Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mỗi Đêm Một Truyện Kinh Dị

Chương 36

Tác giả: Vương Vũ Thần
Chọn tập

Đêm thứ 36 – Chạy
Lâm Tư Bình nán lại đây vài ngày liền rời đi. Song gần đây trong thành phố chung quy truyền lưu một cách nói. Đó chính là lúc đi đường một mình vào ban đêm, sẽ thường gặp một quái nhân.
Nói là quái nhân, vì hắn luôn từ phía sau nhào lên, nếu bạn mang túi hay đồ vật khác các loại, hắn sẽ cướp đi, sau đó tiếp tục chạy. Nếu như đuổi theo hắn, hắn sẽ lớn tiếng gào to.
“Chạy đi, chạy đi, đến bắt tôi này!” Tiếp theo đó là cuộc thi chạy dài đằng đẵng. Tựa hồ cho tới giờ chưa có ai từng đuổi theo, hiển nhiên cũng chưa ai từng thấy dung mạo của hắn, hơn nữa theo những người từng gặp phải kể lại, người này sẽ thường xuyên thay đổi cách ăn mặc, thậm chí chiều cao, vân vân, tóm lại là vô cùng kỳ lạ. Đương nhiên, chỉ là truyền thuyết thôi, bởi vì ít nhất tôi và những người tôi quen biết đều chưa từng gặp.
Thứ sáu là ngày tương đối bận rộn, mỗi lần đều phải làm đến khuya, bởi vì phải đem bản in báo đã sắp chữ xong cầm đi in, gần năm mới rồi, những việc cần viết cũng nhiều, không ngờ sau khi làm xong tất cả cư nhiên đã gần 10h, lúc này mới nhớ tới ngay cả cơm tối cũng chưa ăn, vội vã dặn dò xong hết thảy, liền khoác áo về nhà. Bởi vì bụng đói, tôi không đi đường cái ngày thường về nhà, mà rẽ qua một ngõ nhỏ, đi tắt, muốn đi ăn chút bữa khuya. Ngõ nhỏ coi như rộng rãi, nhưng lại cực kỳ dài, trên cả con đường đừng nói người, ngay cả con chó cũng không có, hoàn hảo tôi không phải con gái. Bởi vì không có đèn đường, tôi cơ hồ là vịn vách tường bên cạnh mà đi, đi chốc lát lại dùng điện thoại di động chiếu một cái, đêm đông mọi người tựa hồ cũng ngủ rất sớm, trên con đường hẹp dài tôi cư nhiên không nhìn thấy người đi đường nào. May mà điện thoại di động vừa mới sạc đầy, dùng để chiếu sáng cũng không sao cả.
Cũng không biết đi bao lâu, lại nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân rất dồn dập, tôi cảm giác được phía sau có người tiếp cận rất nhanh, song không đợi tôi kịp phản ứng, chỉ vừa mới xoay đầu, một luồng gió chen lẫn mùi mồ hôi liền phả vào mặt. Một người nhanh chóng cướp lấy điện thoại di động dùng để chiếu sáng trong tay tôi. Ngọn đèn của điện thoại di động khiến tôi thấy rõ ràng hơn chút, một người bậc trung, nhưng trong mùa đông lạnh như vậy gã cư nhiên chỉ mặc một bộ áo mỏng, nhưng quần vẫn là quần bông dày.
“Đuổi theo tôi đi!” Gã cư nhiên gào lên câu đó, nhưng thanh âm lại dị thường chói tai, thậm chí mang theo khổ sở như cầu khẩn, giống như giọt mực nhỏ vào nước ao, nhanh chóng quanh quẩn trong ngõ nhỏ. Tôi vô thức lui về sau hai bước. Khi gã phát ra tiếng thứ hai, cũng đã nhìn không thấy bóng người. Bạn có thể tưởng tượng, vào một đêm đông thế này bị người cướp điện thoại di động là cảm giác gì, tôi giống như đưa ngốc sững sờ vài giây, không thể làm gì khác hơn là tự nhận xui xẻo, vịn tường về nhà, đương nhiên, sau khi trở về quần kia liền không cách nào mặc nữa. Tôi có thể tưởng tượng ngày mai Kỷ Nhan biết sẽ có vẻ mặt gì. (Tiêu: Bạn í đấm dài hả? =[]=)
“Cậu nói thật? Thú vị quá nhỉ!” Kỷ Nhan cơ hồ đem bia vừa uống vào miệng phun ra, ra sức ôm bụng cười ha hả, tôi lại tủi thân dùng tay xoa trước ngực, vỗ mặt dựa trên sofa, tức giận nhìn cậu ấy, mãi đến khi cậu ấy hơi ngừng một chút.
