Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Chương 2

Tác giả: Hàm Hàm

Cửa mở một nửa, một người đàn ông cao ráo xuất hiện. Khuôn mặt gầy gò trắng xanh, ánh mắt lạnh như băng.

“Hai người tìm ai?” Anh lạnh lùng hỏi, giọng có vẻ khó chịu, lông mày cau lại.

Nụ cười của Hoài Nguyệt đông cứng vì sự lạnh lùng toát ra từ con người anh, cô vô thức nhìn về phía sau anh.

Bên trong tối om, hiển nhiên có buông rèm cửa sổ rất dày. Người đàn ông này đứng trong bóng tối, không hề có ý định bước ra khỏi cửa, có vẻ sẵn sàng đóng cửa lại bất cứ lúc nào.

Hoài Nguyệt không phải người có thể nhanh chóng thân cận với người khác. Sau khi ly hôn, cô lại càng ngại ngần hơn, chỉ cần ánh mắt người khác hơi sắc bén một chút là cô đã cảm thấy hồi hộp. Cô từng than thở với Đặng Duyên Duyên, ly hôn rồi mới biết cái lợi lớn nhất của kết hôn là làm người ta có thêm sức mạnh, bởi vì dẫu có làm sao thì vẫn luôn còn chỗ dựa là ông xã mình. Bây giờ không còn chỗ dựa nên lần nào cũng phải tử chiến đến cùng, có lúc cô sợ hãi đến mức run rẩy.

Giống như bây giờ, người đàn ông đối diện nhìn mình với ánh mắt thâm trầm làm cô chỉ muốn quay người chạy.

“Cháu chào chú, mẹ con cháu là hàng xóm của chú, hôm nay đến thăm và tặng quà cho chú”.

Đậu Đậu đứng ở ngoài cửa đưa chiếc túi nhựa đựng đầy đậu cho người đàn ông rồi ngẩng đầu cười tít mắt với anh: “Cô giáo nói hàng xóm phải đoàn kết hữu nghị, giúp đỡ lẫn nhau. Chú, cháu bóc đậu giúp chú được không? Chỗ đậu này là cháu với mẹ vừa hái trong vườn, tươi ngon lắm”.

Lỗ Đậu Đậu là học sinh được cô giáo yêu quý nhất, vừa ngoan ngoãn vừa xinh trai. Mỗi lần có hoạt động cần chụp ảnh tập thể là Đậu Đậu luôn được xếp ở vị trí chính giữa hàng thứ nhất bởi ngoại hình cậu bé còn thu hút ánh mắt người khác hơn cả những cô bé xinh nhất lớp.

Một em bé xinh xắn như ngọc không ngừng mỉm cười nhìn mình, còn khăng khăng nhét quà vào tay mình, Cơ Quân Đào không thể tiếp tục lạnh lùng được nữa. Anh cúi nhìn túi đậu trong tay, ánh mắt nghi hoặc chuyển từ cậu bé sang người phụ nữ đối diện.

Hoài Nguyệt vội kéo tay con trai lui lại một bước, đưa tay chỉ về vườn hoa nhà mình: “Chúng tôi ở nhà bên cạnh, vì bài tập về nhà của con trai tôi nên hai mẹ con mới mạo muội đến quấy rầy anh. Cô giáo mầm non yêu cầu mỗi bạn nhỏ về nhà phải tới thăm một nhà hàng xóm, hơn nữa còn phải tặng một món quà có ý nghĩa. Chỗ đậu này là Đậu Đậu và tôi cùng trồng. Đây là tấm lòng của cháu. Hy vọng anh có thể nhận lấy”.

Hoài Nguyệt nói liền một hơi, mặt ửng đỏ.

Người sống ở đây không phải có tiền thì nhất định cũng có quyền, chắc chỉ có hai mẹ con cô xách một túi đậu nhỏ đến làm quà tặng. Không những thế, cô lại còn bấm chuông mãi, bắt người ta phải ra mở cửa, mặc dù đã là bốn giờ chiều nhưng ai biết người ta có bị quấy rầy hay không. Trước kia, lúc mình và Lỗ Phong như keo như sơn cũng ghét nhất là bị những người không biết điều tới quấy rầy.

