Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lạc Mất Một Người Thương

Chương 9

Tác giả: Hạ Tường Lam
Chọn tập

Thông báo: Vì một số lý do riêng mình quyết định đổi tên nữ chính, nên từ giờ Diệp Mộ Tây sẽ đổi thành Diệp Hạ Lam nha các bạn!!!!

Ở Tiệp Tương Trang,Thịnh Khải Luân nhìn đồng hồ đã gần 12 giờ đêm liền đứng dậy đi tới chỗ Diệp Hạ Lam ngồi “ Em tính ngồi ở đây tới sáng luôn đó hả?”.

Diệp Hạ Lam đưa mắt liếc Thịnh Khải Luân một cái rồi quay mặt đi không thèm trả lời.

Thịnh Khải Luân cũng mệt mỏi rồi không muốn cãi nhau với cô nữa nên liền không nói không rằng một tay nhấc bổng Diệp Hạ Lam nằm lên vai mình rồi khiêng đi lên lầu.

Diệp Hạ Lam đánh vào lưng của Thịnh Khải Luân đồng thời gào lên “ Thịnh Khải Luân anh là tên khốn mau thả tôi xuống…tôi ghét anh…tôi ghét anh…mau thả tôi xuống đi”.

Thịnh Khải Luân mở cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt Diệp Hạ Lam nằm lên giường rồi nằm áp trụ lên người cô, ánh mắt long lanh nhìn cô chằm chằm thấu tận tâm can, hơi thở của anh phả vào người của Diệp Hạ Lam rất nóng bỏng làm cho bầu không khí xung quanh trở nên quỷ dị.

“ Anh muốn…làm gì…???”.

Thịnh Khải Luân cúi người xuống thì thầm vào tai của Diệp Hạ Lam “ Một nam một nữ ở trong cùng một phòng, nằm trên cùng một cái giường, vậy em nói xem tôi muốn làm gì và nên làm gì”.

Diệp Hạ Lam liền né qua một bên “ Anh nên ngồi dậy đi tôi thấy…khó thở quá”.

Thịnh Khải Luân nở một nụ cười tà mị rồi nói “ Em phải nói là tôi muốn ăn em và nên ăn càng nhanh càng tốt hihi”.

Diệp Hạ Lam thấy mặt mình bắt đầu nóng lên liền quát “ Thần kinh, não tàn…lời như vậy mà cũng nói ra được sao?”.

Thịnh Khải Luân liền gật đầu “ Tất nhiên là được rồi…mỗi lần ở gần em tôi không bao giờ làm chủ được bản thân mình cả”.

Thịnh Khải Luân cúi đầu xuống cưỡng hôn Diệp Hạ Lam, anh dời xuống hôn hít ở cổ đồng thời cũng đưa tay ra sau lưng kéo khóa áo của Diệp Hạ Lam xuống, cô liền đẩy Thịnh Khải Luân ra phản kháng nhưng lực của nam nhân lúc nào cũng mạnh hơn nữ nhân… nên sự cố gắng của Diệp Hạ Lam cũng như lấy cát lấp biển vậy.

Thịnh Khải Luân bất chợt nghe thấy tiếng nấc “ Tôi không muốn đâu…cầu xin anh đó Thịnh Khải Luân…dừng lại đi”.

Vẻ mặt của Thịnh Khải Luân đông cứng lại nhìn Diệp Hạ Lam thì thấy nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt của cô, tự nhiên trong lòng anh chấn động một cái, ý thức được hành động của mình làm cô khóc liền ngồi dậy đưa tay lau nước mắt của Diệp Hạ Lam, giọng nói cũng pha lẫn ôn nhu dịu dàng “ Được rồi anh dừng lại…em đừng khóc mà Hạ Lam…anh xin lỗi…anh xin lỗi sau này nếu em không đồng ý anh sẽ không làm như vậy nữa”.

Trước đây, Thịnh Khải Luân chỉ cần Diệp Hạ Lam khóc qua camera ghi hình lại thôi mà đã thấy vô cùng xót xa hôm nay lại tận mắt chứng kiến cô khóc trong lòng không khỏi khó chịu cái cảm giác tự trách cứ bám lấy anh mãi không buông.

Thịnh Khải Luân đứng dậy mở tủ lấy một cái áo sơ mi trắng đưa cho Diệp Hạ Lam “Em đi tắm rồi thay tạm cái này đi…mặc cái áo này đi ngủ có vẻ vẫn thoải mái hơn cái đầm dạ hội kia đó”.

Diệp Hạ Lam vẫn ngoảnh mặt đi chỗ khác không thèm đối hoài đến Thịnh Khải Luân, anh liền nói thêm vào “ Yên tâm anh hứa sẽ không làm gì em cả…sáng mai anh sẽ để em đi bây giờ trời tối rồi em thân con gái ra đường rất nguy hiểm…à anh sẽ qua phòng khác ngủ tuyệt đối không làm phiền em” nói rồi Thịnh Khải Luân liền đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.

Thịnh Khải Luân đứng ngoài ban công hút một điếu thuốc, anh từ nhỏ đến lớn dù có gặp phải khó khăn gì thì cũng sẽ suy nghĩ cách để giải quyết… nhưng từ khi Diệp Hạ Lam đột ngột bỏ đi vào thời gian năm năm về trước thì Thịnh Khải Luân đã bắt đầu sử dụng thuốc lá và cả rượu vào những lúc anh thấy cô đơn bất lực nhất để cố tìm quên cô. 

Vẻ mặt của Thịnh Khải Luân trông rất sầu muộn, năm năm trước Diệp Hạ Lam hết lòng yêu thương anh còn anh thì luôn đẩy cô ấy rời xa mình làm đủ mọi điều để cô ấy bị tổn thương, năm năm sau anh muốn bắt đầu lại thì cô ấy lại trốn tránh anh… có lẽ đây là quả báo mà Thịnh Khải Luân đáng phải nhận lấy.

Người ta nói có duyên mới gặp được nhau nhưng gặp được nhau cũng chưa chắc là có duyên…có lẽ giữa Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam là một đoạn nghiệt duyên cho nên mới thành thế cục như vậy.

Chọn tập
Bình luận