Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Mật mã Tây Tạng – tập 7

Chương 159: Tiến Vào Shangri-La

Tác giả: Hà Mã

Trên mặt biển hơi nước dâng mờ mịt, tầm nhìn xa đại khái không vượt quá hai kilomet. Trong khu vực hình tròn có bán kính hai kilomet ấy, họ liên tiếp chứng kiến những cuộc chiến sinh tồn diễn ra, như từng bộ phim về thời tiền sử liên tục được chiếu lên màn hình, vô cùng sinh động và chân thực. Lữ Cánh Nam sực nhận ra một vấn đề, lên tiếng: “Con thuyền này của chúng ta ở đây không thể coi là lớn lắm, tại sao lại không bị tấn công nhỉ?”

Đội trưởng Hồ Dương bực dọc trả lời: “Hừ, hừ, phải đấy, chỉ cần một cú thôi, là cả bọn chúng ta toi hết rồi.”

Nhạc Dương nói: “Đợi chút đã, tôi nghĩ là mình có đầu mối rồi đây. Cường Ba thiếu gia, còn nhớ lúc chúng ta mới phát hiện ra con thuyền này không? Lúc ấy chúng ta có tranh luận một hồi, không biết vỏ ngoài con thuyền này làm bằng vật liệu gì. Chúng ta đã cho rằng đấy là vật chất nhân tạo dạng keo, ấy là bởi chúng ta cho rằng người xưa không thể tìm được sinh vật khổng lồ nào để lột da bọc cho cả một con thuyền dài mười mấy mét, nhưng giờ xem ra…”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Ý cậu là, vỏ ngoài của con thuyền này…”

Nhạc Dương gật đầu: “Không sai, đây chính là trí tuệ của người Qua Ba hoặc giáo đồ của giáo phái bí mật ấy. Con thuyền này được căng bằng da của một loại sinh vật nào đó, nguyên hẳn một tấm da. Sinh vật nào sở hữu một tấm da lớn như vậy, chắc hẳn lúc sống thể hình cũng hết sức vĩ đại. Trong tấm da chế tạo nên con thuyền, nhất định là có tín hiệu sinh học nào đó mà chúng ta không thể cảm ứng được. Chính tín hiệu này đã cảnh báo với các sinh vật khác ở đây rằng con thuyền của chúng ta rất nguy hiểm. Lũ cá nhỏ hẳn là muốn đến bên để được nương nhờ, bảo vệ. Con sứa khổng lồ rõ ràng không có mắt, hoặc cảm ứng sai sót gì đó, nên mới tùy tiện đến tìm thức ăn, còn những loài sinh vật khổng lồ khác, thảy đều không dám tiến lại thuyền của chúng ta quá gần. Cũng có nghĩa là, những người khác dẫu có tìm được lối vào qua sông ngầm, thì cũng chỉ có con thuyền mà chúng ta đang ngồi đây mới có thể tiến đến gần Shangri-la được! Trí tuệ của cổ nhân thật đáng sợ, thật đáng sợ!”

Sean nói: “Không đúng, cậu quên con mực khổng lồ ở trong bóng tối rồi à? Nó còn quấn cả con thuyền của chúng ta lại còn gì. Chẳng lẽ nó cũng không có cảm ứng gì sao?”

Nhạc Dương biện bác: “Nhưng mà, anh Sean này, đừng quên rằng con mực ấy không hề tấn công thuyền của chúng ta, nó chỉ quấn lấy, nhè nhẹ, chầm chậm, như sợ làm kinh động hoặc làm hỏng con thuyền này vậy, đúng không nào?”

Sean gật gật đầu trầm tư: “Ý cậu là, con mực ấy vốn không hề có ý định tấn công thuyền của chúng ta, mục đích của nó cũng giống như lũ cá nhỏ kia, chỉ muốn tìm sự bảo vệ thôi à?” Sean tức khắc thấy sống lưng lạnh toát. Đến cả con vật khổng lồ với những xúc tu dài hai ba chục mét cũng áp sát con thuyền này để được bảo vệ, từ đây có thể tưởng tượng, lúc còn sống, con vật đã bị lột da để chế thành con thuyền này lớn đến chừng nào.

Trương Lập nói: “Ừm, con thuyền này chắc chắn là mới được chế tạo về sau, vậy thì những người thời đó làm cách nào để tiến vào Shangri-la nhỉ? Bọn họ không thể sở hữu một con thuyền như vậy từ trước khi đến Shangri-la được?”

Nhạc Dương gật đầu: “Không sai, nhưng anh có còn nhớ bức bích họa trong Đảo Huyền Không tự mà Cường Ba thiếu gia kể không? Thuyền người xưa sử dụng lớn hơn con thuyền này rất nhiều. Có thể họ đã tìm được một đường sông ngầm thích hợp sử dụng thuyền lớn, còn chỗ rộng nhất của con sông ngầm chúng ta đi qua cũng chỉ khoảng hai ba chục mét. Hơn nữa, người xưa đâu chỉ có một con thuyền lớn. Trên vùng biển này, nếu có đội thuyền lên đến cả ngàn con thuyền lớn, đương nhiên họ mới chính là chúa tể của hải dương rồi. Sinh vật trong giới tự nhiên có to lớn đến mấy, thì cũng sao bì được với máy móc của con người? Anh nhìn thấy những con tàu chở dầu tải trọng lên đến mấy chục nghìn tấn chưa? Trong tự nhiên làm gì có sinh vật nào to lớn được đến thế đâu cơ chứ?”

Lời của Nhạc Dương làm mọi người bất chợt miên man suy tưởng. Nghìn năm về trước, một đội thuyền vô địch gồm hàng ngàn con thuyền khổng lồ lênh đênh trên vùng biển nguyên thủy, tiến về thánh địa trong lòng họ… Cảnh tượng ấy mới thực hùng tráng xiết bao!

Chợt tiếng kêu của Đường Mẫn vang lên kéo mọi người đang đắm trong suy tư vụt quay về thực tại: “Shangri-la! Nhìn kìa! Đó chính là Shangri-la!”

Càng tiến về phía trước, hơi nước mờ mịt càng nhạt dần. Nơi xa xăm phía trước tựa như một bức tranh thủy mặc trong sương. Shangri-la trong truyền thuyết đang dần vén tấm màn sa mông lung lên, phô bày vẻ đẹp diễm lệ nhất của mình trước mắt đám người đã bị giày vò suốt một chặng đường dài đến đây ấy.

Những con sóng dập dìu đẩy Shangri-la phía xa xa lại gần đám người ôm hy vọng đã vượt qua bao khó khăn đó. Shangri-la tựa nàng thiếu nữ trong đêm đầu, buông rơi dần từng lớp áo mỏng như cánh ve, thẹn thùng để lộ thân thể đẹp mê hồn, khiến lòng người không khỏi bừng bừng dậy sóng. Thứ đầu tiên hiện lên trong quầng sương là những bóng cây màu xanh xám. Không, nên nói là bóng rừng mới đúng. Nhìn từ xa, vạt rừng màu xanh mực bất chợt lơ lửng hiện ra, rậm rạp um tùm, như một tấm thảm ma quái trải giữa không trung, và tận cùng thì biến mất nơi đường chân trời. Những người trên thuyền đều hiểu rõ, nhìn từ xa, ba tầng bình đài chỉ có phần đầu chìa ra ngoài trông thấy được, nên cảnh đẹp mới như thể có đình đài lầu các lớp lớp mọc giữa không trung vậy. Đến gần hơn nữa, trong rừng cây lại thấp thoáng thứ khác, những bóng nước lấp lóa, thì ra là thác nước khổng lồ. Nhưng cảnh tượng thực sự “nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây 1” ấy, sợ rằng cả Thi tiên Lý Bạch cũng chưa chắc đã được tận mắt thấy. Chỉ ba tầng bình đài ở đây mới có độ chênh trên hai nghìn mét theo chiều thẳng đứng như thế, dù cách xa nghìn dặm, cảnh tượng nom vẫn rõ ràng. Ngoài nơi này ra, ở bất cứ nơi nào, bất cứ ngóc ngách nào trên trái đất này, cũng không thể thấy được thác nước nào khác như vậy. Từ xa nhìn lại, như có muôn vàn sợi tóc mây mượt mà buông xuống bờ vai mịn màng trắng muốt của nàng thiếu nữ, có sợi buông chùng xuống mặt biển, khiến người ta có cảm giác như thấy những dải lụa từ trời cao buông xuống, có thể cứ nương theo đó mà leo lên, còn lại hầu hết đã tan biến không tăm tích giữa tầng không. Cuồng phong vừa nổi lên, những sợi tóc mong manh đó bay tung, thác nước lúc này thực chẳng khác nào con rồng múa lượn trên chín tầng trời cao, cuồn cuộn giữa biển mây.

