“… Và cô bôi nhọ tôi. Bôi tro trát trấu vào mặt tôi! Tôi còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu lên trước mặt đức ngài nữa…”
Jewel đã nghe bài thuyết giáo của bà Thomas suốt cả buổi sáng và giờ đã ngả sang chiều. Đầu cô vẫn còn đau như búa bổ, chỉ cần nghĩ đến thức ăn là dạ dày cô lại nhộn nhạo, miệng cô chua loét mà dường như không gì có thể át nổi. Nhưng những khổ sở về thể xác không thấm vào đâu so với nỗi xấu hổ. Cô biết đối diện với Sebastian sao đây – cô nhăn mặt vì không nhớ nổi tại sao cô lại gọi anh như thế. Cô đã cư xử như ả gái điếm lẳng lơ nhất.
Giọng nhiếc móc the thé của bà Thomas làm Jewel nhục nhã tận tâm can, và cô thấy mình bị mắng là đúng. Đến giờ này, cô đã nghe lời mắng mỏ không ngừng của bà gia sư với một sự nhẫn nhịn đáng nể. Nói một cách thành thật, cô hoàn toàn đồng ý với từng từ bà ấy nói. Cô tự làm nhục mình,và cô cho rằng mình cũng đã làm nhục luôn bà Thomas. Cô sẽ gặp nhiều khó khăn hơn bà Thomas trong việc ngẩng đầu lên trước mặt Sebastian. Tất cả mọi việc diễn ra sau bữa ăn tối qua là một màn sương mờ ảo trong tâm trí cô, nhưng không đủ mờ mịt để cho phép cô quên đi cái phần cốt yếu nhất. Cô đã hôn Sebastian, hôn say đắm, và đã muốn được tiếp tục hôn anh mãi mãi không ngừng. Ngay cả bây giờ, bất chấp nỗi xấu hổ khiến cô chỉ muốn trốn đi tự sát, thì ký ức về nụ hôn ấy vẫn có thể bắn một ngọn lửa xuyên suốt cơ thể cô.
Tất nhiên, cô hẳn đã uống rất nhiều, nhưng đó không thể là lý do biện hộ cho lối cư xử của cô. Và cô cũng không thể để hết tội lỗi cho Sebastian. Anh là một người đàn ông, và đàn ông là đối tượng khó chống cự nổi trước những hấp dẫn xác thịt. Ai nấy đều biết thế. Nhưng cô là phụ nữ, là một quý cô (hay ít nhất cô đang cố trở thành) và có trách nhiệm không để chuyện đó xảy ra. Cô thậm chí còn không cố gắng. Thế rồi, để nỗi nhục nhã của cô thêm trọn vẹn, cô đã gần như say khướt và Sebastian phải mang cô lên giường, rồi cô đền ơn anh bằng cách trút hết những gì có trong dạ dày lên đôi giày sạch tinh của anh một lần nữa. Cô thầm rên rỉ, nhớ lại. Làm sao mà cô dám nhìn mặt anh nữa đây?
“Ôi, im đi, bà già lắm điều!” Jewel không định nói thành tiếng, nhưng tiếng càu nhàu không ngớt của bà Thomas đang làm cô phát điên. Bà Thomas, thở phì phì, giận dữ nói “Được lắm” và ra khỏi phòng học với một tiếng khịt mũi.
“Tôi biết mình đang đánh một trận chiến nắm chắc phần thua!” Bà Thomas ném lại qua vai khi bước qua cửa. “Cô sẽ không đời nào trở thành một quý cô đâu.” cánh cửa đóng sầm lại đằng sau với một lực khiến Jewel rên rỉ và vùi đầu vào hai bàn tay. Cô vẫn ngồi nguyên như thế trong trong hai mươi phút sau, mải ước sao mình chết phắc đi, thì cánh cửa lại mở ra. Chắc mẩm đó là bà Thomas quay lại để nhiếc móc cô thêm trận nữa, Jewel cố ngăn tràng đả kích sắp phải nghe bằng lời nói mệt mỏi, “Tôi xin lỗi, được chưa?”
