Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mật mã Tây Tạng – tập 7

Chương 164: Thức Ăn Khó Nuốt

Tác giả: Hà Mã

Tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, mọi người cảm thấy kỳ thực mức độ nguy hiểm của loài sinh vật đó với cơ thể người vẫn là rất thấp. Chất dính đó không phải cường toan, cũng không phải chất kiềm mạnh, không có độc tính với cơ thể hay gây ra dị ứng, chỉ là bộ dạng chúng quá kinh tởm, ngoài ra còn mùi tanh thối nồng nặc khiến người ta không thể chịu đựng được mà thôi. Giờ đây khi đứng dưới vách đá hình bàn chân người khổng lồ, sắc trời dần tối, họ lại phải đối mặt với một vấn đề khó khăn khác, cắm trại ở đâu bây giờ? Ngay dưới “bàn chân” khổng lồ ấy chăng, bốn bề ẩm ướt rườn rượt, đen ngòm, gió âm thổi từng trận từng trận, thêm nữa họ cũng vừa mới thoát ra khỏi vòng vây của bọn sâu Hallucigenia quái đản và trùng biến hình, cảm giác cũng không được chắc chắn cho lắm; leo lên trên vách đá qua đêm chăng, ai biết được trên đó là gì, cả một vùng trống trải mênh mông, nếu gặp phải bọn chim khổng lồ kia hay thứ gì đấy khác, vậy thì coi như là mất ngủ cả đêm rồi. Mà bọn họ lúc này lại hết sức cần được nghỉ ngơi, đã hơn năm ngày nay không ai được chợp mắt chút nào rồi, giờ toàn bộ đều nhờ vào cảm giác hưng phấn khi mới đặt chân đến Shangri-la cùng sự kích thích của lũ quái thú mới kiên trì giữ được tinh thần tỉnh táo. Hơn nữa, leo lên vách đá còn một điểm khó khăn nữa, đó chính là ba mặt của tảng đá khổng lồ này đều nghiêng vát vào bên trong, ngoài việc cần sử dụng công cụ ra, còn phải có thể lực rất tốt mới leo lên được. Chẳng những vậy, họ còn phải đeo theo một Vương Hựu đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, càng làm cho việc leo núi khó khăn bội phần. Chút năng lượng họ có được do ăn mấy con cá nhỏ trên biển đã tiêu hao sạch từ lúc chạy trốn rồi, giờ mà không ăn thêm gì nữa, sợ rằng sẽ chẳng có ai leo lên được mất.

Trong môi trường hoàn toàn xa lạ này, Trác Mộc Cường Ba cũng không đưa ra được chủ ý nào, gã bèn tỏ ra hết sức dân chủ để mọi người cùng thảo luận. Sau một hồi bàn bạc, với sáu phiếu thuận ba phiếu chống và một người bỏ quyền nêu ý kiến, cả bọn quyết định hạ trại bên dưới vách đá, nghĩ cách kiếm chút gì ăn được, rồi sáng sớm mai sẽ leo lên tảng đá khổng lồ.

Thương lượng xong, tìm kiếm thức ăn và dựng trại trở thành nhiệm vụ cấp bách trước mắt. Cuối cùng, công việc được phân công như sau: ba người Trương Lập, Ba Tang, Sean lấy đầm nước sạch làm trung tâm, tìm kiếm thức ăn trong vòng bán kính một trăm mét, những người khác phụ trách dựng lều trại.

Lần này họ dựng trại giữa lưng chừng vách đá. Cách dựng trại này khá giống với nhà cây mà bọn Trác Mộc Cường Ba đã có lần dựng trong rừng rậm: trước tiên, dùng khoan khoét lỗ cách mặt đất khoảng chục mét, đóng vít nở và ống thép cố định, kế đó bắt đầu ghép các thanh ngang trên ống thép, sau khi phần giá đỡ phía dưới giống kiểu sạn đạo được ghép xong, thì lấy đó làm nền, phủ lên trên một tấm màng hai lớp ở giữa đệm không khí, vậy là xong xuôi, nhìn từ xa trông cứ như là quan tài treo của người dân tộc Bặc. Từng gian trại nối liền với nhau, cuối cùng nhìn như thể một đoàn xe lửa treo lơ lửng trên vách đá dựng ngược. Lều trại kiểu này có thể phòng ngừa độ ẩm phía dưới mặt đất quá cao, đồng thời cũng đề phòng bọn sâu Hallucigenia và các loài khác đột ngột tấn công, tránh gió tránh mưa, lại càng không phải nghĩ đến hiểm họa đá lở phía trên, đặc biệt thích hợp khi dựng bên dưới vách đá dạng nghiêng chéo vào bên trong như thế này.

Lều trại dựng xong xuôi không bao lâu, bọn Trương Lập cũng trở về, chỉ có điều… lại kéo theo một con sâu Hallucigenia dị hợm!

Mấy cái gai nhọn trên lưng con vật không xương dài một mét rưỡi trông như sợi gân bò màu đen vẫn còn run nhẹ, rõ ràng là nó vẫn chưa chết hẳn. Đội trưởng Hồ Dương chỉ tay vào con sâu quái đản hỏi: “Các cậu… sao các cậu lại mang cái con này về? Định làm gì đây?” “Bữa tối.” Trương Lập thốt ra câu trả lời mà cả bọn đều không muốn nghe nhất.

Triệu Trang Sinh nhảy dựng lên: “Bảo tôi ăn cái thứ này á? Thế thì thà ăn cứt còn hơn.”

Ba Tang ném bịch con sâu mềm nhũn xuống đất, nói: “Chỉ có cái này, không ăn thì thôi.”

Sean xòe tay ra nói: “Cả một vùng đầm lầy xung quanh đây toàn loại sâu này, tôi nghĩ là có thể ăn được.”

Nhạc Dương nói: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ không có sinh vật nào khác à? Thực vật cũng được!”

Trương Lập cười gian xảo: “Có đấy, lẽ nào, cậu muốn chúng tôi mang hai bãi đờm đặc về nếm thử?”

“Ọe.” Nhạc Dương vừa nghe thấy từ đó, đã không nhịn nổi bắt đầu nôn khan.

Sean giải thích: “Thực ra, đây là một dạng sống rất kỳ quái. Hình thái đờm đặc chắc là ấu trùng của lũ sâu Hallucigenia, hoặc là một dạng biến đổi chưa hoàn chỉnh; còn bọn tổ tiên kỳ nhông kỳ đà mà chúng ta thấy lúc nãy, ban ngày sống trong đầm lầy, hẳn là cũng ăn thứ sinh vật có dạng đờm nhầy đó; còn bọn sâu Hallucigenia, để bảo đảm có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở, đã tiến hóa ra khả năng leo cây, khi sinh sôi thì phun ấu trùng ra như khạc đờm, lợi dụng chân giả biến hình và thân thể nhẹ nhàng để leo lên cây, tiếp tục sinh trưởng, khi thể trọng lớn hơn lực hút tự thân, chúng sẽ bay xuống như lá rụng, tiếp tục phát triển bên dưới đầm lầy. Mùi hôi thối đặc biệt chắc cũng là một biện pháp để bảo vệ lũ ấu trùng. Dựa trên số lượng cụ kỵ loài kỳ nhông mà chúng ta thấy lúc đầu, tôi e rằng cả vùng đầm lầy quanh đây chỉ có mỗi loại sâu này thôi, nếu ấu trùng của chúng đã không gây tổn thương đến cơ thể chúng ta, hơn nữa bọn kỳ nhông còn ăn được, tôi đoán loài động vật nhuyễn thể này có thể ăn được. Chúng ta tiến hành phân tích sinh hóa qua một chút, sau đó, sau đó ăn thử xem sao.”

Triệu Trang Sinh quyết liệt lắc đầu: “Không, tôi không ăn, tôi kiên quyết không ăn.”

Trương Lập vỗ vỗ vai, an ủi anh ta: “Thực ra cũng không đáng sợ vậy đâu, chẳng qua là hình dạng nó hơi quái dị một chút thôi mà, biết đâu thịt lại ngon thì sao. Cậu nhắm tịt mắt vào, tưởng tượng đó là con sò hay con ốc là được mà.”

Cả bọn ngồi quây lại, người này nhìn người kia, cuối cùng mọi người mới ý thức được, tại sao người ta thường hay nói, người đầu tiên ăn cua cần dũng khí lớn tới nhường nào. Họ cứ nhìn con vật quái đản ấy, là liền nghĩ tới thứ đờm đặc xanh xanh vàng vàng, chính con vật này đã phun cái thứ đờm kinh tởm ấy ra, liệu họ có ăn được nó không?

Trương Lập đột nhiên đưa tay về phía Nhạc Dương, nói: “Mời.” Nhạc Dương cũng đẩy ngược tay lại: “Mời anh.”

Trương Lập lắc đầu lia lịa, tiếp tục đưa tay về phía Nhạc Dương: “Không, không, mời cậu xơi trước.”

“Không, không, không, mời anh xơi trước chứ.”

“Tôi mời cậu trước mà.”

“Thôi tôi cứ mời anh xơi trước.”

“Hai cậu làm trò gì đấy, chơi ám hiệu hả!” Vừa nghe đội trưởng Hồ Dương lên tiếng, hai người liền không mời đi mời lại nữa.

Một lúc sau, Nhạc Dương nói với Triệu Trang Sinh: “Còm à, cậu đã đói lắm rồi còn gì, còn như chúng tôi, lúc nãy lót dạ đầy một bụng cá rồi, cậu nhất định phải bổ sung dinh dưỡng đấy.”

Triệu Trang Sinh hằn học trừng mắt lên nhìn Nhạc Dương, nghiến răng kèn kẹt, quyết không chịu há miệng ra.

Ba Tang “hừ” một tiếng nhổm người dậy, mắt nhìn trừng trừng vào con sâu quái dị, bàn tay nắm chặt cán dao, mọi người đều tưởng anh ta sắp ra tay, không ngờ Ba Tang chỉ nắm một cái, rồi lại chầm chậm buông lỏng bàn tay ra, ngồi xếp bằng trở xuống như lão tăng nhập định.

Sean hết nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, như thể đang tìm muỗi trên không trung, chỉ là không liếc mắt nhìn khối thịt ấy đến một lần; Mẫn Mẫn cũng không dám nhìn con sâu cỡ bự đó; pháp sư Á La thì đã nói từ trước chỉ cần uống nước vẫn có thể duy trì sinh mạng, thức ăn quý giá như vậy, để lại cho mọi người hưởng dụng thì tốt hơn.

“Soạt!”, một luồng sáng lạnh lóe lên, Trác Mộc Cường Ba hết sức nhanh nhẹn vung dao cắt một miếng thịt, cắm lên đầu mũi dao mà nó vẫn ngúc ngoa ngúc ngoắc như con cá sống. Sean bảo đấy là hiện tượng chết chậm của động vật cấp thấp. Có những dạng sống cứ mỗi phân da lại có một hệ thần kinh dạng xoắn vòng độc lập, cho dù cắt lìa khỏi cơ thể, vẫn có thể hoạt động như thường. Nhìn vật thể màu đen dạng keo đông vẫn nhúc nhích, Trác Mộc Cường Ba nghiến răng nói: “Sợ cái gì, kinh tởm cách mấy thì cũng là hydrocacbonat thôi, chúng ta nướng lên ăn xem nào.”

Vật thể dạng keo ấy đã được nướng cháy khét, mùi hương lan tỏa khiến ai nấy nước dãi ròng ròng, trống bụng đánh liên hồi, nhưng đều chỉ nhìn chằm chằm vào tay Trác Mộc Cường Ba. Gã chưa cho miếng thịt đó vào miệng, mọi người đều không hề tỏ ra có ý muốn ăn.

Đây cũng là lần đầu tiên Trác Mộc Cường Ba ăn trước ánh nhìn chăm chú của nhiều người đến thế, vừa nãy là dũng khí nhất thời, giờ muốn tiếp tục cũng hơi khó khăn, nhưng gã cũng hiểu, mình không động vào, những người khác cũng không dám làm gì. Chỉ thấy miếng thịt trên đầu mũi dao cách miệng mỗi lúc một gần, cuối cùng, Trác Mộc Cường Ba cũng đưa miếng thịt vào miệng, khẽ khép hai hàm răng lại như người cắn móng tay, dứt ra một chút xíu, đoạn lấy đầu lưỡi ấn xuống chầm chậm nhai, những người còn lại đều nhìn chằm chằm vào sắc mặt gã, Mẫn Mẫn đặt tay lên bao dụng cụ y tế, sẵn sàng nhao đến cấp cứu bất cứ lúc nào, còn thanh đao của Ba Tang thì đã rút ra một nửa, nếu Trác Mộc Cường Ba có gì khác lạ, anh ta sẽ vung đao cắt luôn lưỡi gã.

