Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Chương 14

Tác giả: Hàm Hàm

Cảm thấy hơi mệt mỏi, Cơ Quân Đào xuống vườn hoa tưới nước cho mấy chậu cây cảnh giải sầu.

Mấy chậu cảnh này đều do Cơ Quân Dã bỏ ra rất nhiều tiền mua về, nào là tùng, nào là bách, cứ sau một thời gian, tất cả đều phải cắt tỉa gọn gàng. Kỹ thuật làm vườn của Cơ Quân Dã rất tệ, lần nào cô cũng cắt tỉa đến mức gần như trụi lủi rồi mới dừng tay, cho nên mấy chậu cảnh này, cơ bản đã không còn giống lúc mới mua về nữa.

Anh lơ đãng tưới nước, ánh mắt lướt qua tường vây. Giàn bầu bên kia đã mọc khá tươi tốt rồi, mặc dù không thể so với vườn cây cảnh bên này nhưng lại khiến người xem cảm thấy mát mắt. Bất chợt, anh phát hiện có một ông già đang chăm sóc vườn hoa nhà bên. Anh nhận ra đó là thợ làm vườn trong tiểu khu. Vì không kìm chế được mỗi khi thấy Tiểu Dã tỉa cây, ông từng vài lần chỉ cô cách thức.

Nhìn thấy anh, ông già làm vườn bắt chuyện: “Cơ tiên sinh đang tưới cây à?”

Cơ Quân Đào do dự trong chốc lát rồi nói: “Bác chăm sóc vườn rau giúp Thương tiểu thư à?”

Ông già ngẩng đầu lên lau mồ hôi rồi nói: “Thương tiểu thư gọi điện thoại nói có việc không đến được nên nhờ tôi tưới nước giúp. Tôi thấy cũng bắt đầu có sâu rồi nên nhân tiện bắt sâu luôn. Cô ấy nhát gan, trước kia cũng toàn phải nhờ tôi bắt sâu giúp”.

Cơ Quân Đào a một tiếng, xem ra hôm qua vì buồn chuyện của Đậu Đậu, cho nên hôm nay cô ấy cũng không muốn đến chăm sóc vườn rau mà ngày thường luôn yêu quý.

Cô ấy ở trong thành phố một mình làm gì? Hay là gã giám đốc trẻ tuổi kia đang ở bên động viên? Nếu như hôm qua Tiểu Dã không nói rằng đã tưới nước cho vườn rau trên sân thượng giúp cô ấy thì hôm nay cô ấy có về đây không nhỉ? Bình thường thấy cô ấy rất thích vườn rau nhà mình, biết đâu khi về đây chăm sóc vườn rau, cô ấy sẽ cảm thấy nguôi ngoai. Tiểu Dã thì biết cái gì, cứ thích thì tưới chứ có biết tưới bao nhiêu là đủ đâu. Anh hơi oán trách em gái lắm chuyện, nhỡ đâu tưới nhiều nước quá làm mấy cây mướp của cô ấy úng chết thì làm thế nào?

“Không biết cô ấy đã dựng giàn cho mấy cây mướp trên nóc nhà chưa”, ông già làm vườn lẩm bẩm: “Giờ mà còn chưa dựng giàn thì sẽ muộn mất. Cái con bé này sao lại không về chứ. Chủ nhật sau tôi có việc phải về quê, sợ là không kịp về dựng giàn giúp nó rồi”.

Cơ Quân Đào muốn nói thực ra có thể đi từ nóc nhà mình qua bên đó, nhưng sau một hồi suy nghĩ, anh im lặng quay người đi về phòng vẽ.

Anh vừa nghĩ đến một bức tranh đang vẽ dở.

Gốc cây khô trong bức tranh anh vẽ từ mấy năm trước, Tiểu Dã nói nhìn quá tuyệt vọng, toàn hơi thở chết chóc nên giục anh vứt bỏ nhưng anh lại luôn cảm thấy không nỡ. Sự mê hoặc tuyệt vọng mà đoạn cây khô héo rũ đó tỏa ra phảng phất như nữ thần vận mệnh đang giơ tay vẫy gọi, không có tâm tình của lúc đó thì anh cũng khó có thể lột tả được vẻ bi thương đến vậy.