Đến gần hơn nữa, thác nước bỗng trở nên mông lung, cuồn cuộn tung bay, tỏa sáng lấp lánh đón cơn gió lành, vô vàn giọt nước lóng lánh tựa như cát bạc từ kẽ ngón tay tiên nữ mờ mịt rơi xuống. Nước từ bình đài ba bậc tuôn thẳng xuống, đúng như cổ nhân đã nói: “Thượng cấp như phiêu vân đà luyện, trung cấp như toái thạch thôi băng, hạ cấp như ngọc long tẩu đàm 2.” Rừng cây cũng nhạt dần màu xanh mực, hiện lên sắc biếc như màu ngọc phỉ thúy, cảnh tượng vô cùng thơ mộng.

Tầng sương mù mờ mịt dày đặc trong khoảnh khắc bị xuyên thủng, ánh sáng hiện ra. Không còn hơi nước ngăn trở, chỉ thấy nước ở trong núi, núi soi bóng dưới biển, biển xanh cát bạc, trời nước liền nhau, mây lững lờ trôi dưới biển, cá bay trên trời cao, không sao còn phân biệt nổi đâu là trời, đâu là núi, đâu là nước nữa, thật đúng là như đặt chân vào thời đại cổ sinh, người đi giữa mây và nước.

Cảnh tượng khiến người ta nghẹt thở, không cần đến đôi mắt để quan sát nữa, mà chỉ hít cơn gió biển trong lành mát rượi, lắng nghe tiếng sóng tựa như tiếng đàn, thân thể và tâm hồn đã thư thái khoan thai, từng milimet da thịt đều như được bàn tay mềm mại của người tình vuốt ve nhè nhẹ, từng lỗ chân lông đều căng lên hít đầy không khí, như muốn hòa làm một với thế giới này. Đó là lời kêu gọi của Shangri-la, là nỗi nhớ nhung đã nung nấu quá lâu, họ thực sự khao khát được lắp cho con thuyền này thêm đôi cánh, đón gió bay thẳng đến bến bờ thần thánh bên kia, như chim én về rừng, bay vào thiên đường trong lòng họ. Tất cả mọi người đều không sao ghìm nổi cảm xúc dâng trào lên trong lòng, mặc cho mục đích riêng là gì, khi tận mắt trông thấy Shangri-la, họ đều đã bỏ lại tất thảy những ý niệm thế tục tầm thường, chỉ cầu mong được đến gần thêm chút nữa, gần thêm nữa… Duy chỉ có Ba Tang, đôi mắt lạnh lùng hờ hững nhìn chằm chằm vào chốn xa xăm mờ mịt, trong lòng thầm cười nhạo: “Phì, một thế giới đầy rẫy quái thú hoành hành, địa ngục chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi.”

Chẳng bao lâu sau, Nhạc Dương bắt đầu thấy buồn bực khó chịu, bởi vì giữa chốn mây xanh núi biếc ấy, mãi vẫn chưa thấy những tòa kiến trúc hùng vĩ vẽ trong Hương Ba La mật quang bảo giám, mà chỉ có một màu xanh trải dài ngút ngát. Nhạc Dương lấy làm nghi hoặc thầm nhủ: “Đây rốt cuộc có phải Shangri-la không nhỉ? Liệu có khi nào chúng ta đã trôi dạt đến một nơi kỳ quái khác rồi không?”

“Có thể ở chỗ này không đúng góc độ.” Anh chàng thầm tự an ủi mình như thế.

Lần này sóng thủy triều đưa con thuyền nhỏ đi một mạch đến cách bờ chưa đầy mười dặm rồi mới rút xuống, con thuyền tiếp tục thuận đà tiến lên. Chỉ có điều, những người trông thấy vùng xanh ngút ngàn ấy đã không sao nén nổi kích động trong lòng, không cần phát hiệu lệnh, ai nấy lần lượt cầm mái chèo lên, trong thuyền ngoài thuyền đồng loạt vang lên tiếng quạt nước ì oạp.

Vùng nước gần bờ khác hẳn vùng biển sâu, nước trong suốt phản chiếu rõ nét từng vệt mây trên cao, cũng có thể trông thấy bãi cát dưới đáy biển và cả một thế giới rực rỡ khác. Rặng san hô rực rỡ sắc màu như những tòa pháo đài, sứa ngũ sắc và các loài cá bơi lội tung tăng trong các pháo đài ấy, còn có cả những sinh vật chưa từng thấy bao giờ lộ ra bộ mặt nanh ác, chằm chằm rình rập cư dân sống trong pháo đài và những kẻ đang chạy trốn tìm nơi ẩn nấp. Dưới lớp cát là nơi náu thân của sâu ba lá. Loài động vật vỏ cứng mọc xương bên ngoài ấy nhất định là chẳng ngon lành gì, nên có thể bơi lội tung tăng khắp nơi trong làn nước, cơ hồ không chút lo lắng về an nguy của bản thân. Chỉ thi thoảng, nền cát đột nhiên cuốn lên một làn khói mù, vài vật thể to tướng được ngụy trang rất khéo bất ngờ từ phía dưới nhao lên. Bọn chúng có đôi càng lớn rất khỏe, vỏ thân sâu ba lá không hứng chịu nổi dù chỉ một đòn. Bọn Trác Mộc Cường Ba còn trông thấy hải sâm cụ 3 dài ba bốn chục mét, to như cánh tay người, cua cụ riêng cái mai đã rộng đến hai mét, nếu tính cả đôi càng thì cơ thể phải dài đến hơn sáu mét, và cả tôm cụ… Dĩ nhiên, chúng đều là thức ăn của một loài động vật giáp xác khổng lồ khác nào đó. Về sau tra lại, loài sinh vật cổ ấy tên là sam bay, là tổ tiên của sam hiện đại.

Nhiều lúc hải sâm cụ bị san hô cụ đuổi ra khỏi pháo đài, trở thành món ngon cho các loài động vật khác, còn bọn cầu gai cụ thì xem ra từ thời viễn cổ đã bắt đầu ra tay với lũ san hô cụ rồi. Ngoài ra còn có những thứ kỳ hình quái dạng như con bút đá, luy biển, bách hợp biển nữa, ngay lập tức bọn họ không cách gì đoán ra được chúng là cụ kỵ của loài gì, về sau phải tra lại tư liệu mới biết được. Nhưng tuyệt đại đa số các sinh vật này, ngay cả trong tư liệu cũng chẳng có gì. Chẳng hạn như một con nhện biển khổng lồ… áng chừng là cụ kỵ của loài nhện, có sáu cái chân khẳng khiu dài hơn ba mét, có thể dệt lưới dưới mặt nước. Để duy trì hô hấp, không biết lũ nhện này dùng cách gì mà bọc được một khối không khí dưới nước, làm thành một cái túi hơi để nằm bên trong, rồi quăng tấm lưới vừa dệt ra như ngư phủ đánh cá, bản thân chỉ việc ở trong túi khí đợi con mồi sa bẫy. Họ còn trông thấy rất nhiều loại thực vật họ thủy tảo, hình dạng quái đản lạ kỳ, có thứ giống con hải sâm khổng lồ, cũng có thứ trông như con cầu gai, chẳng rõ là lũ sinh vật biển ký sinh trên đám thực vật ấy, hay đó chính là động vật nữa.