Chỉ thấy đầu lưỡi Trác Mộc Cường Ba lè ra liếm một vòng quanh môi, miệng nhai nhồm nhoàm, hai hàng lông mày nhíu lại, kế đó lại đưa miếng thịt trên mũi dao vào miệng, vừa nhai vừa nhíu mày, như thể là khó nuốt lắm, khiến cả bọn vừa kinh vừa sợ. Một lúc sau, Trác Mộc Cường Ba lại lấy con dao cắt thêm một miếng thịt nữa trên thân con sâu dị hợm, đưa lên trên ngọn lửa nướng, nhưng lông mày gã càng lúc càng nhíu chặt lại. Mọi người đều chẳng hiểu gì. Cuối cùng, Nhạc Dương mới không nhịn nổi cất tiếng hỏi: “Cường Ba thiếu gia, thế nào rồi? Anh nói gì đi chứ?”

“Cậu nói xem?” Hàng lông mày nhíu chặt của Trác Mộc Cường Ba từ từ dãn ra, khóe miệng nở một nụ cười gian giảo.

“Ăn được.” Cả bọn giờ mới biết mình mắc bẫy, đã có người dẫn đầu, nỗi sợ của những người còn lại đương nhiên cũng bớt đi nhiều, một vài người cuối cùng vẫn e ngại thấy những người khác đều ăn nhồm nhoàm ngon lành, rốt cuộc cũng gia nhập vào cuộc chiến giành thức ăn. Thứ thịt đó vào miệng mát rượi, nhai rất có vị, lớp bên ngoài nhai đã như thịt bò rán, tầng bên trong thì mềm tuột như môi cá, huống hồ bọn Trác Mộc Cường Ba còn đang ở trong trạng thái đói khát, sâu quái dị Hallucigenia chỉ trong chớp mắt đã biến thành đại từ thay thế cho những món ăn ngon lành trên đời.

Sau khi ăn no, trước khi mọi người đi ngủ, Đường Mẫn phát hiện ra: Vương Hựu đã tỉnh.

Sức khỏe Vương Hựu cực kỳ yếu, vẫn chưa thể mở mắt ra được, Đường Mẫn đút cho anh ta một chút nước, nhưng anh ta lắc đầu tỏ ý không cần, chỉ muốn nói chuyện với Trác Mộc Cường Ba.

Trác Mộc Cường Ba đến bên cạnh Vương Hựu, khẽ nói: “Anh tỉnh rồi.”

Vương Hựu muốn ngồi dậy, Trác Mộc Cường Ba vội nói: “Đừng cử động, anh vẫn chưa ăn gì, tuy rằng anh luôn hôn mê bất tỉnh, nhưng cơ thể anh đích xác là đã tuyệt thực năm ngày nay rồi, chúng tôi sẽ mang cho anh chút thức ăn ngay đây.”

Vương Hựu lắc đầu: “Không… không cần đâu. Cường Ba à, chúng ta… chúng ta, còn bao lâu nữa mới đến Shangri-la?”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Chúng ta, đã đến Shangri-la rồi, chỗ anh đang nằm đây, chính là vách đá ở Shangri-la.”

“Hả!” Vương Hựu thở gấp, rõ ràng là đã dùng rất nhiều sức, định trở dậy. Anh ta kinh hoảng thốt lên: “Đây, đây là vách đá, tại sao? Tại sao tôi chẳng thấy gì hết cả thế? Chúng ta đến Shangri-la thật rồi sao?”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Đúng thế, chỉ là, trời đã tối rồi, chúng tôi sợ mắt anh không chịu được kích thích, nên không bật đèn lên đấy thôi, anh đợi một chút.” Nói đoạn, Trác Mộc Cường Ba điều chỉnh cho ngọn đèn trên đầu sáng lên một chút, để Vương Hựu nhìn rõ căn lều anh ta đang nằm, nhìn rõ vách đá đỏ của Shangri-la bên cạnh.

Vương Hựu chỉ lên nóc lều trên đầu: “Tôi muốn, nhìn phía bên ngoài…”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Không được, ban đêm ở Shangri-la là một vùng tối đen như mực, nếu có ánh sáng, có thể sẽ dẫn đến rất nhiều nguy hiểm. Sáng sớm mai, sáng sớm mai là có thể nhìn rõ mọi thứ rồi.”

Vương Hựu lắc đầu nói: “Có lẽ… có lẽ tôi không cầm cự được đến sáng ngày mai đâu, tôi muốn xem ngay bây giờ.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Đừng nói bậy, sức khỏe anh chỉ tạm thời hư nhược vậy thôi, còn nhớ lúc ở trong địa cung Maya không? Một mình anh còn cầm cự được đấy thôi, sáng sớm mai là anh có thể tận mắt nhìn thấy toàn cảnh Shangri-la rồi, đúng là một nơi tiên cảnh đẹp đẽ vô cùng.”

Vương Hựu lắc đầu thở dài: “Xin lỗi, có một chuyện, tôi vẫn luôn giấu anh…”

Trác Mộc Cường Ba ngắt lời: “Giờ không cần nói gì hết, anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã, có gì để sau khi tinh thần anh hồi phục lại…”

Vương Hựu lại ngắt lời gã: “Không… nhất định phải nói, Cường Ba à, tôi đã gạt anh.”

“Hả?”

Vương Hựu cười gượng: “Không phải anh rất lấy làm lạ tại sao tôi phải đặt ra kỳ hạn sáu tháng ư? Tôi nói cho anh biết đây, thực ra tôi đã được các bác sĩ chẩn đoán mắc bệnh u phình đa động mạch não…”

“Cái… cái gì?” Trác Mộc Cường Ba cả kinh thốt lên.

Vương Hựu cười cười, nói: “Đó là một thứ được gọi là quả bom trong não, bình thường thì không khác gì người khỏe mạnh cả, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bị kích thích dẫn đến vỡ động mạch não, nhẹ thì nằm liệt giường thành người thực vật, nặng thì toi mạng. Tình trạng như tôi lúc này, tỉ lệ tử vong trong vòng bốn mươi tám tiếng là chín mươi tám phần trăm.” Vương Hựu chỉ tay vào đầu mình, nói tiếp: “Tôi chỉ là một kẻ chờ chết, chẳng những vậy, động mạch não của tôi đã bị nó xâm lấn gần hết rồi, nó mỗi lúc một phình to hơn, khi ấy bác sĩ nói với tôi, cùng lắm tôi cũng chỉ sống được sáu tháng nữa thôi. Giờ thì anh đã hiểu chưa, Cường Ba. Bởi vì tôi muốn, trước khi chết, có thể trông thấy Shangri-la trong truyền thuyết…”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Sao anh không ở lại bệnh viện phẫu thuật? Anh…”

Vương Hựu lắc đầu: “Vô dụng thôi, không phải tôi vừa nói với anh rồi sao, là chứng u phình đa động mạch não, bác sĩ cho tôi xem ảnh chụp CT và cộng hưởng từ rồi, ba phần tư thành mạch máu trong não tôi đã trở nên mỏng hơn, mỗi nhánh động mạch đều hình thành một khối u phình ra, với kỹ thuật y học ngày nay, căn bản không thể phẫu thuật được, chỉ có thể nhìn chúng ngày ngày lớn dần lên, rồi cuối cùng vỡ tung ra mà thôi. Bây giờ, anh có thể mở lều, cho tôi nhìn bầu trời đêm của Shangri-la một chút được không?”

Thấy Trác Mộc Cường Ba ngần ngừ, Vương Hựu lại nói: “Coi như là lời khẩn cầu của một kẻ đang hấp hối cũng không được sao?”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Được rồi, nhưng tôi phải tắt đèn đi, có lẽ anh sẽ thất vọng đấy.”

Trong bóng đêm, Trác Mộc Cường Ba nói: “Mở ra rồi, anh nghe thấy chưa, đó là tiếng thác nước.”

Vương Hựu lấy làm ngạc nhiên hỏi: “Mở ra thật rồi à? Sao tôi chẳng thấy gì hết vậy? À, tôi cảm nhận được rồi, có gió, đây đúng là bầu trời đêm của Shangri-la sao? Chẳng có chút ánh sáng nào vậy?”

Không có bất cứ thứ gì trong tưởng tượng của Vương Hựu, không có sao, không có trăng, không có những cặp mắt lóe lên của lũ chim đêm, nơi đây hoàn toàn chẳng khác gì thế giới dưới biển ngầm, một màn đêm tuyệt đối, bầu trời đêm của Shangri-la không ngờ cũng chỉ là một màn đêm tuyệt đối!”

Trác Mộc Cường Ba thở dài nói: “Đúng vậy, bầu trời đêm ở Shangri-la là một màn đêm tuyệt đối, sáng sớm ngày mai, anh mới có thể thấy được toàn cảnh của vùng đất này. Vì vậy, giờ tốt nhất là anh nên ăn một chút gì đó thì hơn.”

Ta còn đứng là ta còn tồn tại

Vương Hựu không ăn bất cứ thứ gì, chỉ nhấp một chút nước rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu. Sắp xếp cho Vương Hựu xong xuôi đâu đó, Đường Mẫn nói: “Sức khỏe anh ấy yếu quá, em lo lắng lắm, sợ rằng anh ấy không cầm cự nổi đến ngày mai mất.”

Nhạc Dương nói: “Chẳng lẽ chúng ta không có cách nào hay sao?”

Đường Mẫn nói: “Nói theo ngôn ngữ của y học, thì công năng của nhiều cơ quan trong cơ thể anh ấy đã suy kiệt. Đây là quá trình không thể nào nghịch chuyển được, giống như con người đến rốt cuộc rồi cũng phải già đi, các bộ phận trên cơ thể đều dần dần suy yếu, cuối cùng thì không thể làm việc bình thường được nữa. Hiện giờ anh ấy đang bước đến điểm tận cùng của cuộc sống rồi. Có điều, những bệnh nhân thời kỳ cuối như anh ấy, thông thường đều có chuẩn bị thuốc riêng.”

“Chúng tôi đã kiểm tra thứ vitamin ấy của anh ta, đó là một loại thuốc có tác dụng giảm đau cực mạnh, nhưng cũng rất dễ gây nghiện. Có điều, giờ không thấy đâu nữa, chắc hẳn là đánh rơi mất trên đường rồi.” Lữ Cánh Nam nói.

Đường Mẫn nói: “Chậc, u phình đa động mạch não có thể đè lên các tổ chức trong não, cảm giác đau đớn ấy, nghe nói giống như bộ não bị trực tiếp kích điện vậy, chỉ lên cơn nhẹ thôi đã khiến cơ thể bị co giật dữ dội rồi, thuốc của chúng ta chẳng có tác dụng gì với loại bệnh này cả.”

Trác Mộc Cường Ba vỗ vỗ vai mọi người nói: “Ngủ đi, sáng sớm mai tỉnh dậy, chúng ta leo lên vách núi, nhất định phải để anh ấy nhìn thấy bầu trời Shangri-la.”

Ngày hôm sau, khi bầu trời ngoằn ngoèo như con rắn ấy vừa hửng lên, cả bọn đã bắt đầu hành động. Kiểu vách đá hình tam giác ngược này là khó leo lên nhất, gần như hoàn toàn phải dùng ngón tay bám chặt vào những chỗ gồ lên, căn bản không có nơi nào để đặt chân, nhưng đối với những người này thì như thế cũng chẳng đáng vào đâu. Nhạc Dương chỉ mất nửa tiếng đồng hồ đã có thể leo lên trước tiên, những người phía sau cũng theo đó bám dây thừng leo lên, sau đó dùng ròng rọc ghép lại thành một cáng nâng, chuẩn bị đưa Vương Hựu lên.

Lúc này, hơi thở Vương Hựu đã chỉ còn thoi thóp, sắc da tái nhợt, gương mặt tiều tụy khô héo, hốc mắt trũng sâu, thể hiện rõ ràng là anh ta đã đốt cháy nốt phần sinh mạng cuối cùng của mình. Trác Mộc Cường Ba nhìn người đàn ông ấy, anh ta đã từng sở hữu gia tài hàng trăm vạn, từng hô phong hoán vũ trên thương trường. Chính người đàn ông ấy, đã muốn liều mạng đến tận hơi thở để xem Shangri-la rốt cuộc là một nơi như thế nào. Gã từng nói: “Anh ta cũng giống mình thôi.” Thế nhưng, con người trước mắt gã đây giờ đã như một lão già lọm khọm, hình dung tiều tụy. Để được tận mắt nhìn thấy Shangri-la một lần, anh ta đã buông bỏ tất cả, kể kả linh hồn, kể cả tính mạng của chính mình.

“Này, nhìn thấy Shangri-la chưa? Chúng tôi sẽ kéo anh lên ngay đây, anh cố gắng cầm cự thêm chút nữa, là có thể thấy được toàn bộ diện mạo của Shangri-la rồi.” Trác Mộc Cường Ba nói với Vương Hựu.

