Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Độc Giả Thứ 7

Chương 2

Tác giả: Lôi Mễ

Điều tra

Trần Bân là một nam tử trung niên ngoài 40 tuổi, từng là quân nhân, sau khi xuất ngũ được trực tiếp phân tới làm võ sư cho trường đại học Sư Phạm, sau đó trở thành bảo vệ ở nơi này, năm ngoái được lên chức trưởng ban. Ở ban bảo vệ trường đại học Sư Phạm ngây ngốc hơn 10 năm, Trần Bân chính là lần đầu tiên gặp phải loại sự tình này, tiếp đãi bộ phận điều tra hiện trường của cục công an đến, trấn an sinh viên, hướng lãnh đạo trường báo cáo, sau khi chăm lo mọi việc đến sứt đầu mẻ trán cho tới trưa, không đợi thở được một hơi, phòng bảo vệ gọi điện tới, nói người của cục công an đến. “Thế nào giờ mới đến?” Trần Bân bất mãn lầu bầu, vội vã chạy về phòng bảo vệ.

Một nam tử xấp xỉ tuổi hắn ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt uể oải. Trước khi chạy đến thì cục hình cảnh thành phố đang báo cáo cho hắn tình hình khám nghiệm hiện trường vừa rồi. Nam tử buông mắt suy nghĩ, diện vô biểu tình mà nghe, thấy Trần Bân đi vào, nâng mắt, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

Người đầu tiên phát hiện thi thể chính là lão Đại của phòng ngủ 351 Tôn Khánh Đông, nam, người tỉnh Hà Nam, 21 tuổi. Khoảng rạng sáng hôm nay, Tôn Khánh Đông rời giường đi nhà xí, lúc ngái ngủ tựa hồ trông thấy thời điểm hắn ra ngoài là khoảng 11h30 thì Chu Quân đang ngồi xổm đại tiện trong WC. Tôn Khánh Đông thuận miệng nói câu: “Ngươi vẫn chưa đi xong a, không sợ bị bệnh trĩ a.” Trở về phòng ngủ, sau đó vẫn luôn ngủ rất sâu. Sáng sớm 5h30, Tôn Khánh Đông thức dậy chạy thể dục buổi sáng, lúc đi vào nhà xí trông thấy Chu Quân vẫn ngồi xổm trong WC, Tôn Khánh Đông rất kỳ quái, tiến lên vỗ đầu Chu Quân một cái, đối phương không phản ứng. Lại đẩy một chút, Chu Quân vẫn duy trì tư thế ngồi chồm hổm rồi cứng ngắc ngã về phía trước. Tôn Khánh Đông lúc ấy sợ đến ngồi bệt dưới đất, gần như dùng cả tay chân chạy xuống dưới lầu thông báo cho quản lý viên Tôn Mai. Tôn Mai không hề động đến thi thể, trực tiếp báo cảnh sát.

Nam tử sau khi nghe xong, nửa ngày cũng không nói gì, nhất thời trong phòng lâm vào trầm mặc. Trần Bân nhìn tất cả mọi người không lên tiếng, thanh thanh cổ họng nói: “Chuyện bất hạnh phát sinh như vậy, trường chúng tôi cảm thấy vô cùng đau lòng, cảm thấy được công tác bảo vệ vườn trường của chúng tôi vẫn chưa hoàn thành tốt, hiệu trưởng đã yêu cầu chúng tôi tích cực phối hợp công tác với ngành công an, tranh thủ sớm ngày phá án.” Cán bộ phòng bảo vệ một bên không ngừng vội vàng giới thiệu: “Đây là trưởng ban của nhóm chúng tôi Trần Bân.” Trần Bân cẩn thận gật đầu. Nam tử nhìn Trần Bân, vẫn không nói gì, cảnh sát nhân dân 110 bên cạnh nói: “Đây là Phó đội trưởng của đại đội cục hình cảnh thành phố của chúng ta Hình Chí Sâm.” Hình Chí Sâm đứng dậy: “Đi xem hiện trường.”

