Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dòng Máu

Chương 20

Tác giả: Sidney Sheldon

Nàng mở mắt và thấy mình đang ở trong giường bệnh bệnh viện và người đầu tiên nàng trông thấy là Alec Nichols.

– Trong nhà không có gì cho chú ăn đâu, – nàng thì thầm và bắt đầu khóc.

Cặp mắt Alec tràn đầy đau thương, ông choàng tay qua người nàng và siết chặt.

– Elizabeth!

Và nàng lẩm bẩm:

– Không sao, Alec. Mọi thứ đều ổn cả.

Đúng là như thế. Từng phần cơ thể nàng đều thâm tím và đau như dần, nhưng nàng vẫn còn sống và không tài nào tin được chuyện đó. Nàng nhớ lại nỗi kinh hoàng khi chiếc xe lao xuống núi và toàn thân nàng lạnh ngắt.

– Cháu ở đây bao lâu rồi? – Giọng nàng yếu và khàn.

– Họ đưa cháu vào đây từ hai hôm trước. Cháu đã bất tỉnh từ lúc đó. Các bác sĩ nói đây quả là một điều kỳ diệu. Theo như tất cả những người chứng kiến vụ tai nạn thì cháu nhất định sẽ chết. Một đội cấp cứu đã tìm thấy cháu và đưa cháu về đây. Cháu bị chấn động và cả người bầm dập nhưng, tạ ơn Chúa, không có cái gì bị gẫy. – ông bối rối nhìn nàng và nói, – Thế cháu làm gì trên cái vành đai phòng lửa đó?

Elizabeth kể cho ông nghe. Nàng có thể thấy rõ nỗi kinh hoàng trên mặt ông như thể ông đã trải qua chuyện khủng khiếp ấy với nàng. Ông luôn miệng nói:

– Ôi Chúa.

Khi Elizabeth kết thúc, mặt mũi Alec tái nhợt đi.

– Thật là một tai nạn ngớ ngẩn, khủng khiếp!

– Không phải là tai nạn đâu, chú Alec ạ.

– Ông nhìn nàng, vẻ bối rối.

– Chú không hiểu.

Làm sao ông hiểu được. Ông đâu có đọc bản báo cáo.

Elizabeth nói:

– Ai đó đã làm hỏng hệ thống phanh.

Ông lắc đầu với vẻ nghi ngờ.

– Tại sao hắn phải làm như thế?

– Bởi vì…

Nàng không thể cho ông biết được. Chưa được. Nàng tin tưởng Alec hơn bất cứ người nào khác, nhưng nàng chưa sẵn sàng để nói ra. Cho đến khi nàng thấy khoẻ hơn, có thời gian để suy nghĩ kỹ.

– Cháu không biết, – nàng lảng đi. – Cháu chỉ biết chắc là có người đã làm chuyện đó.

Nàng nhìn ông và nhận thấy rõ sự thay đổi trên khuôn mặt. Chúng chuyển từ trạng thái hồ nghi qua bối rối rồi tức giận.

– Được chúng ta nhất định phải điều tra cho rõ.

Giọng ông thật quyết liệt.

Ông nhấc điện thoại lên và một lát sau thì nói chuyện với ông Cảnh sát trưởng ở Olbia.

– Tôi là Alec Nichols, – ông nói. – Tôi… vâng, cô ấy đã khoẻ rồi, cám ơn ông… Cám ơn. Tôi sẽ cho cô ấy biết. Tôi muốn hỏi về chiếc xe Jeep của cô ấy. Xin ông vui lòng cho biết hiện nó đang ở đâu? Xin ông hãy giữ nó ở đó. Và tôi cần một thợ máy giỏi. Tôi sẽ đến đó trong vòng nửa tiếng. – ông đặt ống nghe xuống. – Nó ở trong gara của cảnh sát. Chú sẽ đến đấy.

– Cháu sẽ đi với chú!

Ông ngạc nhiên nhìn nàng. – Bác sĩ dặn cháu phải nghỉ ngơi trên giường ít nhất một, hai hôm nữa.

– Cháu không thể…

– Cháu sẽ đi với chú, – nàng bướng bỉnh lặp lại.

Bốn mươi lăm phút sau, Elizabeth lê tấm thân bầm dập của mình đến gara của sở cảnh sát cùng Alec bất chấp sự phản đối của các bác sĩ trong bệnh viện.

