Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Độc Giả Thứ 7

Chương 17 – Phần 01

Tác giả: Lôi Mễ

Tạ Mạc

(diễn viên ra sân khấu chào cảm ơn khán giả)

Cuộc thi cuối kỳ đúng hạn đã tới.

Trong vài ngày cuối cùng, Phương Mộc nén xuống tâm tình, bắt đầu miệt mài học đêm, cuối cùng đem vài môn đối phó, điểm cao là không có khả năng, phỏng chừng chỉ có thể đạt yêu cầu.

Ngày 17 tháng 1 năm 2000, môn cuối cùng của kỳ thi, Hoàn Cảnh Pháp Luật.

Học sinh trong phòng học sắc mặt hoặc thong dong hoặc thấp thỏm. Không ít người trong miệng còn lẩm bẩm, liên tục lật tư liệu ôn tập, thậm chí, cẩn thận viết đáp án lên bàn.

Cách giờ thi còn 10 phút, Phương Mộc quyết định đi WC một chút. Vừa vào cửa WC, liền trông thấy Chúc lão Tứ đang đứng ở gian trong, nhón chân hướng trong thùng nước thả vào gì đó. (thùng nước ở đây là thùng đựng nước cho kiểu đi vệ sinh ngồi chồm hổm, được đặt trên cao, với tay để giật nước.)

“Làm gì đó?” Phương Mộc hét lớn một tiếng.

Chúc lão Tứ bị đọa đến toàn thân run lên, thứ gì đó trong tay thoáng cái rơi vào trong thùng nước, hắn quay đầu nhìn Phương Mộc, nhỏ giọng mắng: “Kháo, là cậu. Làm tớ sợ muốn chết, tớ tưởng là thầy giám thị chứ.”

“Cậu làm gì đó?” Phương Mộc vừa cài lại dây lưng quần vừa hỏi hắn.

Chúc lão Tứ giẫm lên ống nước lấy ra thứ gì đó từ trong thùng nước, đó là một quyển tài lệu hoàn cảnh pháp luật bị ngâm nước.

“Cậu thằng nhãi này, nhìn xem, bị làm thành như vậy rồi.” Chúc lão Tứ đem sách run rẩy phấn chấn, “Hoàn hảo, dù sao thi đỗ xong môn này, quyển sách này sẽ không dùng nữa.”

Hắn đem sách cẩn thận đặt bên mép thùng nước, nhảy xuống, đi đến cửa gian, cao thấp đánh giá một chút, lại đi lên trước nhón chân điều chỉnh vị trí sách.

Hắn hài lòng vỗ vỗ bụi trên tay, thấy Phương Mộc mạc danh kỳ diệu nhìn hắn, hắc hắc nở nụ cười.

“Thế nào, cao minh không?” Hắn chỉ chỉa sách trên thùng nước, “Không ai lại chú ý nơi đó. Ta đem sách đặt ở đó, lúc thi, sẽ không đem đề làm ngay, sau đó nói mình muốn đi WC, hắc hắc, lợi hại ha.”

“Thật phục cậu.” Phương Mộc đã cài xong quần, “Tớ nếu là cậu, sẽ dứt khoát tìm một túi nhựa, đem sách cuộn bên trong, trực tiếp ném vào thùng nước, đây có phải càng an toàn hơn không.”

“Đúng vậy!” Chúc lão Tứ một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, “Cũng là cậu giảo hoạt hơn, lão Lục, có túi nhựa không?”

“Kháo, cậu đi chết đi, tớ làm gì có thứ đó.” Phương Mộc đấm Chúc lão Tứ một quyền, “Đi nhanh đi, đã đến giờ thi rồi.”

“Biện pháp tốt, lần sau nhất định nghe lời cậu.” Chúc lão Tứ vẻ mặt tiếc hận.

Hoàn Cảnh Pháp Luật là môn Phương Mộc không thích nhất, bình thường cũng nghe qua loa. Mặc dù đề không khó lắm, thế nhưng vẫn rất vất vả. Cũng may ngồi bên cạnh là Vương Kiến, người này trái lại hạ bút viết như thần, Phương Mộc một bên chọn viết đáp án của mình, một bên tìm kiếm cơ hội sao chép của Vương Kiến.

Sau khi thi được nửa giờ, Chúc lão Tứ liền giơ tay nói mình muốn đi WC, chuyến này đi đến gần 15 phút. Một thầy giám thị lớn tuổi chỉ thị thầy giám thị kia đi WC nhìn xem, “Xem hắn có phải rơi vào WC luôn rồi không.”

Vài người trong ký túc xá 352 nhìn nhau, vui vẻ.

Không đến một phút sau, Chúc lão Tứ liền ủ rũ trở về. Đi đến trước bàn của Phương Mộc, làm một cái mặt quỷ hết cách, nhỏ giọng nói: Mẹ nó, chưa thực hiện được.

Phương Mộc rốt cuộc nhịn không được, cười ra tiếng.

Phải nói hôm nay rất may mắn, hai thầy giám thị đều nổi danh tính tình tốt trong khoa, mặc dù bọn học sinh sao chép không ít, thế nhưng hai vị hảo hảo tiên sinh vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt. Cho nên, dưới sự trợ giúp của Vương Kiến, Phương Mộc rất nhanh trả lời xong hơn phân nửa đề thi, trong lòng không quên qua loa tính toán, đủ chuẩn không có gì trở ngại, liền đơn giản buông bút xuống. Giờ thi còn 20 phút nữa là kết thúc, Chúc lão Tứ lại giơ tay nói muốn đi WC, thầy giám thị cười phất tay, thằng nhãi này tựa như được đại xá liền nhanh như chớp chạy vụt đi. Sau vài phút, mặt mày tươi cười vui sướng trở về, hướng Phương Mộc làm một chữ V.

A, tên béo chết tiệt, đã thuận lợi rồi.

Sau khi cuộc thi kết thúc, người trong ký túc xá hỏi Chúc lão Tứ lần đầu tiên vào nhà xí có chuyện gì xảy ra.

“Khụ, đừng nói nữa, trong gian kia có người, chờ a chờ thật vất vả mới đi ra, kháo, cư nhiên là thầy giám thị, hắn hỏi ta muốn làm gì, ta nói đi nhà xí, hắn hỏi ta nhiều chỗ vậy vì sao không đi, ta nói ta đối với vị trí ngồi này có cảm tình, vẻ mặt hắn hoài nghi, cũng may lúc này thầy giám thị tới tìm ta trở về, nếu không thật nói không rõ ràng được.”

Mọi người oanh một tiếng cười vang, dẫn tới người qua đường đều liếc mắt.

