Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Độc Giả Thứ 7

Chương 14

Tác giả: Lôi Mễ

Điều mà họ gọi là Thiên Phú

An tử đầu tiên ở thế kỷ 21. Đinh Thụ Thành ngồi trong xe nghĩ.

Ngoài cửa sổ đoàn người hòa khắp nơi như nước thủy triều, pháo bông bay cao. Xe cảnh sát rít lên cố sức xuyên qua dòng xe cộ, cũng không có bao nhiêu người kinh ngạc ngoảnh đầu lại ngóng nhìn. Sinh tử của người khác chung quy vẫn là của người khác.

Ngày 1 tháng 1 năm 2000 lúc 0h19

Người trong kịch trường đã chạy trốn không còn một mảnh, chỉ còn lại đầy đất bình nước khoáng, túi đồ ăn đóng gói, hoa tươi bị giẫm nát vụn và mấy chiếc giầy bị rơi lại.

Sâu khấu trống trải có vẻ vô cùng lớn, một khối nữ thi không đầu lẳng lặng nằm trên xe đẩy, bên cạnh là vài cảnh sát và một đám cán sự phòng bảo vệ trường học thần sắc khẩn trương.

Đinh Thụ Thành nhảy lên sân khấu, thiếu chút nữa giẫm lên một vũng máu lớn chưa đông hết. Bên cạnh vũng máu là một cái đầu người, tóc dài lẫn vào máu quấn bện trên mặt, thấy không rõ ngũ quan, bất quá có thể nhận ra đây là một nữ hài trẻ tuổi. Cách thi thể khoảng chừng 3 thước có một chiếc rìu bị ném ở đó.

“Chúng ta cái gì cũng chưa di chuyển.” Một tuần cảnh 110 đi tới nói, “Còn có vài người đang lục soát trên lầu.”

Đinh Thụ Thành gật đầu, hắn cẩn thận tránh né vũng máu, vòng quanh xe đẩy đến quan sát nữ thi, thân thể không đầu có vẻ dị thường thấp bé, máu ở đoạn cắt rời đã đông lại, có thể trông thấy cơ thịt màu đỏ và xương cổ ghê người. Làn da người chết trắng nõn, mặc trường bào màu trắng, mặt trên trái lại không nhiễm nhiều vết máu lắm.

Lúc này cổng kịch trường truyền đến một trận ồn ào, Đinh Thụ Thành theo tiếng động nhìn lại, một nam hài đang chạy cực nhanh dọc theo hành lang, bước chân lảo đảo, phía sau là hai cảnh sát đang nỗ lực bắt lấy hắn. Hắn thoạt nhìn có chút quen mắt.

“Có phải nàng không?” Nam hài vừa chạy vừa hô, trong mắt là nỗi sợ hãi không thể gọi tên.

Không có người trả lời, tất cả mọi người mục trừng khẩu ngốc (o[]o) nhìn hắn.

“Có phải nàng không?!!” Nam hài vọt tới trước khán đài, dùng cả tay chân muốn bò lên khán đài, lại bị quăng ngã xuống.

Cảnh sát phía sau một phen đè lại hắn, hắn liều mạng giãy dụa, lại đứt quãng hô: “Có. . có phải. . . .nàng không?”

Đám cảnh sát ba chân bốn cẳng đem hắn kéo ra ngoài.

“Con mẹ nó,” Một cảnh sát tháo xuống đại diêm mạo (nón cảnh sát), lau đầu đầy mồ hôi, “Thoáng cái liền xông tới, ba người cũng không ngăn được hắn.”

Đinh Thụ Thành nhớ nam hài kia gọi là Phương Mộc.

Lúc này, máy bộ đàm vô tuyến điện của tuần cảnh bên cạnh vang lên: “Lầu ba, lầu ba có người!”

Mặc dù lo lắng hung thủ rất có khả năng đã thừa dịp chạy loạn trốn đi, nhưng trước khi 110 tuần cảnh đến vẫn tiến hành cẩn thận lục soát câu lạc bộ, kết quả trong một phòng vệ sinh lầu 3 phát hiện một người té xỉu.

“Đây không phải là Ngô Hàm sao?” Một người cán sự phòng bảo vệ kinh ngạc nói.

Cảnh sát phát hiện Ngô Hàm nói, khi tìm thấy hắn, toàn thân hắn chỉ mặc quần lót, tay bị trói ngược ở phía sau, chân cũng bị trói, một mình nằm trong WC, hôn mê bất tỉnh.

Hai cảnh sát đem Ngô Hàm đến bệnh viện, những người khác ngay tại chỗ tiến hành khám nghiệm hiện trường.

Phòng vệ sinh ước chừng 15 thước vuông, bên trái là bệ tiểu tiện, phía trên là một cửa sổ nhỏ đóng kín. Bên phải là một loạt bốn gian, phát hiện Ngô Hàm chính là tận cùng bên trong 4 gian đó. Trên mặt đất rơi một đôi giầy, hẳn là thuộc về người bị thương Ngô Hàm. Trải qua bước đầu khám tra, không phát hiện manh mối có giá trị nào.

Thời điểm Đinh Thụ Thành trở lại kịch trường, đồng sự Hình Chí Sâm và tổ pháp y đã đến.

Nhóm pháp y đang tiến hành kiểm tra thi thể người chết trên sân khấu, vài người mặc thường phục, nhìn ra được là từ đơn vị tới. Hình Chí Sâm ngồi ở dãy đầu tiên trong khán phòng, như có điều suy nghĩ nhìn nhóm pháp y bận rộn trên sân khấu.

Phía trên sân khấu đèn pha vẫn đang chiếu xuống ánh sáng màu lam. Phía dưới là một đám người ăn mặc bất đồng, thần sắc trang nghiêm, chính giữa là một nữ thi không đầu.

Đinh Thụ Thành nhớ tới áp phích trước cửa câu lạc bộ. >

Hắn đi đến ngồi xuống cạnh Hình Chí Sâm. Hình Chí Sâm không quay đầu lại, vẫn đang nhìn chằm chằm mọi người trên đài.

Thật lâu sau, hắn thì thào nói: “Ngay tại nơi này, làm trò trước mặt hơn 3000 người, giết chết nàng?”

Người chết tên là Trần Hi, nữ, 21 tuổi, sinh viên năm 3 khoa Kinh Tế. Nguyên nhân tử vong là do cổ bị cắt rời, thời gian tử vong không cần nhóm pháp y phí công, thời điểm đầu của nàng bị chặt, toàn trường hơn 3000 người chứng kiến đồng hồ đeo tay đều chỉ hướng về phía 23h55. Trong miệng người chết có chất ê-te còn lưu lại. Hung khí là chiếc rìu rơi trên sân khấu kia, giống với dự liệu của Hình Chí Sâm, mặt trên không hề có dấu vân tay.

