Hai ngày sau Julia chuẩn bị tham dự vũ hội của phu nhân Jersey, một trong những sự kiện đình đám nhất của năm. Đó là một vũ hội xa hoa mà gần như mọi người đều tham dự. Khắp mọi nẻo đường của London hoa lệ, các quý bà quý cô mặc những chiếc áo dạ hội đẹp nhất và đeo những trang sức quý giá nhất của mình. Một không khí náo nức có thể sờ thấy được lan tỏa trong thượng lưu.
Julia ở trong phòng riêng, ngồi trước gương nhìn Emily làm tóc cho mình. Caroline, coi cô như bạn chí thân kể từ lúc Julia tiết lộ mình đã đính hôn với huân tước Carlyle, đã đề nghị để người lo trang phục của chị ta là cô Hanks đến giúp cô, vì nghĩ rằng Emily không đủ trình độ để “lột xác” cho cô hoàn toàn theo đúng yêu cầu vũ hội của phu nhân Jersey. Nhưng Julia đã từ chối với lời cảm ơn, và giờ khi ngó hình ảnh mình trong gương, cô chẳng hối hận vì đã quyết định thế. Emily đã hoàn thành xuất sắc việc vấn mái tóc cô thành một búi cầu kỳ trên đỉnh đầu, rồi buông những lọn quăn mềm mại từ búi tóc xuống ôm lấy gương mặt cô.
“Thêm ít phấn nữa nhé, cô Julia?” Xong xuôi với mái tóc của Julia, Emily chuyển sự tập trung sang bộ mỹ phẩm trên bàn trang điểm. Julia thường chẳng mấy khi động đến son phấn, nhưng phấn gạo là một ngoại lệ. Cô gật đầu, và Emily thoa phấn lên mặt cô, làm khuôn mặt cô có màu trắng sữa mịn màng. Cũng may lông mi cô bình thường đã đen nhánh như màu tóc, nên cô không cần phải viện đến những que diêm cháy để chuốt chúng như những cô gái lông mi nhạt hơn hay làm.
“Thêm chút màu hồng nhé, cô Julia?” Emily vươn tay tới hộp sáp môi trước khi Julia kịp gật đầu. Chỉ bằng một vệt phớt nhanh qua hai gò má và đôi môi, cô đã tươi tắn lên trong sắc hồng nhạt. Không một ai ngoài Emily và cô biết rằng nó không phải màu tự nhiên.
Rồi Emily tháo chiếc khăn choàng ngăn phấn sáp rơi xuống cổ và ngực Julia. Cô đứng dậy cho người được nới lỏng. Vào dịp trang trọng như thế này, cô bị bó chặt đến ngạt thở. Bên trên dải buộc, bộ ngực cô có nguy cơ bật ra khỏi áo lót. Phía dưới là chiếc váy lót bốn lớp bằng đăng ten, chân váy viền ren dài đến mắt cá chân. Cô xỏ đôi chân thanh mảnh đã mang tất lụa vào đôi giày khiêu vũ màu đen. Emily nhấc chiếc váy ở trên giường, khéo léo lồng nó qua đầu Julia đến mức không chạm vào sợi tóc nào. Rồi Julia đứng trước chiếc gương dài trong góc phòng, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình khi Emily cài hàng tá những chiếc nút ngọc trai nhỏ xíu ở sau lưng.
Chiếc áo dài bằng vài mỏng màu vàng sẫm phủ bên ngoài lớp vải lụa vàng óng, với hai ống tay áo nhỏ xíu ngang vai, để cổ trần, vai và hai cánh tay. Cổ áo hình trái tim cắt thấp, xẻ sâu xuống thành hình chữ V giữa hai bầu ngực và đính một bông hồng vàng nhỏ xíu bằng lụa. Thân áo ôm sát người, tôn lên bộ ngực vun cao đầy đặn và khung người mảnh mai trước khi tỏa ra thành một vòng tròn ở chân váy. Thắt lưng bằng lụa rộng bản, màu vàng quấn quanh vòng eo nhỏ nhút lại thành một chiếc nơ to với những dải lụa rủ xuống ở sau lưng. Lớp váy ngoài xếp nếp như vỏ sò chạy quanh mép váy đính những bông hồng vàng bằng lụa nhỏ xíu giống bông hoa ở ngực áo, để lộ làn váy trong bằng lụa vàng. Một chuỗi hạt bằng ngọc topaz mượn của Caroline đeo quanh cổ, một bông hồng vàng bằng lụa đính vào dải ruy băng lụa buộc quanh cổ tay, và một bông nữa cài trên tóc. Những sắc vàng khiến mắt cô lấp lánh hơn cả ngọc topaz, và làm nổi bật làn da trắng mịn như kem cùng mái tóc đen như gỗ mun. Đó là một chiếc áo dài đẹp tuyệt, và cô trông giống một nàng tiên.