Đã thi xong, Phương Mộc có vẻ không có việc gì. Ngồi trên giường nhìn mọi người thu dọn hành lý. Mỗi người đều là bộ dáng gấp không thể chờ nổi.

Một mặt là vì sốt ruột nhớ nhà, mặt khác là bởi vì chuyện đã xảy ra ở học kỳ này nữa. Tựa hồ tất cả mọi người vội vã thoát đi ngôi trường chẳng lành này.

Lão Đại thu thập hành lý xong, chào một tiếng liền vội vã chạy về phía trạm xe. Sau đó, lão Nhị và lão Ngũ cũng rời đi. Chúc lão Tứ và Vương Kiến đi mua vé xe lửa. Ngô Hàm không biết đã chạy đi đâu. Trong phòng ngủ cũng chỉ còn lại một mình Phương Mộc.

Thoáng cái an tĩnh lại, Phương Mộc cảm thấy có chút bối rối.

Hắn đứng dậy, thong thả đi tới đi lui trong phòng, đi đến trước gương, dừng lại.

Bên trong một người tóc bù xù, sắc mặt tái nhợt.

Ngươi khi nào thì học được cách chau mày?

Ngươi khi nào thì học được cách nắm chặt song quyền?

Ánh mắt của ngươi khi nào thì bắt đầu phóng ra quang mang băng lãnh?

Bờ vai của ngươi khi nào thì bắt đầu trở nên nặng nề mỏi mệt?

Ta là Phương Mộc, ngươi là ai?

Chuông điện thoại reo vang, Phương Mộc nhận điện, bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc.

Phương Mộc nói: “Hảo, mẹ, tối nay con sẽ trở về nhà.

Nhà vĩnh viễn là nơi khiến người ta cảm thấy thoải mái nhất, cơm nhà vĩnh viễn là thức ăn tốt nhất trên thế giới.

Có lẽ do sắc mặt Phương Mộc càng ngày càng tái nhợt, mẹ hắn chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, Phương Mộc ăn rất ngon miệng, từ lần có được khẩu vị tốt như vậy, hình như đã là sự tình rất lâu trước kia. Đang ăn cơm, điện thoại vang lên, là Chúc lão Tứ gọi tới, hỏi Phương Mộc nồi nấu mì trong phòng ngủ đặt ở đâu. Phương Mộc nói cho hắn biết dưới giường mình, lại hỏi: “Các cậu đang làm gì đó?”

“Hơ hơ, tớ và Vương Kiến ngày mai về nhà, đêm nay định nấu lẩu ăn.”

“Nấu lẩu trong phòng ngủ? Cẩn thận bị người báo cáo.”

“Không sao, trong ký túc xá cũng không có người, hơn nữa đêm nay Tam ca trực ban, có hắn che đậy, không thành vấn đề.”

Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm của Vương Kiến: “Phương Mộc, cùng đến đây ăn không?”

Phương Mộc ha hả cười, “Không được, các ngươi ăn đi, chú ý an toàn một chút, ngày mai thuận buồm xuôi gió.”

“Hảo, tết sẽ điện thoại cho ngươi chúc mừng năm mới.”

Ăn xong cơm chiều, mẹ ở trong phòng bếp rửa chén, cha trong phòng đeo tai nghe xem phim > của Thành Long, niềm nở gọi Phương Mộc cùng xem. Bộ phim này Phương Mộc đã sớm xem qua, nhìn cha hưng trí như vậy, cũng an vị bên cạnh xem cùng hắn.

Dường như nam nhân đều sở hữu chút bạo lực. Cha nhìn chằm chằm trong phim là chiếc xe chạy như bay, nổ tung, màn bắn nhau xem đến nồng nhiệt. Lúc thấy Thành Long và vài đặc công ở trong phòng làm việc đánh thành một đoàn, mẹ ở trong phòng bếp gọi cha giúp rót nước sôi.

“Tiểu Mộc đi.” Cha mắt nhìn chằm chằm màn hình nói.

Mẹ xắn tay áo từ phòng bếp nhô đầu ra, “Tiểu Mộc thật vất vả về nhà một chuyến, đừng gây sức ép đứa nhỏ, lão già kia ngươi tới.”

Cha bất mãn lầu bầu một câu, đứng dậy đến phòng bếp.

Rót xong nước sôi trở lại, đoạn đánh nhau kia đã kết thúc, cha liên tục tiếc nuối, Phương Mộc mượn điều khiển từ xa, bấm nút trả ngược lại.

Hình ảnh buồn cười lùi lại, Thành Long hai tay đang bị còng, thực hiện một cú nhảy đẹp mắt từ giữa hai tay thoát ra.

Cha nhìn không chuyển mắt, thỉnh thoảng tán thưởng bản lĩnh mạnh mẽ của Thành Long, nhưng không chú ý tới hô hấp của Phương Mộc đột nhiên trở nên dồn dập.

Cha đang xem vui vẻ, thình lình Phương Mộc chộp lấy điều khiển từ xa, bấm nút trả lui.

“Con làm gì vậy?”

Phương Mộc không trả lời, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình.

Trong đoạn phim kia, hai tay Thành Long bị còng chéo sau người, sau khi hắn liên tiếp đá ngã vài đặc công, thả người nhảy qua từ giữa hai tay, hai tay đã trở về phía trước.

Nếu đảo ngược lại hình ảnh, hai tay Thành Long ở phía trước, sau khi nhún người nhảy lên, trở thành hai tay trói quặt sau người.

Phương Mộc nhìn đi nhìn lại mấy lần, cuối cùng bị cha lớn tiếng kháng nghị đoạt đi điều khiển.

Ra là như vậy, tự mình trói hai tay ra sau cũng không phải khó, chỉ cần ngươi đủ mạnh.

Đó là do đôi chân sao?

Tại sao lại nhớ tới việc này? Không nghĩ không nghĩ nữa. Phương Mộc ép buộc chính mình đem lực chú ý đặt trên bộ film.

Trên thiên thai, Thành Long đại chiến với hai người hung ác, vô cùng phấn khích.

Khấu thằng bằng nhựa.

Chỉ cần đem đầu nhọn cắm vào lỗ nhỏ, dùng sức kéo là có thể đem tay chân trói chặt.

Báo cáo hiện trường nhắc tới, đây là một loại phương pháp đặc biệt đơn giản lại có thể đem người trói chặt.

Trói kẻ khác dễ dàng, trói chính mình cũng rất dễ dàng.

Tim Phương Mộc bắt đầu đập kinh hoàng.

Không có khả năng. Tuyệt đối không thể có khả năng.

Thời điểm hắn bị phát hiện, toàn thân chỉ mặc quần lót.

Nếu như là hắn, vậy quần áo của hắn và mặt nạ chạy đi đâu rồi?