Người chết là nữ diễn viên chính trong vở kịch > đêm đó, dựa theo tình tiết vở kịch an bài, người chết sắm vai công chúa bị nam diễn viên chính chém đứt đầu, đương nhiên, bị chém phải là đầu của một người mẫu bằng nhựa. Theo học sinh phụ trách đạo cụ nói, nàng trước khi bắt đầu màn kịch, sẽ đem vải trắng phủ lên người mẫu (người mẫu nhựa sau này được phát hiện ở trong ngõ ngoài phòng hóa trang) đặt trên xe đẩy, giao cho diễn viên chính Ngô Hàm sinh viên năm 3 khoa Luật. Mà nữ diễn viên chính Trần Hi vai công chúa thì giữa tuồng kịch mới có thể sống lại lên sâu khấu, cho nên, nàng một mình đi đến phòng hóa trang để trang điểm lại. Bởi vậy, khi người mang mặt nạ, mặc hí phục đẩy xe lên sân khấu, không ai nghĩ đến nằm dưới vải trắng chính là một người sống — nữ diễn viên chính Trần Hi.

Ngô Hàm đóng vai nam chính ở bệnh viện đã tỉnh lại trở về, theo hắn nói: Đêm đó, bởi vì trước khi chém đầu công chúa có một đoạn lời thoại dài, bởi vậy, hắn đem người mẫu đặt lên xe đứng sau lối vào hậu trường, chỉ một mình chạy lên hành lang lầu 2 tập lại lời thoại (lúc ấy phía dưới ác quỷ đang trình diễn màn độc thoại, ước chừng 7 phút). Ngay tại nơi này, hắn cảm thấy bị người đánh thật mạnh sau đầu, sau đó cái gì cũng không biết nữa. Qua bệnh viện kiểm tra, gáy Ngô Hàm có một vết thương da đầu nứt ra dài khoảng 5cm, bề rộng chừng 0,5cm, nghi ngờ là do một gậy gỗ có cạnh hình tứ phương trụ thể gây nên. Cảnh sát theo đó điều tra chỗ đầu tiên là hành lang lầu hai không phát hiện hung khí ăn khớp với vật phẩm, hẳn là bị hung thủ mang đi hoặc vứt bỏ nơi khác, cũng không phát hiện bất luận manh mối có giá trị khác.

Thời điểm Ngô Hàm bị phát hiện, tay chân đều bị một loại khấu thằng bằng nhựa (*) trói lại, chính là cái loại này thường gặp ngoài cửa hàng, dùng cố định hàng hóa, chỉ cần đem đầu nhọn cắm vào một lỗ nhỏ khác, dùng sức kéo là có thể chặt chẽ đem đồ vật trói buộc, thao tác nguyên lý có chút giống nhưng dây lưng của nam sĩ.

Như vậy, hung thủ kia hẳn là trước tiên ở trong hành lang lầu 2 tập kích Ngô Hàm, cởi hí phục của hắn và tóc giả, sau đó đem hắn kéo tới phòng vệ sinh lầu 3, sau khi đem tay chân hắn trói lại nhét vào trong gian của WC. Sau đó, trở lại phòng hóa trang, sau khi đánh thuốc mê Trần Hi, đem Trần Hi đặt trên xe đẩy, dùng vải trắng phủ lên, đẩy đến trước ánh mắt của 3000 người trên sân khấu, sau khi công khai chặt đầu Trần Hi, từ một chỗ khác trên sâu khấu trốn khỏi kịch trường.

Đương nhiên, cũng hoàn toàn có thể là đi gây mê người chết trước, sau đó mới tập kích Ngô Hàm.

Mặc kệ trình tự nào, vấn đề là: Hắn vì sao lại muốn làm như vậy?

Căn cứ quan hệ xã hội của người chết khi còn sống phỏng vấn điều tra, người chết là người Hồ Nam, vốn chỉ có một bà bác họ hàng gần. Người chết khi còn sống tính tình cởi mở, hiền hòa, chưa từng cùng người khác kết thù kết oán. Theo bạn cùng phòng của người chết báo cáo, người chết gần đây kết giao cùng một nhóm người rất thân mật, bọn họ đều là độc giả trong phiếu mượn sách kia, còn thành lập một nhóm gì đó, mà đứng đầu tiểu nhóm này, là Phương Mộc sinh viên năm 3 khoa Luật.

Thời điểm Hình Chí Sâm và Đinh Thụ Thành đi vào phòng 352 ký túc xá 2 dành cho nam sinh của đại học Sư Phạm, trong phòng đã có 2 người.

Nam hài nửa nằm ở trên giường kia gọi là Phương Mộc, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm vào ván giường phía trên. Người phụ nữ trung niên ngồi bên giường, thân thể rấtt béo, tóc hoa râm. Nghe được có người vào ký túc xá, nàng quay đầu, Hình Chí Sâm chú ý tới nàng và Phương Mộc đặc biệt giống nhau.

Phương Mộc nhìn Hình Chí Sâm và Đinh Thụ Thành, nhãn thần phức tạp, nói không rõ bên trong là oán hận, tức giận hay chờ đợi.

Người phụ nữ trung niên đứng dậy, “Các người là. . . . . . ?”

“Chúng tôi là tới tìm cậu ấy.” Đinh Thụ Thành hướng Phương Mộc bĩu bĩu môi, “Không cần giới thiệu nữa chứ, Phương Mộc.”

Người phụ nữ trung niên thấy Phương Mộc và hai người cảnh sát kia quen thuộc như thế hiển nhiên rất kinh ngạc.

“Tôi là mẹ của Phương Mộc, các cậu có chuyện gì sao? Đứa nhỏ này thân thể không tốt lắm, có chuyện gì cứ nói với tôi đi.” Nàng khẩn trương nói, không ngừng nhìn Hình Chí Sâm và Đinh Thụ Thành.

“Chị, chị đừng sợ, chúng tôi chính là tìm Phương Mộc lý giải chút tình hình.” Hình Chí Sâm ném ánh mắt về phía Phương Mộc, Phương Mộc nhìn chằm chằm vào mắt Hình Chí Sâm vài giây, ngoảnh lại nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đi mua cho con vài thứ hoa quả đi.”

Phương mụ mụ có chút do dự, Phương Mộc còn nói một lần nữa: “Không có việc gì, con cùng bọn họ nói chuyện.” Nàng mới cầm ví da bên giường, dịch dịch chăn mền cho Phương Mộc, mở cửa rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Hình Chí Sâm, Đinh Thụ Thành và Phương Mộc ba người.

Hình Chí Sâm đi đến trước mặt Phương Mộc ngồi xuống bên giường, nhìn Phương Mộc, cũng không nói chuyện.

Phương Mộc vẫn tư thế vừa rồi, ngửa đầu, nhìn chằm chằm ván giường phía trên.

