Hôm đó là ngày đầu tiên Elizabeth đến văn phòng kể từ sau cái chết của Kate Erling một tuần trước.
Elizabeth bước vào hành lang tiếp tân trong tâm trạng bối rối, đáp lại những lời chào của người bảo vệ và các nhân viên bảo an một cách máy móc. Ở cuối hành lang nàng trông thấy các công nhân đang thay thế buồng thang máy đã bị vỡ nát. Nàng nghĩ đến Kate Erling, và Elizabeth có thể hình dung ra sự kinh hoàng bà ta đã phải chịu trong khi lao qua mười hai tầng lầu đến cái chết. Nàng biết mình không bao giờ có thể đi chiếc thang máy đó lại một lần nữa.
Khi nàng bước vào văn phòng, thư từ của nàng đã được Henriette, người thư ký thứ hai bóc ra và để ngay ngắn trên bàn. Elizabeth nhanh nhẹn xem qua chúng, viết tắt vài lời cần nhớ, viết các câu hỏi trên những cái khác hoặc đánh dấu chúng cho các trưởng phòng. Ở cuối chồng thư là một phong bì lớn, dán kín, ghi “Elizabeth Roffe – Riêng”. Elizabeth lấy cái mở thư và dọc ở phía trên phong bì. Nàng cho tay vào và lấy ra một bức ảnh cỡ 8×10. Đó là tấm ảnh chụp gần một đứa bé tóc đen, mắt đen, cặp mắt lồi ra khỏi sọ não.
Đính kèm tấm ảnh là một miếng giấy nhỏ có mấy dòng chữ bằng bút chì: “ĐÂY LÀ ĐỨA CON TRAI JOHN XINH ĐẸP CỦA TAO. THUỐC CỦA MẦY ĐÃ LÀM CHO NÓ NHƯ THẾ NẦY ĐÂY. TAO SẼ GIẾT MẦY.
Elizabeth buông rơi miếng giấy và tấm ảnh, thấy tay mình run lẩy bẩy. Henriette đi vào với một mớ giấy tờ.
– Đây là các giấy tờ cần ký, cô… – Cô ta nhìn thấy vẻ mặt của Elizabeth. – Có chuyện gì vậy?
Elizabeth nói:
– Làm ơn… gọi ông Williams vào đây.
Cặp mắt nàng quay trở lại với tấm ảnh trên bàn.
Roffe và các con không thể chịu trách nhiệm với những điều khủng khiếp như vậy.
° ° °
– Đó là lỗi của chúng ta, – Rhys nói. – Một chuyến hàng đã bị dán nhầm nhãn. Chúng ta đã cố thu hồi hầu hết lại, nhưng… – Anh giơ tay lên đầy ý nghĩa.
– Chuyện nầy xảy ra bao lâu rồi?
– Gần bốn năm trước.
– Có bao nhiêu người bị ảnh hưởng?
– Khoảng một trăm người. – Anh nhìn biểu hiện trên mặt nàng và nhanh nhẹn thêm vào, – Họ đã nhận được các khoản bồi thường. Không phải tất cả đều như thế nầy, Liz. Xem đây, chúng ta đã rất thận trọng rồi. Chúng ta thực hiện tất cả các biện pháp an toàn có thể, nhưng con người vẫn là con người. Đôi khi lỗi lầm vẫn xảy ra.
Elizabeth ngồi nhìn chăm chú vào bức ảnh của đứa bé.
– Thật là rùng rợn.
– Nhẽ ra họ không nên để em thấy bức thư nầy. – Rhys luồn các ngón tay mình vào mớ tóc đen và nói, – đây là thời kỳ đen tối cần chấm dứt, nhưng chúng ta còn có vài vấn đề khác quan trọng hơn thế.
Nàng tự hỏi không biết còn chuyện gì còn quan trọng hơn thế nữa.
– Vâng.
– FDA 1 vừa mới cho chúng ta một quyết định bất lợi về sản phẩm thuốc xịt aerosol. Loại thuốc nầy sẽ hoàn toàn bị cấm lưu hành trong vòng hai năm tới.
– Chuyện nầy ảnh hưởng thế nào đến chúng ta?
– Nó sẽ làm chúng ta tổn thất khá nặng đấy. Có nghĩa là chúng ta phải đóng cửa nửa tá nhà máy trên khắp thế giới và chịu mất một trong những ngành có lợi nhuận cao nhất của chúng ta.
Elizabeth nghĩ đến Emil Joeppli và công việc mà ông đang tiến hành, nhưng nàng không nói gì.
– Còn gì nữa không?
– Em đã xem các báo ra sáng nay chưa?
– Chưa.
– Vợ của một bộ trưởng trong chính phủ Bỉ, bà Van den Logh, đã uống vài viên Benexan.
