. Con quỷ dâm dục và tàn bạo ấy cứ nghe thấy đàn bà là lăn vào, huống chi đã là vợ nó.
– Việc này không thể để yên được. Tôi tính ta phải làm cho ra nhẽ. Tôi là đài quan, lại càng không thể bỏ qua được. Phải tâu cho Chúa thượng biết. Vậy thì ngay bây giờ tôi thảo biểu tâu lên Chúa thượng, nói rõ tình hình trong phủ Đặng Lân. Cứ để thế này thì hại dân, hại nước, thương luân bại lý, không mấy lúc mà loạn. Cụ tính sao?
Khê Trung hầu trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Cụ dạy phải lắm. Chỉ e Chúa thượng không xét. Chúa thượng bây giờ nhu nhược quá lắm, tôi ở gần nên biết rõ. Chúa thượng không quyết định được điều gì. Tuyên phi muốn thế nào là Chúa theo thế ấy. Bao nhiêu đơn kiện Đặng Lân đến tay Chúa, Chúa lại cho Tuyên phi xem. Một giọt nước mắt của Tuyên phi cũng đủ xóa hết tội Đặng Lân. Kêu Chúa thì kêu, nhưng chưa chắc đã thành.
– Không thành, tôi cũng thượng biểu. Những sự chướng tai gai mắt này phải để Chúa biết. Có thế mới cứu được Quận chúa. Tôi nhất định không để cho Quận chúa sa vào tay quân cường bạo…
Bỗng hai vị đại thần thấy Đặng Lân đi lại. Khê Trung hầu nói:
– Nó lại chăng?
– Chắc hẳn rồi. Nó giở mặt như bỡn.
– Tôi nhất định không cho lên.
– Chúa giao cho mình việc giữ Quận chúa, dù phải chết tôi cũng không phụ lời ủy thác.
– Đó là phận sự chúng mình. Huống chi tôi hầu hạ Quận chúa từ nhỏ, tình nghĩa rất nhiều. Chúa thượng lại ân cần giao phó cho tôi công việc trông nom Quận chúa, trách nhiệm của tôi còn trọng đại hơn trách nhiệm quan Ngự sử nhiều lắm.
Khê Trung hầu nói vừa dứt lời thì Đặng Lân cũng vừa tới gõ cửa.
Lương Ngự sử thét:
– Ai?
Tiếng thét dõng dạc, đanh thép khiến Đặng Lân hơi chột dạ. Trước lầu trong phủ mình mà Cậu Trời tưởng như đứng trước chốn tôn nghiêm. Lân đáp có vẻ lễ phép:
– Tôi Quốc cữu, tôi Quận mã đây mà.
Khê Trung hầu nói:
– Xin kính chào Quận mã. Chẳng hay Quận mã nửa đêm truyền việc gì?
– Ta muốn vào thăm Quận chúa.
– Việc đó thì chúng tôi không thể nào tuân lệnh Quận mã được.
– Sao lại không thể?
– Quận mã đã quên rồi sao? Lệnh Chúa thượng rõ ràng, chính Chúa thượng đã nói rõ cho Quận mã biết. Vì Quận chúa còn trẻ dại và sức yếu, nên lễ động phòng hoa chúc phải hoãn đến hai năm nữa. Lệnh Chúa đã ban, đạo thần tử chỉ có vâng theo.
– Ta có muốn náo phòng đâu. Ta chỉ muốn nói chuyện với vợ ta.
Lương Ngự sử nói:
– Chúa thượng đã dạy: dù chỉ muốn nói chuyện với Quận chúa, Quận mã cũng không được vào.
– Hai cụ là bậc đại thần tất phải biết cho ta. Có lý nào cưới vợ lại để đó. Vợ chồng như sao hôm, sao mai. Nói chuyện với nhau thì có chi là hại. Từ thượng cổ đến giờ, ta chưa thấy có đám cưới nào lại lạ lùng như thế!
– Đó là lệnh Chúa thượng.