Ba người trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng, Hình Chí Sâm thanh thanh cổ họng: “Chúng tôi. . . . . .”

“Tôi biết anh tới để hỏi cái gì,” Phương Mộc đột nhiên nghiêng đầu sang. “Nhóm SUO phải không? Đúng vậy, Trần Hi là thành viên trong tiểu nhóm, chúng ta đều là người trên phiếu mượn sách kia.”

SUO? Hình Chí Sâm cân nhắc một hồi, hẳn là Save Us Ourselves đi.

Đám nhỏ này, hắn hơi nở nụ cười.

Thế nhưng nụ cười này chọc giận Phương Mộc đang luôn theo dõi hắn.

“Rất buồn cười phải không? Rất ấu trĩ chứ gì?” Hắn một phen xốc chăn trên người lên, chân trần nhảy xuống giường, thẳng đến trước mặt Hình Chí Sâm, “Có người chết! Trần Hi nàng đã chết!” Ánh mắt hắn lập tức lấp đầy nước mắt.

Hắn dùng một tay chỉ vào mũi Hình Chí Sâm: “Ta đã nói với các người, phiếu mượn sách kia nhất định có vấn đề, thế nào? Trần Hi đã chết. . . . . .”

“Chúng tôi hôm nay tới là muốn hỏi chút. . . . . .”

“Hỏi cái gì? Lại là dạng lời vô nghĩa gì? Ta và Trần Hi quan hệ gì? Không có, cái gì cũng không có! Ta chưa kịp!”

Phương Mộc không hề báo trước ngồi xổm xuống khóc rống lên.

Đến cùng, chưa kịp, nói với nàng câu nói kia.

Đinh Thụ Thành lúng túng nhìn Phương Mộc, lại nhìn Hình Chí Sâm.

Hình Chí Sâm hướng hắn khoát tay, tỏ ý hắn không cần quấy rầy Phương Mộc.

Phương Mộc khó đủ rồi, từ bên giường cầm lấy một cái khăn mặt lau nước mắt, yên lặng trở lại bên giường nằm xuống lần nữa.

Hình Chí Sâm nhìn tình tự của hắn dần bình ổn, mở miệng nói: “Tôi rất hiểu tâm tình cậu giờ phút này, tôi cũng không có chút ý tứ nào cho rằng tiểu nhóm của các cậu rất ấu trĩ. Trần Hi đã chết, tôi rất khó chịu, cũng giống như cậu, tôi cũng rất muốn bắt được hung thủ. Hôm nay tôi tới, chính là muốn nghe cái nhìn của cậu.”

Đinh Thụ Thành giật mình nhìn Hình Chí Sâm.

“Tôi biết, về án tử này, cậu có rất nhiều cảm giác của. . . . . .bản thân,” hắn dừng câu chuyện lại, nhìn Phương Mộc, Phương Mộc cũng nhìn hắn, trong mắt đã bớt đi rất nhiều địch ý, hắn gật đầu.

“Tôi nhớ rõ tôi đã từng đưa cho cậu danh thiếp, bảo cậu có phát hiện gì thì gọi điện cho tôi, mà mấy ngày qua, cậu cũng không chủ động tới tìm tôi.”

Đúng vậy. Phương Mộc trong lòng nói.

Đêm hôm đó, sau khi vũ công kia phát ra tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc, Phương Mộc lập tức ý thức được chuyện gì đã xảy ra, hắn liều mạng chen về phía sân khấu, thế nhưng lại bị đám người kinh hoảng cuốn ra cổng chính câu lạc bộ, chân của chính mình cũng bị trật, thật vất vả từ trong đám người thoát thân, Phương Mộc vừa cầu nguyện Trần Hi không xảy ra chuyện, vừa ra sức vọt vào câu lạc bộ, sau này phá tan ba cảnh sát ngăn trở, thời điểm đến trước sân khấu, hắn đã ngã sấp xuống, mặc cho hắn nhiều lần truy hỏi, thế nhưng trong ngực hắn rõ ràng, đầu người nằm ở chỗ khác trên sân khấu kia, chính là Trần Hi.

Suốt hai ngày, Phương Mộc đều nằm ở trên giường, không ăn không uống, thậm chí không đi bệnh viện tìm Ngô Hàm để hỏi kết quả, trong đầu trống rỗng, có đoạn thời gian hắn thậm chí cảm thấy tim của chính mình cũng không còn đập nữa.

Còn phải bao nhiêu cực khổ phủ xuống thân thể chỉ mới 21 tuổi này nữa chứ?

Còn phải bao nhiêu sợ hãi muốn cho nam hài còn chưa nếm mùi đời này phải run rẩy nữa chứ?

Hắn không muốn nói chuyện, không muốn suy nghĩ, thầm muốn thời gian đình chỉ, vạn vật yên lặng, khiến hết thảy toàn bộ đều dừng lại vào thời khắc này.

Mãi đến khi Hình Chí Sâm và Đinh Thụ Thành xuất hiện trong ký túc xá.

Tớ sẽ bảo vệ cậu.

Phương Mộc, ngươi hẳn là còn nhớ rõ.

“Người kia, phải cao trên dưới 1m74,” Phương Mộc gian nan mở miệng, “So với Ngô Hàm cường tráng hơn một chút.”

Đinh Thụ Thành gật đầu, cái đó nhân chứng khác ở hiện trường đã nhất trí miêu tả.

“Người này, hẳn là rất quen thuộc hoàn cảnh hiện trường, đại khái hiểu rõ nội dung vở kịch, nhưng cũng không phải hiểu biết kỹ càng tỉ mỉ.”

“Vì sao?” Đinh Thụ Thành nhướng mày.

“Bởi vì dựa theo nội dung vở kịch sắp xếp, trước khi chém đầu công chúa, phải có một đoạn lời thoại dài, lúc ấy hắn không ngâm nga những lời thoại này, hơn nữa vũ đạo của hắn cũng không đúng, cho nên, hung thủ nhất đính là người trong trường này, hơn nữa hắn nhất định đã từng xem qua diễn tập.” Phương Mộc thoáng dừng lại, “Rất có khả năng chính là người của Hội Hí Kịch.”

Đinh Thụ Thành khẽ gật đầu. Ngày hôm sau khi bọn họ hỏi thăm đạo diễn của vở kịch, sinh viên năm 4 học viện nghệ thuật này nói, Hội Hí Kịch ban đầu sắp xếp trên người mẫu nhựa lắp đặt túi máu, sau này suy xét mùi máu quá tanh, hơn nữa có thể bắn tung tóe lên người khán giả dãy ghế đầu, liền hủy bỏ sắp đặt này. Án phát sinh đêm đó, lúc đầu người chết bị chặt bỏ, khi máu tươi văng trên sân khấu, hắn còn tưởng rằng Ngô Hàm tự tiện bỏ thêm túi máu, càng khiến hắn ngoài ý muốn chính là, nguyên bản sắp đặt đoạn lời thoại (đó là đoạn thoại đắc ý nhất của vị đạo diễn kiêm biên kịch này) cũng không đọc, vũ đạo của nam diễn viên chính rối tinh rối mù, do tình huống đột phát này, sau đó vũ công còn chưa chuẩn bị tốt liền vội vã lên đài.

