Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 137: Washington (8)

Tác giả: Duy Đao Bách Tích
Chọn tập

Hai người quyết định sáng mai sẽ lén đến tòa thị chính một chuyến, chuyện này không ảnh hưởng đến việc tới thành phố Atlantic, cũng không chậm trễ căn phòng được giảm giá ở khách sạn cho đến trưa mai.

Đến ngày hôm nay, thật sự trình lần này viên mãn quá sức tưởng tượng. Mọi chuyện đều xảy ra một cách rất tự nhiên. Tuy thỉnh thoảng có thất bại nho nhỏ, nhưng vẫn thuận lợi hơn cô nghĩ rất nhiều. Cô cũng từng đặt câu hỏi vì sao lại thế. Nói chung cả cô lẫn Ceasar đều không phải là người oán trời trách đất, thậm chí còn coi khó khăn là niềm vui mà xóa bỏ nó đi. Đi một đường cho tới lúc này, cả hai đều mang lại cho nhau nhiều ngạc nhiên mừng rỡ, không có gì tốt hơn thế. Vừa hay bọn họ ở bên nhau, chính là điều tốt nhất trên tất cả.

Tối nay là đêm cuối cùng ở lại Washington, mọi chuyện cần giải quyết đều đã được giải quyết, hai người không có chuyện gì làm, cũng không muốn đến lobby lấy tạp chí xem, thế là dứt khoát nằm trên giường nói chuyện, nói về thành phố San Francisco, nói về phố người Hoa, nói về cả hành trình sau khi đến hôn lễ của Catherine và Andre.

Mấy thương nhân đến Washington uống say, gây mất trật tự ồn ào ở ngoài hành lang. Ceasar đứng dậy bật radio lên, chỉnh đại đến một kênh du lịch, đúng lúc đang nói về những trang bị thêm ở xe buýt đường dài Greyhound trên khắp nước: Ví dụ như ghế sofa mới và máy pha cà phê tự phục vụ vừa được bổ sung vào phòng chờ xe. Tất cả các nhân viên xe buýt đường dài và kiểm vé đều được  thay thế bởi cảnh sát, vân vân…

Nghe radio nói chuyện này, Hoài Chân bật cười khoái trá. So với sòng bạc và kẹo ở thành phố Atlantic, cô càng mong đợi đi xe buýt Greyhound với Ceasar hơn. Cô chưa từng đi bao giờ, nhưng thường nghe người Hoa trên phố người Hoa ở bờ Đông nhắc đến, thế nên cũng vô hình muốn lên xe buýt Greyhound một lần.

Cô nói, “Xe buýt Greyhound không cung cấp gối, chúng ta có nên mua trước hai chiếc không?”

Thấy cô hứng thú, anh bèn để lại kênh radio này, vặn âm lượng to lên, ngoái đầu nói, “Đến thành phố Atlantic chỉ mất ba giờ rưỡi thôi cưng à.”

“Có thể ngủ trưa mà.”

“Đương nhiên có thể, nhưng trên xe buýt cũng có bán.”

“Xe buýt đường dài chạy theo hướng từ Washington đến thành phố Atlantic… Không biết sẽ đi đâu nhỉ? Ottawa? Montreal? Quebec?*”

(*Lần lượt là thủ đô, thành phố và tỉnh ở Canada.)

Anh nằm xuống cạnh cô, im lặng một lúc mới nói, “Có lẽ là bắt đầu từ Miami, điểm cuối là New York.”

Cô ngẩn ngơ, được anh nhắc mới hoàn hồn, “Đúng rồi.”

