Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến – Tập 2

Chương 33

Tác giả: Đinh Mặc

Type: Nhã

Đứng trước căn nhà cũ của ông nội Kha, nhìn hồ nước lăn tăn gợn sóng, Giản Dao thắc mắc: “Sao lại đến đây?”

Bạc Cận Ngôn bắt đầu phân tích: “Chiều cao của Kha Ái và Kha Thiển khoảng trên dưới 1m75, thi thể không dễ xử lý. Nhưng ở trong nước, Kha Ái có một chiếc xe sang tay nên đi lại khá thuận tiện. Kha Thiển sớm dự định tuần sau xuất ngoại, tất nhiên đã xử lý thi thể xong rồi. Tình cảm cậu ta dành cho chị gái rất sâu sắc, nhất định không vứt xác tuỳ ý, nhưng cũng không thể công khai an táng, e rằng cũng không nỡ thiêu xác. Kha Thiến là người rất xem trọng tướng mạo. Cậu ta nỡ thiêu chị mình thành một đống tro tàn hay sao? Cậu ta sẽ không chịu nổi cảnh tượng đó.

Như vậy, giấu ở đâu mới là thượng sách? Nhìn chung, cuộc đời cậu ta có rất ít ký ức chung với chị mình, ngoại trừ thời gian gần đây và hồi bố mẹ vẫn còn. Tuy nhiên, ngôi nhà họ sống lúc còn bé toàn bộ đã bị phá dỡ, di dời đi nơi khác, chỉ có hồ nước này chưa bao giờ thay đổi mà thôi.

Còn gì hay hơn việc để Kha Ái chìm dưới đáy hồ này, vĩnh viễn trông về ngôi nhà của họ như một cách để lưu giữ kỷ niệm?”

Giản Dao nghe thấy mà lòng lạnh toát. Cô quay đầu nhìn về phía chồng mình. Trong bóng đêm, gương mặt anh lạnh lùng sắc bén, đôi mắt kia tối đen, sâu hút như hồ nước trước mặt.

“Anh rất hiểu cậu ta…” Giản Dao không nhịn được: “Giống như…anh chính là cậu ta vậy.”

Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “Anh nhìn nhận đây là một lời tán dương. Em yêu, muốn trở thành chuyên gia phác hoạ tâm lý tội phạm hàng đầu thì ta chính là tội, và tội chính là ta.”

Giản Dao chấn động. Cô ngẩng đầu nhìn quanh, cảnh sát khu vực đã bắt đầu công việc trục vớt. May là hồ nước không lớn, tầm hơn nghìn mét vuông, chỉ một đêm chắc sẽ lục soát được hết toàn bộ. Nếu Kha Ái. thật sự ở đây, nửa năm qua hẳn đã hoá thành một bộ xương trắng nơi đáy hồ rồi.

Trời gần sáng, hai người đứng bên hồ một lát,  Giản Dao ngáp dài. Bạc Cận Ngôn đưa tay choàng qua vai, vuốt ve cổ cô: “Em ngủ một lát đi.”

“Còn anh?”

“Anh phải túc trực ở đây từng giây từng phút.”

“Ừm, vậy em ngủ một chút rồi thay ca cho anh.”

Giản Dao trèo lên xe, nằm ở hàn ghế sau, đắp áo vest của anh. Bạc Cận Ngôn đứng bên ngoài nhìn dáng vẻ cô co cuộn, chợt nở nụ cười.

Giản Dao hỏi khẽ: “Anh cươi gì vậy?”

“Không có gì.”

Giản Dao nhanh chóng ngủ thiếp đi. Bạc Cận Ngôn tựa vào cửa xe, lẳng lặng nhìn về phương xa.

Chân trời dần hửng sáng. Giản Dao mở mắt thấy anh vẫn đứng bên ngoài liền vội vàng ngồi dậy. “Sao anh không gọi em dậy thay ca cho anh?”

Mắt anh đong đầy nét cười. “Một buổi tối thôi mà. Người đàn ông có trách nhiệm sẽ không đánh thức vợ mình rồi đi ngủ.”

Giản Dao câm nín. Được lắm, cứ muốn tỏ vẻ gì chứ, quả là chứng nào tật nấy, mãi không chịu sửa. Cô khẽ trách chồng “Bày đặt anh hùng gì chứ, anh đã hai ngày không ngủ rồi. Có mình đồng da sắt cũng không chịu nổi.”