“Với tôi thì tạm được, nhưng tôi e là không với người cố vấn đáng trọng của cô.” Chắc chắn giọng nói êm ái đó là của Sebastian. Đầu Jewel ngẩng phắt lên, và cô nhìn anh chằm chằm với nỗi kinh hoàng trong khi sắc đỏ lan khắp gương mặt.
“Thưa… thưa ngài.” Cô không biết mình nên phản ứng như thế nào để thuyết phục anh rằng cô đã lĩnh hội được nhiều bài học của một quý cô. Cô đứng dậy và lóng ngóng nhún chân chào. Hai đầu gối cô không sẵn lòng hợp tác, và trong một thoáng cô sợ mình sẽ hoàn tất nỗi nhục nhã bằng việc ngã dúi dụi. Nhưng cô cũng loay hoay để đứng thẳng người lên, và khổ sở dán mắt vào những nếp gấp trên chiếc cravat trắng như tuyết của anh. Không gì trên đời có thể bắt cô nhìn vào mắt anh.
“Màu sắc trên mặt cô trông thật hay ho,” anh nhận xét sau một lúc im lặng. “Đỏ rực phối với một màu gần giống xanh lục, ờ, hợp lắm, hết sức độc đáo.”
Ánh mắt Jewel bay lên mặt anh. Chắc chắn cô đang làm anh vô cùng thích thú, mặc dù miệng anh trông cực kỳ nghiêm nghị. Miệng anh! Cô đang nhìn chằm chằm vào nó còn anh thì đang quan sát cô! Gương mặt cô còn đỏ dữ hơn trước, và mắt cô lại cụp xuống cái cravat của anh.
“Tôi nợ ngài một lời xin lỗi vì hành vi của tôi tối qua, thưa ngài,” cô chật vật nói, cầu cho sự dứt khoát của giọng nói có thể ngụy trang cho cảm giác xấu hổ sâu bên trong. Cô muốn vớt vát lại bất cứ mảnh tự trọng nào còn thu hồi được.
“Chúng ta hãy quên nó đi, được chứ?” anh nói gọn lỏn. Jewel đánh liều đưa mắt nhìn anh, ngạc nhiên bởi sự cộc cằn bất ngờ trong giọng nói của anh. “Tôi cũng có mỗi nhiều như cô. Tôi nên chú ý nhiều hơn tới lượng rượu cô uống. Sau này, cô chỉ được uống một ly nhỏ.”
“Vâng, thưa ngài,” Jewel thì thầm, thái độ ôn hòa của anh trong khi cô đang chờ một lời kết tội giận dữ thậm chí còn khiến cô cảm thấy tệ hơn. Cô cảm thấy những giọt nước mắt xấu hổ dâng lên trong mắt và vội chớp mắt để ngăn lại. Nếu cô sụp xuống lúc này và khóc trước mặt anh, chắc cô sẽ lao mình ra khỏi vách đá gần nhất.
“Tôi nghĩ chúng ta đã thống nhất rằng cô phải gọi tôi là Sebastian.”
Anh đang đứng ngay ngưỡng cửa, vẫn nói bằng giọng nhát gừng đó trong khi đập đập cái roi ngựa cầm trên tay. Anh mặc chiếc áo vét bằng vải tuýt đã cũ và chiếc quần dài bằng da lộn đã sờn nhiều chỗ quanh đầu gối. Thật bực mình vì ngay cả trong trang phục cưỡi ngựa xoàng xĩnh như thế mà anh vẫn xoay sở để trông tao nhã được. Có lẽ là do khổ người, cô nghĩ khi mắt cô lang thang từ bờ vai rộng, phần thân trên thon gọn tới cặp hông hẹp, đôi chân rắn chắc trước khi cô nhận ra mình đang làm gì và vội đưa mắt ra chỗ khác.