Luigi Ferraro, cảnh sát trưởng Olbia, là một người Sardo trung niên, da ngăm đen, bụng phệ và chân vòng kiềng. Bên cạnh ông ta là thám tử Bruno Campagna, cao hơn hẳn xếp mình. Campagna lực lưỡng, khoảng năm mươi tuổi, trong có vẻ đầy năng lực. Ông ta đứng cạnh Elizabeth và Alec, quan sát người thợ máy kiểm tra gầm chiếc xe Jeep đã được nâng lên bằng cần trục thuỷ lực. Cái cản xe phía trước ở bên trái cùng bộ tản nhiệt đã bị vỡ nát và trên đó còn nhiều vết nhựa cây mà nó đã đâm vào. Elizabeth cảm thấy choáng váng khi nhìn thấy chiếc xe và nàng phải dựa vào người Alec. Ông nhìn nàng với vẻ quan tâm.

– Cháu chắc là chịu được chứ?

– Cháu thấy khoẻ rồi, – nàng nói dối. Nàng thấy yếu ớt và mệt mỏi khủng khiếp. Nhưng nàng phải xem xét vì chính mình.

Người thợ máy chùi tay vào bộ quần áo đầy vết dầu mỡ và đi về phía đám người.

– Họ không còn thiết kế như thế nữa, – anh ta nói.

Ơn Chúa, Elizabeth nghĩ.

– Bất kỳ một chiếc xe nào khác thì đã nát nhừ rồi.

– Thế còn hệ thống phanh? – Alec hỏi.

– Phanh? Chúng vẫn còn tốt.

Elizabeth cảm thấy một cảm giác giả tạo nhấn chìm nàng xuống.

– Ý… Ý anh là gì?

– Chúng vẫn hoạt động tốt. Vụ tai nạn nầy không hề làm hỏng chúng. Đó là điều tôi muốn nói khi tôi nói rằng họ không còn thiết kế…

– Không thể được, – Elizabeth ngắt lời. – Hệ thống phanh của cái xe Jeep nầy không hề hoạt động.

– Cô Roffe tin rằng có ai đó đã phá hỏng hệ thống phanh. – Cảnh sát trưởng Ferraro giải thích.

Người thợ máy lắc đầu.

– Không, thưa ông. – Anh ta quay lại chiếc xe Jeep và chỉ vào dưới sàn xe. – Chỉ có hai cách phá hỏng… – Anh ta quay sang Elizabeth.

– Xin lỗi, thưa cô… hệ thống phanh của chiếc Jeep nầy. Hoặc là cô cắt cái ống nầy hoặc là cô nới lỏng con ốc nầy… – anh ta chỉ một miếng sắt trên sàn xe – và để cho dầu phanh chảy hết. Cô có thể thấy cái ống nầy còn nguyên và tôi cũng đã kiểm tra bình chứa dầu. Nó vẫn còn đầy.

Cảnh sát trưởng Ferraro nhẹ nhàng nói với Elizabeth, – Tôi có thể hiểu, trong hoàn cảnh của cô thì có thể…

– Khoan đã, – Alec ngắt lời, quay sang người thợ máy. – Có thể nào cái ống đã bị cắt đi và được thay bằng ống mới hoặc dầu bị rút hết và đổ đầy lại không?

Người thợ máy quả quyết lắc đầu.

– Thưa ông, những cái ống nầy không hề bị ai sờ vào. – Anh ta lấy miếng giẻ ra và cẩn thận lau chùi vết dầu xung quanh con ốc giữ bình dầu phanh. – Ông thấy con ốc nầy chứ? Nếu có ai đó nới lỏng nó ra thì đã phải có dấu vặn trên đó. Tôi bảo đảm rằng ít nhất sáu tháng rồi cũng không có ai đụng tới nó. Hệ thống phanh không hề có hỏng hóc gì nữa. Tôi sẽ cho ông xem.

Anh ta đi về phía tường và kéo công tắc. Có tiếng kêu vù vù và chiếc cần trục bắt đầu hạ chiếc xe xuống sàn. Họ nhìn người thợ máy ngồi vào xe, khởi động máy và lùi chiếc xe lại. Khi nó sắp chạm vào bức tường đằng sau, anh ta cài số một và nhấn ga. Chiếc xe lao thẳng về phía thám tử Campagna. Elizabeth định hét lên nhưng ngay lúc đó nó đứng khựng lại, chỉ còn cách ông thám tử có vài phân. Người thợ máy bỏ qua ánh mắt của ông thám tử nhìn anh ta và hỏi, – Các vị thấy rồi chứ? Hệ thống phanh thật hoàn hảo.