Người đàn ông trước mặt này rõ ràng là đã rất tức giận. Thương Hoài Nguyệt lo lắng giải thích: “Trẻ con nghe lời cô giáo nhất, từ hôm qua cháu đã nhất định muốn hoàn thành bài tập này. Vì hai nhà bên cạnh không có người ở cho nên mới quấy rầy anh. Rất xin lỗi!”

Cơ Quân Đào nhìn người mẹ với vẻ mặt áy náy và cậu con trai với vẻ mặt chờ đợi. Anh có thể thấy người mẹ trẻ tuổi này hơi căng thẳng. Có thể là do thái độ vừa rồi của mình khiến chị ta sợ hãi, bàn tay nắm tay con trai rất chặt. Anh hơi dịu sắc mặt, mở rộng cửa ra, nói với hai mẹ con: “Mời vào!”

Hoài Nguyệt không ngờ anh đột nhiên thay đổi thái độ nên có chút chần chừ.

Thực ra người đàn ông này có ngoại hình cực kỳ anh tuấn, mọi đường nét trên gương mặt đều rất nho nhã, nhung sắc mặt lại tái nhợt như một người bệnh. Điều này làm cho đôi mắt đen của anh càng nổi bật. Sống mũi cao, thẳng, hai má xương xương khiến người khác cảm thấy anh rất cao ngạo. Hai hàng lông mày không thưa không dày vẫn hơi nhíu lại. Cô để ý đến bàn tay thon dài, sạch sẽ của anh đang cầm tay nắm cửa. Rất ít đàn ông có đôi bàn tay đẹp như vậy, song màu da trên tay lại gần như trong suốt, cảm giác như có thể nhìn rõ cả mạch máu. Hiển nhiên đó là một đôi tay đã rất lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời.

Trực giác của Hoài Nguyệt mách bảo rằng có điều gì đó không ổn. Cô luôn cảm thấy người đàn ông này có vấn đề. Có một luồng khí nguy hiểm bao quanh người anh làm người khác cảm thấy bất an. Cô liếc mắt nhìn anh rất nhanh, anh vẫn cứ đứng trong bóng tối, hình như đang nhìn cô và Đậu Đậu nhưng cũng hình như không.

Hoài Nguyệt chợt run lên. Rốt cuộc, cô đã phát hiện ra vấn đề. Mắt, không sai, đôi mắt của anh ta hoàn toàn trống rỗng.

Hốc mắt anh ta sâu hơn người bình thường, rất giống con lai. Nếu chỉ nhìn qua thì người có đôi mắt này dẫu đi làm người mẫu quảng cáo kính mắt cũng không vấn đề gì, nhưng nhìn kỹ lại thấy ánh mắt đó thực ra rất vô hồn. Trước kia từng phỏng vấn một bác sỹ tâm lý nên Thương Hoài Nguyệt cũng hiểu thêm khá nhiều về lĩnh vực này. Mặc dù cô không muốn “chụp mũ” người khác, nhưng người đàn ông này khiến cô có một cảm giác rất lạ, rất… không bình thường.

Anh ta cao khoảng mét tám, mặc dù gầy nhưng khung người rất cao ráo, đối phó với một phụ nữ và một em bé trói gà không chặt, tuyệt đối không vấn đề gì. Cũng có thể là thần kinh cô quá nhạy cảm, nhưng dù sao cô cũng không dám mạo hiểm như vậy. Cô cầm chặt tay Đậu Đậu, cố gắng ra vẻ điềm nhiên như không: “Quấy rầy anh nhiều rồi, thôi mẹ con tôi không vào đâu”.

“Không sao mà. Bạn nhỏ vào đi!” Cơ Quân Đào xoay người đi vào nhà, kéo mạnh tấm rèm cửa khiến căn phòng lập tức bừng sáng.

Đậu Đậu mừng rỡ ngẩng đầu nhìn mẹ. Hoài Nguyệt vội cúi người giữ con lại: “Đậu Đậu, chú ấy còn có việc. Chúng ta đã tặng quà xong rồi, mẹ con mình về thôi”.

