Năm ngày sau Jewel vẫn chờ đợi bị đánh thức khỏi giấc ngủ bởi những tiếng thét kinh hãi của một cô bé con. Nhưng mãi không thấy xảy ra. Thay vào đó cô lại khó ngủ vì quá yên tĩnh; cả đời cô đã quen với tiếng ồn ào và hối hả của thành phố bao quanh cô trong giấc ngủ rồi.
Từ cửa sổ phòng ngủ của mình vào buổi sáng ngay sau ngày cô đến, cô đã trông thấy một bé gái khoảng quá sáu tuổi đi dạo với một phụ nữ mà cô đoán là cô bảo mẫu. Đứa bé trông nhỏ nhắn và có khung người thanh mảnh với mái tóc vàng óng của bá tước chảy tràn xuống lưng dưới chiếc mũ nhung. Cô bé mặc một chiếc áo choàng nhung màu rượu vang hợp mốt trông như một quý cô nhỏ sành điệu.
Nhưng điều làm Jewel ngỡ ngàng nhất về đứa bé là dường như nó hoàn toàn không có nét gì giống con nít. Nó không cười, chạy nhảy, hay hò hét như những gì người ta có thể trông đợi ở một bé gái khi được chơi ngoài trời. Đứa bé chỉ bước đi trong lặng lẽ, tay đặt trong tay cô bảo mẫu, không ngoảnh sang tái cũng như sang phải cho đến khi hai người đi vòng qua một hàng rào bằng cây thủy lạp và biến mất khỏi tầm nhìn. Jewel nhìn theo họ một lúc, rồi nhún vai. Con gái của bá tước không phải mối quan tâm của cô. Và cũng chẳng hơn gì ngài bá tước.
Cô không nhìn thấy bá tước lần nào kể từ ngày họ đến đây. Cô đã rụt rè hỏi về anh ta trong buổi sáng đầu tiên, và nhận được thông báo bởi một Johnson mặt tỉnh khô rằng ông chủ đã ‘ra ngoài’. Và ‘ra ngoài’ hoặc ‘bận việc’ là hai từ ông ta luôn nói cho đến khi cô thôi không hỏi nữa. Chỉ có một lần cô thoáng thấy anh ta phi ngựa lao từ trong tàu ngựa ra như thể một đàn chó săn của địa ngục đang đuổi sát gót, nhưng ngoài lần đó ra thì cô chẳng thấy anh ta đâu. Và sự thiếu quan tâm rành rành của anh ta đối với tình hình của cô vừa làm cô giận dữ lại vừa, kỳ cục thay, đau đớn.
Anh ta đã để lại những hướng dẫn rằng cô cần được cung cấp một tủ áo, và ngay buổi sáng đầu tiên một người thợ may đã đến nhà. Bà ta bắt tay vào quá trình kéo đẩy Jewel cho đến khi cô muốn hét toáng lên.
Nhưng một trong những chiếc áo dài mới đầu tiên của cô đã đến ngay ngày hôm ấy. Jewel, dù không muốn thừa nhận, cảm thấy vui mừng khấp khởi. Đời cô chưa bao giờ được mặc một cái áo dành riêng cho mình. Jewel chắc chắn rằng những cái áo đó sẽ rất đẹp. Bất cứ thứ gì cũng khá hơn cái váy len đen gây ngứa. Dù bây giờ cô đã mặc một số quần áo lót thích hợp – cô dứt khoát từ chối mặc cooc xê, chúng làm cô cảm thấy không thở nổi – cái váy rất ngứa. Chỉ là bây giờ cô đã đủ hiểu biết để chỉ gãi khi có một mình.