Vừa qua chín giờ, kênh du lịch tự động chuyển sang khung chương trình đêm khuya, một nam phát thanh viên đang dùng giọng điệu vừa hấp dẫn lại cô đơn đọc các đề tài được gửi đến từ khắp các tiểu bang, được chọn ra để phát, đa số là đề tài cấm kỵ: bà chủ cô đơn tuyệt vọng muốn ngoại tình, nam sinh cấp ba thầm thương trộm nhớ quản lý nữ ký túc xá đã kết hôn, thân nhân thất lạc nhiều năm sau khi gặp nhau lại rơi vào bể tình, cô gái mười bảy tuổi yêu thầm một chàng trai tuấn tú hai lăm tuổi ở Orion đã có vợ mười ba tuổi (đính hôn năm tám tuổi)… Mọi câu chuyện lạ lùng đều có đủ, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một chuyện liên quan đến hôn nhân khác chủng tộc, chuyện lạ nhưng không phạm pháp, còn kết hôn khác chủng tộc thì không những phạm pháp mà còn dễ dàng chọc giận công chúng.

Chất giọng vừa hấp dẫn vừa lạ lùng của nam phát thanh viên đã thành công vực Hoài Chân dậy khỏi cơn buồn ngủ, phấn chấn vui vẻ cười to, đến mức anh bảo cô đi tắm cô cũng không để ý. Mười phút sau, Ceasar ra khỏi phòng tắm, nhìn cô mặc áo thun nằm nhoài trên giường, hai mắt sáng quắc nghe radio, thông thường những người quá buồn ngủ hay có đôi mắt sáng như mèo hoang vô tình gặp trên đường khi đi ban đêm.

Anh đi tới ngồi xuống cạnh cô.

Cô cười nói: “… Vị phu nhân này đã phải lòng anh chàng mười tám tuổi lần đầu đến nhà phục vụ massage, Tom giả giọng nữ đọc đoạn sám hối này nghe buồn cười chết đi được.”

Anh cũng nghiêng tai lắng nghe một lúc, nhưng không thấy có gì thú vị. Người độc thoại là một người đàn ông, nhưng không hiểu sao anh lại nghe ra giọng của Queline từ trong đó. Ngẫm nghĩ một lúc, nói không chừng có khi là Queline thật. Anh không biết bà có sở thích gọi người tới cửa massage. Nhưng có lẽ tất cả phu nhân tuyệt vọng cô đơn lẻ bóng, lúc nói chuyện sẽ có giọng điệu thiếu nữ ảo mộng oán trách người khác. Nếu là Queline thật, cũng không biết Harold có bị tổn thương không?

Nghĩ đến Queline, Harold và đại gia đình, anh cảm thấy vừa châm chọc lại nực cười: nói không chừng người hằng đêm gửi bản thảo đến đài phát thanh toàn là người Muhlenberg có khi, nhìn bề ngoài bọn họ rất khéo léo, nhưng thế giới tinh thần lại cực kỳ thiếu thốn, không biết mình là ai, cũng không biết mình đang làm gì.

Cũng vì thế nên anh càng vui vì giây phút lúc này hơn.

Lúc anh thất thần, sự chú ý của Hoài Chân đã thành công bị anh thu hút.

Anh tắm xong đi ra, chỉ mặc quần lót đùi màu ô liu rộng thùng thình, không mặc áo. Anh không lau khô người, ngồi bên cạnh cô một lúc, trên làn da trần sạch sẽ vẫn còn vương nước, càng khiến cơ bắp trở nên rõ ràng. Một lúc sau lại bị lò sưởi hơ khô, vừa khô ráo lại căng tràn. Hoài Chân nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên lòng rạo rực, tự dưng lại có kích động muốn thoa dầu làm mềm da cho anh.

Cô đưa tay ra, mới đầu là sờ lên mặt anh, vốn định sờ xem có râu không, thấy anh ngơ ngác một cách khó hiểu, Hoài Chân lại không khống chế được bàn tay muốn phạm tội của mình.

Dùng ngón cái mở môi anh ra. Đỏ thắm, ấm áp lại mềm mềm.

Đi xuống nữa, ngón tay xoay vòng ở giữa xương quai xanh và cơ ngực rắn chắc, thấy anh không có phản ứng, cô to gan bóp một cái…

Bàn tay bị anh từ từ nắm lấy.

Cô chậm rãi ngước mắt nhìn lên. Anh đang nhìn mình chăm chú, miệng mỉm cười.

