Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dòng Máu

Chương 50

Tác giả: Sidney Sheldon

Thứ năm, mồng 4 tháng Mười hai

Đúng 12 giờ trưa, tổng đài điện thoại của Sở cảnh sát hình sự Zurich nhận được một cú điện thoại.

Nó được chuyển qua cho Chánh thanh tra Schmied và khi ông nói chuyện xong, ông liền đi tìm thám tử Max Hornung.

– Mọi việc coi như xong, – ông nói với Max. – Vụ Roffe đã được giải quyết. Họ đã tìm ra kẻ giết người. Anh hãy ra ngay sân bay. Anh chỉ có đủ thời gian để kịp máy bay.

Max nháy mắt với ông:

– Tôi sẽ đi đâu?

– Đi Berlin.

Chánh thanh tra Schmied gọi điện cho Elizabeth Williams.

– Tôi gọi đến báo cho bà vài tin tốt lành đây, – ông nói. – Bà sẽ không cần người bảo vệ nữa. Tên giết người đã bị bắt.

Elizabeth thấy mình siết chặt điện thoại. Cuối cùng thì nàng cũng biết được tên của kẻ thù giấu mặt.

– Đó là ai? – Elizabeth hỏi.

– Walther Gassner.

° ° °

Họ chạy nhanh trên xa lộ, hướng về phía Wannsee.

Max ngồi ở ghế sau, cạnh thiếu tá Wageman và hai thám tử ngồi ở đằng trước. Họ đã đón Max ở sân bay Tempelhof và thiếu tá Wageman đã kể vắn tắt tình hình cho Max nghe trong lúc họ đi trên đường.

– Ngôi nhà đã bị bao vây nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận tìm cách đột nhập vào bên trong. Ông ta đang giữ bà vợ làm con tin.

Max hỏi:

– Làm sao ông phát hiện ra Walther Gassner?

– Cũng nhờ anh thôi. Thế nên tôi nghĩ là anh sẽ thích được có mặt ở đây.

Max bối rối.

– Nhờ tôi?

Anh kể cho tôi nghe về viên bác sĩ tâm thần mà ông ta đến khám bệnh. Theo trực giác tôi đã gửi nhận dạng của Gassner đến nhiều bác sĩ tâm thần khác và phát hìện ra ông ta đã tìm đến quá nửa trong số đó để “nhờ giúp đỡ”. Mỗi lần ông ta lại dùng một cái tên khác rồi không quay trở lại. Ông ta biết bệnh tình của mình thế nào. Vợ ông ta đã gọi điện đến yêu cầu chúng tôi giúp đỡ từ vài tháng trước nhưng khi một nhân viên đến nơi điều tra thì lại bị bà ta đuổi về.

Lúc nầy họ đã ra khỏi xa lộ, chỉ còn vài phút nữa là đến căn nhà.

– Sáng nay chúng tôi nhận được một cú điện của một người phụ nữ làm nghề quét dọn, tên là Frau Mendler. Cô ta cho biết là cô ta đến làm việc ở nhà của Gassner vào ngày thứ hai và cô ta đã nói chuyện với bà Gassner đang bị nhốt trong căn buồng ngủ khoá chặt. Bà Gassner nói với cô ta rằng chồng bà ta đã giết chết hai đứa con và sắp sửa giết luôn cả bà ta.

Max nháy mắt.

– Chuyện xảy ra vào thứ hai à? Và cho đến sáng nay cô ta mới gọi cho các ông?

– Frau Mendler có hồ sơ khá dài ở sở cảnh sát. Cô ta không dám tìm đến chỗ chúng tôi. Đêm qua cô ấy kể chuyện cho người bạn trai và sáng nay họ quyết định gọi điện cho chúng tôi.

Họ đã đến Wannsee. Chiếc xe đỗ cách lối vào nhà Walther Gassner một dẫy nhà, sau một chiếc xe mui kín không biển. Một người đàn ông bước ra khỏi xe và chạy về phía thiếu tá Wageman và Max.

– Ông ta vẫn còn ở trong nhà, thưa thiếu tá. Tôi đã cho người bao vây khu vực nầy.

– Anh có biết người phụ nữ còn sống hay không?

Người đàn ông ngập ngừng.

– Không, thưa thiếu tá. Tất cả các màn cửa đều được hạ xuống.

– Thôi được. Hãy tiến hành nhanh gọn và êm thắm. Cho mọi người về vị trí. Năm phút.

Người đàn ông vội vàng rời đi. Thiếu tá Wageman với tay vào xe và lấy ra một máyđiện đàm cỡ nhỏ. Ông ta nhanh nhẹn đưa ra các mệnh lệnh. Max không để ý nghe. Anh ta đang nghĩ về điều mà thiếu tá Wageman nói cách đó vài phút. Có cái gì đó vô lý. Nhưng lúc nầy không có thời giờ để hỏi ông ta. Nhiều người bắt đầu di chuyển về phía toà nhà, nấp sau những thân cây và bụi rậm. Thiếu tá Wageman quay sang Max:

– Vào chứ, Hornung?