Trừ người thợ may ra thì Jewel không nhìn thấy một ai bên ngoài tòa nhà. Cô dành thời gian khám phá ngôi nhà và đất đai, cố gắng hết sức để ở ngoài đường đi của tất cả mọi người. Có đến một quân đoàn gia nhân thực sự. Những cô hầu lo chuyện bếp núc và những người giặt là, những cô hầu trong phòng khách và trên lầu, những người gác cửa và cấp thấp hơn gác cửa, những người làm vườn và cấp thấp hơn làm vườn, cộng thêm cô bảo mẫu của Chloe, Leister, người hầu của bá tước, Johnson và bà Johnson. Người nào cũng nhún gối chào c mỗi khi trông thấy cô, điều làm cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Cô không biết phải đáp lễ ra sao trước sự chào hỏi như thế. Cô có nên nhún gối lại, hay mỉm cười, hay nói lời cảm ơn, hay ngó lơ hết thảy? Trong sự bối rối, cô đã chọn giải pháp sau cùng và rồi tự hỏi liệu đó có phải là nguyên do khiến những gia nhân không bao giờ bắt chuyện với cô. Hay có lẽ họ không được phép nói chuyện với cô?
Làm một người quý tộc phức tạp hơn cô nghĩ nhiều. Thậm chí ăn cũng là một thử thách. Sau cái lần ăn thử một bữa trong phòng ăn xa hoa, ngồi một mình ở cái bàn đủ lớn cho năm mươi người ngồi, cô đã thề sẽ không đời nào lặp lại kinh nghiệm đó nữa. Hai gia nhân phục vụ cho bữa ăn của cô trong khi Johnson đứng giám sát. Thức ăn thì đủ no cho ít nhất là mười người, và chiếc bàn ngập trong đồ pha lê, đồ bạc, đồ sứ Trung Hoa lấp lánh. Jewel hầu như không biết sử dụng chúng như thế nào.
Kể từ đó, cô ăn ở một cái khay trong phòng mình. Nhưng cô bắt đầu mệt mỏi vì chẳng có ai nói chuyện cùng. Chắc chắn giàu có không hẳn đã đi cùng niềm vui như cô mong đợi. Cô đơn độc, không thoải mái, và càng lúc càng cảm thấy như một con cá mắc cạn. Lần đầu tiên cô được nhàn nhã, và cô quyết định rằng cô chưa bao giờ phải trải qua cảm giác buồn chán như thế trong đời.
Cho nên khi Emily gõ cửa phòng cô sau bữa ăn trưa của ngày thứ năm với lời thông báo rằng quần áo của cô đã được mang đến, Jewel chào đón sự kiện này với đôi tay rộng mở. Với một lượng hàng lớn như thế – đâu phải ngày nào cũng có người đặt bà Soames cung cấp nguyên một tủ áo đâu – người thợ may đã đích thân đến thay vì chỉ gửi trang phục tới như thói quen của mình.
“Cô đây rồi, cô Stratham. Và tôi hy vọng cô thích chúng,” bà Soames nói khi bà ta chuẩn bị rời đi và giao những đơn hàng vào tay Emily. Cô hầu gái, phấn khích trước viễn cảnh cô chủ của mình cuối cùng cũng có một tủ áo thực sự, đã mở hết các hộp và trải những thứ bên trong ra giường. Trước tiên là những cái váy lót trắng bằng vải lanh, những chiếc sơ mi lụa trắng, những chiếc áo ngủ vải mịn màu trắng, những đôi tất trắng bằng lụa và cotton, nịt bít tất, cooc xê, và rồi một loạt áo dài chỉ có màu đen. Gương mặt Emily xìu xuống còn mắt Jewel thì mở to.
“Nhưng bà ạ, chúng toàn nà màu đen!” Jewel yếu ớt phản đối với bà Soames.
Lông mày người thợ may nhướng lên khi mắt bà lướt trên người Jewel với vẻ nhún nhường. “Tất nhiên chúng phải như vậy rồi, cô Stratham thân mến. Theo như mệnh lệnh của đức ngài. Ông ấy cho tôi biết là chồng cô mới mất.”
“Ồ, ồ, à phải, chồng tôi,” Jewel nói trệu trạo, gần như quên béng mất là mình đã lấy chồng, huống chi là ở góa. Cô đã từng thấy các bà vợ của những ông chủ hiệu mặc đồ đen đi trên đường sau khi những ông chồng của họ qua đời, nhưng họ là những bà già, cưới chồng từ bao nhiêu năm. Còn cô không thể mặc đồ đen cho đến hết đời được! Và xét đến chất lượng những bộ trang phục bá tước đã đặt may cho cô, thì rõ ràng anh ta trông đợi cô làm như thế.