Vì thế anh muốn vẽ thêm một chút màu sắc bên cạnh để tạo nên sự tương phản tuyệt đối, nhất định sẽ tạo ấn tượng rất mạnh đối với thị giác người xem. Anh muốn vẽ một mầm cây tươi non nhưng lại cảm thấy không lý tưởng lắm, hiệu quả vẫn cứ kém một chút so với điều anh mong muốn.

Cỏ non lá xanh hình như đều quá mỏng manh, không thể tương xứng với gốc cây khô đã trải qua bao mưa gió đó, cũng không đủ để xứng với khung cảnh này. Anh nhìn chằm chằm gốc cây khô trên bức tranh, trong đầu lại hiện ra đôi mắt đau thương của Hoài Nguyệt khi vừa bế Đậu Đậu vừa khóc. Một đôi mắt đẹp như vậy vốn nên ở trạng thái tươi tắn, vui vẻ nhưng lại toát ra nỗi thê lương của ngày đông giá rét làm người ta không thể không cảm thấy thương xót.

Cơ Quân Đào cầm bút vẽ ngơ ngẩn một hồi lâu vẫn không tìm được ý tưởng, liền dứt khoát quăng bút, lái xe đến phòng triển lãm Tố.

Cả buổi sáng Cơ Quân Dã cùng trợ lý xem một loạt tác phẩm của bố tại phòng triển lãm vừa được “Cẩm Tú trai” bồi xong, bận rộn đến mức không ăn trưa.

Nghệ nhân Diệp ở “Cẩm Tú trai” là người có tiếng trong giới hội họa về kỹ thuật bồi tranh. Vì lần này có không ít tác phẩm lớn có giá trị, giao cho các cửa hàng khác thì không yên tâm nên bố cô sẵn sàng hoãn lại thời gian tổ chức triển lãm tranh để đợi nghệ nhân Diệp đích thân ra trận.

Một nguyên nhân khác khiến triển lãm tranh bị hoãn lại là vì tác phẩm của Cơ Quân Đào vẫn chưa đủ, chưa đạt số lượng yêu cầu của bố cô. Cô không dám thúc giục anh trai quá mức, sợ anh nổi cáu lại quẳng gánh giữa đường. Vốn anh đã không sẵn lòng cùng tổ chức triển lãm tranh với bố, cô phải dùng tình mà cảm hóa, dùng lý mà thuyết phục, vừa đấm vừa xoa, than thở khóc lóc mãi mới ép anh nhận lời, cô không muốn mọi việc sắp thành lại bại trong gang tấc. Có điều, mặc dù bị trì hoãn nhưng Cơ Quân Đào vẫn đang làm việc theo đúng kế hoạch, nghĩ đến điều này, Cơ Quân Dã cảm thấy được an ủi. Lần này cô tổ chức triển lãm tranh cũng không nhằm một mục đích nào khác ngoài việc muốn anh trai có thể trở lại với cuộc sống bình thường.

Lúc Cơ Quân Đào đến thì Cơ Quân Dã vừa dặn dò nhân viên thu lại các bức vẽ để chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.

“Anh, sao anh lại đến đây?” Cơ Quân Dã vui mừng hỏi, trong trí nhớ của cô, số lần Cơ Quân Đào xuất hiện tại phòng triển lãm Tố, ngoài ngày thứ Hai hằng tuần thì có thể đếm được trên đầu ngón tay: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì, hôm nay tâm trạng không tốt nên đến xem”. Cơ Quân Đào nhìn lên tường, bức thư pháp của mẹ đã không còn ở đó, chắc là em gái sợ anh tức cảnh sinh tình, cái con bé Tiểu Dã này đúng là quá cẩn thận.

Cơ Quân Dã nhìn anh với vẻ hoài nghi.

Cơ Quân Đào cười nói: “Anh trai em ra khỏi cửa một lần cũng đáng để em kinh ngạc à? Về hỏi A Thích xem bây giờ anh còn có vấn đề gì không?”

Cơ Quân Dã vui mừng nói: “Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì. Em còn chưa ăn cơm, anh cũng chưa ăn đúng không? Chúng ta đến nhà hàng nào ngon ngon ăn trưa nhé!”

Cơ Quân Đào không thích không khí ồn ào trong nhà hàng nên cau mày nói: “Gọi người ta đưa đến đi, ăn cơm không cần phiền phức như vậy đâu. Anh đi xuống dưới kia xem một chút, không phải em nói mới sắp xếp lại sao?” Dứt lời, anh liền đi ra ngoài.