Dù đôi mắt đã hằn tia máu, quầng thâm dưới mắt cũng đậm mau nhưng tinh thần anh vẫn phấn chấn, rạng ngời: “Hôm nay, nhất định chúng ta sẽ phá được vụ án, sau đó về nhà ngủ cho đã”. Anh ngập ngừng nhỏ giọng nói: “Hai chúng ta cùng ngủ.”

Giản Dao không nhịn được bật cười.

Một cảnh sát rảo bước chạy đến: “Giáo sư Bạc, cô Giản, đã trục vớt cả hồ rồi nhưng không phát hiện được bất cứ thứ gì khả nghi.”

Giản Dao sửng sốt. Bạc Cận Ngôn mím môi, bước sát đến mép hồ, trầm tư quan sát.

***

Phương Thanh ngồi trên mặt đất, chẳng biết đã ngủ gục từ lúc nào. Khi đầu nghiêng hẳn sang một bên đập vào bàn, anh mới giật mình tỉnh dậy. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời hửng sáng ngoài cửa sổ. Mấy nhân viên giám định đang thu dọn đồ đạc, xem ra công việc của họ sắp hoàn thành.

Phương Thanh đột ngột đứng dậy. Một cảnh sát hình sự bên cạnh cười hỏi: “Sếp Phương, anh đã vật vờ ở đây cả đêm rồi, có ngộ ra được điều gì chưa?”

Tuy anh chưa suy nghĩ tỏ tường nhưng vẫn cố tình tỏ ra thần bí: “Thiên cơ bất khả lộ.” Khiến đám cảnh sát xung quanh cười ha hả.

Sắp thu đội rồi mà tâm trí Phương Thanh vẫn rối như tơ vò. Dường như đầu mối đã gần ngay trước mắt, nhưng con thiếu chút nữa mới có thể chạm đến. Anh châm điếu thuốc, theo mọi người đi ra ngoài.

Sinh viên trường Thanh Đô đều rất chăm chỉ. Mới sáng sớm đã có người vào toà nhà thí nghiệm. Phương Thanh đi ngang qua một sinh viên, vừa được mấy bước chợt khựng lại. Anh quay đầu gọi: “Này, bạn gì ơi!”

Bạn sinh viên kia quay người lại, lịch sự hỏi: “Có chuyện gì không?”

Phương Thanh nhìn chằm chằm chiếc túi đen to đùng trong tay cậu ta: “Đây là gì thế?”

“Phế phẩm thí nghiệm.”

“Mang đi đâu?”

“Bãi rác thí nghiệm tầng một.”

Phương Thanh thoáng giật mình. Trong phòng thí nghiệm của Kha Thiển có thùng rác, tất cả những thứ bỏ đi đều được nhân viên giám định thu gom. Họ không ngờ còn có bãi rác tập trung ngoài này. Anh lập tức gọi điện thoại cho Chu Mạt Mạt.

“Chào cô, tôi muốn xác nhận một chuyện. Mấy phế phẩm thí nghiệm chiều hôm qua của hai người đã vứt đi chưa? Chính là cai túi đen to đùng ấy?”

“Vứt rồi, là Kha Ái mang đi vứt.”

“Lúc mấy giờ?”

“Gần năm giờ.”

Phương Thanh mừng rỡ. Giỏi lắm, thời gian trùng khớp! Anh vội vàng báo với mấy cảnh sát khác: “Mọi người về trước đi.” Rồi chạy thẳng xuống dưới.

Trong chớp mắt, anh đã đứng trước bãi rác mà cậu sinh viên kia đề cập. Đó là một căn phòng ở khúc cua. Phương Thanh đứng ngoài cửa, nhìn đống túi đen chồng chất trong phòng, mỗi cái ít nhất cao bằng nửa người. Anh thở dài, đeo găng tay và khẩu trang vào, bắt đầu cắm cúi lục lọi.

Cùng lúc đó, An Nham và Cố Bàng Bàng đang ở trong nhà kho câu lạc bộ cosplay của cô ấy. Trước mắt là những trang phục đa dạng lạ mắt, đạo cụ đao kiếm, búa rìu, chiến giáp…An Nham lục tìm từng thứ một, Cố Bàng Bàng lẳng lặng đi theo. Lát sau, cậu bỗng phát hiện rất nhiều trang phục của nữ đều vô cùng hở hang.

Tuy bản thân là thanh niên thời đại mới, từng thấy mấy thứ này nhiều lần rồi, nhưng khi hình dung cô gái phía sau trong những bộ trang phục ấy, An Nham bỗng thấy cả người nóng bừng.

“Bình thườn, em hay mặc mấy bộ này à?” An Nham hỏi vu vơ.