Phương Mộc chú ý tới Hình Chí Sâm diện vô biểu tình, hắn hiểu, đó không phải là thứ y muốn nghe.

Phương Mộc cắn cắn môi.

“Thời điểm giết người, ta muốn dùng một từ để hình dung: hoàn mỹ.”

(Trần Hi chết vào một lần mưu sát hoàn mỹ, không biết nàng nên cảm thấy may mắn hay bất hạnh.)

“Nếu nói đây là một màn diễn xuất, ta nghĩ, không gì có thể khiến người khác kích động hơn, trước mặt 3000 khán giả toàn trường, chặt xuống đầu người (những lời này nói ra hảo gian nan), còn chiếm được tiếng vỗ tay của toàn trường. Đây là một thứ thăng cấp, từ không hề sáng ý đem người siết chết trong WC, từ trên lầu đẩy xuống, lại đến đem người thành tượng điêu khắc bằng tuyết, dùng băng trên tường rơi xuống cắm xuyên qua mà chết, cho đến trước mắt bao người hoàn thành vụ sát nhân, một lần so với một lần càng thêm đặc sắc, y lĩnh hội loại nhận thức này cùng mình càng ngày càng mãnh liệt, đương nhiên, hành vi của y càng ngày càng mạo hiểm, thế nhưng đây đối với y mà nói, giết người càng mạo hiểm, khoái cảm thành công mới càng mạnh.”

Phương Mộc dừng lại thở lấy lại giọng, “Y phải là một người nội tâm tràn ngập mâu thuẫn, say mê thỏa mãn với bản thân, ta nghĩ, y ở trong hiện thực có lẽ là một người thất bại, y cần một con đường không giống người thường để diễn tả sự cường hãn và cơ trí của mình. Ví dụ như giết người, ví dụ như nói cho các ngươi —— cảnh sát, lâm vào bí ẩn không thể phá giải. Hơn nữa,” Phương Mộc liếm đôi môi khô khốc, “Ta rất khó tưởng tượng ra kế tiếp y sẽ dùng loại thủ pháp gì để giết người.”

“Còn có thể có người chết?” Hình Chí sâm luôn ngồi nín thở lắng nghe đột nhiên chất vấn.

“Đương nhiên, trên danh sách kia còn 10 người.”

Hình Chí Sâm hơi nhíu mày, “Cậu vẫn kiên trì cho rằng trên phiếu mượn sách kia là danh sách người bị hại.”

“Đúng vậy, chứng cứ ngay trước mắt, lại một người trong danh sách đã chết.”

“Không, phiếu mượn sách kia nhất định không phải.” Hình Chí Sâm lắc đầu.

“Vì sao?”

Hình Chí Sâm vừa muốn mở miệng, một thanh âm thay hắn trả lời vấn đề này.

“Bởi vì ta.”

Cửa mở, Ngô Hàm trên đầu quấn đầy băng gạc, sắc mặt tái nhợt được Chúc lão Tứ và lão Đại đỡ vào.

“Ta không chết, đây là chứng cứ.”

Phương Mộc lập tức minh bạch, Ngô Hàm cũng ở trong phiếu mượn sách kia, nếu nói danh sách giết người của hung thủ dựa theo phiếu mượn sách này, như vậy y sau khi đánh bất tỉnh Ngô Hàm hoàn toàn có thể lấy mạng hắn, mà Ngô Hàm chỉ bị trói chân tay ném vào WC, đây có nghĩa mục tiêu của hung thủ chỉ có mình Trần Hi.

Tống Bác, một người cùng phiếu mượn sách không quan hệ, đã bị giết chết, mà Ngô Hàm trên phiếu mượn sách, lại chỉ bị đánh xỉu.

Không cần lý do khác, phiếu mượn sách đích thật là trùng hợp.

Tâm tình Phương Mộc lại lần nữa trở nên uể oải, ta thật sự quá ngu ngốc, rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra.

Đầu mối duy nhất bị chặt đứt, hết thẩy phải bắt đầu lại từ đầu.

Thời điểm tiễn Hình Chí Sâm và Đinh Thụ Thành ra ngoài, Phương Mộc thỉnh thoảng lại nhìn hình Chí sâm, Hình Chí sâm cảm giác được hắn muốn nói ra suy nghĩ của mình.

“Còn có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn. . . . .Tôi hy vọng có thể trợ giúp các anh phá án.”

Thanh âm của hắn trở nên khàn khàn.

“Tôi đã đáp ứng nàng, sẽ bảo vệ nàng.”

Hình Chí sâm yên lặng nhìn hắn.

“Cậu cần gì?”

“Tất cả,” Phương Mộc vội vàng nói, “Toàn bộ tình hình mấy vụ án lúc đầu.”

Hình Chí Sâm chăm chú nhìn vẻ mặt Phương Mộc, Phương Mộc không chút nào lùi bước nhìn lại hắn.

“Được rồi,” một lúc lâu, Hình Chí Sâm mở miệng, “Ngày mai đến phòng làm việc của tôi.”

Trở lại trên xe, Đinh Thụ Thành tò mò hỏi Hình Chí Sâm: “Anh vì sao muốn cho hắn tham gia án tử này? Hắn phân những điều đó, anh tin sao?”

Hình Chí Sâm cười cười. Hắn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nói: “Ngươi có biết Ronaldo vì sao trở thành tiền đạo số 1 thế giới không?”

Đinh Thụ Thành có chút lờ mờ, hắn không biết nên trả lời thế nào.

“Vì sao Hách Hải Đông (một tiền đạo người Trung Quốc, sinh ở Thanh Đảo, hình như là tiền đạo số 1 Châu Á thôi ^^) không thể trở thành tiền đạo số 1 thế giới?”

Đinh Thụ Thành càng thêm sờ không tới được suy nghĩ của hắn.

“Không phải bởi vì huấn luyện khắc khổ hay không, mà bởi vì ——” Hình Chí Sâm xoay đầu lại nhìn Đinh Thụ Thành, “Thiên phú.”

Hắn lại tiếp tục nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, “Có vài người có thiên phú thế này, thiên phú nhận biết tội phạm.”

_____________________

(*) đây là sợi dây nhựa buộc đồ, đi siêu thị thấy nhiều lắm ah~ trên đó có các nấc, mún siết lại bao nhiêu thì chọn nấc để siết, ta siêu ghét thứ này vì ta ko biết cách tháo ra T____T

Điều mà họ gọi là Thiên Phú

An tử đầu tiên ở thế kỷ 21. Đinh Thụ Thành ngồi trong xe nghĩ.

