Đội trưởng lực lượng bảo vệ của Roffe và các con nói với Elizabeth: “Chuyện xảy ra quá nhanh, thưa cô Roffe. Chúng tôi không thể làm gì khác được. Cho đến khi các thiết bị chữa cháy hoạt động thì cả phòng thí nghiệm đã không còn gì nữa. Người ta đã tìm thấy phần còn lại của cái xác Emile Joeppli bị cháy ra tro. Không thể biết được công thức của ông bị lấy đi khỏi phòng thí nghiệm trước hay sau vụ nổ.
Elizabeth hỏi:
– Toà nhà phát triển có canh gác hai bốn trên hai bốn, phải không?
– Vâng, thưa cô. Chúng tôi…
– Ông đã phụ trách lực lượng bảo vệ bao lâu rồi?
– Năm năm. Tôi…
– Ông bị sa thải.
Ông ta định nói gì đó để phản đối, nhưng lại đổi ý.
– Vâng, thưa cô.
– Lực lượng của ông có bao nhiêu người?
– Sáu mươi lăm.
– Sáu mươi lăm người! Và họ không thề cứu Emile Joeppli. Tôi sẽ gửi giấy báo trước cho họ hai mươi tư tiếng! – Elizabeth nói. – Tôi muốn tất cả bọn họ ra khỏi đây.
Ông ta nhìn nàng một lúc.
– Cô Roffe, cô có nghĩ như thế là công bằng không?
Nàng nghĩ đến Joeppli, và công thức vô giá đã bị đánh cắp, đến cái máy ghi âm cài đặt trong văn phòng nàng đã bị nghiền nát dưới gót giầy.
– Đi đi – Elizabeth nói.
Trong suốt từng phút của buổi sáng hôm ấy, nàng cố gắng xua đuổi khỏi đầu hình ảnh cái xác cháy ra tro của Emile Joepli cùng căn phòng thí nghiệm đầy những con thú bị thiêu chết. Nàng cố không nghĩ đến thiệt hại của tập đoàn về việc công thức đó bị đánh cắp. Có khả năng một công ty đối thủ sẽ được cấp bằng sáng chế và Elizabeth không thể làm được gì hết. Đó là một khu rừng rậm. Khi các đối thủ nghĩ bạn đang yếu ớt, họ sẽ tiến lên để giết bạn. Nhưng chuyện nầy lại không phải do các đối thủ làm ra. Mà là một người bạn. Một người bạn chết người.
Elizabeth sắp xếp cho một đội bảo vệ chuyên nghiệp thế chỗ ngay lập tức. Nàng sẽ cảm thấy an toàn hơn với những người xa lạ quanh mình.
Nàng gọi điện cho bệnh viện Internationale ở Brussel để hỏi thăm tình hình của bà Van den Logh, phu nhân của vị bộ trưởng người Bỉ. Họ cho nàng biết bà ta vẫn chưa qua khỏi trạng thái hôn mê. Họ không biết liệu bà ta có sống nổi hay không.
Elizabeth đang nghĩ đến Emile Joeppli, em bé tóc đen và bộ trưởng phu nhân thì Rhys bước vào. Anh nhìn vào mặt nàng và nhẹ nhàng nói:
– Tồi tệ đến thế sao?
Nàng gật đầu, khổ sở.
Rhys đến bên nàng và nhìn nàng kỹ hơn. Trông nàng thật mệt mỏi, suy sụp. Anh tự hỏi nàng còn có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa. Anh đặt tay lên tay nàng và dịu dàng hỏi:
– Anh có thể giúp em được chuyện gì không?
Mọi chuyện, Elizabeth nghĩ. Nàng vô cùng cần đến Rhys. Nàng cần sức mạnh, sự giúp đỡ và tình yêu của anh. Mắt họ gặp nhau và nàng sẵn sàng ngả vào vòng tay anh, kể cho anh nghe mọi chuyện, đã và đang xảy ra.
Rhys nói:
– Không có tin gì mới về bà Van den Logh sao?
Một khoảnh khắc trôi qua.
– Không, – Elizabeth trả lời.
Anh hỏi tiếp:
– Em chưa nhận được cú điện nào về bài báo đăng trên Wall Street Journal à?
– Bài báo gì?
– Em chưa xem nó sao?
– Chưa.
Rhys gọi về văn phòng lấy một bản copy. Bài báo liệt kê tất cả những rắc rối gần đây của Roffe và các con, nhưng chủ đề chính của nó là tập đoàn nầy đang cần một người có kinh nghiệm để điều hành. Elizabeth đặt tờ báo xuống.