Hiện trường (chính là dưới lầu) đã được lục soát cẩn thận, không phát hiện quần áo bó và mặt nạ. Thiêu hủy? Hiện trường khẳng định phải lưu lại dấu vết và mùi vị.

Sẽ không, không phải là hắn.

Thành Long dọc theo nóc nhà bằng kính trượt xuống, ở sát mép cao ốc mạo hiểm dừng lại. Cái tên chán sống này lá gan thật lớn.

Thùng nước trong WC.

“. . . . . .Không ai lại chú ý đến chỗ kia. . . . . .”

Lòng bàn tay Phương Mộc bắt đầu đổ mồ hôi.

Không, không có khả năng.

Tự mình đã ở hiện trường chứng kiến, người giơ rìu kia không phải hắn..

Tất cả mọi thứ này chẳng qua chỉ là suy đoán của ta, không, nghĩ lung tung! Ta quá mệt mỏi rồi, nghĩ quá nhiều.

Chúc lão Tứ, Vương Kiến còn có hắn. Trong khu phòng ngủ chỉ còn ba người bọn họ, không, còn có Tôn Mai.

Tôn Mai?

Thời điểm Chu Quân chết, tất cả mọi người đều có chứng cứ vắng mặt, bao gồm cả hắn.

Nếu Tôn Mai nói dối? Vậy. . . . . .

Cha chú ý đến sắc mặt của Phương Mộc, thân thiết hỏi: “Làm sao vậy, khó chịu?”

Phương Mộc yếu ớt lắc đầu.

Không, ta nghĩ ngợi lung tung thôi. Chấm dứt những ý niệm điên cuồng trong đầu này. Chấm dứt ngay!

“Khó chịu thì nói, để nghiêm trọng sẽ không kịp nữa.”

Không còn kịp rồi.

Khi ta nhận thấy được ý đồ chân thật của người trên sân khấu, ta không lập tức hành động.

Không còn kịp nữa. Trần Hi đã chết.

Không, cho dù sai lầm, cũng không phải “Không kịp”

Phương Mộc nhảy dựng lên, cầm lấy điện thoại gọi vào di động Hình Chí Sâm.

“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không thể kết nối, xin mời quý khách gọi lại sau. . . . . .”

Điện thoại trong văn phòng của Hình Chí Sâm, không người nhận.

Phương Mộc nôn nóng bất an đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên nhớ tới gì đó, lại bấm số gọi đến ký túc xá.

Trong loa điện thoại là tiến tút tút đơn điệu, cũng không ai nhận máy.

Bọn họ đi đã đi đâu rồi? Ký túc xá của Vương Kiến? Không biết số điện thoại.

Hay là, đã xảy ra chuyện?

Có nên báo cảnh sát không?

Tay Phương Mộc đã ấn 1 và 1, ở trên số 0 ngừng thật lâu, vẫn là buông điện thoại xuống.

Có lẽ, chỉ là suy nghĩ lung tung của ta.

Phương Mộc trở lại ngồi trên ghế salon, đồng hồ đã chỉ hướng 10h. Ánh mắt của hắn thủy chung vẫn nhìn chằm chằm TV, nhưng một chút cũng không xem vào. Nhẫn nại 10 phút, hắn mạnh đứng lên, đối với cha mẹ đang mục trừng khẩu ngốc nói: “Con ra ngoài một chút.” Nói xong mặc thêm áo khoác, mở cửa đi.

Hắn nhất định phải đến trường xem, nếu không bản thân đêm nay sẽ không yên ổn.

Bóng người lác đác trên đường cái, Phương Mộc phất tay ngăn lại một chiếc taxi, sau khi lên xe thở dài một hơi.

Hy vọng, chỉ là lo lắng vớ vẩn của ta.

.

Hai tiếng trước.

Trong phòng ngủ 352, một bình ga đặt dưới bàn, một nồi nhôm nhỏ đang ùng ục ùng ục tỏa ra nhiệt khí, trên bàn bày thịt dê, cá mực, miến, thịt hàu và vài chai bia, có hai chai đã mở ra. Chúc lão Tứ và Vương Kiến đang ngồi chồm hổm trên đất nhặt rau, chọn ra rau xà lách, rau cải và rau thơm tốt chất thành đống lộn xộn trên mặt đất.

Có người gõ cửa. Chúc lão Tứ hỏi: “Ai đó?” Vương Kiến nhảy dựng lên, chuẩn bị tắt lửa.

“Tớ.” Chúc lão Tứ thở phào nhẹ nhõm, mở cửa. Ngô Hàm đi vào.

“Kháo, tớ tưởng bà già Tôn chứ.”

“Không có việc gì, nàng ở dưới lầu xem kịch trên TV, > , đang xem đến hăng hái, sẽ không đi lên đây, bất quá các cậu nói nhỏ chút a.”

“Yên tâm đi, có việc gì còn có cậu che đậy dùm mà.” Vương Kiến bưng rổ rau đã nhặt xong, “Tớ đi rửa rau, Ngô Hàm, một hồi bắt đầu cùng ăn.”

“Hảo.”

Vương Kiến mở cửa đi ra ngoài.

Ngô Hàm đi đến trước giường mình, từ dưới giường lấy ra một túi nhựa, từ bên trong lấy ra một khối gì đó đen tuyền.

“Lão Tứ, ăn cái này không?”

“Cái gì vậy a?”

“Thịt khô, đồng hương cho, tớ không thích vị này lắm.”

“Thịt khô! Nồi lẩu này của tớ rất lớn đó, Tam ca cậu thật vĩ đại.”

Chúc lão Tứ nuốt nước bộ tiếp nhận.

“Rửa đã rồi ăn, còn nhiều thời gian.”

“Hảo, Tam ca ngươi giúp ta trông chừng lửa.” Chúc lão Tứ mặt mày hớn hở mở cửa rời đi.

Ngô Hàm đi đến đóng kỹ cửa lại, từ trong túi áo lấy ra một bọc giấy nhỏ, đem bột phấn bên trong nhanh chóng rót vào trong hai chai bia, lại lắc lắc. Bột phấn rất nhanh liền hòa tan vào trong bia.

Chỉ chốc lát, Chúc lão Tứ và Vương Kiến đẩy cửa đi vào. Ngô Hàm đứng lên.

“Các cậu ăn đi, tớ lát nữa lên, chú ý gas một chút.”

“Vậy cậu lát nữa lên a, chúng tớ để dành cho cậu một chai bia.”

“Hảo, các cậu giữ cửa cho tớ lúc lên?” Tay Ngô Hàm cào khung cửa nói.

“Được, khi nào cậu lên, trực tiếp dùng chìa khóa mở ra là được.”

Ngô Hàm đáp ứng, mang chìa khóa rời đi.