Hiện trường nằm ở WC cuối hành lang lầu ba bên trái. Đây là một nhà vệ sinh công cộng, phân thành hai phòng trong ngoài, phòng ngoài là phòng tắm, hai hàng vòi nước hai bên. Phòng trong là nhà xí, bên trái là bệ tiểu tiện, phía bên phải là bệ đại tiện, tổng cộng bốn bệ ngồi chồm hổm, chính giữa mỗi cái dùng một bức tường xi măng cao 1,5 thước ngăn cách. Một cảnh sát lấy tay chỉ chỉ, “Người chết lúc được phát hiện đang ngồi chồm hổm ở nơi đầu tiên.” Hình Chí Sâm đi lên trước, đây là một không gian ước chừng 1 thước vuông hai bên nửa khép kín, ẩm ướt không sạch sẽ, không phát hiện vết máu rõ ràng. “Hiện trường khảo sát xong rồi?” “Đúng vậy, người chết là bị siết chết, bước đầu kết luận là bị sát hại, báo cáo khám nghiệm hiện trường và kiểm nghiệm tử thi buổi chiều sẽ có.” Hình Chí Sâm gật đầu, nhìn một chút tường xi măng, xoay người rời đi.

Trở lại trong hành lang, Hình Chí Sâm nhìn một chút dãy phòng ngủ hai bên, quay đầu hỏi Trần Bân: “Sinh viên đầu tiên phát hiện thi thể ở đâu?” Trần Bân nói: “Sinh viên kia còn trong phòng ngủ, có chút bị dọa sợ, xin nghỉ ở phòng ngủ nghỉ ngơi.” “Ta muốn gặp hắn nói chuyện.”

Đoàn người đi đến trước cửa phòng ngủ 351, Trần Bân gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nam: “Ai hả?” “Phòng bảo vệ, mở cửa.”

Cửa mở, một nam sinh để bọn họ vào phòng, một nam sinh nằm dưới giường sắc mặt trắng bệch ngồi dậy.

“Đây là người đầu tiên phát hiện người chết, gọi Tôn. . . . . Tôn. . . . .” Trần Bân nói.

“Tôn Khánh Đông.” Nam sinh mở cửa nói.

Hình Chí Sâm nhìn hắn: “Ngươi là ai?”

Nam sinh có vẻ rất khẩn trương “Ta. . . .”

Tôn Khánh Đông nói: “Là bạn chung phòng của ta,” Hắn đỏ mặt nói, “Ta một mình trong phòng có chút sợ hãi.”

Hình Chí Sâm cười cười: “Ta có thể nói chuyện với ngươi không?”

” Được.”

Nam sinh mở cửa biết điều tiêu sái đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hình Chí Sâm ra hiện Tôn Khánh Đông nằm xuống, nhưng không nói lời nào, mà ở trong phòng ngủ thong thả bước đi, cao thấp đánh giá hai bên phòng ngủ. Đây là một phòng ngủ sáu người, hai hàng giường ngủ cao thấp phân ra hai bên, trên giường hoặc lộn xộn hoặc ngăn nắp, chỉ có cái giường phía dưới gần cánh cửa trống trơn sạch sẽ, chỉ có một tấm chiếu. “Giường của ai vậy?” Hình Chí Sâm lấy tay chỉ chỉ.

“Của Chu Quân, đồ đạc đã bị các anh cầm đi.”

“Chính là người chết.” Một cảnh sát nói bên tai Hình Chí Sâm. Hình Chí Sâm nhìn Tôn Khánh Đông, hắn vội ngồi xuống, vẻ mặt khẩn trương nhìn Hình Chí Sâm.

Hình Chí Sâm bình tĩnh nói: “Nói tình huống cậu biết đi.”

Những gì Tôn Khánh Đông nói cùng những gì Hình Chí Sâm nghe được lúc trước căn bản giống nhau, cuối cùng, thời điểm Hình Chí Sâm chuẩn bị đi, Tôn Khánh Đông ấp úng, tựa hồ kiểu muốn nói lại thôi, Hình Chí Sâm phát giác ra, hỏi hắn còn gì muốn bổ sung, Tôn Khánh Đông dường như hạ quyết tâm rất lớn nói Chu Quân tối hôm qua lúc ra ngoài đi nhà xí, dường như ở trong hành lang cùng người khác nói chuyện, nhưng lại mắng người kia. Hình Chí Sâm hỏi là ai, Tôn Khánh Đông lại úp úp mở mở nữa ngày mới nói, nghe thanh âm hình như là Phương Mộc phòng đối diện, sau đó lại vội bổ sung nói hắn chỉ loáng thoáng nghe được, không nhất định chính xác. Hình Chí Sâm suy nghĩ một chút, nói với Trần Bân: “Gọi Phương Mộc kia đến đi.”

