Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lời Vàng Của Bố

Chương 15. Không Bao Giờ Hết Lo Lắng Cho Con Cái

Tác giả: Justin Halpern

“Chúng sẽ moi ruột mày ra như một con lợn, đái lên xác mày, sau đó nói 

‘Chào mừng đến với Mexico!'”

Năm đầu tiên vào đại học, tôi rời ngôi nhà của bố mẹ và chuyển đến một ngôi nhà ba phòng ngủ tại Pacific Beach, San Diego, ở chung với thằng bạn thân Dan và một cô bạn nữa. Mặc dù chỗ ở mới của tôi chỉ cách nhà bố mẹ có mười phút đi đường, đối với bố tôi nó cứ như ở tận Thụy Điển. Chả có chuyện ông đến thăm đâu.

“Tao không muốn biết những gì diễn ra trong ngôi nhà đó,” ông nói khi cuối cùng tôi hỏi ông có muốn xem nhà không.

“Bố, làm gì có chuyện gì xấu xa đâu.”

“Không. Mày không hiểu bố rồi. Tao không quan tâm đến những gì diễn ra trong ngôi nhà đấy. Người ta gọi là thờ ơ. Tra từ điển đi.”

Tôi sống độc lập, nhưng mỗi tuần tôi vẫn về nhà một lần để giặt giũ, lục lọi tủ lạnh, và lợi dụng bất cứ thứ gì có thể khi ở nhà.

“Mày chỉ việc lẻn vào và lấy bất cứ cái gì mày muốn, bất cứ lúc nào mày muốn. Cứ như mày là bọn SS khốn kiếp còn tao thì đang sống ở nước Đức quốc xã thổ tả,” một buổi chiều, bố tôi nói sau khi rời khỏi khoảng sân sau nhà, nơi ông đang tưới hoa hồng, và thấy tôi đang ăn bánh vòng với phó mát kem mà ông mới mua cho mình được một lát. 

Mặc dù ông không chịu thừa nhận, tôi vẫn luôn biết bố tôi rất vui khi thấy tôi về nhà. Thường thì tôi mò về vào buổi tối, khi bố đã đi làm về, và chúng tôi trò chuyện khá vui vẻ về mọi chuyện diễn ra trong cuộc sống. Đấy là lần đầu tiên tôi có cảm giác rằng mối quan hệ của tôi và bố giống như giữa hai người trưởng thành. Hai bố con bắt đầu gần nhau hơn và trở thành bạn bè của nhau. Tôi nhận ra chúng tôi đã thực sự phá vài rào cản khi một buổi tối cuối tháng Sáu, bố nhờ tôi hỗ trợ một dự án trong khu vườn của bố vào thứ Sáu này.

“Thứ Sáu, đến đây lúc bốn giờ nhé. Đừng đến muộn, bố không muốn vật vã với món này sau khi trời tối đâu. Xong rồi bố mời mày ăn tối,” ông đề nghị.

Khu vườn là thánh đường của bố. Kể từ khi bố mua ngôi nhà này vào năm 1972, khu vườn đã chiếm gần như toàn bộ diện tích trống của cả sân sau lẫn sân trước, và bố không chỉ trồng hoa mà còn trồng cả cà chua, rau diếp, thậm chí cả ngô nữa. Bố rất yêu khu vườn và dành hầu hết thời gian rảnh rỗi để tỉ mẩn chăm sóc nó. Ông cũng rất khó tính đối với những ai động đến khu vườn. Thứ Sáu hôm đó, ông định sẽ dựng hàng rào để trồng cà chua, nếu làm một mình thì rất khó. Thông thường, ông giải quyết những việc khó theo cách riêng của ông. Cách đây lâu lắm rồi, có lần tôi thử giúp ông làm một dự án tương tự và trong lúc uốn hàng rào thép gai để quấn quanh cây cột trụ, tôi bị tuột tay và vô tình thả sợi dây thép khiến nó bay vụt đi và đâm vào chân bố tôi.

“TIÊN SƯ BỐ MÀY!” ông hét lên vì đau, sau đó quay sang tôi, “CÚT! XÉO!”

Vì vậy, khi bố nhờ tôi giúp làm vườn vào thứ Sáu tới, điều này có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Ông không cần tôi giúp – ông muốn tôi giúp.

