Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mỗi Đêm Một Truyện Kinh Dị

Chương 18: Sơn thần

Tác giả: Vương Vũ Thần
Chọn tập

Kỷ Nhan đã rời đi gần hơn hai tháng, công việc của tôi áp lực rất lớn, song Lý Đa không có việc gì sẽ tới tìm tôi và Lạc Lôi, cô ấy có sức hấp dẫn vui vẻ người khác không có. Ở cùng cô ấy thật sự sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, xem ra loại tính cách này của cô ấy cùng Kỷ Nhan ngày thường không nói nhiều lắm lại nghiêm túc quả thật là tuyệt phối đây. Kỷ Nhan gửi tin, xế chiều hôm nay sẽ trở về, tôi vội vàng xin phép nửa ngày, mang theo Lạc Lôi và Lý Đa đón cậu ấy, đặc biệt Lý Đa dọc đường vô cùng hưng phấn, vì cô nói đã rất lâu rồi chưa gặp Kỷ Nhan.

Xe lửa chậm rãi ngừng lại, trong đám người tìm Kỷ Nhan không phải việc khó, cao, mặt trắng, túi du lịch to nặng đúng chuẩn là cậu ấy, không sai, cậu ấy tới rồi kìa.

Lý Đa vội chạy như bay tới tôi vốn tưởng rằng dựa theo cá tính của cô ấy nhất định sẽ ôm lấy cổ Kỷ Nhan xoay tròn, không ngờ cô ấy cực kỳ thẹn thùng một bên vuốt hoa tai, một bên nhìn Kỷ Nhan cười ngây ngô. Hóa ra con bé kia cũng biết thẹn thùng nha. Nhưng Kỷ Nhan nhìn qua rất mệt mỏi, hơn nữa tựa hồ khí sắc không tốt, nhìn Lý Đa một chút, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc và kinh hỷ nhiều lắm. Chỉ lấy tay xoa mái tóc ngắn đáng yêu của cô rồi vòng qua cô đi về hướng tôi, tôi nhìn thấy Lý Đa thất vọng đứng đó.

“Khỏe chứ?” Tôi đón lấy túi của cậu ấy, hai mắt Kỷ Nhan vô thần, gian nan gật đầu, khô khốc nói câu: “Về trước đi.”

Dọc đường đi tất cả mọi người im lặng, tôi vốn tưởng rằng sẽ rất vui vẻ, đặc biệt Lý Đa, vẫn bĩu môi nhìn ngoài xe, Lạc Lôi chọc cô ấy cũng không phản ứng, mà Kỷ Nhan thì một mực hút thuốc, tôi biết cậu ấy nhất định đã gặp chuyện rất khó chịu.

Trở về nhà Kỷ Nhan, cậu ấy như trút được gánh nặng nằm trên giường, khi không có cậu ấy là mấy người chúng tôi thay phiên nhau giúp cậu ấy quét dọn nhà cửa, cho nên dù thời gian dài không ở vẫn vô cùng sạch sẽ, tôi vỗ cậu ấy, “Nói đi, tới cùng làm sao vậy, thế này không giống cậu bình thường.”

Kỷ Nhan rốt cuộc ngồi dậy, nhìn tôi, lại nhìn Lạc Lôi và Lý Đa, nói câu: “Tớ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người chết như vậy, 147 người, cứ thế tươi sống bị chôn vùi.” Nói rồi, đưa tay đè lên mũi. Tôi vừa nghe liền kinh hãi, “Tới cùng xảy ra chuyện gì?”

“Tớ vốn muốn đến Tây Tạng, nhưng nửa đường một người bạn đột nhiên gọi điện thoại cho tớ, nói có chuyện gấp, cậu ấy vẫn chưa từng cầu xin tớ bất cứ chuyện gì, cho nên tớ quyết định đến giúp cậu ấy trước.” Kỷ Nhan dùng thanh âm khàn khàn chậm rãi tự thuật, ngoài cửa sổ thời tiết bắt đầu ảm đạm.

“Bạn của tớ là người Hà Nam, làm việc tại một công ty than đá cực kỳ nổi tiếng ở địa phương, nơi đó dự trữ than đá cực kỳ phong phú, đương nhiên lượng khai thác cũng rất lớn. Cho nên tới tìm tớ, là vì khi họ hạ xuống một máy khai thác mỏ cỡ lớn gặp chuyện kỳ quái. Tớ khi ấy chẳng qua là vì hứa với bạn hiền đi hỗ trợ, nhưng tớ không ngờ, đó là lần cuối cùng chúng tớ gặp mặt.

Tớ vừa xuống xe lửa, bạn tớ đã tới rồi, khác với vài năm trước, cậu ta rõ ràng đen hơn cũng gầy hơn, bên vành mắt có vết đen sẫm nhàn nhạt, trên áo lao động màu xanh tớ thậm chí còn nhìn thấy một hai hạt xỉ than.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tớ vừa đi vừa hỏi, cậu ta niềm nở giúp tớ xách túi, nhưng tránh né trả lời tớ.

“Chúng ta ăn cơm trước, sau đó ngồi xe đến quặng mỏ, lên xe rồi tôi sẽ từ từ kể cho cậu.” Nói rồi liền túm tớ lên xe.

“Quặng than của chúng tôi quy mô cả nước cũng thuộc lại cỡ lớn, nhiều năm như vậy hiệu suất vẫn rất an toàn. Chúng tôi đặt tên nó là quặng mỏ Thái Bình cũng để cầu may mắn, cậu biết đó, khai thác than không nói tới, bảo đảm an toàn mới là quan trọng. Nhưng mấy hôm trước lại lần lượt xảy ra rất nhiều việc lạ.” Cậu ta muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra.

“Khai thác than đá rất nhiều người đều không muốn làm, thứ nhất nguy hiểm khổ cực, mà kỳ thật chủ yếu nhất là truyền thuyết dân gian, núi than là huyết mạch của sơn thần, khai thác than lại phải xâm nhập vào lòng đất để làm việc, cực kỳ xui rủi, có cách nói ‘nhập thổ’, cho nên mọi người khai thác than vì sinh kế mới bị ép làm việc, do đó nhân viên cũng không ổn định, song loại sản nghiệp quốc gia chính quy như chúng tôi vẫn không có gì trở ngại. Nhưng bắt đầu từ tuần trước, đầu tiên có người trong đường hầm nhìn thấy ma trơi, tiếp ngay sau đó nói khi khai thác than đá cư nhiên bắn tung tóe máu loãng, buổi tối đường đến quặng mỏ còn nghe thấy tiếng khóc, làm cho lòng người hoang mang, rất nhiều công nhân không dám xuống nữa, cho nên không còn cách nào khác, tôi mới nghĩ đến cậu đó.” Tớ nghe xong cậu ta kể rõ, cũng cảm thấy kỳ quái, mặc dù trước kia có cách nói xuống mỏ khai thác than đá sẽ đắc tội với sơn thần, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, mặc dù gần đây tai nạn hầm mỏ không ngừng, nhưng đều là vì xí nghiệp xưởng nhỏ khai thác bậy bạ tạo thành, loại xí nghiệp nhà nước cỡ lớn như họ không nên xảy ra vấn đề này chứ, nếu cậu ta đưa ra đề nghị hỗ trợ tớ đương nhiên phải đáp ứng, huống chi lòng hiếu kỳ của tớ lại nổi lên.