Đôi mắt hõm sâu của Vương Hựu khẽ chuyển động bên trong hốc mắt, cặp môi khô khốc mấp máy lộ ra hàm răng khấp khểnh, anh ta thốt lên: “Cây cối ở đây to quá.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Chuẩn bị xong chưa? Họ kéo anh lên rồi đấy.” Gã vung tay, những người bên trên bắt đầu kéo dây thừng. Trác Mộc Cường Ba thầm khấn nguyện: “Ông trời, xin hãy cho anh ta thêm một chút thời gian, một phút thôi cũng được.” Gã ngước nhìn bầu trời ráng mây rực rỡ trôi nổi, sau đó lại nhìn về phía khu rừng khổng lồ và hướng lúc họ tới đây, sau đó cũng bám vào dây thừng leo lên.

Nhưng khi Trác Mộc Cường Ba leo lên được lên bàn chân khổng lồ, liền phát hiện đám Trương Lập, Nhạc Dương đã đi thăm dò tình hình phía trước. Vương Hựu nằm giữa, Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam ngồi bên cạnh. Thấy Trác Mộc Cường Ba leo lên tới nơi, Đường Mẫn ủ rũ ngước nhìn gã một cái, chán nản lắc lắc đầu, tỏ ý Vương Hựu tắt thở trong lúc được đưa lên, đã không còn cách nào để xoay chuyển. Sean lặng lẽ đứng bên cạnh, không biết có phải đang thầm thương tiếc cho người bạn cùng đi phượt ngày xưa này hay không.

Trác Mộc Cường Ba hít sâu một hơi, cơn phẫn nộ tắc nghẹn trong lồng ngực. Gã phẫn nộ với ông trời, tại sao, tại sao lại keo kiệt như vậy, chỉ có một phút thôi mà cũng không chịu ban cho con người cố chấp ấy. Gã ngửa mặt lên trời, ráng mây xanh lam lướt qua phía chân trời tựa như nàng thiếu nữ đang vung dải lụa nhẹ màu xanh lên múa lượn; một con chim chẳng rõ tên dang rộng sải cánh lướt qua làn mây ngũ sắc; khu rừng nguyên sinh dưới chân trải ra một màn xanh ngút mắt dưới bầu trời Shangri-la, toát lên một sức sống bừng bừng mạnh mẽ; xa xa hơn nữa có thể nhìn thấy biển lớn mênh mông, sóng nước cuồn cuộn; phía trên là mấy thác nước, như thể chiếc bình bạc trong tay nàng tiên nữ bị đánh đổ, quỳnh tương ngọc dịch chốn thiên giới chảy xuống nhân gian. Đứng dưới vách đá đỏ khổng lồ, toàn bộ vẻ đẹp của Shangri-la hiển hiện trước mắt. Tất cả hài hòa êm ái xiết bao, mỹ diệu nhường nào, tất cả mọi thứ, ngoại trừ cỗ thi thể đó, thân thể hao gầy, gương mặt vặn vẹo, con người khát vọng được nhìn thấy Shangri-la nhất, vậy mà giờ đây anh ta chỉ còn là một cái xác băng lạnh. Trong lòng Trác Mộc Cường Ba bừng lên một ngọn lửa, song gã cũng không biết mình nên phát tiết nỗi phẫn nộ ấy với ai nữa. Từ lúc tiến vào U Minh hà, tất cả đều không ổn, những người bên cạnh gã đang lần lượt chết đi, còn bản thân gã lại không thể nào giữ họ ở lại được, rốt cuộc là tại sao? Gã cảm thấy mình thật vô dụng, thật không xứng với vị trí đội trưởng này.

“Này, Vương Hựu, đến rồi. Mở mắt ra, nhìn đi, đây chính là Shangri-la, là nơi mà anh mong mỏi được đến nhất trong đời đấy. Mở mắt ra đi!” Trác Mộc Cường Ba bước đến bên cạnh Vương Hựu, gầm lên giận dữ.

Tiếng hét bất ngờ của gã khiến Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam giật thót mình. Đường Mẫn không biết tại sao Trác Mộc Cường Ba lại đột nhiên nổi giận, cô vội ngăn gã lại: “Anh Cường Ba, anh ấy chết rồi! Anh ấy đã chết rồi!”

Trác Mộc Cường Ba nhấc cổ Vương Hựu lên, lớn tiếng hét: “Anh dùng tấm gương ấy, ép tôi phải chấp nhận thời hạn sáu tháng! Tôi đã đưa anh đến Shangri-la rồi đây này! Anh đứng dậy cho tôi, mở mắt ra nhìn đi!”

Lữ Cánh Nam điềm đạm nói: “Cường Ba, anh ấy đang cười đấy.”

Động tác của Trác Mộc Cường Ba sững lại trên không trung. Đúng vậy, trên gương mặt suy kiệt của Vương Hựu, không ngờ lại hé ra một nụ cười tàn khốc. Anh ta đang cười, phải chăng trước lúc lâm chung, khi vẫn đang ở lưng chừng không, anh ta đã nhìn thấy Shangri-la trong lòng mình rồi mới nhắm mắt? Trác Mộc Cường Ba cũng thấy được an ủi phần nào, buông lỏng cổ áo Vương Hựu ra, đứng thẳng người dậy, rồi chăm chú nhìn mảnh đất địa ngục đẹp tuyệt trần này thêm một lần nữa.

Đúng lúc Trác Mộc Cường Ba buông Vương Hựu ra, Đường Mẫn đột nhiên kêu lên: “Mọi người… mọi người xem, miệng anh ấy! Trong miệng anh ấy có gì kìa!” Cô đưa tay bụm lấy miệng mình.

Trác Mộc Cường Ba định thần nhìn lại, thấy trong miệng Vương Hựu, nơi vốn phải là chiếc lưỡi, bỗng nhiên xuất hiện thứ gì đó lông lá bờm xờm, giống như một lớp rêu đỏ phủ lên mặt lưỡi. Quan sát kỹ hơn, đó là những sợi tơ đỏ trông còn to hơn sợi tóc, hình như là bên trong rỗng, như thể trên mặt lưỡi mọc ra một bó mạch máu xoắn lại với nhau, vì Vương Hựu đã chết, sắc đỏ ấy cũng dần dần nhạt đi bớt.

Đường Mẫn nói: “Cả ngày hôm qua em cũng không phát hiện ra thứ này. Chúng… chúng… phải đến đêm qua mới mọc ra.”

Sean lấy làm tò mò đút tay vào miệng Vương Hựu, nhón lấy một sợi tơ đỏ ấy, chuẩn bị giật xuống, chẳng ngờ vừa mới chạm nhẹ một cái, cả đám tơ đỏ đột nhiên cọ quậy một cách bất an, như thể là vật sống, chuẩn bị đâm vào ngón tay Sean, làm anh ta giật thót mình, vội vàng rụt về, đầu ngón tay đã ri rỉ máu, nhưng thứ kỳ dị như mạch máu kia cũng đã mất màu đỏ tươi, không còn nhúc nhích gì nữa.

Lữ Cánh Nam nghi hoặc thắc mắc: “Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?”

Tim Sean đập loạn nhịp lên: “Cổ độc, chúng ta thật ngu xuẩn, đây là cổ độc! Sao anh ta lại trúng phải thứ này nhỉ? Trúng từ lúc nào? Có phải là sau khi gia nhập vào nhóm chúng ta không? Hay là từ trước đó rồi?”

Trác Mộc Cường Ba còn chưa tìm ra đáp án, phía đằng xa đã vang lên tiếng gọi: “Cường Ba thiếu gia, mau qua đây xem! Ở đây!” Phía đó, Nhạc Dương, Trương Lập đang vung vẩy tay hét lớn.

Trác Mộc Cường Ba chạy tới, vừa chạy vừa hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Nhạc Dương?”

Nhạc Dương lớn tiếng đáp: “Là công trình nhân tạo! Đúng là công trình nhân tạo thật rồi!” Anh chàng đang đứng cạnh một đống đá, bộ dạng trông kích động hết sức.

Trác Mộc Cường Ba thầm giật mình, gã cũng không ngờ đến, vốn là chỉ thấy hơi hơi giống, gã bèn thuận miệng nói bừa, không ngờ lại là sự thật. Nếu hôm qua mà nhìn rõ, có khi cả bọn đã bò cả đêm lên trên này rồi cũng không chừng.

Đến gần, chỉ thấy đó là những đống đá vụn, nhỏ thì như mô đất, lớn thì như tháp cao, trải dài ra tít tắp, không thấy điểm tận cùng. Trên cái mu bàn chân khổng lồ này, không biết có bao nhiêu đống đá vụn như thế. Càng đến gần, Trác Mộc Cường Ba càng cảm thấy, nơi này giống như một bãi đá rối loạn, gã cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác ấy.

Đến gần hơn, chỉ thấy những viên đá vụn ấy đều có màu nâu đỏ, rõ ràng là được lấy ngay tại chỗ, hình dáng thì muôn hình vạn trạng, nhưng có một điểm rất quan trọng, trên bề mặt của vô số viên đá đều có một tầng muội than màu đen, rõ ràng chính là dấu vết đã từng bị thiêu đốt.

Trác Mộc Cường Ba còn chưa đến nơi, Nhạc Dương đã giơ cao một viên đá vụn, hướng về phía gã nói: “Bên trên có chữ!”

Trác Mộc Cường Ba càng thêm kinh ngạc, vội chạy đến hỏi: “Có nhận ra được không? Trên đó viết gì?”

Trương Lập đứng bên cạnh nói: “Đương nhiên là tiếng Tạng cổ. “Ta, không… ta có, không tồn tại”, viết cái gì vậy nhỉ?” Trác Mộc Cường Ba đón lấy viên đá, quan sát thật kỹ, chỉ thấy trên tảng đá màu đỏ ấy được dùng đao khắc những hàng chữ Tạng cổ xiêu vẹo, giống như thơ cổ Trung Quốc, tổng cộng có bốn hàng dọc. Giải nghĩa theo mặt chữ, thì toàn là những câu kệ quái dị kiểu chân ngã vô ngã gì đó, càng đọc càng thấy khó hiểu, chỉ biết bốn chữ đầu tiên của mỗi hàng dọc đều là “tôi”. Một vài chữ đã trở nên mờ nhạt không rõ, xem ra những viên đá này được đặt ở đây cũng đã rất nhiều năm rồi. Trác Mộc Cường Ba lẩm bẩm hỏi: “Đây là gì vậy nhỉ?”

Nhạc Dương nói: “Viên đá nào cũng có, đều như thế này cả, hoàn toàn giống hệt nhau.”

Pháp sư Á La bước ra từ giữa các đống đá, nghiêm giọng nói: “Là gò Mã Ni.”

“Mã Ni, gò Mã Ni!” Trác Mộc Cường Ba thầm chấn động trong lòng, gã cũng từng ngờ vực, song vẫn không dám khẳng định. Trước tiên là vì những gò Mã Ni ở đây toàn màu đỏ, kế đó là những viên đá vụn ở đây có đủ hình dạng khác nhau, khác hẳn với những viên đá Mã Ni phẳng phẳng dẹt dẹt thường thấy, hơn nữa thể chữ và ký hiệu khắc trên đó cũng không giống với đá Mã Ni thông thường, mà hơi giống với hai gò Mã Ni bọn họ trông thấy ở Cánh cửa Địa ngục.

Pháp sư Á La giải thích: “Câu kệ khắc trên đây, nếu dịch sang tiếng hiện đại thì đại khái nghĩa là: Ta còn đứng là ta còn tồn tại! Ta kiêu ngạo! Ta là duy nhất!”

Đội trưởng Hồ Dương không kìm được thốt lên: “Ta tư duy ta tồn tại1?”

Pháp sư Á La mỉm cười nói: “Không sai, đây cũng có thể nói là một dạng đơn giản thuần phác của tư tưởng triết học “Ta tư duy ta tồn tại” của cổ nhân. Nhưng đúng hơn, thì nó là một lời thề, biểu thị quyết tâm không sợ hãi cái chết, những gò Mã Ni này, chính là bia mộ.”

“Bia mộ?” Trác Mộc Cường Ba nhất thời cũng chưa thể hiểu được cách lý giải này.

Pháp sư Á La nói: “Đúng vậy, không giống với gò Mã Ni trong ấn tượng của cậu, phải không? Không phải loại đá Mã Ni màu trắng, bên trên chỉ viết Lục tự đại chân ngôn…” Pháp sư Á La thở dài, nói tiếp: “Thực ra, cậu có biết, sự sùng bái màu trắng của người Tạng đã có từ thời viễn cổ. Vào thời đồ đá khoảng sáu bảy nghìn năm trước, họ đã sử dụng các tảng đá màu trắng làm công cụ, sau khi có văn tự từ hơn hai nghìn năm trước, họ đã viết lên những câu nhớ nhung tưởng niệm, những lời cầu xin thần minh ban phúc trên những khối đá màu trắng. Còn Lục tự đại chân ngôn trên đá Mã Ni thì là chuyện về sau này, khi Mật giáo được truyền bá rộng rãi khắp các khu vực có người Tạng sinh sống, mới hình thành nên gò Mã Ni và tường đỏ mà ngày nay mọi người vẫn thấy.”