– Đó là một loại dược phẩm của chúng ta à?
– Đúng. Đó là chất antihistamine. Nó chống chỉ định cho những ai bị chứng tăng huyết áp. Trên nhãn hiệu của chúng ta đã ghi rõ lời cảnh cáo. Nhưng bà ta đã không để ý.
Elizabeth cảm thấy toàn thân bắt đầu căng thẳng.
– Thế chuyện gì đang xảy ra cho bà ta?
Rhys trả lời:
– Bà ta đang hôn mê. Bà ta có thể chết. Các bài báo đăng rằng sản phẩm đó của chúng ta. Các vụ xin huỷ bỏ đơn đặt hàng đang lan rộng trên khắp thế giới. FDA đã thông báo với chúng ta họ đang bắt đầu điều tra, nhưng việc nầy cũng phải mất ít nhất một năm. Cho đến khi họ kết thúc chúng ta mới có thể tiếp tục bán sản phẩm đó.
Elizabeth nói:
– Em muốn chúng bị thu hồi khỏi thị trường.
– Không có lý do gì để làm thế. Đây là loại thuốc có hiệu lực…
– Có ai khác bị tổn thương vì nó nữa không?
– Hàng trăm ngàn người đã được nó cứu giúp. – Giọng Rhys trầm xuống. – Nó là một trong những loại thuốc có hiệu lực nhất của chúng ta…
– Anh chưa trả lời câu hỏi của em.
– Có một số trường hợp riêng, anh cho là như vậy. Nhưng…
– Em muốn nó bị thu hồi khỏi thị trường. Ngay lập tức!
Anh ngồi yên, cố kìm cơn giận, rồi nói.
– Được. Em có muốn biết tập đoàn sẽ phải chi bao nhiêu không?
– Không. – Elizabeth trả lời.
Rhys gật đầu.
– Đến bây giờ thì em vẫn chỉ nghe toàn tin tốt thôi. Tin xấu là các ông chủ ngân hàng muốn gặp em bây giờ. Họ đang đòi các món nợ.
Elizabeth ngồi một mình trong văn phòng, nghĩ về đứa bé, về người đàn bà đang nằm hôn mê vì dùng thuốc của Roffe và các con. Elizabeth biết rõ rằng những bi kịch kiểu nầy vẫn gây rắc rối cho các tập đoàn dược phẩm khác chứ không riêng gì Roffe và các con. Hàng ngày trên báo chí vẫn in những việc na ná như vậy, nhưng những chuyện đó không đụng chạm đến nàng như chuyện nầy. Nàng cảm thấy có trách nhiệm. Nàng đã quyết định phải nói chuyện với các trưởng phòng phụ trách các biện pháp an toàn để xem có phải họ không thể cải tiến các biện pháp hay không.
“Đây là đứa con trai John của tao.
Bà Van de Logh đang bị hôn mê. Bà ấy có thể chết.
Chủ các ngân hàng muốn gặp em bây giờ. Họ quyết định đòi các món nợ”.
Nàng cảm thấy khó thở như thể tất cả cùng một lúc áp sát vào nàng. Lần đầu tiên Elizabeth tự hỏi liệu mình có khả năng đối phó. Những gánh nặng quá nặng nề và chúng chồng lên quá nhanh. Nàng xoay người trong ghế, để nhìn lên chân dung cụ Samuel treo trên tường. Trông cụ quá tài giỏi, quá chắc chắn. Nhưng nàng biết được nỗi băn khoăn và những điều không chắc chắn, những nỗi thất vọng tối tăm của cụ. Nhưng cụ đã vượt qua. Nàng cũng sẽ tồn tại. Nàng mang họ Roffe mà.
Nàng nhận ra bức chân dung bị lệch sang bên.
Có lẽ do vụ thang máy rơi. Elizabeth đứng dậy để sửa lại nó. Khi nàng vừa lật bức tranh, cái móc long ra và bức tranh rơi xuống sàn. Elizabeth thậm chí không buồn nhìn xuống. Nàng nhìn chằm chằm vào nơi mà bức tranh đã treo. Dính vào tường là một chiếc microphone bé tí xíu.
° ° °
Đã 4 giờ sáng và Emil Joepli lại làm việc khuya. Chuyện nầy gần đây đã trở thành thói quen của ông.
Mặc dù Elizabeth Roffe không cho ông một hạn cuối cùng đặc biệt, Joepli vẫn biết công trình của ông quan trọng đến mức nào với tập đoàn và ông vẫn đang thúc đẩy công việc để nó sớm được kết thúc sớm chừng nào hay chừng ấy. Ông đã nghe nhiều lời đàm tiếu về Roffe và các con trọng thời gian nầy. Ông muốn làm tất cả mọi việc có thể để giúp cho tập đoàn. Chuyện nầy có lợi cho ông. Nó mang lại cho ông khoản tiền lương hậu hĩnh và sự tự do hoàn toàn. Ông đã quý mến Sam Roffe và ông cũng quý mến con gái ông ấy.
