Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Độc Giả Thứ 7

Chương 16

Tác giả: Lôi Mễ

Khúc hát lúc nửa đêm

Ngày thứ hai sau khi vụ việc của Trần Hi, đảng ủy nhà trường triệu tập hội nghị khẩn cấp.

Trong vòng một học kỳ ngắn ngủi, 5 học sinh bị giết, đêm giao thừa, học sinh từ trong câu lạc bộ chạy ra, học sinh bị thương do giẫm đạp và bị cửa kính vỡ cứa vào cũng có hơn 100 người.

Đã không ai còn lòng dạ nào đi học, học sinh có nhà ở đây hầu như toàn bộ đều trở về nhà, học sinh vùng khác ở lại trong trường cũng hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày, sợ mục tiêu kế tiếp chính là mình. Số lượng như được nhồi vào hộp thư của hiệu trưởng nhiều như tuyết rơi ngoài kia, trong một đêm, dường như toàn bộ mọi người trong trường đều là hung thủ. Mỗi ngày nhóm giáo viên cười khổ đối mặt với giảng đường trống hơn phân nửa, có người dứt khoát không lên lớp.

Hội nghị cuối cùng quyết định: Đóng cửa trường học.

Quyết định đưa lên sở giáo dục tỉnh bị bác bỏ. Phó phòng giáo dục của tỉnh hung hăng phê bình hiệu trưởng một hồi, còn đưa ra một số ví dụ như đại học Chiết Giang thời kháng Nhật mạo hiểm quân Nhật oanh tạc kiên trì mở trường.

Hiệu trưởng chỉ có cười khổ. Hắn còn chưa nói mình từng hứa hẹn nếu lại có người chết liền nhảy lầu.

Lầu, đương nhiên sẽ không nhảy, học kỳ này, còn muốn kiên trì tiếp.

Cũng may còn có không đến một tháng nữa là nghỉ.

Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần không nên tiếp tục có người chết.

Tin tức cuộc thi cuối kỳ vẫn phải tiếp tục khiến bọn học sinh đại học Sư Phạm bình tĩnh hơn. Đối với đại đa số người trong trường học nào mà nói, cuộc thi cuối kỳ không đạt nếu so với bị sát thủ liên hoàn kia xử lý thật sự nguy hiểm hơn nhiều lắm. Trong phòng tự học lại lần nữa đầy ắp người, trật tự giáo học trong trường chậm rãi khôi phục. Tựa như mỗi cuối học kỳ trước, mọi người đều miệng lẩm bẩm trong khi đi lại giữa phòng học và phòng ngủ. Tất cả bình thường như lúc ban đầu.

Không tiếp tục chúc ý đến 5 chỗ ngồi trống trơn kia.

Chỉ trừ một người.

Mỗi ngày, Phương Mộc và những người khác giống nhau, cầm ly nước và cặp sách đi vào lớp học, 11h30 đi ăn cơm trưa, 5h đi ăn cơm chiều, 10h về phòng, mặc dù mẹ nhiều lần yêu cầu hắn về nhà ở, hắn vẫn lấy lý do ôn tập thi cuối kỳ mà ở lại trường.

Hắn thường dán mắt vào một người thật lâu, mãi đến khi người kia phát giác, sau đó hoặc hoảng sợ hoặc tức giận dùng ánh mắt và ngôn ngữ biểu thị bất mãn, hắn mới có có thể lần nữa cúi đầu nhìn sách trước mặt. Sau đó, lại đưa ánh mắt quăng vào một người phía dưới.

Hắn đi qua đi lại từng phòng tự học, phòng đọc sách của thư viện, căn tin, không ngại người trong phạm vi tầm mắt hắn nhìn tới cảm thấy phiền. Ước chừng tính cách của bọn họ, thân phận, thói quen sinh hoạt, sở thích.

Thời điểm mệt mỏi, hắn đi ra tầng 24 tòa nhà hành chính, sân thể dục ngồi một chút, buổi tối sẽ không hề để ý đến tình huống bất tiện, ngồi xổm tại chỗ đầu tiên trong WC phía tây lầu 3 của ký túc xá. Chính là, chưa từng đến câu lạc bộ.

Ngươi rốt cuộc là ai?