“Đừng giễu cợt tớ nữa, một cái điện thoại di động không mắc, song phải một lần nữa đi xin lại số sau đó còn phải thông báo nhiều người như vậy phiền toái lắm, lần sau gặp cướp điện thoại tớ trực tiếp cho hắn tiền coi như xong.”
“Ừ, là một biện pháp tốt, cậu nói xem có thể là kẻ thích chạy đông hay không?” Cậu ấy lại nói đùa rồi, tôi không tiếp lời, mà đòi cậu ấy đi mua lại điện thoại di động với tôi. Thời tiết cuối tuần cũng giống những người đi trên đường, chen chúc khiến kẻ khác nóng lên, mọi người phảng phất như vừa mới từ trong lò bánh mỳ đi ra, phình xốp. Chúng tôi chọn đi bộ, lý do muôn thuở, Kỷ Nhan ghét ô tô. Khi chúng tôi băng qua con hẻm nhỏ hôm qua, tôi cố ý đi lại lần nữa. Kỷ Nhan cười tôi ngốc —— Chẳng lẽ người ta cướp điện thoại cậu còn có thể lại ở chỗ này rao bán sao? Cái đó có khác gì khắc thuyền tìm gươm. Tôi lại cực kỳ nghiêm túc nói, thứ gì bị mất, hẳn nên đến tìm chỗ mất mà tìm.
(Khắc Thuyền Tìm Gươm: chuyện kể rằng nước Sở có một người khi đi qua sông , lỡ tay làm rớt thanh gươm xuống nước, hắn bèn khắc một dấu trên mạn thuyền để làm ký hiệu chỗ rơi gươm, lúc sau thuyền dừng lại hắn căn cứ vào chỗ khắc đó mà mò gươm và dĩ nhiên là tìm chẳng thấy. Ở đây muốn ám chỉ sự khờ dại; không biết thời biết cuộc.)
Trong hẻm nhỏ chỉ có vài đứa trẻ đang chơi đùa, nơi này vốn là khu trung tâm sầm uất của thành phố, nhưng như trước có mấy con hẻm cũ chưa phá bỏ thế này, trái lại tiện cho mấy tiểu quỷ kia, không đến mức để chúng chơi trên đường cái. Vách tường màu xám đen thấm nước rất lởm chởm, ban ngày nhìn lại như trước khiến người ta khó chịu. Hai bên ngõ nhỏ phần lớn là những gia tộc ở đây đã vài thế hệ, rất quen thuộc với nhau, Song cũng dựng rất nhiều lán trúc nhà gạch linh tinh, đại khái chỉ dùng để chất đồ hỗn tạp, bất quá khiến cho con hẻm vốn đã không rộng rãi mấy này càng có vẻ chật chội. Đi trên mặt đất cao thấp không bằng phẳng lót đá phiến cũ màu xanh nứt nẻ, chúng tôi cố gắng thả chậm bước, quan sát bốn phía, còn nghe ngóng người ta xem có kẻ nào thích chạy bộ không, kết quả lúc đó không có. Lối ra của ngõ nhỏ đã có thể nhìn thấy, qua chút nữa chính là cửa hàng điện thoại di động. Xem ra tôi thật sự phải tốn tiền mua một cái mới rồi.
“Chi bằng chúng ta trực tiếp gọi thử xem, nói không chừng gã đang bên cạnh cầm điện thoại cậu rao hàng với người ra, chúng ta vừa gọi vừa đi khắp nơi xem.” Nói xong cư nhiên thật sự bấm gọi.
Tôi vừa định cười cậu ấy, nhưng rất nhanh cười không nổi nữa.
Tôi nghe thấy được tiếng chuông cực kỳ quen thuộc của mình. Đó là tôi cài đặt. Mặc dù mới đầu tương đối yếu ớt, nhưng hiện giờ đã vô cùng rõ ràng, tôi có thể nghe được rõ ràng.