“Ít lắm!” Cố Bàng Bàng vô tư đáp: “Em hay cosplay nhân vật cổ trang hơn.”

“À…” An Nham thở phào, bất giác mỉm cười.

Trong lúc An Nham đang cắm cúi tìm kiếm, Cố Bàng Bàng tranh thủ quan sát cậu. Đó là một chàng trai hơn hai mươi, cao dong dỏng, mặt mũi trằng trẻo, áo sơ mi phẳng phiu, giống như nam chính bước ra từ ngôn tình vậy. Lần trước, nghe mấy cảnh sát khác nói cậu rất giỏi điều tra camera giám sát nữa. Dù rằng công việc đơn giản nhưng roc ràng cậu làm việc rất chăm chỉ.

Mải suy nghĩ miên man, cô vô tình va đầu vào lưng An Nham. Mặt cô thoáng chốc nóng bừng, An Nham quay lại nhìn cô nhưng không nói gì. Hoá ra cậu đột ngột dừng bước vì có phát hiện mới. Cậu chỉ vào đống đồ đặt sát vách tường, hỏi: “Kia là gì vậy?”

“À.” Cố Bàng Bàng đáp: “Đó là con rối.”

An Nham yên lặng chốc lát rồi cùng cô đi về phía mấy con rối kia. Tổng cộng có bốn con, đều là nữ, kích cỡ gần bằng với người thật. Nhìn từ xa, cậu còn ngỡ đoa là bốn mỹ nhân duyên dáng đang đứng ngẩn ngơ, đến gần mới nhận ra có chút khác biệt với người thật. Thân thể chúng gồm từng đoạn rời rạc nối với nhau, khớp nối thô kệch rõ ràng, nhưng mái tóc chắc chắn là hàng thật, mềm mượt và đen nhánh. Màu da có phần trắng hơn người thật, phản chiếu bóng loáng dưới ánh đèn. Đôi mắt an tĩnh kia nhìn thẳng vào cậu, tưởng như sẽ “tỉnh giấc” ngay sau đó, quả thật có chút sởn tóc gáy.

An Nham xem xét từng con một, Cố Bàng Bàng thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc nên giữ im lặng. Đến con cuối cùng, cậu sững người lại, cảm thấy có chút khác lạ so với ba con trước. Phần thân thể và các khớp nối tinh xảo hơn, gáy, bả vai, khuỷu tay, cổ tay, xương chậu, đầu gối, mắt cá chân…đều có những cái lỗ nhỏ xíu.

“Đây là gì?”

“Đó là con rối biểu diễn bằng dây.”

***

Từ sáng sớm đến giữa trưa, ánh nắng soi rọi khắp căn phòn chứa rác nhưng tâm trạng Phương Thanh lại không hề sáng sủa. Mùi rác rưởi hôi thối và chất hoá học phế phẩm khiên anh sặc mũi hoa mắt. Anh còn phải cẩn thận từng li từng tí, không để mất chất hóc học hay axit độc hại gì đó còn sót lại dính vào người.

Xe gom rác có mặt đúng giờ khi vừa hửang sáng đã bị Phương Thanh chặn lại. Anh nghĩ bụng:May mà ông đây phản ứng nhanh, lỡ như “vật đó” bị xe rác xúc đi thì có tìm tám kiếp cũng không ra. Thế nhưng mắt anh sắp mờ đi vì phải lục tung cả buổi, cũng hết nửa căn phòng rồi. Anh cắn răng, tập trung lùng sục nửa bãi rác còn lại. Anh cẩn thận lấy từng món đồ bên trong một chiếc túi đen còn mới ra: Bình lọ, nhíp, giấy thử, một chiếc đồng hồ cát, hai chiếc đồng hồ cát, ba chiếc đồng hồ cát…

Anh chợt giật mình, dường như có một dòng máu nóng đột nhiên từ ngực vụt thẳng lên não, khiến động tác của anh nhanh đến chóng mặt.

Đồng hồ cát, là đồng hồ cát trong phòng thí nghiệm của Kha Thiển…và cả chiếc kệ bừa bộ nữa, rõ ràng có đổ vật gì đó bị dịch chuyển liên tục. Nói theo Bạc Cận Ngôn, Kha Ái phiên bản gốc là một người ngăn nắp và nguyên tắc, không thể nào để đồ đạc lộn xộn được. Vừa rồi, sao anh không nghĩ đến cơ chứ? Và cả mấy vết keo dính, vị trí vừa khéo đều nằm ở những chỗ trống trên kệ…Thứ vốn đặt ở đó bị tẩu tán đi là đô vật gì nhỉ?