Phương Mộc ban đêm thường mở to mắt nhìn chằm chằm ván giường phía trên, cơn buồn ngủ và đáp án cho vấn đề kia giống nhau, không có kết quả.

Trong bóng đêm hết thảy đều phản phất như được giao cho sinh mạng mà ban ngày chưa từng phát hiện. Thời điểm mỗi người nói mê nỉ non, bọn họ thì thào nói nhỏ.

Gió thổi qua làm cây khô rung động, phát ra âm thanh khô nứt.

Thanh âm tuyết đọng tốc tốc rơi xuống.

Tiếng huýt sáo của khách bộ hành cô độc trong đêm.

Thanh âm chuột gặm thức ăn trong phòng vệ sinh.

Tiếng dép lê lẹp xẹp trong hành lang.

Nếu các ngươi nhìn thấy, nói cho ta biết, y là ai vậy?

Vương Kiến đến tìm Phương Mộc.

Không ngờ Vương Kiến không ở trong phòng khổ luyện học tập, khi hắn thò đầu xuất hiện trước cửa, Phương Mộc còn tưởng mình nhìn lầm rồi.

“Này.” Vương Kiến có chút gượng gạo chào hỏi.

Phương Mộc diện vô biểu tình ngồi trước bàn, gật đầu.

Trong phòng ngủ chỉ có mình hắn. Giờ cơm chiều, Phương Mộc bị một học sinh khoa thể dục đánh, nguyên nhân là Phương Mộc theo dõi hắn suốt 20 phút (hắn có đôi tay tráng kiện). Lúc khóe miệng Phương Mộc rỉ máu, đầy người đều là cơm và canh rau đứng lên, hắn thậm chí không nói gì, chỉ lau sạch kính mắt, trước mắt bao người một lần nữa ngồi xuống bàn, đem cơm còn lại trong khay một hơi nuốt xuống.

Tính cách dễ xúc động, thô lỗ, đầu óc đơn giản, hơn nữa, đang yêu đương.

Không phải hắn.

Học sinh khoa thể dục kia bị Phương Mộc phớt lờ đến đần ra, ngơ ngác đứng yên thật lâu, mới mang theo khay cơm có hình Hellokitty rời đi.

Hắn đợi mọi người trong ký túc xá đến phòng tự học rồi, mới trở lại. Hắn không muốn bị bọn họ nhìn thấy mình bộ dáng mặt mũi bầm dập, không phải sợ bẽ mặt, mà là không có thói quen nhận ánh mắt đồng tình và lời nói tràn đầy căm phẫn của bọn họ.

Vương Kiến cẩn thận nhìn khóe miệng bầm tím của Phương Mộc, giả vờ cầm vài cuốn sách trên giường Phương Mộc, tùy tiện lật lật.

Thấy Phương Mộc không nói lời nào, hắn ngồi ở trước bàn, xuất ra một bao thuốc lá, tự mình rít một hơi, lại rút ra một điếu đưa cho Phương Mộc.

Phương Mộc do dự một chút, nhận lấy, Vương Kiến vội đốt cho hắn.

Hai người trầm mặc trước bàn phun mây phun khói. Hút xong một điếu, Vương Kiến xấu hổ khụ khụ cổ họng.

“Phương Mộc, cậu, cậu có sao không?”

Phương Mộc ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Vương Kiến đỏ mặt. Hắn lại từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu, nhanh chóng châm lửa.

“Tớ biết trong lòng cậu khổ sở. Lấy tư cách. . . . . . .tư cách bằng hữu, tớ hy vọng cậu có thể vui vẻ, đừng luôn nghĩ những chuyện không vui.” Vương Kiến ấp a ấp úng nói.

“Cám ơn.” Phương Mộc nhìn chằm chằm vào mắt Vương Kiến nói.

Vẻ mặt Vương Kiến hơi thoải mái hơn, hắn hút điếu thuốc, nhìn vầng khói lượn lờ.

“Mấy ngày này, cùng các cậu một chỗ, thấy các cậu quan tâm lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau, nói thật, đại khái là tớ trong hơn ba năm nay đây là thời gian tớ vui sướng nhất. Trong lòng tớ. . . . . .” Thanh âm của hắn thấp hơn, “Là đem cậu, các cậu xem làm bằng hữu.”