– Chúa thượng có bảo, ta cũng cứ ừ cho xong việc, chứ đương tuổi thanh xuân hơ hớ như ta, có lẽ nào ta lại chịu điều ràng buộc ấy. Chúa thượng tưởng rằng ta sẽ làm tội tình Quận chúa sao? Quận chúa ở với Chúa thượng thế nào thì về với ta cũng thế. Ta nói đã nhiều, hai cụ cho ta vào…
– Không thể được! Chúa thượng đã giao cho chúng tôi trọng trách bảo vệ Quận chúa. Ai phạm vào chúng tôi tức là phạm vào Chúa thượng.
Lời nói rắn rỏi của Lương Ngự sử khiến Đặng Lân chột dạ. Quay gót, định trở ra, nhưng cho thế là một cái nhục, Lân lại đến gõ cửa.
Lương Ngự sử quát:
– Quận mã muốn làm loạn phép nước hay sao?
– Ta không sợ, mở cửa mau.
– Không khi nào mở cả. Quận mã nên trở về phòng riêng yên nghỉ.
– À, hai thằng già dám bướng với tao. Mở cửa mau không chúng bay chết! Quân không biết nhục, đi hầu váy một người con gái, còn huênh hoang già họng nỗi gì?
– Đặng Lân! Đừng nói hỗn. Nên nhớ ta thay mặt Chúa thượng tới đây, phải nể mặt ta mới được.
– Thằng già vô lễ. Mày dám gọi tên tao, mày không biết trên đầu mày có ai nữa sao?
– Có Chúa thượng.
– Và có Quận mã.
– Quận mã? Hay là một tên giặc dữ?
Lân gầm lên, nghiến răng ken két, lộ hết cả vẻ nham hiểm hung tàn. Khê Trung hầu thấy Lương Ngự sử quá nóng nói dịu, tuy hầu cũng đang thâm gan tím ruột:
– Quận mã không nên nóng nảy. Mọi việc đều do Chúa thượng chủ trương. Lương Ngự sử và tôi vâng lệnh Chúa thượng đi bảo hộ Quận chúa, chúng tôi là phận thần tử chỉ biết tuân theo thánh chỉ. Vả lại, trước khi nghênh hôn, Quận mã không chịu cái khoản này, thì làm gì chúng tôi phải vất vả tới đây? Quận mã còn nói gì nữa?
– Mày kể dài dòng cho tao thêm điên tiết. Chúa thượng bắt ép tao theo chứ tao ngu xuẩn gì mà chịu cái khoản vô nghĩa lý ấy. Tao muốn cưới Quận chúa ngay nên vờ ưng thuận, một lời hứa thì làm gì? Nay Quận chúa đã ở trong tay tao, tao bảo thế nào Quận chúa phải nghe như thế. Chúng bay cũng vậy. Ở trong phủ này không có Chúa thượng nào cả, chỉ có chúa Đặng Lân.
– Quận mã nói lắm cũng vô ích. Chúng tôi chỉ biết có lệnh Chúa thượng. Trừ phi Quận mã nói với Chúa thượng bãi cái lệ này đi thì chúng tôi mới để Quận mã vào.
Lân cười nhạt:
– Tên hoạn quan này, mày muốn chết phải không? Cả hai đứa nghe tao bảo: một là chúng bay mở cửa, tao sẽ tha chết cho; hai là chúng bay khăng khăng cố chấp, tao sẽ cho quân phá cửa vào, khi ấy tao sẽ mổ bụng moi gan chúng bay. Đừng có lấy nê Chúa thượng mà làm già. Đừng có trêu vào Cậu Trời. Tao muốn tử tế với chúng bay, không muốn thẳng tay, hôm nay là ngày vui vẻ. Vậy cho chúng bay chọn lấy một đường. Sống hay chết là tuỳ ở chúng bay cả. Tao nói thế là rõ ràng rồi. Chúng bay mở hay không mở?
Hai vị lão thần đồng thanh đáp:
– Không mở. Quận mã muốn chết thì phá cửa.
– À, chúng bay lại thách tao phải không? Thế thì chúng bay chết. Bay đâu!
Có tiếng dạ chung quanh, nhâu nhâu như chó sủa. Đặng Lân truyền:
– Phá cửa lầu cho cậu.