Ngoài cửa sổ đoàn người hòa khắp nơi như nước thủy triều, pháo bông bay cao. Xe cảnh sát rít lên cố sức xuyên qua dòng xe cộ, cũng không có bao nhiêu người kinh ngạc ngoảnh đầu lại ngóng nhìn. Sinh tử của người khác chung quy vẫn là của người khác.

Ngày 1 tháng 1 năm 2000 lúc 0h19

Người trong kịch trường đã chạy trốn không còn một mảnh, chỉ còn lại đầy đất bình nước khoáng, túi đồ ăn đóng gói, hoa tươi bị giẫm nát vụn và mấy chiếc giầy bị rơi lại.

Sâu khấu trống trải có vẻ vô cùng lớn, một khối nữ thi không đầu lẳng lặng nằm trên xe đẩy, bên cạnh là vài cảnh sát và một đám cán sự phòng bảo vệ trường học thần sắc khẩn trương.

Đinh Thụ Thành nhảy lên sân khấu, thiếu chút nữa giẫm lên một vũng máu lớn chưa đông hết. Bên cạnh vũng máu là một cái đầu người, tóc dài lẫn vào máu quấn bện trên mặt, thấy không rõ ngũ quan, bất quá có thể nhận ra đây là một nữ hài trẻ tuổi. Cách thi thể khoảng chừng 3 thước có một chiếc rìu bị ném ở đó.

“Chúng ta cái gì cũng chưa di chuyển.” Một tuần cảnh 110 đi tới nói, “Còn có vài người đang lục soát trên lầu.”

Đinh Thụ Thành gật đầu, hắn cẩn thận tránh né vũng máu, vòng quanh xe đẩy đến quan sát nữ thi, thân thể không đầu có vẻ dị thường thấp bé, máu ở đoạn cắt rời đã đông lại, có thể trông thấy cơ thịt màu đỏ và xương cổ ghê người. Làn da người chết trắng nõn, mặc trường bào màu trắng, mặt trên trái lại không nhiễm nhiều vết máu lắm.

Lúc này cổng kịch trường truyền đến một trận ồn ào, Đinh Thụ Thành theo tiếng động nhìn lại, một nam hài đang chạy cực nhanh dọc theo hành lang, bước chân lảo đảo, phía sau là hai cảnh sát đang nỗ lực bắt lấy hắn. Hắn thoạt nhìn có chút quen mắt.

“Có phải nàng không?” Nam hài vừa chạy vừa hô, trong mắt là nỗi sợ hãi không thể gọi tên.

Không có người trả lời, tất cả mọi người mục trừng khẩu ngốc (o[]o) nhìn hắn.

“Có phải nàng không?!!” Nam hài vọt tới trước khán đài, dùng cả tay chân muốn bò lên khán đài, lại bị quăng ngã xuống.

Cảnh sát phía sau một phen đè lại hắn, hắn liều mạng giãy dụa, lại đứt quãng hô: “Có. . có phải. . . .nàng không?”

Đám cảnh sát ba chân bốn cẳng đem hắn kéo ra ngoài.

“Con mẹ nó,” Một cảnh sát tháo xuống đại diêm mạo (nón cảnh sát), lau đầu đầy mồ hôi, “Thoáng cái liền xông tới, ba người cũng không ngăn được hắn.”

Đinh Thụ Thành nhớ nam hài kia gọi là Phương Mộc.

Lúc này, máy bộ đàm vô tuyến điện của tuần cảnh bên cạnh vang lên: “Lầu ba, lầu ba có người!”

Mặc dù lo lắng hung thủ rất có khả năng đã thừa dịp chạy loạn trốn đi, nhưng trước khi 110 tuần cảnh đến vẫn tiến hành cẩn thận lục soát câu lạc bộ, kết quả trong một phòng vệ sinh lầu 3 phát hiện một người té xỉu.

“Đây không phải là Ngô Hàm sao?” Một người cán sự phòng bảo vệ kinh ngạc nói.

Cảnh sát phát hiện Ngô Hàm nói, khi tìm thấy hắn, toàn thân hắn chỉ mặc quần lót, tay bị trói ngược ở phía sau, chân cũng bị trói, một mình nằm trong WC, hôn mê bất tỉnh.

Hai cảnh sát đem Ngô Hàm đến bệnh viện, những người khác ngay tại chỗ tiến hành khám nghiệm hiện trường.

Phòng vệ sinh ước chừng 15 thước vuông, bên trái là bệ tiểu tiện, phía trên là một cửa sổ nhỏ đóng kín. Bên phải là một loạt bốn gian, phát hiện Ngô Hàm chính là tận cùng bên trong 4 gian đó. Trên mặt đất rơi một đôi giầy, hẳn là thuộc về người bị thương Ngô Hàm. Trải qua bước đầu khám tra, không phát hiện manh mối có giá trị nào.

Thời điểm Đinh Thụ Thành trở lại kịch trường, đồng sự Hình Chí Sâm và tổ pháp y đã đến.

Nhóm pháp y đang tiến hành kiểm tra thi thể người chết trên sân khấu, vài người mặc thường phục, nhìn ra được là từ đơn vị tới. Hình Chí Sâm ngồi ở dãy đầu tiên trong khán phòng, như có điều suy nghĩ nhìn nhóm pháp y bận rộn trên sân khấu.

Phía trên sân khấu đèn pha vẫn đang chiếu xuống ánh sáng màu lam. Phía dưới là một đám người ăn mặc bất đồng, thần sắc trang nghiêm, chính giữa là một nữ thi không đầu.

Đinh Thụ Thành nhớ tới áp phích trước cửa câu lạc bộ. >

Hắn đi đến ngồi xuống cạnh Hình Chí Sâm. Hình Chí Sâm không quay đầu lại, vẫn đang nhìn chằm chằm mọi người trên đài.

Thật lâu sau, hắn thì thào nói: “Ngay tại nơi này, làm trò trước mặt hơn 3000 người, giết chết nàng?”

Người chết tên là Trần Hi, nữ, 21 tuổi, sinh viên năm 3 khoa Kinh Tế. Nguyên nhân tử vong là do cổ bị cắt rời, thời gian tử vong không cần nhóm pháp y phí công, thời điểm đầu của nàng bị chặt, toàn trường hơn 3000 người chứng kiến đồng hồ đeo tay đều chỉ hướng về phía 23h55. Trong miệng người chết có chất ê-te còn lưu lại. Hung khí là chiếc rìu rơi trên sân khấu kia, giống với dự liệu của Hình Chí Sâm, mặt trên không hề có dấu vân tay.