Emily cài xong nút áo cuối cùng và bước lùi lại. Nhìn Julia từ đầu đến chân trong gương, cô gái lắc đầu và buông tiếng thở dài.
“Nhìn cô đẹp như trong tranh ấy, cô Julia. Cô sẽ là quý cô đẹp nhất vũ hội.”
“Cảm ơn Emily,” Julia mỉm cười với cô gái bằng vẻ trìu mến. Emily đã chăm sóc cô trong những tháng ngày khó khăn nhất đời cô, và cô xem cô gái như một người bạn chứ không phải người hầu. Emily chưa bao giờ có lời nói hay ánh mắt nào chứng tỏ cô gái xem thường cô, dù cô ấy biết rõ chặng đường gian khổ mà cô đã đi qua để trở thành một quý cô sang trọng.
“Không có gì, cô Julia.” Emily cười đáp, gương mặt tròn xinh xắn rạng rỡ. Cô gái xoay người lấy cho Julia cây quạt có vẽ bức tranh phong cảnh bằng màu vàng và kem, cùng chiếc khăn choàng bằng đăng ten vàng. Rồi chợt một tiếng gõ cửa vang lên.
“Huân tước Carlyle đang đợi ở dưới nhà, cô julia,” một tiếng nói vọng vào. Rồi tiếng bước chân hối hả đi xa dần, có lẽ là chạy đi thông báo cho Caroline và nữ bá tước. Đã gần mười giờ, vũ hội bắt đầu từ chín giờ rưỡi. Tất nhiên không phải ai cũng đến đúng giờ, nhưng nếu đến quá muộn là không lịch sự, muộn trong khoảng bốn mươi lăm phút đến một tiếng là chấp nhận được. Và dĩ nhiên Oliver rất kỹ tính về những vấn đề kiểu đó.
Thật ngớ ngẩn nếu bực bội vì tính đúng giờ của anh, Julia tự nhủ khi lấy xắc tay và mỉm cười bảo Emily khỏi phải thức đợi cô. Oliver sắp trở thành chồng cô – trong ba ngày nữa – và đáng tin cây là một phẩm chất ưu tú ở một người chồng. Nếu anh ra lệnh cho cô (như khi đánh xe đưa cô đi chơi vào buổi chiều ngay sau hôm đi xem kịch bị dở dang của họ, anh thông báo là bốn ngày nữa hô sẽ tổ chức đám cưới ở tòa thị chính London, trong khi cô muốn sớm hơn vì sợ Sebastian trở về và phá hỏng kế hoạch của họ), thì tốt nhất là cô hãy qu với chuyện đó. Các đức ông chồng có toàn quyền kiểm soát cuộc sống của những người vợ, và cái giá cô phải trả để trở thành phu nhân Carlyle, theo truyền thồng ấy, là trở thành vật sở hữu của Oliver. Anh có mọi phẩm chất của một người đàn ông tử tế và hào phóng, cô không phải sợ anh sẽ ngược đãi cô. Chắc chẳng khó để quen dần với cung cách cứng nhắc của anh. Chỉ cần cô ngừng so sánh việc quan trọng hóa mọi thứ của anh với sự liều lĩnh bất cần của Sebastian là ổn. Cô sẽ không so sánh anh với Sebastian nữa.
Cô thấy Oliver trông quá ư đạo mạo trong trang phục màu đen với chiếc mũ đen chóp cao trên tay cùng một cây can bằng gỗ mun. Những vệt hoa râm trên mái tóc đen tạo cho anh vẻ trịnh trọng. Rõ ràng anh là một quý ông có vai vế trong xã hội, và cô nên lấy làm tự hào khi là hôn thê của anh.