Pháp sư đón viên đá Mã Ni trong tay Trác Mộc Cường Ba, nét mặt nghiêm túc nói: “Còn lại đá Mã Ni bên trên khắc mật ngữ này, chính là bia mộ người xưa tưởng niệm các vị dũng sĩ. Khi họ chết trong chiến tranh, không thể nhận ra thi thể, hoặc không thể tìm được thi thể, người ta liền thống kê số người, rồi dùng những tấm bia mộ không khắc tên để tưởng niệm anh linh người chết trận. Người ta tin rằng, linh hồn người dũng sĩ ẩn sâu giữa khối đá rắn chắc màu trắng, vì vậy khắc lời cách ngôn của dũng sĩ lên khối đá, có thể siêu độ được linh hồn. Vì vậy, mỗi viên đá ở đây đều đại diện cho một sinh mạng.” Nói đoạn, ông trang trọng đặt viên đá Mã Ni trở lại chỗ cũ, miệng lầm nhẩm niệm kinh văn.

“Đại sư? Sao ông biết thế?” Nhạc Dương hiếu kỳ hỏi.

Pháp sư Á La nói: “Cuốn Ninh Mã cổ kinh gia truyền của Cường Ba thiếu gia không phải có ghi chép đó sao? Các vị hiền triết băng qua địa ngục tăm tối không ánh mặt trời, mười người chỉ còn sống một, những người sống sót đỡ đần nhau tiến sâu vào thánh địa, họ không tìm thấy thi thể những người đồng hành, bèn dùng đá Mã Ni nhuốm máu, khắc vào lời cách ngôn: Ta còn đứng vững, ta còn tồn tại. Ta kiêu ngạo, ta là duy nhất.”

“Ta còn đứng vững, ta còn tồn tại. Ta kiêu ngạo, ta là duy nhất.” Trong bốn hàng cổ văn ấy ẩn chứa biết bao nhiêu khảng khái hào hùng! Trác Mộc Cường Ba lại ngước mắt nhìn lên, những gò Mã Ni nằm san sát chi chít, phải đến hàng trăm hàng nghìn, mà mỗi gò Mã Ni ấy lại do hàng trăm hàng nghìn viên đá chất lên mà thành. Ở đây rốt cuộc chất chứa bao nhiêu tấm bia của các liệt sĩ vô danh chứ? Trong khoảnh khắc, những người đang đứng sững trước những gò Mã Ni ấy bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé. Trong đầu Trác Mộc Cường Ba, tựa hồ hiện lên cảnh tượng của hơn nghìn năm trước đó, những người băng qua dòng U Minh hà của địa ngục tới đây để chôn vùi bóng đêm, mười người chỉ còn một, những người còn sống lại dìu đỡ lẫn nhau, leo lên mảnh đất cao này, phóng mắt nhìn ra khu rừng đầy những hiểm nguy chết chóc và mặt biển đen ngòm đã vùi chôn xác của không biết bao nhiêu đồng bào họ. Họ vẫn phải tiếp tục tiến lên, chỉ có thể ký thác niềm thương tiếc nhớ nhung của mình với người chết lên những viên đá đỏ như thể bị nhuộm bằng máu này, khắc ghi nỗi niềm trong lòng lên đá, chất thành đống. Để rồi sau đó, họ lại dìu đỡ lẫn nhau, tiếp tục tiến về bóng tối sâu thẳm vô biên vô tận, tiếp tục tiến lên…

Trương Lập nói: “Chà, vậy chẳng phải là chết nhiều người lắm sao?”

“Không phải chết ở đây đâu, có lẽ là cũng giống như chúng ta thôi.” Nhạc Dương chỉ ra phía biển. Trương Lập lập tức im bặt không nói gì.

Trác Mộc Cường Ba chậm rãi rảo bước giữa vô số gò Mã Ni, trong lòng cảm thấy như đang bước chân vào chốn mộ địa, tâm trạng nặng nề mà trang nghiêm. Mỗi một viên đá ở đây đều đại diện cho một sinh mạng. Dũng khí và quyết tâm của người xưa, khiến Trác Mộc Cường Ba gã càng thêm kiên định với niềm tin của mình. Gã thầm nhủ với lòng: “Hỡi những bậc tiên hiền đã say ngủ dưới lòng đất, các vị có biết chăng, một nghìn năm sau, cũng có một nhóm người đã bước chân lên con đường của các vị đã đi qua?”

Trương Lập đột nhiên nói: “Nếu đã có gò Mã Ni, nói không chừng gần đây lại có người cư trú cũng nên, chúng ta sắp tìm được người của bộ tộc Qua Ba rồi!”

“Không.” Nhạc Dương chỉ lên những viên đá Mã Ni ở tầng cao nhất… cổ văn bên trên đã bị phong hóa không còn gì nữa, “hướng dòng chảy của biển ngầm dưới lòng đất giữ được tính ổn định, nó sẽ đưa con thuyền băng qua biển ngầm đến những nơi tương đối gần nhau. Cổ nhân của một nghìn năm trước cũng bắt đầu từ đây, bước chân lên con đường du hành vùng đất Shangri-la này. Đừng quên những viên đá Mã Ni này đều là đá núi lửa mật độ rất cao, còn rắn hơn cả đá hoa cương nữa. Từ mức độ phong hóa của chúng có thể thấy, những viên đá này đã được đặt ở đây cả nghìn năm rồi. Cũng có nghĩa là, sau khi vào rừng sâu, những bậc tiền bối kia không còn trở lại đây nữa.”

Trác Mộc Cường Ba trầm mặc giây lát trước đống gò Mã Ni, đoạn thấp giọng nói: “Chúng ta cũng dựng lên một chiếc gò Mã Ni đi, tiện thể mai táng Vương Hựu ở đây luôn.” Cả bọn liền cùng bắt tay hành động, đục lỗ chôn thuốc nổ, định cho nổ ra vài tảng đá làm nguyên liệu. Trương Lập vừa đục lỗ vừa cằn nhằn: “Đá ở đây cứng thế, người xưa làm sao mà đục ra được nhỉ? Bọn họ làm gì có thuốc nổ?”

Đội trưởng Hồ Dương nói: “Cậu không thấy à, những viên đá Mã Ni đó đều có dấu vết từng bị thiêu đốt. Người xưa đã nung nham thạch đến nhiệt độ rất cao, sau đó dùng nước lạnh tạt vào, đá sẽ tự động nứt toác ra thôi. Đó chính là trí tuệ của người xưa đấy.”

Sau khi lắp xong dây dẫn, cả bọn liền lùi ra xa. Đội trưởng Hồ Dương lo lắng nói: “Tiếng nổ liệu có làm kinh động đến những động vật khác ở đây không nhỉ?”

Sean lắc đầu: “Không sợ đâu, tiếng nổ lớn như thế, các sinh vật khác đều sẽ bị dọa cho chạy mất thôi, cứ ấn nút đi.”

Một tiếng “Ầm” vang động, vách đá đỏ nổ toác ra một hố lớn, họ lấy được khá nhiều viên đá nhỏ. Họ đặt thi thể Vương Hựu vào trong hố, phủ đá vụn lên trên, đồng thời chọn lấy một số viên đá tương đối lớn, hình dáng khá hoàn chỉnh, chuẩn bị đắp nên một gò Mã Ni cho những người đã chôn thân trong thế giới tăm tối nơi biển sâu.

“Ta còn đứng! Ta còn tồn tại! Ta kiêu ngạo! Ta là duy nhất!” Dòng cổ văn ấy được khắc lên viên đá Mã Ni, mỗi người đều khắc rất cẩn thận, tuy những con chữ nghiêng nghiêng ngả ngả, song bọn họ vẫn dồn hết tâm tư vào việc điêu khắc ấy.

“Chiến hữu Lý Hồng an nghỉ tại đây!” Nhạc Dương thấy sau khi khắc hàng cổ văn đó, Triệu Trang Sinh lại khắc thêm một hàng chữ khác, khắc xong, liền đưa lên trước mắt nhìn một hồi thật lâu, nét mặt thẫn thờ. Nhạc Dương liền khẽ huých anh ta một cái, hỏi xem sao lại ngây người ra thế.

Triệu Trang Sinh cười khổ: “Hôm nay, chúng ta lập bia cho họ, ngày mai, liệu ai khắc chữ cho chúng ta đây?” Bàn tay cầm viên đá Mã Ni của Nhạc Dương bỗng khẽ run.

Lý Hồng, Lê Định Minh, Chư Nghiêm, Trương Kiện, Nghiêm Dũng, Mạnh Hạo Nhiên, Vương Hựu, bảy mạng người, nay đã là bảy khối đá, bảy khối đá đỏ như máu. Còn về pháp sư Tháp Tây, pháp sư Á La không đặt lên khối đá nào cả, ông giải thích rằng, họ tin thờ theo tôn giáo của riêng mình, các nghi thức khác biệt rất lớn so với ngày trước, vì vậy không cần phải khắc đá Mã Ni cho pháp sư Tháp Tây.

Mọi người quây lại thành một vòng, lặng lẽ tiễn đưa những người tuẫn nạn, cầu khấn cho linh hồn họ được an nghỉ, sớm ngày đến miền Tây Thiên cực lạc, sớm được luân hồi. Cơn gió của Shangri-la đưa tới tiếng thì thầm từ ngoài xa nghìn dặm: Ta còn đứng, ta còn tồn tại, ta kiêu ngạo, ta là duy nhất. Đây là lời tuyên ngôn duy nhất họ còn để lại trên thế giới này, những người còn sống đều tin rằng, bạn bè họ sẽ mãi mãi ở chốn Shangri-la này.

Làm xong mọi việc ấy, tất cả lại đưa mắt nhìn về phía Trác Mộc Cường Ba. Giờ đây, họ coi như đã đứng trên tầng bình đài đầu tiên ở Shangri-la, một bên của bàn chân người khổng lồ này nối liền với chân núi, đi sâu vào trong, có thể thẳng tiến đến bên dưới thác nước, đi sâu nữa, chính là chỗ hõm bên dưới tầng bình đài thứ hai, bên trong là một khu rừng tuyền một màu đen. Rừng cũng chia làm hai bên trái phải. Giờ đây họ mới chỉ đang ở điểm xuất phát của con đường, mà trên bản đồ hiển thị, con đường duy nhất từ tầng bình đài thứ nhất lên tầng bình đài thứ hai, nằm ở phía phải Shangri-la. Nhưng tỉ lệ thu nhỏ của bản đồ Mật quang bảo giám ấy quả thực quá lớn, những đặc trưng địa hình chẳng hạn như bàn chân người khổng lồ này căn bản không thể tìm thấy được trong đó, vì vậy bọn họ có thể đang ở bên trái con đường duy nhất ấy, cũng có thể đang ở bên phải. Nếu như tỉ lệ của Mật quang bảo giám tương đương với tỉ lệ tấm bản đồ vẽ hệ thống sông ngầm, vậy thì mỗi tầng bình đài ở Shangri-la này ít nhất cũng phải rộng đến mấy trăm cây số, nếu đi sai hướng, vòng đi vòng lại cũng không phải chuyện chơi, càng huống hồ chỉ có trời mới biết trong khu rừng đen tối ấy có những loại sinh vật gì tồn tại.

Ở chốn không phân biệt được phương hướng này, không có cách gì để xác định vị trí hiện tại của họ, trước mắt, họ chỉ có thể đánh cuộc với số phận một phen mà thôi. Nhạc Dương đứng bên cạnh Trác Mộc Cường Ba, khẩn thiết nói: “Cường Ba thiếu gia, chúng tôi cần anh chỉ ra phương hướng.”

Trương Lập cũng nói: “Cường Ba thiếu gia, anh nói đi, chúng tôi đi theo anh.”

“Anh là đội trưởng.”

Đường Mẫn mở to mắt, Lữ Cánh Nam cũng khe khẽ gật đầu.

Trác Mộc Cường Ba chầm chậm giơ tay phải lên, ngón trỏ đang cong dần duỗi ra, cuối cùng cũng vươn thẳng tắp, chỉ về phía xa, cứng rắn như thể có cốt thép bên trong. Những người còn lại đều không nói một lời, ai nấy xốc lại hành trang nặng nề, sải bước chân tiến về phía Trác Mộc Cường Ba vừa chỉ. Dù ngón tay Cường Ba thiếu gia chỉ tới đâu, họ cũng kiên định tiến thẳng về phía đó, không cần lý do, mà cũng chẳng cần nguyên nhân gì hết!

Tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, mọi người cảm thấy kỳ thực mức độ nguy hiểm của loài sinh vật đó với cơ thể người vẫn là rất thấp. Chất dính đó không phải cường toan, cũng không phải chất kiềm mạnh, không có độc tính với cơ thể hay gây ra dị ứng, chỉ là bộ dạng chúng quá kinh tởm, ngoài ra còn mùi tanh thối nồng nặc khiến người ta không thể chịu đựng được mà thôi. Giờ đây khi đứng dưới vách đá hình bàn chân người khổng lồ, sắc trời dần tối, họ lại phải đối mặt với một vấn đề khó khăn khác, cắm trại ở đâu bây giờ? Ngay dưới “bàn chân” khổng lồ ấy chăng, bốn bề ẩm ướt rườn rượt, đen ngòm, gió âm thổi từng trận từng trận, thêm nữa họ cũng vừa mới thoát ra khỏi vòng vây của bọn sâu Hallucigenia quái đản và trùng biến hình, cảm giác cũng không được chắc chắn cho lắm; leo lên trên vách đá qua đêm chăng, ai biết được trên đó là gì, cả một vùng trống trải mênh mông, nếu gặp phải bọn chim khổng lồ kia hay thứ gì đấy khác, vậy thì coi như là mất ngủ cả đêm rồi. Mà bọn họ lúc này lại hết sức cần được nghỉ ngơi, đã hơn năm ngày nay không ai được chợp mắt chút nào rồi, giờ toàn bộ đều nhờ vào cảm giác hưng phấn khi mới đặt chân đến Shangri-la cùng sự kích thích của lũ quái thú mới kiên trì giữ được tinh thần tỉnh táo. Hơn nữa, leo lên vách đá còn một điểm khó khăn nữa, đó chính là ba mặt của tảng đá khổng lồ này đều nghiêng vát vào bên trong, ngoài việc cần sử dụng công cụ ra, còn phải có thể lực rất tốt mới leo lên được. Chẳng những vậy, họ còn phải đeo theo một Vương Hựu đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, càng làm cho việc leo núi khó khăn bội phần. Chút năng lượng họ có được do ăn mấy con cá nhỏ trên biển đã tiêu hao sạch từ lúc chạy trốn rồi, giờ mà không ăn thêm gì nữa, sợ rằng sẽ chẳng có ai leo lên được mất.

Trong môi trường hoàn toàn xa lạ này, Trác Mộc Cường Ba cũng không đưa ra được chủ ý nào, gã bèn tỏ ra hết sức dân chủ để mọi người cùng thảo luận. Sau một hồi bàn bạc, với sáu phiếu thuận ba phiếu chống và một người bỏ quyền nêu ý kiến, cả bọn quyết định hạ trại bên dưới vách đá, nghĩ cách kiếm chút gì ăn được, rồi sáng sớm mai sẽ leo lên tảng đá khổng lồ.

Thương lượng xong, tìm kiếm thức ăn và dựng trại trở thành nhiệm vụ cấp bách trước mắt. Cuối cùng, công việc được phân công như sau: ba người Trương Lập, Ba Tang, Sean lấy đầm nước sạch làm trung tâm, tìm kiếm thức ăn trong vòng bán kính một trăm mét, những người khác phụ trách dựng lều trại.

Lần này họ dựng trại giữa lưng chừng vách đá. Cách dựng trại này khá giống với nhà cây mà bọn Trác Mộc Cường Ba đã có lần dựng trong rừng rậm: trước tiên, dùng khoan khoét lỗ cách mặt đất khoảng chục mét, đóng vít nở và ống thép cố định, kế đó bắt đầu ghép các thanh ngang trên ống thép, sau khi phần giá đỡ phía dưới giống kiểu sạn đạo được ghép xong, thì lấy đó làm nền, phủ lên trên một tấm màng hai lớp ở giữa đệm không khí, vậy là xong xuôi, nhìn từ xa trông cứ như là quan tài treo của người dân tộc Bặc. Từng gian trại nối liền với nhau, cuối cùng nhìn như thể một đoàn xe lửa treo lơ lửng trên vách đá dựng ngược. Lều trại kiểu này có thể phòng ngừa độ ẩm phía dưới mặt đất quá cao, đồng thời cũng đề phòng bọn sâu Hallucigenia và các loài khác đột ngột tấn công, tránh gió tránh mưa, lại càng không phải nghĩ đến hiểm họa đá lở phía trên, đặc biệt thích hợp khi dựng bên dưới vách đá dạng nghiêng chéo vào bên trong như thế này.

Lều trại dựng xong xuôi không bao lâu, bọn Trương Lập cũng trở về, chỉ có điều… lại kéo theo một con sâu Hallucigenia dị hợm!

Mấy cái gai nhọn trên lưng con vật không xương dài một mét rưỡi trông như sợi gân bò màu đen vẫn còn run nhẹ, rõ ràng là nó vẫn chưa chết hẳn. Đội trưởng Hồ Dương chỉ tay vào con sâu quái đản hỏi: “Các cậu… sao các cậu lại mang cái con này về? Định làm gì đây?” “Bữa tối.” Trương Lập thốt ra câu trả lời mà cả bọn đều không muốn nghe nhất.

Triệu Trang Sinh nhảy dựng lên: “Bảo tôi ăn cái thứ này á? Thế thì thà ăn cứt còn hơn.”

Ba Tang ném bịch con sâu mềm nhũn xuống đất, nói: “Chỉ có cái này, không ăn thì thôi.”

Sean xòe tay ra nói: “Cả một vùng đầm lầy xung quanh đây toàn loại sâu này, tôi nghĩ là có thể ăn được.”

Nhạc Dương nói: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ không có sinh vật nào khác à? Thực vật cũng được!”

Trương Lập cười gian xảo: “Có đấy, lẽ nào, cậu muốn chúng tôi mang hai bãi đờm đặc về nếm thử?”

“Ọe.” Nhạc Dương vừa nghe thấy từ đó, đã không nhịn nổi bắt đầu nôn khan.

Sean giải thích: “Thực ra, đây là một dạng sống rất kỳ quái. Hình thái đờm đặc chắc là ấu trùng của lũ sâu Hallucigenia, hoặc là một dạng biến đổi chưa hoàn chỉnh; còn bọn tổ tiên kỳ nhông kỳ đà mà chúng ta thấy lúc nãy, ban ngày sống trong đầm lầy, hẳn là cũng ăn thứ sinh vật có dạng đờm nhầy đó; còn bọn sâu Hallucigenia, để bảo đảm có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở, đã tiến hóa ra khả năng leo cây, khi sinh sôi thì phun ấu trùng ra như khạc đờm, lợi dụng chân giả biến hình và thân thể nhẹ nhàng để leo lên cây, tiếp tục sinh trưởng, khi thể trọng lớn hơn lực hút tự thân, chúng sẽ bay xuống như lá rụng, tiếp tục phát triển bên dưới đầm lầy. Mùi hôi thối đặc biệt chắc cũng là một biện pháp để bảo vệ lũ ấu trùng. Dựa trên số lượng cụ kỵ loài kỳ nhông mà chúng ta thấy lúc đầu, tôi e rằng cả vùng đầm lầy quanh đây chỉ có mỗi loại sâu này thôi, nếu ấu trùng của chúng đã không gây tổn thương đến cơ thể chúng ta, hơn nữa bọn kỳ nhông còn ăn được, tôi đoán loài động vật nhuyễn thể này có thể ăn được. Chúng ta tiến hành phân tích sinh hóa qua một chút, sau đó, sau đó ăn thử xem sao.”

Triệu Trang Sinh quyết liệt lắc đầu: “Không, tôi không ăn, tôi kiên quyết không ăn.”

Trương Lập vỗ vỗ vai, an ủi anh ta: “Thực ra cũng không đáng sợ vậy đâu, chẳng qua là hình dạng nó hơi quái dị một chút thôi mà, biết đâu thịt lại ngon thì sao. Cậu nhắm tịt mắt vào, tưởng tượng đó là con sò hay con ốc là được mà.”

Cả bọn ngồi quây lại, người này nhìn người kia, cuối cùng mọi người mới ý thức được, tại sao người ta thường hay nói, người đầu tiên ăn cua cần dũng khí lớn tới nhường nào. Họ cứ nhìn con vật quái đản ấy, là liền nghĩ tới thứ đờm đặc xanh xanh vàng vàng, chính con vật này đã phun cái thứ đờm kinh tởm ấy ra, liệu họ có ăn được nó không?

Trương Lập đột nhiên đưa tay về phía Nhạc Dương, nói: “Mời.” Nhạc Dương cũng đẩy ngược tay lại: “Mời anh.”

Trương Lập lắc đầu lia lịa, tiếp tục đưa tay về phía Nhạc Dương: “Không, không, mời cậu xơi trước.”

“Không, không, không, mời anh xơi trước chứ.”

“Tôi mời cậu trước mà.”

“Thôi tôi cứ mời anh xơi trước.”

“Hai cậu làm trò gì đấy, chơi ám hiệu hả!” Vừa nghe đội trưởng Hồ Dương lên tiếng, hai người liền không mời đi mời lại nữa.

Một lúc sau, Nhạc Dương nói với Triệu Trang Sinh: “Còm à, cậu đã đói lắm rồi còn gì, còn như chúng tôi, lúc nãy lót dạ đầy một bụng cá rồi, cậu nhất định phải bổ sung dinh dưỡng đấy.”

Triệu Trang Sinh hằn học trừng mắt lên nhìn Nhạc Dương, nghiến răng kèn kẹt, quyết không chịu há miệng ra.

Ba Tang “hừ” một tiếng nhổm người dậy, mắt nhìn trừng trừng vào con sâu quái dị, bàn tay nắm chặt cán dao, mọi người đều tưởng anh ta sắp ra tay, không ngờ Ba Tang chỉ nắm một cái, rồi lại chầm chậm buông lỏng bàn tay ra, ngồi xếp bằng trở xuống như lão tăng nhập định.

Sean hết nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, như thể đang tìm muỗi trên không trung, chỉ là không liếc mắt nhìn khối thịt ấy đến một lần; Mẫn Mẫn cũng không dám nhìn con sâu cỡ bự đó; pháp sư Á La thì đã nói từ trước chỉ cần uống nước vẫn có thể duy trì sinh mạng, thức ăn quý giá như vậy, để lại cho mọi người hưởng dụng thì tốt hơn.

“Soạt!”, một luồng sáng lạnh lóe lên, Trác Mộc Cường Ba hết sức nhanh nhẹn vung dao cắt một miếng thịt, cắm lên đầu mũi dao mà nó vẫn ngúc ngoa ngúc ngoắc như con cá sống. Sean bảo đấy là hiện tượng chết chậm của động vật cấp thấp. Có những dạng sống cứ mỗi phân da lại có một hệ thần kinh dạng xoắn vòng độc lập, cho dù cắt lìa khỏi cơ thể, vẫn có thể hoạt động như thường. Nhìn vật thể màu đen dạng keo đông vẫn nhúc nhích, Trác Mộc Cường Ba nghiến răng nói: “Sợ cái gì, kinh tởm cách mấy thì cũng là hydrocacbonat thôi, chúng ta nướng lên ăn xem nào.”

Vật thể dạng keo ấy đã được nướng cháy khét, mùi hương lan tỏa khiến ai nấy nước dãi ròng ròng, trống bụng đánh liên hồi, nhưng đều chỉ nhìn chằm chằm vào tay Trác Mộc Cường Ba. Gã chưa cho miếng thịt đó vào miệng, mọi người đều không hề tỏ ra có ý muốn ăn.

Đây cũng là lần đầu tiên Trác Mộc Cường Ba ăn trước ánh nhìn chăm chú của nhiều người đến thế, vừa nãy là dũng khí nhất thời, giờ muốn tiếp tục cũng hơi khó khăn, nhưng gã cũng hiểu, mình không động vào, những người khác cũng không dám làm gì. Chỉ thấy miếng thịt trên đầu mũi dao cách miệng mỗi lúc một gần, cuối cùng, Trác Mộc Cường Ba cũng đưa miếng thịt vào miệng, khẽ khép hai hàm răng lại như người cắn móng tay, dứt ra một chút xíu, đoạn lấy đầu lưỡi ấn xuống chầm chậm nhai, những người còn lại đều nhìn chằm chằm vào sắc mặt gã, Mẫn Mẫn đặt tay lên bao dụng cụ y tế, sẵn sàng nhao đến cấp cứu bất cứ lúc nào, còn thanh đao của Ba Tang thì đã rút ra một nửa, nếu Trác Mộc Cường Ba có gì khác lạ, anh ta sẽ vung đao cắt luôn lưỡi gã.