Phương Mộc đang trong lớp bị kêu đi.

Lúc ấy đang trong giờ Lịch sử tư tưởng pháp luật Tây phương, sách giáo khoa môn này buồn tẻ nhạt nhẽo, hơn nữa trong trường xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người đều không còn lòng dạ nào nghe giảng. Các nữ sinh vừa tò mò lại vừa sợ hãi hướng phía nam sinh hỏi thăm tình huống lúc đó, có mấy nữ sinh bình thường cùng Chu Quân quan hệ không tồi còn rơi lệ. Không khí trong lớp học tràn ngập hưng phấn mà quỷ dị, mỗi người đều trộm đánh giá những người khác, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng nghị luận, hai bên trao đổi ánh mắt mê man không lý giải được hoặc bừng tỉnh đại ngộ.

Phương Mộc ghé vào trên bàn, trong lòng có loại cảm giác khác thường. Chu Quân đã chết, nam sinh vóc người nhỏ bé bình thường thích nói thích cười kia đã chết. Tối hôm qua hắn còn đối với mình thân thiết mà mắng một câu đồ ngu, mà nay đã sớm biến thành một khối thi thể lạnh băng. Có lẽ đây là câu nói cuối cùng trong cuộc đời hắn, nếu một người thích nói đùa như vậy biết câu nói sau cùng của mình là một câu thô tục, chẳng biết sẽ có cảm tưởng thế nào đây?

Phương Mộc đang miên man suy nghĩ, cửa bị đẩy ra. Một cán bộ bảo vệ đi tới, đối với lão sư đang lên lớp gật đầu, “Tìm một học sinh.” Sau đó đối với bọn học sinh trong chốc lát lặng ngắt như tờ nói: “Phương Mộc, Phương Mộc ở đâu?”

Phương Mộc nhất thời không kịp phản ứng, người bên cạnh đẩy đẩy cậu, cậu mới đứng lên, “Ta ở chỗ này.” “Ngươi ra đây một chút.” “Ta?” “Đúng, nhanh lên một chút.” Phương Mộc đầu óc mông lung thu thập xong túi sách, trong ánh mắt khách nhau của những người khác đi ra ngoài, vừa đóng cửa, chợt nghe trong phòng học vang lên tiếng huyên náo phấn khích.

Phương Mộc bị đưa đến phòng bảo vệ, vừa vào cửa, vài người trong phòng đem ánh mắt quét qua tập trung trên người cậu. Trưởng ban Trần Bân chỉa chỉa một cái ghế nói:” Ngồi xuống đi, mấy vị này là đồng chí của cục cảnh sát, muốn tìm ngươi hỏi thăm chút tình huống.” Phương Mộc thuận theo ngồi xuống, tận lực muốn cho bản thân có vẻ bình tĩnh, thế nhưng càng như vậy bản thân lại càng khẩn trương, cảm giác tay đều toát mồ hôi.

“Cậu gọi là Phương Mộc?” Một cảnh sát thoạt nhìn tương đối trẻ tuổi hỏi.

“Đúng.”

“Khoa nào?”

“Khoa luật.”

“Người ở đâu?”

“Ở thành phố này.”

“Cậu tối hôm qua có đi đâu không?”

“Không đi đâu cả, ngủ trong phòng.” Phương Mộc lại bổ sung một câu, “Người trong phòng ngủ chúng ta có thể làm chứng.”

Cảnh sát trẻ tuổi cười cười, “Cậu đừng khẩn trương, chỉ là lý giải chút tình huống.”

Phương Mộc cảm thấy có chút xấu hổ, cúi đầu lẩm bẩm, “Tôi không khẩn trương.”

“Tối hôm qua cậu và người chết có tiếp xúc sao?”

“Ân?”

“Nói đúng ra là, có nói chuyện sao.”

“A, có nói.” Phương Mộc đem tình cảnh tối hôm qua Chu Quân sang muốn nước sôi và giấy vệ sinh đại khái miêu tả một chút.

“Sau khi tắt đèn thì nói gì với nhau?”