Tay vẫn bị anh nắm, ngón cái xoa nhẹ lên mu bàn tay.

Giọng anh rất nhẹ, hỏi cô cảm giác lần đầu tiên là gì.

Cô thành thật trả lời, “Đau lắm.”

Dĩ nhiên anh cũng cảm thấy thế, nhưng vẫn không cam lòng truy hỏi, “Chỉ mỗi đau thôi sao?”

Cô nghiêng đầu, nói, “Và cả vui nữa.”

Anh cười, “Vừa đau vừa vui?”

Cô không trả lời được.

Ngẫm nghĩ một lúc, có lẽ là cảm giác được người yêu quý trọng: tuy cơ thể rất đau, nhưng trong lòng lại cực kỳ sung sướng. Vừa đau muốn khóc, vừa vui tới mức sớm quên khuấy đi chuyện có đau hay không.

Nhưng cô biết điều anh muốn nghe không phải là thế. Điều anh muốn nghe… hình như thật sự không có.

Cô không biết phải trả lời thế nào, bởi vì mọi thứ không nằm trong lời nói.

Ceasar nhướn mày, nhìn cô cười cười, cô có thể thấy rõ anh vừa khổ sở và ăn năn.

Cô nói, “Không phải lỗi của anh mà. Chúng ta không có kinh nghiệm, nhưng có thể từ từ học…”

Cô cũng rất non nớt trong chuyện này, dần dà không biết phải nói thế nào, càng không biết phải an ủi anh ra sao.

Vừa dứt lời, cô giảo hoạt thò đầu ra hôn chụt lên mặt anh, nói, “I love you.”

Đây là chiêu cô học được từ anh. An ủi người yêu đang đau lòng, còn gì hiệu quả hơn ngoài “I love you”?

Nói xong, không kịp đợi anh đáp lại, cô lập tức lấy cớ đi tắm mà chạy thật nhanh vào phòng tắm, lại không nhịn được cười ha ha, cảm thấy mình thật nhanh trí.

Anh chỉ mới từ phòng tắm ra, nên nước trong bình nóng lạnh vẫn còn nóng, chảy xuống từ vòi hoa sen, lập tức trong phòng tắm bốc lên hơi nước. Trong hơi nóng bay lên, cô cởi quần áo ra đặt trên két nước bồn cầu.

“Em có biết… Người Trung Quốc và người Mỹ khi nói đến I love you, hiệu quả không giống nhau.”

Hoài Chân chỉ vừa làm ướt tóc thì nghe thấy giọng anh vang lên ở sau lưng, sau làn sương trắng, một bóng người cao ráo đứng dựa vào cửa.

Ceasar đứng ở cửa phòng tắm nhìn cô.

Cô định đổi chủ đề, mời anh, “Nếu muốn xem thì vào xem đi.”

Rồi cô đưa tay ra, cố sức với lấy dầu gội đầu.

Hoài Chân cúi đầu xuống, nhìn nước chảy trên sàn gạch ướt nhẹp, còn có cả hai đôi chân một lớn một nhỏ. Bàn chân anh nhỏ gầy, trên mu bàn chân còn lưu lại bóng mờ chữ “人” do đi dép quai nón trong mùa hè và cuối thu. Hoài Chân bật cười, ở thành phố San Francisco, dù cuối tuấn không đi làm thì cũng không phơi nắng, hẳn là lúc anh ở Falmouth hoặc Long Island rồi.

Một lúc sau, cô nghe anh nói nhỏ, nhắm mắt lại.

Cô ngoan ngoãn nghe theo.

Mùi thơm tỏa ra từ đỉnh đầu, hương thơm tràn ngập căn phòng… Cho đến khi cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, cô mới mở mắt ra, nhìn thấy thấy những đốm trắng dính trên mu bàn chân và bắp chân của anh, bọt trắng theo nước chảy đầy sàn.

Trong tay anh cầm một cục xà bông Lux màu vàng nhạt.

Đợi cô nhận lấy cục xà bông trong tay anh, anh lập tức xoay người đi ra.

