“Tao muốn nói rằng, có thể mày đã giải quyết được vấn đề về sói, nhưng mọi người xung quanh thị trấn này sẽ nghĩ mày là một thằng chó đẻ mua mìn về để đuổi sói.”
Hồi khoảng chín tuổi, tôi bắt đầu có cảm giác kỳ lạ, khó chịu ở các khớp. Nó giống như có một người tí hon ở bên trong đang cù tôi. Không đau, nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy khó chịu, và không may cảm giác này gây ra một hiệu ứng phụ: Tôi thường xuyên bị co cơ. Mẹ nghĩ tôi nên đi khám, nhưng ông bác sĩ mà tôi đến khám lại không tìm ra bất cứ vấn đề nào. “Thằng bé đang lớn nhanh nên bị vậy thôi. Chuyện này tự nhiên mà. Sẽ qua thôi,” ông nói.
Anh Dan đưa ra một chẩn đoán khác: “Có lẽ là do mày bị đồng tính,” một buổi tối anh nói vậy, sau khi tôi giải thích với bố trong lần thứ bao nhiêu không biết nữa lúc đang ngồi ăn tối.
“Im mồm,” bố quát anh tôi. “Có đau không?” bố hỏi tôi.
“Không. Nó chỉ, con không biết nữa. Lạ lắm.”
“Cảm ơn vì đã mô tả chi tiết như thế, Ernest Hemingway chết tiệt ạ. Nếu như mày không thấy đau thì vấn đề là gì?”
“Con không biết, nó khiến con cứ phải nằm nghỉ,” tôi đáp.
“Nó giật suốt, bố ạ,” anh tôi thỏ thẻ.
“Miệng mày giật suốt thì có,” bố ngắt lời anh tôi. Rồi ông quay sang tôi. “Được rồi, nếu thấy đau thì báo cho bố biết.”
Kể từ thời điểm đó trở đi, mọi người trong gia đình, kể cả chính tôi, chỉ gọi cảm giác bồn chồn trong khớp của tôi là Cú Giật, nghe như một loại bệnh hoa liễu mà các quý tộc Anh thế kỷ mười tám bị lây từ gái điếm, nhưng cái tên này rất dễ nhớ đâm ra thành quen.
Khi tôi phát triển, đích thân bố chọn bác sĩ chăm sóc giai đoạn đầu cho tôi. Về cơ bản là ông chọn bác sĩ quen biết trong ngành. Có lần tôi tỏ ý bực bội vì không được có ý kiến gì khi chọn bác sĩ, bố tôi ngắt lời, “Bố xin lỗi nhé, mày có học trường y không? Mày có dành ra hai mươi năm bỏ mẹ trong đời cho y học không? Không, mày chả làm cái mẹ gì cả. Hãy để bố lo vấn đề chọn bác sĩ, trong khi đó làm ơn đừng có hành động gì và ngậm mồm lại.”
Nhưng năm tôi hai mươi tuổi, ông bác sĩ của tôi chuyển đi chỗ khác, và khi công ty bảo hiểm đưa cho bố tôi danh sách bác sĩ, hóa ra ông chả biết ai trong số họ cả. Vì vậy ông cho tôi xem danh sách và tự chọn lấy bác sĩ cho mình.
“Được rồi, nghe này, điều này nghe có vẻ thành kiến, nhưng hãy chọn ai đấy có họ Do Thái nhé,” ông chỉ đạo.
“Thế là kỳ thị, bố ạ.”
“Kỳ thị ư? Ồ, bố xin mày đấy. Như vậy không phải là kỳ thị, chẳng qua là bố biết rất nhiều bác sĩ Do Thái và họ rất giỏi. Và để bố nhắc cho mày nhớ rằng bố cũng là một bác sĩ Do Thái – mày thì biết cái gì? Tiên sư mày, muốn chọn ai thì chọn,” ông vừa nói vừa lao ra khỏi phòng khách.