– Chuyện nầy nguy hiểm thế nào?
Rhys nhún vai. – Thiệt hại thì đã có rồi. Họ chỉ thuật lại mà thôi. Chúng ta đang mất dần đi rất nhiều thị trường. Chúng ta…
Hệ thống liên lạc nội bộ réo chuông. Elizabeth nhấn nút.
– Vâng!
– Herr Juhus Badrutt ở đường dây số hai, cô Roffe. Ông ấy nói có chuyện gấp.
Elizabeth nhìn Rhys. Nàng đã hoãn lại cuộc gặp với các chủ ngân hàng. – Nối dây cho tôi. – Nàng cầm ống nghe lên.
– Xin chào Herr Badrutt.
– Chào cô. – Ở bên kia, giọng nói có vẻ khô khan và cáu kỉnh.
– Chiều nay cô có rảnh không?
– Vâng, tôi… – Tốt. Bốn giờ thuận tiện cho cô chứ?
Elizabeth lưỡng lự.
– Vâng. Bốn giờ!
Có tiếng khô khan lào xào qua ống nói và Elizabeth nhận ra Herr Badrutt đang đằng hắng:
– Tôi rất tiếc khi nghe chuyện của Joeppli, – ông ta nói.
Tên của Joeppli không được đề cập đến trong các bài báo về vụ nổ.
Nàng chậm rãi gác máy, nhận thấy Rhys đang quan sát mình.
– Cá mập ngửi thấy máu, – Rhys nói.
° ° °
Điện thoại gọi đến suốt cả buổi chiều hôm đó. Alec gọi:
– Elizabeth, cháu đã xem báo sáng nay chưa?
– Rồi ạ, – Elizabeth trả lời – Tờ Wall Street Journal đã phóng đại sự việc lên.
Im lặng một lát rồi Alec nói tiếp:
– Chú không nói về tờ Wall Street Journal. Mà tờ Financial Times cũng có một bài viết dài về Roffe và các con. Nội dung không được tốt lành gì cho lắm. Chuông điện thoại của chú không ngừng reo. Chúng ta đang bị huỷ bỏ nhiều vụ quan trọng. Chúng ta phải làm sao bây giờ?
– Cháu sẽ gọi điện lại cho chú, Alec. – Elizabeth hứa.
Ivo gọi đến.
– Carissima, chú nghĩ tốt nhất là cháu nên chuẩn bị đón nhận một cú sốc.
– Cháu đã chuẩn bị, – Elizabeth gượng gạo nghĩ. – Là gì vậy?
Ivo nói:
– Một bộ trưởng người Italia bị bắt vài giờ trước vì nhận hối lộ.
Elizabeth có cảm giác bất ngờ về những điều đang xảy ra.
– Chú nói tiếp đi.
Giọng Ivo hơi có vẻ gì như xin lỗi.
– Đó không phải lỗi của chúng ta, – Ivo nói, – Ông ta tham lam và bất cẩn. Họ bắt ông ta ở phi trường, khi đang lén mang tiền ra khỏi Italia. Họ đã lần ra nguồn gốc số tiền đó là từ chúng ta.
Thậm chí Elizabeth đã chuẩn bị tinh thần nàng cũng thấy bị sốc vì không tin nổi.
– Tại sao chúng ta lại hối lộ ông ta?
Ivo nói, cố ra vẻ tự nhiên:
– Như thế chúng ta mới kinh doanh được ở Italia. Đó là một cách sống ở đây. Tội của chúng ta không phải là hối lộ cho ông bộ trưởng, Cara – mà là để bị lộ chuyện nầy ra.
Nàng dựa lưng vào ghế, đầu óc quay cuồng.
– Bây giờ thì chuyện gì đang xảy ra?
– Chú khuyên cháu rằng chúng ta nên gặp gỡ các công ty luật càng nhanh càng tốt! – Ivo nói – Đừng lo. Ở Italia chỉ có người nghèo mới phải đi tù thôi.
Charles gọi điện từ Paris, giọng ông tràn đầy lo lắng. Giới truyền thông Pháp nhất loạt đăng đầy các bài báo về Roffe và các con. Charles giục Elizabeth bán tập đoàn trong lúc nó vẫn còn danh tiếng.
– Các khách hàng của chúng ta đang mất niềm tin, – Charles nói. – Không có họ thì cũng không còn tập đoàn!
Elizabeth nghĩ về các cú điện thoại, các ông chủ ngân hàng, các ông chú họ, và giới truyền thông. Quá nhiều chuyện đang xảy ra quá nhanh chóng, Ai đó đang làm cho chúng xảy ra. Nàng phải tìm ra kẻ đó.