Được vòi sen làm ướt, xà bông tạo ra bọt. Thoa xà bông khắp người, đến lúc khom lưng mới thấy anh vẫn chưa đi, vẫn dựa vào tường cách đó mấy bước mà nhìn cô tắm, trên quần đùi tấm lấm những đốm nước sẫm màu do bị vòi sen bắn đến.

Cô thật sự khó chịu thay anh, “Đứng xa ra đi, anh sắp ướt rồi kìa…”

Anh không đáp.

Hoài Chân đưa tay tắt vòi sen, trên tay đầy bong bóng xà bông. Không giống nghiêm túc tắm rửa mà chỉ như đang chơi trò chơi, tựa như muốn khoác lên bọn họ lớp vỏ che phủ, bao trùm toàn thân, nhưng thực chất lại không thể. Rửa sạch bọt xà bông, làn da mềm mại xuất hiện.

Cô đang chơi rất hăng say, không biết đôi mắt đen sau màn hơi nước kia càng lúc càng tối đi theo động tác của mình.

Âm thanh lại vang lên ở sau lưng, hỏi cô, “Đã một tuần chưa?”

Vừa dứt lời, chính anh cảm thấy giọng mình quá khô khốc, theo hô hấp lên xuống, cảm giác ngứa ngáy tràn đến lục phủ ngũ tạng, chẳng mấy chốc đã bị ngọn lửa trên người thiêu đốt.

Nhất thời cô không nghĩ ra một tuần anh nói là ý gì.

Chỉ nghe thấy tiếng chân trần trên sàn nhà ẩm ướt, hình như anh đang tiến lại từ phía sau, đang định ngoái đầu lại thì eo bị anh kéo đến gần.

Cô nhắc nhở anh: “Bẩn lắm đấy…”

Anh nhẹ nhàng vuốt ve tai cô, rồi một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, từng chút từng chút một.

Khắp người cô toàn bọt là bọt, nhưng anh chẳng để tâm, dính sát không kẽ hở. Bọt dính sang anh, trơn trơn dấp dính, có thể cảm nhận rõ đường cong cơ bắp căng siết.

Đột nhiên Hoài Chân hiểu ra anh vừa nói gì.

Mấy ngày nay khi ở bên nhau, không phải là không làm chuyện gì thân mật, dựa vào nhau rồi hôn nhau trong xe, nắm tay nhau đi trên đường, nhưng lại không làm chuyện gì hơn thế. Một tuần lễ… Sợi dây trong đầu chợt đứt, dồng thời hoảng hốt. Có lẽ anh cảm thấy cô còn bị thương, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi về lần đầu tiên. Bình thường thân mật sẽ để cô được thả lỏng vui vẻ, song bây giờ lại khác. Trong không gian kín mít giăng đầy hơi nước, còn có xà bông vừa tạo bọt. Anh tựa đầu lên đỉnh đầu cô, cả hai cùng ướt sũng, nhưng chỉ cần nghĩ một chút thôi là cô luôn cảm thấy, có thể chịu đựng được bầu không khí mập mờ này.

Đã đủ một tuần chưa?

“Sáu ngày, hay bảy ngày rồi?” Đầu óc rối loạn, cô hoàn toàn không nhớ nổi. Cho dù không phải thì chắc cũng sắp rồi.

Anh ôm siết cô từ sau lưng, đưa tay vặn vòi nước. “Ào——” một tiếng, bọt trên người trôi đi.

Cô bị dòng nước xối xuống làm ngơ ngác, trong đầu còn nghĩ, chắc quần ướt đẫm rồi, cũng không biết có thấy nặng không…

Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì vải vóc ướt đẫm đã nhanh chóng rơi xuống. Ngay lập tức cô xác nhận được chuyện đó, ướt nhẹp nặng nề, rơi xuống nghe tiếng rất vang. Trái tim cô như thể cũng rơi xuống theo, rồi lại bị xách lên cao đầy chới với.