Vậy là tôi chọn một bác sĩ ở bệnh viện của bố, và vài tháng sau đó tôi đến để kiểm tra định kỳ. Bác sĩ là một người trẻ tuổi, thấp, tóc đen. Trông anh giống như Tom Cruise người Do Thái… mỗi tội nói ngọng. Chúng tôi tiến hành các bước kiểm tra thông thường: thở vào và thở ra, quay đầu và ho, gõ chiếc búa nhỏ lên đầu gối, vân vân.
“Được rồi, em khỏe mạnh,” anh nói lúc chúng tôi chỉnh đốn trang phục. “Còn vấn đề gì nữa không?”
Tôi suy nghĩ và đã định trả lời không, nhưng rồi nhớ đến Cú Giật và nghĩ có lẽ nên nói ra. Tôi mô tả triệu chứng, sau đó anh dành vài phút để hỏi han và tiến hành thêm vài cuộc kiểm tra thể chất nữa, đưa qua đưa lại chân tôi và nhấn vào các khớp của tôi. Anh bảo tôi chờ anh trong văn phòng rồi ra ngoài một lát.
“Nghe này, có một loại thuốc tên là Zoloft,” anh nói khi quay lại văn phòng với tập đơn thuốc trên tay. Anh tuôn ra một tràng mô tả về Zoloft và lịch sử của nó, sau đó bảo tôi là anh nghĩ có thể loại thuốc này sẽ giúp được tôi.
“Anh không biết là có giúp được thật hay không, nhưng biết đâu đấy. Có thể em sẽ khỏi hẳn các vấn đề về khớp. Anh nghĩ chúng ta nên thử xem sao,” anh nói.
Tôi bảo với anh là tôi rất vui lòng, vì vậy anh viết cho tôi một cái đơn, sau đó tôi cầm thẳng ra hiệu thuốc và lấy thuốc về.
Tối hôm đó, chỉ có tôi và bố ăn cơm, bởi vì mẹ đi làm về muộn. Khi bố hỏi tôi cuộc gặp với bác sĩ diễn ra như thế nào, tôi bảo rằng tôi chả có bệnh tật gì cả.
“Ồ, ngoài ra anh ấy còn kê cho con một số thứ cho Cú Giật,” tôi nói thêm.
“Thứ gì?” ông hỏi, đôi lông mày nhíu lại thành một dốc núi dựng đứng toàn lông.
“Thì bố biết đấy, bác sĩ bảo rằng anh ấy không biết rõ nguyên nhân nào gây nên những cú giật, thế là bố biết đấy…”
“Không, tao chả biết gì cả. Khai sáng cho tao đi,” ông nói với hai hàm răng nghiến chặt.
Tôi kể rằng tôi đã mua một liều thuốc có tên là Zoloft.
“Đưa những viên thuốc bỏ mẹ đấy ra ngay đây!” ông hét lên, chìa tay ra như thể tôi sắp sửa phù phép cho chúng biến mất.
“Cái gì? Tại sao? Chuyện gì thế ạ?”
“Mày làm sao mà biết được cục cứt đấy dùng để làm gì. Đấy là thuốc chống trầm cảm. Nó dành cho những người bị trầm cảm. Mày có bị trầm cảm không?”
Tôi trả lời rằng tôi nghĩ là không, nhưng tôi đã phát chán lên với những Cú Giật. Chúng khiến tôi thức giấc giữa đêm, và luôn phải giải thích một cách kỳ cục với mọi người tại sao các bộ phận trên người tôi lại đột ngột giật lên như thế.
Bố tôi hít một hơi thở sâu.
“Trông cái mặt mày như ngỗng ỉa kìa. Bình tĩnh lại đi,” ông nói. Sau đó ngồi trở lại chiếc ghế bành.
“Nghe này. Hãy tưởng tượng là mày có một trang trại. Trong trang trại đó, mày có một đàn cừu. Và hàng đêm, đàn sói đến ăn thịt cừu của mày. Đấy là một vấn đề, và mày muốn khắc phục nó. Bây giờ, mày có thể đi và rải một đống mìn xung quanh trang trại, và mỗi lần sói đến gần trang trại, nó dẫm phải mìn và nổ tan mẹ nó xác ra. Mày nghĩ, ‘thế là xong vấn đề,’ đúng không?”