Tiếng dạ râm ran nghe rợn cả người. Chừng năm mươi đứa vô lại đổ tới, kẻ đao người thước, thế rất dữ dội. Bùi Đãng hỏi:
– Thưa cậu, phá?
– Tao đã bảo thế nào? Phá mau!
Tiếp theo là tiếng phá cửa ầm ầm. Trên lầu rung chuyển. Trời đã lờ mờ sáng. Quận chúa duy còn giữ Ái Thi và Ái Nhạc. Nàng sai Ái Thi xuống gọi hai vị đại thần. Lương Ngự sử và Khê Trung hầu lật đật lên. Quận chúa nói:
– Việc đến thế này, xin hai cụ lớn mở cửa cho họ vào, kẻo di lụy đến hai cụ lớn. Tôi là phận gái, dù có mệnh hệ nào, quốc gia cũng không thiệt hại. Nhưng hai cụ lớn là rường cột của triều đình, nếu có làm sao thì phụ vương lại thiếu tay phù tá. Thân tôi là thân bỏ đi rồi, hai cụ lớn đừng băn khoăn cho tôi nữa. Mở cửa cho họ vào.
Lương Ngự sử nói:
– Quận chúa bảo, chúng tôi đâu dám không nghe, chỉ nghĩ Chúa thượng đã giao phó cho việc bảo hộ Quận chúa, nay thấy biến lại bỏ chạy, không những chúng tôi hổ với tâm linh, mà còn lỗi đạo thần tử. Chúng tôi sống chết ở đây.
Khê Trung hầu cũng nói:
– Quận chúa đừng lo cho chúng tôi. Đây là lúc chúng tôi báo ân Chúa thượng. Xin Quận chúa cứ để mặc chúng tôi xử trí.
Hai vị đại thần vừa xuống thì cửa lầu vừa đổ, lũ vô lại ùa vào.
Lân đi trước, cười đắc sách:
– Tao đã bảo mà, hai thằng già dại thì chết.
Khê Trung hầu hét:
– Đây là nơi Quận chúa ngự. Chúng bay kéo ra ngay. Chúa thượng không dung những quân phiến loạn.
Một trận cười khinh bỉ đáp lại lời nói của Khê Trung hầu. Đặng Lân chỉ vào mặt hai vị đại thần, nói một cách ngạo nghễ:
– Chúng bay đã biết uy Cậu Trời chưa? Nay chúng bay đã ở trong tay tao, quỳ xuống chịu tội thì cũng được tha cái chết.
Lương Ngự sử quát:
– Bước ngay quân vô lại. Ta đường đường một chân khoa bảng, một vị đại thần, trừ Chúa thượng, ai bắt ta quỳ được?
– Tao bắt được. Mày có quỳ không?
– Ra ngay, vào đây là mua lấy cái chết.
– Mày nỏ mồm, cậy có Chúa thượng, mà xấc láo với tao sao? Bay đâu, trói cổ nó lại.
Khê Trung hầu nói:
– Quận mã không được làm càn. Trói vị đại thần, tội không phải nhỏ.
– Tên hoạn quan kia, tao trói cả mày, xem Chúa thượng có nói gì không. Bay đâu, trói cổ hai thằng già cho chúng bớt thói ngang ngạnh.
Lân nói xong, sấn sổ lên lầu. Lương Ngự sử cản lại, sẵn tay cầm chiếc hốt, giáng mạnh vào mặt Lân. Tránh không kịp, bị hốt đánh vào trán, Lân gầm lên, nghiến răng nói:
– Thế thì mày phải chết. Bay đâu, đánh nhừ tử thằng giặc già này cho tao.
Chúng xông vào. Lương Ngự sử vốn có sức khỏe, tả xông hữu đột chống cự rất hăng hái. Khê Trung hầu định ra giúp bạn, lại sợ để ngỏ lối lên lầu. Đang lúng túng thì Lân sấn lại. Hầu nói:
– Quận mã không được lên.
Lân điên tiết hỏi:
– Mày điên sao? Đã đến nước này còn bướng hão.