“Không được, con còn muốn chú ấy viết cho con một tấm thẻ tình bạn nữa. Cô giáo bảo bạn nào nhận được thẻ tình bạn mới được phát phiếu bé ngoan”.

Đậu Đậu ghé vào tai mẹ nói nhỏ: “Mẹ, hình như chú ấy không vui vẻ lắm, chúng ta bóc đậu giúp chú ấy thì chú ấy sẽ viết thẻ tình bạn cho con đúng không?”

Hoài Nguyệt hết sức do dự, nhìn khuôn mặt tràn đầy hy vọng của con trai.

“Chú ơi, dép lê ở đâu ạ?” Đậu Đậu đứng ngoài cửa thò đầu vào trong, lớn tiếng hỏi.

“Không cần thay giày, cứ đi thẳng vào”. Giọng nói của Cơ Quân Đào lại ấm hơn một chút, anh thích những người lễ phép.

Đậu Đậu cố gắng kéo tay mẹ đi vào trong. Hoài Nguyệt suy nghĩ một chút, cánh cửa vẫn ở trạng thái nửa mở.

Kết cấu căn nhà liền kề này mặc dù giống hệt căn nhà của Hoài Nguyệt nhưng cảm giác bên trong lại hoàn toàn khác biệt. Cả căn nhà được bài trí theo phong cách của thế gia vọng tộc, rõ ràng cao hơn căn nhà của cô không chỉ một cấp bậc. Đương nhiên nơi này là một tiểu khu cao cấp, cho dù có lát nhà bằng vàng thỏi cũng không làm người ta bất ngờ.

Phía trên sofa là một bức tranh sơn thủy. Trong lĩnh vực này, Hoài Nguyệt dốt đặc cán mai, nhìn màu sắc đã hơi ố vàng, cô đoán là bức họa thời Minh – Thanh hoặc có thể sớm hơn. Hơn nữa, bây giờ cô không có tâm tư đánh giá nội thất nhà người ta. Thấy người đàn ông đó đặt túi đậu xuống cạnh sofa rồi quay vào bếp, cô không tiện đi theo nên nắm tay Đậu Đậu đứng giữa phòng khách, ánh mắt lơ đãng nhìn lên bàn.

Trên bàn trà có một cốc nước vẫn còn đầy, rõ ràng là chưa uống chút nào.

Bên cạnh cốc nước là hai lọ thuốc, trong đó có một lọ đã mở nắp. Những viên thuốc màu trắng rơi vãi từ trên bàn xuống đất, có đến mấy chục viên. Có thể là chủ nhân vừa định uống thuốc thì bị cô và Đậu Đậu quấy rầy.

Hoài Nguyệt nhìn thoáng qua rồi giật thót. Trước đây, cô đã tình cờ biết về hai loại thuốc này, một lọ gọi là Bách Ưu Giải, thuốc nhập khẩu chuyên trị bệnh trầm cảm, vị bác sĩ tâm lý đó đã từng đưa cho cô xem. Còn lọ thuốc bị đổ là Thư Lạc An Định, rất phổ biến, lọ một trăm viên, mỗi lần mất ngủ cô thường uống một viên.

Tim Hoài Nguyệt đập thình thịch không thể khống chế được.

Thảo nào người này mãi không ra mở cửa. Trước lúc cô và Đậu Đậu bấm chuông thì người đàn ông này đang định làm gì? Nhiều thuốc ngủ như vậy, anh ta định tự tử sao?

Cô nhớ tới ánh mắt trống rỗng vô hồn của anh ta, không trách được mình lại cảm thấy căng thẳng, thì ra là bệnh trầm cảm. Sự hờ hững trong mắt người đàn ông đó làm cô bất an. Sống không vui, chết không sợ, đây là một trạng thái cực kỳ bất ổn.