Phương Mộc suy nghĩ một chút, ở trên ghế động động, “Cứ coi như. . .chưa nói đi.”

“Cái gì gọi là cứ coi như chưa nói đi, các cậu đã nói cái gì?” Trong phòng thoáng cái yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người theo dõi cậu “Tinh tẫn nhân vong.” Phương Mộc mất nửa ngày mới mạnh mẽ nói.

“Cái gì?”

“Chính là câu nói vui đùa, hắn nói muốn đi WC để gặp nữ quỷ, tôi cách cánh cửa hô thế.”

Vài người thanh niên cười cười. Trần Bân hơn 40 tuổi thần sắc vẫn đang mù mịt không hiểu tình hình.

“Hắn đã nói gì?”

Phương Mộc khó xử nhìn cảnh sát, không lên tiếng.

“Nói a, đã nói gì?”

“Một câu, một câu thô tục.”

“Câu thô tục gì?”

“. . . . . .Đồ ngu.”

Không ai cười.

Phương Mộc cảm giác được, thời điểm hắn bị hỏi, người cảnh sát lớn tuổi ngồi bên cạnh bàn kia luôn nhìn mình chằm chằm. Phương Mộc đưa mắt dời về phía hắn, đó người cảnh sát đặc biệt bày ra vẻ mặt lạnh lùng lại bất động thanh sắc. Chạm đến ánh mắt của Phương Mộc, hắn không hề tránh né, nhưng Phương Mộc cảm giác được ánh mắt kia không phải là hoài nghi, ánh mắt này khiến Phương Mộc bình tĩnh rất nhiều.

Sau đó cảnh sát trẻ tuổi lại hỏi thêm mấy vấn đề, để Phương Mộc rời đi. Trong một chốc Phương Mộc mở cửa ra, vị cảnh sát lớn tuổi kia đột nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy Chu Quân là người như thế nào?” Tay Phương Mộc dừng trên cánh cửa nghĩ nghĩ, “Một người rất tốt, đôi khi có chút ồn ào.” Vị cảnh sát lớn tuổi như có điều suy nghĩ gật đầu, phát tay bảo Phương Mộc rời đi.

Điều tra

Trần Bân là một nam tử trung niên ngoài 40 tuổi, từng là quân nhân, sau khi xuất ngũ được trực tiếp phân tới làm võ sư cho trường đại học Sư Phạm, sau đó trở thành bảo vệ ở nơi này, năm ngoái được lên chức trưởng ban. Ở ban bảo vệ trường đại học Sư Phạm ngây ngốc hơn 10 năm, Trần Bân chính là lần đầu tiên gặp phải loại sự tình này, tiếp đãi bộ phận điều tra hiện trường của cục công an đến, trấn an sinh viên, hướng lãnh đạo trường báo cáo, sau khi chăm lo mọi việc đến sứt đầu mẻ trán cho tới trưa, không đợi thở được một hơi, phòng bảo vệ gọi điện tới, nói người của cục công an đến. “Thế nào giờ mới đến?” Trần Bân bất mãn lầu bầu, vội vã chạy về phòng bảo vệ.

Một nam tử xấp xỉ tuổi hắn ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt uể oải. Trước khi chạy đến thì cục hình cảnh thành phố đang báo cáo cho hắn tình hình khám nghiệm hiện trường vừa rồi. Nam tử buông mắt suy nghĩ, diện vô biểu tình mà nghe, thấy Trần Bân đi vào, nâng mắt, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

Người đầu tiên phát hiện thi thể chính là lão Đại của phòng ngủ 351 Tôn Khánh Đông, nam, người tỉnh Hà Nam, 21 tuổi. Khoảng rạng sáng hôm nay, Tôn Khánh Đông rời giường đi nhà xí, lúc ngái ngủ tựa hồ trông thấy thời điểm hắn ra ngoài là khoảng 11h30 thì Chu Quân đang ngồi xổm đại tiện trong WC. Tôn Khánh Đông thuận miệng nói câu: “Ngươi vẫn chưa đi xong a, không sợ bị bệnh trĩ a.” Trở về phòng ngủ, sau đó vẫn luôn ngủ rất sâu. Sáng sớm 5h30, Tôn Khánh Đông thức dậy chạy thể dục buổi sáng, lúc đi vào nhà xí trông thấy Chu Quân vẫn ngồi xổm trong WC, Tôn Khánh Đông rất kỳ quái, tiến lên vỗ đầu Chu Quân một cái, đối phương không phản ứng. Lại đẩy một chút, Chu Quân vẫn duy trì tư thế ngồi chồm hổm rồi cứng ngắc ngã về phía trước. Tôn Khánh Đông lúc ấy sợ đến ngồi bệt dưới đất, gần như dùng cả tay chân chạy xuống dưới lầu thông báo cho quản lý viên Tôn Mai. Tôn Mai không hề động đến thi thể, trực tiếp báo cảnh sát.