Trong phòng trị ban dưới lầu, Tôn Mai vừa đan len vừa xem kịch truyền hình, Ngô Hàm ngồi bên cạnh nàng, cũng nhìn chằm chằm TV, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ treo trên tường.

Tôn Mai trông thấy dáng vẻ của hắn, khẽ cười cười, buông xuống cuộn len trong tay, đi đến bên cạnh hắn, đưa tay vuốt ve mặt hắn. Bàn tay thô ráp phủ trên mặt, hơi tê tê rất thoải mái.

“Sốt ruột?” sắp đến 10h, cửa đã đóng, sẽ không có người đến.”

Nàng ngồi trên đùi Ngô Hàm, đầu tựa trên vai hắn. Ngón tay ở trước ngực Ngô Hàm nhẹ nhàng vẽ.

Ngô Hàm ôm lấy bả vai của nàng, Tôn Mai lập tức đem môi dán qua, hôn Ngô Hàm thật lâu.

Một lát, môi của nàng tách khỏi hắn, đem mặt vùi vào trong ngực hắn.

“Anh đã thật lâu chưa đối với em ôn nhu như vậy rồi.”

“Sợ kẻ khác nhìn ra thôi.”

“Em mặc kệ, đêm nay trong ký túc xá trừ hai tên kia ra, cũng chỉ có chúng ta, em muốn anh hảo hảo bồi em.” Tôn Mai trong ngực Ngô Hàm nũng nịu vặn vẹo thân thể. “Nghỉ một kỳ, liền thật lâu không nhìn thấy anh, nhà anh ở đó, ngay cả điện thoại cũng không thể gọi.”

Ngô Hàm nhẹ nghịch tóc Tôn Mai, “Hảo.”

Tôn Mai ngẩng đầu, vừa muốn cùng Ngô Hàm thân mật hôn môi một chút, hắn lại đứng lên.

“Đi lên nhìn xem hai người bạn học kia của anh.”

Tôn Mai có điểm mất hứng, thế nhưng cũng không tỏ vẻ phản đối.

“Nhanh xuống.”

Ngô Hàm đáp ứng một tiếng, mở cửa đi ra ngoài.

Ngô Hàm đóng kỹ cửa phòng trực ban, lập tức đi về phía gian phòng chứa đồ lầu 2, từ bên trong xách ra một thùng nhựa, đi lên lầu ba.

Hắn lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng ngủ 352.

Nồi lẩu trên bàn vẫn tiếp tục sôi ùng ục tỏa ra nhiệt khí, Vương Kiến và Chúc lão Tứ một người nằm trên giường, một người ghé vào trên bàn, bất tỉnh nhân sự.

Hết thảy trước mắt khiến Ngô Hàm rất vừa lòng, thế nhưng hắn không có thời gian thưởng thức. Hắn tắt khí gas trước, sau đó từ dưới giường xuất ra một chậu rửa mặt, đem chất lỏng trong thùng nhựa đổ vào trong, một cổ mùi xăng nồng đặc tràn ngập trong phòng.

“Ngộ. . . .” (ở đây có lẽ lão Tứ định gọi Ngô [wú] trong Ngô Hàm nhưng vì tác dụng của thuốc ngủ mà đọc nhầm thành Ngộ [wù]) Chúc lão Tứ ghé vào trên bàn đột nhiên gian nan ngẩng đầu lên, vươn tay về phía Ngô Hàm.

Ngô Hàm diện vô biểu tình đem gỡ ra cái tay kia, tay Chúc lão Tứ một lần nữa rơi xuống trên bàn, vẫn không nhúc nhích.

Ngô Hàm tắt đèn điện, sau đó trong bóng đêm kéo qua một băng ghế, dẫm lên mặt trên vặn xuống bóng đèn, sau đó ở trên bàn cẩn thận đem bóng đèn đập nát, lại lần nữa treo lên.

Làm xong mọi thứ này, hắn thoáng nhìn xung quanh phòng ngủ, sau đó rút ra ống dẫn ga, tiếp đó đem chốt bình ga mở tới mức lớn nhất.

Hắn cân nhắc mọi thứ đều xong, đi ra ngoài.

Ngô Hàm đứng trong hành lang tối tăm lẳng lặng chờ, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Ước chừng nửa giờ sau, hắn mở cửa, một cổ khí gas nồng đậm nghênh diện mà đến. Hắn thỏa mãn đem cánh cửa khép hờ xong, xoay người nhanh chóng xuống lầu.

Tôn Mai đang ở trong phòng trực ban xem TV, Ngô Hàm một phen đẩy cửa đi đến, vẻ mặt mất hứng.

“Làm sao vậy?” Tôn Mai kinh ngạc hỏi.

“Khụ, đừng nói nữa, hai người kia, ở trong phòng ngủ dùng bình gas nấu lẩu.”

“Chết thật!” Tôn Mai lập tức nhảy dựng lên, “Nếu để phòng bảo vệ biết, sẽ khấu trừ tiền thưởng của em!”

Ngô Hàm bất đắc dĩ mở bàn tay ra, “Không có biện pháp, chúng ta là cùng phòng ngủ, anh đã nói bọn họ cũng không nghe.”

“Em đi!” Tôn Mai bước nhanh ra ngoài, “Đám nhóc ranh này, thật hư không chịu nổi!”

Tôn Mai rảo bước chạy lên lầu 3, nổi giận đùng đùng thẳng đến phòng ngủ 352. Kéo cánh cửa ra, trong phòng một mảnh tối đen, một cổ khí ga thiếu chút nữa khiến Tôn Mai ngạt thở.

“Các cậu làm gì đó?” Tôn Mai che mũi, đưa tay đè xuống công tắc điện.

Phương Mộc vừa vặn đi vào cửa trường, chợt nghe thấy từ xa truyền đến tiếng nổ mạnh nặng nề. Hắn ngẩn ra, nhận ra vụ nổ đến từ hướng khu ký túc xá 2, trái tim Phương Mộc điên cuồng nhảy dựng lên. Hắn liều mạng chạy về hướng ký túc xá 2, còn chưa chạy đến dưới lầu, hắn đã nhìn thấy.

Ký túc xá 2 vĩnh viễn không bao giờ cháy trong truyền thuyết đang bốc lên khói đặc và ngọn lửa bừng bừng.

Nhìn ra được, lửa bốc lên từ bên trái lầu ba.

Toàn thân Phương Mộc bắt đầu run rẩy. Kia chính là vị trí của phòng 352.

Ước chừng sửng sốt nửa phút, chân Phương Mộc vẫn run rẩy bước đi, hướng phía cảnh cửa tòa nhà chạy tới.

Cửa đóng, Phương Mộc dùng sức nện vào cửa sắt, vừa lớn tiếng kêu gào, thế nhưng không người nào để ý hắn.

