Edit: Mina
Cừ Chiêu không biểu lộ cảm xúc gì, hỏi cô: “Thử một lần?”
Tuế Hòa gật đầu, “Đúng vậy, thử một lần.”
“Bởi vì chuyện ngày hôm nay?”
“Cũng không phải hoàn toàn.” Tuế Hòa tiến lên nắm tay hắn, “Bởi vì rất nhiều chuyện, tớ cũng nói không rõ được. Tớ không thể nói trước tớ sẽ thích cậu, cậu cũng đừng nói cậu yêu tớ yêu đến chết đi sống lại.”
Cô cúi đầu cười, vén sợi tóc rũ trước ngực ra sau tai, lúc lại ngước mắt lên, Cừ Chiêu thấy được ánh sao.
Cô nói: “Chúng ta thử ở bên nhau một thời gian được không?”
“Thử ở bên nhau?” Cừ Chiêu cười đến không biết xấu hổ, “Đợi đến khi bắt đầu thử, có phải vẫn cần tuân thủ những nguyên tắc đó của cậu không?”
“Không cần.”
Cừ Chiêu hơi giật mình, lặp lại câu nói của cô: “Không cần?”
Tuế Hòa khẳng định nói: “Không cần. Tất cả những tiếp xúc thân mật mà một cặp đôi yêu nhau làm, chúng ta đều có thể làm.”
Cô lắc bàn tay đan xen nhau của hai người, “Chẳng hạn như dắt tay.”
Sau đó cô lại ôm thắt lưng Cừ Chiêu rồi buông ra, “Chẳng hạn như ôm.”
Cừ Chiêu kéo eo cô về, cơ thể hai người dán sát nhau, “Còn chẳng hạn như gì nữa?”
Tuế Hòa bị hắn ôm eo, tay chân vẫn cử động dễ dàng, không hề khó chịu, cô cười: “Chẳng hạn như hôn môi, lại chẳng hạn như… Làm tình.”
Cừ Chiêu nhíu mày: “Tuế Hòa!”
Loại tiết mục “Báo ân” này, hắn một chút cũng không thích.
Một chút cũng không giống Tuế Hòa.
Tuế Hòa buồn rầu cắn môi, không biết giải thích sao, cô thật sự không nói đùa.
Cừ Chiêu có ý nghĩa đặc biệt với cô như nào cô rất rõ. Ở đây, nếu bên người cô không phải là Cừ Chiêu, vậy thì cũng không có khả năng là người khác.
“Tớ thật sự nghiêm túc, chúng ta thử một lần đi.”
“Thế chia tay thì làm sao bây giờ?” Cừ Chiêu hỏi.
“Trong thời gian thử mà chia tay thì gọi là kết thúc.”
“Nếu không chia tay thì sao? Gọi là gì?”
Tuế Hòa dò hỏi: “Gọi là chính thức thông qua?”
Ánh mắt Cừ Chiêu ảm đạm, nhìn cô không chớp mắt, cuối cùng vẫn thất bại, hắn xoa đầu Tuế Hòa, để mặt cô dán vào lồng ngực hắn, “Vậy thử một lần đi.”
Ôm nhau là khoảng cách gần nhất, bởi vì trái tim hai người gần nhau nhất.
Ôm nhau là khoảng cách xa nhất, bởi vì hai người đều không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương.
Tai Tuế Hòa dựa vào ngực trái Cừ Chiêu, tiếng tim hắn đập rất bình ổn, cũng giống tâm trạng cô, yên tĩnh bình thản.
Một tiếng trước gặp phải chuyện bị theo dõi, cô hung hăng chém một nhát dao vào trong lòng, miệng vết thương thối rữa, ghê tởm đến không còn cảm giác.
Cô thật may mắn vì bên người có Cừ Chiêu.
Bất luận hắn xuất phát từ mục đích gì mà lại quay trở về bên cô, cô vẫn cảm thấy may mắn.
Mà Cừ Chiêu sẽ làm gì tên cuồng theo dõi kia, cô cũng không có ý kiến gì.
Bởi vì người nọ đáng bị trừng phạt.
Có thể là do có ký ức kiếp trước, Tuế Hòa luôn cảm thấy Cừ Chiêu sẽ không để yên cho tên cuồng theo dõi kia.
Cô không có chút gánh nặng nào, hơn nữa còn cao hứng ôm chặt Cừ Chiêu hơn.
Az, vẫn là ngửi thấy mùi an tâm từ trên người Cừ Chiêu.
Cừ Chiêu ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng nhưng không hề vui vẻ hưng phấn như trong dự đoán.
Hắn rũ mắt nhìn xuống, lòng đầy thất bại.
Trái tim Tuế Hòa quá khó để người ta đi vào.
Nhưng khi vòng tay ôm eo ngày càng chặt hơn, hắn lại thay đổi suy nghĩ, lại phấn khích.
Có lẽ đây là một khởi đầu hoàn hảo, hết thảy trầm luân đều bắt đầu từ thử.
Tuế Hòa là muốn khiến cho người ta khó đoán như vậy, khiêu khích tính khiêu chiến.
Cừ Chiêu cười đến nhất định phải có bằng được (*), hắn vẫn không tin không bắt được Tuế Hòa.
(*) Nguyên văn: Thế tại tất đắc ( 势在必得): Dùng để miêu tả khí thế của một người kiên định phải có được thứ gì đó. ( Nguồn: Baidu)
Tối nay thời tiết khá đẹp.
Đây là lần đầu tiên Cừ Chiêu tiến vào chung cư Tuế Hòa ở.
“Sao con thỏ này vẫn còn?”
Trên bàn trà có một con thỏ tai cụp màu hồng phấn, là năm lớp 10 hắn dùng tiền làm công mua tặng Tuế Hòa.
“Cậu làm công cả nửa tháng mới mua được mà, sao có thể tùy tiện vứt lung tung chứ?”
Khi đó Cừ Chiêu làm công nửa tháng, sau khi bị ông chủ ra sức bóc lột sức lao động lại chỉ nhận được một nửa số tiền lương ban đầu hứa hẹn. Công việc này là lén đi làm thêm, còn gạt Tuế Hòa, hắn lại không thể giải thích đành vội vàng mua quà tặng Tuế Hòa.
Vì thế chưa nói gì liền cầm tiền rời đi.
Sau đó, lại vẫn là Tuế Hòa không cẩn thận biết được, thuê mấy tên côn đồ đi đòi tiền.
Tuế Hòa nhéo tai con thỏ, nhìn hắn chớp mắt cười, “Con thỏ này tớ rất thích.”
Khi đó Cừ Chiêu trong lòng nghĩ, chắc chắn Tuế Hòa đang châm chọc hắn.
Nhưng lúc này nghe thấy Tuế Hòa thuận miệng nói như vậy, hắn lại không có cái suy nghĩ lúc đó nữa.
Hắn không biết nên nghĩ cái gì.
Đầu óc hỗn độn, miệng cũng không nghe theo sai bảo.
“Tuế Hòa, chúng ta ngủ một giấc đi!”