Ô tô chạy đường núi gập ghềnh, cơ hồ sắp đem dạ dày tớ đảo điên phun ngược ra. Dãy núi rất nguy nga, nhưng thời điểm chạng vạng tối nhìn vào lại khiến người ta có loại cảm giác ghê sợ, có lẽ so với thiên nhiên chúng ta quá nhỏ bé, ô tô lái vào căn cứ mỏ than đá, lập tức bày ra một màn hiện đại hóa, nơi này quả thực cùng thành thị thu nhỏ giống nhau, ăn ở đều bao gồm trong đó. Song hơi có vẻ tiêu điều. Trên khuôn mặt khô nứt của mỗi người đều mang theo biểu cảm cổ quái khó có thể nắm bắt, môi khô phát tím, tóm lại khiến tớ rất khó chịu.

Một người đàn ông khôi ngô đội mũ an toàn màu vàng, mặc tây trang màu đen sẫm dường như đang đi về phía chúng tớ, mới vừa xuống xe, hắn đã cầm thật chặt tay tớ, sức lực vô cùng lớn, cơ hồ siết tớ phát đau.

“Ngài là đồng chí Kỷ Nhan sao, tôi là người phụ trách căn cứ quặng than đá này, tôi tên là Lý Thiên Hữu, Lưu đội thường kể về ngài lắm, chúng tôi gặp phải chút phiền phức, hy vọng ngài có thể giúp chúng tôi giải quyết.” Tớ cười cười, nghĩ thầm không xảy ra chuyện đời nào cậu ta đem tớ treo bên mép chứ, lập tức nhìn bạn tôi một chút, cậu ta cũng không biết xấu hổ nhìn sang bên cạnh. Vị quản lý Lý này xem ra rất nhiệt tình, ông ta đưa tớ đến phòng làm việc của ông ấy trước, lúc tớ đi vào nhìn thấy miếng vải đỏ biểu ngữ trên đầu bị gió thổi vang lên vù vù.

“An toàn là trên hết!”

Bên ngoài gió núi quất vào mặt người rất đau, song bên trong rất tốt, tớ uống một ngụm trà, ông Lý kể lại với tớ.

“Bắt đầu từ thứ ba tuần trước.” Ông ấy nhìn bạn của tớ, “Là thứ ba đúng không, Lưu đội? Trí nhớ của tôi không tồi.” Bạn tôi hàm hậu cười gật đầu, Lý Thiên Hữu lại tiếp tục kể.

“Mỗi tối chúng tôi đều có công nhân trực đêm, ngày đó dường như là lão Tôn, chân của ông ta bị phong thấp, không thích hợp xuống giếng, do đó liền sắp xếp ông ta trực ban, bởi vì sợ có người trộm than, theo lời ông ta nói, nửa đêm ông ta có chút mơ màng, loáng thoáng nghe thấy có tiếng khóc khi có khi không, như trẻ sơ sinh, lại như mèo kêu, hơn nữa thanh âm từ miệng giếng truyền đến, ông ta đánh bạo mang đèn pin qua đó, quơ qua quơ lại trên miệng giếng, thanh âm ngưng bặt, lão Tôn đang muốn rời đi, kết quả nhìn thấy ngọn lửa hình người màu lam chậm rãi từ bên trong bay ra, ông ta sợ hãi kêu một tiếng, đèn pin cũng ném luôn, bỏ chạy, còn té bị thương chân. Buổi sáng mọi người đi thăm dò xem, phát hiện hết thảy vẫn như cũ, nhưng lại tìm được đèn pin lão Tôn làm mất.” Tớ nghe xong cười to, bạn tớ kỳ quái nhìn tớ, Lý Thiên Hữu kia cũng lấy làm lạ, có chút bất mãn, nhưng ông ta không phát tác, nhẫn nhịn hỏi tớ: “Kỷ tiên sinh cười cái gì? Có gì buồn cười sao?”

“Không phải, xin thứ lỗi cho sự vô lễ của tôi, nhưng việc này dễ hiểu quá mà, cửa hang dưới hoàn cảnh có gió núi thổi phát ra âm thanh rất bình thường, hơn nữa cái gọi là ma trơi cũng có khả năng chỉ là ma trơi thôi đúng không?”

Lý Thiên Hữu hắc hắc cười khan hai tiếng, “Ngài không phải thợ mỏ không biết, trong mỏ tuyệt đối không cho phép có ma trơi tồn tại, trong động rất nhiều khí đốt thiên nhiên, một khi kích nổ tình hình không thể lường được, hơn nữa thanh âm bên trong động trước kia chưa từng phát sinh.” Tớ có chút ngượng ngùng, vì sự dốt đặc của mình cảm thấy khó xử, cũng may Lý Thiên Hữu cũng không đi sâu vào vấn đề này.

“Chuyện này mang đến chấn động không nhỏ cho mọi người, nhưng rất nhanh đã bình ổn. Các công nhân tiếp tục công tác khí thế ngất trời. Nhưng ngay hôm trước, gần giữa trưa ngày hôm trước lúc ăn cơm xong. Đáy giếng đột nhiên phát sinh hỗn loạn, mới đầu tôi còn tưởng xảy ra vấn đề gì, cậu biết đó vạn nhất nếu đào trúng mạch nước ngầm thì hậu quả khó lường. Về sau công nhân đi lên trên người có mang theo thứ gì đó như vết máu, tôi vội hỏi có người bị thương không, kết quả họ đều hô to cái gì mà sơn thần tức giận, đào vách tường cư nhiên phun ra máu loãng, cho nên họ chạy trốn lên đây, mấy ngày nay họ cũng không chịu xuống giếng nữa, mỗi ngày như thế tổn thất rất nhiều tiền đó, những nơi thế này không thể ngừng trệ được.” Lý Thiên Hữu nói xong lông mày đều nhíu sắp thành một đường nối liền. Tớ suy nghĩ một chút, nói với bạn tớ: “Đi, chúng ta xuống trước xem sao.” Bạn tớ có chút giật mình, “Cậu vội vã xuống đó làm gì, còn chưa biết rõ ràng tới cùng có gì nguy hiểm không mà.” Lý Thiên Hữu ngăn cản bạn tôi, cười nói với tớ: “Kỷ đồng chí nhiệt tình như vậy thật sự là khó được, nhưng trước khi xuống giếng phải chuẩn bị một chút, hơn nữa cậu không có kinh nghiệm xuống đó, cứ nghỉ ngơi trước đã.” Nói rồi ra ngoài.