Tạ Mạc

(diễn viên ra sân khấu chào cảm ơn khán giả)

Cuộc thi cuối kỳ đúng hạn đã tới.

Trong vài ngày cuối cùng, Phương Mộc nén xuống tâm tình, bắt đầu miệt mài học đêm, cuối cùng đem vài môn đối phó, điểm cao là không có khả năng, phỏng chừng chỉ có thể đạt yêu cầu.

Ngày 17 tháng 1 năm 2000, môn cuối cùng của kỳ thi, Hoàn Cảnh Pháp Luật.

Học sinh trong phòng học sắc mặt hoặc thong dong hoặc thấp thỏm. Không ít người trong miệng còn lẩm bẩm, liên tục lật tư liệu ôn tập, thậm chí, cẩn thận viết đáp án lên bàn.

Cách giờ thi còn 10 phút, Phương Mộc quyết định đi WC một chút. Vừa vào cửa WC, liền trông thấy Chúc lão Tứ đang đứng ở gian trong, nhón chân hướng trong thùng nước thả vào gì đó. (thùng nước ở đây là thùng đựng nước cho kiểu đi vệ sinh ngồi chồm hổm, được đặt trên cao, với tay để giật nước.)

“Làm gì đó?” Phương Mộc hét lớn một tiếng.

Chúc lão Tứ bị đọa đến toàn thân run lên, thứ gì đó trong tay thoáng cái rơi vào trong thùng nước, hắn quay đầu nhìn Phương Mộc, nhỏ giọng mắng: “Kháo, là cậu. Làm tớ sợ muốn chết, tớ tưởng là thầy giám thị chứ.”

“Cậu làm gì đó?” Phương Mộc vừa cài lại dây lưng quần vừa hỏi hắn.

Chúc lão Tứ giẫm lên ống nước lấy ra thứ gì đó từ trong thùng nước, đó là một quyển tài lệu hoàn cảnh pháp luật bị ngâm nước.

“Cậu thằng nhãi này, nhìn xem, bị làm thành như vậy rồi.” Chúc lão Tứ đem sách run rẩy phấn chấn, “Hoàn hảo, dù sao thi đỗ xong môn này, quyển sách này sẽ không dùng nữa.”

Hắn đem sách cẩn thận đặt bên mép thùng nước, nhảy xuống, đi đến cửa gian, cao thấp đánh giá một chút, lại đi lên trước nhón chân điều chỉnh vị trí sách.

Hắn hài lòng vỗ vỗ bụi trên tay, thấy Phương Mộc mạc danh kỳ diệu nhìn hắn, hắc hắc nở nụ cười.

“Thế nào, cao minh không?” Hắn chỉ chỉa sách trên thùng nước, “Không ai lại chú ý nơi đó. Ta đem sách đặt ở đó, lúc thi, sẽ không đem đề làm ngay, sau đó nói mình muốn đi WC, hắc hắc, lợi hại ha.”

“Thật phục cậu.” Phương Mộc đã cài xong quần, “Tớ nếu là cậu, sẽ dứt khoát tìm một túi nhựa, đem sách cuộn bên trong, trực tiếp ném vào thùng nước, đây có phải càng an toàn hơn không.”

“Đúng vậy!” Chúc lão Tứ một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, “Cũng là cậu giảo hoạt hơn, lão Lục, có túi nhựa không?”

“Kháo, cậu đi chết đi, tớ làm gì có thứ đó.” Phương Mộc đấm Chúc lão Tứ một quyền, “Đi nhanh đi, đã đến giờ thi rồi.”

“Biện pháp tốt, lần sau nhất định nghe lời cậu.” Chúc lão Tứ vẻ mặt tiếc hận.

Hoàn Cảnh Pháp Luật là môn Phương Mộc không thích nhất, bình thường cũng nghe qua loa. Mặc dù đề không khó lắm, thế nhưng vẫn rất vất vả. Cũng may ngồi bên cạnh là Vương Kiến, người này trái lại hạ bút viết như thần, Phương Mộc một bên chọn viết đáp án của mình, một bên tìm kiếm cơ hội sao chép của Vương Kiến.

Sau khi thi được nửa giờ, Chúc lão Tứ liền giơ tay nói mình muốn đi WC, chuyến này đi đến gần 15 phút. Một thầy giám thị lớn tuổi chỉ thị thầy giám thị kia đi WC nhìn xem, “Xem hắn có phải rơi vào WC luôn rồi không.”

Vài người trong ký túc xá 352 nhìn nhau, vui vẻ.

Không đến một phút sau, Chúc lão Tứ liền ủ rũ trở về. Đi đến trước bàn của Phương Mộc, làm một cái mặt quỷ hết cách, nhỏ giọng nói: Mẹ nó, chưa thực hiện được.

Phương Mộc rốt cuộc nhịn không được, cười ra tiếng.

Phải nói hôm nay rất may mắn, hai thầy giám thị đều nổi danh tính tình tốt trong khoa, mặc dù bọn học sinh sao chép không ít, thế nhưng hai vị hảo hảo tiên sinh vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt. Cho nên, dưới sự trợ giúp của Vương Kiến, Phương Mộc rất nhanh trả lời xong hơn phân nửa đề thi, trong lòng không quên qua loa tính toán, đủ chuẩn không có gì trở ngại, liền đơn giản buông bút xuống. Giờ thi còn 20 phút nữa là kết thúc, Chúc lão Tứ lại giơ tay nói muốn đi WC, thầy giám thị cười phất tay, thằng nhãi này tựa như được đại xá liền nhanh như chớp chạy vụt đi. Sau vài phút, mặt mày tươi cười vui sướng trở về, hướng Phương Mộc làm một chữ V.

A, tên béo chết tiệt, đã thuận lợi rồi.

Sau khi cuộc thi kết thúc, người trong ký túc xá hỏi Chúc lão Tứ lần đầu tiên vào nhà xí có chuyện gì xảy ra.

“Khụ, đừng nói nữa, trong gian kia có người, chờ a chờ thật vất vả mới đi ra, kháo, cư nhiên là thầy giám thị, hắn hỏi ta muốn làm gì, ta nói đi nhà xí, hắn hỏi ta nhiều chỗ vậy vì sao không đi, ta nói ta đối với vị trí ngồi này có cảm tình, vẻ mặt hắn hoài nghi, cũng may lúc này thầy giám thị tới tìm ta trở về, nếu không thật nói không rõ ràng được.”

Mọi người oanh một tiếng cười vang, dẫn tới người qua đường đều liếc mắt.

Đã thi xong, Phương Mộc có vẻ không có việc gì. Ngồi trên giường nhìn mọi người thu dọn hành lý. Mỗi người đều là bộ dáng gấp không thể chờ nổi.