Hắn lại hung hăng hút một ngụm khói.

“Trần Hi đã chết, tớ rất khổ sở. Nàng là một nữ hài tử hoạt bát, thiện lương như thế. Hơn nữa. . . . . . .”

Hắn đứng dậy, hai tay đút vào trong túi quần, đi đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài thấp giọng nói: “Tớ cũng rất yêu mến nàng.”

Phương Mộc lặng lẽ đem bật lửa đặt trên bàn nắm vào trong tay.

Vương Kiến xoay người, “Tớ nói như vậy, cậu sẽ không mất hứng chứ?”

Phương Mộc cười cười, lắc đầu.

“Thế nhưng tớ nhìn thấy bộ dáng của cậu hiện tại càng khổ sở.” Vương Kiến chăm chú nói.

“Hử?”

“Tối hôm nay, tớ nhìn thấy tên tiểu tử kia đánh cậu, nếu đổi lại là cậu lúc bình thường, cậu khẳng định sẽ đánh trả. Tớ biết, để tìm ra hung thủ kia, những thứ khác hết thảy cậu đã không cần. Thế nhưng không nên như vậy, bạn à,” Vương Kiến hút một hơi thuốc, điếu thuốc trong tay chỉ còn lại một đoạn ngắn ngủn, “Chú ý giữa gìn sức khỏe của bản thân, như vậy mới có thể vì Trần Hi và người khác báo thù.”

Hắn đem tàn thuốc ném ra ngoài cửa sổ, quay đầu nháy mắt với Phương Mộc bên kia.

“Vạn nhất tớ có bề gì, cũng hy vọng cậu báo thù rửa hận cho tớ nhé.” Nói xong, hắn tự hắc hắc cười rộ lên.

Phương Mộc không cười.

Vương Kiến cũng thu lại dáng tươi cười, từ trong túi quần lại xuất ra một điếu thuốc, thân thủ sờ soạng trên người tìm bật lửa.

Phương Mộc mạnh tay ném qua bật lửa trong tay.

Vương Kiến thân thủ đón lấy, một khoảnh khắc kia, Phương Mộc nhìn thấy rất rõ ràng.

Tay Vương Kiến duỗi ra chính là tay trái.

Hắn tiếp nhận bật lửa, châm thuốc, hút một hơi, trông thấy Phương Mộc vẫn còn lăng lăng nhìn mình.

“Làm sao vậy?”

“Hửm, không có gì.” Phương Mộc phục hồi lại tinh thần, “Cậu, cậu dường như thuận tay trái?”

“Hở? Phải. Từ nhỏ đã vậy.” Vương Kiến nhả khói, đem bàn tay trái đặt ở trước mắt ung dung nhìn, “Đánh bóng bàn, chơi bóng rỗ, đều dùng tay trái, đá cầu cũng chân trái.”

Tâm Phương Mộc thoải mái hơn. Khi hắn cảm nhân được trong hung thủ chôn dấu cừu hận thật sâu, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Vương Kiến. Mặc dù việc này có chút nói không thông, bởi vì toàn bộ người chết đều không phải đến từ lớp căn bản, lại càng không cần nói đến Trần Hi từ khoa Kinh Tế, Cổ Phi Phi và Tống Bác. Thế nhưng hắn vẫn muốn tìm cơ hội nghiệm chứng một chút tay thuận của Vương Kiến. Khi Vương Kiến dùng tay trái tiếp nhận bật lửa, Phương Mộc thậm chí cảm thấy vui mừng, dù sao, hắn cũng không tin, hoặc là nói không muốn tin Vương Kiến chính là hung thủ kia. Mà theo đó chính là càng thêm thẫn thờ: Y đến tột cùng là ai?”

Vẻ mặt của Vương Kiến thoáng cái từ chân thành biến thành nghi hoặc.

“Cậu hoài nghi tớ?” Vương Kiến cau mày nói, “Hung thủ dùng tay phải đúng không?”

Trên mặt của hắn là thần sắc bị tổn thương. Cặp mắt kia cũng trở nên giống với quá khứ lạnh lùng như vậy, tràn ngập trào phúng.

Hắn bước đến trước bàn, một phen xách lên túi sách, xoay người bước đi.

