Hàng tá các nhân viên cảnh sát của lực lượng phản ứng nhanh đang di chuyển vào vị trí phía sau tòa nhà sáu tầng của Thompson Boyd trên phố 14 ở Astoria, Queens.
Sachs, Sellito và Bo Haumaiui đang đứng ở trung tâm chỉ huy được thiết lập lệnh một cách nhanh chóng đằng sau một chiếc xe tải không bị để ý của đội ESU.
“Chúng em đây, Rhyme.” Sachs thì thầm vào chiếc micro.
“Nhưng hắn có ở đó không?”, nhà tội phạm học hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.
“Chúng ta đã đưa các cảnh sát thuộc đội Tìm kiếm và Giám sát vào vị trí… Đợi một chút. Có ai đó đang báo cáo.”
Một sĩ quan đội Tìm kiếm và Giám sát đi tới chỗ họ.
“Có nhìn được vào trong không?”, Haumann hỏi. “Không, thưa ngài. Hắn đã che kín cửa sổ trước rồi.” Viên cảnh sát trong đội thứ nhất nói rằng anh ta đã tiếp cận cửa sổ phía trước của căn hộ gần hết mức có thể; đội thứ hai thì ở ngay phía sau. Viên sĩ quan thêm vào: “Tôi có thể nghe thấy tiếng nói, tiếng nước chảy. Trẻ em, nghe có vẻ giống”.
‘Trẻ con, khốn kiếp.” Haumann càu nhàu.
“Có thể là ti vi hoặc đài. Tôi chỉ không dám nói chắc.”
Haumann gật đầu. “Trung tâm gọi đội số hai. Báo cáo.”
“Đội số hai đây. Có một vết nứt nhỏ phía sau thanh rèm – không nhiều lắm. Không có ai ở phòng ngủ phía sau cả. Tôi có thể nhìn thấy. Nhưng đó chỉ là một góc hẹp thôi. Có ánh sáng ở phía trước. Nghe thấy tiếng nói, tôi nghĩ vậy. Tiếng nhạc. Hết.”
“Có thấy đồ chơi trẻ con hay
“Không. Nhưng tôi chỉ có thể quan sát phòng ngủ một góc mười độ. Đó là tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy. Hết.”
“Có thấy chuyển động nào không?”
“Không, hết.”
“Nghe rõ. Đội hồng ngoại thì sao?” Máy dò hồng ngoại có thể định vị vị trí của người, động vật và các
nguồn nhiệt khác bên trong một tòa nhà.
Kỹ thuật viên đội số ba đang cho chạy máy dò thân nhiệt vào ngôi nhà. “Tôi đang thu thập các vị trí nhiệt, nhưng nó quá yếu để nhận diện, hết.”
“m thanh, hết?”
“Tiếng cót két và tiếng kêu rên. Có thể là các phần ngôi nhà, đồ dùng, máy sưởi, máy thông gió và điều hòa không khí. Có thể là hắn đang đi loanh quanh hoặc lê cái ghế. Giả định hắn ở đó nhưng không thể nói được chính xác vị trí. Hắn thực sự đã che kín nơi này, hết.”
“Được rồi, đội S & S tiếp tục làm nhiệm vụ. Hết.” Sachs nói vào micro của mình: “Rhyme, anh có nghe thấy chút nào không?”.
“Làm thế nào mà anh có thể nghe thấy chứ?”, giọng Rhyme cáu kỉnh.
“Họ cho rằng có chuyển động trong căn hộ của hắn.”
“Điều cuối cùng chúng ta cần là một trận đấu súng”, Rhyme lẩm bẩm. Một cuộc trạm trán về mặt chiến thuật là một trong những phương pháp hiệu quả nhất để phá hủy các dấu vết và các bằng chứng khác ở một hiện trường. “Chúng ta cần phải bảo đảm giữ được càng nhiều bằng chứng càng tốt – nó có thể là cơ hội duy nhất để tìm ra kẻ thuê hắn và tên đồng phạm.”