Một mặt là vì sốt ruột nhớ nhà, mặt khác là bởi vì chuyện đã xảy ra ở học kỳ này nữa. Tựa hồ tất cả mọi người vội vã thoát đi ngôi trường chẳng lành này.

Lão Đại thu thập hành lý xong, chào một tiếng liền vội vã chạy về phía trạm xe. Sau đó, lão Nhị và lão Ngũ cũng rời đi. Chúc lão Tứ và Vương Kiến đi mua vé xe lửa. Ngô Hàm không biết đã chạy đi đâu. Trong phòng ngủ cũng chỉ còn lại một mình Phương Mộc.

Thoáng cái an tĩnh lại, Phương Mộc cảm thấy có chút bối rối.

Hắn đứng dậy, thong thả đi tới đi lui trong phòng, đi đến trước gương, dừng lại.

Bên trong một người tóc bù xù, sắc mặt tái nhợt.

Ngươi khi nào thì học được cách chau mày?

Ngươi khi nào thì học được cách nắm chặt song quyền?

Ánh mắt của ngươi khi nào thì bắt đầu phóng ra quang mang băng lãnh?

Bờ vai của ngươi khi nào thì bắt đầu trở nên nặng nề mỏi mệt?

Ta là Phương Mộc, ngươi là ai?

Chuông điện thoại reo vang, Phương Mộc nhận điện, bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc.

Phương Mộc nói: “Hảo, mẹ, tối nay con sẽ trở về nhà.

Nhà vĩnh viễn là nơi khiến người ta cảm thấy thoải mái nhất, cơm nhà vĩnh viễn là thức ăn tốt nhất trên thế giới.

Có lẽ do sắc mặt Phương Mộc càng ngày càng tái nhợt, mẹ hắn chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, Phương Mộc ăn rất ngon miệng, từ lần có được khẩu vị tốt như vậy, hình như đã là sự tình rất lâu trước kia. Đang ăn cơm, điện thoại vang lên, là Chúc lão Tứ gọi tới, hỏi Phương Mộc nồi nấu mì trong phòng ngủ đặt ở đâu. Phương Mộc nói cho hắn biết dưới giường mình, lại hỏi: “Các cậu đang làm gì đó?”

“Hơ hơ, tớ và Vương Kiến ngày mai về nhà, đêm nay định nấu lẩu ăn.”

“Nấu lẩu trong phòng ngủ? Cẩn thận bị người báo cáo.”

“Không sao, trong ký túc xá cũng không có người, hơn nữa đêm nay Tam ca trực ban, có hắn che đậy, không thành vấn đề.”

Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm của Vương Kiến: “Phương Mộc, cùng đến đây ăn không?”

Phương Mộc ha hả cười, “Không được, các ngươi ăn đi, chú ý an toàn một chút, ngày mai thuận buồm xuôi gió.”

“Hảo, tết sẽ điện thoại cho ngươi chúc mừng năm mới.”

Ăn xong cơm chiều, mẹ ở trong phòng bếp rửa chén, cha trong phòng đeo tai nghe xem phim > của Thành Long, niềm nở gọi Phương Mộc cùng xem. Bộ phim này Phương Mộc đã sớm xem qua, nhìn cha hưng trí như vậy, cũng an vị bên cạnh xem cùng hắn.

Dường như nam nhân đều sở hữu chút bạo lực. Cha nhìn chằm chằm trong phim là chiếc xe chạy như bay, nổ tung, màn bắn nhau xem đến nồng nhiệt. Lúc thấy Thành Long và vài đặc công ở trong phòng làm việc đánh thành một đoàn, mẹ ở trong phòng bếp gọi cha giúp rót nước sôi.

“Tiểu Mộc đi.” Cha mắt nhìn chằm chằm màn hình nói.

Mẹ xắn tay áo từ phòng bếp nhô đầu ra, “Tiểu Mộc thật vất vả về nhà một chuyến, đừng gây sức ép đứa nhỏ, lão già kia ngươi tới.”

Cha bất mãn lầu bầu một câu, đứng dậy đến phòng bếp.

Rót xong nước sôi trở lại, đoạn đánh nhau kia đã kết thúc, cha liên tục tiếc nuối, Phương Mộc mượn điều khiển từ xa, bấm nút trả ngược lại.

Hình ảnh buồn cười lùi lại, Thành Long hai tay đang bị còng, thực hiện một cú nhảy đẹp mắt từ giữa hai tay thoát ra.

Cha nhìn không chuyển mắt, thỉnh thoảng tán thưởng bản lĩnh mạnh mẽ của Thành Long, nhưng không chú ý tới hô hấp của Phương Mộc đột nhiên trở nên dồn dập.

Cha đang xem vui vẻ, thình lình Phương Mộc chộp lấy điều khiển từ xa, bấm nút trả lui.

“Con làm gì vậy?”

Phương Mộc không trả lời, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình.

Trong đoạn phim kia, hai tay Thành Long bị còng chéo sau người, sau khi hắn liên tiếp đá ngã vài đặc công, thả người nhảy qua từ giữa hai tay, hai tay đã trở về phía trước.

Nếu đảo ngược lại hình ảnh, hai tay Thành Long ở phía trước, sau khi nhún người nhảy lên, trở thành hai tay trói quặt sau người.

Phương Mộc nhìn đi nhìn lại mấy lần, cuối cùng bị cha lớn tiếng kháng nghị đoạt đi điều khiển.

Ra là như vậy, tự mình trói hai tay ra sau cũng không phải khó, chỉ cần ngươi đủ mạnh.

Đó là do đôi chân sao?

Tại sao lại nhớ tới việc này? Không nghĩ không nghĩ nữa. Phương Mộc ép buộc chính mình đem lực chú ý đặt trên bộ film.

Trên thiên thai, Thành Long đại chiến với hai người hung ác, vô cùng phấn khích.

Khấu thằng bằng nhựa.

Chỉ cần đem đầu nhọn cắm vào lỗ nhỏ, dùng sức kéo là có thể đem tay chân trói chặt.

Báo cáo hiện trường nhắc tới, đây là một loại phương pháp đặc biệt đơn giản lại có thể đem người trói chặt.

Trói kẻ khác dễ dàng, trói chính mình cũng rất dễ dàng.

Tim Phương Mộc bắt đầu đập kinh hoàng.

Không có khả năng. Tuyệt đối không thể có khả năng.

Thời điểm hắn bị phát hiện, toàn thân chỉ mặc quần lót.

Nếu như là hắn, vậy quần áo của hắn và mặt nạ chạy đi đâu rồi?