“Chờ một chút!” Phương Mộc vội đứng lên.

Tay Vương Kiến tiếp tục để trên khung cửa, lạnh lùng nói: “Làm gì?”

Phương Mộc nhìn hắn vài giây, mỉm cười nói: “Bạn hữu, tớ muốn ra ngoài uống chút rượu, cùng đi?”

Trên mặt Vương Kiến vẫn viết địch ý, Phương Mộc thì mỉm cười như vậy, nhìn băng tuyết trong mắt hắn dần hòa tan, khóe miệng Vương Kiến chậm rãi bày ra một nụ cười.

“Hảo!”

Thời điểm Phương Mộc và Vương Kiến dắt nhau trở lại ký túc xá 2 đã là 1h30 sáng, cũng may Ngô Hàm trực ban tiếp đón, bọn họ mới có thể trở lại phòng ngủ.

Vương Kiến ở trong nhà xí ói một trận, sau đó trở lại trong ký túc xác nằm ngủ như chết. Phương Mộc tuy cũng uống không ít rượu, đầu óc lại đặc biệt thanh tỉnh. Hắn nhìn đồng hồ, đã hơn 2h, ở trước cửa phòng 352 do dự một hồi, vừa chuẩn bị vào phòng ngủ Vương Kiến ngủ tạm một đêm, cánh cửa lại mở ra, Chúc lão Tứ khoác thảm nhô đầu ra, trong tay còn mang theo cán của cây lau nhà.

“Kháo, biết ngay là ngươi, mau vào.”

Phương Mộc lung lay lảo đảo đi vào ký túc xá, lại ngẩn ra. Trong phòng ngủ châm một cây nến sắp cháy hết, trong phòng bốn người khác: Lão Đại, lão Nhị, lão Ngũ hơn nữa Chúc lão Tứ cũng chừ ngủ, bất quá nhìn ra được tất cả mọi người đã rất mệt mỏi.

“Ngươi thằng nhãi này, cuối cùng đã về.” Lão Nhị ngáp nói.

“Các cậu, ở đây làm gì?” Phương Mộc mạc danh kỳ diệu hỏi.

“Kháo, cậu không trở lại, chúng tớ có thể ngủ sao, ai biết tiểu tử kia có phải hay không. . . . . .” Lão Đại hướng cửa sổ đối diện bĩu bĩu môi.

Phương Mộc nhếch nhếch miệng, nhưng cái gì cũng không nói ra.

“Ngủ đi, lão Lục, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng suy nghĩ miên man nữa.” Lão Ngũ nói.

Phương Mộc ngồi ở bên giường, cúi thấp đầu.

Mọi người nhất thời lâm vào trầm mặc.

Thật lâu sau, lão Đại chậm rãi nói: “Lão Lục, đeo vào.”

Lão Ngũ tháo xuống tai nghe bên người, bật lên bài nhạc chốc lát vang vọng toàn bộ ký túc xá.

Truy đuổi trong mưa gió, mây mù không rõ tăm hơi, trời cao biển rộng ngươi cùng ta, có thể rồi sẽ đổi thay. . . . . .

Phương Mộc ngẩng đầu nhìn lão Ngũ, đột nhiên lớn tiếng hát lên: Trong nháy mắt hoảng hốt, cảm giác dường như có điều gì đó đang mất đi, bất tri bất giác đã trở nên nhạt nhòa, tình yêu trong tim —— mọi người không hẹn mà cùng hát lên: Ai hiểu được ta —— 2h sáng, thanh âm năm nam hài ở trong ký túc xá 2 cũ nát khàn khàn cùng hát vang: tha thứ ta đây cả đời bất kham phóng túng yêu tự do, cũng biết sợ có một ngày lại sa ngã, mọi người ai cũng có thể bỏ rơi lý tưởng, vậy sợ rằng có một ngày chỉ còn ngươi cùng ta.

Phương Mộc không cần quay đầu lại, cũng biết sau lưng hắn —— lão Đại khuôn mặt đỏ bừng; gân xanh trên cổ lão Nhị nổi lên; miệng rộng của Chúc lão Tứ dài ra; lão Ngũ chỉ mặc quần lót ở trên giường nhảy nhót loạn xạ.