Hoài Nguyệt nhanh chóng nhớ lại nội dung phỏng vấn lần trước, nếu như không tiếp xúc với ánh mặt trời trong thời gian dài thì bệnh tình của người trầm cảm sẽ nặng hơn, mà thành phố này đã có mưa suốt hơn nửa tháng, hai ngày nay mới chuyển sang trời âm u, như vậy bệnh tình hẳn đã trở nên trầm trọng hơn. Lúc người bệnh trầm cảm ở một mình thì càng nguy hiểm, nếu có người ở bên cạnh khuyên giải sẽ tốt hơn nhiều. Vị chuyên gia đó đã nói, phương pháp trị liệu tốt nhất đối với người mắc bệnh trầm cảm chính là có người nhà hoặc bạn bè ở bên cạnh họ trò chuyện.

Đến giờ cô vẫn không nhìn thấy người phụ nữ lái xe đua màu đỏ kia, chắc là có việc phải ra ngoài. Mặc dù cô và người phụ nữ đó chỉ quen biết sơ sơ nhưng cô vẫn có ấn tượng khá tốt, có vẻ tính tình cô ta rất cởi mở. Hoài Nguyệt nghĩ mình nên giúp cô ta để mắt đến người đàn ông này, ít nhất trước khi nữ chủ nhân về, cô sẽ không để anh ta xảy ra chuyện.

Cơ Quân Đào cầm hai chiếc rổ nhựa bước ra từ phòng bếp, nhìn thấy hai mẹ con Hoài Nguyệt đang ngoan ngoãn đứng ở chính giữa phòng khách. Cậu bé tò mò đánh giá bài trí trong phòng, đôi mắt to đen láy chớp chớp cực kỳ đáng yêu, còn người mẹ thì ngẩn ra, chằm chằm nhìn lọ thuốc trên bàn. Nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô bối rối ngẩng đầu lên.

“Trong phòng bếp không có chỗ ngồi, bóc đậu ở ngoài này cũng được”. Cơ Quân Đào đặt rổ nhựa xuống bên cạnh sofa rồi lại xoay người, lấy một chiếc ghế nhỏ cho Đậu Đậu.

Đậu Đậu vui vẻ cảm ơn anh rồi lập tức ngồi xuống rất tự nhiên. Cậu bé nói với Hoài Nguyệt và Cơ Quân Đào: “Mẹ, chú, hai người cũng ngồi xuống đi, chúng ta cùng bóc đậu”.

Cơ Quân Đào ngẩn người. Anh chỉ muốn đáp ứng nguyện vọng của cậu bạn nhỏ, không ngờ chính mình cũng phải làm việc. Nhưng nghĩ đi cũng nên nghĩ lại, hai mẹ con họ vui vẻ chạy tới tặng quà mà mình không tỏ ra biết ơn chút nào thì thật khó có thể chấp nhận được. Mặc dù không hề muốn nhưng anh cũng miễn cưỡng ngồi xuống sofa, vừa ra hiệu cho Hoài Nguyệt ngồi xuống vừa hỏi Đậu Đậu: “Bạn nhỏ mấy tuổi rồi?”

“Bốn tuổi ạ”. Đậu Đậu giơ bốn ngón tay lên lắc lư, nói: “Cháu học lớp mẫu giáo bé ở trường mẫu giáo Nam Sơn”.

“Ờ”. Cơ Quân Đào gật đầu. Vỏ đậu tằm khá dày nên anh phải dùng ngón tay cái bóp cho nứt ra rồi mới bóc được, tương đối chật vật.

Hoài Nguyệt cảm thấy tình cảnh bây giờ hết sức kỳ lạ.

Mình và con trai tùy tiện xông vào nhà một người lạ, người lạ này rất có thể là có vấn đề về tinh thần, rất có thể đang chuẩn bị kết thúc cuộc đời của chính mình, bây giờ người đó lại cùng hai mẹ con cô ngồi bóc đậu.

Nước chảy ra từ vỏ đậu tằm tươi sẽ nhuộm đen ngón tay, Hoài Nguyệt nghĩ vậy rồi ngồi xuống làm mẫu, nói: “Bóp như vậy sẽ làm đau đầu ngón tay, chỉ cần vặn là hạt đậu sẽ tự bắn ra ngoài”. Cô rất kinh ngạc khi thấy trong lúc tâm tình thấp thỏm như vậy mà trong đầu mình lại xuất hiện một ý nghĩ kỳ lạ: để cho đôi tay cực kỳ tinh tế này phải bóc đậu là một việc không thể chấp nhận được. Không lẽ tinh thần mình cũng bắt đầu bất bình thường rồi sao?