Vị trí của phòng triển lãm Tố nằm gần khu du lịch, cửa quay ra phố Sơn Âm, còn gọi là phố quán bar, đối diện là Viện Mỹ thuật, cách đó không xa là viện bảo tàng.

Buổi tối ở đây xa hoa, cực kỳ náo nhiệt. Người làm nghệ thuật hay không làm nghệ thuật đều tới quán bar nói chuyện nghệ thuật. Trái ngược với hình ảnh ban đêm, ban ngày ở đây lại rất yên tĩnh, những cây cổ thụ chọc trời hai bên đường phủ bóng mát theo suốt chiều dài con phố. Cũng chính vì vậy mà con phố này có tên là Sơn Âm, nghĩa là bóng cây.

Chỉ có điều con đường ngàn năm lịch sử này dù đã được mở rộng, tu sửa nhiều lần nhưng vẫn còn xa mới đuổi kịp bước chân phát triển của thành phố. Vì nằm trong khuôn viên thành phố nên phố Sơn Âm rất chật hẹp, bãi đỗ xe là một vấn đề nan giải. Sau khi thả Hoài Nguyệt xuống cửa phòng triển lãm, Đặng Duyên Duyên mới tiếp tục lái xe đi tìm chỗ đỗ.

Hoài Nguyệt chán nản đi vào phòng triển lãm Tố, vừa chậm rãi dạo bước ở tiền sảnh vừa chờ Đặng Duyên Duyên quay lại. Nhớ lại dáng vẻ Đậu Đậu, nước mắt lưng tròng lúc gần xuống xe hôm qua, cô lại cảm thấy cực kỳ đau xót.

Dù cô đã tìm cách bù đắp như thế nào thì cuộc hôn nhân tan vỡ vẫn mang đến thương tổn cho con trai mình. Thường nói sau khi ly hôn bố vẫn là bố, mẹ vẫn là mẹ, điều này chỉ có thể lừa trẻ con khi nó mới ba, bốn tuổi. Sau khi đứa trẻ lớn lên thì kiểu gì trong lòng nó cũng có một vết thương về việc bố mẹ bỏ nhau. Bây giờ cô chỉ hy vọng sự cố gắng của mình có thể hạ mức tổn thương cho con trai xuống thấp nhất. Có lẽ tiếp xúc nhiều hơn với thế giới và xã hội bên ngoài thì tầm nhìn của trẻ sẽ trở nên rộng mở. Có lẽ, tạo cho con một sở thích hay một niềm đam mê sẽ đánh lạc hướng chú ý của nó. Cũng có lẽ, sau khi có thêm một em bé, nhà họ Lỗ sẽ đồng ý giao Đậu Đậu cho cô nuôi dưỡng.

Không biết vợ mới của Lỗ Phong sinh cho anh ta con gái hay con trai, cô nghĩ. Lỗ Phong là người cực kỳ trọng nam khinh nữ, nếu như cũng sinh con trai thì có lẽ còn có thể thương lượng. Nếu không thì chắc chắn sẽ rất khó. Lúc nào đó, mình phải tìm cách thăm dò mới được.

Hơn một năm đã qua từ khi ly hôn, hình như người nhà họ Lỗ đang cố gắng giấu cô tất cả mọi tin tức có liên quan đến vợ hai của Lỗ Phong, sợ cô đau lòng hay là sợ tâm tình của cô sẽ ảnh hưởng đến Đậu Đậu? Cô cũng chẳng muốn suy đoán nguyên do, nếu cô thật sự muốn biết thì chẳng lẽ lại không hỏi thăm được sao? Chẳng qua là cô không muốn biết nên mới như vậy. Bằng không, với trình độ săn tin của Đặng Duyên Duyên thì có gì cô muốn mà không thể biết kia chứ?

Hoài Nguyệt chậm rãi đi vào trong rồi dừng lại trước một bức tranh.

Đây là một bức tranh sơn dầu có tên: “Cây”. Một vùng quê hoang vắng, ẩn trong sương mù là một gốc cây khô dường như đã đứng ở đó cả ngàn vạn năm. Phía sau tầng mây lộ ra ánh sáng màu vàng, màu sắc rực rỡ nhưng lại gợi một cảm giác cô độc. Thương Hoài Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là sắc điệu ấm áp, vì sao người xem lại cảm thấy lạnh giá? Cô không cẩm lòng được, lại gần bức hanh.