Chỉ thấy đầu lưỡi Trác Mộc Cường Ba lè ra liếm một vòng quanh môi, miệng nhai nhồm nhoàm, hai hàng lông mày nhíu lại, kế đó lại đưa miếng thịt trên mũi dao vào miệng, vừa nhai vừa nhíu mày, như thể là khó nuốt lắm, khiến cả bọn vừa kinh vừa sợ. Một lúc sau, Trác Mộc Cường Ba lại lấy con dao cắt thêm một miếng thịt nữa trên thân con sâu dị hợm, đưa lên trên ngọn lửa nướng, nhưng lông mày gã càng lúc càng nhíu chặt lại. Mọi người đều chẳng hiểu gì. Cuối cùng, Nhạc Dương mới không nhịn nổi cất tiếng hỏi: “Cường Ba thiếu gia, thế nào rồi? Anh nói gì đi chứ?”

“Cậu nói xem?” Hàng lông mày nhíu chặt của Trác Mộc Cường Ba từ từ dãn ra, khóe miệng nở một nụ cười gian giảo.

“Ăn được.” Cả bọn giờ mới biết mình mắc bẫy, đã có người dẫn đầu, nỗi sợ của những người còn lại đương nhiên cũng bớt đi nhiều, một vài người cuối cùng vẫn e ngại thấy những người khác đều ăn nhồm nhoàm ngon lành, rốt cuộc cũng gia nhập vào cuộc chiến giành thức ăn. Thứ thịt đó vào miệng mát rượi, nhai rất có vị, lớp bên ngoài nhai đã như thịt bò rán, tầng bên trong thì mềm tuột như môi cá, huống hồ bọn Trác Mộc Cường Ba còn đang ở trong trạng thái đói khát, sâu quái dị Hallucigenia chỉ trong chớp mắt đã biến thành đại từ thay thế cho những món ăn ngon lành trên đời.

Sau khi ăn no, trước khi mọi người đi ngủ, Đường Mẫn phát hiện ra: Vương Hựu đã tỉnh.

Sức khỏe Vương Hựu cực kỳ yếu, vẫn chưa thể mở mắt ra được, Đường Mẫn đút cho anh ta một chút nước, nhưng anh ta lắc đầu tỏ ý không cần, chỉ muốn nói chuyện với Trác Mộc Cường Ba.

Trác Mộc Cường Ba đến bên cạnh Vương Hựu, khẽ nói: “Anh tỉnh rồi.”

Vương Hựu muốn ngồi dậy, Trác Mộc Cường Ba vội nói: “Đừng cử động, anh vẫn chưa ăn gì, tuy rằng anh luôn hôn mê bất tỉnh, nhưng cơ thể anh đích xác là đã tuyệt thực năm ngày nay rồi, chúng tôi sẽ mang cho anh chút thức ăn ngay đây.”

Vương Hựu lắc đầu: “Không… không cần đâu. Cường Ba à, chúng ta… chúng ta, còn bao lâu nữa mới đến Shangri-la?”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Chúng ta, đã đến Shangri-la rồi, chỗ anh đang nằm đây, chính là vách đá ở Shangri-la.”

“Hả!” Vương Hựu thở gấp, rõ ràng là đã dùng rất nhiều sức, định trở dậy. Anh ta kinh hoảng thốt lên: “Đây, đây là vách đá, tại sao? Tại sao tôi chẳng thấy gì hết cả thế? Chúng ta đến Shangri-la thật rồi sao?”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Đúng thế, chỉ là, trời đã tối rồi, chúng tôi sợ mắt anh không chịu được kích thích, nên không bật đèn lên đấy thôi, anh đợi một chút.” Nói đoạn, Trác Mộc Cường Ba điều chỉnh cho ngọn đèn trên đầu sáng lên một chút, để Vương Hựu nhìn rõ căn lều anh ta đang nằm, nhìn rõ vách đá đỏ của Shangri-la bên cạnh.

Vương Hựu chỉ lên nóc lều trên đầu: “Tôi muốn, nhìn phía bên ngoài…”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Không được, ban đêm ở Shangri-la là một vùng tối đen như mực, nếu có ánh sáng, có thể sẽ dẫn đến rất nhiều nguy hiểm. Sáng sớm mai, sáng sớm mai là có thể nhìn rõ mọi thứ rồi.”

Vương Hựu lắc đầu nói: “Có lẽ… có lẽ tôi không cầm cự được đến sáng ngày mai đâu, tôi muốn xem ngay bây giờ.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Đừng nói bậy, sức khỏe anh chỉ tạm thời hư nhược vậy thôi, còn nhớ lúc ở trong địa cung Maya không? Một mình anh còn cầm cự được đấy thôi, sáng sớm mai là anh có thể tận mắt nhìn thấy toàn cảnh Shangri-la rồi, đúng là một nơi tiên cảnh đẹp đẽ vô cùng.”

Vương Hựu lắc đầu thở dài: “Xin lỗi, có một chuyện, tôi vẫn luôn giấu anh…”

Trác Mộc Cường Ba ngắt lời: “Giờ không cần nói gì hết, anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã, có gì để sau khi tinh thần anh hồi phục lại…”

Vương Hựu lại ngắt lời gã: “Không… nhất định phải nói, Cường Ba à, tôi đã gạt anh.”

“Hả?”

Vương Hựu cười gượng: “Không phải anh rất lấy làm lạ tại sao tôi phải đặt ra kỳ hạn sáu tháng ư? Tôi nói cho anh biết đây, thực ra tôi đã được các bác sĩ chẩn đoán mắc bệnh u phình đa động mạch não…”

“Cái… cái gì?” Trác Mộc Cường Ba cả kinh thốt lên.

Vương Hựu cười cười, nói: “Đó là một thứ được gọi là quả bom trong não, bình thường thì không khác gì người khỏe mạnh cả, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bị kích thích dẫn đến vỡ động mạch não, nhẹ thì nằm liệt giường thành người thực vật, nặng thì toi mạng. Tình trạng như tôi lúc này, tỉ lệ tử vong trong vòng bốn mươi tám tiếng là chín mươi tám phần trăm.” Vương Hựu chỉ tay vào đầu mình, nói tiếp: “Tôi chỉ là một kẻ chờ chết, chẳng những vậy, động mạch não của tôi đã bị nó xâm lấn gần hết rồi, nó mỗi lúc một phình to hơn, khi ấy bác sĩ nói với tôi, cùng lắm tôi cũng chỉ sống được sáu tháng nữa thôi. Giờ thì anh đã hiểu chưa, Cường Ba. Bởi vì tôi muốn, trước khi chết, có thể trông thấy Shangri-la trong truyền thuyết…”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Sao anh không ở lại bệnh viện phẫu thuật? Anh…”

Vương Hựu lắc đầu: “Vô dụng thôi, không phải tôi vừa nói với anh rồi sao, là chứng u phình đa động mạch não, bác sĩ cho tôi xem ảnh chụp CT và cộng hưởng từ rồi, ba phần tư thành mạch máu trong não tôi đã trở nên mỏng hơn, mỗi nhánh động mạch đều hình thành một khối u phình ra, với kỹ thuật y học ngày nay, căn bản không thể phẫu thuật được, chỉ có thể nhìn chúng ngày ngày lớn dần lên, rồi cuối cùng vỡ tung ra mà thôi. Bây giờ, anh có thể mở lều, cho tôi nhìn bầu trời đêm của Shangri-la một chút được không?”

Thấy Trác Mộc Cường Ba ngần ngừ, Vương Hựu lại nói: “Coi như là lời khẩn cầu của một kẻ đang hấp hối cũng không được sao?”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Được rồi, nhưng tôi phải tắt đèn đi, có lẽ anh sẽ thất vọng đấy.”

Trong bóng đêm, Trác Mộc Cường Ba nói: “Mở ra rồi, anh nghe thấy chưa, đó là tiếng thác nước.”

Vương Hựu lấy làm ngạc nhiên hỏi: “Mở ra thật rồi à? Sao tôi chẳng thấy gì hết vậy? À, tôi cảm nhận được rồi, có gió, đây đúng là bầu trời đêm của Shangri-la sao? Chẳng có chút ánh sáng nào vậy?”

Không có bất cứ thứ gì trong tưởng tượng của Vương Hựu, không có sao, không có trăng, không có những cặp mắt lóe lên của lũ chim đêm, nơi đây hoàn toàn chẳng khác gì thế giới dưới biển ngầm, một màn đêm tuyệt đối, bầu trời đêm của Shangri-la không ngờ cũng chỉ là một màn đêm tuyệt đối!”

Trác Mộc Cường Ba thở dài nói: “Đúng vậy, bầu trời đêm ở Shangri-la là một màn đêm tuyệt đối, sáng sớm ngày mai, anh mới có thể thấy được toàn cảnh của vùng đất này. Vì vậy, giờ tốt nhất là anh nên ăn một chút gì đó thì hơn.”

Ta còn đứng là ta còn tồn tại

Vương Hựu không ăn bất cứ thứ gì, chỉ nhấp một chút nước rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu. Sắp xếp cho Vương Hựu xong xuôi đâu đó, Đường Mẫn nói: “Sức khỏe anh ấy yếu quá, em lo lắng lắm, sợ rằng anh ấy không cầm cự nổi đến ngày mai mất.”

Nhạc Dương nói: “Chẳng lẽ chúng ta không có cách nào hay sao?”

Đường Mẫn nói: “Nói theo ngôn ngữ của y học, thì công năng của nhiều cơ quan trong cơ thể anh ấy đã suy kiệt. Đây là quá trình không thể nào nghịch chuyển được, giống như con người đến rốt cuộc rồi cũng phải già đi, các bộ phận trên cơ thể đều dần dần suy yếu, cuối cùng thì không thể làm việc bình thường được nữa. Hiện giờ anh ấy đang bước đến điểm tận cùng của cuộc sống rồi. Có điều, những bệnh nhân thời kỳ cuối như anh ấy, thông thường đều có chuẩn bị thuốc riêng.”

“Chúng tôi đã kiểm tra thứ vitamin ấy của anh ta, đó là một loại thuốc có tác dụng giảm đau cực mạnh, nhưng cũng rất dễ gây nghiện. Có điều, giờ không thấy đâu nữa, chắc hẳn là đánh rơi mất trên đường rồi.” Lữ Cánh Nam nói.

Đường Mẫn nói: “Chậc, u phình đa động mạch não có thể đè lên các tổ chức trong não, cảm giác đau đớn ấy, nghe nói giống như bộ não bị trực tiếp kích điện vậy, chỉ lên cơn nhẹ thôi đã khiến cơ thể bị co giật dữ dội rồi, thuốc của chúng ta chẳng có tác dụng gì với loại bệnh này cả.”

Trác Mộc Cường Ba vỗ vỗ vai mọi người nói: “Ngủ đi, sáng sớm mai tỉnh dậy, chúng ta leo lên vách núi, nhất định phải để anh ấy nhìn thấy bầu trời Shangri-la.”

Ngày hôm sau, khi bầu trời ngoằn ngoèo như con rắn ấy vừa hửng lên, cả bọn đã bắt đầu hành động. Kiểu vách đá hình tam giác ngược này là khó leo lên nhất, gần như hoàn toàn phải dùng ngón tay bám chặt vào những chỗ gồ lên, căn bản không có nơi nào để đặt chân, nhưng đối với những người này thì như thế cũng chẳng đáng vào đâu. Nhạc Dương chỉ mất nửa tiếng đồng hồ đã có thể leo lên trước tiên, những người phía sau cũng theo đó bám dây thừng leo lên, sau đó dùng ròng rọc ghép lại thành một cáng nâng, chuẩn bị đưa Vương Hựu lên.

Lúc này, hơi thở Vương Hựu đã chỉ còn thoi thóp, sắc da tái nhợt, gương mặt tiều tụy khô héo, hốc mắt trũng sâu, thể hiện rõ ràng là anh ta đã đốt cháy nốt phần sinh mạng cuối cùng của mình. Trác Mộc Cường Ba nhìn người đàn ông ấy, anh ta đã từng sở hữu gia tài hàng trăm vạn, từng hô phong hoán vũ trên thương trường. Chính người đàn ông ấy, đã muốn liều mạng đến tận hơi thở để xem Shangri-la rốt cuộc là một nơi như thế nào. Gã từng nói: “Anh ta cũng giống mình thôi.” Thế nhưng, con người trước mắt gã đây giờ đã như một lão già lọm khọm, hình dung tiều tụy. Để được tận mắt nhìn thấy Shangri-la một lần, anh ta đã buông bỏ tất cả, kể kả linh hồn, kể cả tính mạng của chính mình.

“Này, nhìn thấy Shangri-la chưa? Chúng tôi sẽ kéo anh lên ngay đây, anh cố gắng cầm cự thêm chút nữa, là có thể thấy được toàn bộ diện mạo của Shangri-la rồi.” Trác Mộc Cường Ba nói với Vương Hựu.