Ông nhìn tôi trong mấy giây, đến khi tôi nhận ra ông muốn tôi trả lời câu hỏi đó.
“Con hoàn toàn không biết bố đang nói đến chuyện gì bây giờ nữa,” tôi đáp.
“Lạy Chúa, mày tối dạ bỏ mẹ ra. Tao muốn nói rằng, có thể mày đã giải quyết được vấn đề về sói, nhưng mọi người xung quanh thị trấn này sẽ nghĩ mày là một thằng chó đẻ mua mìn về để đuổi sói. Họ sẽ đối xử với mày theo cách đó – thực tế thì đấy sẽ là điều đầu tiên người ta đánh giá về mày. Và không chỉ có thế, lúc này mày chỉ biết mỗi một cách duy nhất để đuổi sói là nổ tung con mẹ nó lên. Giờ thì hiểu ý tao chưa?”
Ông ngồi trở lại chiếc ghế bành, mấy giây im lặng trôi qua khi hai bố con chúng tôi nhìn nhau.
“Bố, con sẽ uống thuốc.”
“Khốn kiếp! Mày đúng là đồ khốn kiếp!”
Ông bật dậy khỏi chiếc ghế bành và lao vào phòng tôi. Tôi nghe tiếng ông lục lọi xung quanh một cách giận dữ, mở ngăn kéo ra rồi đóng lại, kéo khóa và sục sạo khắp ba lô của tôi. Khi quay trở lại phòng khách, ông cầm theo lọ Zoloft của tôi. Ông chạy đến bồn nước, dốc số thuốc trị giá 20 đô vào ống dẫn, sau đó mạnh tay bật nút xả rác.
“Sau này mày sẽ biết ơn bố,” ông vừa nói vừa quay trở lại bàn và tiếp tục ăn.
“Con phải nói với bác sĩ thế quái nào đây?” tôi hỏi.
“Tao đếch quan tâm. Quay trở lại với bác sĩ của mày và bảo nó hôn mông tao đây này.”
Vài tuần sau, bố tôi đi làm về sớm và thò đầu vào phòng tôi lúc tôi đang làm bài tập về nhà.
“Ăn tạm cái gì đi. Chúng ta sẽ xuống bệnh viện,” ông nói.
“Tại sao? Xin bố đừng phá bác sĩ của con.”
“Bố xin mày đấy. Bố không điên.”
Tôi vào xe và chúng tôi đến Trung tâm Y tế UCSD. Chúng tôi bước vào khu vực chờ, bố tôi đến bên bàn lễ tân và đăng ký. Hai phút sau, cô y tá gọi tên tôi và dẫn hai bố con vào một căn phòng có ông bác sĩ già tóc bạc đang chờ.
“Sam, thật vui được gặp anh,” ông bác sĩ già nói, chìa tay ra bắt tay bố tôi.
Sau đó họ trò chuyện vài phút, nói những câu chuyện đùa không thể hiểu được của giới bác sĩ kết thúc bằng những dòng bập bõm như, “…và hóa ra là đến cả chứng nhồi máu cơ tim cũng chẳng phải!” cùng một tràng cười như phát rồ. Tôi ngồi ghé trên bàn của ông bác sĩ, trơ mặt ra và cố gắng giảm thiểu những tiếng sột soạt từ tờ giấy trắng phủ bên trên, chờ đợi đến lượt.
“Vậy là tôi có thể giúp gì được cho anh hả Sam?” ông bác sĩ hỏi.
“Thằng bé cảm thấy bồn chồn ở khớp. Tôi hy vọng là anh có thể giúp nó, bởi vì nó thực sự khó chịu. Nói cho bác nghe đi con trai.”
“Ôi, cháu có cảm giác giống như bị cù từ bên trong…”
“Bố khỉ, sử dụng thuật ngữ y khoa đi, bác ấy là bác sĩ,” bố tôi quát.
Ông bác sĩ già tiến hành những bước kiểm tra giống hệt anh bác sĩ kia, sau đó quay sang bố tôi, làm như tôi không hề có mặt trong phòng.