Đến gần hơn nữa, bờ biển đã ở ngay trước mắt, bãi cát màu bạc trải miên man, sau bãi cát là vùng đất bazan đỏ rực như lửa. Vào sâu hơn nữa, ban đầu hiện lên những cây đại thụ khổng lồ mọc lưa thưa, cuối cùng thì dày đặc dần lẫn vào nhau thành một biển xanh mênh mông. Lam sáng, trắng bạc, đỏ lửa, lục biếc, tựa như có cây bút trong tay người họa sĩ vẽ tranh sơn dầu đã tô các sắc màu lên khung cảnh bên dưới bầu trời Shangri-la, như thể những làn sóng biển không dừng lại mà vẫn tiếp tục tràn lên bãi cát dài để hóa thành dải màu sắc dập dờn lan tỏa. Mặt biển biêng biếc, bờ cát trắng gợi nhắc cho người ta mùa xuân ở Hawaii, vô số vỏ sò và những sinh vật biển thuộc họ giáp xác trông như lũ rùa theo sóng tập đi tập lại cách lên bờ. Nhìn bước chân chập chững loạng choạng, thấy rõ ràng là chúng vẫn còn ở giai đoạn bắt đầu. Nơi đây là vùng đất đã bị lịch sử lãng quên.

“Ha ha! Chúng ta tới rồi! Ha ha!” Mấy người bọn Trương Lập, Nhạc Dương, Sean đều cười lớn, nhảy cẫng lên ở phía đầu thuyền. Họ đã tới rồi, họ vẫn còn sống, họ phải gào thét lên với bầu trời, để cả Shangri-la này nghe thấy tiếng hô hoán hạnh phúc của họ.

Mực nước sâu chưa đến hai mét, Trương Lập nôn nóng không thể chờ đợi được thêm nữa, chỉ nhăm nhăm chực nhảy xuống nước, cảm nhận xem biển ở Shangri-la thế nào, nhưng đều bị đội trưởng Hồ Dương kéo tay ngăn lại, hỏi: “Cậu có còn muốn đi xa hơn nữa không đấy? Không sợ bị ăn thịt à?”

Trương Lập giật bắn mình, giờ mới sực nhớ ra nơi đây không chỉ là vùng sơn thanh thủy tú như những gì họ đang thấy, mà đồng thời cũng là chốn hiểm nguy bốn bề đầy rẫy những điều đáng sợ rình rập. Đến khi thuyền mắc cạn trên bãi cát, không thể tiến lên được nữa, mọi người mới ngừng tay khua mái chèo, anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh, không xác định được có nên lập tức nhảy xuống thuyền không. Cuối cùng tất cả đổ dồn ánh mắt về phía Trác Mộc Cường Ba. Trác Mộc Cường Ba nhìn bãi cát bằng phẳng phía mũi thuyền, chỉ thấy có một số động vật giáp xác cỡ nhỏ, xa xa rải rác rất nhiều đồi cát hình mảnh trăng lưỡi liềm, xa hơn nữa thì bắt đầu có thực vật sinh trưởng, sâu hơn nữa vào trong có thể thấy những mảnh lụa bạc từ trên trời cao buông xuống… Đây chính là Shangri-la, chính là nơi họ đắm say hướng về.

“Đã đến đây rồi, chứng tỏ các vị thần minh ở Shangri-la đã đồng ý cho chúng ta lên bờ. Tuy phía trước vẫn còn khảo nghiệm, thế nhưng, bước đầu tiên này, thế nào thì cũng phải dấn tới đi chứ! Lấy ba lô của mọi người đi, chúng ta tiến lên!” Nói đoạn, gã vươn tay xách ba lô của mình lên, nhảy xuống thuyền trước tiên. Hai chân giẫm lên mặt cát mềm mịn, tất thảy đều hết sức chân thực, không phải giấc mơ.

Sean, Trương Lập, Nhạc Dương đều lần lượt nhảy xuống theo, cuồng chân chạy như điên trên bãi cát, tung tăng nhảy cẫng lên. Lữ Cánh Nam hỏi họ đang làm gì. Trương Lập cười lớn đáp: “Chúng tôi đang khảo sát xem ở đây có nguy hiểm gì không, đúng không mọi người?”

Nhạc Dương đứng thẳng hai chân trên bãi cát, làm bộ hết sức nghiêm túc sải chân bước một bước dài, sau đó cầm súng ngang trước ngực, đứng nghiêm như một anh lính nghi trượng, hùng hồn hô vang: “Tôi, Nhạc Dương, bước đi một bước nhỏ, nhưng, đây là một bước lớn của toàn nhân loại!” Anh chàng còn chưa dứt lời, Trương Lập đã nhảy chồm tới đè cả người lên lưng, hai người cùng xoay mòng mòng, rồi ngã lăn ra đất.

Trác Mộc Cường Ba bế Đường Mẫn xuống thuyền, đảo mắt nhìn những người đồng hành bên cạnh, lúc xuất phát là mười tám con người khỏe mạnh dồi dào tinh lực, lúc này chỉ còn lại chín người hành động được. Ai nấy gầy guộc tong teo, tựa như mới chạy khỏi nạn đói ở Phi châu đến, đàn ông thì râu ria xồm xoàm, đầu tóc bù xù như tổ chim; còn phụ nữ, dung nhan tiều tụy, tóc tai rối bời xơ xác, trên người tỏa ra một thứ mùi mà chính bản thân họ còn không chịu đựng nổi. Nghe lời tuyên bố chính thức ấy của Nhạc Dương, Trác Mộc Cường Ba chợt thấy chua xót trong lòng, lần mạo hiểm này của bọn họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ có người ghi chép lại, vô số lần ác đấu với Tử thần trong bóng đêm cũng chỉ có thể tồn lưu trong ký ức của mấy người ở đây. Những người cũng ôm đầy khát khao hướng về Shangri-la đã bỏ mạng trong bóng tối mịt mùng ấy, tên tuổi họ lại càng không được ghi trong lịch sử, nhưng sẽ khắc sâu vào tâm khảm của những người còn đang sống.

Trác Mộc Cường Ba nói với Đường Mẫn, mình phải đến chỗ đồi cát quan sát địa hình. Mẫn Mẫn gật đầu, nhưng lại ngước nhìn vào trong thuyền, ý muốn nói vẫn còn hai người đồng hành đang say ngủ, đã đến lúc phải đánh thức họ dậy rồi. Thấy Mẫn Mẫn đã trưởng thành hơn trước, Trác Mộc Cường Ba cảm thấy được an ủi bội phần. Nếu là trước đây, chắc chắn mười mươi là cô sẽ cuống quýt nhảy bổ lên lưng gã, nằng nặc đòi theo đến chỗ đồi cát rồi.

Trác Mộc Cường Ba đứng lên đồi cát gần bọn họ nhất, dõi mắt nhìn phía xa, không phát hiện ra sinh vật khổng lồ nào, xem ra tạm thời họ đã an toàn cập bờ. Gã ngoảnh đầu lại, liền nhìn thấy các thành viên trong đội của mình.