“Trông anh rất bảnh bao, Oliver,” cô vui vẻ nói. Anh ngẩng lên nhìn cô khi cô bước xuống cầu thang, chiếc váy vàng cuộn lên quanh bước chân. Mắt anh mở to tán thưởng, rồi anh nở nụ cười đặc trưng của mình.
“Còn em thì rạng ngời,” anh đáp, mắt lướt trên người cô. Hình như anh định nói thêm điều gì, nhưng rồi mắt anh hướng ra sau lưng cô và nụ cười chỉ còn vẻ lịch sự.
“Bà cũng thật diễm lệ, bá tước phu nhân,” anh nói. “Và cả cô nữa, lúc nào cũng vậy, cô Peyton.”
Julia xuống tới chân cầu thang và ngước lên để thấy nữ bá tước, trong dịp này đã tạm xa màu đen, mặc chiếc áo dài giản dị thanh lịch bằng kim tuyến bạc. Caroline đứng cạnh bà, mặc chiếc áo dài bằng vải sa ocgandi mềm mại với màu ưa thích của chị ta là xanh nhạt. Nữ bá tước mỉm cười hòa nhã với Oliver, người mà bà khá ưa thích, trong lúc mắt thì đảo qua Julia với mối ác cảm ẩn sâu bên trong. Julia chưa bao giờ quên lời đe dọa sẽ làm cô hối hận vì đã mở miệng bênh vực cho Sebastian của bà, và ánh mắt đó khiến cho cô rùng cả mình. Khoảnh khắc ấy nhanh chóng trôi qua khi Smathers đưa áo choàng cho ba người phụ nữ, rồi Caroline và Julia cùng la lên trầm trồ trước trang phục của mỗi người. Sau đó họ rời khỏi nhà đến vũ hội.
Vì phải len lách một hồi để vượt qua con đường nghẹt cứng xe ngựa đổ về nhà phu nhân Jersey, nên đoàn của julia đã đến muộn một tiếng rưỡi. Nhưng các vị khách tới muộn khác vẫn còn ào ào tuôn vào cửa và các gia nhân mặc đồng phục đợi sẵn đỡ lấy áo choàng của họ, rồi họ hối hả đi lên cầu thang rộng dẫn tới các gian phòng tiếp khách ở tầng một. Ở đầu cầu thang là hàng người đứng đón khách, gồm có phu nhân Jersey cùng ông chồng hiếm khi thấy mặt của bà, cô con gái đã lập gia đình của bà và chồng cô, và phu nhân Soames. Cô mơ màng đi qua bọn họ, thốt ra những cụm từ xã giao khi những quý bà oai vệ ấy nghiêng đầu với cô.
Những tin đồn về đám cưới sắp tới giữa cô và Oliver mấy ngày gần đây đã lan nhanh như thổi, Julia ngờ rằng mình phải cám ơn cái miệng mắm muối của Caroline. Hiệu quả của chúng màu nhiệm đến mức cô chẳng khó chịu vì ai cũng biết bí mật của mình. Phu nhân của người đàn ông có địa vị trong giới quý tộc, và những người phụ nữ này sẵn sàng xem cô như bạn chí thân. Ngay sau lễ cưới, cô sẽ trở thành một phần tử cấp cao của xã hội thượng lưu.
Phòng vũ hội dài, hẹp và nóng hầm hập dù các ô cửa sổ cao vút ở phía sau đã được mở ra sân hiên và một cơn gió nhẹ lay động những tấm rèm đã được buộc lên rồi. Dàn nhạc vào vị trí, và khúc nhạc của một điệu nhảy đồng quê sôi động tràn ngập không gian. Các đôi nhảy giậm chân theo tiếng nhạc ở giữa phòng, cười và gọi nhau vì những chuyển động của điệu nhảy không còn cho họ nói chuyện riêng nữa.