Elizabeth sẽ không bao giờ biết, nhưng những giờ làm việc muộn nầy là món quà của Joepli tặng nàng. Ông gù lưng trên bàn làm việc, kiểm tra lại những kết quả của lần thí nghiệm cuối cùng. Chúng còn tốt đẹp hơn cả ông mong đợi. Ông ngồi đó, chìm đắm trong việc tập trung tư tưởng, không nhận thấy mùi hôi của các lồng thú trong phòng thí nghiệm hay sự ẩm thấp của căn phòng hay giờ giấc đã quá muộn. Cánh cửa bật mở và người bảo vệ ca đêm Sepp Nolan bước vào.
Nolan rất ghét làm ca đêm. Có một vẻ gì đó quái đản ở các phòng thí nghỉệm vào ban đêm. Mùi của các lồng thú làm anh ta muốn nôn mứa. Nolan tự hỏi phải chăng tất cả những con thú họ giết ở đây đều có linh hồn và quay lại vật vờ trong các hành lang. Mình phải đòi tiền để trả cho mấy con ma, anh ta nghĩ. Tất cả mọi người trong toà nhà nầy đều đã về nhà từ lâu, ngoại trừ ông khoa học gia điên khùng chết tiệt nầy với những cái lồng đầy thỏ, mèo và chuột đồng.
– Bao lâu nữa thì giáo sư về? – Nolan hỏi.
Joeppli ngước lên, lần đầu tiên nhận ra Nolan.
– Cái gì?
– Nếu giáo sư còn ở đây một lúc nữa, tôi có thể mang cho ông một miếng sandwich hoặc một cái gì đó. Tôi đã xem qua nơi để thực phẩm và đã ăn một chút.
Joepli nói:
– Chỉ một cốc cà phê thôi, làm ơn. – Rồi ông quay lại với các biểu đồ của mình.
Nolan nói:
– Tôi sẽ khoá cửa ngoài khi rời khỏi đây.
– Tôi sẽ quay lại ngay. – Joepli thậm chí không nghe thấy giọng anh ta.
Mười phút sau cửa phòng thí nghiệm lại mở và một giọng nói vang lên:
– Ông làm việc muộn quá, Joepli!
Joepli giật mình nhìn lên. Khi nhận ra đó là ai, ông đứng dậy, bối rối nói:
– Vâng, thưa ngài. – Ông cảm thấy tự hào vì người nầy đã ghé vào thăm ông.
– Công trình Suối Thanh Xuân, tối mật, phải không ạ?
Emile lưỡng lự. Cô Roffe đã dặn không ai được phép biết về nó. Nhưng, dĩ nhiên, không bao gồm người khách nầy. Đây là người đã đưa ông vào làm trong tập đoàn. Vì thế Emile Joepli mỉm cười và trả lời:
– Vâng, thưa ngài. Tối mật.
– Tốt. Cứ để như thế. Công việc ra sao rồi?
– Rất tuyệt, thưa ngài.
Vị khách đi thơ thẩn đến một cái lồng thỏ. Emile Joepli đi theo người đó.
– Có vấn đề gì cần tôi giải thích không?
Người đàn ông mỉm cười.
– Không. Tôi cũng khá quen thuộc nơi nầy, Emil.
Khi vị khách quay đi, ông ta đụng phải một cái đĩa không để đựng thức ăn cho súc vật và nó rơi xuống sàn.
– Xin lỗi.
– Xin ngài đừng bận tâm. Để tôi nhặt nó.
Emil Joeppli với tay xuống nhặt nó lên và phía sau đầu ông như nổ tung ra một dòng nước đỏ, và điều cuối cùng ông thấy là nền nhà nâng lên rất nhanh để đón lấy ông.
° ° °
Tíếng chuông điện thoại kêu liên tục đánh thức Elizabeth. Nàng ngồi dậy trên giường, vẫn còn ngái ngủ và nhìn chiếc đồng hồ đặt trên cái bàn nhỏ. Năm giờ sáng. Nàng lần lần nhấc cái ống nghe ra. Một giọng nói hấp tấp vang lên:
– Cô Roffe? Đây là bảo an nhà máy. Có một vụ nổ vừa xảy ra tại một trong các phòng thí nghiệm. Tất cả đã bị phá huỷ hoàn toàn.
Ngay lập tức nàng tỉnh hẳn.
– Có ai bị thương không?
– Có thưa cô. Một trong các nhà khoa học bị thiêu chết.
Anh ta không cần phải nói tên với Elizabeth.
— —— —— —— ——-1 FDA: Cơ quan quản trị thực phẩm và dược phẩm.