Tất cả bọn họ nhìn Elizabeth, và nàng biết họ đang nghĩ gì. Nhưng điều đó cũng không làm thay đổi được sự kinh hoàng về đoạn đường xuống núi. Nàng có thể cảm giác được chân nàng đạp phanh và không một phản ứng nào xảy ra. Nhưng người thợ máy của sở cảnh sát đã chứng minh rằng nó vẫn hoạt động tốt.

Trừ khi là anh ta có dính vào vụ nầy. Và như thế có nghĩa là cảnh sát trưởng cũng biết. Mình sắp bị hoang tưởng rồi, Elizabeth nghĩ.

Alec nói một cách bất lực:

– Elizabeth…

– Khi cháu lái chiếc xe, hệ thống phanh đã không hoạt động.

Alec nhìn nàng một lát, rồi nói với người thợ máy:

– Cứ giả sử rằng ai đó đã lắp ráp lại để hệ thống phanh không hoạt động được. Còn cách nào khác để làm được điều đó không?

Thám tử Campagna nói.

– Họ có thể làm ướt má phanh.

Elizabeth cảm thấy một cơn kích động chuyển động trong nàng. –

Như thế thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Thám tử Campagua trả lời:

– Khi má phanh ép vào mâm, nó sẽ không bám.

Người thợ máy gật đầu.

– Ông ấy nói đúng. Điều duy nhất là… – Anh ta quay sang Elizabeth. – Hệ thống phanh có hoạt động khi cô bắt đầu lái không?

Elizabeth nhớ lại mình đã dùng phanh khi lùi ra khỏi ga ra và thêm một lần nữa khi nàng đi tới khúc cua đầu tiên.

– Có. – Nàng trả lời. – Chúng hoạt động tốt.

– Đó là câu trả lời, – người thợ máy hân hoan nói.

– Phanh của cô đã bị ướt khi trời mưa.

– Khoan đã, – Alec phản đối, – Tại sao ai đó không thể làm ướt má phanh trước khi cô ấy đi?

– Bởi vì, – người thợ máy kiên nhẫn nói, – nếu phanh bị ướt trước khi cô ấy đi, cô ấy sẽ không thể phanh được vào lúc đầu!

Ông cảnh sát trưởng quay sang Elizabeth.

– Mưa có thể rất nguy hiểm, cô Roffe. Nhất là trên những con đường núi hẹp. Chuyện nầy cũng thường xáy ra.

Alec nhìn Elizabeth, không biết phải làm gì tiếp theo. Nàng thấy mình như một kẻ ngớ ngẩn. Xét cho cùng thì đó đã là một tai nạn. Nàng muốn ra khỏi đây. Nàng nhìn ông cảnh sát trưởng.

– Tôi… tôi xin lỗi vì đã làm phiền ông.

– Khách sáo. Đây là một chuyện thú vị. Ý tôi… tôi rất lấy làm tiếc về chuyện xảy ra với cô, nhưng tôi luôn vui lòng được phục vụ cô. Thám tử Campagna đây sẽ đưa cô về nhà.

° ° °

Alec nói với nàng:

– Nếu cháu không thấy phiền lời nói của chú, cháu yêu, trông cháu nhợt nhạt quá. Bây giờ chú muốn cháu vào giường nằm nghỉ ít ngày. Chú sẽ mua các thứ thực phẩm qua điện thoại.

– Nếu cháu cứ nằm ở trên giường thế nầy thì ai sẽ nấu cơm?

– Chú, – Alec khẳng định.

Ông nấu cơm chiều hôm đó và mang đến tận giường cho Elizabeth.

– Chú e rằng mình không phải là một đầu bếp giỏi – ông vui vẻ nói khi đặt cái khay xuống trước mặt nàng.

Đó là lời nói sai nhất trong năm, Elizabeth nghĩ.

Alec là một đầu bếp dở khủng khiếp. Tất cả các món ăn nếu không quá lửa thì cũng là chưa chín hoặc mặn chát. Nhưng nàng vẫn cố nuốt, một phần vì đói, một phần vì không muốn làm Alec tự ái. Ông ngồi cạnh nàng, kể những câu chuyện vui nho nhỏ. Không hề có một từ nào về việc nàng đã xử sự như một con ngốc ở đồn cảnh sát. Nàng yêu ông vì chuyện đó.