“Tôi chẳng hề muốn cậu xuống đó.” Bạn tôi đi tới. Tôi lắc tay nói: “Không sao cả, không xuống xem sao tớ biết được nó là gì, nếu muốn giải quyết vấn đề dù sao vẫn phải đích thân lâm trận mới được.” Qua một hồi, Lý Thiên Hữu đến, cầm trong tay vài cuốn sách, tớ nhìn một chút, tựa hồ đều là những hạng mục nói về chú ý an toàn khi xuống mỏ. Một quyển trong đó mặt bìa màu đỏ thật to hết sức bắt mắt, hóa ra là 《 Sổ tay hạng mục cần làm và xử lý tình huống khẩn cấp khi xuống mỏ than 》. Tớ tùy tiện lật xem chút. Lý Thiên Hữu không ngại phiền giải thích cho tớ, dặn dò tớ phải chú ý cung cấp dưỡng khí, chú ý vật thể nhọn, chú ý lửa sáng lửa tối, chú ý đừng mang theo vật dễ cháy vân vân, nhưng tớ vẫn nhớ kỹ từng cái. Có thể Lý Thiên Hữu nói nhiều miệng cũng có chút khô, vì vậy phất tay với bạn tớ.

“Đi, Lưu đội, bây giờ chúng ta phải đưa đồng chí Kỷ Nhan xuống giếng, sự tình không thể kéo dài nữa. Tổng công ty đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho tôi.” Bạn tớ không bằng lòng đứng dậy, thấp giọng nói cạnh tớ: “Sau khi xuống cái gì cũng đừng lộn xộn, đừng cao giọng nói chuyện, tóm lại đi theo sau tôi.” Tớ gật đầu, cầm mấy quyển sổ tay nhỏ đi cùng họ ra cửa.

Sau khi từ phòng làm việc ra ngoài ra cảm giác càng thêm lạnh, tớ rụt đầu, còn bạn tớ đã thành quen rồi. Công nhân nghỉ ngơi tại chỗ bên cạnh đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn tớ, nhìn đến nỗi tớ cực kỳ mất tự nhiên. Rốt cuộc đi tới cửa mỏ, Lý Thiên Hữu cũng cởi âu phục, tròng vào một bộ quần áo lao động sắp bạc màu, tớ cũng mặc một bộ, cũng mang mũ an toàn có đèn mỏ vào. Bên trong đen ngòm, sâu không thấy đáy, mấy người chúng tớ đi thang máy lồng dọc theo đường ray trượt xuống, vừa đi vào liền cảm giác được một trận sóng nhiệt phả vào mặt, tiếp theo là mùi mốc cực kỳ gay mũi cùng mùi của nham thạch. Càng đi xuống càng tối đen, cơ bản hoàn toàn cần nhờ nguồn sáng nhân tạo, nơi này nghe bạn tớ nói bình thường đều dùng đèn vonfam chiếu sáng. Trong mỏ vang vọng tiếng bánh xe mỏ trượt trên đường ray, cọt kẹt cọt kẹt, chậm rãi tiến vào mỏ, tớ chung quy cảm thấy mình như vị đại thần Nhật Bản để tìm vong hồn vợ mình mà tiến vào âm phủ kia.

Nhiệt độ và độ ẩm càng ngày càng cao, cơ hồ khiến tớ hít thở không thông, tớ há hốc miệng thở phì phò, hai người họ lại không hề gì, chẳng qua trán ra chút mồ hôi mịn. Không biết trượt bao lâu, xe mỏ rốt cuộc loong coong một tiếng ngừng lại. Lý Thiên Hữu nhảy xuống xe mỏ, nhìn một chút, quay đầu nói với chúng tớ: “Đây là nơi công nhân phát hiện máu phun, cậu xem, trên mặt đất vẫn còn.” Nói rồi chiếu đèn trên mặt đất. Tớ theo hướng đó nhìn lại, quả nhiên trên mặt đất đỏ bừng. Bốn phía rất yên tĩnh, nhưng tai tớ lại một trận ù ù, hơn nữa đầu cũng rất căng, cảm giác máu dồn lên não. Có khả năng dưới lòng đất sâu sẽ bị loại phản ứng này, chỉ cần qua lát nữa sẽ khá hơn nhiều. Bên cạnh đều là nham thạch nhú lên góc cạnh, còn có vài dụng cụ đào mỏ, chỗ họ làm việc quả thật cực khổ và gian nan tớ khó có thể tưởng nổi. Không chỉ vì hoàn cảnh tồi tệ, mà tớ cảm thấy nán lại nơi này hơn 1 phút cũng cảm thấy có cảm giác áp bức bản thân không cách nào thoát ra nổi.

Tớ tiện tay cầm lấy một cây búa, chỉ một chỗ hỏi bạn tớ: “Nơi này có thể gõ sao.” Bạn tớ nhìn một chút, gật đầu. Tớ hung hăng vung búa qua, vừa chạm vào, đá tảng văng khắp nơi, tớ cẩn thận nhìn nơi vỡ tan, quả nhiên, rướm chất lỏng màu đỏ như máu. Tớ dùng ngón tay chấm một chút đặt trước mũi ngửi ngửi, có mùi máu tươi và mùi thối rất nặng, chẳng lẽ thật sự là máu? Tớ có chút nghi hoặc, mặc dù nghe nói đào sơn động khai thác than thực tế là đào khoét thân thể sơn thần, nhưng không đến nỗi khoa trương vậy chứ, mỏ than đá nơi nơi đều có, sao chỉ nơi này xuất hiện chuyện kỳ quái như vậy.