Haumann nhìn tòa nhà một lần nữa. Anh có vẻ không vui lắm. Và Sachs – một nửa trong cô là một chiến sĩ đặc nhiệm – có thể hiểu tại sao. Đó có thể là một cuộc triệt hạ khó nhằn, đòi hỏi rất nhiều sĩ quan. Căn hộ của nghi phạm có hai cửa sổ trước, ba sau và sáu cửa sổ bên. Boyd có thể dễ dàng nhảy qua một trong số chúng và cố gắng trốn chạy. Đồng thời cũng có một tòa nhà bên cạnh, chỉ cách có một mét hai – một cú nhảy dễ dàng từ trên mái nếu hắn chọn đường trốn ở trên cao. Hắn cũng có thể có được chỗ nấp phía sau mái trước ngôi nhà và có thể nhắm bắn vào bất cứ ai bên dưới, ở bên kia phố, đối diện với ngôi nhà của tên sát thủ, là những ngôi nhà khác. Nếu như xảy ra một trận chiến, một viên đạn lạc cũng có thể dễ dàng là bị thương hoặc giết chết một người vô tội. Boyd cũng có thể nã đạn vào những ngôi nhà này, với mục đích gây ra những thương tổn. Sachs đang nhớ lại việc hắn nhắm vào những người vô tội chỉ đơn giản để đánh lạc hướng. Chẳng có lý do nào để nghĩ rằng hắn có thể xử lý tình huống này một cách khác đi. Họ sẽ phải di tản toàn bộ những người dân quanh đây trước khi thực hiện cuộc đột kích.
Haumann nói qua điện đàm: “Chúng tôi vừa bắt được hình ảnh ai đó đi vào hành lang. Không có camera nào giống như cái Boyd sử dụng trên phố Elizabeth.”
Hắn không biết chúng ta đang tiếp cận.” Dù vậy, viên sĩ quan đặc nhiệm vẫn thêm vào một cách mơ hồ: “Trừ khi hắn có vài cách khác để báo động. Mà hắn có thể biết rất rõ cuộc tấn công này”.
Sachs nghe thấy tiếng rít bên cạnh và quay lại. Mặc bên ngoài bộ áo chống đạn và một cách vô thức để tay chạm vào báng khẩu súng ngắn nằm trong bao, Lon Sellito đang xem xét tòa nhà. Nhìn anh cũng đầy ưu tư. Nhưng Sachs ngay lập tức biết rằng đó không phải là sự khó khăn của việc xâm nhập vào ngôi nhà khiến anh suy nghĩ. Cô có thể thấy anh đang đau khổ như thế nào. Với vai trò một thám tử điều tra cấp cao, không có một lý do gì cho anh để tham gia vào đội đột nhập – trên thực tế, với bề ngoài to lớn, bụng to và kỹ năng sử dụng vũ khí cơ bản, có lý do để anh không tham gia thực hiện những pha đột nhập bất ngờ.
Nhưng logic chẳng liên quan gì tới lý do thực sự việc anh có mặt ở đây. Nhìn thấy bàn tay anh một lần nữa đưa lên má và gãi vào vệt máu vô hình, biết rằng anh đang nghĩ lại vụ nổ súng bất ngờ ngày hôm qua, và việc tiến sĩ Barry bị bắn chết ngay trước mắt, Sachs hiểu rằng: Đây là khoảng thời gian thử thách của anh ấy.
Cách nói này xuất phát từ cha của cô, người đã làm rất nhiều việc dũng cảm trong lực lượng nhưng có lẽ dũng cảm nhất là lần chiến đấu cuối cùng, chống lại căn bệnh ung thư quái ác đã cướp đi sinh mạng của ông, mặc dù khó mà đánh bại được tinh thần ông ấy. Con gái ông trở thành một cảnh sát từ đó và ông bắt đầu đưa ra cho cô những lời khuyên về công việc. Một lần, ông đã nói rằng có lúc cô sẽ nhận ra chính mình trong những tình huống mà phải đơn độc chống lại sự thử thách và hiểm nguy. “Cha gọi đó là ‘giai đoạn thử thách’, Amie. Một chuyện gì đó mà ta phải gồng mình lên để vượt qua. Trận chiến có thể là chống lại một hung thủ, có thể là chống lại một người cộng sự. Nó thậm chí có thể là chống lại cả Sở cảnh sát New York.”