Đồng hồ cát, rất nhiều đồng hồ cát. Vật này đến thời gian nhất định thì sức ép ở phần bên dưới sẽ tăng lên. Nó dùng để điều khiển thưa gì?

Anh vùi đầu tiếp tục lục tìm trong túi rác.

Dây, là dây, vô số sợi dây mảnh màu trắng và chắc chắn. Anh kéo từng sợi ra, cuối cùng lôi lên một thứ đồ mang hình thù kỳ lạ làm bằng sắt. Nó khá giống chiếc nỏ nhưng không phải. Bởi vì những sợi dây này dùng để kết nối thứ gì đó mà khi nãy anh đã giật một đầu dây nên món đồ bị tách rời thành nhiều mảnh sắt. Hơn nữa, Phương Thanh kéo đầu bên này thì đầu bên kia liền động đậy với lực khá mạnh.

Anh đặt món đồ sang một bên, tiếp tục rà soát trong tú, bất chợt sờ phải thứ gì đó lạnh ngắt. Phương Thanh giật mình đứng bật dậy, mở rộng miệng túi, từ từ lấy ra đồ vật to đùng kia ra.

Là một người rối xấp xỉ với vóc dáng của người thật, tóc đen hơi xoăn buông rủ, làn da trắng trẻo, mặc trang phục y hệt như “Kha Ái” hôm nay, áo phông trắng và quần jean lửng. Nơi trán, khuỷu tay, đầu gối, mắt cá chân…đều có những lỗ li ti, khớp với mấy sợi dây mảnh của món đồ bằng sắt kia.

Phương Thanh lại mò sâu dưới đáy túi, moi ra được vài đồ dùng và quần áo con trai. Anh nhớ rõ lời khai của nạn nhân Hứa Sênh hôm nay. Người tấn công cô ta chắc chắn đã mặc bộ quần áo này. Kha Thiển không kịp tiêu huỷ nên vứt vào đây. Thế nào trên này cũng còn lưu lại dấu vết nào đó.

Đặt hết đống đồ trên mặt đất, Phương Thanh ngồi thụp xuống cười lớn đầy thoả mãn. Mấy công nhân thu gom rác ngoài cửa nhìn anh với vẻ quái gở, còn tưởng anh cảnh sát này bị điên nữa.

Phương Thanh cười xong mới thấy cả người mệt lử. Đã mấy đêm anh không hề chợp mắt rồi? Không sao, hôm nay bắt người xong, anh sẽ ngủ thẳng cẳng ba nay ba đêm. Anh lấy lại tinh thần, bò dậy thì đúng lúc di động đổ chuông. Là An Nham gọi đến.

“A lô, An Nham!”

“Phương Thanh!”

Hai người lên tiếng cùng lúc.

“Tôi tra ra rồi.”

“Em biết thủ thuật che mắt là gì rồi!”

Cả hai đều thảng thốt rồi lại đồng thanh bật ra đáp án: “Con rối điều khiển bằng dây!”

Phương Thanh cười khà: “Tên nhóc này, giỏi lắm! Lập tức về Cục Cảnh sát, gọi cho Bạc Cận Ngôn.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, An Nham ôm con rối nhìn Cố Bàng Bàng: “Tôi phải về Cục ngay bây giờ.”

“Dạ được. Anh khỏi lo cho em, em đi xe buýt về cũng được.”

An Nham ngập ngừng: “Xin lỗi…và cảm ơn em.”

Cố Bàng Bàng chỉ cười đáp lại. Cả hai cùng quay người đi ra cửa. Vừa được vài bước, An Nham bỗng ngoái đầu nhắn nhủ cô: “Cảnh sát chúng tôi sẽ không bắt em giúp không công đâu, hơn nữa còn lấy cả con rối của em đi thế này. Mấy ngày sau, tôi mời em ăn cơm nhé?”

Tim Cố Bàng Bàng đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Được ạ!”

Hai người đi tiếp vài bước thì Cố Bàng Bàng chợt nhớ đến thời gian hẹn gặp: “Vậy thứ mấy ạ? Thứ Ba, thứ Tư em đều có lớp.”

An NHam quay đầu nhìn cô, nở nụ cười ôn hoà, rạng rỡ khoe hàm răng trắng tinh và gương mặt đã thoáng ửng hồng.

“Hôm nay, vụ án giải quyết xong, phần việc tổng kết của tôi chắc mất khoảng hai đến ba ngày nữa. Tối thứ sáu được không?”

“Dạ!” Mặt Cố Bàng Bàng đỏ bừng.