Đôi mắt hõm sâu của Vương Hựu khẽ chuyển động bên trong hốc mắt, cặp môi khô khốc mấp máy lộ ra hàm răng khấp khểnh, anh ta thốt lên: “Cây cối ở đây to quá.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Chuẩn bị xong chưa? Họ kéo anh lên rồi đấy.” Gã vung tay, những người bên trên bắt đầu kéo dây thừng. Trác Mộc Cường Ba thầm khấn nguyện: “Ông trời, xin hãy cho anh ta thêm một chút thời gian, một phút thôi cũng được.” Gã ngước nhìn bầu trời ráng mây rực rỡ trôi nổi, sau đó lại nhìn về phía khu rừng khổng lồ và hướng lúc họ tới đây, sau đó cũng bám vào dây thừng leo lên.

Nhưng khi Trác Mộc Cường Ba leo lên được lên bàn chân khổng lồ, liền phát hiện đám Trương Lập, Nhạc Dương đã đi thăm dò tình hình phía trước. Vương Hựu nằm giữa, Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam ngồi bên cạnh. Thấy Trác Mộc Cường Ba leo lên tới nơi, Đường Mẫn ủ rũ ngước nhìn gã một cái, chán nản lắc lắc đầu, tỏ ý Vương Hựu tắt thở trong lúc được đưa lên, đã không còn cách nào để xoay chuyển. Sean lặng lẽ đứng bên cạnh, không biết có phải đang thầm thương tiếc cho người bạn cùng đi phượt ngày xưa này hay không.

Trác Mộc Cường Ba hít sâu một hơi, cơn phẫn nộ tắc nghẹn trong lồng ngực. Gã phẫn nộ với ông trời, tại sao, tại sao lại keo kiệt như vậy, chỉ có một phút thôi mà cũng không chịu ban cho con người cố chấp ấy. Gã ngửa mặt lên trời, ráng mây xanh lam lướt qua phía chân trời tựa như nàng thiếu nữ đang vung dải lụa nhẹ màu xanh lên múa lượn; một con chim chẳng rõ tên dang rộng sải cánh lướt qua làn mây ngũ sắc; khu rừng nguyên sinh dưới chân trải ra một màn xanh ngút mắt dưới bầu trời Shangri-la, toát lên một sức sống bừng bừng mạnh mẽ; xa xa hơn nữa có thể nhìn thấy biển lớn mênh mông, sóng nước cuồn cuộn; phía trên là mấy thác nước, như thể chiếc bình bạc trong tay nàng tiên nữ bị đánh đổ, quỳnh tương ngọc dịch chốn thiên giới chảy xuống nhân gian. Đứng dưới vách đá đỏ khổng lồ, toàn bộ vẻ đẹp của Shangri-la hiển hiện trước mắt. Tất cả hài hòa êm ái xiết bao, mỹ diệu nhường nào, tất cả mọi thứ, ngoại trừ cỗ thi thể đó, thân thể hao gầy, gương mặt vặn vẹo, con người khát vọng được nhìn thấy Shangri-la nhất, vậy mà giờ đây anh ta chỉ còn là một cái xác băng lạnh. Trong lòng Trác Mộc Cường Ba bừng lên một ngọn lửa, song gã cũng không biết mình nên phát tiết nỗi phẫn nộ ấy với ai nữa. Từ lúc tiến vào U Minh hà, tất cả đều không ổn, những người bên cạnh gã đang lần lượt chết đi, còn bản thân gã lại không thể nào giữ họ ở lại được, rốt cuộc là tại sao? Gã cảm thấy mình thật vô dụng, thật không xứng với vị trí đội trưởng này.

“Này, Vương Hựu, đến rồi. Mở mắt ra, nhìn đi, đây chính là Shangri-la, là nơi mà anh mong mỏi được đến nhất trong đời đấy. Mở mắt ra đi!” Trác Mộc Cường Ba bước đến bên cạnh Vương Hựu, gầm lên giận dữ.

Tiếng hét bất ngờ của gã khiến Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam giật thót mình. Đường Mẫn không biết tại sao Trác Mộc Cường Ba lại đột nhiên nổi giận, cô vội ngăn gã lại: “Anh Cường Ba, anh ấy chết rồi! Anh ấy đã chết rồi!”

Trác Mộc Cường Ba nhấc cổ Vương Hựu lên, lớn tiếng hét: “Anh dùng tấm gương ấy, ép tôi phải chấp nhận thời hạn sáu tháng! Tôi đã đưa anh đến Shangri-la rồi đây này! Anh đứng dậy cho tôi, mở mắt ra nhìn đi!”

Lữ Cánh Nam điềm đạm nói: “Cường Ba, anh ấy đang cười đấy.”

Động tác của Trác Mộc Cường Ba sững lại trên không trung. Đúng vậy, trên gương mặt suy kiệt của Vương Hựu, không ngờ lại hé ra một nụ cười tàn khốc. Anh ta đang cười, phải chăng trước lúc lâm chung, khi vẫn đang ở lưng chừng không, anh ta đã nhìn thấy Shangri-la trong lòng mình rồi mới nhắm mắt? Trác Mộc Cường Ba cũng thấy được an ủi phần nào, buông lỏng cổ áo Vương Hựu ra, đứng thẳng người dậy, rồi chăm chú nhìn mảnh đất địa ngục đẹp tuyệt trần này thêm một lần nữa.

Đúng lúc Trác Mộc Cường Ba buông Vương Hựu ra, Đường Mẫn đột nhiên kêu lên: “Mọi người… mọi người xem, miệng anh ấy! Trong miệng anh ấy có gì kìa!” Cô đưa tay bụm lấy miệng mình.

Trác Mộc Cường Ba định thần nhìn lại, thấy trong miệng Vương Hựu, nơi vốn phải là chiếc lưỡi, bỗng nhiên xuất hiện thứ gì đó lông lá bờm xờm, giống như một lớp rêu đỏ phủ lên mặt lưỡi. Quan sát kỹ hơn, đó là những sợi tơ đỏ trông còn to hơn sợi tóc, hình như là bên trong rỗng, như thể trên mặt lưỡi mọc ra một bó mạch máu xoắn lại với nhau, vì Vương Hựu đã chết, sắc đỏ ấy cũng dần dần nhạt đi bớt.

Đường Mẫn nói: “Cả ngày hôm qua em cũng không phát hiện ra thứ này. Chúng… chúng… phải đến đêm qua mới mọc ra.”

Sean lấy làm tò mò đút tay vào miệng Vương Hựu, nhón lấy một sợi tơ đỏ ấy, chuẩn bị giật xuống, chẳng ngờ vừa mới chạm nhẹ một cái, cả đám tơ đỏ đột nhiên cọ quậy một cách bất an, như thể là vật sống, chuẩn bị đâm vào ngón tay Sean, làm anh ta giật thót mình, vội vàng rụt về, đầu ngón tay đã ri rỉ máu, nhưng thứ kỳ dị như mạch máu kia cũng đã mất màu đỏ tươi, không còn nhúc nhích gì nữa.

Lữ Cánh Nam nghi hoặc thắc mắc: “Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?”

Tim Sean đập loạn nhịp lên: “Cổ độc, chúng ta thật ngu xuẩn, đây là cổ độc! Sao anh ta lại trúng phải thứ này nhỉ? Trúng từ lúc nào? Có phải là sau khi gia nhập vào nhóm chúng ta không? Hay là từ trước đó rồi?”

Trác Mộc Cường Ba còn chưa tìm ra đáp án, phía đằng xa đã vang lên tiếng gọi: “Cường Ba thiếu gia, mau qua đây xem! Ở đây!” Phía đó, Nhạc Dương, Trương Lập đang vung vẩy tay hét lớn.

Trác Mộc Cường Ba chạy tới, vừa chạy vừa hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Nhạc Dương?”

Nhạc Dương lớn tiếng đáp: “Là công trình nhân tạo! Đúng là công trình nhân tạo thật rồi!” Anh chàng đang đứng cạnh một đống đá, bộ dạng trông kích động hết sức.

Trác Mộc Cường Ba thầm giật mình, gã cũng không ngờ đến, vốn là chỉ thấy hơi hơi giống, gã bèn thuận miệng nói bừa, không ngờ lại là sự thật. Nếu hôm qua mà nhìn rõ, có khi cả bọn đã bò cả đêm lên trên này rồi cũng không chừng.

Đến gần, chỉ thấy đó là những đống đá vụn, nhỏ thì như mô đất, lớn thì như tháp cao, trải dài ra tít tắp, không thấy điểm tận cùng. Trên cái mu bàn chân khổng lồ này, không biết có bao nhiêu đống đá vụn như thế. Càng đến gần, Trác Mộc Cường Ba càng cảm thấy, nơi này giống như một bãi đá rối loạn, gã cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác ấy.

Đến gần hơn, chỉ thấy những viên đá vụn ấy đều có màu nâu đỏ, rõ ràng là được lấy ngay tại chỗ, hình dáng thì muôn hình vạn trạng, nhưng có một điểm rất quan trọng, trên bề mặt của vô số viên đá đều có một tầng muội than màu đen, rõ ràng chính là dấu vết đã từng bị thiêu đốt.

Trác Mộc Cường Ba còn chưa đến nơi, Nhạc Dương đã giơ cao một viên đá vụn, hướng về phía gã nói: “Bên trên có chữ!”

Trác Mộc Cường Ba càng thêm kinh ngạc, vội chạy đến hỏi: “Có nhận ra được không? Trên đó viết gì?”

Trương Lập đứng bên cạnh nói: “Đương nhiên là tiếng Tạng cổ. “Ta, không… ta có, không tồn tại”, viết cái gì vậy nhỉ?” Trác Mộc Cường Ba đón lấy viên đá, quan sát thật kỹ, chỉ thấy trên tảng đá màu đỏ ấy được dùng đao khắc những hàng chữ Tạng cổ xiêu vẹo, giống như thơ cổ Trung Quốc, tổng cộng có bốn hàng dọc. Giải nghĩa theo mặt chữ, thì toàn là những câu kệ quái dị kiểu chân ngã vô ngã gì đó, càng đọc càng thấy khó hiểu, chỉ biết bốn chữ đầu tiên của mỗi hàng dọc đều là “tôi”. Một vài chữ đã trở nên mờ nhạt không rõ, xem ra những viên đá này được đặt ở đây cũng đã rất nhiều năm rồi. Trác Mộc Cường Ba lẩm bẩm hỏi: “Đây là gì vậy nhỉ?”

Nhạc Dương nói: “Viên đá nào cũng có, đều như thế này cả, hoàn toàn giống hệt nhau.”

Pháp sư Á La bước ra từ giữa các đống đá, nghiêm giọng nói: “Là gò Mã Ni.”

“Mã Ni, gò Mã Ni!” Trác Mộc Cường Ba thầm chấn động trong lòng, gã cũng từng ngờ vực, song vẫn không dám khẳng định. Trước tiên là vì những gò Mã Ni ở đây toàn màu đỏ, kế đó là những viên đá vụn ở đây có đủ hình dạng khác nhau, khác hẳn với những viên đá Mã Ni phẳng phẳng dẹt dẹt thường thấy, hơn nữa thể chữ và ký hiệu khắc trên đó cũng không giống với đá Mã Ni thông thường, mà hơi giống với hai gò Mã Ni bọn họ trông thấy ở Cánh cửa Địa ngục.

Pháp sư Á La giải thích: “Câu kệ khắc trên đây, nếu dịch sang tiếng hiện đại thì đại khái nghĩa là: Ta còn đứng là ta còn tồn tại! Ta kiêu ngạo! Ta là duy nhất!”

Đội trưởng Hồ Dương không kìm được thốt lên: “Ta tư duy ta tồn tại1?”

Pháp sư Á La mỉm cười nói: “Không sai, đây cũng có thể nói là một dạng đơn giản thuần phác của tư tưởng triết học “Ta tư duy ta tồn tại” của cổ nhân. Nhưng đúng hơn, thì nó là một lời thề, biểu thị quyết tâm không sợ hãi cái chết, những gò Mã Ni này, chính là bia mộ.”

“Bia mộ?” Trác Mộc Cường Ba nhất thời cũng chưa thể hiểu được cách lý giải này.

Pháp sư Á La nói: “Đúng vậy, không giống với gò Mã Ni trong ấn tượng của cậu, phải không? Không phải loại đá Mã Ni màu trắng, bên trên chỉ viết Lục tự đại chân ngôn…” Pháp sư Á La thở dài, nói tiếp: “Thực ra, cậu có biết, sự sùng bái màu trắng của người Tạng đã có từ thời viễn cổ. Vào thời đồ đá khoảng sáu bảy nghìn năm trước, họ đã sử dụng các tảng đá màu trắng làm công cụ, sau khi có văn tự từ hơn hai nghìn năm trước, họ đã viết lên những câu nhớ nhung tưởng niệm, những lời cầu xin thần minh ban phúc trên những khối đá màu trắng. Còn Lục tự đại chân ngôn trên đá Mã Ni thì là chuyện về sau này, khi Mật giáo được truyền bá rộng rãi khắp các khu vực có người Tạng sinh sống, mới hình thành nên gò Mã Ni và tường đỏ mà ngày nay mọi người vẫn thấy.”