Đối với Max, dường như đây là cả một đội quân đang xâm nhập khu vườn. Vài người được trang bị súng trường có kính ngắm và áo giáp, những người khác thì mang theo súng hơi ngạt. Cuộc hành quân tiến hành vô cùng chính xác. Khi thiếu tá Wageman ra hiệu, những quả lựu đạn hơi cay cùng lúc được ném và tầng trệt và các cửa sổ trên lầu và đồng thời cửa trước cửa sau cũng bị phá bởi những người mang mặt nạ phòng độc. Đằng sau họ là các thám tử với súng ống lăm lăm trên tay.

Khi Max và thiếu tá Wageman chạy qua cửa trước đã được mở toang, trong tiền sảnh vẫn còn tràn ngập khói cay nhưng chúng nhanh chúng tan đi qua những khung cửa sổ và cửa lớn mở rộng. Hai thám tử áp giải Walther tay mang còng vào tiền sảnh. Ông ta mặc một bộ pijama, bên ngoài khoác áo khoác, râu không cạo gương mặt hốc hác, cặp mắt sưng phồng.

Max nhìn ông ta chăm chú, lần đầu tiên trông thấy ông ta tận mắt. Không hiểu sao ông ta có vẻ không thực. Chính Walther kia, người ở trong máy điện toán, người mà cuộc đời đã được viết ra trên màn hình, mới là thực. Vậy đâu là thực mà đâu là bóng?

Thiếu tá Wageman nói:

– Ông đã bị bắt, Herr Gassner. Vợ ông đâu?

Walther Gassner trả lời bằng giọng khàn khàn.

– Bà ấy không có ở đây. Bà ấy đã đi rồi? Tôi…

Trên lầu có tiếng cửa bị mở tung, và một lát sau một thám tử gọi xuống:

– Tôi thấy bà ấy rồi. Bà ấy bị nhốt trong phòng.

Viên thám tử xuất hiện trên cầu thang, đỡ thân hình run rẩy của Anna Gassner. Tóc bà bết lại và mặt bà có nhiều vết xước, nhiều chỗ sưng, và bà đang nghẹn ngào.

– Ôi tạ ơn Chúa, – bà nói. – Tạ ơn Chúa vì Người đã đến.

Viên thám tử nhẹ nhàng dìu bà xuống thang, đi về phía nhóm người đang đứng trong phòng tiếp tân rộng lớn. Khi Anna ngước lên và trông thấy chồng mình, bà bắt đầu kêu gào.

– Ổn rồi, bà Gassner, – Thiếu tá Wageman nhẹ nhàng nói. – Ông ấy không còn làm hại được bà nữa.

– Các con tôi, – bà khóc to. – Ông ấy đã giết các con tôi.

Max nhìn vào mặt Walther Gassner. Ông ta đang nhìn vợ mình chằm chằm với vẻ vô vọng. Trông ông ta suy sụp và không còn sức sống.

– Anna, – ông ta thì thào. – Ôi, Anna.

Thiếu tá Wageman nói:

– Ông có quyền giữ im lặng hoặc mời luật sư. Vì lợi ích của ông, tôi hy vọng ông sẽ hợp tác với chúng tôi.

Walther không hề nghe thấy.

– Tại sao em lại phải báo cho họ, Anna? – Ông ta tiếp tục nói. – Tại sao? Chúng ta không có hạnh phúc với nhau sao?

– Các con đã chết, – Anna rít lên. – Chúng chết rồi.

Thiếu tá Wageman nhìn Walther Gassner và hỏi:

– Có đúng không?

Walther gật đầu, cặp mắt trông già cỗi, tàn tạ.

– Đúng… chúng chết rồi.

– Đồ sát nhân. Đồ sát nhân! – Vợ ông ta lại rít lên.

Thiếu tá Wageman nói:

– Chúng tôi muốn ông chỉ cho xem các tử thi. Ông sẵn sàng chứ?

Bây giờ Walther Gassner đang khóc, những giọt nước mắt lăn trên hai gò mả ông ta. Ông ta không thể nói lên lời.

Thiếu tá Wageman hỏi:

– Chúng ở đâu?

Là Max lên tiếng trả lời.

– Bọn trẻ được chôn cất trong nghĩa trang Saint- Paul.

Tất cả mọi người trong phòng đều quay sang nhìn anh ta.

– Chúng đã chết cách đây năm năm, ngay từ khi mới chào đời. – Max giải thích.

– Sát nhân! – Anna Gassner quát vào mặt chồng.

Và họ quay lại, nhìn thấy cơn điên loé lên trong mắt bà.

Bình luận