Khúc hát lúc nửa đêm

Ngày thứ hai sau khi vụ việc của Trần Hi, đảng ủy nhà trường triệu tập hội nghị khẩn cấp.

Trong vòng một học kỳ ngắn ngủi, 5 học sinh bị giết, đêm giao thừa, học sinh từ trong câu lạc bộ chạy ra, học sinh bị thương do giẫm đạp và bị cửa kính vỡ cứa vào cũng có hơn 100 người.

Đã không ai còn lòng dạ nào đi học, học sinh có nhà ở đây hầu như toàn bộ đều trở về nhà, học sinh vùng khác ở lại trong trường cũng hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày, sợ mục tiêu kế tiếp chính là mình. Số lượng như được nhồi vào hộp thư của hiệu trưởng nhiều như tuyết rơi ngoài kia, trong một đêm, dường như toàn bộ mọi người trong trường đều là hung thủ. Mỗi ngày nhóm giáo viên cười khổ đối mặt với giảng đường trống hơn phân nửa, có người dứt khoát không lên lớp.

Hội nghị cuối cùng quyết định: Đóng cửa trường học.

Quyết định đưa lên sở giáo dục tỉnh bị bác bỏ. Phó phòng giáo dục của tỉnh hung hăng phê bình hiệu trưởng một hồi, còn đưa ra một số ví dụ như đại học Chiết Giang thời kháng Nhật mạo hiểm quân Nhật oanh tạc kiên trì mở trường.

Hiệu trưởng chỉ có cười khổ. Hắn còn chưa nói mình từng hứa hẹn nếu lại có người chết liền nhảy lầu.

Lầu, đương nhiên sẽ không nhảy, học kỳ này, còn muốn kiên trì tiếp.

Cũng may còn có không đến một tháng nữa là nghỉ.

Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần không nên tiếp tục có người chết.

Tin tức cuộc thi cuối kỳ vẫn phải tiếp tục khiến bọn học sinh đại học Sư Phạm bình tĩnh hơn. Đối với đại đa số người trong trường học nào mà nói, cuộc thi cuối kỳ không đạt nếu so với bị sát thủ liên hoàn kia xử lý thật sự nguy hiểm hơn nhiều lắm. Trong phòng tự học lại lần nữa đầy ắp người, trật tự giáo học trong trường chậm rãi khôi phục. Tựa như mỗi cuối học kỳ trước, mọi người đều miệng lẩm bẩm trong khi đi lại giữa phòng học và phòng ngủ. Tất cả bình thường như lúc ban đầu.

Không tiếp tục chúc ý đến 5 chỗ ngồi trống trơn kia.

Chỉ trừ một người.

Mỗi ngày, Phương Mộc và những người khác giống nhau, cầm ly nước và cặp sách đi vào lớp học, 11h30 đi ăn cơm trưa, 5h đi ăn cơm chiều, 10h về phòng, mặc dù mẹ nhiều lần yêu cầu hắn về nhà ở, hắn vẫn lấy lý do ôn tập thi cuối kỳ mà ở lại trường.

Hắn thường dán mắt vào một người thật lâu, mãi đến khi người kia phát giác, sau đó hoặc hoảng sợ hoặc tức giận dùng ánh mắt và ngôn ngữ biểu thị bất mãn, hắn mới có có thể lần nữa cúi đầu nhìn sách trước mặt. Sau đó, lại đưa ánh mắt quăng vào một người phía dưới.

Hắn đi qua đi lại từng phòng tự học, phòng đọc sách của thư viện, căn tin, không ngại người trong phạm vi tầm mắt hắn nhìn tới cảm thấy phiền. Ước chừng tính cách của bọn họ, thân phận, thói quen sinh hoạt, sở thích.

Thời điểm mệt mỏi, hắn đi ra tầng 24 tòa nhà hành chính, sân thể dục ngồi một chút, buổi tối sẽ không hề để ý đến tình huống bất tiện, ngồi xổm tại chỗ đầu tiên trong WC phía tây lầu 3 của ký túc xá. Chính là, chưa từng đến câu lạc bộ.

Ngươi rốt cuộc là ai?

