Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Chương 62: Ngoại truyện 6

Tác giả: Thường Đông

Edit: Kaisateam

Tốc độ của Tiếu Chỉ Hàn rất nhanh, nói được thì làm được, giấy chứng nhận tốt nghiệp của Trì Ý vừa tới tay thì đồng thời giấy hôn thú cũng đến.

Áo cưới, hội trường, thiếp mời hầu như đều tiến hành đồng thời.

Thiệp cưới làm đầu tiên, Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý đầu tiên là tự đưa thiệp tới những người thân cận, sau đó còn dành một buổi chiều lặn lội về Nhất Trung.

Gửi thiệp mời tới các thầy cô đã dạy bọn họ, quan trọng nhất là thầy giáo chủ nhiệm của bọn họ – Trần Phát Chi. 

Dù khi đó biết Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý có chút manh nha nhưng Trần Phát Chi lại lựa chọn nhắm một mắt mở một mắt, cũng không giống các thầy giáo khác gậy đánh uyên ương. Việc này không chỉ ảnh hưởng đến bọn họ mà đối với cuộc sống của họ cũng thay đổi rất lớn, ông xem như một nhân vật trọng yếu. 

Lại nói tân khách không thiếu bạn học cùng lớp của bọn họ, Trần Phát Chi là chủ nhiệm lớp nếu có thể góp mặt tương đương với một buổi họp lớp trá hình. Hôn lễ của mình có thể biến thành một buổi hội ngộ bạn học, Trì Ý cũng rất vui.

Lúc Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý trở về Nhất Trung vừa đúng vào chiều thứ sáu, tiếng chuông tan học vừa vang lên không lâu.

Đại khái nhìn ra Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý là sinh viên mới tốt nghiệp về thăm trường cũ nên bảo vệ trường chỉ nhìn bọn họ một chút, không nói gì liền cho vào. 

Nếu như ngày bình thường sẽ không dễ dàng như thế, có lẽ là thứ sáu nên quản lý tương đối lỏng. Trước khi bọn họ đến đã thông báo với Trần Phát Chi, Trì Ý còn tưởng rằng thầy phải ra đón bọn họ vào, ai ngờ lại không cần. 

Một lần nữa đi trong trường trung học, trong lòng Trì Ý tự nhiên sinh ra cảm giác về lại chốn cũ. 

Trên con đường rợp bóng cây, xa xa truyền đến tiếng học sinh vừa tan lớp, còn có tiếng bánh xe đạp vòng qua.

Học sinh mặc đồng phục nhìn thấy Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý lạc quẻ thì thi thoảng lại vụng trộm liếc nhìn bọn họ. 

Mấy năm trôi qua, truyền thuyết Trì Ý thi đỗ thủ khoa còn lưu truyền trong đám học sinh, ảnh chụp vẫn treo ở hành lang thủ khoa của trường, đừng nói là nhân vật phong vân từ cấp hai đến cấp ba Tiếu Chỉ Hàn. Nhìn thêm mấy lần, không ít người trong trường đã nhận ra bọn họ. 

Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý đều đã quen với ánh mắt bình luận của mọi người, thật sự không nhiều lời, nhớ tới thầy giáo còn đang ở lại văn phòng chờ bọn họ, không khỏi rảo bước nhanh hơn. 

Trần Phát Chi năm nay dạy hai lớp, vẫn làm chủ nhiệm của lớp 20. 

Dù đã tốt nghiệp mấy năm rồi nhưng kiến trúc trong trường vẫn không thay đổi, Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý đều ngựa quen đường cũ.

Đầu tiên bọn họ tới văn phòng tổ ngữ văn, không thấy người nhưng ngược lại chạm mặt mấy thầy cô quen biết. 

Lên tiếng chào hỏi xong, biết Trần Phát Chi lên lớp còn chưa trở lại, Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý lại đi tới vị trí lớp 20. 

Vừa lên tới lầu 4, xa xa ở đầu cầu thang đã nghe thấy giọng nói nho nhã và từ tính của Trần Phát Chi, có vẻ đang dạy dỗ học sinh.

“Tôi đã từng dạy qua một học sinh cũng là học trưởng của các bạn, Tiếu Chỉ Hàn, mọi người hẳn đều đã ít nhiều nghe nói về cậu ấy rồi chứ. Lớp 11 thành tích đứng bét, cuối lớp 12 thành tích đột nhiên tăng mạnh.”

“Đừng nói cái gì mà lớp 10 không cố gắng đến giờ đã không kịp, chỉ cần trước kỳ thi tốt nghiệp trung học thì thời điểm nào cũng kịp, nếu như trước kỳ thi đại học một hai ngày thì thôi không cần nói nữa. Từ giờ trở đi đến khi thi đại học chỉ cần các bạn chịu dụng tâm thì không có gì là không kịp cả.”