Khê Trung hầu bỗng rú lên một tiếng. Một tên vô lại bổ một tay thước trúng đầu Lương Ngự sử khiến cho vị đại quan ngã xuống chỉ kêu được một tiếng:
– Chúa thượng!…
Lũ đầu trâu mặt ngựa xúm vào, dần vị đại thần túi bụi, không tiếc tay. Khê Trung hầu giọt lệ ròng ròng, nói một mình:
– Chúa thượng ơi! Hạ thần cũng xin theo gương quan Ngự sử để đáp ân Chúa thượng.
Đặng Lân hất hàm hỏi:
– Còn thằng hoạn quan này, đã biết đời chưa?
Khê Trung hầu nghiến răng nói:
– Tội ác chúng bay tày trời, tao vui lòng chết, nhưng chết để báo oán chúng bay, để trả thù cho bạn ta. Chúa thượng ơi! Thần xin vĩnh biệt!
Hầu thu hết sức già, thoi một quả đấm rất mạnh vào mặt Đặng Lân. Lân tránh được, và nhanh chân, đá một cái vào giữa bụng viên thái giám. Khê Trung hầu ôm bụng, ngồi sụp xuống. Cậu Trời tức giận, vụt tới tấp vào đầu, vào vai Khê Trung hầu và nói:
– Mày muốn chết thì cho mày chết.
Quận chúa đã mấy lần định xuống lầu. Nàng chắc rằng Đặng Lân và bọn vô lại nể nàng hơn. Nhưng nàng không có đủ can đảm, vả Ái Thi, Ái Nhạc cứ giữ chặt lấy nàng, không cho nàng đi một bước. Sự dâm dật và thái độ hung ngược của Đặng Lân làm cho nàng ghê tởm và lo cho chính nàng. Nàng xót xa nghĩ:
– Đó là chồng thiếp đấy ư? Trời hỡi trời!
Ái Nhạc bỗng níu lấy áo Quỳnh Hoa:
– Chúng nó đánh quan Ngự sử vỡ óc chết rồi! Quận chúa ơi! Khê Trung hầu cũng chết mất!
Quận chúa bưng mặt òa lên khóc. Hai con Ái Thi, Ái Nhạc thương chủ và lo sợ cũng ôm lấy Quận chúa khóc. Rèm gấm rung rinh, ba người cùng hét lên. Đặng Lân cười khanh khách, rùng rợn như tiếng cười yêu ma:
– Quận chúa đâu, ra đây cùng tôi nói chuyện.
Thấy Quỳnh Hoa không nói gì, Lân bước lại. Ba người thiếu nữ lại rú lên, như đứng trước một hiện tượng hãi hùng. Họ cúi mặt vào nhau không dám nhìn ra phía rèm gấm. Lân đã tới gần. Họ đẩy nhau chạy mỗi người một ngả. Lân đuổi theo Quận chúa:
– Quận chúa! Quỳnh Hoa em! Em không phải sợ.
Quỳnh Hoa đã ríu cả chân lại. Lân đã nắm được dây lưng nàng. Quận chúa không còn hồn vía nào nữa, nàng hét lên một tiếng, ngã gục xuống bất tỉnh nhân sự. Lân ôm nàng vào trong bọc, ngắm khuôn mặt ngây thơ và miệng hoa kiều diễm. Tay cục mịch đưa lên mơn trớn đôi má nhung. Cả cái thú tính trong người con sắc quỷ nổi dậy, Cậu Trời ghì chặt cái thân hình đài các, say sưa với hương thơm của son phấn, và vẻ dịu dàng của sắc đẹp. Mắt thèm thuồng như mắt đứa trẻ trước một chồng quả ngọt. Lân nắm bàn tay nhỏ nhắn và trắng muốt, rồi cúi xuống hôn vào má nàng.
Ái Thi và Ái Nhạc ghê tởm cùng kêu lên một tiếng thét lẹt:
– Trời!
Tiếng kêu ấy và hơi nặng mùi của Đặng Lân làm cho Quỳnh Hoa choàng tỉnh dậy. Nàng kinh hãi, cố cựa cho thoát hai cánh tay sắt, mặt thì cố quay đi để khỏi chịu những cái hôn ô uế. Thấy sức mình yếu quá, vừa ghê vừa tủi, nàng bỗng oà lên khóc và gọi:
– Phụ vương ơi! Phụ vương ơi!