Phương Mộc ban đêm thường mở to mắt nhìn chằm chằm ván giường phía trên, cơn buồn ngủ và đáp án cho vấn đề kia giống nhau, không có kết quả.

Trong bóng đêm hết thảy đều phản phất như được giao cho sinh mạng mà ban ngày chưa từng phát hiện. Thời điểm mỗi người nói mê nỉ non, bọn họ thì thào nói nhỏ.

Gió thổi qua làm cây khô rung động, phát ra âm thanh khô nứt.

Thanh âm tuyết đọng tốc tốc rơi xuống.

Tiếng huýt sáo của khách bộ hành cô độc trong đêm.

Thanh âm chuột gặm thức ăn trong phòng vệ sinh.

Tiếng dép lê lẹp xẹp trong hành lang.

Nếu các ngươi nhìn thấy, nói cho ta biết, y là ai vậy?

Vương Kiến đến tìm Phương Mộc.

Không ngờ Vương Kiến không ở trong phòng khổ luyện học tập, khi hắn thò đầu xuất hiện trước cửa, Phương Mộc còn tưởng mình nhìn lầm rồi.

“Này.” Vương Kiến có chút gượng gạo chào hỏi.

Phương Mộc diện vô biểu tình ngồi trước bàn, gật đầu.

Trong phòng ngủ chỉ có mình hắn. Giờ cơm chiều, Phương Mộc bị một học sinh khoa thể dục đánh, nguyên nhân là Phương Mộc theo dõi hắn suốt 20 phút (hắn có đôi tay tráng kiện). Lúc khóe miệng Phương Mộc rỉ máu, đầy người đều là cơm và canh rau đứng lên, hắn thậm chí không nói gì, chỉ lau sạch kính mắt, trước mắt bao người một lần nữa ngồi xuống bàn, đem cơm còn lại trong khay một hơi nuốt xuống.

Tính cách dễ xúc động, thô lỗ, đầu óc đơn giản, hơn nữa, đang yêu đương.

Không phải hắn.

Học sinh khoa thể dục kia bị Phương Mộc phớt lờ đến đần ra, ngơ ngác đứng yên thật lâu, mới mang theo khay cơm có hình Hellokitty rời đi.

Hắn đợi mọi người trong ký túc xá đến phòng tự học rồi, mới trở lại. Hắn không muốn bị bọn họ nhìn thấy mình bộ dáng mặt mũi bầm dập, không phải sợ bẽ mặt, mà là không có thói quen nhận ánh mắt đồng tình và lời nói tràn đầy căm phẫn của bọn họ.

Vương Kiến cẩn thận nhìn khóe miệng bầm tím của Phương Mộc, giả vờ cầm vài cuốn sách trên giường Phương Mộc, tùy tiện lật lật.

Thấy Phương Mộc không nói lời nào, hắn ngồi ở trước bàn, xuất ra một bao thuốc lá, tự mình rít một hơi, lại rút ra một điếu đưa cho Phương Mộc.

Phương Mộc do dự một chút, nhận lấy, Vương Kiến vội đốt cho hắn.

Hai người trầm mặc trước bàn phun mây phun khói. Hút xong một điếu, Vương Kiến xấu hổ khụ khụ cổ họng.

“Phương Mộc, cậu, cậu có sao không?”

Phương Mộc ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Vương Kiến đỏ mặt. Hắn lại từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu, nhanh chóng châm lửa.

“Tớ biết trong lòng cậu khổ sở. Lấy tư cách. . . . . . .tư cách bằng hữu, tớ hy vọng cậu có thể vui vẻ, đừng luôn nghĩ những chuyện không vui.” Vương Kiến ấp a ấp úng nói.

“Cám ơn.” Phương Mộc nhìn chằm chằm vào mắt Vương Kiến nói.

Vẻ mặt Vương Kiến hơi thoải mái hơn, hắn hút điếu thuốc, nhìn vầng khói lượn lờ.

“Mấy ngày này, cùng các cậu một chỗ, thấy các cậu quan tâm lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau, nói thật, đại khái là tớ trong hơn ba năm nay đây là thời gian tớ vui sướng nhất. Trong lòng tớ. . . . . .” Thanh âm của hắn thấp hơn, “Là đem cậu, các cậu xem làm bằng hữu.”