Nam tử sau khi nghe xong, nửa ngày cũng không nói gì, nhất thời trong phòng lâm vào trầm mặc. Trần Bân nhìn tất cả mọi người không lên tiếng, thanh thanh cổ họng nói: “Chuyện bất hạnh phát sinh như vậy, trường chúng tôi cảm thấy vô cùng đau lòng, cảm thấy được công tác bảo vệ vườn trường của chúng tôi vẫn chưa hoàn thành tốt, hiệu trưởng đã yêu cầu chúng tôi tích cực phối hợp công tác với ngành công an, tranh thủ sớm ngày phá án.” Cán bộ phòng bảo vệ một bên không ngừng vội vàng giới thiệu: “Đây là trưởng ban của nhóm chúng tôi Trần Bân.” Trần Bân cẩn thận gật đầu. Nam tử nhìn Trần Bân, vẫn không nói gì, cảnh sát nhân dân 110 bên cạnh nói: “Đây là Phó đội trưởng của đại đội cục hình cảnh thành phố của chúng ta Hình Chí Sâm.” Hình Chí Sâm đứng dậy: “Đi xem hiện trường.”

Hiện trường nằm ở WC cuối hành lang lầu ba bên trái. Đây là một nhà vệ sinh công cộng, phân thành hai phòng trong ngoài, phòng ngoài là phòng tắm, hai hàng vòi nước hai bên. Phòng trong là nhà xí, bên trái là bệ tiểu tiện, phía bên phải là bệ đại tiện, tổng cộng bốn bệ ngồi chồm hổm, chính giữa mỗi cái dùng một bức tường xi măng cao 1,5 thước ngăn cách. Một cảnh sát lấy tay chỉ chỉ, “Người chết lúc được phát hiện đang ngồi chồm hổm ở nơi đầu tiên.” Hình Chí Sâm đi lên trước, đây là một không gian ước chừng 1 thước vuông hai bên nửa khép kín, ẩm ướt không sạch sẽ, không phát hiện vết máu rõ ràng. “Hiện trường khảo sát xong rồi?” “Đúng vậy, người chết là bị siết chết, bước đầu kết luận là bị sát hại, báo cáo khám nghiệm hiện trường và kiểm nghiệm tử thi buổi chiều sẽ có.” Hình Chí Sâm gật đầu, nhìn một chút tường xi măng, xoay người rời đi.

Trở lại trong hành lang, Hình Chí Sâm nhìn một chút dãy phòng ngủ hai bên, quay đầu hỏi Trần Bân: “Sinh viên đầu tiên phát hiện thi thể ở đâu?” Trần Bân nói: “Sinh viên kia còn trong phòng ngủ, có chút bị dọa sợ, xin nghỉ ở phòng ngủ nghỉ ngơi.” “Ta muốn gặp hắn nói chuyện.”

Đoàn người đi đến trước cửa phòng ngủ 351, Trần Bân gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nam: “Ai hả?” “Phòng bảo vệ, mở cửa.”

Cửa mở, một nam sinh để bọn họ vào phòng, một nam sinh nằm dưới giường sắc mặt trắng bệch ngồi dậy.

“Đây là người đầu tiên phát hiện người chết, gọi Tôn. . . . . Tôn. . . . .” Trần Bân nói.

“Tôn Khánh Đông.” Nam sinh mở cửa nói.

Hình Chí Sâm nhìn hắn: “Ngươi là ai?”

Nam sinh có vẻ rất khẩn trương “Ta. . . .”

Tôn Khánh Đông nói: “Là bạn chung phòng của ta,” Hắn đỏ mặt nói, “Ta một mình trong phòng có chút sợ hãi.”