Cô đau khổ biết rằng mình trông hẳn phải rất kinh khủng, với đôi mắt hôm nay nâu xỉn thay vì màu hổ phách và tròng mắt đỏ hoe, sắc mặt nhợt nhạt thay vì trắng mịn, còn tóc được chải hết ra sau thành một búi rất chặc (cô ngờ rằng kiểu tóc này là một dạng hình phạt khôn khéo của Emily) đến nỗi kéo căng da đầu và khiến cơn đau đầu càng tệ hơn. Trong chiếc áo dài đen cao cổ bằng vải len mỏng sọc chéo cô thấy mình nhếch nhác và tẻ ngắt như thể cô là con thiêu thân trước mặt bướm chúa.
“Nếu ngài muốn vậy,” giọng cô nhỏ xíu. Anh im lặng nhìn cô trong một lúc, hai môi mím lại khi cô không chịu nhìn vào mắt anh. Chiếc roi ngựa gõ nhẹ một lần, hai lần qua những ngón tay, rồi đột ngột đập vào đôi giày ống bằng da. Jewel giật mình, mắt cô bất giác ngước lên và gặp mắt anh.
“Trông cô xanh như tàu lá. Cô hãy ngồi xuống kẻo lại ngã.”
Jewel vui mừng làm theo lời anh đến mức cô chẳng thấy bực bội khi bị nói rằng trông cô thật kinh khủng. Cô gieo mình xuống chiếc ghế trống, rồi lại ngước nhìn anh lần nữa. Anh thật sự rất tử tế về mọi chuyện, không mắng mỏ cô vì tội cư xử như một gái làng chơi. Không nói một lời về chuyện cô đã trút cả bữa tối lên người anh lần nữa. Cô cố gắng nở nụ cười ngập ngừng run run với anh, nhưng chỉ nội cử động cơ mặt cũng gây ra một cơn đau đầu khiến cô rên lên, và phải nghiêng người tới trước, gục đầu lên bàn.
“Rất tệ phải không?” Giọng anh nghe đột nhiên thích thú và đáng ghét. “Đừng lo, tôi biết một thứ khiến cô thấy khá hơn.”
Cô thấy khá hơn khi anh bước ra ngoài hành lang. Tiếng anh gọi vang, “Leister!” làm cô nhăn mặt. Tiếp theo là đoạn đối thoại rì rầm, và anh quay lại phòng học. Mấy phút sau một người đàn ông nhỏ bé lánh lợi mà Jewel nhận ra là người hầu của Sebastian xuất hiện và bê một cái khay, trên đó có một cái lọ đựng chất lỏng màu hổ phách, một cái lọ khác đựng một loại gia vị nào đấy, một chén đựng trứng, một chiếc ly, và một cái thìa.
“Phương thuốc đặc hiệu của tôi đây, thưa ngài,” Leister nói, thận trọng không nhìn Jewel khi Sebastian đi tới lấy cái khay từ tay gã. Sebastian cho gã lui với một lời cảm ơn và đóng cửa lại trước khi quay vào phòng với cái khay.
“Cái đó để làm gì?” Giọng cô nghi ngại.
Anh đặt cái khay xuống bàn và bắt đầu pha chế ngay trước mắt cô. Trước tiên là một lượng nhỏ chất lỏng mày hổ phách, rồi đến quả trứng, rồi một ít gia vị được đổ vào ly. Rồi anh khuấy cái hỗn hợp đáng sợ ấy đục ngầu lên trước khi đưa cái ly cho cô. Cô nhìn thứ thức uống sủi bọt với vẻ ghê sợ rành rành.
“Tôi không uốn cái đó đâu.” Cô tuyên bố với vẻ hết sức kiên quyết và hoàn toàn đánh mất trọng âm dày công tập luyện của mình.
“Đừng gây sự nữa. Lấy độc trị độc là phương thuốc hữu hiệu nhất cho chứng khó chịu của cô lúc này. Leister đã cải tiến một phương thuốc thông thường bằng cách thêm vào một vị thuốc gia truyền. Uống cái này vào, và tôi đảm bảo chỉ trong một thời gian ngắn cô sẽ đỡ hơn nhiều.”