“Sáu giờ tối, tôi sẽ lái xe đến cổng trường đón em.”

“Được.”

***

Mặt trời chói chang chiếu những vạt nắng óng ánh trên mặt hồ. Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn bình tĩnh và ung dung. “Không, tiếp tục tìm. Trời đất bao la, nhưng Kha Thiển chỉ có thể chọn nơi này làm trạm dừng cuối cùng cho cuộc đời Kha Ái. Nếu không tìm được trong hồ thì mở rộng phạm vi lục soát.” Ánh mắt anh phóng ra xa hơn. Đó là bãi cỏ ven hồ, trải dài tới con đê và gò núi thấp phía đối diện.”Tìm kỹ những nơi kia.”

“Rõ!”

Nhóm cảnh sát tiếp tục bận rộn, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cũng gia nhập đội tièm kiếm. Những tia nắng dần chếch về phía Tây, người Giản Dao đã mồ hôi nhễ nhại. Thỉnh thoảng, cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy gương mặt anh cũng ướt đẫm như mình. Dẫu vậy, thần sắc và ánh mắt của anh vẫn kiên định, lạnh lùng. Anh tỉ mỉ tìm kiếm từng ngóc ngách với quyết tâm cao độ. Đây chính là người đàn ông mà cô yêu sâu sắc. Dù bất cứ lúc nao, bất cứ nơi đâu, chỉ cần có sự hiện diện của anh thì sẽ không có vong linh nào chết không nhắm mắt.

Giản Dao nghỉ tay đưa cho anh bình nước: “Anh uống một chút đi.”

Bạc Cận Ngôn nhận lấy, vặn nắp rồi vuốt nhẹ tóc cô: “Cảm ơn em.”

Giản Dao mỉm cười. Đúng lúc này, di động trong túi áo anh vang lên. Bạc Cận Ngôn nhìn thoáng qua màn hình rồi bắt máy: “A lô?”

Sau đó, anh liếc nhìn cô, quay người đi đến một góc khác. Giản Dao ngơ ngác nhìn anh, thắc mắc ông chồng mình lại giở trò thần bí gì nữa đây?

Bạc Cận Ngôn đi xa vài bước mới cất lời: “Bây giờ, tôi không có ở nhà.”

Là nhân viên chuyển phát nhanh gọi đến. “Anh Bạc, đây la bưu kiện quốc tế, còn có bảo hiểm hàng hoá vận chuyển, chắc chắn rất quý giá. Anh phải đích thân ký nhận mới được.”

“Được, vậy cậu cứ gửi ở bưu điện gần Cục Cảnh sát đi, tôi sẽ đến lấy.”

Cúp điện thoại, anh vừa quay người đã thấy Giản Dao nhìn mình chằm chằm. Anh ra vẻ thản nhiên: “Em nhìn gì vậy? Mau làm việc đi.”

“Hừm…” Cô cong môi.

Lúc này, nhóm cảnh sát ở đê đập phía trước xôn xao nói: “Có phát hiện rồi.”

Bạc Cận Ngôn và Giản Dao phấn chấn hẳn, rảo bước chạy đến.

Đây là một hầm trú ẩn được xây dựng từ lâu phía dưới con đê. Cỏ dại mọc cao nên che khuất cửa hầm, vì thế lúc trước không bị ai phát hiện. Giản Dao đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện căn hầm này vừa vặn đối diện với nhà cũ học Kha, chỉ cách nhau bởi hồ nước.

Mọi người bật đèn pin từ từ tiến vào căn hầm. Hầm không sâu, họ đi khoảng mười mấy mét đã chạm phải vách tường đá đen lởm chởm phía trong cùng. Có một người yên lặng tựa vao đó, không hề động đậy. Nói chính xác hơn, đó là một thi thể đã bắt đầu thối rữa.

Thi thể mặc váy lụa trắng, chân mang đôi giày thêu. Chẳng qua lớp vải lụa kia đã nhuốm màu máu khô đen kịt. Gương mặt thi thể khô đét, cánh tay trơ xương, lẳng lặng nhìn mọi người trong không gian u tối.

Chỉ cần là người có chút kiến thức pháp y, vừa nhìn kết cấu bộ xương sẽ biết ngay đây là một thi thể nữ, giống hệt với bộ dạng Kha Ái chết thay Kha Thiển hôm ấy.

Bạc Cận Ngôn và Giản Dao im lặng đứng trước thi thể. Những người còn lại đều kinh hoàng vì cảnh tượng này. Cuối cùng họ đã tìm được cô ấy, một thi thể gắn kết hai sinh mạng.

Bình luận