Hiện trường (chính là dưới lầu) đã được lục soát cẩn thận, không phát hiện quần áo bó và mặt nạ. Thiêu hủy? Hiện trường khẳng định phải lưu lại dấu vết và mùi vị.

Sẽ không, không phải là hắn.

Thành Long dọc theo nóc nhà bằng kính trượt xuống, ở sát mép cao ốc mạo hiểm dừng lại. Cái tên chán sống này lá gan thật lớn.

Thùng nước trong WC.

“. . . . . .Không ai lại chú ý đến chỗ kia. . . . . .”

Lòng bàn tay Phương Mộc bắt đầu đổ mồ hôi.

Không, không có khả năng.

Tự mình đã ở hiện trường chứng kiến, người giơ rìu kia không phải hắn..

Tất cả mọi thứ này chẳng qua chỉ là suy đoán của ta, không, nghĩ lung tung! Ta quá mệt mỏi rồi, nghĩ quá nhiều.

Chúc lão Tứ, Vương Kiến còn có hắn. Trong khu phòng ngủ chỉ còn ba người bọn họ, không, còn có Tôn Mai.

Tôn Mai?

Thời điểm Chu Quân chết, tất cả mọi người đều có chứng cứ vắng mặt, bao gồm cả hắn.

Nếu Tôn Mai nói dối? Vậy. . . . . .

Cha chú ý đến sắc mặt của Phương Mộc, thân thiết hỏi: “Làm sao vậy, khó chịu?”

Phương Mộc yếu ớt lắc đầu.

Không, ta nghĩ ngợi lung tung thôi. Chấm dứt những ý niệm điên cuồng trong đầu này. Chấm dứt ngay!

“Khó chịu thì nói, để nghiêm trọng sẽ không kịp nữa.”

Không còn kịp rồi.

Khi ta nhận thấy được ý đồ chân thật của người trên sân khấu, ta không lập tức hành động.

Không còn kịp nữa. Trần Hi đã chết.

Không, cho dù sai lầm, cũng không phải “Không kịp”

Phương Mộc nhảy dựng lên, cầm lấy điện thoại gọi vào di động Hình Chí Sâm.

“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không thể kết nối, xin mời quý khách gọi lại sau. . . . . .”

Điện thoại trong văn phòng của Hình Chí Sâm, không người nhận.

Phương Mộc nôn nóng bất an đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên nhớ tới gì đó, lại bấm số gọi đến ký túc xá.

Trong loa điện thoại là tiến tút tút đơn điệu, cũng không ai nhận máy.

Bọn họ đi đã đi đâu rồi? Ký túc xá của Vương Kiến? Không biết số điện thoại.

Hay là, đã xảy ra chuyện?

Có nên báo cảnh sát không?

Tay Phương Mộc đã ấn 1 và 1, ở trên số 0 ngừng thật lâu, vẫn là buông điện thoại xuống.

Có lẽ, chỉ là suy nghĩ lung tung của ta.

Phương Mộc trở lại ngồi trên ghế salon, đồng hồ đã chỉ hướng 10h. Ánh mắt của hắn thủy chung vẫn nhìn chằm chằm TV, nhưng một chút cũng không xem vào. Nhẫn nại 10 phút, hắn mạnh đứng lên, đối với cha mẹ đang mục trừng khẩu ngốc nói: “Con ra ngoài một chút.” Nói xong mặc thêm áo khoác, mở cửa đi.

Hắn nhất định phải đến trường xem, nếu không bản thân đêm nay sẽ không yên ổn.

Bóng người lác đác trên đường cái, Phương Mộc phất tay ngăn lại một chiếc taxi, sau khi lên xe thở dài một hơi.

Hy vọng, chỉ là lo lắng vớ vẩn của ta.

.

Hai tiếng trước.

Trong phòng ngủ 352, một bình ga đặt dưới bàn, một nồi nhôm nhỏ đang ùng ục ùng ục tỏa ra nhiệt khí, trên bàn bày thịt dê, cá mực, miến, thịt hàu và vài chai bia, có hai chai đã mở ra. Chúc lão Tứ và Vương Kiến đang ngồi chồm hổm trên đất nhặt rau, chọn ra rau xà lách, rau cải và rau thơm tốt chất thành đống lộn xộn trên mặt đất.

Có người gõ cửa. Chúc lão Tứ hỏi: “Ai đó?” Vương Kiến nhảy dựng lên, chuẩn bị tắt lửa.

“Tớ.” Chúc lão Tứ thở phào nhẹ nhõm, mở cửa. Ngô Hàm đi vào.

“Kháo, tớ tưởng bà già Tôn chứ.”

“Không có việc gì, nàng ở dưới lầu xem kịch trên TV, > , đang xem đến hăng hái, sẽ không đi lên đây, bất quá các cậu nói nhỏ chút a.”

“Yên tâm đi, có việc gì còn có cậu che đậy dùm mà.” Vương Kiến bưng rổ rau đã nhặt xong, “Tớ đi rửa rau, Ngô Hàm, một hồi bắt đầu cùng ăn.”

“Hảo.”

Vương Kiến mở cửa đi ra ngoài.

Ngô Hàm đi đến trước giường mình, từ dưới giường lấy ra một túi nhựa, từ bên trong lấy ra một khối gì đó đen tuyền.

“Lão Tứ, ăn cái này không?”

“Cái gì vậy a?”

“Thịt khô, đồng hương cho, tớ không thích vị này lắm.”

“Thịt khô! Nồi lẩu này của tớ rất lớn đó, Tam ca cậu thật vĩ đại.”

Chúc lão Tứ nuốt nước bộ tiếp nhận.

“Rửa đã rồi ăn, còn nhiều thời gian.”

“Hảo, Tam ca ngươi giúp ta trông chừng lửa.” Chúc lão Tứ mặt mày hớn hở mở cửa rời đi.

Ngô Hàm đi đến đóng kỹ cửa lại, từ trong túi áo lấy ra một bọc giấy nhỏ, đem bột phấn bên trong nhanh chóng rót vào trong hai chai bia, lại lắc lắc. Bột phấn rất nhanh liền hòa tan vào trong bia.

Chỉ chốc lát, Chúc lão Tứ và Vương Kiến đẩy cửa đi vào. Ngô Hàm đứng lên.

“Các cậu ăn đi, tớ lát nữa lên, chú ý gas một chút.”

“Vậy cậu lát nữa lên a, chúng tớ để dành cho cậu một chai bia.”

“Hảo, các cậu giữ cửa cho tớ lúc lên?” Tay Ngô Hàm cào khung cửa nói.

“Được, khi nào cậu lên, trực tiếp dùng chìa khóa mở ra là được.”

Ngô Hàm đáp ứng, mang chìa khóa rời đi.