Trác Mộc Cường Ba thấy Mẫn Mẫn đang khó nhọc kéo chiếc ba lô to tướng bước đi trên bãi cát; Sean và đội trưởng Hồ Dương đang giúp khiêng Triệu Trang Sinh và Vương Hựu xuống thuyền; Trương Lập và Nhạc Dương phát tiết xong, cũng đến giúp một tay neo buộc con thuyền chặt lại… họ còn phải kéo nó lên bờ nữa, trước mắt không ai có thể nói trước được họ có còn phải ngồi trên con thuyền này trở về thế giới văn minh nữa không. Ba Tang đứng phía đằng xa, tay xách theo ba chiếc ba lô, có vẻ như anh ta đang nhớ lại, có điều nhìn nét mặt ấy, dường như cũng không có bao nhiêu ký ức được khơi gợi lên thì phải. Pháp sư Á La và Lữ Cánh Nam đang điều chỉnh máy móc. Pháp sư cứ lắc đầu lia lịa, sau đó lại gọi Trương Lập tới. Nhìn những thành viên trong đội của mình, muôn vàn cảm xúc khác nhau trào dâng trong tâm thức Trác Mộc Cường Ba. Những con người này, vừa mới cùng mình trải qua một cuộc hành trình vốn không thể nào hoàn thành được, trong những giờ khắc tuyệt vọng nhất giữa bóng tối mịt mùng, chính nhờ mọi người cổ vũ lẫn nhau, mới có thể kiên trì đến phút cuối cùng này đây.

Rất có thể hành trình họ vừa trải qua là chuyến đi thuyền gian nan nhất trong lịch sử nhân loại, bảy nhà thám hiểm ưu tú nhất đã vĩnh viễn biến mất trong bóng đêm. Những người còn lại, đã dựa vào sức mạnh ý chí như thế nào để kiên trì đến tận bây giờ? Niềm tin của họ lớn lao biết nhường nào! Không có bọn họ, thì không thể có thời khắc này. Điều làm Trác Mộc Cường Ba cảm động nhất là, mặc cho gặp phải hoàn cảnh khốn cùng tới đâu, mặc cho phải đối diện hiểm nguy nhường nào, dẫu rằng cái chết đang ập đến gần, song không một người nào mở miệng nói muốn trở về hết cả.

Những âm thanh rất nhỏ như tiếng vỏ sò bị giẫm nát làm Trác Mộc Cường Ba cảnh giác. Gã không nhấc chân lên khỏi mặt đất, hơi dùng sức nhấn xuống, chỉ thấy gò cát dưới chân có dấu hiệu muốn lỏng ra; quan sát phía xa hơn, cả mười mấy gò cát hình mảnh trăng khuyết trên bãi cát này giống hệt như nhau, chỉ khác có mỗi kích cỡ lớn nhỏ, xem ra không khỏi quá quy luật rồi. Trác Mộc Cường Ba vội nhảy xuống khỏi gò cát, chạy ra phía thuyền. Nhạc Dương đang buộc dây thừng ngước lên hỏi: “Cường Ba thiếu gia, có chuyện gì à?”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Những gò cát bên kia quá ngay ngắn, hình như là tổ của loài sinh vật nào đó, tuy chúng còn chưa có động tĩnh gì, song tôi không dám chắc rằng chúng sẽ không tấn công. Nhanh lên một chút, có thể chúng ta phải rời xa nơi này đấy. Tôi đi xem Mẫn Mẫn thế nào đã, cô ấy đang gọi.”

Lữ Cánh Nam thấy Trác Mộc Cường Ba bước đến, liền nói với gã: “Nơi đây vẫn bị một loại điện từ hoặc thứ gì đó che chắn, kim chỉ nam và la bàn đều không thể chỉ đúng hướng, cũng không liên lạc được với thế giới bên ngoài.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Vẫn không thể liên lạc được với bên ngoài à?”

Lữ Cánh Nam đáp: “Nhưng giữa chúng ta với nhau thì có thể thông tin được.”

Trương Lập chỉ lên đỉnh đầu nói: “Các dải đá xung quanh và đỉnh núi trên đầu đều có từ trường mạnh, gần như hình thành nên một cái lồng chụp xuống, sóng điện nào cũng không thể xuyên qua được, vì vậy chúng ta không thể liên lạc với bên ngoài, từ bên ngoài cũng không thể nào phát hiện ra nơi đây.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Các máy móc khác thì sao? Có hoạt động bình thường không?”

Lữ Cánh Nam nói: “Trước mắt thì chưa có vấn đề gì, đang thu thập và sắp xếp các loại số liệu. Phải rồi, anh biết không, hàm lượng oxy trong không khí ở đây đạt đến ba mươi bảy phần trăm, gần gấp đôi so với không khí mà chúng ta trước vẫn hít thở đấy.”

Nhạc Dương nói: “Chẳng trách tôi lại cảm thấy không khí ở đây đặc biệt trong lành, sức lực dường như cũng đột nhiên tăng lên gấp bội.” Nói đoạn, anh chàng lại hít mạnh vào hai hơi nữa.

Sean nói: “Đây có lẽ là một nhân tố khiến sinh vật ở đây to lớn như vậy.”

Đường Mẫn ở cạnh đó chợt lên tiếng: “Hai người bọn họ… dường như… dường như không ổn lắm.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Sao rồi?”

Đường Mẫn lắc lắc đầu: “Không biết, họ ngủ rất say, vẫn ở trong trạng thái ngủ sâu, không tài nào gọi dậy được.”

Trương Lập nói: “Cô Mẫn Mẫn có dùng thuốc quá liều không?”

Đường Mẫn nói: “Tôi phải giảm bớt liều đi đấy, vì dược phẩm căn bản không đủ để duy trì trạng thái ngủ đông lâu như thế.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Tạm thời gác chuyện đó lại đã, chuẩn bị cáng, chúng ta phải rời khỏi chỗ này, trong cát hình như có thứ gì đó. Hai người bọn họ…” Trác Mộc Cường Ba chạm tay vào động mạch cổ của Triệu Trang Sinh, cảm giác vẫn đập mạnh, bèn nói tiếp: “Có lẽ nghỉ ngơi thêm một chút sẽ thuyên giảm thôi.”

Trác Mộc Cường Ba quay sang nhìn Ba Tang đang quan sát bình đài trên đỉnh núi phía xa xa, hỏi: “Ba Tang, anh nhớ ra gì chưa?”

Ba Tang vuốt vuốt hàm râu quai nón xơ xác, nhưng giờ đã rất dài, lắc đầu nói: “Nếu là chỗ đó…”

Nhìn theo ánh mắt của Ba Tang, tầng bình đài thứ ba của Shangri-la hoàn toàn bị che phủ trong mây mờ đã hòa lẫn vào bầu trời tỏa sáng. Nếu bọn Ba Tang hồi đó ở trên tầng thứ ba ấy, thì vốn không thể nào thấy gì ở bên dưới, hơn nữa bình đài chẳng qua chỉ là một cách gọi tượng trưng, có lẽ đó là địa hình bậc thang rộng đến ba bốn chục cây số, cho dù đi trên đất bằng cũng phải mất một hai ngày, càng huống hồ đó là rừng nguyên sinh bốn bề hiểm nguy rình rập. Nếu bọn Ba Tang thực sự đã đến tầng bình đài thứ ba, sợ rằng cũng chưa đến được chỗ rìa mép mà nhìn xuống.

Phía bên kia, dây thừng đã được buộc chắc, hai chiếc cáng đơn giản cũng được làm xong, Trương Lập thu dọn thiết bị điện tử, cùng khiêng Vương Hựu với Lữ Cánh Nam. Nhạc Dương và Đường Mẫn khiêng Triệu Trang Sinh. Những người khác quấn dây thừng quanh người làm trạo phu kéo thuyền; họ phải kéo con thuyền hình rắn này lên bờ, cất giữ xong xuôi trước. Con thuyền không chỉ kiên cố chắc bền, mà còn rất nhẹ, cả con thuyền lớn vậy mà áng chừng chỉ chưa đầy trăm cân. Trác Mộc Cường Ba kéo một cái, liền bảo ngay đội trưởng Hồ Dương và Ba Tang ra thay Lữ Cánh Nam và Đường Mẫn. Cả bọn tiến sâu vào phía trong bãi cát.

