Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Chương 58

Tác giả: Hàm Hàm

Hoài Nguyệt đứng trước cửa phòng triển lãm Tố, cực kỳ do dự.

Thỉnh thoảng có người ra vào đi qua cô, cũng có người quay sang nhìn cô. Hôm nay cô mặc một chiếc áo lông dài màu đen, quàng một chiếc khăn vuông rộng với hai màu đen trắng giao nhau. Trần Tư Tư đã từng nói hình ảnh của cô bây giờ rất bắt mắt, cho nên cô không thể đứng mãi ở ngoài cửa để làm ảnh hưởng đến khách khứa ra vào được nữa. Cô thở dài, khẽ cắn môi bước vào.

Cô biết Cơ Quân Dã muốn nói chuyện gì với mình. Hơn một năm qua, cô từng rơi lệ, từng mất ngủ, từng ốm đau, từng nhung nhớ, xót xa, oán trách. Cuối cùng một năm mới đã tới, mọi chuyện trong quá khứ đã chết từ hôm qua, cô tự nhủ, phải tìm cho mình một tương lai bình thường mà thoải mái. Sau khi dẫn bạn đến xem nhà xong, Trần Thụy Dương nói với cô: “Nhà cũng như người, không đi vào xem thì làm sao biết có tốt hay không?” Cô biết anh đang nói cho mình nghe. Ngoài Cơ Quân Đào, quả thật cô cũng nên xem xét những người khác nữa.

Cô vừa bước vào cửa đã có nhân viên đi ra đón.

“Tôi tìm Cơ tiểu thư, chúng tôi đã hẹn trước”. Hoài Nguyệt nghĩ, chắc là mình quanh quẩn ngoài cửa quá lâu nên nhân viên phòng triển lãm cũng chú ý.

“Là Thương tiểu thư đúng không? Cơ tiểu thư đã dặn tôi, mời chị đi theo tôi”. Nhân viên phòng triển lãm khiêm tốn dẫn cô lên tầng hai. Hoài Nguyệt không khỏi tức giận. Cơ Quân Dã lại biết chắc mình sẽ đến, hôm qua mình chỉ nói để xem thế nào, vậy mà cô ta vẫn phái nhân viên ra chờ ở cửa. Vốn cô muốn hẹn gặp ở phòng trà nhưng Cơ Quân Dã nói phòng trà quá nhiều người, không khí không trong lành, không có lợi cho thai phụ. Nhìn cô ta vui vẻ như vậy, có trời mới biết lần này có thai thật hay giả. Lần trước có thai một ngày đã lừa mình về bên cạnh Cơ Quân Đào, lần này lại muốn chơi trò gì nữa đây?

“Mời Thương tiểu thư”. Nghe thấy Cơ Quân Dã trả lời trong phòng, nhân viên nhẹ nhàng mở cửa.

Văn phòng rộng rãi đến mức làm mọi người cảm thấy quá trống trải. Phía trước chiếc bàn làm việc cực lớn có hai người đang đứng nhìn cô chằm chằm. Hoài Nguyệt đột nhiên biến sắc, vô thức định xoay người quay ra, mà cô cũng đã thực sự quay người.

“Hoài Nguyệt!” Cơ Quân Dã chạy tới như bay: “Chờ một chút”.

Hoài Nguyệt không dám cử động nữa. Một thai phụ chưa được ba tháng đi giày cao gót chạy về phía mình, không những cô phải dừng lại mà còn phải lo lắng đến sự an toàn của Cơ Quân Dã.

Cơ Quân Đào cũng giật mình như Hoài Nguyệt, thậm chí còn giật mình hơn. Tiểu Dã chỉ nói trước khi đi anh phải đến phòng triển lãm một lần nữa, không ngờ cô lại tự tiện hẹn Hoài Nguyệt đến khiến anh trở tay không kịp.

Cơ Quân Dã kéo tay Hoài Nguyệt ngồi xuống sofa: “Uống cốc nước hoa quả tươi được không?”

“Lạnh quá, không tốt cho dạ dày”, Hoài Nguyệt nghiêm mặt nói: “Tại sao chị vẫn đi giày cao gót?”

Cơ Quân Dã nắm tay cô nịnh nọt: “Biết cô thương tôi rồi. Được rồi, từ ngày mai tôi sẽ đi giày đế bằng. Đế tôi bảo nhân viên cho nước hoa quả vào lò vi sóng quay một lát được không?”

Hoài Nguyệt nói: “Đừng phiền phức quá làm gì, tạm thời tôi cũng chưa khát”. Ngụ ý là tôi sẽ đi ngay trước khi kịp khát.

Cơ Quân Dã nói: “Tôi có hộp trà Long Tỉnh chính hiệu để bên văn phòng mình, để tôi đi pha cho cô một ấm. Cô cứ ngồi ở văn phòng của anh trai tôi một lát, Leshy ở trong văn phòng tôi, tôi nghĩ cô không muốn qua đó”.