“Bà đợi ở đây được không? Tôi phải đi lói chúc chuyện với một người.” Mắt Jewel long lanh quả quyết khi cô đi ra khỏi phòng để tìm bá tước. Mặc đồ đen trong nữa thế kỷ tới vì một ông chồng cô chẳng biết gì mấy đúng là nực cười.
“Tôi có thể giúp gì cô, cô Julia?” Một trong những người hầu – hay là thấp hơn người hầu, cô không biết – hiện ra từ bóng tối bên dưới cần thang khi cô bước xuống sảnh lớn.
“Tôi đang tìm đức ngài,” cô thông báo, nhìn thẳng vào mắt anh ta như thể thách anh ta ngăn cản cô.
“Tôi nghĩ đức ngài ở trong thư viện, cô Julia.”
“Chỗ đó ở đâu?”
“Tầng một chái nhà phía bắc. Nhưng… Cô Julia này, ông ấy đã đưa ra mệnh lệnh rất rõ là không muốn bị làm phiền.”
“Hừ chỉ giỏi bắt lạt,” Jewel lẩm bẩm khi cô đi vào đường dẫn đến chái nhà phía bắc. Việc khám phá ngôi nhà lúc trước của cô đã phát huy tác dụng, khi cô dễ dàng tìm thấy lối đi xuyên qua những hành lang phức tạp tới một cách cửa luôn luôn đóng chặt ở tầng mộ. Chỉ thoáng dừng lại để hít một hơi thở sâu, cô khẽ gõ những khớp ngón tay lên cánh cửa gỗ sồi bóng loáng.
“Ai đó?” Tiếng bá tước vọng ra, sự bực bội hiện rõ trong giọng.
“Là tôi, Jewel – à, Julia, thưa ngài,” Jewel trả lời. Sau một khoảng dừng ngắn ngủi cô nghe thấy một câu dứt khoát, ‘Đi chỗ khác.” Cơn giận của cô dâng lên. Chỉ vì anh ta là bá tước quyền thế không có nghĩa là anh ta có thể xua đuổi cô như thể cô chẳng là cái thá gì! Ánh gây chiến nhen lên trong mắt cô khi cô vặn nắm đấm và mở cửa ra.
Bá tước đang nằm ướn ra chiếc ghế bành lớn trước lò sưởi, một chân đi giày ống gác lên ghế để chân trong khi chân còn lại tựa vững chắc trên thảm trải sàn. Một chiếc cốc đựng thứ chất lỏng màu hổ phách nắm trên tay trong khi cái chai đựng nhiều hơn nằm trên bàn chỗ anh ta tựa khuỷu tay. Một điếu xì gà dài và mảnh nằm trong chiếc đĩa vàng cũng đặt ở trên bàn, làn khói trắng lững lờ từ đó bay lên. Trên giá để chân một cuốn sách để mở nằm úp mặt xuống. Anh ta mặc áo sơ mi xắn tayáo vét hay cà vạt, và quần dài bằng da hoẵng thay vì quần ống túm như cô đoán. Ánh lửa lấp lánh trên mái tóc như dát vàng của anh ta, nhưng gương mặt lại chìm trong bóng tối. Jewel chỉ có thể trông thấy tia sáng trong đôi mắt anh ta khi chúng chầm chậm di chuyển trên người cô từ đầu đến chân.
“Cô biết không, tôi gần như đã quên mất cô? Nếu cô định bỏ đi lần nữa, tôi có thể thành công hoàn toàn.” Giọng anh ta líu nhíu, và nếu không phải là căm ghét mãnh liệt thì chắc chắn cũng không phải chào mừng. Jewel hếch cằm lên, và cô bước hai bước vào trong phòng.
“Cứ vào hẳn đi,” anh ta mỉa mai.
Jewel phớt lờ cả câu nói đó, dứt khoát tiến tới cho đến khi cô đứng bên cạnh cái ghế để chân nơi chiếc giày ống của anh ta vẫn gác lên. Anh ta ngồi yên không nhúc nhích, ngước nhìn cô qua đôi mắt nheo lại mà giờ Jewel có thể thấy là nó đỏ ngầu.