Đôi khi, ông nói, trận chiến khó khăn nhất lại nằm bên trong tâm hồn ta.
Sellito biết phải làm gì. Anh phải là người đầu tiên xông qua
Nhưng sau sự việc xảy ra ở bảo tàng ngày hôm qua, anh như bị tê liệt với nỗi sợ ấy.
Giai đoạn thử thách… Liệu anh ấy sẽ vượt qua được hay không?
Haumann giờ đang phân các sĩ quan đột nhập thành ba đội, cử một vài người tới các góc phố để ngăn dòng giao thông và những người khác tới các góc khuất bên cạnh cửa trước của ngôi nhà để ngăn bất cứ ai định đi vào – và hiển nhiên, để sẵn sàng hạ Boyd nếu hắn có ý định bước ra ngoài lang thang làm việc gì đó. Một cảnh sát trèo lên trên mái nhà. Vài cảnh sát trong đội Phản ứng nhanh bảo vệ những ngôi nhà bên cạnh – trong trường hợp hắn cố trốn thoát theo cách đã làm trên phố Elizabeth.
Haumainn sau đó nhìn Sachs: “Cô sẽ đi vào với chúng tôi chứ?”.
“Tất nhiên”, cô trả lời. “Cần có một ai đó từ đội Khám nghiệm hiện trường bảo đảm nơi này. Chúng ta vẫn chưa biết được ai thuê tên khốn này và chúng ta cần phải tìm ra.”
“Cô muốn vào đội nào?”
“Với bất cứ ai định đột nhập bằng cửa trước”, cô nói.
“Đó sẽ là Jenkin.”
“Vâng, thưa ngài.” Rồi cô giải thích về những người dân sống bên kia phố và nhắc họ rằng Boyd có thể nhắm vào những người dân thường sống ở đó khi cố gắng chạy trốn. Haumann gật đầu. ‘Tôi cần người bảo đảm những nơi này, ít nhất là đưa mọi người tránh các cửa trước và giữ họ tránh các con phố.”
Tất nhiên, không ai muốn công việc này. Nếu như các cảnh sát thuộc đội Phản ứng nhanh là những chàng cao bồi, Haumann đang yêu cầu ai đó tình nguyện thực hiện.
Một giọng nói phá vỡ sự im lặng. “Mẹ kiếp, tôi sẽ nhận nhiệm vụ này.” Là Lon Sellito. “Quá tốt với một gã già như tôi.”
Sachs nhìn anh ta. Người cảnh sát đã đầu hàng trước khoảng thời gian thử thách của mình. Anh ta đã tuyệt vọng, cười một cách vô tư lự, có thể là nụ cười buồn nhất trong đời Sachs từng nhìn thấy.
Người chỉ huy đội ESU nói vào micro của mình: “Tất cả các đội, triển khai giữ vững khoảng cách. Đội S & S, hãy cho tôi biết lúc có thay đổi trong nhà, hết”.
“Rõ. Hết.”
Sachs nói vào micro: “Bọ chuẩn bị tấn công,
Rhyme. Em sẽ kể anh biết những gì xảy ra”.
“Đã nghe”, anh nói ngắn gọn.
Không gì nữa được nói giữa họ. Rhyme không thích việc cô tham gia vào trận đấu. Nhưng Rhyme biết cô quyết tâm đến mức nào, và những mối đe dọa tới người vô tội có thể làm Sachs sôi máu cũng như việc bảo đảm rằng những kẻ như Thompson Boyd không trốn thoát được quan trọng với cô như thế nào. Đây là một phần bản năng của cô và anh sẽ không bao giờ khuyên cô dừng lại vào những lúc như thế này.
Dù sao, nó không có nghĩa là anh cảm thấy vui.
Nhưng rồi những suy nghĩ của Lincoln Rhyme mờ dần khi họ bắt đầu vào vị trí.
Sachs và Sellito đang bước lên con hẻm, cô nhập vào đội đột nhập, anh ta sẽ tiếp tục tới các nhà bên kia phố và đưa mọi người tới nơi ẩn nấp. Nụ cười ngoác miệng giả tạo của chàng Trung úy đã biến mất. Khuôn mặt anh nhìn béo phị và lấm tấm mồ hôi, mặc cho thời tiết mát mẻ. Anh lau nó, gãi gãi vệt máu vô hình và nhận ra cô đang nhìn mình. “Cái áo chống đạn chết tiệt. Nóng quá.”