1 Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên. (Vọng Lư sơn bộc bố, Lý Bạch)

2 Tầng trên như mây bay lững lờ, tầng giữa như vỡ đá nát băng, tầng dưới tựa rồng ngọc về đầm.

3 Cách đặt tên của Nhạc Dương. Hễ thấy giống con vật nào thì liền gọi là cụ kỵ của con vật đó.

Trên mặt biển hơi nước dâng mờ mịt, tầm nhìn xa đại khái không vượt quá hai kilomet. Trong khu vực hình tròn có bán kính hai kilomet ấy, họ liên tiếp chứng kiến những cuộc chiến sinh tồn diễn ra, như từng bộ phim về thời tiền sử liên tục được chiếu lên màn hình, vô cùng sinh động và chân thực. Lữ Cánh Nam sực nhận ra một vấn đề, lên tiếng: “Con thuyền này của chúng ta ở đây không thể coi là lớn lắm, tại sao lại không bị tấn công nhỉ?”

Đội trưởng Hồ Dương bực dọc trả lời: “Hừ, hừ, phải đấy, chỉ cần một cú thôi, là cả bọn chúng ta toi hết rồi.”

Nhạc Dương nói: “Đợi chút đã, tôi nghĩ là mình có đầu mối rồi đây. Cường Ba thiếu gia, còn nhớ lúc chúng ta mới phát hiện ra con thuyền này không? Lúc ấy chúng ta có tranh luận một hồi, không biết vỏ ngoài con thuyền này làm bằng vật liệu gì. Chúng ta đã cho rằng đấy là vật chất nhân tạo dạng keo, ấy là bởi chúng ta cho rằng người xưa không thể tìm được sinh vật khổng lồ nào để lột da bọc cho cả một con thuyền dài mười mấy mét, nhưng giờ xem ra…”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Ý cậu là, vỏ ngoài của con thuyền này…”

Nhạc Dương gật đầu: “Không sai, đây chính là trí tuệ của người Qua Ba hoặc giáo đồ của giáo phái bí mật ấy. Con thuyền này được căng bằng da của một loại sinh vật nào đó, nguyên hẳn một tấm da. Sinh vật nào sở hữu một tấm da lớn như vậy, chắc hẳn lúc sống thể hình cũng hết sức vĩ đại. Trong tấm da chế tạo nên con thuyền, nhất định là có tín hiệu sinh học nào đó mà chúng ta không thể cảm ứng được. Chính tín hiệu này đã cảnh báo với các sinh vật khác ở đây rằng con thuyền của chúng ta rất nguy hiểm. Lũ cá nhỏ hẳn là muốn đến bên để được nương nhờ, bảo vệ. Con sứa khổng lồ rõ ràng không có mắt, hoặc cảm ứng sai sót gì đó, nên mới tùy tiện đến tìm thức ăn, còn những loài sinh vật khổng lồ khác, thảy đều không dám tiến lại thuyền của chúng ta quá gần. Cũng có nghĩa là, những người khác dẫu có tìm được lối vào qua sông ngầm, thì cũng chỉ có con thuyền mà chúng ta đang ngồi đây mới có thể tiến đến gần Shangri-la được! Trí tuệ của cổ nhân thật đáng sợ, thật đáng sợ!”

Sean nói: “Không đúng, cậu quên con mực khổng lồ ở trong bóng tối rồi à? Nó còn quấn cả con thuyền của chúng ta lại còn gì. Chẳng lẽ nó cũng không có cảm ứng gì sao?”

Nhạc Dương biện bác: “Nhưng mà, anh Sean này, đừng quên rằng con mực ấy không hề tấn công thuyền của chúng ta, nó chỉ quấn lấy, nhè nhẹ, chầm chậm, như sợ làm kinh động hoặc làm hỏng con thuyền này vậy, đúng không nào?”

Sean gật gật đầu trầm tư: “Ý cậu là, con mực ấy vốn không hề có ý định tấn công thuyền của chúng ta, mục đích của nó cũng giống như lũ cá nhỏ kia, chỉ muốn tìm sự bảo vệ thôi à?” Sean tức khắc thấy sống lưng lạnh toát. Đến cả con vật khổng lồ với những xúc tu dài hai ba chục mét cũng áp sát con thuyền này để được bảo vệ, từ đây có thể tưởng tượng, lúc còn sống, con vật đã bị lột da để chế thành con thuyền này lớn đến chừng nào.

Trương Lập nói: “Ừm, con thuyền này chắc chắn là mới được chế tạo về sau, vậy thì những người thời đó làm cách nào để tiến vào Shangri-la nhỉ? Bọn họ không thể sở hữu một con thuyền như vậy từ trước khi đến Shangri-la được?”

Nhạc Dương gật đầu: “Không sai, nhưng anh có còn nhớ bức bích họa trong Đảo Huyền Không tự mà Cường Ba thiếu gia kể không? Thuyền người xưa sử dụng lớn hơn con thuyền này rất nhiều. Có thể họ đã tìm được một đường sông ngầm thích hợp sử dụng thuyền lớn, còn chỗ rộng nhất của con sông ngầm chúng ta đi qua cũng chỉ khoảng hai ba chục mét. Hơn nữa, người xưa đâu chỉ có một con thuyền lớn. Trên vùng biển này, nếu có đội thuyền lên đến cả ngàn con thuyền lớn, đương nhiên họ mới chính là chúa tể của hải dương rồi. Sinh vật trong giới tự nhiên có to lớn đến mấy, thì cũng sao bì được với máy móc của con người? Anh nhìn thấy những con tàu chở dầu tải trọng lên đến mấy chục nghìn tấn chưa? Trong tự nhiên làm gì có sinh vật nào to lớn được đến thế đâu cơ chứ?”

Lời của Nhạc Dương làm mọi người bất chợt miên man suy tưởng. Nghìn năm về trước, một đội thuyền vô địch gồm hàng ngàn con thuyền khổng lồ lênh đênh trên vùng biển nguyên thủy, tiến về thánh địa trong lòng họ… Cảnh tượng ấy mới thực hùng tráng xiết bao!

Chợt tiếng kêu của Đường Mẫn vang lên kéo mọi người đang đắm trong suy tư vụt quay về thực tại: “Shangri-la! Nhìn kìa! Đó chính là Shangri-la!”

Càng tiến về phía trước, hơi nước mờ mịt càng nhạt dần. Nơi xa xăm phía trước tựa như một bức tranh thủy mặc trong sương. Shangri-la trong truyền thuyết đang dần vén tấm màn sa mông lung lên, phô bày vẻ đẹp diễm lệ nhất của mình trước mắt đám người đã bị giày vò suốt một chặng đường dài đến đây ấy.

Những con sóng dập dìu đẩy Shangri-la phía xa xa lại gần đám người ôm hy vọng đã vượt qua bao khó khăn đó. Shangri-la tựa nàng thiếu nữ trong đêm đầu, buông rơi dần từng lớp áo mỏng như cánh ve, thẹn thùng để lộ thân thể đẹp mê hồn, khiến lòng người không khỏi bừng bừng dậy sóng. Thứ đầu tiên hiện lên trong quầng sương là những bóng cây màu xanh xám. Không, nên nói là bóng rừng mới đúng. Nhìn từ xa, vạt rừng màu xanh mực bất chợt lơ lửng hiện ra, rậm rạp um tùm, như một tấm thảm ma quái trải giữa không trung, và tận cùng thì biến mất nơi đường chân trời. Những người trên thuyền đều hiểu rõ, nhìn từ xa, ba tầng bình đài chỉ có phần đầu chìa ra ngoài trông thấy được, nên cảnh đẹp mới như thể có đình đài lầu các lớp lớp mọc giữa không trung vậy. Đến gần hơn nữa, trong rừng cây lại thấp thoáng thứ khác, những bóng nước lấp lóa, thì ra là thác nước khổng lồ. Nhưng cảnh tượng thực sự “nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây 1” ấy, sợ rằng cả Thi tiên Lý Bạch cũng chưa chắc đã được tận mắt thấy. Chỉ ba tầng bình đài ở đây mới có độ chênh trên hai nghìn mét theo chiều thẳng đứng như thế, dù cách xa nghìn dặm, cảnh tượng nom vẫn rõ ràng. Ngoài nơi này ra, ở bất cứ nơi nào, bất cứ ngóc ngách nào trên trái đất này, cũng không thể thấy được thác nước nào khác như vậy. Từ xa nhìn lại, như có muôn vàn sợi tóc mây mượt mà buông xuống bờ vai mịn màng trắng muốt của nàng thiếu nữ, có sợi buông chùng xuống mặt biển, khiến người ta có cảm giác như thấy những dải lụa từ trời cao buông xuống, có thể cứ nương theo đó mà leo lên, còn lại hầu hết đã tan biến không tăm tích giữa tầng không. Cuồng phong vừa nổi lên, những sợi tóc mong manh đó bay tung, thác nước lúc này thực chẳng khác nào con rồng múa lượn trên chín tầng trời cao, cuồn cuộn giữa biển mây.