Nghe thấy tên của Tiếu Chỉ Hàn, Trì Ý quay đầu liếc mắt nhìn anh, đùa, “Không giống nha Tiêu học trưởng.”

Tiếu Chỉ Hàn cũng rất phối hợp, trán nhẹ đụng vào trán cô, “Đều do Trì học tỷ giúp đỡ.”

Hai người đứng chếch đối diện cửa, dựa vào lan can đợi Trần Phát Chi tan lớp, ai ngờ không đợi được thầy nhưng lại gặp mấy học sinh sốt ruột chờ tan học nhìn thấy. 

Thấy đám học sinh cuối lớp liên tục nhìn ra ngoài cửa, Trần Phát Chi nhìn thoáng qua. Ông đứng ở bục giảng, trước cửa là điểm mù nên chẳng thấy gì cả, bèn quay đầu lại mở miệng hỏi, “Muốn tan học đúng không, một mực nhìn ra ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy hoa à? Có thời gian nhìn ra ngoài không bằng nghe tôi nói chuyện, kể chuyện xong sớm thì sẽ sớm tan học…”

“Thầy giáo, bên ngoài có người tìm thầy.” Không đợi Trần Phát Chi kể xong, lập tức có người xen vào.

Trần Phát Chi nghi ngờ nhìn ra ngoài, thấy là Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý thì sửng sốt vài giây, hồi lâu sau mới nhớ bọn họ tới đây là vì chuyện gì, bất đắc dĩ dọn dẹp giáo án trên bàn.

“Thật đúng là có người tìm tôi.” Ông nói, “Vậy hôm nay kết thúc ở đây, về nhà nhớ làm bài cẩn thận, tiết sau tôi kiểm tra.”

Người trong lớp kêu rên vài câu, trước khi đi Trần Phát Chi không quên quay đầu bồi thêm một câu, trên mặt có ý cười, “Học trò tôi trở về đưa thiệp mừng, là thiệp mừng của thủ khoa năm đó.”

Những người không nhận ra Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý nghe xong lập tức sôi trào. 

Nhất Trung nổi danh ban tự nhiên, đã nhiều năm như vậy mới chỉ xuất hiện một thủ khoa văn. 

Nữ sinh ở ngoài là Trì Ý, người bên cạnh cô chính là Tiếu Chỉ Hàn. 

Đám học sinh vốn còn đang ngồi nghiêm chỉnh bỗng nhô đầu ra nhìn bọn họ, Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý đều có chút mơ hồ. Trần Phát Chi cũng chỉ quay đầu nhìn lớp một chút rồi nói với bọn họ, “Đi, tới phòng làm việc nói chuyện.”

Tầng lầu này đều là lớp ban văn, có thầy giáo còn đang cố giảng bài nốt, đứng ở đây nói chuyện quả thực không tiện. 

Văn phòng có bình trà, Trần Phát Chi nhận thiệp mời của Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý, thuận tiện pha một bình trà rồi nói chuyện cũ của bọn họ. 

Ví như phát hiện mánh khóe của bọn họ, còn có tình huống của bọn họ và những học sinh khác, nói đến chuyện bọn họ tu thành chính quả. 

Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý chỉ cần có chuyện là có thể nói liên miệng, nếu không phải gần đến bảy giờ thì đoán chừng càng nói càng dài. 

Bọn họ đã nói chuyện với các thầy cô khác về việc thiệp cưới, nhưng không ít giáo viên không có tiết hôm nay nên họ thống nhất đưa cho Trần Phát Chi, muốn ông đưa cho bọn họ. Dù sao đều ở chung một văn phòng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, dễ dàng hơn so với hai người. 

Thời gian hôn lễ là tuần sau, hơn nửa lớp cấp 3 của Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý đều tới. Ngoại trừ Lâm Thời có việc, thêm các thầy cô, không sai biệt lắm có thể coi là một cuộc họp lớp nhỏ. 

Sau khi trao nhẫn, Tiếu Chỉ Hàn xốc khăn voan của Trì Ý lên hôn, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng reo hò ồn ào. 

Tiếu Chỉ Hàn mời mấy thợ quay phim, ghi lại hết quá trình này. 

Ngày đó Trì Ý mở miệng nói “Em đồng ý”, tốn không đến một phút liền đem cuộc đời mình tính cả thời thiếu nữ đều giao cho Tiếu Chỉ Hàn. 

Mà Tiếu Chỉ Hàn sẽ dùng thời gian cả đời thực hiện những lời hứa của anh với cô. 

Anh yêu em.

Cả đời này.

Bình luận
× sticky