“Hôm nay vận khí tốt, lão lang mời ăn gà, mời ăn gà, bạn gọi điện tôi không tiếp, bạn gọi anh ta có ích gì chứ.” Kỷ Nhan cũng nghe được rồi. Thanh âm đến từ phía trước.
Rất kỳ quái, lối ra của ngõ nhỏ hình như có một lán trúc bỏ trống, cửa khép hờ, thanh âm là từ bên trong truyền ra. Kỷ Nhan ra hiệu với tôi, đại khái là hai người chậm rãi qua đó, đánh bọc sườn, sợ hắn đột ngột lao tới lại chạy mất.
Chúng tôi giống như kẻ trộm mò mẫm qua đó, thậm chí còn chuẩn bị tốt để vật lộn, né tránh thế nào, đấm tay đánh móc trái, móc phải thế nào, cho gã biết chọc phải lông trên người tôi nguy hiểm ra sao. Trong lòng cảm thán xem phim hành động nhiều như vậy rốt cuộc không cần ở nhà nhìn gương “tự đánh” nữa, đợi đến khi tên trộm kia vừa xuất hiện tôi liền xông lên, tôi tuyệt đối không phải một mình chiến đấu, Lý Tiểu Long Thành Long Thích Tiểu Long vào thời khắc kia sẽ linh hồn nhập thể. Huống chi hôm nay còn có Kỷ Nhan ở đây, tôi đương nhiên càng không phải sợ, song tự tình cũng không như tôi nghĩ, mãi đến khi chúng tôi tới cửa, bên trong một chút phản ứng cũng không có. Tôi giựt cửa ra, ánh mắt trời xuyên qua khe hở, thoáng cái như bức màn sân khấu màu đen được giựt ra vậy, mọi thứ bên trong bỗng chốc được nhìn thấy rõ ràng.
Bên trong chỉ có một người, một người nằm đắp một đống cỏ khô thật dày, người nơi này thường sẽ chuẩn bị chút cỏ khô dùng để chống rét linh tinh. Song chuẩn xác mà nói, người kia hẳn là một cái xác mới đúng.
Cậu ta trần trụi nửa người trên, tôi trước kia chưa từng gặp người này, cạo tóc húi cua, đầu của cậu ta tựa như một cây xương rồng mập mạp, trán cao ngất, giống như một cái bánh bao, lông mày lộn xộn thưa mà ngắn như băng dính dán trên con mắt. Cậu ta tựa như bệnh nhân bị cường giáp, con mắt vốn dài hẹp như cái khe bị tròng mắt lồi ra miễn cưỡng nạy lớn như chuông đồng. Miệng phía dưới cái mũi to rộng mà trũng hơi chút đỏ thẫm sợ hãi há hốc, đầu lưỡi trắng bệch như bụng cá chết rũ ra, bên khóe miệng, ngực có chút máu tươi, mặt của gã tái nhợt như tờ giấy, giống như bị quét qua một lớp sơn trắng vậy. Tôi nhìn thấy tay trái gã còn cầm điện thoại di động đang đổ chuông, đó chính là cái của tôi bị cướp hôm trước. Thân dưới cũng mặc quần bông, song kỳ quái chính là, đôi dép cao su đế bằng kia đã mòn dữ dội, cơ hồ sắp vứt đi. Bên cạnh thân thể gã, ném một bộ áo lót, tôi dùng chân đụng vào, cư nhiên đã đông cứng. Trên người gã không có vết thương rõ ràng, chẳng lẽ chết cóng?
