Từng nói, bí mật giữ kín đến đâu cũng sẽ có một ngày bị vạch trần. Khi bí mật không còn là bí mật nữa, thì có gì lo lắng? Có gì lấp liếm? Không biết bắt đầu từ khi nào, mọi người trong thành Lhasa sôi nổi bàn tán, chàng lãng tử phong lưu Dangsang Wangpo đêm đêm lưu luyến nơi quán rượu trên phố Barkhor chính là vị Phật sống trẻ tuổi trong cung Potala. Tin tức kinh người ấy vốn tưởng rằng sẽ dấy lên sóng to gió lớn, nhưng người trong thành vẫn sống bình chân như vại. Họ chỉ xem chuyện này là đề tài chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu, có người coi như việc ấy có thật, có người mỉm cười cho qua.
Còn những người trả tuổi chìm đắm ở quán rượu ban đên kia hoàn toàn không để tâm những chuyện này. Họ tụ tập một chỗ uống rượu ca hát, xưa nay không hỏi thân phận đối phương, vì đây là một đám người nhiệt tình không hối, không cần chịu trách nhiệm vì bất cứ hành vi phóng túng nào. Dangsang Wangpo vẫn là người nổi bật trong đám người này, họ cùng nhau vui thả cửa, sảng khoái uống cạn hết thảy phiền não trên đời. Chẳng ai quan tâm ngày mai sẽ ra sao, không quan tâm bên mình có ẩn giấu một vị Phật sống hay không. Khi say túy lúy, Tsangyang Gyatso không kiêng kỵ những lời đồn đại của phố chợ, thậm chí còn dùng giọng điệu khiêu khích ngạo nghễ ca rằng:
Lời người ta đàm tiếu,
Tự nhận nói chẳng sai.
Thiếu niên chân nhẹ bước,
Vào quán rượu tìm ai.
Tsangyang Gyatso lúc này đã sớm không còn là một thiếu niên nhu nhược, trải qua tu hành năm năm, hơn nữa quảng thời gian này được phàm trần rèn luyện, Ngài bắt đầu trở nên dũng cảm. Ngài không cam tâm làm một con chim trong lồng nữa, Ngài phải đủ lông đủ cánh, tìm kiếm một con đường sống sáng sủa cho bản thân. Biết bao việc trên đời, trải qua cũng thật ung dung, khi bạn cho rằng trời long đất lở, thật sự phát sinh, cũng chẳng qua là nhẹ nhàng như chuồn chuồn điểm nước. Nhưng có lúc, bạn vẫn phải trả cái giá không thể biết trước vì một số sai lầm. Tsangyang Gyatso chìm đắm trong thế giới hoan lạc, không ý thức được những điều này, Ngài giận dỗi cho rằng, cho dù bị phát hiện thì làm gì được ta.
Có lẽ lời nói và hành động khác thường gần đây của Tsangyang Gyatso khiến Đệ Ba Sangye Gyatso sinh nghi, có lẽ những lời đồn đại kia trên đường phố Lhasa lọt vào tai y, có lẽ y cũng có một thời trẻ tuổi, cũng từng yêu thương thật lòng, cũng có lẽ y cứ giữ mãi quyền trượng, trong lòng hổ thẹn áy náy đối với đứa trẻ này. Tóm lại, Sangye Gyatso xưa nay vốn nghiêm khắc, lại giả vờ không hay không biết, cũng không truy hỏi đối với hành vi của Tsangyang Gyatso. Ngày nào y cũng mệt nhoài với chính sự, chẳng còn bụng dạ nào đi chỉ trích hành tung kỳ lạ vào ban đêm của Tsangyang Gyatso. Y không biết rằng, việc bỏ mặc của y có thể gây nên hậu quả không thể sửa chữa; lòng từ bi của y, có lẽ đã trở thành một sự tàn nhẫn.