Tối hôm thứ Năm, trước ngày dự định giúp bố, tôi học bài với một cô bạn tên là Stacy ở lớp truyền thông. Chúng tôi đang theo một khóa học hè ở trường bởi vì cả hai đứa đều bỏ một lớp hồi trong năm. Trước đó, tôi đã học cùng với Stacy tại một vài lớp và đem lòng mê cô ta. Chưa bao giờ tôi mời cô ta đi chơi hay bóng gió gì về cảm giác của mình, chủ yếu là vì cô ta đã có bạn trai, nhưng ngay cả khi không có đi nữa thì tôi cũng chưa chắc đã đủ can đảm để tiến tới. Cô ta có mái tóc vàng, ngực bự, và tôi đã hình dung trong đầu hình ảnh này không biết bao nhiêu lần trong vô số những lúc tưởng tượng để thủ dâm. Lúc ngồi học trên tấm nệm trong phòng ngủ của Stacy, cô ta quay sang tôi và nói, “Tớ phải nói với cậu chuyện này. Peter và tớ chia tay nhau rồi.”

96 phần trăm các hình ảnh tưởng tượng của tôi lúc thủ dâm diễn ra đúng y sì như thế.

“Bây giờ tớ không thể nào học được. Tớ không thể tập trung nổi. Tớ muốn làm điều gì đấy vui vẻ một chút. Cậu có muốn làm điều gì vui vẻ không?” cô ta hỏi. 

“Có,” tôi đáp, cố gắng tỏ vẻ lạnh nhạt.

“Đêm nay, tớ cùng vài người bạn nữa xuống Rosarito để mừng Quốc khánh. Bọn tớ đã thuê một phòng khách sạn rồi. Cậu nên đi.”

Có thể cô ta đã nói thế này, “Mấy người bạn tớ sẽ tổ chức một cuộc nhậu nhẹt chè chén rồi quậy phá tưng bừng – cậu nên đi đi,” và tôi đã đồng ý. 

Tôi bảo cô ta tôi cần mười lăm phút để gói ghém đồ đạc và chạy như bay khỏi nhà cô ta. Sau đó tôi lao qua màn đêm đến chỗ để xe, với những giọt mồ hôi trên thái dương, tôi lấy hết sức nhấn chân ga để tăng tốc. Đen một nỗi, tốc độ tối đa của chiếc xe Oldsmobile Brougham đời 1986 này chỉ đạt khoảng chín mươi cây số một giờ, vì vậy tôi về đến nhà chậm hơn so với dự kiến. Tôi lo lắng nhét mấy chiếc áo sơ mi, một đôi quần bơi, và bất cứ chiếc bao cao su nào có thể tìm thấy – khoảng chừng ba mươi chiếc – vào ba lô. Tôi lái xe trở lại nhà Stacy rồi cùng cô ta và ba cô bạn thân nhảy lên chiếc Chevy Blazer của Stacy rồi lên đường đi Mexico.

Là một thành phố nhỏ ven biển nằm ngay cạnh Tijuana, Rosarito rất giống với những khán đài không mái che trong sân bóng chày Fenway lúc diễn ra một trận đấu giữa Yankees và Red Sox: đông đúc, bẩn thỉu, với hàng ngàn gã người Mỹ say khướt, ồn ào vứt rác bừa bãi xuống đất. Nhưng dù sao đi nữa thì nó vẫn có vẻ quyến rũ riêng. Sức hút lớn nhất của Rosarito là tuổi giới hạn uống rượu chỉ có 18 , hơn nữa mọi thứ đều rẻ kinh khủng. Năm đứa bọn tôi vừa lái xe dọc đại lộ Pacific Coast vừa uống Tecates và hào hứng trò chuyện về việc chúng tôi sẽ say đến mức nào khi đặt chân đến Mexico. 

“Tớ sẽ say bết xê lết,” cô bạn của Stacy ngồi bên cạnh ghế lái nói. “Justin, cậu có định say bết xê lết không, hay là định mặc váy đấy?” cô ta quay sang tôi và hỏi. 

Tôi không biết rõ cô ta nghĩ sao mà lại quyết định chỉ có hai con đường đó cho kỳ cuối tuần này, nhưng tôi thấy rất rõ cô ta đang hy vọng tôi ngả về hướng nào.

“Tớ sẽ say bết xê lết!” tôi hét lên, cố gắng gào to bằng cô ta.

Rõ ràng là tôi gào to không kém, bởi vì mọi người đều reo hò, sau đó Stacy túm lấy đũng quần tôi. Hành động này chả gợi tình tí nào cả – đau nữa là đằng khác – nhưng đũng quần tôi với tay của Stacy chạm vào nhau kiểu gì chả được hoan nghênh. Vài tiếng sau, chúng tôi dừng xe tại khách sạn ở Rosarito và nhận một căn phòng bẩn thỉu, chỉ có mỗi một cái giường, một nhà tắm, và ba bức tranh khác nhau về một ả Mexico xôi thịt bị một anh lính Tây Ban Nha bắt đi. Ngay lập tức, chúng tôi nốc tequila mua ở cửa hàng quà tặng của khách sạn. Tôi đi vào nhà tắm và nhét một chiếc bao cao su vào tất chân, một chiếc vào mũ bóng chày, đề phòng trường hợp Stacy và tôi không quay lại phòng khách sạn. Tôi vã ít nước lên mặt, vuốt tóc cho ngay ngắn rồi đánh răng.