“Tôi nghĩ thủ phạm ở đây là con anh phát triển khá nhanh, và điều này khiến cho khớp của nó bị căng. Giờ thì nó đang cảm thấy tác động của điều đó.”
“Vậy anh bảo là nó dậy thì hả?” bố tôi hỏi lại.
“Ừ, ít nhiều là thế.”
Cuối cùng tôi cũng có được câu trả lời.
Chúng tôi rời văn phòng ông bác sĩ và lúc đang bước dọc hành lang bệnh viện, bố quay sang tôi và thì thầm, “Mẹ nó chứ. Thế thì tao cũng nói được. Mẹ bọn bác sĩ, nhỉ?”
Lần đầu tiên chuyển khỏi nhà bố mẹ
“Bố định bảo là bố sẽ nhớ mày, nhưng mày dọn đến chỗ cách đây có mười phút, vậy nên bố sẽ bảo rằng đừng có đến và giặt giũ ở đây nhé.”
Sắm đồ trong nhà
“Chọn đồ cũng như chọn vợ; phải làm sao cho mày cảm thấy thoải mái và đẹp, nhưng cũng đừng đẹp đến mức thằng nào đi qua cũng muốn ăn cắp.”
Bất ngờ đến căn hộ và lần đầu tiên xem phòng tôi
“Tại sao lại có tranh hai đứa phịch nhau trên tường phòng mày?… Con trai, hãy để bố là người đầu tiên bảo với mày rằng mày không phải là Andy Kaufman chết giẫm. Chừng nào mày nổi tiếng, có thể những thứ rác rưởi thế này sẽ trở thành vui vẻ, nhưng ngay bây giờ điều này chỉ cho tao biết một điều là thằng nhóc này chưa bao giờ được phịch. Chưa bao giờ.”
Phản ứng của tôi khi lốp xe bị rạch
“Ồ, đừng có đến chỗ bọn cớm khốn kiếp. Bọn nó bận như quỷ ấy. Bố không muốn tiền thuế của mình lại được dùng vào việc tìm ra thằng nào coi mày là đồ khốn nạn.”
Sống bằng tiền ngân sách
“Tại sao mày lại tiêu quá mức chi phí hàng tháng?… Không, để tao ngắn gọn quá trình này lại cho mày: Mày làm như cứt thì đừng có mà tiêu xu nào cả.”
Trước phản ứng của bạn tôi về việc nhận được vé phạt hạnh kiểm
“Nó khóc ư? Chúa ơi, đừng bao giờ để chuyện đó xảy ra với mày… Ừ, cố gắng đừng để bị phạt, chắc chắn rồi, nhưng nếu bị phạt thì cũng đừng có khóc như trẻ con thế.”
Xin thực tập tại công ty sản xuất của Quentin Tarantino
“Đấy là một thằng chó xấu xí… Ồ, đúng rồi, không, chúc mừng. Nếu gặp lão, cố gắng đừng nhìn mặt lão nếu như đang ăn cái gì đấy nhé.”
Tôi quan tâm đến nhảy dù thể thao
“Mày sẽ không đi đâu, bố biết mà… Con trai ạ, bố đã từng chùi đít cho mày, vì vậy bố hiểu mày rõ hơn… Được thôi, mẹ mày cũng từng chùi, nhưng thường là tao đứng bên cạnh.”
Chấn thương ở tay khiến sự nghiệp bóng chày của tôi chấm dứt
“Bố thực sự chia buồn nhé, con trai. Nếu mày cảm thấy bực bội và cần được xả thì cứ bảo bố. Chúng ta sẽ đi vụt mấy quả bóng golf hoặc trò gì tương tự thế… Ồ đúng rồi, cánh tay. Ôi, còn nhiều cách xả khác không cần đến cơ bắp mà.”
Về hương vị của Pringles
“Bố sẽ không ăn món được gọi là ‘ngon như pizza’ đâu. Thậm chí đấy còn chẳng phải là một tính từ nữa cơ. Không thể cứ thêm ‘ngon như’ vào danh từ là được. Vớ vẩn quá.”