Người chết là nữ diễn viên chính trong vở kịch > đêm đó, dựa theo tình tiết vở kịch an bài, người chết sắm vai công chúa bị nam diễn viên chính chém đứt đầu, đương nhiên, bị chém phải là đầu của một người mẫu bằng nhựa. Theo học sinh phụ trách đạo cụ nói, nàng trước khi bắt đầu màn kịch, sẽ đem vải trắng phủ lên người mẫu (người mẫu nhựa sau này được phát hiện ở trong ngõ ngoài phòng hóa trang) đặt trên xe đẩy, giao cho diễn viên chính Ngô Hàm sinh viên năm 3 khoa Luật. Mà nữ diễn viên chính Trần Hi vai công chúa thì giữa tuồng kịch mới có thể sống lại lên sâu khấu, cho nên, nàng một mình đi đến phòng hóa trang để trang điểm lại. Bởi vậy, khi người mang mặt nạ, mặc hí phục đẩy xe lên sân khấu, không ai nghĩ đến nằm dưới vải trắng chính là một người sống — nữ diễn viên chính Trần Hi.

Ngô Hàm đóng vai nam chính ở bệnh viện đã tỉnh lại trở về, theo hắn nói: Đêm đó, bởi vì trước khi chém đầu công chúa có một đoạn lời thoại dài, bởi vậy, hắn đem người mẫu đặt lên xe đứng sau lối vào hậu trường, chỉ một mình chạy lên hành lang lầu 2 tập lại lời thoại (lúc ấy phía dưới ác quỷ đang trình diễn màn độc thoại, ước chừng 7 phút). Ngay tại nơi này, hắn cảm thấy bị người đánh thật mạnh sau đầu, sau đó cái gì cũng không biết nữa. Qua bệnh viện kiểm tra, gáy Ngô Hàm có một vết thương da đầu nứt ra dài khoảng 5cm, bề rộng chừng 0,5cm, nghi ngờ là do một gậy gỗ có cạnh hình tứ phương trụ thể gây nên. Cảnh sát theo đó điều tra chỗ đầu tiên là hành lang lầu hai không phát hiện hung khí ăn khớp với vật phẩm, hẳn là bị hung thủ mang đi hoặc vứt bỏ nơi khác, cũng không phát hiện bất luận manh mối có giá trị khác.

Thời điểm Ngô Hàm bị phát hiện, tay chân đều bị một loại khấu thằng bằng nhựa (*) trói lại, chính là cái loại này thường gặp ngoài cửa hàng, dùng cố định hàng hóa, chỉ cần đem đầu nhọn cắm vào một lỗ nhỏ khác, dùng sức kéo là có thể chặt chẽ đem đồ vật trói buộc, thao tác nguyên lý có chút giống nhưng dây lưng của nam sĩ.

Như vậy, hung thủ kia hẳn là trước tiên ở trong hành lang lầu 2 tập kích Ngô Hàm, cởi hí phục của hắn và tóc giả, sau đó đem hắn kéo tới phòng vệ sinh lầu 3, sau khi đem tay chân hắn trói lại nhét vào trong gian của WC. Sau đó, trở lại phòng hóa trang, sau khi đánh thuốc mê Trần Hi, đem Trần Hi đặt trên xe đẩy, dùng vải trắng phủ lên, đẩy đến trước ánh mắt của 3000 người trên sân khấu, sau khi công khai chặt đầu Trần Hi, từ một chỗ khác trên sâu khấu trốn khỏi kịch trường.

Đương nhiên, cũng hoàn toàn có thể là đi gây mê người chết trước, sau đó mới tập kích Ngô Hàm.

Mặc kệ trình tự nào, vấn đề là: Hắn vì sao lại muốn làm như vậy?

Căn cứ quan hệ xã hội của người chết khi còn sống phỏng vấn điều tra, người chết là người Hồ Nam, vốn chỉ có một bà bác họ hàng gần. Người chết khi còn sống tính tình cởi mở, hiền hòa, chưa từng cùng người khác kết thù kết oán. Theo bạn cùng phòng của người chết báo cáo, người chết gần đây kết giao cùng một nhóm người rất thân mật, bọn họ đều là độc giả trong phiếu mượn sách kia, còn thành lập một nhóm gì đó, mà đứng đầu tiểu nhóm này, là Phương Mộc sinh viên năm 3 khoa Luật.

Thời điểm Hình Chí Sâm và Đinh Thụ Thành đi vào phòng 352 ký túc xá 2 dành cho nam sinh của đại học Sư Phạm, trong phòng đã có 2 người.

Nam hài nửa nằm ở trên giường kia gọi là Phương Mộc, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm vào ván giường phía trên. Người phụ nữ trung niên ngồi bên giường, thân thể rấtt béo, tóc hoa râm. Nghe được có người vào ký túc xá, nàng quay đầu, Hình Chí Sâm chú ý tới nàng và Phương Mộc đặc biệt giống nhau.

Phương Mộc nhìn Hình Chí Sâm và Đinh Thụ Thành, nhãn thần phức tạp, nói không rõ bên trong là oán hận, tức giận hay chờ đợi.

Người phụ nữ trung niên đứng dậy, “Các người là. . . . . . ?”

“Chúng tôi là tới tìm cậu ấy.” Đinh Thụ Thành hướng Phương Mộc bĩu bĩu môi, “Không cần giới thiệu nữa chứ, Phương Mộc.”

Người phụ nữ trung niên thấy Phương Mộc và hai người cảnh sát kia quen thuộc như thế hiển nhiên rất kinh ngạc.

“Tôi là mẹ của Phương Mộc, các cậu có chuyện gì sao? Đứa nhỏ này thân thể không tốt lắm, có chuyện gì cứ nói với tôi đi.” Nàng khẩn trương nói, không ngừng nhìn Hình Chí Sâm và Đinh Thụ Thành.

“Chị, chị đừng sợ, chúng tôi chính là tìm Phương Mộc lý giải chút tình hình.” Hình Chí Sâm ném ánh mắt về phía Phương Mộc, Phương Mộc nhìn chằm chằm vào mắt Hình Chí Sâm vài giây, ngoảnh lại nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đi mua cho con vài thứ hoa quả đi.”

Phương mụ mụ có chút do dự, Phương Mộc còn nói một lần nữa: “Không có việc gì, con cùng bọn họ nói chuyện.” Nàng mới cầm ví da bên giường, dịch dịch chăn mền cho Phương Mộc, mở cửa rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Hình Chí Sâm, Đinh Thụ Thành và Phương Mộc ba người.

Hình Chí Sâm đi đến trước mặt Phương Mộc ngồi xuống bên giường, nhìn Phương Mộc, cũng không nói chuyện.

Phương Mộc vẫn tư thế vừa rồi, ngửa đầu, nhìn chằm chằm ván giường phía trên.