Vì cái phiếu bé ngoan của mình, Đậu Đậu quyết tâm lấy lòng Cơ Quân Đào, vì vậy cậu bé vội vàng nhích lại gần anh: “Chú nhìn này, dễ bóc lắm mà”. Cậu bé mới bóc được có mấy quả mà ngón tay mũm mĩm đã hơi đen rồi.

Cơ Quân Đào gật đầu, ngoan ngoãn làm theo. “Đầu óc mình nhất định là hỏng IC rồi”, anh nghĩ. Vì bận việc nên từ khi chuyển tới đây, anh gần như không hề bước ra khỏi cửa, vậy mà hôm nay lại để cho người lạ vào nhà, còn cùng bóc đậu với người ta nữa. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ phải bóc đậu.

Thấy anh yên lặng không nói gì, Hoài Nguyệt thầm nghĩ có lẽ anh vẫn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Cô vừa mong mỏi người phụ nữ lái xe đua màu đỏ về sớm một chút vừa nghĩ cách tìm đề tài phân tán sự chú ý của anh ta.

“Bạn nhỏ tên là gì?” Cơ Quân Đào chủ động hỏi.

“Cháu tên là Lỗ Hãn Thần, mọi người đều gọi cháu là Đậu Đậu. Còn chú?” Đậu Đậu là một em bé rất dễ gần, hơn nữa cũng rất giỏi bắt chuyện.

“Chú họ Cơ”, Cơ Quân Đào mỉm cười nói: “Chị Lỗ, con trai chị rất đáng yêu”.

“Tôi họ Thương”. Thương Hoài Nguyệt cải chính theo thói quen. Cô sớm đã không còn là bà Lỗ rồi, bà Lỗ bây giờ là một người khác.

“Ờ”, Cơ Quân Đào thờ ơ đáp, “Tôi vừa đến đây không lâu, còn chưa quen biết mọi người”.

Hoài Nguyệt nghĩ thầm, với tính tình lạnh như băng này của anh ta, nếu mẹ con cô không mặt dày tự tìm tới cửa như vậy thì có khi ở đây mười năm anh cũng không quen ai cả. Mới chuyển tới đây? Chẳng lẽ là một người chủ khác rồi? Người phụ nữ lái xe đua kia đã bán lại căn nhà này cho anh ta sao? Cô ta cũng mới chuyển đến không lâu mà, thật sự là đáng tiếc.

Thấy trong nhà không có ai khác, cô lại sốt ruột. Người nhà anh ta đâu? Cô và Đậu Đậu không thể trông coi anh ta mãi được. Cô đành phải tiếp chuyện: “Nơi này hơi xa nội thành, cho nên rất nhiều hộ gia đình cuối tuần mới đến đây nghỉ. Thực ra mọi người ở đây cũng không quen biết nhau lắm”.

“Nhà chú có bạn nhỏ không?” Đậu Đậu hỏi.

Nghe vậy, Hoài Nguyệt thầm vui, nhân tiện có thể hỏi thăm xem nguời nhà anh ta đâu, bao giờ về, cậu con trai này đúng là quá hiểu ý mình rồi.

“Không có. Trong nhà chú chỉ có một cô, cô ấy đưa con chó của cô ấy đến bác sĩ thú y rồi, mấy hôm nay nó chán ăn”. Cơ Quân Đào kiên nhẫn đáp, đây là em bé xinh nhất anh từng thấy, ngoại hình rất giống mẹ nhưng vẫn không mất phong thái nam nhi. Có thể thấy bố cậu bé này chắc hẳn cũng là một người đàn ông đẹp trai.

Đến bác sĩ thú y chắc cũng không mất bao nhiêu thời gian. Hoài Nguyệt thở phào, lại thấy con trai hỏi: “Chó cũng bị nóng trong người ạ? Mẹ cháu bảo ngày mai sẽ nấu cơm đen, Đậu Đậu ăn cơm đen sẽ không bị nóng trong người, hay là cũng cho chó ăn một chút?”