Chúng tôi nhanh chóng báo cảnh sát, ngõ nhỏ vốn an bình bị làm cho náo nhiệt tưng bừng, mấy hộ gia đình cũ bên cạnh nhàn rỗi không có gì làm có người cầm dao phay còn dính tí thịt hoặc trẻ con ôm bình sữa chạy ra xem náo nhiệt, xem ra lòng yêu thích xem náo nhiệt trong lòng nhân dân theo như Lỗ Tấn tiên sinh nói vẫn mãi mãi không suy giảm. Nhưng lại khổ thân chủ nhân căn nhà trúc kia, vẻ mặt khóc tang cực lực giải thích với cảnh sát mình cho tới giờ đều là người tốt, ngoại trừ từng lén trộm vài xâu cá muối thịt khô nhà hàng xóm, nhìn lén mấy cô gái váy ngắn cổ trễ vóc người quá đẹp, bắt nạt mấy tiểu quỷ không có người lớn bên cạnh, thầm mắng nhân viên chấp hành pháp luật công thương vài câu, phun vài ngụm nước miếng lên mấy chiếc Mercedes-Benz BMW trên đường cái ra ngay cả con kiến cũng không dám giết huống chi giết người, đương nhiên, ngày hôm trước giết con gà dùng nấu canh bồi bổ không tính. Cảnh sát thẩm vấn không nhịn được cắt ngang trình bày của ông ta, đặt vài câu hỏi với ông ta bắt đầu điều tra thân phận nạn nhân. Là người phát hiện thi thể đầu tiên, tôi và Kỷ Nhan cũng bị vặn hỏi, song cảnh sát đối với việc gã cướp di động của tôi khá hứng thú, đương nhiên, điện thoại di động được coi như vật chứng bỏ vào trong túi nhựa, kết quả tôi e rằng vẫn phải mua một cái máy mới như trước, tôi nghĩ không ai mong muốn sử dụng một cái điện thoại di động bị người chết nắm cả đêm đâu.
“Cậu thấy thế nào? Là chết cóng?” Tôi hỏi Kỷ Nhan đối với phương diện này tương đối chuyên nghiệp, cậu ấy từ khi phát hiện thi thể đến giờ chưa từng nói câu nào, đương nhiên ngoại trừ ứng phó với câu hỏi của cảnh sát. Giống như bình thường, thu hồi vẻ tươi cười cậu ấy vuốt cái cằm bóng lưỡng nghiêm túc nhìn thi thể kia suốt.
“Không giống.” Cậu ấy rốt cuộc đã mở miệng nói chuyện.
“Hửm? Vậy cậu ta chết thế nào?” Tôi hiếu kỳ hỏi.
“Máu tươi, cậu cũng nói lúc ấy cậu ta chạy rất nhanh, đó cũng là lúc dầu hết đèn tắt, cuối cùng cậu ta đâm đầu vào trong lán, sắc trời quá mờ, cậu không phát giác. Máu tươi bên khóe miệng đến từ phổi, thời gian dài kịch liệt chạy trốn, nhất là vào đêm đông rét lạnh, cần lượng lớn hô hấp, không khí lạnh theo hô hấp tiến vào phổi, tạo thành vỡ mao mạch phổi dẫn đến xuất huyết, đương nhiên, còn có triệu chứng khác, song làm tớ cảm thấy khó hiểu nhất chính là, khi người ta mệt đến hộc máu tại sao còn không ngừng chạy khắp nơi, thật lạ lùng.” Ánh mắt cậu ấy không hề rời khỏi thi thể, không, chính xác hơn, hẳn là đôi giày trên chân thi thể.
“Xem ra cần phải biết rõ ràng thân phận của cậu ta.” Kỷ Nhan đột nhiên đi qua nói chuyện với cảnh sát, sau đó Kỷ Nhan bấm điện thoại di động của cậu ấy rồi giao cho cảnh sát kia, rất nhanh tôi từ trên mặt anh ta thấy được vẻ kinh ngạc và sợ hãi. Hai người nói chuyện một lát, Kỷ Nhan quay trở lại.
“Được rồi, chúng ta có thể đi, thân phận nạn nhân còn đang điều tra, song họ rất nhanh sẽ gọi điện cho chúng ta biết.” Nói xong liền kéo tôi đi trở về, đương nhiên, điện thoại di động cũng không mua thành công. Song tôi rất ngạc nhiên tại sao thái độ của cảnh sát đối với cậu ấy lại đại biến, hỏi đến, Kỷ Nhan lại nháy nháy mắt, cười nói: “Chỉ là quen biết bạn trong cảnh đội nơi này thôi.” Xem ra người cậu ấy quen biết thật đúng là không ít.
Chúng tôi trở lại nhà Kỷ Nhan, rất nhanh liền nhận được một cuộc điện thoại, cậu ấy sau khi ừ vài tiếng cúp máy. Sau đó nhìn tôi nói: “Cậu ta là một vận động viên, chính xác hơn là vận động viên chạy đường dài.” Tôi vừa nghe, khó trách, nhìn qua thân thể đầy cường tráng. Kỷ Nhan mặc áo ngoài, làm một động tác ra hiệu tôi đi ra ngoài.