Tớ quay đầu hỏi Lý Thiên Hữu, lúc khai thác có phát hiện thứ gì khác ngoài mỏ than không, Lý Thiên Hữu vỗ ngực thề chắc như đinh đóng cột là không có, còn nói nơi này là mỏ than cũng không phải mỏ vàng, khắp nơi đều là than đá đen như mực nào có thứ gì khác. Đang nói, trong đường hầm thật sự vang lên tiếng khóc như trẻ sơ sinh. Ba người chúng tớ thoáng cái ngơ ngẩn, nhất là Lý Thiên Hữu, đem tay nắm thành đấm, thân thể vẫn cứ phát run.

Tiếng vang quái lạ thoáng cái liền biến mất, chúng tớ thở phào một hơi. Nhưng vách đá đổ máu giải thích thế nào đây. Tớ đem một vài tảng đá vụn cầm lên. Nói với Lý Thiên Hữu: “Tôi mang chút này về xem sao, còn có thể đi xuống tiếp không?” Tớ xem chừng vẫn còn có thể đi xuống.

“Không được, xuống nữa tôi sợ cậu chịu không nổi, hoàn cảnh bên trong quá kém, quá nhiều nước đọng, hơn nữa vừa mới đào, ra khỏi đây thôi, chúng ta lên trước.” Bạn tớ ngăn cản tớ, nhưng cũng tốt, tớ ở lại thật sự có chút khó chịu, tựa như tắm hơi vào mùa nóng vậy.

Bạn tớ khởi động chốt xe mỏ, nhưng không có phản ứng, cậu ấy lại vặn vài cái. Xe vẫn bất động.

“Chuyện gì xảy ra?” Tớ và Lý Thiên Hữu cùng nhau hỏi. Bạn tớ lo lắng nhìn xe, “Không biết nữa, xe mỏ cho tới giờ chưa từng xảy ra vấn đề, sao hôm nay đột nhiên mất tác dụng rồi.” Tớ nhìn con đường đen ngòm phía trước, nếu phải bò lên trên đó cũng không biết đèn có đủ hay không. Đang nghĩ ngợi, đèn của ba người chúng tớ thình lình toàn bộ tối sầm xuống, một ngọn đèn cuối cùng rất nhanh bị bóng tối nuốt chửng. Tớ không nói chuyện, hai người họ càng rõ ràng ở chỗ này không có ánh sáng sẽ ra sao.

“Tôi thấy chúng ta vẫn nên ngồi đây chờ họ xuống cứu thôi, nếu không có đèn bò trong đường hầm tôi không dám chắc sẽ có nguy hiểm gì. Hơn nữa khoảng cách rất xa.” Trong bóng tối nghe tiếng hẳn là Lý Thiên Hữu. Ông ta còn bảo chúng tôi ít nói, cố gắng hít thở chậm một chút. Bảo trì thể lực chờ nhân viên cứu viện.

Trong đường hầm cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy thanh âm của nước nhỏ giọt, ở chỗ này nán lại hơn một giây thôi cũng khiến người ta khó chịu. Đợi người cứu viện đến phỏng chừng phải mất vài giờ. Thời gian chậm rãi qua đi, chúng tớ đều cảm thấy có chút khát, trong bóng tối tựa hồ cũng có thể nghe thấy tiếng đối phương nuốt nước miếng. Không biết qua bao lâu, tớ tựa hồ nghe được tiếng rạn nứt, là tiếng rạn của vách tường.

“Sạt lở?” Lý Thiên Hữu và bạn tớ cơ hồ đồng thời hô lên, nhưng lập tức ngậm miệng, bởi vì họ biết nếu thật sự xuất hiện sạt lở, tiếp tục hô lớn không thể nghi ngờ chính là tự sát, nhưng hiện giờ không có đèn, chúng tớ không thể làm gì khác hơn là tận lực thấp giọng nói chuyện bên tai nhau.

“Chúng ta nắm tay nhau chậm rãi ra ngoài.” Bạn tớ thấp giọng nói, lập tức kéo tay phải của tớ, có thể Lý Thiên Hữu đang dẫn đầu. Chúng tớ cứ thế chậm rãi dọc theo vách đá đi về phía trước. Như vậy, tớ ngay phía sau cùng của đội ngũ.

Không biết đi bao lâu, hẳn là sắp ra đến cửa mỏ rồi, nhiệt độ tựa hồ cũng chầm chậm giảm xuống, hoàn cảnh xung quanh bắt đầu trở nên khó chịu như vậy, tớ thật vui không nổi, Lý Thiên Hữu cũng nói: “Mau ra khỏi đây thôi.” Tay trái tớ cảm giác như bị ai đó nắm lấy, là đôi tay nhỏ bé, thật lạnh, thật cứng.

Đầu óc tớ ầm một tiếng rối loạn, chẳng lẽ ở đây còn có ai khác? Chân tớ ngừng bước, điều này làm cho hai người phía trước cảm thấy kỳ quái, họ cũng ngừng lại.

“Làm sao vậy? Có phải trật chân rồi không?” Bạn tớ ân cần hỏi han.

“Đồng chí Kỷ không sao chứ? Không có việc gì thì mau ra ngoài thôi, cũng sắp tới cửa động rồi.” Giọng của Lý Thiên Hữu gấp gáp, tớ tựa hồ nhớ rõ ông ấy dường như còn phải mở một cuộc họp. Nhưng hiện giờ tay trái tớ chính là loại cảm giác này, hơn nữa khí lạnh theo tay hướng lên. Trước kia tớ cảm thấy oi bức, mà hiện giờ lại cảm thấy như đang đặt mình vào hầm băng. Tớ không dám quay đầu lại, mặc dù tớ biết kỳ thật có khả năng không nhìn thấy gì cả. Nhưng cổ cũng không tự chủ được xoay qua.

Tớ cư nhiên thấy hắn.

Có lẽ nên gọi là nó? Một đứa trẻ. Không thể gọi là người lùn, vì trên mặt rõ ràng mang theo nét ngây thơ, nó trợn tròn mắt nhìn chằm chằm tớ, một tay cầm tay trái tớ, tay khác chỉ vào tớ. Mặt của nó rất lớn, trắng bềnh bệch, tóc đen lưa thưa mỗi cọng như măng tre dựng đứng trên xương sọ tròn vo. Tớ thật khác người vì sao tớ cư nhiên có thể nhìn thấy nó. Nó lại chuyển hướng tay trái của tớ, chậm rãi tới gần, cư nhiên đem miệng sáp qua, tớ còn tưởng nó muốn cắn tớ, ai ngờ nó tựa hồ đang dùng mũi ngửi ngửi, sau đó đem mặt tựa trên bàn tay tớ. Tớ nhớ ra rồi, tay trái tớ từng đụng vào chất lỏng màu đỏ từ nham thạch chảy ra.