Khi tôi bước ra khỏi nhà tắm, cả ba cô bạn đều đang xúm quanh Stacy, còn cô ta thì cuộn tròn như trái bóng trên sàn, khóc như điên dại.

“Tớ nhớ Peter! Tớ đếch thể nào tin nổi là bọn tớ lại chia tay!” Stacy nức nở trong khi mấy cô bạn ra sức dỗ dành.

Sau đó Stacy đứng dậy, chạy qua mặt tôi vào nhà tắm rồi nôn vào bồn cầu. Trong một ngày rưỡi sau đó, Stacy ngồi trong phòng khách sạn với mấy cô bạn, gào khóc và đào bới từng chi tiết của vụ chia tay. Tôi đã vài lần ra quầy bar một mình, đứng vẩn vơ chừng một tiếng, chẳng trò chuyện gì với ai cả, sau đó quay trở lại phòng, lúc này vẫn nồng nặc mùi nôn ọe.

Chiều thứ Bảy, chúng tôi chui vào chiếc Blazer và lặng lẽ lái xe ngược bờ biển trở về biên giới Mỹ – Mexico. Stacy ngồi ngủ cạnh tôi từ đầu đến cuối. Khi chúng tôi đi qua biên giới, tôi bật điện thoại lên, bởi vì ở Mexico tôi không bắt được sóng. Nó bắt đầu kêu gừ gừ và cho thấy tôi có vài tin nhắn mới. Khi bấm mã truy cập thư thoại, tôi mới sực nhớ ra là đã quên giúp bố làm vườn.

“Bạn có bốn tin nhắn mới,” giọng nói kiểu người máy từ chương trình thư thoại tuyên bố. Tôi chờ nó nói thêm, “Bạn toi rồi.”

Tin nhắn thứ nhất hiện ra. “Con trai, bố đây, bố cần con lấy một số thứ ở chỗ Home Depot trước khi đến đây nhé. Gọi lại cho bố.”

“Tin nhắn tiếp theo,” giọng thư thoại thông báo với tôi khi tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

“Con trai, mày mất mặt ở đâu rồi? Bố bảo đến đây lúc bốn giờ cơ mà? Bây giờ là bốn giờ mười rồi. Gọi cho bố.”

Tin nhắn tiếp theo chỉ có mấy giây im lặng, sau đó là tiếng gác máy. Bỗng nhiên, tôi thấy dễ chịu hơn một chút. Có lẽ lúc này bố đã nguôi rồi.

“Tin nhắn tiếp theo, nhận lúc ba giờ ba mươi phút chiều ngày hôm nay,” giọng người máy nói.

“CHUYỆN ĐẾCH GÌ ĐANG XẢY RA THẾ? Tao ghé qua chỗ mày và bạn cùng phòng bảo mày đang ở Mexico! Mày đang ở cái xứ Mexico bỏ mẹ đấy hả? GỌI CHO TAO!”

Tôi bắt đầu toát mồ hôi và không thể giữ yên đôi chân được nữa, có điều không may là lúc này chúng tôi đang chuẩn bị lái xe qua đội tuần tra biên giới. Viên sĩ quan vẫy cho chúng tôi đi qua mặc dù tôi chắc chắn rằng trông tôi như đang ngồi trên tám trăm cân cocaine và giấu một mớ người nước ngoài bất hợp pháp trong cốp xe. 

Khi vừa đi qua biên giới, cô bạn của Stacy dừng xe lại ngay lối ra đầu tiên.

“Tớ cực kỳ thèm Jack in the Box ,” cô ta nói. 

“Không. Tớ cần phải về nhà ngay lập tức,” tôi ngắt lời, giọng lên cao tới mức tôi hy vọng chẳng có người phụ nữ nào có thể nghe được từ miệng tôi một lần nào nữa.

“Ôi, bình tĩnh nào. Bọn tớ chỉ nhặt mấy gói Jumbo Jacks thôi mà, Lạy Chúa.”