Phần lớn mọi người tập trung quanh lề sàn nhảy. Những thiếu nữ lần đầu ra mắt đứng cùng người đi kèm, chờ đợi cho đến khi các cô được mời khiêu vũ. Tuy khuôn phép không cho phép một quý cô nhảy quá hai điệu với quý ông không phải chồng hay hôn phu của mình trong một tối, nhưng vẫn có nhiều quý cô được rất nhiều người vây xung quanh, trong khi những quý cô kém thu hút hơn lại phải đứng trơ trọi.
Khi các quý ông vẫn hay tán tỉnh Julia thấy sự xuất hiện của cô, lập tức cô bị vây kín. Oliver thoáng cau mặt trước lời ca tụng mà các quý ông khác dành cho cô khi họ vô tư điền tên vào tấm thẻ khiêu vũ của cô, nhưng vì anh chưa phải là hôn phu chính thức nên anh chỉ có thể nhảy với cô hai điệu và ngồi ăn tối cùng cô. Để được ngồi với cô trong bữa tối – lúc nửa đêm – điệu nhảy đầu tiên của anh phải là ngay trước bữa tối, nên anh buộc lòng phải nhường cô cho tử tước Darby, người đã đăng ký điệu nhảy đầu tiên. Julia mỉm cười xin lỗi với Oliver khi anh chàng mảnh khảnh đưa cô đi, và được đáp lại bằng nụ cười miễn cưỡng của anh. Có lẽ Oliver không thuộc tuýp người hay ghen tuông.
Julia nhảy tất cả các điệu, cười đùa trêu chọc bạn nhảy và gọi với sang những quý cô đã trở thành bạn tốt của mình kia. Caroline dành nhiều thời gian trong mức cho phép trong vòng tay ngài Rowland, và Julia mong chờ một chuyện tình lãng mạn sẽ xảy ra. Bá tước phu nhân thì không khiêu vũ mà ngồi hội bạn thân của bà bên lề sàn nhảy, nom như một trụ băng trong căn phòng tràn ngập hoa xuân. Julia cảm thấy đôi mắt xanh lạnh lẽo ấy chĩa vào mình đôi lần, nhưng cô cố ý phớt lờ cảm giác ớn lạnh chúng gây ra. Cô sẽ không để cho bà già đáng sợ đó hăm dọa mình.
Bữa tiệc tối cực kỳ thịnh soạn, và Julia ngon miệng thưởng thức món sa lát cá hồi ướp lạnh, tôm hùm bao bột, ngỗng quay và bánh Crème Bruille. Nhưng khi bữa ăn kết thúc và cô nhảy thêm hai điệu nữa, thì tóc cô bắt đầu bung ra khỏi kẹp và chân cô đã hoàn toàn đau nhức. Cô bắt đầu cảm thấy cách nói chuyện của những người bạn nhảy thật ngớ ngẩn và khi ngài John Somerset giẫm lên chân váy của cô và làm nó rách, thì phép màu buổi tối đã biến mất hoàn toàn.
Cô buộc phải đi tới phòng chờ để đính lại viền váy. Lúc quay về phòng khiêu vũ, cô đứng lại một lúc ngó quanh quất. Chẳng hiểu cô đã đánh mất thẻ khiêu vũ lúc nào từ sau bữa ăn, cho nên trừ Oliver, người đã đăng ký điệu cuối cùng, thì cô không biết những bạn nhảy khác là ai. Cô nhìn khắp đám đông đang nói chuyện và cười đùa, cố đoán xem ai có thể là người đã mời cô nhảy trong điệu nhạc vừa trỗi lên kia. Cô nhận ra Tim Rathburn đứng trơ trọi phía bên kia phòng khi anh ta dõi mắt quanh đám đông, và cô mang máng nhớ là có tên anh ta trong thẻ khiêu vũ của mình. Nên cô đi tới chỗ anh ta, len lỏi qua đám đông. Anh ta cuối cùng cũng thấy cô đi tới, và gương mặt xương xương ngăm đen tươi lên vì nhẹ nhõm. Anh ta vội vẽ bước về phía cô.
“Tôi tưởng cô đã ra về và quên mất điệu nhảy của chúng ta, cô Stratham,” anh ta nói, mỉm cười và cầm lấy khuỷu tay cô.
“Sao có thể thế được, ngài Rathburn,” cô đáp, giờ phải cố nặn ra vẻ hoan hỉ vì không còn hồ hởi như đầu tối.