“Kỷ Nhan?” Bạn tớ tựa hồ đã tới gần tớ, hiển nhiên cậu ta nhìn không thấy vật nhỏ kia đang nhắm mắt lại hưởng thụ dán chặt trên tay tớ, nó chầm chậm di chuyển từng bước, cư nhiên không có lực cản gì, hóa ra tớ vẫn có thể dẫn theo nó đi về phía trước. Họ thấy tớ lại bắt đầu đi cũng không hỏi nữa, ba người lại cùng đi về hướng cửa hầm, chỉ khổ cho tớ, bên trái người cơ hồ lạnh tê tái. Rốt cuộc có thể nhìn thấy chút ánh sáng rồi, chúng tớ rất vui mừng, nhưng tay trái tớ lại thoáng thả lỏng ra, quay đầu nhìn lại thằng bé vừa rồi không thấy đâu nữa, nếu tay trái vẫn không lạnh đến vậy tớ còn tưởng rằng đây là ảo giác mà thôi.

Ra khỏi cửa mỏ chúng tớ mới biết được hóa ra chúng tớ đã ở phía dưới gần hai tiếng. Sau khi ra ngoài cũng không phát hiện người nào cả, thợ mỏ đã về nhà cả rồi, những người còn lại uể oải nhìn chúng tớ từ cửa mỏ đi ra, xem ra trông cậy có người tới cứu phỏng chừng còn phải ở đó thêm vài tiếng nữa.

Rốt cuộc ba chúng tớ trở về phòng làm việc của Lý Thiên Hữu, hiện giờ đã là tháng 11, thời tiết biến hóa rất nhanh, nhất là trong núi, đã có cảm giác của mùa đông. Chúng tớ mỗi người cầm một ly nước nóng vừa uống vừa tán gẫu, tớ đem chuyện trong mỏ kể cho hai người họ, họ há hốc miệng, hiển nhiên không tin.

“Có phải ở trong đó lâu nên trước khi ra khỏi hầm mắt cậu sinh ra ảo giác không?” Lý Thiên Hữu đoán, tớ lắc đầu, “Không thể nào, tôi rõ ràng nhìn thấy, hơn nữa vừa vặn khi ra ngoài nó cũng biến mất.”

“Không có người nào có thể trường kỳ sinh sống trong quặng mỏ, đừng nói chi là trẻ con. Trừ phi.” Bạn tớ hai tay bưng ly tráng men bốc hơi nóng, hơi nước thổi mờ mặt cậu ta.

“Trừ phi cái gì?” Tớ hỏi. Lý Thiên Hữu tựa hồ rất căng thẳng, lớn tiếng cười nói: “Không đâu, không đâu, Lưu đội, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi. Tôi và cậu làm việc này gần nửa đời rồi cũng chưa từng gặp mà, làm gì có chuyện vừa khéo như vậy.”

“Rốt cuộc là cái gì?” Tớ biết Lý Thiên Hữu sẽ không chịu nói thật ra, tớ buông cái chén, đi tới trước mặt bạn tớ, nhìn vào mắt cậu ta. Bạn tớ nhìn Lý Thiên Hữu, hớp ngụm nước nóng, cười khổ nói: “Không có gì, tớ chỉ tùy tiện nói vậy thôi.” Cư nhiên ngay cả cậu ta cũng gạt tớ?

“Được rồi được rồi, bận bịu lâu như vậy chúng ta đến nhà ăn ăn cơm thôi, đồng chí Kỷ Nhan cũng đói bụng rồi phải không? Hơn nữa đi đường mệt nhọc mới vừa xuống xe lửa đã tới ngay nơi này rồi, vừa vặn lại gặp loại sự tình này, sau khi ăn cơm tôi sẽ bảo Lưu đội sắp xếp cho cậu nghỉ ngơi trước.” Nói rồi bước ra ngoài. Bạn tớ cũng theo phía sau, tớ kéo cậu ta lại, cậu ấy lắc đầu, sau đó cầm bút viết lên tay tớ ‘9h tối nay gặp ở cửa hầm’ tiếp đó vội vàng đuổi theo. Tớ nhìn chữ trong lòng bàn tay, nghĩ thầm họ tới cùng đang giấu giếm cái gì?”

Thức ăn của nhà ăn mặc dù thô sơ, nhưng cũng khá vừa miệng, hẳn là quá đói bụng tớ ăn rất nhiều, tiếp theo Lý Thiên Hữu cùng bạn tớ dẫn tớ đến một căn nhà nhỏ khoảng vài mét vuông cạnh ký túc xá công nhân, trong phòng rất sạch sẽ, có giường, đầu giường còn có một bàn học, ly nước và bình thủy cũng có.

“Thật ngại quá, nơi này tương đối gian khổ, cậu ở tạm nhé.”

“Không sao, chỉ phiền Lý tổng thôi.” Hai người sau khi rời khỏi, tớ nằm trên giường nhưng làm thế nào cũng ngủ không được, nhìn đồng hồ chưa tới 7h, vì vậy dứt khoát mặc quần áo ra ngoài đi một vòng, có lẽ có thể có phát hiện mới.

Nơi này đêm tới khá sớm, bên ngoài đã tối đen hoàn toàn, song vẫn có thể nhìn thấy các công nhân tốp năm tốp ba bưng gà mên đi tới đi lui, họ nói chuyện nho nhỏ, tớ không biết đây có phải là thói quen lâu ngày của họ tạo thành hay là gì khác. Song tớ vẫn tìm được một người mặt mũi tương đối hiền lành tuổi tác khoảng xấp xỉ tới để trò chuyện.

Mặc dù nhìn qua rất trẻ tuổi, nhưng lộ vẻ rất già nua, song ánh mắt cậu ta lại đặc biệt linh hoạt, vẫn duy trì sức sống tuổi trẻ.

“Đến đây đã bao lâu rồi?” Tớ cũng không hỏi thẳng ngay, sự cảnh giác với người xa lạ làm cho đối phương rất khó khiến người ta nói cho bạn biết chuyện gì, tiện tay đưa qua điếu thuốc.

“Hai năm rồi, trong nhà cần tiền, không còn cách nào, nếu không chẳng ai muốn làm nghề này.” Cậu ta nhận thuốc tớ đưa qua há mồm tham lam hút, hút mạnh một hơi, thoáng cái chỉ còn lại nửa cây.

“Làm việc này khổ thật, hôm nay tôi chỉ xuống một chút đã khó chịu muốn chết.” Tớ nói theo cậu ta, cậu ta kinh ngạc nhìn, thuốc cũng không hút. “Cậu xuống mỏ rồi?”