Đây là một sai lầm đẹp đẽ, nhưng Tsangyang Gyatso biết rõ là sai lầm mà vẫn để mình mắc phải. Sự dung túng của Sangye Gyatso, khiến Tsangyang Gyatso càng chẳng chút kiêng dè, họ suy lòng khắc biết chẳng cần nói ra, cho rằng làm đến không chút sơ hở thì có thể che giấu tất cả. Thế nhưng người đi trên bờ sông rồi sẽ có lúc bị nước sông tạt ướt vạt áo. Cũng giống như Tsangyang Gyatso, mỗi ngày đi về trên con đường núi giữa điện Phật và thế tục, làm sao có thể muôn lần không sơ suất một lần.
Mỗi người sinh ra đều được sắp xếp sẵn mệnh số, khi bạn có quá nhiều, ông trời sẽ dùng phương thức khác đoạt đi một vài thứ nào đó. Cũng như Tsangyang Gyatso, thời gian mấy tháng sống hết mình tiêu hao, khiến hạnh phúc còn lại của Ngài đã chẳng nhiều nhặn gì. Ngài một lòng muốn níu giữ tình duyên, rốt cuộc vẫn là ngắn ngủi, tựa như một cơn gió mát, dịu dàng mơn man trên mặt, lại chẳng thể nào nắm bắt được. Đều biết giấc mộng thật sự rất đẹp,nhưng sau khi tỉnh mộng, bạn sẽ phải dốc túi trả lại những thứ có được, cho đến khi cháy túi.
Đó là một đêm đông đẹp đẽ, hoa tuyết nhẹ nhàng mặc sức vờn bay, quán rượu trên phố Barkhor dường như càng náo nhiệt hơn ngày thường. Họ quây quần bên lò hâm rượu, ngắm tuyết bay lả tả, hưởng thụ cảnh đẹp ông trời ban tặng cho nhân gian. Ngày hôm đó người đến cung Potala cầu nguyện ra về từ sớm, Tsangyang Gyatso cũng đến quán rượu sớm hơn thường ngày. Một người có hồn thơ chắc chắn sẽ yêu tuyết, đêm đó Tsangyang Gyatso đã uống rất nhiều rượu, Ngài phải uống say mới thôi.
Sau khi uống say, Tsangyang Gyatso cùng người đẹp Qonggyai Dawa Dolma quấn quýt mãi không rời, Ngài hoàn toàn không phát giác ra thần vận mệnh sắp trừng phạt thói phóng túng của Ngài. Hoan tình của một đêm đó sẽ là cuối cùng, mà hoa tuyết là quà tặng đẹp nhất cao xanh ban cho họ. Khi duyên đến bạn chẳng ngăn cản nổi, khi duyên đi bạn cũng không thể níu kéo. Duyên phận đối với mỗi người đều công bằng, dù bạn là Phật chí cao, hay là lãng tử lưu lạc đầu đường xó chợ, đều xem như nhau.
Sự việc bại lộ bắt nguồn từ trận tuyết lớn trắng xóa đẹp đẽ này. Một màu trắng tinh không tì vết, lại đem đến cho Tsangyang Gyatso một tai nạn không thể tránh khỏi. Sáng sớm của đêm đông, Tsangyang Gyatso rời khỏi chăn êm nệm ấm, lưu luyến không nỡ từ biệt người tình. Tuyết đọng dày cộp che lấp con đường lên núi, thấy trời sắp sáng hẳn, sư sãi trong cung Potala sẽ dậy sớm mở cửa quét tuyết, Tsangyang Gyatso đành vội vã đi gấp. Thế nhưng Ngài đã sơ ý, trên đất tuyết lưu lại hai hàng dấu chân sâu hoắm, một đầu dẫn đến điện Phật trang nghiêm, một đầu dẫn đến cõi trần xô bồ.
Đây là chứng cứ phạm tội, là chứng cứ không thể chối cãi. Tuyết trắng đã bán đứng Ngài, tiết lộ thói đa tình của Ngài. Sư sãi dậy sớm mở cửa tu viện, hai hàng dấu chân trên tuyết đã chứng thực lãng tử Dangsang Wangpo trên đường phố Lhasa chính là vị Phật sống Tsangyang Gyatso trong cung Potala. Vị Phật sống chí tôn không giữ thanh quy, lưu luyến tình yêu phàm trần, điều này có nghĩa Ngài sẽ đón nhận trừng phạt ra sao?