Hình Chí Sâm cười cười: “Ta có thể nói chuyện với ngươi không?”

” Được.”

Nam sinh mở cửa biết điều tiêu sái đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hình Chí Sâm ra hiện Tôn Khánh Đông nằm xuống, nhưng không nói lời nào, mà ở trong phòng ngủ thong thả bước đi, cao thấp đánh giá hai bên phòng ngủ. Đây là một phòng ngủ sáu người, hai hàng giường ngủ cao thấp phân ra hai bên, trên giường hoặc lộn xộn hoặc ngăn nắp, chỉ có cái giường phía dưới gần cánh cửa trống trơn sạch sẽ, chỉ có một tấm chiếu. “Giường của ai vậy?” Hình Chí Sâm lấy tay chỉ chỉ.

“Của Chu Quân, đồ đạc đã bị các anh cầm đi.”

“Chính là người chết.” Một cảnh sát nói bên tai Hình Chí Sâm. Hình Chí Sâm nhìn Tôn Khánh Đông, hắn vội ngồi xuống, vẻ mặt khẩn trương nhìn Hình Chí Sâm.

Hình Chí Sâm bình tĩnh nói: “Nói tình huống cậu biết đi.”

Những gì Tôn Khánh Đông nói cùng những gì Hình Chí Sâm nghe được lúc trước căn bản giống nhau, cuối cùng, thời điểm Hình Chí Sâm chuẩn bị đi, Tôn Khánh Đông ấp úng, tựa hồ kiểu muốn nói lại thôi, Hình Chí Sâm phát giác ra, hỏi hắn còn gì muốn bổ sung, Tôn Khánh Đông dường như hạ quyết tâm rất lớn nói Chu Quân tối hôm qua lúc ra ngoài đi nhà xí, dường như ở trong hành lang cùng người khác nói chuyện, nhưng lại mắng người kia. Hình Chí Sâm hỏi là ai, Tôn Khánh Đông lại úp úp mở mở nữa ngày mới nói, nghe thanh âm hình như là Phương Mộc phòng đối diện, sau đó lại vội bổ sung nói hắn chỉ loáng thoáng nghe được, không nhất định chính xác. Hình Chí Sâm suy nghĩ một chút, nói với Trần Bân: “Gọi Phương Mộc kia đến đi.”

Phương Mộc đang trong lớp bị kêu đi.

Lúc ấy đang trong giờ Lịch sử tư tưởng pháp luật Tây phương, sách giáo khoa môn này buồn tẻ nhạt nhẽo, hơn nữa trong trường xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người đều không còn lòng dạ nào nghe giảng. Các nữ sinh vừa tò mò lại vừa sợ hãi hướng phía nam sinh hỏi thăm tình huống lúc đó, có mấy nữ sinh bình thường cùng Chu Quân quan hệ không tồi còn rơi lệ. Không khí trong lớp học tràn ngập hưng phấn mà quỷ dị, mỗi người đều trộm đánh giá những người khác, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng nghị luận, hai bên trao đổi ánh mắt mê man không lý giải được hoặc bừng tỉnh đại ngộ.

Phương Mộc ghé vào trên bàn, trong lòng có loại cảm giác khác thường. Chu Quân đã chết, nam sinh vóc người nhỏ bé bình thường thích nói thích cười kia đã chết. Tối hôm qua hắn còn đối với mình thân thiết mà mắng một câu đồ ngu, mà nay đã sớm biến thành một khối thi thể lạnh băng. Có lẽ đây là câu nói cuối cùng trong cuộc đời hắn, nếu một người thích nói đùa như vậy biết câu nói sau cùng của mình là một câu thô tục, chẳng biết sẽ có cảm tưởng thế nào đây?

Phương Mộc đang miên man suy nghĩ, cửa bị đẩy ra. Một cán bộ bảo vệ đi tới, đối với lão sư đang lên lớp gật đầu, “Tìm một học sinh.” Sau đó đối với bọn học sinh trong chốc lát lặng ngắt như tờ nói: “Phương Mộc, Phương Mộc ở đâu?”