Hai người ở trọn hai ngày tiếp theo đó trong toà biệt thự, Elizabeth nằm trên giường, Alec thì lăng xăng lo mọi việc, nấu ăn, đọc sách báo cho nàng nghe. Hình thư với Elizabeth trong suốt thời gian đó chuông điện thoại không hề ngừng reo. Ivo và Simonetta ngày nào cũng gọi đến hỏi thăm, còn Hélène và Charles, và cả Walther nữa. Vivian cũng có gọi. Tất cả bọn họ đều đề nghị được đến ở cùng nàng.

– Cháu đã thật sự ổn rồi, – nàng bảo họ. – Mọi người không cần phải đến đây nữa. Vài ngày tới cháu sẽ trở về Zurich.

Rhys Williamss gọi đến. Elizabeth không nhận ra mình đã nhớ anh xiết bao cho đến khi nàng nghe thấy giọng nói của anh.

– Anh nghe nói em đã nhường Hélène, – anh đùa nhưng nàng có thể nghe thấy sự quan tâm trong giọng anh.

– Sai rồi. Em chỉ chạy từ trên núi xuống thôi mà.

Thật không thể tin nổi nàng lại có thể nói đùa về chuyện đó.

Rhys nói:

– Anh rất mừng vì em không làm sao, Liz.

Tiếng nói của anh cũng như lời nói của anh đã sưởi ấm nàng. Nàng tự hỏi có phải anh đang ở cùng người đàn bà khác, và không biết cô ta là ai. Dĩ nhiên đó là một người rất xinh đẹp. Mặc xác cô ta.

– Em có biết mình được đăng trên các hàng tít lớn không? – Rhys hỏi.

– Không.

– “Nữ thừa kế suýt chết trong một tai nạn xe hơi. Chỉ vài tuần sau cái chết của người bố, một con người nổi tiếng…”. Em có thể tự viết lấy phần còn lại.

Họ nói chuyện qua điện thoại suốt nửa tiếng đồng hồ và khi Elizabeth gác máy nàng đã cảm thấy khá hơn rất nhiều. Rhys có vẻ thật sự quan tâm đến nàng, lo lắng cho nàng. Nàng thắc mắc không biết có phải anh đã làm cho tất cả đàn bà quen anh có cái cảm giác đó không. Đó là một phần sức quyến rũ của anh.

Nàng nhớ lại họ đã cùng nhau ăn mừng sinh nhật như thế nào. “Bà Rhys Williams”.

Alec đi vào phòng ngủ. Ông nói:

– Trông cháu như con mèo Chesire vậy.

– Thật sao?

Rhys vẫn luôn làm cho nàng có cảm giác như vậy.

Có thể, nàng nghĩ, mình nên cho Rhys biết về bản báo cáo mật đó.

Alec đã sắp xếp một chiếc máy bay riêng của tập đoàn chở họ về Zurich.

– Chú không muốn đưa cháu về sớm thế nầy, – ông nói với vẻ hối lỗi, – nhưng có vài vấn đề cấp bách cần quyết định.

Chuyến bay đến Zurich bình an vô sự. Có rất nhiều phóng viên tụ tập tại sân bay. Elizabeth kể ngắn gọn vụ tai nạn của nàng và sau đó Alec đưa nàng an toàn vào chiếc limousine trở về tổng hành dinh của tập đoàn.

° ° °

Nàng ở trong phòng họp cùng tất cả các thành lên hội đồng quản trị và cả Rhys cũng có mặt. Buổi họp diễn ra trong suốt ba giờ đồng hồ, bầu không khí sặc mùi xì gà và thuốc lá. Elizabeth vẫn còn bị chấn động sau vụ tai nạn và đầu nàng đau nhức. Không có gì phải lo, cô Roffe. Khi cơn chấn động ngừng hẳn, cô sẽ không còn thấy đau đầu nữa.

Nàng nhìn quanh căn phòng, vào những khuôn mặt căng thẳng, giận dữ.

– Cháu quyết định không bán.

Elizabeth nói với họ. Họ nghĩ rằng nàng thất thường và bướng bỉnh. Nếu như họ biết được rằng nàng đã nhượng bộ đến nơi rồi. Nhưng bây giờ thì chuyện đó không có nữa. Ai đó trong phòng nầy là kẻ thù của nàng. Nếu nàng bỏ cuộc, kẻ đó sẽ chiến thắng.

Tất cả bọn họ đều cố thuyết phục nàng, mỗi người một kiểu.

