Thịnh Khải Tề tinh ý thấy Diệp Hạ Lam đi chân trần trên đất chẳng những thế chân cô còn bị trầy xước nhuốm máu liền cau chặt tâm mi, lòng đau xót: “ Sao chị lại đi chân đất vậy hả…xước hết rồi này”.
Diệp Hạ Lam đưa đôi mắt vô hồn nhìn Thịnh Khải Tề: “ Hôm nay tôi tìm thấy hung thủ hại cả gia đình tôi năm xưa nhưng lại không thể tự tay mình bắt ông ta tới sở cảnh sát được…huhuhu tôi đúng là vô dụng mà”.
Thấy Diệp Hạ Lam khóc trái tim của Thịnh Khải Tề như bị chấn động một cái: “ Hắn ta là ai tôi giúp chị, lần sau đừng có liều mình như thế chứ lỡ gặp nguy hiểm gì thì biết làm sao đây hả?”.
Diệp Hạ Lam rũ mắt: “ Xin lỗi lại làm cậu lo lắng rồi”.
“ Rốt cuộc ai là hung thủ hại gia đình chị vậy?”.
“ Là Diệp Sâm chú của tôi bây giờ ông ta đổi tên là Hạ Sâm là ba của Hạ Mạt đó”.
Thịnh Khải Tề ngớ người ra kêu lên: “ Cái gì??? Sao có thể trùng hợp như thế chứ”.
“ Tôi phải làm sao đây tôi để ông ta chạy mất rồi không những vậy còn làm Khải Luân nổi giận nữa”.
Thịnh Khải Tề nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu: “ Tại sao anh ba lại nổi giận chứ???”.
“ Lúc nãy xô xát với Hạ Mạt không biết vô tình hay cố ý hình như tôi lỡ tay đẩy cô ấy ngã xuống đường…thật ra tôi chỉ muốn truy hỏi tung tích của Diệp Sâm mà thôi”.
Vừa lúc đó, Thịnh Khải Luân về tới…
Thịnh Khải Tề quay sang nói Diệp Hạ Lam: “ Chị vào nhà trước đi tôi nói chuyện với anh một chút”.
“ Ừ”.
Diệp Hạ Lam đi vào nhà, Thịnh Khải Luân bước xuống xe, Thịnh Khải Tề liền lên tiếng: “ Anh ba, chúng ta nói chuyện với nhau một chút được không?”.
Thịnh Khải Luân giơ tay lên ngăn cản Thịnh Khải Tề: “ Có gì để nói sau giờ anh có chuyện quan trọng hơn cần phải làm rồi…em về trước đi”.
Bước vào nhà, Thịnh Khải Luân thấy dấu chân có máu trên nền gạch trắng liền đi lên phòng thì thấy Diệp Hạ Lam đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt thất thần.
Thịnh Khải Luân nhìn thấy chân của Diệp Hạ Lam bị xước nhuốm máu liền nhíu mày bước qua: “ Hạ Lam, chân em bị sao vậy???”.
“ Hôm nay đi trên đường, em vô tình nhìn thấy kẻ thù hãm hại gia đình em năm xưa nên vội đuổi theo, vì đi giày cao gót không chạy nhanh được nên em mới vứt giày ra một bên”.
Thịnh Khải Luân tỏ vẻ đau lòng: “ Em ngốc vừa thôi người nguy hiểm như vậy mà một mình đuổi theo là sao hả, có chuyện gì em nên báo với anh một tiếng chứ”.
Diệp Hạ Lam quay sang nắm lấy cánh tay của Thịnh Khải Luân, ánh mắt cầu xin: “ Khải Luân em xin một chuyện được không?”.
Thịnh Khải Luân lại tưởng là Diệp Hạ Lam nói đến chuyện tình của anh với Hạ Mạt liền lên tiếng trước: “ Anh biết em muốn nói gì, em yên tâm anh và Hạ Mạt chỉ là quá khứ thôi, anh tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với em…cô ấy đang làm việc cho Hoàng Thịnh Quốc Tế mấy nhân viên trong công ty dám tung tin đồn nhảm về mối quan hệ giữa anh và Hạ Mạt đã bị anh sa thải hết rồi…em đừng suy nghĩ về mấy lời đồn không có căn cứ đó nhé”.
“ Em tin tưởng anh nhưng mà…”.
Thịnh Khải Luân nhìn Diệp Hạ Lam bằng ánh mắt dịu dàng: “ Anh không muốn vì cô ấy mà vợ chồng mình bất hòa…em cũng đừng bao giờ tìm cô ấy giống như hôm nay nữa được không vì cô ấy cũng là vì Thịnh gia…cô ấy là ngôi sao nổi tiếng còn Thịnh gia của chúng ta lại có danh tiếng ở thành phố X nếu mọi việc lên mặt báo thì cũng hay ho gì hết”.
Diệp Hạ Lam lên tiếng giải thích: “ Em không có tìm cô ấy kiếm chuyện chẳng qua vì cô ấy biết hung thủ hại chết ba mẹ và anh trai của em thôi”.
Thịnh Khải Luân cho Diệp Hạ Lam một ánh mắt trấn an rồi nói: “ Anh sẽ cho người đều tra giúp em sau này đừng tìm cô ấy nữa được không? Ngoan nghe lời anh đi mà…để anh giúp em rửa vết thương cái đã”.
Lúc Thịnh Khải Luân bôi thuốc sát trùng vào lòng bàn chân của Diệp Hạ Lam, cô cau chặt mày vì quá đau nhưng cô lại không dám nói chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng thôi.
Thịnh Khải Luân biết thuốc làm Diệp Hạ Lam đau nên thổi thổi vài cái, hơi thở mát mẻ của Thịnh Khải Luân làm vết thương bớt nóng rát mang lại cảm giác rất dễ chịu.
Thấy tâm mi của Diệp Hạ Lam dần giãn ra Thịnh Khải Luân mới thở phào nhẹ nhõm lên tiếng hỏi:” Như vậy có dễ chịu hơn không?”.
Diệp Hạ Lam gật đầu: ” Cảm ơn anh Khải Luân”.
Thịnh Khải Luân mỉm cười với Diệp Hạ Lam: ” Ơn nghĩa gì chứ chúng ta là vợ chồng mà, anh quan tâm chăm sóc cho em là lẽ hiển nhiên thôi…sau này có gặp bất cứ chuyện gì cũng phải nói cho anh biết không được tự ý làm liều biết chưa?”.
Diệp Hạ Lam cúi đầu đếm ngón chân tỏ vẻ hối lỗi: ” Em biết rồi”.
Thịnh Khải Luân lên tiếng trêu Diệp Hạ Lam: ” Hai bàn chân em chỉ có 10 ngón thôi có đếm bao nhiều lần cũng không có gì thay đổi hết”.
” Uhm”.
Hạ Mạt vừa vào nhà đã đóng sầm cửa lại, ném túi xách qua một bên rồi ngồi phịch xuống ghế sofa với vẻ mặt lo lắng: ” Phải làm sao đây??? Tại sao cô ta lại là con nhỏ em họ đáng ghét của mình cơ chứ? Không được mình nhất định phải tìm cách ngăn cản chuyện này lại nếu để Khải Luân biết thì sẽ hư bột hư đường hết”