Ba người trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng, Hình Chí Sâm thanh thanh cổ họng: “Chúng tôi. . . . . .”

“Tôi biết anh tới để hỏi cái gì,” Phương Mộc đột nhiên nghiêng đầu sang. “Nhóm SUO phải không? Đúng vậy, Trần Hi là thành viên trong tiểu nhóm, chúng ta đều là người trên phiếu mượn sách kia.”

SUO? Hình Chí Sâm cân nhắc một hồi, hẳn là Save Us Ourselves đi.

Đám nhỏ này, hắn hơi nở nụ cười.

Thế nhưng nụ cười này chọc giận Phương Mộc đang luôn theo dõi hắn.

“Rất buồn cười phải không? Rất ấu trĩ chứ gì?” Hắn một phen xốc chăn trên người lên, chân trần nhảy xuống giường, thẳng đến trước mặt Hình Chí Sâm, “Có người chết! Trần Hi nàng đã chết!” Ánh mắt hắn lập tức lấp đầy nước mắt.

Hắn dùng một tay chỉ vào mũi Hình Chí Sâm: “Ta đã nói với các người, phiếu mượn sách kia nhất định có vấn đề, thế nào? Trần Hi đã chết. . . . . .”

“Chúng tôi hôm nay tới là muốn hỏi chút. . . . . .”

“Hỏi cái gì? Lại là dạng lời vô nghĩa gì? Ta và Trần Hi quan hệ gì? Không có, cái gì cũng không có! Ta chưa kịp!”

Phương Mộc không hề báo trước ngồi xổm xuống khóc rống lên.

Đến cùng, chưa kịp, nói với nàng câu nói kia.

Đinh Thụ Thành lúng túng nhìn Phương Mộc, lại nhìn Hình Chí Sâm.

Hình Chí Sâm hướng hắn khoát tay, tỏ ý hắn không cần quấy rầy Phương Mộc.

Phương Mộc khó đủ rồi, từ bên giường cầm lấy một cái khăn mặt lau nước mắt, yên lặng trở lại bên giường nằm xuống lần nữa.

Hình Chí Sâm nhìn tình tự của hắn dần bình ổn, mở miệng nói: “Tôi rất hiểu tâm tình cậu giờ phút này, tôi cũng không có chút ý tứ nào cho rằng tiểu nhóm của các cậu rất ấu trĩ. Trần Hi đã chết, tôi rất khó chịu, cũng giống như cậu, tôi cũng rất muốn bắt được hung thủ. Hôm nay tôi tới, chính là muốn nghe cái nhìn của cậu.”

Đinh Thụ Thành giật mình nhìn Hình Chí Sâm.

“Tôi biết, về án tử này, cậu có rất nhiều cảm giác của. . . . . .bản thân,” hắn dừng câu chuyện lại, nhìn Phương Mộc, Phương Mộc cũng nhìn hắn, trong mắt đã bớt đi rất nhiều địch ý, hắn gật đầu.

“Tôi nhớ rõ tôi đã từng đưa cho cậu danh thiếp, bảo cậu có phát hiện gì thì gọi điện cho tôi, mà mấy ngày qua, cậu cũng không chủ động tới tìm tôi.”

Đúng vậy. Phương Mộc trong lòng nói.

Đêm hôm đó, sau khi vũ công kia phát ra tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc, Phương Mộc lập tức ý thức được chuyện gì đã xảy ra, hắn liều mạng chen về phía sân khấu, thế nhưng lại bị đám người kinh hoảng cuốn ra cổng chính câu lạc bộ, chân của chính mình cũng bị trật, thật vất vả từ trong đám người thoát thân, Phương Mộc vừa cầu nguyện Trần Hi không xảy ra chuyện, vừa ra sức vọt vào câu lạc bộ, sau này phá tan ba cảnh sát ngăn trở, thời điểm đến trước sân khấu, hắn đã ngã sấp xuống, mặc cho hắn nhiều lần truy hỏi, thế nhưng trong ngực hắn rõ ràng, đầu người nằm ở chỗ khác trên sân khấu kia, chính là Trần Hi.

Suốt hai ngày, Phương Mộc đều nằm ở trên giường, không ăn không uống, thậm chí không đi bệnh viện tìm Ngô Hàm để hỏi kết quả, trong đầu trống rỗng, có đoạn thời gian hắn thậm chí cảm thấy tim của chính mình cũng không còn đập nữa.

Còn phải bao nhiêu cực khổ phủ xuống thân thể chỉ mới 21 tuổi này nữa chứ?

Còn phải bao nhiêu sợ hãi muốn cho nam hài còn chưa nếm mùi đời này phải run rẩy nữa chứ?

Hắn không muốn nói chuyện, không muốn suy nghĩ, thầm muốn thời gian đình chỉ, vạn vật yên lặng, khiến hết thảy toàn bộ đều dừng lại vào thời khắc này.

Mãi đến khi Hình Chí Sâm và Đinh Thụ Thành xuất hiện trong ký túc xá.

Tớ sẽ bảo vệ cậu.

Phương Mộc, ngươi hẳn là còn nhớ rõ.

“Người kia, phải cao trên dưới 1m74,” Phương Mộc gian nan mở miệng, “So với Ngô Hàm cường tráng hơn một chút.”

Đinh Thụ Thành gật đầu, cái đó nhân chứng khác ở hiện trường đã nhất trí miêu tả.

“Người này, hẳn là rất quen thuộc hoàn cảnh hiện trường, đại khái hiểu rõ nội dung vở kịch, nhưng cũng không phải hiểu biết kỹ càng tỉ mỉ.”

“Vì sao?” Đinh Thụ Thành nhướng mày.

“Bởi vì dựa theo nội dung vở kịch sắp xếp, trước khi chém đầu công chúa, phải có một đoạn lời thoại dài, lúc ấy hắn không ngâm nga những lời thoại này, hơn nữa vũ đạo của hắn cũng không đúng, cho nên, hung thủ nhất đính là người trong trường này, hơn nữa hắn nhất định đã từng xem qua diễn tập.” Phương Mộc thoáng dừng lại, “Rất có khả năng chính là người của Hội Hí Kịch.”

Đinh Thụ Thành khẽ gật đầu. Ngày hôm sau khi bọn họ hỏi thăm đạo diễn của vở kịch, sinh viên năm 4 học viện nghệ thuật này nói, Hội Hí Kịch ban đầu sắp xếp trên người mẫu nhựa lắp đặt túi máu, sau này suy xét mùi máu quá tanh, hơn nữa có thể bắn tung tóe lên người khán giả dãy ghế đầu, liền hủy bỏ sắp đặt này. Án phát sinh đêm đó, lúc đầu người chết bị chặt bỏ, khi máu tươi văng trên sân khấu, hắn còn tưởng rằng Ngô Hàm tự tiện bỏ thêm túi máu, càng khiến hắn ngoài ý muốn chính là, nguyên bản sắp đặt đoạn lời thoại (đó là đoạn thoại đắc ý nhất của vị đạo diễn kiêm biên kịch này) cũng không đọc, vũ đạo của nam diễn viên chính rối tinh rối mù, do tình huống đột phát này, sau đó vũ công còn chưa chuẩn bị tốt liền vội vã lên đài.