Đến gần hơn nữa, thác nước bỗng trở nên mông lung, cuồn cuộn tung bay, tỏa sáng lấp lánh đón cơn gió lành, vô vàn giọt nước lóng lánh tựa như cát bạc từ kẽ ngón tay tiên nữ mờ mịt rơi xuống. Nước từ bình đài ba bậc tuôn thẳng xuống, đúng như cổ nhân đã nói: “Thượng cấp như phiêu vân đà luyện, trung cấp như toái thạch thôi băng, hạ cấp như ngọc long tẩu đàm 2.” Rừng cây cũng nhạt dần màu xanh mực, hiện lên sắc biếc như màu ngọc phỉ thúy, cảnh tượng vô cùng thơ mộng.

Tầng sương mù mờ mịt dày đặc trong khoảnh khắc bị xuyên thủng, ánh sáng hiện ra. Không còn hơi nước ngăn trở, chỉ thấy nước ở trong núi, núi soi bóng dưới biển, biển xanh cát bạc, trời nước liền nhau, mây lững lờ trôi dưới biển, cá bay trên trời cao, không sao còn phân biệt nổi đâu là trời, đâu là núi, đâu là nước nữa, thật đúng là như đặt chân vào thời đại cổ sinh, người đi giữa mây và nước.

Cảnh tượng khiến người ta nghẹt thở, không cần đến đôi mắt để quan sát nữa, mà chỉ hít cơn gió biển trong lành mát rượi, lắng nghe tiếng sóng tựa như tiếng đàn, thân thể và tâm hồn đã thư thái khoan thai, từng milimet da thịt đều như được bàn tay mềm mại của người tình vuốt ve nhè nhẹ, từng lỗ chân lông đều căng lên hít đầy không khí, như muốn hòa làm một với thế giới này. Đó là lời kêu gọi của Shangri-la, là nỗi nhớ nhung đã nung nấu quá lâu, họ thực sự khao khát được lắp cho con thuyền này thêm đôi cánh, đón gió bay thẳng đến bến bờ thần thánh bên kia, như chim én về rừng, bay vào thiên đường trong lòng họ. Tất cả mọi người đều không sao ghìm nổi cảm xúc dâng trào lên trong lòng, mặc cho mục đích riêng là gì, khi tận mắt trông thấy Shangri-la, họ đều đã bỏ lại tất thảy những ý niệm thế tục tầm thường, chỉ cầu mong được đến gần thêm chút nữa, gần thêm nữa… Duy chỉ có Ba Tang, đôi mắt lạnh lùng hờ hững nhìn chằm chằm vào chốn xa xăm mờ mịt, trong lòng thầm cười nhạo: “Phì, một thế giới đầy rẫy quái thú hoành hành, địa ngục chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi.”

Chẳng bao lâu sau, Nhạc Dương bắt đầu thấy buồn bực khó chịu, bởi vì giữa chốn mây xanh núi biếc ấy, mãi vẫn chưa thấy những tòa kiến trúc hùng vĩ vẽ trong Hương Ba La mật quang bảo giám, mà chỉ có một màu xanh trải dài ngút ngát. Nhạc Dương lấy làm nghi hoặc thầm nhủ: “Đây rốt cuộc có phải Shangri-la không nhỉ? Liệu có khi nào chúng ta đã trôi dạt đến một nơi kỳ quái khác rồi không?”

“Có thể ở chỗ này không đúng góc độ.” Anh chàng thầm tự an ủi mình như thế.

Lần này sóng thủy triều đưa con thuyền nhỏ đi một mạch đến cách bờ chưa đầy mười dặm rồi mới rút xuống, con thuyền tiếp tục thuận đà tiến lên. Chỉ có điều, những người trông thấy vùng xanh ngút ngàn ấy đã không sao nén nổi kích động trong lòng, không cần phát hiệu lệnh, ai nấy lần lượt cầm mái chèo lên, trong thuyền ngoài thuyền đồng loạt vang lên tiếng quạt nước ì oạp.

Vùng nước gần bờ khác hẳn vùng biển sâu, nước trong suốt phản chiếu rõ nét từng vệt mây trên cao, cũng có thể trông thấy bãi cát dưới đáy biển và cả một thế giới rực rỡ khác. Rặng san hô rực rỡ sắc màu như những tòa pháo đài, sứa ngũ sắc và các loài cá bơi lội tung tăng trong các pháo đài ấy, còn có cả những sinh vật chưa từng thấy bao giờ lộ ra bộ mặt nanh ác, chằm chằm rình rập cư dân sống trong pháo đài và những kẻ đang chạy trốn tìm nơi ẩn nấp. Dưới lớp cát là nơi náu thân của sâu ba lá. Loài động vật vỏ cứng mọc xương bên ngoài ấy nhất định là chẳng ngon lành gì, nên có thể bơi lội tung tăng khắp nơi trong làn nước, cơ hồ không chút lo lắng về an nguy của bản thân. Chỉ thi thoảng, nền cát đột nhiên cuốn lên một làn khói mù, vài vật thể to tướng được ngụy trang rất khéo bất ngờ từ phía dưới nhao lên. Bọn chúng có đôi càng lớn rất khỏe, vỏ thân sâu ba lá không hứng chịu nổi dù chỉ một đòn. Bọn Trác Mộc Cường Ba còn trông thấy hải sâm cụ 3 dài ba bốn chục mét, to như cánh tay người, cua cụ riêng cái mai đã rộng đến hai mét, nếu tính cả đôi càng thì cơ thể phải dài đến hơn sáu mét, và cả tôm cụ… Dĩ nhiên, chúng đều là thức ăn của một loài động vật giáp xác khổng lồ khác nào đó. Về sau tra lại, loài sinh vật cổ ấy tên là sam bay, là tổ tiên của sam hiện đại.

Nhiều lúc hải sâm cụ bị san hô cụ đuổi ra khỏi pháo đài, trở thành món ngon cho các loài động vật khác, còn bọn cầu gai cụ thì xem ra từ thời viễn cổ đã bắt đầu ra tay với lũ san hô cụ rồi. Ngoài ra còn có những thứ kỳ hình quái dạng như con bút đá, luy biển, bách hợp biển nữa, ngay lập tức bọn họ không cách gì đoán ra được chúng là cụ kỵ của loài gì, về sau phải tra lại tư liệu mới biết được. Nhưng tuyệt đại đa số các sinh vật này, ngay cả trong tư liệu cũng chẳng có gì. Chẳng hạn như một con nhện biển khổng lồ… áng chừng là cụ kỵ của loài nhện, có sáu cái chân khẳng khiu dài hơn ba mét, có thể dệt lưới dưới mặt nước. Để duy trì hô hấp, không biết lũ nhện này dùng cách gì mà bọc được một khối không khí dưới nước, làm thành một cái túi hơi để nằm bên trong, rồi quăng tấm lưới vừa dệt ra như ngư phủ đánh cá, bản thân chỉ việc ở trong túi khí đợi con mồi sa bẫy. Họ còn trông thấy rất nhiều loại thực vật họ thủy tảo, hình dạng quái đản lạ kỳ, có thứ giống con hải sâm khổng lồ, cũng có thứ trông như con cầu gai, chẳng rõ là lũ sinh vật biển ký sinh trên đám thực vật ấy, hay đó chính là động vật nữa.