Thấy người đàn ông bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu, Hoài Nguyệt vội giải thích: “Đây là một phong tục, nếu ngày lập hạ mà ăn một chút cơm đen thì trẻ con sẽ không bị nóng trong người, cũng không bị muỗi đốt. Ngày mai là lập hạ, các hiệu bánh đều bán bánh cơm đen nhưng tiếc rằng đều là đồ ngọt nên Đậu Đậu không thích ăn. Tôi sẽ làm chút cơm mặn cho cháu”.

Cơ Quân Đào ờ một tiếng: “Tôi không biết còn có phong tục như vậy, cơm đen là cái gì?”

“Chính là cơm màu đen”, Đậu Đậu nói: “Chú ơi, cháu kể cho chú nghe chuyện cơm đen nhé!”

Cơ Quân Đào còn chưa kịp trả lời thì bạn nhỏ Đậu Đậu đang nóng lòng muốn thể hiện mình đã đứng lên: “Ngày xưa, có một bà già rất thích ăn ngỗng nướng. Mỗi lần muốn ăn thịt ngỗng, bà lại để những tấm sắt nung đỏ trên mặt đất trong ngõ nhỏ. Hai đầu ngõ, một đầu đặt bát xì dầu, đầu kia đặt bát dấm thơm, sau đó đuổi ngỗng vào trong ngõ. Con ngỗng trắng đáng thương vừa bỏng vừa khát cứ chạy từ đầu này sang đầu kia, chạy đến đầu này uống một ngụm xì dầu, chạy đến đầu kia uống ngụm dấm thơm, chỉ chốc lát sau đã trở thành ngỗng nướng. Sau khi bà già đó chết, Diêm Vương bắt xuống địa ngục. Biết mẹ đang phải chịu khổ dưới Âm phủ, con trai bà là hòa thượng Mục Liên thường đưa cơm cho mẹ ăn, nhưng mỗi lần đưa đi đều bị rất nhiều tiểu quỷ cướp sạch, mẹ ông ấy gần như không bao giờ được ăn. Mục Liên liền lên núi hái lá cơm đen về giã lấy nước đen rồi dùng nước đó nấu cơm mang đi. Tiểu quỷ dưới Âm phủ vừa thấy cơm màu đen liền nghĩ là thứ không tốt nên không dám ăn, vì vậy mẹ ông ấy mới không bị đói nữa. Đây chính là truyền thuyết cơm đen, cho nên cơm đen cũng là cơm của người con hiếu thảo”.

Chuyện này Hoài Nguyệt đã kể cho cậu bé nghe rất nhiều lần, Đậu Đậu đã thuộc làu nên kể lại rất trôi chảy, không hề vấp váp chút nào.

Cơ Quân Đào ít tiếp xúc với trẻ con nên anh rất ngạc nhiên khi thấy một em bé lại có thể nói năng trôi chảy đến vậy. Thực ra là anh không hiểu tình hình xã hội, bây giờ trẻ con đi mẫu giáo, đứa nào cũng biết kể chuyện. Đậu Đậu có một người mẹ là thạc sĩ nghiên cứu văn học, có một ông bố là luật sư, chỉ riêng gen di truyền đã đủ để cậu bé trở nên nổi bật trong đám bạn rồi.

Đậu Đậu đắc ý nhìn ánh mắt tán thưởng của Cơ Quân Đào, xua tay nói, rất ra dáng: “Chú còn muốn nghe nữa không?”

Cơ Quân Đào bị dáng vẻ của cậu bé chọc cười, gật đầu.

Vậy là Đậu Đậu kể hết chuyện này đến chuyện khác. Đến tận lúc có tiếng xe hơi vang lên ngoài cửa, Hoài Nguyệt mới dắt tay Đậu Đậu đứng dậy ra về.

Những viên thuốc rơi vãi đã được nhặt lên, người đàn ông trước mặt cũng dần dần trở nên vui vẻ. Cô lén thở phào nhẹ nhõm, vì mình, vì con trai, cũng vì người đàn ông này.

Bình luận