“Đúng vậy. Có gì không ổn sao?” Tôi thấy vẻ mặt cậu ta có biến hóa, xem ra cậu ta quả thật biết chút gì đó.

“Không, không có gì, nhưng sống thế này mệt chết được, không có chuyện gì nữa tôi quay về ký túc xá đây.” Nói xong cậu ta vội vã đem thuốc nghiền dưới đế giày vài cái, cầm lại lên tay, muốn ném lại có chút không muốn, chuyển qua để trên lỗ tai lại có chút bẩn.

Tớ rộng rãi đưa cả hộp thuốc cho cậu ta, cậu ta rất vui mừng, nhưng vẫn từ chối, nói trong mỏ có quy định không được nhận đồ của người ngoài, nhưng cậu ấy vẫn nhận, cẩn thận giấu thuốc trong quần áo, lập tức lén lút nói với tớ: “Trong mỏ không hề có thứ gì sạch sẽ, tất cả mọi người đánh chết cũng không muốn xuống mỏ, Lý tổng vì chuyện này mà đã chửi mấy người trở về, nhưng họ sống chết mặc kệ, cho nên Lý tổng nhờ Lưu đội gọi người đến, nhưng trước đó Lý tổng vẫn bảo chúng tôi đừng nói lung tung khắp nơi.” Cậu ta đột nhiên cảnh giác hẳn, cách xa tớ vài bước, “Người đó không phải là cậu chứ?”

Tớ cười cười: “Cậu thấy giống không? Tôi là phóng viên, phía trên gọi tôi tới viết vài bài báo về an toàn mỏ than.” Cậu ta nghi hoặc gật đầu. “Quên đi, tôi vẫn nên ít nói thì tốt hơn, tôi cũng không quan tâm cậu là ai, thấy cậu cho tôi hộp thuốc này nên tôi khuyên cậu bớt lo chuyện người khác đi, trong hầm tới cùng có gì ai cũng không nói rõ được, cậu nên ít xuống đó thì hơn.” Cậu ta nói xong vừa đi về hướng ký túc xá, đi vài bước vòng ngược trở lại.

“Đưa luôn bật lửa cho tôi luôn đi.” Cậu ta thật là thú vị, tớ ném bật lửa cho cậu ta.

“Dặn dò cậu một câu, trước khi xuống hầm ngàn vạn lần đừng nói chết chóc gì đó nha, xuống hầm chính là xuống đất, vốn chính là điềm cực xấu.” Lần này thì cậu ta thật sự đi, vừa đi vừa ngắm nghía bật lửa. Tớ nhìn bóng lưng cậu ta, xem ra muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì phải chờ tới 9h.

Chưa tới 9h, tớ đã đứng đợi ở hầm mỏ, trên thao trường ngoại trừ vài chiếc xe không có đồ đạc gì, đèn ký túc xá đều đã sớm tắt, tớ một bên dậm chân một bên lo lắng chờ bạn mình xuất hiện, quả nhiên, đúng 9h, cậu ta đúng hẹn tới.

“Bên ngoài gió to, vào trong rồi nói.” Nói rồi vào hầm, thoáng cái đã đứng bên trong hầm, tớ cũng theo vào, quả nhiên bên trong ấm áp hơn hẳn.

“Nói đi, hiện giờ chỉ có hai chúng ta.” Tớ nói với cậu ta, bạn tớ nhìn hầm mỏ sâu không lường được một chút.

“Sự tình không đơn giản như Lý tổng nói, mỏ này đã khô cạn.” Bên ngoài hầm mỏ tối đen nổi gió ào ào, nhưng cậu ấy nói gì tớ vẫn nghe được.

“Khô cạn?” Tớ còn tưởng mình nghe lầm.

“Ý nói là kỳ thật than đã sớm khai thác hết rồi, họ đã trước thời hạn 20 năm khai thác sạch than đá.” Bạn tớ thở dài. Hóa ra là khai thác quá mức, nhưng có liên quan gì đến những việc lạ gần đây chứ.

“Vốn định bỏ mỏ than này đi, nhưng công ty nói phải lợi dụng hết khả năng, hiện giờ quặng mỏ cũng không còn nhiều, sản lượng hằng năm của công ty đang giảm xuống, cho nên vốn báo lên trên mỏ than phải bỏ hoang thì tổng công ty bảo tớ tận lực khai thác thêm chút.

Ngay buổi tối mấy hôm trước khi vách hầm phun máu, tôi nhìn thấy Lý tổng và vài người tựa hồ đang chuyển gì đó từ trong hầm ra, hơn nữa xem chừng rất nặng, từng khối từng khối như đá tảng, nhưng lại dùng giấy dai bọc lên. Tớ thấy họ đem đồ vật bưng tới phòng để đồ bên cạnh phòng làm việc của Lý tổng, nơi đó chỉ có Lý tổng mới có chìa khóa. Một người bưng đồ là đồng hương của tớ, tớ mất một ít khí lực cuối cùng cũng moi được vài lời, hôm qua tớ mới biết, hóa ra thứ Lý tổng bưng ra là huyết thạch.”

“Huyết thạch?” Tớ kinh hãi, đúng vậy, sao tớ không nghĩ tới. “Tại sao không sớm nói cho tôi biết?”

“Vẫn chưa có cơ hội, hơn nữa tôi sợ sau khi cậu biết sẽ để lộ ra.” Bạn tớ đem tay đè lại bả vai tớ.

“Tôi khuyên cậu ngày mai nên nói với Lý tổng rằng mình chịu bó tay, sau đó rời đi thôi, tôi càng ngày càng cảm thấy hầm mỏ không được bình thường, vốn dĩ tôi cũng muốn mời cậu tới giúp đỡ giải quyết, nhưng xem ra đã vượt quá phạm vi năng lực của tôi và cậu.” Quả thực, nếu Lý Thiên Hữu lấy đi đích thực là huyết thạch vậy chúng tớ thật sự không có biện pháp gì ngăn cản sự trả thù của sơn thần nữa. Huyết thạch cũng không phải loại khoáng thạch hiếm có hàm chứa chu sa lưu thông trên thị trường. Huyết thạch là máu huyết ngưng kết mấy ngàn năm trong cơ thể sơn thần hình thành, tính chất rất mềm, sau khi cắt vỡ còn có thể chảy ra chất lỏng màu đỏ, huyết thạch sẽ hấp dẫn rất nhiều quái vật, tớ ở trong hầm mỏ nhìn thấy chắc là một trong số đó.