Phương Mộc nhất thời không kịp phản ứng, người bên cạnh đẩy đẩy cậu, cậu mới đứng lên, “Ta ở chỗ này.” “Ngươi ra đây một chút.” “Ta?” “Đúng, nhanh lên một chút.” Phương Mộc đầu óc mông lung thu thập xong túi sách, trong ánh mắt khách nhau của những người khác đi ra ngoài, vừa đóng cửa, chợt nghe trong phòng học vang lên tiếng huyên náo phấn khích.

Phương Mộc bị đưa đến phòng bảo vệ, vừa vào cửa, vài người trong phòng đem ánh mắt quét qua tập trung trên người cậu. Trưởng ban Trần Bân chỉa chỉa một cái ghế nói:” Ngồi xuống đi, mấy vị này là đồng chí của cục cảnh sát, muốn tìm ngươi hỏi thăm chút tình huống.” Phương Mộc thuận theo ngồi xuống, tận lực muốn cho bản thân có vẻ bình tĩnh, thế nhưng càng như vậy bản thân lại càng khẩn trương, cảm giác tay đều toát mồ hôi.

“Cậu gọi là Phương Mộc?” Một cảnh sát thoạt nhìn tương đối trẻ tuổi hỏi.

“Đúng.”

“Khoa nào?”

“Khoa luật.”

“Người ở đâu?”

“Ở thành phố này.”

“Cậu tối hôm qua có đi đâu không?”

“Không đi đâu cả, ngủ trong phòng.” Phương Mộc lại bổ sung một câu, “Người trong phòng ngủ chúng ta có thể làm chứng.”

Cảnh sát trẻ tuổi cười cười, “Cậu đừng khẩn trương, chỉ là lý giải chút tình huống.”

Phương Mộc cảm thấy có chút xấu hổ, cúi đầu lẩm bẩm, “Tôi không khẩn trương.”

“Tối hôm qua cậu và người chết có tiếp xúc sao?”

“Ân?”

“Nói đúng ra là, có nói chuyện sao.”

“A, có nói.” Phương Mộc đem tình cảnh tối hôm qua Chu Quân sang muốn nước sôi và giấy vệ sinh đại khái miêu tả một chút.

“Sau khi tắt đèn thì nói gì với nhau?”

Phương Mộc suy nghĩ một chút, ở trên ghế động động, “Cứ coi như. . .chưa nói đi.”

“Cái gì gọi là cứ coi như chưa nói đi, các cậu đã nói cái gì?” Trong phòng thoáng cái yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người theo dõi cậu “Tinh tẫn nhân vong.” Phương Mộc mất nửa ngày mới mạnh mẽ nói.

“Cái gì?”

“Chính là câu nói vui đùa, hắn nói muốn đi WC để gặp nữ quỷ, tôi cách cánh cửa hô thế.”

Vài người thanh niên cười cười. Trần Bân hơn 40 tuổi thần sắc vẫn đang mù mịt không hiểu tình hình.

“Hắn đã nói gì?”

Phương Mộc khó xử nhìn cảnh sát, không lên tiếng.

“Nói a, đã nói gì?”

“Một câu, một câu thô tục.”

“Câu thô tục gì?”

“. . . . . .Đồ ngu.”

Không ai cười.

Phương Mộc cảm giác được, thời điểm hắn bị hỏi, người cảnh sát lớn tuổi ngồi bên cạnh bàn kia luôn nhìn mình chằm chằm. Phương Mộc đưa mắt dời về phía hắn, đó người cảnh sát đặc biệt bày ra vẻ mặt lạnh lùng lại bất động thanh sắc. Chạm đến ánh mắt của Phương Mộc, hắn không hề tránh né, nhưng Phương Mộc cảm giác được ánh mắt kia không phải là hoài nghi, ánh mắt này khiến Phương Mộc bình tĩnh rất nhiều.

Sau đó cảnh sát trẻ tuổi lại hỏi thêm mấy vấn đề, để Phương Mộc rời đi. Trong một chốc Phương Mộc mở cửa ra, vị cảnh sát lớn tuổi kia đột nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy Chu Quân là người như thế nào?” Tay Phương Mộc dừng trên cánh cửa nghĩ nghĩ, “Một người rất tốt, đôi khi có chút ồn ào.” Vị cảnh sát lớn tuổi như có điều suy nghĩ gật đầu, phát tay bảo Phương Mộc rời đi.

Bình luận