Lân lại càng giữ chặt lấy Quận chúa, nói một cách thô bỉ:
– Ái nương! Ái nương hãy tỉnh! Bấy lâu nay tôi thầm mong trộm nhớ ái nương, nay mới được thỏa lòng ao ước. Ái nương không sợ, phụ vương yêu ái nương bao nhiêu, tôi cũng yêu ái nương bấy nhiêu. Ái nương yên tâm, ta cùng nhau ân ái.
Bị ghì chặt quá, Quận chúa cau mặt se sẽ nói:
– Ông bỏ tôi ra, tôi không chịu được, chết mất!
Lân cười ngất và nói:
– Ô hay! Ái nương lạ lùng thực. Sao lại gọi tôi là ông? Tôi là chồng ái nương, tôi là con rể Chúa thượng. Ái nương phải gọi tôi là Quận mã chứ.
Quận chúa van lơn:
– Ông bỏ tôi ra đã, bỏ tôi ra.
Ái Thi và Ái Nhạc trước tình cảnh ấy không cầm lòng được, chạy lại run run thưa:
– Phò mã nên nới tay. Quận chúa vóc yếu, sợ không chịu nổi, thì khốn đấy.
Lân nhìn hai đứa thị tỳ, tủm tỉm cười:
– Đứa ở nhà chúa, thảo nào cũng xinh tươi cả. Đám cưới của ta thật là nhất cử lưỡng tiện. Hai em đến cả đây cho vui.
Hai đứa thị tỳ thất kinh đồng thanh nói:
– Sao Quận mã lại ăn nói thế?
Quận chúa ghê tởm vì lời nói sống sượng của Đặng Lân. Nàng nghĩ: “Sao trời lại sinh ra được những giống vô lại ấy?” Nàng hết sức cựa, chỉ mong thoát ra là chạy đến cửa sổ nhảy xuống dưới lầu cho rồi kiếp. Nước mắt long lanh trên má. Lân lấy bàn tay chùi nước mắt cho nàng. Quận chúa ẩy cái bàn tay phàm phũ và giết người ấy ra, rồi nói một cách giận giữ:
– Bỏ ra, bỏ ra, bỏ tôi ra! Trời ơi là trời!
Nàng vùng vẫy. Lân phải bỏ tay ra. Quận chúa đứng dậy xăm xăm chạy ra cửa sổ, định lao mình xuống sân gạch dưới chân lầu. Nàng bỗng trố mắt, lùi lại, tay phải vịn vào bao lơn, lảo đảo không sao đứng vững. Ở dưới sân, một tiếng kêu vọng lên:
– Quỳnh Hoa! Quận chúa!
Nàng cũng kêu lên một tiếng vừa vui mừng vừa kinh hãi:
– Bảo Kim!
Lân đã tới cửa sổ, cũng trố mắt ra nhìn một cảnh tượng lạ lùng. Bảy anh em Bảo Kim và Dương Tuấn Nghiệp bị trói giật khuỷu tay ra đằng sau, do bọn Hồ Trọng Vũ dẫn tới chân lầu. Thấy Đặng Lân, Hồ Trọng Vũ thưa:
– Thưa cậu, tám tên này định làm điều chi ám muội. Sáu đứa lọt vào trong phủ, hai đứa ở ngoài, lảng vảng quanh lầu Quận chúa. Sáu đứa ở trong chúng con bắt được từ tang tảng sáng, hai đứa ở ngoài, chúng con vất vả mới đuổi kịp và vừa giải về đây, đợi cậu phát lạc.
Lân đẩy Quận chúa ra bên cạnh, nhô đầu qua cửa sổ. Vũ lại tiếp:
– Thưa cậu, chúng giắt cả dao, cả thừng, cả cưa. Không thiếu gì!
– Được lắm, chúng bay còn nhớ những đứa này không?
– Thưa cậu, có. Thằng Bảo Kim và một lũ đêm hội Long Trì.