Hoài Nguyệt thầm mắng Cơ Quân Dã tiểu nhân thủ đoạn, nhưng cũng không thể bảo Cơ Quân Dã bắt Leshy đi chỗ khác. Cố nén cảm giác ấm ức, cô nhỏ giọng nói với Cơ Quân Dã: “Tôi không uống trà, thật đấy, chị không phải chạy tới chạy lui làm gì”.

Nhận một lời xin lỗi hay giải thích của anh? Cô làm sao chịu nổi.

Thấy vẻ cầu khẩn lộ rõ trên mặt cô, Cơ Quân Dã rất không đành lòng. Nhưng anh trai đã phải đi Singapore rồi, cô còn có thể làm thế nào? Kế hoạch đã bàn bạc với A Thích cả một buổi tối, cô nhất định không thể bỏ dở nửa chừng.

Cô đứng dậy nói: “Tôi sẽ quay lại ngay, cô ngồi nghỉ một lát đi”. Vừa đi ra ngoài Cơ Quân Dã vừa nghĩ, bất kể sau này Hoài Nguyệt trả thù mình thế nào thì bây giờ mình vẫn phải làm như vậy.

Hoài Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, Cơ Quân Đào vẫn đứng bên bàn làm việc như cũ. Văn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người.

Hoài Nguyệt hơi cúi đầu, tỉ mỉ quan sát bộ đồ trà trên bàn trà. Đó là một bộ đồ trà rất đặc biệt làm bằng gốm xương màu trắng mỏng manh, nếu gõ nhẹ sẽ phát ra tiếng vang thanh thoát như kim loại. Trên chén trà có vẽ tranh thủy mặc thanh nhã thoát tục, bên cạnh có một con dấu hình bầu dục. Cô cúi sát xuống xem là tác phẩm của ai.

“Là bố anh vẽ đấy”, rốt cuộc Cơ Quân Đào cũng mở miệng.

Hoài Nguyệt a một tiếng, nghĩ cũng đúng thôi. Trong phòng triển lãm Tố này, ngoài cha con nhà họ Cơ thì còn ai có thể có tác phẩm được dùng để in lên đồ gốm chứ.

“Hoài Nguyệt”, Cơ Quân Đào đi tới ngồi xuống bên cạnh, Hoài Nguyệt vô thức dịch ra xa. Hành động này khiến hai người cùng sửng sốt, Cơ Quân Đào cười khổ, Hoài Nguyệt khó xử cúi đầu xuống.

“Em gầy đi nhiều quá”, tình cờ gặp nhau trong siêu thị, vì có Đậu Đậu nên hai người ngầm hiểu hầu như không nói với nhau câu nào. Bây giờ biết rõ có thể là cơ hội cuối cùng, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Thời gian trước phải chạy khắp nơi, mà thực ra em cũng không gầy đi, là do rèn luyện nhiều nên rắn chắc thôi”, Hoài Nguyệt nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười cười: “Anh vẫn ổn chứ?” Đây là câu cô muốn hỏi từ lâu, cuối cùng cũng thốt ra được.

“Ngày nào cũng ăn với ngủ, đại khái cũng có thể coi là ổn”. Cơ Quân Đào không thể chuyển ánh mắt đi chỗ khác được. Trong lòng anh vừa khó chịu vừa vui vẻ, người phụ nữ này bây giờ đã ở bên cạnh anh, vẫn nói chuyện với anh dịu dàng như vậy.

“Thế thì tốt”, Hoài Nguyệt đứng dậy: “Chắc là Tiểu Dã lại có việc khác, em về trước đây. Anh bảo cô ấy có việc gì thì gọi điện thoại cho em”.

Cô không thể ngồi bên anh thêm nữa. Anh quá gầy, quá yếu ớt. Mặc dù giận anh nhưng cô cũng không thể không thương anh. Tại sao anh lại ốm đến mức này, trạng thái tinh thần rõ ràng không tốt chút nào.

“Hoài Nguyệt!” Cơ Quân Đào cuống lên, đưa tay định giữ cô lại. Bây giờ để cô đi thì có lẽ cô sẽ không bao giờ chịu tới gặp anh nữa.

Hôm nay Cơ Quân Đào mặc một chiếc áo len màu tím đậm, vừa nhấc tay lên, cổ tay phải đã lộ ra khỏi tay áo. Hoài Nguyệt thờ ơ nhìn, chợt giật mình không bước đi được nữa. Trên làn da trắng muốt, vô số vết sẹo nông sâu khác nhau đan xen nhìn hết sức dữ tợn, có mấy vết sẹo màu hồng nhạt, có lẽ là mới xuất hiện chưa lâu.

Phát hiện ánh mắt cô đang nhìn tay mình, Cơ Quân Đào vội vàng hạ xuống: “Chờ một chút, Tiểu Dã sẽ quay lại ngay”.

“Được rồi, em sẽ đợi cô ấy”, Hoài Nguyệt cố nén chua xót, gật đầu nói: “Hơn một năm nay anh có khỏe không?”

“Không biết”, Cơ Quân Đào ngỡ ngàng nhìn tấm hoành phi mẹ viết treo trên tường. Bến hoang không người, con đò quay ngang. Tiểu Dã treo trong văn phòng của mình là muốn ám chỉ điều gì? Rốt cuộc ai mới là bến hoang? Hoài Nguyệt? Hay là chính anh? Bất kể người đó có sẵn lòng bước lên đò hay không thì anh vẫn luôn chờ đợi.