“Cậu nhìn thấy thứ giống như trẻ con trong đó gọi là thạch oa, chúng nó là oán khí của những đứa trẻ chết trong núi này ngày trước thông qua đá hình thành, nơi nào có huyết thạch thì nơi đó có chúng nó, hoàn hảo tính tình chúng nó khá dịu ngoan, mặc dù bộ dáng dọa người, nhưng chỉ thích dán vào những thứ có huyết thạch.”

“Cậu cũng từng nhìn thấy?” Tớ hỏi bạn tớ, cậu ta nói: “Đương nhiên, nhưng cũng không phải ai cũng đều có thể thấy được, cho nên lão Tôn mới có thể nhìn thấy ảo giác, về phần ngọn lửa màu lam tôi cũng không biết, nhưng trong mỏ gần đây hàm lượng khí đốt thiên nhiên tựa hồ đang tăng cao, sơn thần sẽ không để chúng ta tùy tiện dễ dàng lấy đi huyết thạch như vậy, gần đây mí mắt tôi cứ nhảy mãi, tôi rất sợ xảy ra chuyện không may, nơi này vẫn còn mấy trăm người cần nhờ vào mỏ để nuôi sống gia đình. Nhưng Lý tổng cứ buộc chúng tôi đi vào khai thác, ngoài mặt thì nói khai thác than, kỳ thật là muốn huyết thạch, huyết thạch là chí bảo vô giá, nghe nói có thể chữa bệnh thêm tuổi, nhưng chỉ là nghe nói, Lý tổng gọi cậu đến bất quá chỉ là muốn ngụy trang, để công nhân an tâm tiếp tục khai thác huyết thạch.” Thì ra là thế.

“Nói đến đây rồi, cậu ngày mai trở về đi, nếu có cơ hội đi ngang qua nhà tôi, gửi chào giúp tôi một tiếng, tôi thật sự không có thời gian.” Bạn tớ nói xong cong thắt lưng lách người ra khỏi hầm mỏ. Tớ đứng bên trong, phảng phất như trong đường hầm có thể nghe thấy tiếng thở dài nặng nề.

Ngày thứ hai, Lý Thiên Hữu hăng hái triệu tập tất cả công nhân lại, lớn tiếng nói đã giải quyết chuyện hầm mỏ, chỉ cần hôm nay khai thác ngày cuối cùng, đem tất cả tiền lương phát sạch liền đóng cửa hầm mỏ, mọi người có thể an tâm về nhà, sau đó chờ đến mỏ than kế tiếp. Mọi người bàn bạc với nhau một chút, nhưng không nhúc nhích gì, Lý Thiên Hữu lại hứa hẹn, nói hôm nay thưởng gấp ba tiền lương kết toán phí tăng ca. Lúc này các công nhân mới lục tục đi thu dọn công cụ chuẩn bị xuống hầm.

Tớ đứng ngoài cửa nhìn ông ta biểu diễn, rốt cuộc nhịn không được nữa, vừa định đi tới đã bị người kéo lại. Tớ quay đầu nhìn cư nhiên là thợ mỏ trẻ tuổi cùng trò chuyện với tớ ngày hôm qua, bên cạnh còn có mấy công nhân thân thể cường tráng. Họ nhanh chóng vây quanh tớ. Lát sau Lý Thiên Hữu đã đi tới, cười nói với tớ: “Ngại quá, Kỷ tiên sinh, ủy khuất cho cậu rồi, chuyện hôm qua lão Lưu đi gặp cậu tôi đã biết, phỏng chừng cậu ta đã kể hết cho cậu rồi, dù sao hôm nay đào xong đám huyết thạch cuối cùng ra thì tất cả mọi người đều ổn cả, các công nhân vui vẻ, tôi cũng vui vẻ, hơn nữa tôi có thể chia cho cậu một phần, song trước khi kết thúc cậu tốt nhất nên thành thật đợi ở đây đi.” Nói xong liền ra hiệu, chỉ chừa lại thợ mỏ lấy điếu thuốc của tớ trông chừng tớ, những người khác đều xuống hầm.

“Cậu cần gì phải thế chứ? Tôi đã nói cậu đừng lo chuyện không đâu mà, ở chỗ này Lý tổng chính là hoàng đế, ai cũng không làm gì được ông ta đâu.” Cậu ta dùng bật lửa tớ cho châm một điếu, lạnh lùng nhìn tớ.

“Các cậu sẽ bị báo ứng, sơn thần sẽ tức giận.” Tớ cũng lạnh lùng nói với cậu ta. Cậu ta sững sốt, lập tức cao giọng cười to: “Đừng có đem chuyện hù dọa trẻ con này gạt tôi!”

Vừa dứt lời, trong hầm mỏ truyền đến một tiếng ầm trầm đục, ngay cả mặt đất cũng chấn động, anh chàng trẻ tuổi cầm điếu thuốc cơ hồ không đứng vững, đặt mông ngồi dưới đất. Miệng hầm mỏ thoáng cái vây đầy người, một vài người bên cạnh mép hầm vừa tiến đến bị đá tảng đập vào người, thống khổ khóc gào, những tảng đá này đều nặng mấy trăm cân, trong lúc nhất thời căn bàn không dời ra được, người bên cạnh không thể làm gì khác hơn là nhìn họ chậm rãi kêu gào chết đi trong thống khổ.

“Mau thả tôi ra, còn không mau cứu người?” Tớ dùng chân đá cậu ta, điếu thuốc lá anh chàng trẻ tuổi ngậm trong miệng rơi xuống, cậu ta ngây ngốc nhìn hầm mỏ, một bên thì thào tự nói: “Xong rồi, sơn thần đã tới, nó sẽ chôn sống toàn bộ chúng ta!” Nói rồi cậu ta như phát điên giãy giụa đứng dậy, lảo đảo chạy ra ngoài, kết quả lại một tiếng vang thật lớn, hầm mỏ lại nổ mạnh lần nữa, tớ thấy một tảng đá sắc bén trực tiếp bắn về hướng cậu ta đang chạy ra ngoài trực tiếp cắt cậu ta thành hai khúc.

Tớ quay đầu, gọi một công nhân lập tức tháo dây trói của tớ, sau đó giúp họ cứu người, bạn tớ cũng không biết ở đâu, tớ đành phải gọi người mau chóng thông báo bên ngoài phái đội cứu viện tới, sau đó bảo họ rời khỏi miệng hầm trước, bởi vì ai cũng không biết lúc nào lại phát sinh nổ mạnh.