Trông anh lại có vẻ thích thú, và Jewel quắc mắt với anh. Thật ngạc nhiên vì anh làm cô cảm thấy dễ chịu hoàn toàn khi mà chưa đầy mười lắm phút trước cô chỉ muốn chết quách cho xong.
“Tất nhiên là ông biết.”
Anh mỉm cười như một thiên thần, đưa cái ly ra lần nữa. “Đừng cạnh khóe, Julia, nó không hợp với cô đâu. Nào, nếu cô không tự uống, tôi sẽ buộc phải dùng đến biện pháp mạnh.”
“Như là gì?” Cô sẽ không cái thứ… thứ hổ lốn ghê tởm ấy. Anh không thể ép cô – phải không nhỉ? Cô cau có hơn. Cái kẻ vô lương tâm này dám làm thế lắm.
“Tôi luôn có thể bóp mũi cô, và khi cô phải há miệng để thở tôi sẽ rót nó vào họng cô.”
“Ông không dám làm thế đâu!”
Đáp lại anh chỉ cười, đưa cái ly cho cô. Julia, mặt nhăn mày nhó, biết rằng mình đã thua.
“Đồ bắt nạt!” Cô lầm bầm, cầm cái ly trên tay anh với ánh mắt e sợ. Anh chẳng nói năng gì, chỉ khoanh tay lại trước ngực trong khi chờ đợi. Cô lại quắc mắt lần nữa, trước tiên là với anh rồi đến thứ hỗn hợp khủng khiếp kia. Cuối cùng, với vẻ mặt ghê tởm cùng cực cô nâng cái cốc lên và uống vội uống vàng. Khi hỗn hợp nhầy nhụa đó xuống đến cổ họng thì cô ọe, và trong một khoảnh khắc đáng sợ, cô nghĩ mình sẽ lặp lại nỗi nhục của đêm hôm trước bằng cách nôn hết ra ngoài lần nữa. Nhưng lần này, cô nghĩ, nếu cô làm thế, thì anh ta đáng bị vậy – và trong cơn tức giận cái hỗn hợp đó đã đi xuống dạ dày cô một cách êm thấm. Đầu cô xây xẩm mất một lúc, nhưng khi tỉnh trí cô biết rằng thứ đồ uống ghê tởm đó sẽ ở lại.
“Giỏi lắm,” anh nói như một người cha đang tuyên dương đứa con ương ngạnh. Jewel cảm thấy khủng khiếp đến mức không thể trừng mắt với anh được nữa. Thay vào đó cô rên lên, và lại gục đầu xuống bàn. Anh chỉ cười trước phản ứng của cô.
“Cô sẽ sớm thấy khá hơn, tôi hứa đấy. Tôi khuyên cô hãy dành cả ngày nghỉ ngơi trên giường. Chín giờ sáng mai tôi sẽ gặp cô trong thư viện.”
Cô ngẩng đầu lên trước thông tin ấy. “Trong thư viện ư?” Cô hoang mang. Sao anh ta lại muốn gặp cô trong thư viện vào giờ sớm như thế?
Anh dừng chân trên đường đi ra cửa. “Ồ, tôi quên chưa nhắc đến nó sao? Bà Thomas khả kính vừa đưa ra thông báo. Bà ấy, ờ, cảm thấy không còn khả năng dạy dỗ cô nữa. Tôi định làm người hướng dẩn cho cô cho đến khi tìm được người thay thế.”
“Ông ư?” Từ ngữ tắt ngấm trên môi Jewel. Bá tước Moorland cao ngạo đi dạy đứa trẻ bụi đời – như lời anh ta! một quý cô? Nếu không phải cô sợ anh ta đang nghiêm túc thì cô đã cười to với cái ý tưởng đó rồi.
“Sao lại không? Tôi nghĩ nó thú vị đấy chứ.” Và với câu ấy anh ra khỏi cửa, dừng lại để nó vọng qua vai. “ Tôi sẽ bảo cô hầu của cô đến đây. Cô ta sẽ giúp cô về phòng.”