Nhưng không nhanh như thế, có lần trước đó, anh đã biết phải làm gì. Gác cằm lên đỉnh đầu cô, từ từ nhỏ giọng hỏi cô, cảm giác ở đây thế nào?

Còn ở đây thì sao?

Anh học rất nhanh và cũng rất kiên nhẫn, cô có thể cảm nhận được sức nóng bên dưới, và cả ngữ khí dịu dàng kiềm chế trong giọng nói khàn khàn. Nhưng cô thật sự rất căng thẳng, cảm xúc bị động tác của anh khơi lên rồi kéo xuống… Đúng là cô không hiểu rõ về cơ thể mình lắm, chỉ cảm thấy vách tường sơn xanh ẩn sau màn hơi nước lúc thì rõ ràng lúc lại mơ hồ. Ánh mắt rã rời, đung đưa lắc lư, dựa vào anh run bắn lên.

Anh dừng lại, hỏi cô, “Có thoải mái không?”

Cô ngẩn ra ừ một tiếng, nhưng thực chất đến cô cũng không biết như thế có gọi là thoải mái hay không.

Theo sát sau tiếng “ừ” đó, bàn tay di chuyển xuống dưới theo dòng nước.

Cô nhẹ nhàng run rẩy, suýt nữa đứng không vững. Đưa tay chống lên vách tường, cô nhắm mắt lại, nhớ lại bàn tay thon dài cùng khớp ngón tay rõ ràng của anh… Không biết vì sao, hơi từ từ bốc lên làm cả người như nóng lên theo.

Hình như anh cũng nhận ra, dừng một lúc rồi mới thử thăm dò tiến vào.

Ngay lúc này, cô lập tức cảm nhận được vết thương kết vảy chưa khỏi hẳn. Đau đớn do dừng lại đột ngột đưa đến, cùng với sự xâm nhập đã khiến cơ bắp toàn thân căng chặt.

Anh vẫn chưa phát hiện ra.

Cô cắn môi nhẫn nại, nhưng lại không chịu nổi hít hà, cuối cùng hét lên theo động tác tiến vào.

Anh dừng lại, “Còn đau sao?”

Cô không trả lời nổi, chỉ gật đầu xác nhận.

Anh bèn nói, “Cố nhịn một chút.”

Sau đó từ từ rút ra.

Thở dài một hơi, giống như ai đó thở phào nhẹ nhõm, lại nghe như thất vọng.

Hoài Chân dựa trán vào cánh tay anh, tựa lên tường, ánh mắt cay cay, không biết vì sao lại muốn khóc.

Anh kéo quần áo vắt trên móc ban nãy xuống, trải lên bồn cầu rồi ôm cô ngồi lên đó.

Với tư thế này, cả hai gần như cao bằng nhau.

Ceasar nhìn cô một lúc, nắm lấy cằm cô, cái đầu nhỏ ủ rũ thất vọng nhẹ nhàng lắc qua lắc về theo ngón cái và ngón trỏ của anh.

Anh hỏi, “Mất hứng hả?”

Cô không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn anh.

Đối mặt với anh trong bầu không khí thế này, tầm nhìn quanh quẩn giao nhau, có khi còn có thể chết người hơn so với tiếp xúc thân mật vừa rồi. Chỉ cần nghĩ đến đôi mắt đen láy đó đang nhìn mình chăm chú là cô lại cảm thấy muốn chết.

Ceasar cũng nhìn ra, tiến tới gần hôn cô.

Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm không biến mất, không biết đã hôn bao lâu, đến lúc cả hai tách ra, Hoài Chân há to miệng hô hấp, suýt nữa không thở nổi.

Anh ôm lấy mái tóc còn ướt của cô, tựa trán vào cô, hỏi khẽ, có thấy vui không?

Cô trả lời, mình cũng rất thích hôn môi, nhưng càng muốn tìm hiểu về cơ thể với anh hơn.

“Là anh nhanh quá…” Anh chủ động nhận sai, an ủi cô, “Đợi lần sau, không sao mà, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”

Chọn tập
Bình luận