Hắn lại hung hăng hút một ngụm khói.

“Trần Hi đã chết, tớ rất khổ sở. Nàng là một nữ hài tử hoạt bát, thiện lương như thế. Hơn nữa. . . . . . .”

Hắn đứng dậy, hai tay đút vào trong túi quần, đi đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài thấp giọng nói: “Tớ cũng rất yêu mến nàng.”

Phương Mộc lặng lẽ đem bật lửa đặt trên bàn nắm vào trong tay.

Vương Kiến xoay người, “Tớ nói như vậy, cậu sẽ không mất hứng chứ?”

Phương Mộc cười cười, lắc đầu.

“Thế nhưng tớ nhìn thấy bộ dáng của cậu hiện tại càng khổ sở.” Vương Kiến chăm chú nói.

“Hử?”

“Tối hôm nay, tớ nhìn thấy tên tiểu tử kia đánh cậu, nếu đổi lại là cậu lúc bình thường, cậu khẳng định sẽ đánh trả. Tớ biết, để tìm ra hung thủ kia, những thứ khác hết thảy cậu đã không cần. Thế nhưng không nên như vậy, bạn à,” Vương Kiến hút một hơi thuốc, điếu thuốc trong tay chỉ còn lại một đoạn ngắn ngủn, “Chú ý giữa gìn sức khỏe của bản thân, như vậy mới có thể vì Trần Hi và người khác báo thù.”

Hắn đem tàn thuốc ném ra ngoài cửa sổ, quay đầu nháy mắt với Phương Mộc bên kia.

“Vạn nhất tớ có bề gì, cũng hy vọng cậu báo thù rửa hận cho tớ nhé.” Nói xong, hắn tự hắc hắc cười rộ lên.

Phương Mộc không cười.

Vương Kiến cũng thu lại dáng tươi cười, từ trong túi quần lại xuất ra một điếu thuốc, thân thủ sờ soạng trên người tìm bật lửa.

Phương Mộc mạnh tay ném qua bật lửa trong tay.

Vương Kiến thân thủ đón lấy, một khoảnh khắc kia, Phương Mộc nhìn thấy rất rõ ràng.

Tay Vương Kiến duỗi ra chính là tay trái.

Hắn tiếp nhận bật lửa, châm thuốc, hút một hơi, trông thấy Phương Mộc vẫn còn lăng lăng nhìn mình.

“Làm sao vậy?”

“Hửm, không có gì.” Phương Mộc phục hồi lại tinh thần, “Cậu, cậu dường như thuận tay trái?”

“Hở? Phải. Từ nhỏ đã vậy.” Vương Kiến nhả khói, đem bàn tay trái đặt ở trước mắt ung dung nhìn, “Đánh bóng bàn, chơi bóng rỗ, đều dùng tay trái, đá cầu cũng chân trái.”

Tâm Phương Mộc thoải mái hơn. Khi hắn cảm nhân được trong hung thủ chôn dấu cừu hận thật sâu, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Vương Kiến. Mặc dù việc này có chút nói không thông, bởi vì toàn bộ người chết đều không phải đến từ lớp căn bản, lại càng không cần nói đến Trần Hi từ khoa Kinh Tế, Cổ Phi Phi và Tống Bác. Thế nhưng hắn vẫn muốn tìm cơ hội nghiệm chứng một chút tay thuận của Vương Kiến. Khi Vương Kiến dùng tay trái tiếp nhận bật lửa, Phương Mộc thậm chí cảm thấy vui mừng, dù sao, hắn cũng không tin, hoặc là nói không muốn tin Vương Kiến chính là hung thủ kia. Mà theo đó chính là càng thêm thẫn thờ: Y đến tột cùng là ai?”

Vẻ mặt của Vương Kiến thoáng cái từ chân thành biến thành nghi hoặc.

“Cậu hoài nghi tớ?” Vương Kiến cau mày nói, “Hung thủ dùng tay phải đúng không?”

Trên mặt của hắn là thần sắc bị tổn thương. Cặp mắt kia cũng trở nên giống với quá khứ lạnh lùng như vậy, tràn ngập trào phúng.

Hắn bước đến trước bàn, một phen xách lên túi sách, xoay người bước đi.