“Ông hui vào đây để uống dượu!” Việc khám phá ra anh ta ít nhất cũng là một kẻ bệ rạc khiến cô ngạc nhiên, nếu không cô đã chẳng bao giờ nói to thành tiếng.
“Liên quan quái gì đến cô?” anh ta gầm gừ. Trong khi cô nhìn anh ta thong thả đưa cái cốc lên môi và uống cạn lượng rượu trong đó, rồi rót tiếp cốc khác.
Không phải lời nói mà cái cách anh ta nói mới làm cô nổi giận.
“Nó chẳng phải việc của tôi, nếu như ông muống sau xỉn,” cô chân thành đồng ý, và hai mắt anh ta long lên với cô một thoáng trước khi chuyển sang cốc rượu.
“Đúng phóc, chẳng phải sao,” anh ta lầm bầm, và uống thêm một hơi dài.
Quan sát anh ta, Jewel nghĩ anh ta trông không hề giống một đức ngài hắc ám mà cô đã quen ở London. Người đàn ông này đẹp trai, nhưng là một vẻ đẹp gắt gỏng và cẩu thả thay vì giống với bộ trang phục hoàn hảo mà cô nghĩ là đặc trưng tiêu biểu ở anh ta. Mái tóc anh ta rối bù, râu mọc lởm chởm trên hai má, và chiếc áo sơ mi trắng hơi nhàu nhĩ. Nhìn chung, Jewel nghĩ cô có thể thích người đàn ông này hơn người kia – nếu bề ngoài là tất cả. Trong tình trạng này anh ta gần như không đáng sợ; ít nhất là thế, vì cô đã quen với những người đàn ông ầm ĩ, chửi thề, nốc rượu, nên cô không thấy anh ta đáng sợ.
“Cô muốn gì đây?” Anh ta lại đưa mắt nhìn cô. Trong cơn sốc khi trông thấy anh ta như thế này, cô đã quên bẵng mục đích của mình.
“Nà những chiếc áo ông đặt may cho tôi, chúng đều có mày đen!” Cô cáo buộc, sự bất bình của cô dâng lên dữ dội.
“Thế à, thì sao nào?” Căn cứ vào tông giọng anh ta thì rõ ràng rằng anh đã mất nốt chút hứng thú cỏn con có thể có trong lý do cô xông vào chốn riêng tư của anh ta.
Jewel trừng trừng nhìn anh ta. “Nếu ông chịu khó hỏi tôi trước khi ông đi đặc chúng, thì tôi đã lói với ông rằng tôi không thích màu đen. Tôi muốn bảo bà Soames sửa nại chúng, đổi sang màu khác.”
Anh ta lắc đầu làm một cử chỉ từ chối. “Không thể được. Trừ phi cô quên mất giờ cô là quả phụ. Cô đang để tang.”
“Ông cũng thế nếu Timothy là em họ ông, nhưng tôi có thấy ông đi noanh quanh trong bộ đồ đen đâu,” Jewel vặn lại.
“Tôi thích làm gì và tôi muốn cô làm gì là hai việc khác nhau,” anh ta nói, nhìn lên cô với đôi mắt trĩu nặng. “Giai đoạn để tang đối với một quả phụ còn trẻ là một năm. Trong thời gian đó cô sẽ tuân thủ mọi quy tắc để tôn trọng người chồng đã mất của cô, bao gồm chỉ mặc duy nhất đồ đen. Tôi nói đã rõ ràng chưa?”
Jewel chằm chằm nhìn anh ta, môi mím chặt. Mắt anh ta bắt gặp mắt cô ngay khi cô định bùng nổ. Ánh mắt anh ta như một xô nước lạnh dội vào cơn thịnh nộ của cô. Cô quắc mắt với anh ta khi anh ta tiếp tục quan sát cô bằng đôi mắt xanh lạnh lẽo và khẽ nhướng chân mày. Cuối cùng, cô miễn cưỡng gật đầu.
“Vâng, thưa ngài,” anh ta nhắc nhở, nói với cái cốc.