Đến gần hơn nữa, bờ biển đã ở ngay trước mắt, bãi cát màu bạc trải miên man, sau bãi cát là vùng đất bazan đỏ rực như lửa. Vào sâu hơn nữa, ban đầu hiện lên những cây đại thụ khổng lồ mọc lưa thưa, cuối cùng thì dày đặc dần lẫn vào nhau thành một biển xanh mênh mông. Lam sáng, trắng bạc, đỏ lửa, lục biếc, tựa như có cây bút trong tay người họa sĩ vẽ tranh sơn dầu đã tô các sắc màu lên khung cảnh bên dưới bầu trời Shangri-la, như thể những làn sóng biển không dừng lại mà vẫn tiếp tục tràn lên bãi cát dài để hóa thành dải màu sắc dập dờn lan tỏa. Mặt biển biêng biếc, bờ cát trắng gợi nhắc cho người ta mùa xuân ở Hawaii, vô số vỏ sò và những sinh vật biển thuộc họ giáp xác trông như lũ rùa theo sóng tập đi tập lại cách lên bờ. Nhìn bước chân chập chững loạng choạng, thấy rõ ràng là chúng vẫn còn ở giai đoạn bắt đầu. Nơi đây là vùng đất đã bị lịch sử lãng quên.

“Ha ha! Chúng ta tới rồi! Ha ha!” Mấy người bọn Trương Lập, Nhạc Dương, Sean đều cười lớn, nhảy cẫng lên ở phía đầu thuyền. Họ đã tới rồi, họ vẫn còn sống, họ phải gào thét lên với bầu trời, để cả Shangri-la này nghe thấy tiếng hô hoán hạnh phúc của họ.

Mực nước sâu chưa đến hai mét, Trương Lập nôn nóng không thể chờ đợi được thêm nữa, chỉ nhăm nhăm chực nhảy xuống nước, cảm nhận xem biển ở Shangri-la thế nào, nhưng đều bị đội trưởng Hồ Dương kéo tay ngăn lại, hỏi: “Cậu có còn muốn đi xa hơn nữa không đấy? Không sợ bị ăn thịt à?”

Trương Lập giật bắn mình, giờ mới sực nhớ ra nơi đây không chỉ là vùng sơn thanh thủy tú như những gì họ đang thấy, mà đồng thời cũng là chốn hiểm nguy bốn bề đầy rẫy những điều đáng sợ rình rập. Đến khi thuyền mắc cạn trên bãi cát, không thể tiến lên được nữa, mọi người mới ngừng tay khua mái chèo, anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh, không xác định được có nên lập tức nhảy xuống thuyền không. Cuối cùng tất cả đổ dồn ánh mắt về phía Trác Mộc Cường Ba. Trác Mộc Cường Ba nhìn bãi cát bằng phẳng phía mũi thuyền, chỉ thấy có một số động vật giáp xác cỡ nhỏ, xa xa rải rác rất nhiều đồi cát hình mảnh trăng lưỡi liềm, xa hơn nữa thì bắt đầu có thực vật sinh trưởng, sâu hơn nữa vào trong có thể thấy những mảnh lụa bạc từ trên trời cao buông xuống… Đây chính là Shangri-la, chính là nơi họ đắm say hướng về.

“Đã đến đây rồi, chứng tỏ các vị thần minh ở Shangri-la đã đồng ý cho chúng ta lên bờ. Tuy phía trước vẫn còn khảo nghiệm, thế nhưng, bước đầu tiên này, thế nào thì cũng phải dấn tới đi chứ! Lấy ba lô của mọi người đi, chúng ta tiến lên!” Nói đoạn, gã vươn tay xách ba lô của mình lên, nhảy xuống thuyền trước tiên. Hai chân giẫm lên mặt cát mềm mịn, tất thảy đều hết sức chân thực, không phải giấc mơ.

Sean, Trương Lập, Nhạc Dương đều lần lượt nhảy xuống theo, cuồng chân chạy như điên trên bãi cát, tung tăng nhảy cẫng lên. Lữ Cánh Nam hỏi họ đang làm gì. Trương Lập cười lớn đáp: “Chúng tôi đang khảo sát xem ở đây có nguy hiểm gì không, đúng không mọi người?”

Nhạc Dương đứng thẳng hai chân trên bãi cát, làm bộ hết sức nghiêm túc sải chân bước một bước dài, sau đó cầm súng ngang trước ngực, đứng nghiêm như một anh lính nghi trượng, hùng hồn hô vang: “Tôi, Nhạc Dương, bước đi một bước nhỏ, nhưng, đây là một bước lớn của toàn nhân loại!” Anh chàng còn chưa dứt lời, Trương Lập đã nhảy chồm tới đè cả người lên lưng, hai người cùng xoay mòng mòng, rồi ngã lăn ra đất.

Trác Mộc Cường Ba bế Đường Mẫn xuống thuyền, đảo mắt nhìn những người đồng hành bên cạnh, lúc xuất phát là mười tám con người khỏe mạnh dồi dào tinh lực, lúc này chỉ còn lại chín người hành động được. Ai nấy gầy guộc tong teo, tựa như mới chạy khỏi nạn đói ở Phi châu đến, đàn ông thì râu ria xồm xoàm, đầu tóc bù xù như tổ chim; còn phụ nữ, dung nhan tiều tụy, tóc tai rối bời xơ xác, trên người tỏa ra một thứ mùi mà chính bản thân họ còn không chịu đựng nổi. Nghe lời tuyên bố chính thức ấy của Nhạc Dương, Trác Mộc Cường Ba chợt thấy chua xót trong lòng, lần mạo hiểm này của bọn họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ có người ghi chép lại, vô số lần ác đấu với Tử thần trong bóng đêm cũng chỉ có thể tồn lưu trong ký ức của mấy người ở đây. Những người cũng ôm đầy khát khao hướng về Shangri-la đã bỏ mạng trong bóng tối mịt mùng ấy, tên tuổi họ lại càng không được ghi trong lịch sử, nhưng sẽ khắc sâu vào tâm khảm của những người còn đang sống.

Trác Mộc Cường Ba nói với Đường Mẫn, mình phải đến chỗ đồi cát quan sát địa hình. Mẫn Mẫn gật đầu, nhưng lại ngước nhìn vào trong thuyền, ý muốn nói vẫn còn hai người đồng hành đang say ngủ, đã đến lúc phải đánh thức họ dậy rồi. Thấy Mẫn Mẫn đã trưởng thành hơn trước, Trác Mộc Cường Ba cảm thấy được an ủi bội phần. Nếu là trước đây, chắc chắn mười mươi là cô sẽ cuống quýt nhảy bổ lên lưng gã, nằng nặc đòi theo đến chỗ đồi cát rồi.

Trác Mộc Cường Ba đứng lên đồi cát gần bọn họ nhất, dõi mắt nhìn phía xa, không phát hiện ra sinh vật khổng lồ nào, xem ra tạm thời họ đã an toàn cập bờ. Gã ngoảnh đầu lại, liền nhìn thấy các thành viên trong đội của mình.

Trác Mộc Cường Ba thấy Mẫn Mẫn đang khó nhọc kéo chiếc ba lô to tướng bước đi trên bãi cát; Sean và đội trưởng Hồ Dương đang giúp khiêng Triệu Trang Sinh và Vương Hựu xuống thuyền; Trương Lập và Nhạc Dương phát tiết xong, cũng đến giúp một tay neo buộc con thuyền chặt lại… họ còn phải kéo nó lên bờ nữa, trước mắt không ai có thể nói trước được họ có còn phải ngồi trên con thuyền này trở về thế giới văn minh nữa không. Ba Tang đứng phía đằng xa, tay xách theo ba chiếc ba lô, có vẻ như anh ta đang nhớ lại, có điều nhìn nét mặt ấy, dường như cũng không có bao nhiêu ký ức được khơi gợi lên thì phải. Pháp sư Á La và Lữ Cánh Nam đang điều chỉnh máy móc. Pháp sư cứ lắc đầu lia lịa, sau đó lại gọi Trương Lập tới. Nhìn những thành viên trong đội của mình, muôn vàn cảm xúc khác nhau trào dâng trong tâm thức Trác Mộc Cường Ba. Những con người này, vừa mới cùng mình trải qua một cuộc hành trình vốn không thể nào hoàn thành được, trong những giờ khắc tuyệt vọng nhất giữa bóng tối mịt mùng, chính nhờ mọi người cổ vũ lẫn nhau, mới có thể kiên trì đến phút cuối cùng này đây.