“Chờ một chút!” Phương Mộc vội đứng lên.

Tay Vương Kiến tiếp tục để trên khung cửa, lạnh lùng nói: “Làm gì?”

Phương Mộc nhìn hắn vài giây, mỉm cười nói: “Bạn hữu, tớ muốn ra ngoài uống chút rượu, cùng đi?”

Trên mặt Vương Kiến vẫn viết địch ý, Phương Mộc thì mỉm cười như vậy, nhìn băng tuyết trong mắt hắn dần hòa tan, khóe miệng Vương Kiến chậm rãi bày ra một nụ cười.

“Hảo!”

Thời điểm Phương Mộc và Vương Kiến dắt nhau trở lại ký túc xá 2 đã là 1h30 sáng, cũng may Ngô Hàm trực ban tiếp đón, bọn họ mới có thể trở lại phòng ngủ.

Vương Kiến ở trong nhà xí ói một trận, sau đó trở lại trong ký túc xác nằm ngủ như chết. Phương Mộc tuy cũng uống không ít rượu, đầu óc lại đặc biệt thanh tỉnh. Hắn nhìn đồng hồ, đã hơn 2h, ở trước cửa phòng 352 do dự một hồi, vừa chuẩn bị vào phòng ngủ Vương Kiến ngủ tạm một đêm, cánh cửa lại mở ra, Chúc lão Tứ khoác thảm nhô đầu ra, trong tay còn mang theo cán của cây lau nhà.

“Kháo, biết ngay là ngươi, mau vào.”

Phương Mộc lung lay lảo đảo đi vào ký túc xá, lại ngẩn ra. Trong phòng ngủ châm một cây nến sắp cháy hết, trong phòng bốn người khác: Lão Đại, lão Nhị, lão Ngũ hơn nữa Chúc lão Tứ cũng chừ ngủ, bất quá nhìn ra được tất cả mọi người đã rất mệt mỏi.

“Ngươi thằng nhãi này, cuối cùng đã về.” Lão Nhị ngáp nói.

“Các cậu, ở đây làm gì?” Phương Mộc mạc danh kỳ diệu hỏi.

“Kháo, cậu không trở lại, chúng tớ có thể ngủ sao, ai biết tiểu tử kia có phải hay không. . . . . .” Lão Đại hướng cửa sổ đối diện bĩu bĩu môi.

Phương Mộc nhếch nhếch miệng, nhưng cái gì cũng không nói ra.

“Ngủ đi, lão Lục, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng suy nghĩ miên man nữa.” Lão Ngũ nói.

Phương Mộc ngồi ở bên giường, cúi thấp đầu.

Mọi người nhất thời lâm vào trầm mặc.

Thật lâu sau, lão Đại chậm rãi nói: “Lão Lục, đeo vào.”

Lão Ngũ tháo xuống tai nghe bên người, bật lên bài nhạc chốc lát vang vọng toàn bộ ký túc xá.

Truy đuổi trong mưa gió, mây mù không rõ tăm hơi, trời cao biển rộng ngươi cùng ta, có thể rồi sẽ đổi thay. . . . . .

Phương Mộc ngẩng đầu nhìn lão Ngũ, đột nhiên lớn tiếng hát lên: Trong nháy mắt hoảng hốt, cảm giác dường như có điều gì đó đang mất đi, bất tri bất giác đã trở nên nhạt nhòa, tình yêu trong tim —— mọi người không hẹn mà cùng hát lên: Ai hiểu được ta —— 2h sáng, thanh âm năm nam hài ở trong ký túc xá 2 cũ nát khàn khàn cùng hát vang: tha thứ ta đây cả đời bất kham phóng túng yêu tự do, cũng biết sợ có một ngày lại sa ngã, mọi người ai cũng có thể bỏ rơi lý tưởng, vậy sợ rằng có một ngày chỉ còn ngươi cùng ta.

Phương Mộc không cần quay đầu lại, cũng biết sau lưng hắn —— lão Đại khuôn mặt đỏ bừng; gân xanh trên cổ lão Nhị nổi lên; miệng rộng của Chúc lão Tứ dài ra; lão Ngũ chỉ mặc quần lót ở trên giường nhảy nhót loạn xạ.

Bình luận
× sticky