Cái tên vẫn còn trong sổ điện thoại riêng của Elizabeth. Maria Martinelli. Nó mang lại một ký ức về cô gái Italia chân dài, cao lớn, người đã là bạn học của Elizabeth ở Thuỵ Sĩ. Thỉnh thoảng họ vẫn liên lạc với nhau. Maria đã trở thành người mẫu và cô ta viết thư cho Elizabeth rằng cô ta đã hứa hôn với một ông chủ báo Italia ở Milan. Elizabeth phải mất đến mười lăm phút mới tìm thấy Maria. Sau những màn xã giao thông thường, Elizabeth nói vào điện thoại.
– Cậu vẫn hứa hôn với ông chủ báo đấy chứ?
– Dĩ nhiên. Vào giây phút mà Tonyly dị, chúng tớ sẽ lập tức làm đám cưới.
– Tớ muốn cậu giúp tớ một chuyện, Maria.
– Nói đi.
° ° °
Gần một giờ sau Maria Martinelly gọi lại.
– Tớ đã có thông tin mà cậu cần đây. Ông chủ ngân hàng bị bắt về tội lén đưa tiền ra khỏi Italia đã bị bẫy. Tony nói là có người đã mật báo với cảnh sát biên giới.
– Anh ấy có biết tên người mật báo ấy không?
– Ivo Palazzi.
° ° °
Thám tử Max Hornung đã có một khám phá đầy thú vị: Anh ta không chỉ biết được vụ nổ ở Roffe và các con đã được tính toán kỹ lưỡng mà còn biết được nó được gây ra bởi một loại chất nổ tên là Rylar X, sản xuất riêng cho quân đội và không cung cấp thêm cho ai khác. Điều làm Max bận tâm là Rylar X được sản xuất ở một trong những nhà máy của Roffe và các con. Chỉ cần gọi một cú điện thoại là biết ngay nhà máy nào.
Nhà máy ở ngoại ô Paris.
° ° °
Đúng bốn giờ chiều Herr Julius Badrutt co thân hình gầy nhẳng trong ghế và nói thẳng:
– Tôi càng muốn giúp đỡ cô bao nhiêu, cô Roffe, thì tôi lại e rằng trách nhiệm của tôi với các bạn hùn vốn càng thêm lớn.
Đó là một cách phát biểu, Elizabeth nghĩ, mà các ông chủ ngân hàng thường dùng với các bà goá con côi trước khi họ thu văn tự cầm cố thế nợ. Nhưng lần nầy nàng đã chuẩn bị đối phó với Herr Badrutt.
– Hội đồng quản trị của tôi đã yêu cầu tôi thông báo với cô rằng ngân hàng của chúng tôi đòi Roffe và các con phải trả các món nợ ngay lập tức.
– Tôi đã được nói là tôi có chín mươi ngày mà! – Elizabeth nói.
– Thật không may, chúng tôi cảm thấy tình huống đã thay đổi theo chiều hướng xấu đi. Tôi cũng thông báo cho cô rằng các ngân hàng khác đang giao dịch với cô cũng sẽ có quyết định như vậy.
Một khi những ngân hàng từ chối giúp nàng, sẽ không còn cách nào giữ cho tập đoàn như cũ.
– Tôi rất tiếc phải thông báo cho cô một tin không hay như vậy, cô Roffe, nhưng tôi cảm thấy rằng tôi nên nói riêng với cô.
– Ông biết đấy, rằng Roffe và các con vẫn còn là một tập đoàn có thế lực và giàu có.
Herr Julius Badrutt gật đầu.
– Dĩ nhiên. Đây là một tập đoàn vĩ đại.
– Nhưng các ông vẫn không chịu cho chúng tôi thêm thời gian.
Herr Badrutt nhìn nàng một lát, rồi nói:
– Ngân hàng nghĩ các vấn đề của cô có thể giải quyết được, cô Roffe. Nhưng… – Ông ta do dự.
– Nhưng ông không nghĩ rằng bất cứ ai cũng có thể giải quyết được?
– Tôi e rằng như thế. – ông ta đứng dậy.
– Thế nếu có ai đó khác làm chủ tịch của Roffe và các con thì sao? – Elizabeth hỏi.
– Ông lắc đầu. – Chúng ta đã thảo luận về các khả năng có thể. Chúng tôi không cảm thấy có ai khác trong hội đồng quản trị hiện nay có khả năng toàn diện để giải quyết…
Nàng nói:
– Tôi đang nghĩ đến Rhys Williams.