“Đến đội điền kinh tỉnh thôi, có lẽ có thể được chút gì đó.” Cậu ấy vẫn tính nết như cũ, đối với bất cứ chuyện kỳ dị nào nhất định phải điều tra rõ ràng mới hài lòng. Đội điền kinh tỉnh cách nơi này không xa. Rất nhanh chúng tôi liền từ chỗ nhân viên quản lý trong đội biết được, vận động viên đã chết này tên Liên Phú Hoa, 22 tuổi, là vận động viên chạy đường dài rất có triển vọng trong tỉnh, song đã mất tích mấy ngày rồi, không ngờ cư nhiên đột tử trên phố. Trừ lần đó ra, không có bất kỳ tin tức nào khác, cậu ta cùng những người khác cũng không có bất kỳ thù oán gì, bình thường là một người rất nghiêm chỉnh. Chúng tôi sau khi thất vọng trở về, báo cáo khám nghiệm tử thi cũng đã có, xem ra cũng khá nhanh. Giống như Kỷ Nhan nghĩ, không có ngoại thương, thuộc về vận động quá độ dẫn đến suy hô hấp. Nói đơn giản, cậu ta là mệt chết, hoặc có thể nói là chạy đến chết. Từng thấy nhiều kiểu chết, nhưng chết kiểu này chẳng khác nào dùng hai tay bóp chết chính mình.
“Cậu nói xem cái gì thúc đẩy cậu ta không ngừng chạy chứ?” Đôi mắt Kỷ Nhan nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi câu này. Tôi đương nhiên không biết, chung quy không có khả năng nói Liên Phú Hoa là đang luyện tập chứ, thế này không khỏi có chút quá gượng gạo.
“Mặt khác, lúc đó cậu ta cướp điện thoại di động của cậu còn gọi cậu đuổi theo cậu ta, điều này cũng rất kỳ quái nha, dưới tình huống thế này phỏng chừng cậu ta đã gần đến cực hạn rồi, nhưng vẫn có thể chạy nhanh thế.” Kỷ Nhan tiếp tục nói, cậu ấy quen với việc lần lượt liệt kê ra tất cả các vấn đề, như vậy mới có thể giải quyết mạch lạc. Tôi cùng cậu ấy suy nghĩ một hồi, vẫn không có đầu mối nào. Nhưng rất nhanh, một nạn nhân khác cũng được phát hiện, chết với cùng triệu chứng —— Chết vì mệt. Xem ra Liên Phú Hoa không phải nạn nhân duy nhất.
Vào ban đêm, Kỷ Nhan nhận được cuốn băng ghi hình, thà nói là cậu ấy nhận được, chẳng bằng nói là cảnh sát cho, cuốn băng thu được khi phát hiện nạn nhân đầu tiên. Tôi và Kỷ Nhan ngồi xuống cùng nhau xem.
Hình ảnh rất tối, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng. Tựa hồ ở một chỗ cực kỳ trống trải, thời tiết rất u ám, bốn phía đều là đá vụn và cát đá màu đen. Còn có một đường băng màu trắng, mặt đất vô cùng đơn sơ cũng rất lởm chởm, nhưng miễn cưỡng có thể xem như là đường băng đi. Trên đường băng có một người đang chạy bộ, tựa hồ là một chàng trai trẻ tuổi. Cậu ta nhìn qua rất mệt nhọc, nhưng vẫn liều mạng chạy, qua một hồi, phía trước chàng trai kia, trên đường băng không biết thế nào đã xuất hiện hai máy cắt kim loại, hơn nữa chúng đã bắt đầu khởi động, nhưng người chạy bộ chẳng hề có ý định dừng lại, mặc dù cậu lớn tiếng kêu không, nhưng thân thể lại kỳ quái mà vọt tới.