Trong phòng trị ban dưới lầu, Tôn Mai vừa đan len vừa xem kịch truyền hình, Ngô Hàm ngồi bên cạnh nàng, cũng nhìn chằm chằm TV, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ treo trên tường.

Tôn Mai trông thấy dáng vẻ của hắn, khẽ cười cười, buông xuống cuộn len trong tay, đi đến bên cạnh hắn, đưa tay vuốt ve mặt hắn. Bàn tay thô ráp phủ trên mặt, hơi tê tê rất thoải mái.

“Sốt ruột?” sắp đến 10h, cửa đã đóng, sẽ không có người đến.”

Nàng ngồi trên đùi Ngô Hàm, đầu tựa trên vai hắn. Ngón tay ở trước ngực Ngô Hàm nhẹ nhàng vẽ.

Ngô Hàm ôm lấy bả vai của nàng, Tôn Mai lập tức đem môi dán qua, hôn Ngô Hàm thật lâu.

Một lát, môi của nàng tách khỏi hắn, đem mặt vùi vào trong ngực hắn.

“Anh đã thật lâu chưa đối với em ôn nhu như vậy rồi.”

“Sợ kẻ khác nhìn ra thôi.”

“Em mặc kệ, đêm nay trong ký túc xá trừ hai tên kia ra, cũng chỉ có chúng ta, em muốn anh hảo hảo bồi em.” Tôn Mai trong ngực Ngô Hàm nũng nịu vặn vẹo thân thể. “Nghỉ một kỳ, liền thật lâu không nhìn thấy anh, nhà anh ở đó, ngay cả điện thoại cũng không thể gọi.”

Ngô Hàm nhẹ nghịch tóc Tôn Mai, “Hảo.”

Tôn Mai ngẩng đầu, vừa muốn cùng Ngô Hàm thân mật hôn môi một chút, hắn lại đứng lên.

“Đi lên nhìn xem hai người bạn học kia của anh.”

Tôn Mai có điểm mất hứng, thế nhưng cũng không tỏ vẻ phản đối.

“Nhanh xuống.”

Ngô Hàm đáp ứng một tiếng, mở cửa đi ra ngoài.

Ngô Hàm đóng kỹ cửa phòng trực ban, lập tức đi về phía gian phòng chứa đồ lầu 2, từ bên trong xách ra một thùng nhựa, đi lên lầu ba.

Hắn lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng ngủ 352.

Nồi lẩu trên bàn vẫn tiếp tục sôi ùng ục tỏa ra nhiệt khí, Vương Kiến và Chúc lão Tứ một người nằm trên giường, một người ghé vào trên bàn, bất tỉnh nhân sự.

Hết thảy trước mắt khiến Ngô Hàm rất vừa lòng, thế nhưng hắn không có thời gian thưởng thức. Hắn tắt khí gas trước, sau đó từ dưới giường xuất ra một chậu rửa mặt, đem chất lỏng trong thùng nhựa đổ vào trong, một cổ mùi xăng nồng đặc tràn ngập trong phòng.

“Ngộ. . . .” (ở đây có lẽ lão Tứ định gọi Ngô [wú] trong Ngô Hàm nhưng vì tác dụng của thuốc ngủ mà đọc nhầm thành Ngộ [wù]) Chúc lão Tứ ghé vào trên bàn đột nhiên gian nan ngẩng đầu lên, vươn tay về phía Ngô Hàm.

Ngô Hàm diện vô biểu tình đem gỡ ra cái tay kia, tay Chúc lão Tứ một lần nữa rơi xuống trên bàn, vẫn không nhúc nhích.

Ngô Hàm tắt đèn điện, sau đó trong bóng đêm kéo qua một băng ghế, dẫm lên mặt trên vặn xuống bóng đèn, sau đó ở trên bàn cẩn thận đem bóng đèn đập nát, lại lần nữa treo lên.

Làm xong mọi thứ này, hắn thoáng nhìn xung quanh phòng ngủ, sau đó rút ra ống dẫn ga, tiếp đó đem chốt bình ga mở tới mức lớn nhất.

Hắn cân nhắc mọi thứ đều xong, đi ra ngoài.

Ngô Hàm đứng trong hành lang tối tăm lẳng lặng chờ, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Ước chừng nửa giờ sau, hắn mở cửa, một cổ khí gas nồng đậm nghênh diện mà đến. Hắn thỏa mãn đem cánh cửa khép hờ xong, xoay người nhanh chóng xuống lầu.

Tôn Mai đang ở trong phòng trực ban xem TV, Ngô Hàm một phen đẩy cửa đi đến, vẻ mặt mất hứng.

“Làm sao vậy?” Tôn Mai kinh ngạc hỏi.

“Khụ, đừng nói nữa, hai người kia, ở trong phòng ngủ dùng bình gas nấu lẩu.”

“Chết thật!” Tôn Mai lập tức nhảy dựng lên, “Nếu để phòng bảo vệ biết, sẽ khấu trừ tiền thưởng của em!”

Ngô Hàm bất đắc dĩ mở bàn tay ra, “Không có biện pháp, chúng ta là cùng phòng ngủ, anh đã nói bọn họ cũng không nghe.”

“Em đi!” Tôn Mai bước nhanh ra ngoài, “Đám nhóc ranh này, thật hư không chịu nổi!”

Tôn Mai rảo bước chạy lên lầu 3, nổi giận đùng đùng thẳng đến phòng ngủ 352. Kéo cánh cửa ra, trong phòng một mảnh tối đen, một cổ khí ga thiếu chút nữa khiến Tôn Mai ngạt thở.

“Các cậu làm gì đó?” Tôn Mai che mũi, đưa tay đè xuống công tắc điện.

Phương Mộc vừa vặn đi vào cửa trường, chợt nghe thấy từ xa truyền đến tiếng nổ mạnh nặng nề. Hắn ngẩn ra, nhận ra vụ nổ đến từ hướng khu ký túc xá 2, trái tim Phương Mộc điên cuồng nhảy dựng lên. Hắn liều mạng chạy về hướng ký túc xá 2, còn chưa chạy đến dưới lầu, hắn đã nhìn thấy.

Ký túc xá 2 vĩnh viễn không bao giờ cháy trong truyền thuyết đang bốc lên khói đặc và ngọn lửa bừng bừng.

Nhìn ra được, lửa bốc lên từ bên trái lầu ba.

Toàn thân Phương Mộc bắt đầu run rẩy. Kia chính là vị trí của phòng 352.

Ước chừng sửng sốt nửa phút, chân Phương Mộc vẫn run rẩy bước đi, hướng phía cảnh cửa tòa nhà chạy tới.

Cửa đóng, Phương Mộc dùng sức nện vào cửa sắt, vừa lớn tiếng kêu gào, thế nhưng không người nào để ý hắn.

Bình luận