“Xem tranh sơn dầu thì không thế đứng quá gần”. Một giọng đàn ông nhẹ nhàng vang lên sau lưng.

Giọng nói rất quen thuộc, Hoài Nguyệt lui ra phía sau một bước rồi quay người lại, không biết từ bao giờ Cơ Quân Đào đã đứng ở sau cô.

“Cơ tiên sinh, anh cũng đến xem tranh à?” Hoài Nguyệt cảm thấy hơi bất ngờ.

“Cô thích bức tranh này không?” Cơ Quân Đào nhìn bức Cây, đó là tác phẩm anh vẽ từ nhiều năm trước, là một trong số rất ít những tác phẩm tranh sơn dầu anh cảm thấy tương đối hài lòng, không biết bị Tiểu Dã tìm thấy rồi mang tới treo ở đây từ lúc nào.

“Đối với hội họa thì tôi dốt đặc cán mai. Hôm nay tôi tới đây là vì cần đi cùng một người bạn”. Hoài Nguyệt xấu hổ nói: “Cảm thấy hơi quen mắt, cảnh như thế này tôi đã từng nhìn thấy ở nước ngoài”.

“Ở châu Úc?”

“Đúng thế”, Hoài Nguyệt gật đầu: “Ở châu Úc có thể thường xuyên nhìn thấy hình ảnh như vậy, một gốc cây nhẵn bóng đứng ở giữa trời đất, không có lá cây, chỉ có thân cây trơ trọi vươn thẳng lên không trung, đẹp đẽ vô hạn, trào dâng vô ngần. Có lúc người xem sẽ cảm giác như nó đang sục sôi tình cảm, mặc dù chỉ là một cái cây khô nhưng người ta lại cảm nhận được sức sống tràn đầy của nó, chứ không phải như bức tranh này”. Ánh mắt cô dừng lại trên thân cây sẫm màu đó, mơ màng.

Cơ Quân Đào vô thức đến gần, chăm chú nhìn gương mặt dịu dàng của cô: “Bức tranh này tạo cho cô một cảm giác khác à?”

“Tại sao cái cây này lại cô độc như vậy? Đứng giữa ánh sáng chói lọi mà vẫn lạnh lẽo. Dường như tôi cũng cảm thấy nó đang lạnh đến mức run rẩy. Hình như trời đất này không phải ngôi nhà để nó tự do sinh trưởng mà là cái lồng giam cầm. Nó không có chỗ để trốn tránh, không có nơi để dựa dẫm”.

Buổi trưa, người trong phòng triển lãm dần dần về hết, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, Hoài Nguyệt lại vô thức hạ thấp âm thanh một chút.

Muốn nghe thấy rõ hơn nên Cơ Quân Đào lại tiến thêm một bước đến gần cô, hai người đứng kề vai nhau.

“Cô cảm thấy nó rất cô độc sao?”

Hoài Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh, ẩn trong đó dường như có một cảm xúc khó hiểu đang dâng trào.

Cô cảm thấy hoảng sợ, thầm trách căn bệnh nghề nghiệp mang tên khoe chữ của mình lại phát tác không đúng lúc. Không biết là câu nào mình nói đã động chạm đến thần kinh của người đàn ông mẫn cảm cực độ trước mặt này.

Cô đỏ mặt nói với vẻ mất tự nhiên: “Tôi không có tri thức hội họa gì, Cơ tiên sinh cứ coi như tôi nói liên thiên là được rồi. Bức tranh này đương nhiên rất đẹp”. Có thể là tâm trạng người xem tranh khác nhau nên cảm nhận của họ khi đứng trước cùng một cảnh sắc cũng khác nhau. Chuyến đi châu Úc là hành trình trăng mật của cô và Lỗ Phong. Khi ấy, tất cả những gì cô nhìn thấy đều bừng bừng sức sống.

Cơ Quân Đào điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười nói: “Không cần phải có tri thức hội họa mới xem được tranh. Thực ra cô rất hiểu hội họa. Cô nói chính xác như vậy thì người vẽ tranh nhất định sẽ rất hài lòng”.

Hoài Nguyệt từ chối cho ý kiến, người vẽ tranh? Ai biết người ta nghĩ thế nào chứ?

Cơ Quân Dã xuống tìm anh trai gọi lên ăn cơm, giật mình đứng nhìn cảnh này. Đây là lần đầu tiên anh trai chủ động tới gần một phụ nữ trong vòng nhiều năm như vậy. Lúc này anh đang đứng bên cạnh Hoài Nguyệt, toàn thân toát ra sự dịu dàng, ấm áp. Cô suy nghĩ một chút rồi mỉm cười, xoay người đi lên.