Anh ta kéo cô vào vòng tay, vu vơ tán gẫu khi Julia chìm đắm trong những bước nhảy của điệu Valse. Cô yêu điệu vũ này, có lẽ vì nó luôn nhắc cô nhớ đến Sebastian và cách anh khiêu vũ với cô dọc theo hành lang ở White Friars.
“Trời đất!” Rathburn nói, giọng nghe kỳ cục khi anh ta nhìn vào điểm nào đó sau lưng cô. Julia xoay người lại, trông thấy cả sàn nhảy, từng người từng người một, cũng nhìn về hướng đó. Mọi cái đầu ngoái hết lại, những bước chân trật nhịp, cô nghển hết cả cổ để xem cái gì đã gây ra sự chấn động. Rồi cô thấy, và nín thở. Đó là Sebastian.
Anh mặc trang phục màu đen hoàn hảo ôm khít lấy đôi vai và cặp chân dài rắn chắc, tương phản tuyệt diệu với sắc vàng óng của mái tóc. Bộ dạng anh hoàn toàn thoải mái, và dường như trơ lì trước sự náo động mà mình tạo ra. Theo những gì Julia biết thì anh đã không tham gia những buổi tiệc tùng kể từ hồi Elizabeth mất, và cô hoài nghi việc anh được mời đến bữa tiệc này. Anh bị giới quý tộc tẩy chay kịch liệt, và mọi người, nhất là phái nữ, đang thối lui lại, tránh xa anh từ mọi hướng khi anh đi ngang qua bọn họ.
Nhưng nếu anh có nghe thấy tiếng xì xào, thì anh cũng chẳng thể hiện ra mặt. Trông anh lạnh nhạt và tự tin như thể anh là quý tộc duy nhất giữa một căn phòng toàn dân đen. Cái khí chất kiêu căng lạnh lùng của anh, cộng với ngoại hình quyến rũ khiến tim Julia đập nhanh và che mờ những đàn ông khác trong phòng. Cô chỉ còn thấy mỗi mình anh.
Julia thấy nữ bá tước ưỡn thẳng lưng lên một chút khi bà nhận ra con trai và thái độ người ta dành cho anh, nhưng ngoài cử động đó bà không có dấu hiệu nào tỏ ra quen biết anh khi anh đứng đó, cô độc bên rìa sàn nhảy, quan sát những cú xoay lúng túng của những đôi nhảy.
Rồi anh nhìn thấy Julia. Cô thấy đôi mắt xanh đó chiếu vào người mình, và cô đột nhiên vui mừng vì anh đã đến. Bất kể đã xảy ra chuyện gì… Cô mỉm cười rạng rỡ với anh, mặc kệ ánh nhìn sửng sốt của những kẻ tò mò và hơi thở hít vào đột ngột của bạn nhảy. Sebastian trông thấy nụ cười đó và ngắm nhìn cô hồi lâu, đôi mắt xanh sáng rực rọi thẳng vào đôi mắt cô với sự mãnh liệt rạch ngang bầu không khí im ắng nặng nề ngột ngạt bao phủ gian phòng đông đúc. Anh cất bước đi về phía cô, những đôi nhảy khác tự động rẽ ra như biển Đỏ trước Moses. Cô nhìn anh bước tới và tim đập thình thịch. Cô đã mong chờ anh, ôi, cô đã tha thiết mong chờ anh…
“Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ đây là điệu nhảy của tôi,” Sebastian nhã nhặn nói với Rathburn khi anh dừng lại bên họ.
Raathburn nom phẫn nộ, và bàn tay anh ta siết chặt lấy tay Julia, nhưng cô nóng nảy vùng ra. Thậm chí không liếc mắt nhìn, cô bỏ mặc Rathburn đứng một mình trên sàn nhảy và bước vào vòng tay Sebastian.
Sebastian nhìn xuống cô, đôi môi như tạc khẽ mỉm cười, đôi mắt xanh lấp lánh. Và anh xoay cô hòa cùng những cặp nhảy đang vừa nhìn chằm chằm vừa nhảy theo giai điệu của bản Blue Danube Waltz.
Và đối với Julia, buổi tối kỳ diệu đã quay trở lại.