Phương Mộc chú ý tới Hình Chí Sâm diện vô biểu tình, hắn hiểu, đó không phải là thứ y muốn nghe.

Phương Mộc cắn cắn môi.

“Thời điểm giết người, ta muốn dùng một từ để hình dung: hoàn mỹ.”

(Trần Hi chết vào một lần mưu sát hoàn mỹ, không biết nàng nên cảm thấy may mắn hay bất hạnh.)

“Nếu nói đây là một màn diễn xuất, ta nghĩ, không gì có thể khiến người khác kích động hơn, trước mặt 3000 khán giả toàn trường, chặt xuống đầu người (những lời này nói ra hảo gian nan), còn chiếm được tiếng vỗ tay của toàn trường. Đây là một thứ thăng cấp, từ không hề sáng ý đem người siết chết trong WC, từ trên lầu đẩy xuống, lại đến đem người thành tượng điêu khắc bằng tuyết, dùng băng trên tường rơi xuống cắm xuyên qua mà chết, cho đến trước mắt bao người hoàn thành vụ sát nhân, một lần so với một lần càng thêm đặc sắc, y lĩnh hội loại nhận thức này cùng mình càng ngày càng mãnh liệt, đương nhiên, hành vi của y càng ngày càng mạo hiểm, thế nhưng đây đối với y mà nói, giết người càng mạo hiểm, khoái cảm thành công mới càng mạnh.”

Phương Mộc dừng lại thở lấy lại giọng, “Y phải là một người nội tâm tràn ngập mâu thuẫn, say mê thỏa mãn với bản thân, ta nghĩ, y ở trong hiện thực có lẽ là một người thất bại, y cần một con đường không giống người thường để diễn tả sự cường hãn và cơ trí của mình. Ví dụ như giết người, ví dụ như nói cho các ngươi —— cảnh sát, lâm vào bí ẩn không thể phá giải. Hơn nữa,” Phương Mộc liếm đôi môi khô khốc, “Ta rất khó tưởng tượng ra kế tiếp y sẽ dùng loại thủ pháp gì để giết người.”

“Còn có thể có người chết?” Hình Chí sâm luôn ngồi nín thở lắng nghe đột nhiên chất vấn.

“Đương nhiên, trên danh sách kia còn 10 người.”

Hình Chí Sâm hơi nhíu mày, “Cậu vẫn kiên trì cho rằng trên phiếu mượn sách kia là danh sách người bị hại.”

“Đúng vậy, chứng cứ ngay trước mắt, lại một người trong danh sách đã chết.”

“Không, phiếu mượn sách kia nhất định không phải.” Hình Chí Sâm lắc đầu.

“Vì sao?”

Hình Chí Sâm vừa muốn mở miệng, một thanh âm thay hắn trả lời vấn đề này.

“Bởi vì ta.”

Cửa mở, Ngô Hàm trên đầu quấn đầy băng gạc, sắc mặt tái nhợt được Chúc lão Tứ và lão Đại đỡ vào.

“Ta không chết, đây là chứng cứ.”

Phương Mộc lập tức minh bạch, Ngô Hàm cũng ở trong phiếu mượn sách kia, nếu nói danh sách giết người của hung thủ dựa theo phiếu mượn sách này, như vậy y sau khi đánh bất tỉnh Ngô Hàm hoàn toàn có thể lấy mạng hắn, mà Ngô Hàm chỉ bị trói chân tay ném vào WC, đây có nghĩa mục tiêu của hung thủ chỉ có mình Trần Hi.

Tống Bác, một người cùng phiếu mượn sách không quan hệ, đã bị giết chết, mà Ngô Hàm trên phiếu mượn sách, lại chỉ bị đánh xỉu.

Không cần lý do khác, phiếu mượn sách đích thật là trùng hợp.

Tâm tình Phương Mộc lại lần nữa trở nên uể oải, ta thật sự quá ngu ngốc, rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra.

Đầu mối duy nhất bị chặt đứt, hết thẩy phải bắt đầu lại từ đầu.

Thời điểm tiễn Hình Chí Sâm và Đinh Thụ Thành ra ngoài, Phương Mộc thỉnh thoảng lại nhìn hình Chí sâm, Hình Chí sâm cảm giác được hắn muốn nói ra suy nghĩ của mình.

“Còn có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn. . . . .Tôi hy vọng có thể trợ giúp các anh phá án.”

Thanh âm của hắn trở nên khàn khàn.

“Tôi đã đáp ứng nàng, sẽ bảo vệ nàng.”

Hình Chí sâm yên lặng nhìn hắn.

“Cậu cần gì?”

“Tất cả,” Phương Mộc vội vàng nói, “Toàn bộ tình hình mấy vụ án lúc đầu.”

Hình Chí Sâm chăm chú nhìn vẻ mặt Phương Mộc, Phương Mộc không chút nào lùi bước nhìn lại hắn.

“Được rồi,” một lúc lâu, Hình Chí Sâm mở miệng, “Ngày mai đến phòng làm việc của tôi.”

Trở lại trên xe, Đinh Thụ Thành tò mò hỏi Hình Chí Sâm: “Anh vì sao muốn cho hắn tham gia án tử này? Hắn phân những điều đó, anh tin sao?”

Hình Chí Sâm cười cười. Hắn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nói: “Ngươi có biết Ronaldo vì sao trở thành tiền đạo số 1 thế giới không?”

Đinh Thụ Thành có chút lờ mờ, hắn không biết nên trả lời thế nào.

“Vì sao Hách Hải Đông (một tiền đạo người Trung Quốc, sinh ở Thanh Đảo, hình như là tiền đạo số 1 Châu Á thôi ^^) không thể trở thành tiền đạo số 1 thế giới?”

Đinh Thụ Thành càng thêm sờ không tới được suy nghĩ của hắn.

“Không phải bởi vì huấn luyện khắc khổ hay không, mà bởi vì ——” Hình Chí Sâm xoay đầu lại nhìn Đinh Thụ Thành, “Thiên phú.”

Hắn lại tiếp tục nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, “Có vài người có thiên phú thế này, thiên phú nhận biết tội phạm.”

_____________________

(*) đây là sợi dây nhựa buộc đồ, đi siêu thị thấy nhiều lắm ah~ trên đó có các nấc, mún siết lại bao nhiêu thì chọn nấc để siết, ta siêu ghét thứ này vì ta ko biết cách tháo ra T____T

Bình luận
× sticky