Alec nói vừa phải:

– Roffe và các con đang cần một chủ tịch có kinh nghiệm, Elizabeth. Đặc biệt là lúc nầy đây. Vì quyền lợi của cháu, và cũng vì mọi người khác, chú mong muốn được thấy cháu rời khỏi đây.

Ivo sử dụng sự quyến rũ của mình.

– Cháu là một cô gái xinh đẹp, Carissima. Cả thế giới nầy là của cháu. Tại sao cháu lại muốn trở thành nô lệ cho cái việc kinh doanh buồn tẻ nầy khi mà cháu có thể ra ngoài, tận hưởng cuộc sống tươi đẹp, đi du lịch…

– Cháu đã đi du lịch rồi, – Elizabeth nói.

Charles sử dụng tính lô gic của người Pháp.

– Cháu bất ngờ nắm giữ số cổ phầan điều hành qua một tai nạn khủng khiếp, nhưng như thế không có nghĩa là cháu phải cố điều hành tập đoàn. Chúng ta đang gặp phải những vấn đề nghiêm trọng. Cháu chỉ làm cho mọi sự nghiêm trọng hơn thôi.

Walther nói thẳng:

– Tập đoàn đã gặp quá đủ rắc rối rồi. Cháu không biết chúng nhiều thế nào đâu. Nếu bây giờ cháu không bán thì sẽ quá muộn đấy.

Elizabeth cảm thấy như đang ở giữa vòng vây. Nàng lắng nghe tất cả, quan sát bọn họ, đánh giá những gì họ đang nói. Ý kiến của mỗi người trong bọn họ đều vì lợi ích của tập đoàn – nhưng lại có một người muốn phá hoại tập đoàn.

Một việc đã sáng tỏ. Tất cả bọn họ đều muốn nang rời khỏi đây, cho phép họ bán cổ phần của họ, đưa người ngoài vào tiếp quản Roffe và các con. Elizabeth biết rằng giây phút mà nàng làm điều đó thì cơ hội tìm ra ai đứng đằng sau cũng kết thúc luôn. Miễn là nàng còn ở đây thì nàng còn có thể tìm ra kẻ phá hoại. Nàng sẽ ở đây đến khi nào nàng cần.

Nàng đã không trải qua ba năm vừa rồi với Sam mà không học được chút kiến thức gì về kinh doanh.

Với sự giúp đỡ của các đồng sự nhiều kinh nghiệm mà ông đã tạo dựng nên, nàng sẽ tiếp tục chính sách của bố nàng. Áp lực từ phía hội đồng quản trị buộc nàng ra đi chỉ làm cho nàng tăng thêm quyết tâm ở lại Nàng quyết định đã đến lúc kết thúc cuộc họp.

– Cháu đã quyết định rồi, – Elizabeth nói. – Cháu không có ý định điều hành tập đoàn một mình. Cháu thấy rằng cháu còn cần phải học hỏi nhiều. Cháu biết cháu có thể dựa vào sự giúp đỡ của tất cả các chú. Chúng ta sẽ giải quyết từng vấn đề một.

Nàng ngồi ở đầu bàn, vẫn còn xanh xao, trông nhỏ bé và yếu ớt.

Ivo vung tay lên một cách vô vọng.

– Không ai thuyết phục được cô ấy sao?

Rhys quay sang Elizabeth và mỉm cười:

– Tôi nghĩ tất cả sẽ phải đồng ý với những gì quý cô đây muốn làm.

– Cám ơn Rhys. – Elizabeth nhìn những người khác – Còn một chuyện nữa. Bởi vì cháu thay chỗ của bố cháu nên cháu nghĩ tốt nhất là phải chính thức hoá nó.

Charles nhìn nàng.

– Ý của cháu… là cháu muốn trở thành chủ tịch?

– Đúng vậy, – Alec lạnh lùng nhắc, – Elizabeth đã là chủ tịch rồi. Cô ấy chỉ đơn thuần cho chúng ta biết nên lịch sự xử sự tình huống nầy mà thôi.

Charles lưỡng lự rồi nói:

– Được. Tôi đồng ý rằng Elizabeth được bổ nhiệm vào chức vụ chủ tịch của Roffe và các con.

– Tôi đồng ý. – Walther nói.

Đề nghị được thông qua.

Thật là một giai đoạn đen tối cho các vị chủ tịch, hắn buồn bã nghĩ. Có quá nhiều người bị ám sát.

Bình luận