“Vâng, thưa ngài.” Cô lặp lại, hai bàn tay nắm chặt khi cô quay ra. Cô muốn nói cho anh ta biết những điều anh ta có thể làm với từ ‘thưa ngài’ của anh ta. Nhưng cô không dám.
“Đợi đã,” anh ta nói, và cô quay lại nhìn anh ta.
“Tôi quả thật đã quên mất sự tồn tại của cô,” anh ta nói, nghe như thể nói với chính mình chứ không phải với cô. Anh ta ngước nhìn cô, đôi mắt sắc bén. “Nhưng bây giờ cô đã nhắc tôi nhớ, tôi phải làm gì đó với cái trọng tệ hại của cô. Và cung cách của cô. Tôi sẽ bảo Johnson tuyển một gia sư cho cô càng sớm càng tốt, chắc chắn không muộn hơn cuối tuần này. Rồi cô có thể bắt đầu học phát âm và cư xử như một con người văn minh.”
Jewel xù lông lên. Có thể cô không nói năng được văn vẻ như anh ta, nhưng ít nhất cô không lăng nhục anh ta với mọi hơi thở cô buông ra.
“Ông là kẻ thô nỗ nhất tôi từng gặp,” cô rít qua hàm răng, và lại chuẩn bị bỏ đi. Lần này anh ta ngăn cô lại với một cú bật ngón tay. Cô nhục nhã đến tận tâm can – cô đâu – phải một con chó! – Jewel quay phắt lại trừng trừng nhìn anh ta.
“Thưa ngài,” anh ta nhẹ nhàng sửa lại. Jewel nghiến răng.
“Thưa ngài,” cô chật vật thốt ra, lòng sôi sục, và khi đang quay đi lần thứ ba thì một bức họa đặt trên mặt lò sưởi đập vào mắt cô. Đó là một bức họa đẹp bằng phấn màu vẽ một người phụ nữ trẻ mảnh mai với mái tóc vàng hoe mềm mại đang ngồi trên ghế, chiếc váy trắng của cô cuộn sóng xung quanh người. Dựa vào đầu gối cô là một bé gái có lẽ được ba tuổi với mái tóc dài vàng ánh bạc loăn xoăn và đôi mắt xanh da trời. Đứa bé tuyệt đẹp trong khi người mẹ chỉ xinh xắn. Nhưng khuôn mặt người phụ nữ đang nhìn đứa bé tỏa ra tình mẫu tử dịu dàng đến mức Jewel định chạm vào đó.
“Con gái tôi, Chloe, và vợ tôi Elizabeth,” bá tước nói không chút cảm xúc, nhìn theo ánh mắt cô. “Nó được hoàn thành khoảng một năm trước khi cô ấy chết.”
“Tôi biết vợ ông đã mấc,” sau khi ngắm bức tranh, Jewel thật sự cảm thấy thương cảm anh ta. “Tôi rất tiếc cho sự mấc mác của ông.
Bá tước phá lên cười, âm thanh khô khốc một cách ngạc nhiên. “Bọn gia nhân đã bép xép đúng không?” Anh ta uống thêm một hơi dài nữa từ cái cốc. “Và bọn chúng có bảo rằng tôi đã giết cô ấy không?”
Jewel sững sờ người, nhìn anh ta đăm đăm. Rồi mắt cô lại ngước lên bức tranh. Người phụ nữ dễ thương đó…
Anh ta đột ngột đứng lên, ném cái cốc trên tay đi khiến nó đập vào mặt đá lò sưởi vỡ tan. Jewel nhảy lùi lại, mất hết can đảm bởi sự dữ dội bất ngờ trong hành động của anh ta. Anh ta trừng trừng nhìn cô.
“Cút ra khỏi đây,” anh ta gầm gừ, và khi Jewel chỉ có thể đứng sững nhìn anh ta, đôi mắt anh ta rực lên như hai đốm lửa xanh từ đáy sâu địa ngục.
“Cút ngay, cút ngay khỏi tầm mắt ta!” Anh ta dấn một bước về phía cô, hai nắm đấm siết lại, đôi mắt đe dọa. Bùa mê bị phá vỡ, Jewel quay mình và lao ra ngoài.