“Nó thật đáng ghét”, Sachs nói. Họ tiếp tục bước xuống con hẻm, cho tới khi đến gần phía sau ngôi nhà của Boyd, nơi mà các cảnh sát đang triển khai đội hình. Bất ngờ cô chộp lấy cánh tay của Sellito và kéo anh lại. “Có ai đó đang nhìn….” Nhưng khi họ bước tới gần tòa nhà, Sachs trượt trên một túi rác và khuỵu xuống. Cô thở dốc, co rúm và ôm lấy đầu gối.
“Cô ổn đấy chứ?”
“Không sao”, cô nói, đứng lên với khuôn mặt nhăn nhó và gọi vào điện đàm, với một giọng không ra hơi: “5885, tôi thấy có chuyển động trên cửa sổ tầng hai, ở phía sau tòa nhà. Đội S & S, các anh có thể xác nhận không?”.
“Không phải đối tượng thù địch. Đó là một trong những người của ta, hết.”
“Đã nhận, hết.”
Sachs tiếp tục bước về phía trước, đi khập khiễng. “Amelia, cô đang bị đau.”
“Không có gì.”
“Hãy nói với Bo.”
“Đây không phải vấn đề.”
Sự thật là cô đang phải chịu đựng căn bệnh viêm khớp mvài người trong cuộc biết đến như – Rhyme, Mel Cooper và Sellito – nhưng đó là về chuyện này. Cô đã vượt qua một khoảng thời gian rất dài để che giấu đi bệnh tật của mình, lo lắng rằng chỉ huy sẽ đưa cô ra ngoài chữa trị nếu họ phát hiện ra. Cô thò vào bên trong túi chiếc quần lùng thùng của mình và lôi ra một gói thuốc giảm đau, bóc nó bằng răng rồi nuốt một viên.
Trên điện đàm họ nghe tiếng Bo Haumann: “Tất cả các nhóm đã vào vị trí, hết”.
Sachs tiến lên phía trước nhập vào đội xâm nhập chính. Cái chân lại đau hơn.
Sellito kéo cô sang một bên. “Cô không thể vào được.”
“Không phải là tôi hạ hắn nằm im trên sàn, Lon. Tôi chỉ muốn bảo đảm an toàn hiện trường.”
Viên thanh tra quay lại chiếc xe trung tâm chi huy, hy vọng có thể tìm thấy một ai đó để hỏi về tình hình, nhưng Haumann và những người khác đã vào vị trí.
“Nó khá hơn rồi, không sao đâu”, cô bước lên cà nhắc.
Một trong những cảnh sát thuộc nhóm A gọi Sachs thì thầm: “Thám tử, cô đã sẵn sàng chưa?”.
“Rồi.”
“Không, cô ấy chưa.” Sellito quay sang phía người cảnh sát. “Cô ấy sẽ đi sơ tán những người dân thường. Tôi sẽ đi vào cùng các anh.”
“Ngài?”
“Ừ, tôi. Có vấn đề gì không?”
“Không, thưa ngài.”
“Lon”, cô thì thầm: “Tôi ổn mà”.
Viên thám tử to béo đáp lời: “Tôi đủ hiểu biết để bảo đảm giữ an toàn cho hiện trường. Rhyme đã nhắc đi nhắc lại cho tôi hằng năm trời để làm cho đúng”.
“Tôi sẽ không chạy đi chạy lại đâu.”
“Ừ, có thể là không, nhưng liệu cô có thể nhảy vào một trận chiến nếu hắn chĩa cái khẩu súng quái quỷ đó vào cô?”
“Đúng, tôi có thể.” Cô trả lời một cách kiên quyết. “Chà, tôi không nghĩ vậy. Nên thôi tranh cãi đi và bảo đảm những người dân thường an toàn.” Anh cột chắc bộ áo chống đạn và rút khẩu côn của mình ra.
Cô lưỡng lự.
“Đây là mệnh lệnh, thưa Thám tử.”