“Dù sao cũng phải tốt hơn lúc mới đi một chút chứ?” Hoài Nguyệt không nén được lo lắng. Ánh mắt anh trống rỗng, anh không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ anh lại chìm vào thế giới nội tâm của mình rồi?

“Lúc đi? Là buổi sáng hay là buổi tối?” Cơ Quân Đào chăm chú nhìn cô. Buổi sáng hôm đó anh ôm cô, nghe cô làm nũng, mừng vui tràn ngập trong lòng. Buổi tối hôm đó anh nhìn bạn học, đồng nghiệp và chồng cũ vây quanh cô, trong lòng không còn hy vọng.

Cuộc sống đã trêu đùa anh thật tàn nhẫn.

Còn Hoài Nguyệt thì vẫn yên lặng, không hề có ý trả lời.

Thực ra cô không cần anh giải thích, bởi vì cô tin rằng anh tuyệt đối không rời bỏ cô vì nguyên nhân giống như Lỗ Phong trước kia. Tất cả đều là vì bệnh tật của anh. Không ngờ bệnh tình của anh vẫn không có gì khởi sắc, hơn nữa lại còn nặng hơn, thậm chí cô còn không hiểu anh đang nói gì, trong lòng cô đau như dao cắt.

“Hơn một năm nay anh vẫn ở Singapore à?” Hoài Nguyệt tìm một câu hỏi đơn giản nhất. Tình hình anh hiện giờ rất tệ, yếu ớt, uể oải, trống rỗng, không có hứng thú giống như lần đầu tiên cô gặp anh. Cô nên nói chuyện với anh một lát để di chuyển sự chú ý của anh đến lúc Tiểu Dã quay lại.

“Châu Mỹ, châu Âu, đi khắp nơi. Anh còn đến cả châu Úc”.

“Anh đi nhiều nơi như vậy? Một mình sao?” Hoài Nguyệt khiếp sợ, thấy anh gật đầu, cô càng lo lắng cho anh. Tại sao anh lại đi một mình? May mà anh đã trở về bình yên. Người nhà của anh đâu? Ít nhất cũng phải có người trông nom chứ? Cô gái trẻ kia không đi cùng anh sao?

“Một mình”. Cơ Quân Đào thở dài. Anh từng muốn nắm tay cô đi chu du thế giới biết bao, để cô thấy trời đất bao la, để cô vứt bỏ hết mọi tủi thân từng gặp phải cho không trung, cho biển cả, cho mặt đất.

“Sau này đừng đi xa một mình. Em thấy cô gái đó rất hoạt bát, có người trò chuyện sẽ không cảm thấy cô đơn”. Hoài Nguyệt nói rất khó khăn. Cô tự nói với mình, đây là kết cục tốt nhất. Anh tìm được một cô gái anh thích, còn anh và cô thì trò chuyện về quá khứ, tương lai như những người bạn, sau đó cô cũng đi tìm cuộc sống của chính mình. Điều tiếc nuối duy nhất là bệnh của anh vẫn chưa khỏi.

“Cô gái đó rất đẹp, cũng rất đáng yêu”, chính cô cũng nhận thấy vị đắng chát trong lời nói của mình.

Cơ Quân Đào quan sát nét mặt cô thật kỹ, lớp mây mù trên mặt anh hình như bắt đầu tan dần. Hoài Nguyệt bất an hỏi: “Em nói không đúng à?”

“Nói đúng, có điều Chi Chi còn đang đi học, không thể bỏ dở việc học hành để theo anh đến trời nam đất bắc được. Cho dù anh đồng ý thì bố nó cũng sẽ không cho”. Cơ Quân Đào không chịu buông tha bất cứ thay đổi nào trên gương mặt cô, đó là hy vọng cuối cùng của anh.

Thì ra cô gái đó tên là Chi Chi, một cái tên rất đáng yêu, chỉ cần gọi lên là đã cảm thấy thân mật. Hoài Nguyệt không tránh khỏi cảm giác ghen tị. Xem ra quan hệ của họ rất tốt, có phải điều này cũng có nghĩa bệnh của anh vẫn có chuyển biến tốt hay không? Trước kia anh không bao giờ chịu gần gũi những người phụ nữ khác, vậy mà hôm đó ở bảo tàng, cô đã nhìn thấy cô gái đó khoác tay anh.

“Anh họ anh chỉ có một đứa con gái duy nhất nên bình thường vẫn quản rất chặt”.

Hoài Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy anh vẫn nhìn mình không chớp mắt, gương mặt cô lập tức đỏ bừng.

“Lần này là về ăn tết à?” Hoài Nguyệt lúng túng hỏi.

“Tiểu Dã sắp có em bé, nó bắt anh về làm tròn vai trò của một ông bác. Bác sĩ của anh cũng bảo anh về”. Cơ Quân Đào nhìn như xoáy vào mắt Hoài Nguyệt: “Hoài Nguyệt, anh đã mắc một căn bệnh bất trị”.

Bình luận