– Phải rồi, thằng Bảo Kim là đầu sỏ. Ta chưa kịp hỏi tội chúng, chúng lại đến đây chịu tội. Hãy đánh cho chúng một trận bò lê kéo càng đã. Chúng cả gan thực, nho sĩ chi mà lại làm nghề đào tường khoét vách. Bảo Kim, mày đến đây làm gì?
– Tao đến để giết mày, giết một đứa đại dâm đại ác.
– Muốn giết tao, mày ngu thực. Học để làm gì? Còn những tên kia?
– Chúng tao đến giết mày, trừ hại cho nhân dân.
– Chúng bay giỏi! Chúng bay muốn chết thì được chết. Khi xưa tao đánh chết người không tội, huống chi ngày nay. Giết hết lũ hủ nho cho sạch mắt. Đem chầy sắt ra nện vỡ đầu gối chúng cho tao!
Quận chúa đứng sau Đặng Lân, nhìn ra, hai hàng lệ ròng ròng. Cốt cách thanh kỳ của Bảo Kim và các bạn chàng tương phản một cách rõ rệt với dáng dấp thô bạo của thầy trò Đặng Lân. Đỗ Tuấn Giao còn tươi cười nói chuyện với các bạn, ung dung rõ ra người đại trượng phu uy vũ bất năng khuất. Nàng lấy làm phiền rằng những trang phong lưu mặc khách kia chỉ vì nàng mà mang lụy. Nàng ghê sợ cho đời họ, và đột nhiên lòng yêu Bảo Kim mà bấy lâu nàng vẫn cố nén nay bỗng dậy lên, bội phần mãnh liệt…
Nàng giật mình nghe Đặng Lân truyền lấy chầy sắt tra khảo bọn Bảo Kim. Nàng luống cuống thốt kêu:
– Trời ơi! Chầy sắt nện còn chi là đầu gối người ta nữa. Quận mã ơi! Đừng giở trò ấy ra, em xin Quận mã.
Lân khoan khoái được nghe Quận chúa gọi mình là Quận mã, lời nói êm như ru, trong như ngọc rót bên tai, bèn cầm lấy tay Quận chúa, nàng để nguyên cho cầm. Đặng Lân nhìn nàng và hỏi:
– Tôi nghe ái nương là người yêu văn tự vì thế hay xướng họa với bọn Bảo Kim, chắc hẳn cũng có ít nhiều tình ý.
– Sao Quận mã lại có sự nghi ngờ ấy?
Lân liếc mắt:
– Biết đâu đấy! Biết đâu tôi không bị người tranh trước!
Lòng Quỳnh Hoa sôi lên, cả cái phẩm cách thanh cao của nàng lấy làm chướng vì những lời nói đê tiện ấy. Trông nàng lúc ấy có một cái gì oai nghi nhưng kiều mị lạ lùng. Lân vòng tay ôm lấy thân ngà ngọc. Nàng nói:
– Trong ngày cưới, Quận mã đã giết hai vị đại thần, không phải là một tường triệu. Xin Quận mã đừng bày trò tra khảo ra nữa, em xin Quận mã.
Lân ngây ngất vì sắc đẹp Quỳnh Hoa, quay lại bảo Bùi Đãng:
– Thôi, tha hình phạt cho chúng nó, dẫn chúng nó xuống nhà giam. Hôm nay là ngày vui của cậu và Quận chúa. Mai kia hỏi tội chúng cũng vừa.
Lân dìu Quận chúa vào trong lầu; nàng bủn rủn cả người, mặt xanh nhợt đi. Khi Cậu Trời đặt Quỳnh Hoa lên giường thất bảo, thì nàng mê man bất tỉnh, mặc thân cho kẻ giày vò.
Trong khi ấy, Bảo Kim bị Bùi Đãng dẫn xuống nhà giam. Trông lên lầu, chàng bỗng choáng váng đầu óc. Tim như bị muôn phát kim đâm, chàng nói một mình: “Thà ta đừng biết nàng cho xong. Quận chúa, Quận chúa! Thôi thế là hết!” Các bạn Bảo Kim cùng lặng thinh, như để chia sẻ cùng chàng nỗi trầm thống…