Pháp sư đón viên đá Mã Ni trong tay Trác Mộc Cường Ba, nét mặt nghiêm túc nói: “Còn lại đá Mã Ni bên trên khắc mật ngữ này, chính là bia mộ người xưa tưởng niệm các vị dũng sĩ. Khi họ chết trong chiến tranh, không thể nhận ra thi thể, hoặc không thể tìm được thi thể, người ta liền thống kê số người, rồi dùng những tấm bia mộ không khắc tên để tưởng niệm anh linh người chết trận. Người ta tin rằng, linh hồn người dũng sĩ ẩn sâu giữa khối đá rắn chắc màu trắng, vì vậy khắc lời cách ngôn của dũng sĩ lên khối đá, có thể siêu độ được linh hồn. Vì vậy, mỗi viên đá ở đây đều đại diện cho một sinh mạng.” Nói đoạn, ông trang trọng đặt viên đá Mã Ni trở lại chỗ cũ, miệng lầm nhẩm niệm kinh văn.

“Đại sư? Sao ông biết thế?” Nhạc Dương hiếu kỳ hỏi.

Pháp sư Á La nói: “Cuốn Ninh Mã cổ kinh gia truyền của Cường Ba thiếu gia không phải có ghi chép đó sao? Các vị hiền triết băng qua địa ngục tăm tối không ánh mặt trời, mười người chỉ còn sống một, những người sống sót đỡ đần nhau tiến sâu vào thánh địa, họ không tìm thấy thi thể những người đồng hành, bèn dùng đá Mã Ni nhuốm máu, khắc vào lời cách ngôn: Ta còn đứng vững, ta còn tồn tại. Ta kiêu ngạo, ta là duy nhất.”

“Ta còn đứng vững, ta còn tồn tại. Ta kiêu ngạo, ta là duy nhất.” Trong bốn hàng cổ văn ấy ẩn chứa biết bao nhiêu khảng khái hào hùng! Trác Mộc Cường Ba lại ngước mắt nhìn lên, những gò Mã Ni nằm san sát chi chít, phải đến hàng trăm hàng nghìn, mà mỗi gò Mã Ni ấy lại do hàng trăm hàng nghìn viên đá chất lên mà thành. Ở đây rốt cuộc chất chứa bao nhiêu tấm bia của các liệt sĩ vô danh chứ? Trong khoảnh khắc, những người đang đứng sững trước những gò Mã Ni ấy bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé. Trong đầu Trác Mộc Cường Ba, tựa hồ hiện lên cảnh tượng của hơn nghìn năm trước đó, những người băng qua dòng U Minh hà của địa ngục tới đây để chôn vùi bóng đêm, mười người chỉ còn một, những người còn sống lại dìu đỡ lẫn nhau, leo lên mảnh đất cao này, phóng mắt nhìn ra khu rừng đầy những hiểm nguy chết chóc và mặt biển đen ngòm đã vùi chôn xác của không biết bao nhiêu đồng bào họ. Họ vẫn phải tiếp tục tiến lên, chỉ có thể ký thác niềm thương tiếc nhớ nhung của mình với người chết lên những viên đá đỏ như thể bị nhuộm bằng máu này, khắc ghi nỗi niềm trong lòng lên đá, chất thành đống. Để rồi sau đó, họ lại dìu đỡ lẫn nhau, tiếp tục tiến về bóng tối sâu thẳm vô biên vô tận, tiếp tục tiến lên…

Trương Lập nói: “Chà, vậy chẳng phải là chết nhiều người lắm sao?”

“Không phải chết ở đây đâu, có lẽ là cũng giống như chúng ta thôi.” Nhạc Dương chỉ ra phía biển. Trương Lập lập tức im bặt không nói gì.

Trác Mộc Cường Ba chậm rãi rảo bước giữa vô số gò Mã Ni, trong lòng cảm thấy như đang bước chân vào chốn mộ địa, tâm trạng nặng nề mà trang nghiêm. Mỗi một viên đá ở đây đều đại diện cho một sinh mạng. Dũng khí và quyết tâm của người xưa, khiến Trác Mộc Cường Ba gã càng thêm kiên định với niềm tin của mình. Gã thầm nhủ với lòng: “Hỡi những bậc tiên hiền đã say ngủ dưới lòng đất, các vị có biết chăng, một nghìn năm sau, cũng có một nhóm người đã bước chân lên con đường của các vị đã đi qua?”

Trương Lập đột nhiên nói: “Nếu đã có gò Mã Ni, nói không chừng gần đây lại có người cư trú cũng nên, chúng ta sắp tìm được người của bộ tộc Qua Ba rồi!”

“Không.” Nhạc Dương chỉ lên những viên đá Mã Ni ở tầng cao nhất… cổ văn bên trên đã bị phong hóa không còn gì nữa, “hướng dòng chảy của biển ngầm dưới lòng đất giữ được tính ổn định, nó sẽ đưa con thuyền băng qua biển ngầm đến những nơi tương đối gần nhau. Cổ nhân của một nghìn năm trước cũng bắt đầu từ đây, bước chân lên con đường du hành vùng đất Shangri-la này. Đừng quên những viên đá Mã Ni này đều là đá núi lửa mật độ rất cao, còn rắn hơn cả đá hoa cương nữa. Từ mức độ phong hóa của chúng có thể thấy, những viên đá này đã được đặt ở đây cả nghìn năm rồi. Cũng có nghĩa là, sau khi vào rừng sâu, những bậc tiền bối kia không còn trở lại đây nữa.”

Trác Mộc Cường Ba trầm mặc giây lát trước đống gò Mã Ni, đoạn thấp giọng nói: “Chúng ta cũng dựng lên một chiếc gò Mã Ni đi, tiện thể mai táng Vương Hựu ở đây luôn.” Cả bọn liền cùng bắt tay hành động, đục lỗ chôn thuốc nổ, định cho nổ ra vài tảng đá làm nguyên liệu. Trương Lập vừa đục lỗ vừa cằn nhằn: “Đá ở đây cứng thế, người xưa làm sao mà đục ra được nhỉ? Bọn họ làm gì có thuốc nổ?”

Đội trưởng Hồ Dương nói: “Cậu không thấy à, những viên đá Mã Ni đó đều có dấu vết từng bị thiêu đốt. Người xưa đã nung nham thạch đến nhiệt độ rất cao, sau đó dùng nước lạnh tạt vào, đá sẽ tự động nứt toác ra thôi. Đó chính là trí tuệ của người xưa đấy.”

Sau khi lắp xong dây dẫn, cả bọn liền lùi ra xa. Đội trưởng Hồ Dương lo lắng nói: “Tiếng nổ liệu có làm kinh động đến những động vật khác ở đây không nhỉ?”

Sean lắc đầu: “Không sợ đâu, tiếng nổ lớn như thế, các sinh vật khác đều sẽ bị dọa cho chạy mất thôi, cứ ấn nút đi.”

Một tiếng “Ầm” vang động, vách đá đỏ nổ toác ra một hố lớn, họ lấy được khá nhiều viên đá nhỏ. Họ đặt thi thể Vương Hựu vào trong hố, phủ đá vụn lên trên, đồng thời chọn lấy một số viên đá tương đối lớn, hình dáng khá hoàn chỉnh, chuẩn bị đắp nên một gò Mã Ni cho những người đã chôn thân trong thế giới tăm tối nơi biển sâu.

“Ta còn đứng! Ta còn tồn tại! Ta kiêu ngạo! Ta là duy nhất!” Dòng cổ văn ấy được khắc lên viên đá Mã Ni, mỗi người đều khắc rất cẩn thận, tuy những con chữ nghiêng nghiêng ngả ngả, song bọn họ vẫn dồn hết tâm tư vào việc điêu khắc ấy.

“Chiến hữu Lý Hồng an nghỉ tại đây!” Nhạc Dương thấy sau khi khắc hàng cổ văn đó, Triệu Trang Sinh lại khắc thêm một hàng chữ khác, khắc xong, liền đưa lên trước mắt nhìn một hồi thật lâu, nét mặt thẫn thờ. Nhạc Dương liền khẽ huých anh ta một cái, hỏi xem sao lại ngây người ra thế.

Triệu Trang Sinh cười khổ: “Hôm nay, chúng ta lập bia cho họ, ngày mai, liệu ai khắc chữ cho chúng ta đây?” Bàn tay cầm viên đá Mã Ni của Nhạc Dương bỗng khẽ run.

Lý Hồng, Lê Định Minh, Chư Nghiêm, Trương Kiện, Nghiêm Dũng, Mạnh Hạo Nhiên, Vương Hựu, bảy mạng người, nay đã là bảy khối đá, bảy khối đá đỏ như máu. Còn về pháp sư Tháp Tây, pháp sư Á La không đặt lên khối đá nào cả, ông giải thích rằng, họ tin thờ theo tôn giáo của riêng mình, các nghi thức khác biệt rất lớn so với ngày trước, vì vậy không cần phải khắc đá Mã Ni cho pháp sư Tháp Tây.

Mọi người quây lại thành một vòng, lặng lẽ tiễn đưa những người tuẫn nạn, cầu khấn cho linh hồn họ được an nghỉ, sớm ngày đến miền Tây Thiên cực lạc, sớm được luân hồi. Cơn gió của Shangri-la đưa tới tiếng thì thầm từ ngoài xa nghìn dặm: Ta còn đứng, ta còn tồn tại, ta kiêu ngạo, ta là duy nhất. Đây là lời tuyên ngôn duy nhất họ còn để lại trên thế giới này, những người còn sống đều tin rằng, bạn bè họ sẽ mãi mãi ở chốn Shangri-la này.

Làm xong mọi việc ấy, tất cả lại đưa mắt nhìn về phía Trác Mộc Cường Ba. Giờ đây, họ coi như đã đứng trên tầng bình đài đầu tiên ở Shangri-la, một bên của bàn chân người khổng lồ này nối liền với chân núi, đi sâu vào trong, có thể thẳng tiến đến bên dưới thác nước, đi sâu nữa, chính là chỗ hõm bên dưới tầng bình đài thứ hai, bên trong là một khu rừng tuyền một màu đen. Rừng cũng chia làm hai bên trái phải. Giờ đây họ mới chỉ đang ở điểm xuất phát của con đường, mà trên bản đồ hiển thị, con đường duy nhất từ tầng bình đài thứ nhất lên tầng bình đài thứ hai, nằm ở phía phải Shangri-la. Nhưng tỉ lệ thu nhỏ của bản đồ Mật quang bảo giám ấy quả thực quá lớn, những đặc trưng địa hình chẳng hạn như bàn chân người khổng lồ này căn bản không thể tìm thấy được trong đó, vì vậy bọn họ có thể đang ở bên trái con đường duy nhất ấy, cũng có thể đang ở bên phải. Nếu như tỉ lệ của Mật quang bảo giám tương đương với tỉ lệ tấm bản đồ vẽ hệ thống sông ngầm, vậy thì mỗi tầng bình đài ở Shangri-la này ít nhất cũng phải rộng đến mấy trăm cây số, nếu đi sai hướng, vòng đi vòng lại cũng không phải chuyện chơi, càng huống hồ chỉ có trời mới biết trong khu rừng đen tối ấy có những loại sinh vật gì tồn tại.

Ở chốn không phân biệt được phương hướng này, không có cách gì để xác định vị trí hiện tại của họ, trước mắt, họ chỉ có thể đánh cuộc với số phận một phen mà thôi. Nhạc Dương đứng bên cạnh Trác Mộc Cường Ba, khẩn thiết nói: “Cường Ba thiếu gia, chúng tôi cần anh chỉ ra phương hướng.”

Trương Lập cũng nói: “Cường Ba thiếu gia, anh nói đi, chúng tôi đi theo anh.”

“Anh là đội trưởng.”

Đường Mẫn mở to mắt, Lữ Cánh Nam cũng khe khẽ gật đầu.

Trác Mộc Cường Ba chầm chậm giơ tay phải lên, ngón trỏ đang cong dần duỗi ra, cuối cùng cũng vươn thẳng tắp, chỉ về phía xa, cứng rắn như thể có cốt thép bên trong. Những người còn lại đều không nói một lời, ai nấy xốc lại hành trang nặng nề, sải bước chân tiến về phía Trác Mộc Cường Ba vừa chỉ. Dù ngón tay Cường Ba thiếu gia chỉ tới đâu, họ cũng kiên định tiến thẳng về phía đó, không cần lý do, mà cũng chẳng cần nguyên nhân gì hết!

Bình luận
× sticky