Cô nhìn anh một cách ù rũ. Nhưng vẫn tự tin như Sachs thường thế 1 một vài người sẽ dùng cái từ “kẻ nổi loạn” – con gái của một cảnh sát biết vị trí của mình về mặt thứ bậc trong Sở cảnh sát New York. Cô nói:
“Được rồi… nhưng đây, cầm lấy cái này”. Cô rút khẩu Glock của mình ra và đưa nó cho Sellito cùng với một băng đạn phụ. Cô cầm lấy khẩu côn sáu viên của anh.
Anh nhìn vào khẩu súng tự động to màu đen. Đó là một khẩu súng với cái cò kéo một cách nhẹ nhàng như cánh của một con bướm đêm. Nếu như sử dụng khẩu này không đúng, giống như đã làm ngày hôm qua trên phố Elizabeth, anh có thể sẽ dễ dàng giết chết mình hoặc một ai đó trong đội đột nhập. Gãi nhẹ lên má một lần nữa, Sellito nhìn vào tòa nhà. Và nhanh chóng nhập vào với các cảnh sát khác.
Chạy băng qua phố để di tản mọi người ra khỏi các tòa nhà và các căn hộ. Sachs nhìn ra phía sau và quan sát họ đi. Cô quay lại tiếp tục với các căn hộ bên kia đường.
Cảm giác đau ở chân đã biến mất.
Thật ra, cô vẫn ổn. Nỗi đau duy nhất mà cô cảm thấy là sự thất vọng vì không tham gia cùng với đội đột nhập. Nhưng cô cần phải giả vờ cú ngã và vết thương.
Vì lợi ích của Lon Sellito. Cô không thể nghĩ ra bất cứ cách nào để giúp đỡ, ngoại trừ việc ép anh ta phải tham gia nhiệm vụ. Cô đã đánh giá mức độ mạo hiểm của việc để anh tham gia vào đội và quyết định rằng chỉ có nguy cơ tối thiểu đối với anh hay bất cứ ai khác – có hàng tá các sự bảo đảm, mọi người đều mặc áo chống đạn và họ đang truy bắt hung thủ bằng cách đột nhập bất ngờ. Sellito cũng có vẻ như có vài cách kiềm chế nỗi sợ hãi. Cô nhớ lại sự thận trọng trong cách anh giữ và kiểm tra khẩu Glock, cũng như cách đôi mắt nhanh nhẹn của anh nhìn vào tòa nhà của tên hung thủ.
Nhưng trong bất cứ sự kiện nào thì giờ đây thực sự không có lựa chọn nào khác. Sellito là một cảnh sát tuyệt vời. Nhưng nếu vẫn tiếp tục sự yếu đuối, anh sẽ không còn là một cảnh sát và cuộc đời của anh có thể kết thúc với điều đó. Những mẩu tự ti này có cách riêng ảnh hưởng đến toàn bộ tinh thần của ta. Sachs biết điều đó, cô đã chiến đấu với chúng thường xuyên. Nếu như không quay trở lại trận chiến lúc này, anh sẽ từ bỏ.
Cô nhấc chân bước; sau cùng, cô đã có một nhiệm vụ quan trọng ở đây, sơ tán tất cả những dân cư trong các ngôi nhà bên kia phố và cần phải di chuyển thật nhanh chóng; đội đột nhập có thể xông vào bất cứ lúc nào. Sachs bắt đầu nhấn các chuông cửa, đưa mọi người ra khỏi các phòng gần cửa trước và bảo đàm rằng họ sẽ ở bên trong với các cánh cửa khóa chặt. Cô điện đàm cho Bo Haumann thông qua một tần số an toàn và nói rằng những ngôi nhà xung quanh đã được bảo đảm an toàn; cô sẽ tiếp tục tới các tòa nhà khác, ở trên và cả dưới con phố.
“Được, chúng tôi sẽ tiến vào”, anh nói một cách ngắn gọn và ngắt máy.
Sachs tiếp tục đi dọc con phố. Cô nhận ra là móng tay mình đang bấm chặt vào ngón cái. Phản ánh một sự thật mỉa mai: Sellito bồn chồn về trận chiến; Amelia Sachs thì cáu kỉnh khi đang ở cách xa nơi nguy hiểm.