Trong đầu mình, tôi đang tưởng tượng đến cảnh nhảy lên ghế trước, đạp cô ta văng ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại và dấn ga. Nhưng ngược lại, tôi chỉ ngồi tại khu vực ăn uống của Jack in the Box trong khi bốn cô gái nhẩn nha thưởng thức món hamburger. Tôi gọi Dan để xem tình hình khủng khiếp đến thế nào. 

“Trông bố cậu cáu ghê lắm. Tớ bảo với ông ấy là cậu đang ở Mexico,” Dan nói.

“Cậu bảo với ông ấy là tớ đang ở Mexico?! Tại sao cậu lại bảo với ông ấy là tớ đang ở Mexico?!” tôi gào lên.

“Bởi vì cậu đang ở Mexico chứ sao.” Tôi gác máy. Ngay sau đó, Stacy và mấy cô bạn dưỡn dẹo đi ra xe. Chúng tôi tiếp tục đi ngược bờ biển, và khi gần đến San Diego thì ghé qua nhà Stacy để tôi lấy xe. Tôi giật lấy chiếc ba lô du lịch ra khỏi thùng chiếc Blazer và vội vã đi đến chỗ xe mình.

“Ừm, tạm biệt nhé?” Stacy nói một cách giả tạo.

“Ừ, ừ, tạm biệt – xin lỗi,” tôi nói và nhảy vào xe rồi đóng sầm cửa lại.

Tôi bắt đầu lái xe về nhà bố mẹ, cố nghĩ ra lời nói dối nào để tình hình dịu bớt. Cuối cùng tôi quyết định rằng thực sự không thể nào dịu bớt được, bởi vì có quá nhiều điều không ổn: Cho bố tôi leo cây, biến mất và không liên lạc được, và – giọt nước cuối cùng – đi Mexico. Bố mẹ tôi có những nỗi lo sợ phi lý về Mexico và cho rằng một khi anh đã qua bên kia biên giới, bọn buôn ma túy sẽ bắt anh phải nuốt một quả bóng chứa đầy heroin và rồi lát sau anh đã nằm trong chiếc bồn tắm đầy đá lạnh, chúng sẽ lấy thận của anh. 

Khi dừng xe trước nhà, tôi thấy xe của bố trên lối đi. Tôi đi vào và mở cửa nhà. Tôi thấy bố đang ngồi trong phòng khách, nhìn thẳng vào tôi như thể ông đã ở tư thế đó suốt ba ngày vừa qua. 

“MÀY BIẾN ĐI CHỖ ĐẾCH NÀO THẾ?” ông quát lên, đứng dậy khỏi ghế và nhanh chóng bước về phía tôi như một con báo hơi nặng ký.

“Nghe này bố, khoan đã,” tôi nói.

Và rồi tôi khéo léo bịa ra một dự án ở nhà trường và một sinh nhật chả ăn nhập gì cả, nhưng bố cắt ngang lời tôi.

“Mexico! Mày đi đến cái xứ Mexico bỏ mẹ đấy ư? Chúng sẽ moi ruột mày ra như một con lợn, đái lên xác mày, sau đó nói ‘Chào mừng đến với Mexico!’” ông hét lên. “Mày bảo rằng mày sẽ đi một đàng, thế mà mày lại đến một nẻo!” ông nói thêm.

“Con biết, con biết!” tôi la lên đáp trả để tự vệ.

“Không, mày không biết! Mày chả biết đếch gì! Mọi người lo lắng đến phát ốm lên vì mày. Mẹ mày loạn cả lên, rồi mọi người cũng thế. Tao gọi cả cảnh sát để đi tìm mày!”

“Bố gọi cảnh sát?” tôi hỏi.

“Ừ, tao gọi cảnh sát!”

“Ôi, sao bố không gọi cho họ và bảo với họ rằng đã tìm thấy con?”

Bố tôi ngừng lại nửa giây.

“Họ sẽ biết thôi,” ông đáp, giọng khang khác.

Tôi nhìn bố. Hiếm khi bố nói dối với tôi, và hễ nói dối là biết ngay.

“Bố không gọi cho cảnh sát đúng không?” tôi hỏi với vẻ nghi ngờ.

“Tao có gọi cho một người,” ông trả lời.

“Người đó là cảnh sát?”

Không khí im lặng bao trùm khắp căn phòng. 

“Không,” ông đáp, hơi ngượng nghịu. “Nhưng tiên sư bố mày! Lẽ ra tao đã gọi cảnh sát! Lẽ ra tao đã gọi cho họ, nhưng tao đoán là mày đang phê ở đâu đó, mà như vậy thì tao chỉ làm mất thời gian của họ mà thôi!”