Cả khu vực biến thành địa ngục, nơi nơi đều là tiếng gào thét cùng thân thể không trọn vẹn, tớ hiện giờ thầm nghĩ phải tìm được hai người, một là Lý Thiên Hữu, một là bạn tớ.

“Nhìn thấy Lưu đội không?” Tớ bắt lấy một thợ mỏ đang đội cái thau hỏi, hắn nhìn tớ: “Lưu đội dưới hầm mỏ.” Tớ vừa nghe đầu liền phát đau. Tớ đành phải cầu khẩn cậu ấy có thể kiên trì đến khi đội đào móc tới.

Hiện trường một mảnh hỗn loạn, tớ chạy đến chỗ kho lưu trữ, quả nhiên Lý Thiên Hữu đang cố sức đóng gói huyết thạch chất lên xe Jeep. Bộ dáng vô cùng chật vật, nào còn dáng vẻ của Lý tổng mấy ngày trước.

“Để tôi giúp ông.” Lý Thiên Hữu xoay phắt người, khó xử nhìn tớ.

“Huyết thạch ở đây chúng ta mỗi người một nửa, mỗi một khối đều giá trị hơn trăm vạn đấy, cậu buông tha tôi đi.” Ông ta chỉ chỉ huyết thạch trên mặt đất.

“Tôi không có hứng thú, tôi muốn ông tự thú, ông phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình làm.” Trong lòng tớ có cổ xúc động muốn giết ông ta.

“Đủ rồi đó, nếu tôi bị tóm, ít nhất phải đóng cửa 10 năm, hơn nữa cái gì cũng mất trắng, hiện giờ những mỏ than của Trung Quốc chẳng phải đều thế sao? Nhà nước có tư nhân cũng có, dựa vào cái gì bắt tôi? Xảy ra chuyện đều đổ lên đầu tôi, sản lượng được thì thành công lao của họ? Tôi là cái rắm gì chứ?” Lý Thiên Hữu càng nói càng kích động, ngay cả cà vạt cũng kéo xuống.

“Ông quả thật không tính là cái rắm gì, ông căn bản là súc sinh, ông biết rõ huyết thạch không thể lấy, nó là thần vật trấn an sơn thần, bây giờ còn chưa biết đã chết bao nhiêu người, nếu ông không trả lại huyết thạch, cả ngọn núi này đều vĩnh viễn không còn yên bình nữa.”

Lý Thiên Hữu cười lạnh, đẩy tớ ra, lại chuyển huyết thạch lên xe, tớ muốn ngăn cản ông ta, nhưng tớ phát hiện huyết thạch cư nhiên chậm rãi hòa tan giấy dai bên ngoài, nhưng Lý Thiên Hữu căn bản không phát hiện được.

“Ông đi đi, sơn thần sẽ tới tìm ông đó.”

Lý Thiên Hữu cười ha ha: “Chẳng qua là khí đốt thiên nhiên phát nổ thôi, sơn thần cái gì, lão tử chả tin.” Nói rồi leo lên xe, xe Jeep thoáng cái đã không thấy bóng dáng. Tớ nhìn ô tô đã đi xa, trong lòng thầm nghĩ, ông không có khả năng mang được huyết thạch rời khỏi đây đâu.

Đội cứu viện đến, đào móc cực lực gần nửa tháng, lần lượt có thi thể từ trong hầm được nâng ra, kể cả bạn tớ, lúc cậu ấy chết rất an tường, có lẽ đây là kết quả tốt nhất.

Thi thể Lý Thiên Hữu được phát hiện trên đường cách nơi này 2km, có lẽ nói là thi hài thì đúng hơn, cả người ông ta như bị nham thạch nóng chảy hòa tan, nếu không dựa vào xe Jeep và hộ chiếu trên xe ông ta, ai cũng không phân biệt rõ được đây là thứ gì, ngay cả xương cũng đã hóa thành cặn bã, sau khi để nguội cùng xe jeep hòa vào nhau, huyết thạch trên xe hiển nhiên cũng không thấy đâu nữa.

Cả khu mỏ gặp nạn đào ra được 147 bộ thi thể, còn nhiều người vẫn mất tích, tớ vì sự vô năng của mình mà cảm thấy ủ rũ, nếu tớ có thể phát giác sớm hơn, có lẽ tớ đã có thể giúp được nhiều hơn, nói không chừng có thể ngăn chặn trận bi kịch này, nhưng tớ lại nghĩ về lời Lý Thiên Hữu nói, cả nước nhiều quặng than như vậy, dựa vào mình tớ có thể ngăn cản được bao nhiêu?” Kỷ Nhan nói xong đem điếu thuốc trong tay hung hăng ấn tắt trong gạt tàn, mấy người chúng tôi cũng không nói gì, căn phòng bị sự trầm lặng bao phủ.

Kỷ Nhan hắng giọng một cái, nói tiếp: “Tớ đã đến nhà bạn mình, nhà cậu ấy không tính là giàu có, hoàn toàn dựa vào cậu ấy nuôi sống, tớ không nói tin bạn mình đã chết, dù họ rất nhanh cũng sẽ biết thôi, tớ chỉ để lại một số tiền, đây xem như một chút sức ít ỏi tớ có thể dốc ra, tớ nói cho họ biết đây là bạn tớ nhờ tớ mang đến, lúc rời ra về người nhà cậu ấy nhiệt tình muốn giữ tớ ở lại vài ngày, tớ từ chối.”

Lạc Lôi nhìn Kỷ Nhan cúi đầu, chậm rãi nói: “Quên đi, cậu đã hết sức rồi, đừng quá khổ sở, cậu từ xa trở về như vậy nên nghỉ ngơi cho tốt, chúng tớ về trước đây, ngày mai tinh thần cậu tốt hơn rồi chúng ta lại hẹn gặp mặt.” Nói rồi kéo Lý Đa đang khóc bên cạnh.

Tôi cũng chuẩn bị cáo từ ra về, nhưng Kỷ Nhan kéo tôi lại. “Âu Dương, chúng ta đã lâu chưa trò chuyện với nhau, tối nay tớ muốn làm vài bình rượu, cậu tâm sự với tớ nhé.” Tôi chần chừ, rồi đáp ứng.

Lý Đa sống chết không chịu đi, nhưng tôi bảo cô ấy, nếu không trở về chuẩn bị bài thuyết trình thì nguy, cô ấy không thể làm gì khác hơn là rất không tình nguyện trở về cùng Lạc Lôi, lúc gần đi còn không ngừng bảo ngày mai sẽ đến, tôi và Kỷ Nhan không thể làm gì khác hơn là nhìn nhau cười.

Chọn tập
Bình luận
× sticky