Rất có thể hành trình họ vừa trải qua là chuyến đi thuyền gian nan nhất trong lịch sử nhân loại, bảy nhà thám hiểm ưu tú nhất đã vĩnh viễn biến mất trong bóng đêm. Những người còn lại, đã dựa vào sức mạnh ý chí như thế nào để kiên trì đến tận bây giờ? Niềm tin của họ lớn lao biết nhường nào! Không có bọn họ, thì không thể có thời khắc này. Điều làm Trác Mộc Cường Ba cảm động nhất là, mặc cho gặp phải hoàn cảnh khốn cùng tới đâu, mặc cho phải đối diện hiểm nguy nhường nào, dẫu rằng cái chết đang ập đến gần, song không một người nào mở miệng nói muốn trở về hết cả.

Những âm thanh rất nhỏ như tiếng vỏ sò bị giẫm nát làm Trác Mộc Cường Ba cảnh giác. Gã không nhấc chân lên khỏi mặt đất, hơi dùng sức nhấn xuống, chỉ thấy gò cát dưới chân có dấu hiệu muốn lỏng ra; quan sát phía xa hơn, cả mười mấy gò cát hình mảnh trăng khuyết trên bãi cát này giống hệt như nhau, chỉ khác có mỗi kích cỡ lớn nhỏ, xem ra không khỏi quá quy luật rồi. Trác Mộc Cường Ba vội nhảy xuống khỏi gò cát, chạy ra phía thuyền. Nhạc Dương đang buộc dây thừng ngước lên hỏi: “Cường Ba thiếu gia, có chuyện gì à?”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Những gò cát bên kia quá ngay ngắn, hình như là tổ của loài sinh vật nào đó, tuy chúng còn chưa có động tĩnh gì, song tôi không dám chắc rằng chúng sẽ không tấn công. Nhanh lên một chút, có thể chúng ta phải rời xa nơi này đấy. Tôi đi xem Mẫn Mẫn thế nào đã, cô ấy đang gọi.”

Lữ Cánh Nam thấy Trác Mộc Cường Ba bước đến, liền nói với gã: “Nơi đây vẫn bị một loại điện từ hoặc thứ gì đó che chắn, kim chỉ nam và la bàn đều không thể chỉ đúng hướng, cũng không liên lạc được với thế giới bên ngoài.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Vẫn không thể liên lạc được với bên ngoài à?”

Lữ Cánh Nam đáp: “Nhưng giữa chúng ta với nhau thì có thể thông tin được.”

Trương Lập chỉ lên đỉnh đầu nói: “Các dải đá xung quanh và đỉnh núi trên đầu đều có từ trường mạnh, gần như hình thành nên một cái lồng chụp xuống, sóng điện nào cũng không thể xuyên qua được, vì vậy chúng ta không thể liên lạc với bên ngoài, từ bên ngoài cũng không thể nào phát hiện ra nơi đây.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Các máy móc khác thì sao? Có hoạt động bình thường không?”

Lữ Cánh Nam nói: “Trước mắt thì chưa có vấn đề gì, đang thu thập và sắp xếp các loại số liệu. Phải rồi, anh biết không, hàm lượng oxy trong không khí ở đây đạt đến ba mươi bảy phần trăm, gần gấp đôi so với không khí mà chúng ta trước vẫn hít thở đấy.”

Nhạc Dương nói: “Chẳng trách tôi lại cảm thấy không khí ở đây đặc biệt trong lành, sức lực dường như cũng đột nhiên tăng lên gấp bội.” Nói đoạn, anh chàng lại hít mạnh vào hai hơi nữa.

Sean nói: “Đây có lẽ là một nhân tố khiến sinh vật ở đây to lớn như vậy.”

Đường Mẫn ở cạnh đó chợt lên tiếng: “Hai người bọn họ… dường như… dường như không ổn lắm.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Sao rồi?”

Đường Mẫn lắc lắc đầu: “Không biết, họ ngủ rất say, vẫn ở trong trạng thái ngủ sâu, không tài nào gọi dậy được.”

Trương Lập nói: “Cô Mẫn Mẫn có dùng thuốc quá liều không?”

Đường Mẫn nói: “Tôi phải giảm bớt liều đi đấy, vì dược phẩm căn bản không đủ để duy trì trạng thái ngủ đông lâu như thế.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Tạm thời gác chuyện đó lại đã, chuẩn bị cáng, chúng ta phải rời khỏi chỗ này, trong cát hình như có thứ gì đó. Hai người bọn họ…” Trác Mộc Cường Ba chạm tay vào động mạch cổ của Triệu Trang Sinh, cảm giác vẫn đập mạnh, bèn nói tiếp: “Có lẽ nghỉ ngơi thêm một chút sẽ thuyên giảm thôi.”

Trác Mộc Cường Ba quay sang nhìn Ba Tang đang quan sát bình đài trên đỉnh núi phía xa xa, hỏi: “Ba Tang, anh nhớ ra gì chưa?”

Ba Tang vuốt vuốt hàm râu quai nón xơ xác, nhưng giờ đã rất dài, lắc đầu nói: “Nếu là chỗ đó…”

Nhìn theo ánh mắt của Ba Tang, tầng bình đài thứ ba của Shangri-la hoàn toàn bị che phủ trong mây mờ đã hòa lẫn vào bầu trời tỏa sáng. Nếu bọn Ba Tang hồi đó ở trên tầng thứ ba ấy, thì vốn không thể nào thấy gì ở bên dưới, hơn nữa bình đài chẳng qua chỉ là một cách gọi tượng trưng, có lẽ đó là địa hình bậc thang rộng đến ba bốn chục cây số, cho dù đi trên đất bằng cũng phải mất một hai ngày, càng huống hồ đó là rừng nguyên sinh bốn bề hiểm nguy rình rập. Nếu bọn Ba Tang thực sự đã đến tầng bình đài thứ ba, sợ rằng cũng chưa đến được chỗ rìa mép mà nhìn xuống.

Phía bên kia, dây thừng đã được buộc chắc, hai chiếc cáng đơn giản cũng được làm xong, Trương Lập thu dọn thiết bị điện tử, cùng khiêng Vương Hựu với Lữ Cánh Nam. Nhạc Dương và Đường Mẫn khiêng Triệu Trang Sinh. Những người khác quấn dây thừng quanh người làm trạo phu kéo thuyền; họ phải kéo con thuyền hình rắn này lên bờ, cất giữ xong xuôi trước. Con thuyền không chỉ kiên cố chắc bền, mà còn rất nhẹ, cả con thuyền lớn vậy mà áng chừng chỉ chưa đầy trăm cân. Trác Mộc Cường Ba kéo một cái, liền bảo ngay đội trưởng Hồ Dương và Ba Tang ra thay Lữ Cánh Nam và Đường Mẫn. Cả bọn tiến sâu vào phía trong bãi cát.

1 Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên. (Vọng Lư sơn bộc bố, Lý Bạch)

2 Tầng trên như mây bay lững lờ, tầng giữa như vỡ đá nát băng, tầng dưới tựa rồng ngọc về đầm.

3 Cách đặt tên của Nhạc Dương. Hễ thấy giống con vật nào thì liền gọi là cụ kỵ của con vật đó.

Bình luận