Tôi nhận thấy rằng mình đã phần nào hạ được bố, vì vậy bây giờ tôi nên giảm bớt thiệt hại cho bản thân và cố gắng khắc phục mọi chuyện. Vì vậy tôi không tiếc lời xin lỗi, giải thích rằng tôi bận túi bụi nên quên khuấy đi mất về cuộc hẹn, và đưa ra lần nữa mọi lý do khiến tôi trở nên ngu ngốc như vậy.

“Được rồi, được rồi, bố hiểu, mày không cần phải liệt kê ra cả cái danh sách tại sao mày lại đần độn đến thế nữa,” bố nói, cắt ngang danh sách tự sỉ vả bản thân của tôi. 

Bố vẫy tôi đến bên ông. Tôi thận trọng lại gần. Rồi ông túm lấy tôi và ôm tôi thật chặt.

“Thằng nhóc của nợ này,” ông nói. “Bố không thể chờ được đến lúc mày có con để chứng kiến mày lo lắng về những gì xảy ra cho nó. Mày không bao giờ hết lo lắng cho con cái được cả. Khổ vãi ra. Mày cắm chim vào đâu thì cẩn thận đấy, bởi vì cuộc đời mày là đây, ngay tại cái chỗ bỏ mẹ này luôn.”

Ông buông tôi ra và cầm lấy cái túi mua hàng đựng đầy những khoai tây chiên.

“Cầm cái chai tương cà chua, muộn giờ dự tiệc nướng chú mày tổ chức rồi.”

“Thực ra thì con đã định gặp Dan ở bãi biển,” tôi ngập ngừng nói, hy vọng bố sẽ ủng hộ kế hoạch Quốc khánh của tôi.

“Im mồm lại và cầm túi đi. Mày liều đấy.”

 Tìm thấy thương vụ tốt nhất

“Trời ơi, lẽ ra mày nên chứng kiến cảnh mẹ mày chửi tay quản lý RadioShack  là một tên khốn nạn. Tao dám nói rằng bà ấy đã làm hắn tức lồi mắt ra. Đây sẽ là lần cuối cùng RadioShack tìm cách chơi xấu mẹ mày.”

 Giải trí phi truyền thống

“Có chuyện cần phải nói khi mày vừa lê la ngồi uống bia vừa xem con chó tìm cách giao phối với cái bao cát.”

Vụ tai tiếng steroid  trong bóng chày

“Mọi người ngạc nhiên với việc Mark McGwire sử dụng steroid à? Nhìn hắn ta kìa! Trông như thể là người ta phải đem hắn ra trưng bày ở hội chợ kèm theo một thằng chó đẻ đi theo mà hầu hạ cho hắn.”

Tôi quyết định theo đuổi nghề viết kịch bản cho Hollywood

“Nó cũng giống như ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, có điều con ngựa mày cưỡi sẽ chơi mày.”

Lái xe qua vùng Tây Hollywood, nơi tôi sống năm đầu tiên ở Los Angeles

“Có vẻ như chỗ đấy có nhiều dân đồng tính lắm… Ôi thôi nào, mày cứ làm như bố có ý đó vậy. Tin bố đi, chẳng ai muốn phịch mày đâu. Họ đồng tính nhưng không mù.”

Cảm thấy cô đơn và gặp rắc rối khi kết bạn

“Mày đã bao giờ thử đi đến nơi này nơi nọ, trò chuyện với mọi người, thực sự cố gắng chưa?… Nhố nhăng. Trò chuyện với ai đó trong phòng chờ của Jiffy Lube  không phải là cố gắng.”

Dịch vụ Internet

“Tao không muốn… Tao hiểu nó dùng để làm gì… Ừ, có. Và tao không quan tâm đến việc tất cả bạn bè mày đều dùng. Toàn bộ lũ bạn mày đều có cái kiểu đầu tóc rũ rượi như nghiện, nhưng mày đâu có thấy tao chạy đến chỗ ông thợ cắt tóc.”

Phét lác

“Nếu bố là mày thì bố sẽ kiềm chế một chút… Ờ, đầu tiên, người duy nhất cảm thấy ấn tượng là con nhóc ngồi đằng sau mày, và thứ hai, người ta cũng chẳng trao Huy chương Danh dự bỏ mẹ gì đấy vì đã ăn một lúc hai suất ăn sáng ở chỗ Denny’s.”

Đối phó với hàng xóm ồn ào

“Mày đã bảo với họ là mày cảm thấy phiền chưa?… Bọn họ có to con hơn mày không?… Mày sợ bị đá đít à?… À, được rồi, lẽ ra tao nên hỏi câu đấy trước, đỡ mất thời gian. Ừ, mày sẽ còn phải chịu ồn ào nhiều, con trai ạ.”

Bình luận