Đặng Duyên Duyên đỗ xe xong, quay lại thấy Hoài Nguyệt đứng cạnh một người đàn ông cùng xem tranh, cảm thấy rất bất ngờ. Cô chần chừ một hồi rồi mới cất tiếng gọi.

Hoài Nguyệt giới thiệu với Cơ Quân Đào: “Đặng Duyên Duyên, bạn học của tôi. Cô ấy làm ở đài truyền hình, vì sắp phải phỏng vấn một họa sĩ nên đến đây học hỏi trước”. Cô lại nói với Đặng Duyên Duyên: “Đây là Cơ tiên sinh, chúng tôi là hàng xóm”.

Đặng Duyên Duyên cơ bản không nghe rõ lời Hoài Nguyệt. Cô vừa lặng lẽ đánh giá Cơ Quân Đào vừa thầm thán phục. Loại đàn ông đẹp như ngọc này đúng là hiếm thấy thật. So với anh ta thì mấy người dẫn chương trình được gọi là minh tinh ở đài truyền hình quả thực đều rất thô kệch. Ngoài nước da trắng xanh thì người đàn ông này quả thực không có một chút tì vết nào, ngoại hình rõ ràng rất đẹp nhưng lại không có cảm giác mềm yếu, ngược lại còn tỏ ra khí độ bất phàm. Trong lòng cô thầm hâm mộ Hoài Nguyệt. Đúng là số đào hoa bất tận, ngay cả hàng xóm cũng là một gã đẹp trai đến vậy. Cô liền hỏi: “Cơ tiên sinh là họ Cơ nào? Chữ ‘Cơ’ có bộ Nữ bên cạnh à? Họ Cơ giống họa sĩ Cơ Quân Đào đúng không?”

Cơ Quân Đào gật đầu, không hiểu vì sao lại nhắc tới tên mình.

Hoài Nguyệt hiểu ra, nói: “Thì ra anh cũng là họ Cơ này, vậy mà giờ tôi mới biết”.

Cơ Quân Đào mỉm cười nhìn cô: “Cô chưa bao giờ hỏi tôi mà”.

Đặng Duyên Duyên nói: “Họ Cơ này rất hiếm, ngoài anh chàng Cơ Quân Đào mà chúng tôi đang tìm thì anh là người họ Cơ thứ hai mà tôi biết”.

Cơ Quân Đào nghi hoặc nhìn về phía Hoài Nguyệt, không biết vì sao hai người bọn họ lại tìm mình.

Hoài Nguyệt giải thích: “Bố Cơ Quân Đào là ngài Cơ Trọng Minh tiếng tăm vang dội. Sắp tới hai bố con nhà họ Cơ sẽ tổ chức triển lãm tranh. Đài truyền hình phải tìm vị Cơ Quân Đào này để phỏng vấn, tạp chí tôi làm cũng muốn tìm anh ấy để làm nhân vật trang bìa. Có điều nghe nói anh ấy không bao giờ đồng ý trả lời phỏng vấn cả”.

Cơ Quân Đào nhíu mày, giơ tay xem đồng hồ rồi nói: “Tôi có việc phải đi trước đây, hai người cứ xem tranh đi nhé”.

Không đợi hai cô gái trả lời, anh đã quay người đi.

Đặng Duyên Duyên nhìn theo, tiếc nuối nói: “Cái anh chàng này nói đi là đi luôn à? Sao mà khó tính thế?”

Hoài Nguyệt không đồng tình, nói: “Tính tình Cơ tiên sinh vốn vậy mà, chúng ta vào xem tiếp đi”.

Đặng Duyên Duyên không cam lòng đi tới, ghé vào tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Anh ta làm gì vậy? Đã có vợ chưa? Có bạn gái chưa?”

“Sao thế? Định đá anh chàng đẹp trai làm bên ngoại thương của bạn à?” Hoài Nguyệt trợn mắt nhìn cô, nói đùa: “Tớ cũng không biết Cơ tiên sinh làm gì, có điều hình như còn chưa có bạn gái. Nếu bạn theo đuổi được thì hai chúng ta sẽ trở thành hàng xóm, được thế thì đúng là quá tuyệt”.

Bình luận