E rằng hình ảnh giây tiếp theo mới thật sự khiến tôi và Kỷ Nhan hoảng sợ, chàng trai dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua máy cắt kim loại, tiếp theo tựa như động tác chậm thả trở về, thân thể chàng trai như trước nghiêng về phía trước, nhưng bàn chân anh ta lại lưu lại đó, vết thương phun máu tươi ra ngoài, nhưng cậu ta lại đứng dậy, dùng đôi chân bị thương đã mất bàn chân tiếp tục chạy, trên đường băng gồ ghề màu trắng lưu lại một chuỗi dấu ấn hình tròn màu đỏ, mỗi một bước chạy cậu ta đều liều mạng gào một tiếng, cũng không lâu sau, cậu ta gục trên mặt đất, nhưng chân vẫn như cũ động tác ngồi chạy, nhưng càng ngày càng chậm, rốt cuộc, cậu ta không còn cử động nữa.
“Thấy chứ, vẫn tiếp tục chạy, cho đến chết.” Người mặc áo gió bắt đầu xuất hiện trước ống kính nói một câu như vậy. Tựa hồ đã qua xử lý, thanh âm của hắn nghe cứng nhắc lạnh lẽo như người máy vậy.
“Con người cả đời đều nỗ lực chạy về phía trước, vì mục tiêu phía trước, danh lợi tiền tài phụ nữ hoặc tôn nghiêm, dù thế nào vẫn cứ muốn lao đi, cho nên tôi để họ dứt khoát đồng loạt chạy, chỉ cần bạn bắt đầu chạy, bạn sẽ không cách nào ngừng lại, chỉ cần bạn bắt đầu chạy, chân của bạn thân thể của bạn sẽ không thuộc về bạn nữa, dừng lại nghĩa là chết, song cho dù vẫn chạy cũng sẽ chết, trừ phi có người có thể. . . . . . .” Hình ảnh ngừng, thành một mảnh hình bông tuyết.
Kỷ Nhan đứng dậy, tắt TV.
“Thế này nghĩa là gì, là khiêu khích sao?” Tôi tức giận nói, Kỷ Nhan tựa hồ như có điều suy nghĩ.
“Chạy, chạy đến chết, hoặc có người. . . . . . .” Cậu ấy xem chừng đã nghĩ ra vài thứ, song cũng không hoàn toàn.
“Người mặc áo gió này là người điên sao, hoặc đã xem quá nhiều loạt phim《 SAW》? Xem mạng người như không mà bày trò đùa giỡn?”
“Không, hắn không phải đang nói đùa, cũng không phải đang giỡn.” Kỷ Nhan vươn tay trái cắt ngang lời tôi, “Người Gypsy có một loại chú ngữ, có thể cách từ rất xa khống chế thân thể con người, đạo thuật cũng có, dựa vào hình thức thế thân, nhưng người này lại làm cho những người kia không ngừng chạy, cái này có chút không hợp tình lý. Nếu như là cậu bị khống chế mà chạy, cho dù phía trước là vực thẳm hay biển lửa, cậu nói xem cậu sẽ có cảm giác gì?” Kỷ Nhan nhìn về phía tôi.
“Đương nhiên là oán hận, tuyệt vọng, hoặc là sợ chết gì gì đó chứ sao.” Tôi tựa trên sofa không chút suy nghĩ trả lời, đột nhiên nghĩ lại, “Sao cậu lấy tớ làm ví dụ so sánh hả, thật không may mắn.”
Kỷ Nhan cười nói, “Cậu còn đem cuộc gọi tới của tớ cài thành bài Lão Lang Mời Ăn Gà?” Tôi cũng cười cười. Song sau khi cười xong đương nhiên là muốn biết rõ ràng mục đích thực sự của người đàn ông mặc áo gió này. Chúng tôi về tới cảnh đội, tìm hiểu thông tin về nạn nhân thứ hai, người này là một tên trộm, hoặc nói là một kẻ cắp chuyên nghiệp, cực kỳ khó bắt, bởi vì nghe nói tốc độ chạy trốn của hắn không thua gì vận động viên chuyên nghiệp. Đương nhiên, hắn cũng là chết vì vận động quá độ mà mất nước dẫn đến cơ thể nóng lên do đó biến chứng suy thận cấp tính. Nói cách khác, đồng dạng là chạy đến chết.
“Tựa hồ giống với Liên Phú Hoa, người này cũng là một người chạy cực nhanh.” Kỷ Nhan lật xem tài liệu của hắn. Tôi cũng phụ họa vài câu, đúng vậy, trước mắt ngoại trừ chàng trai trẻ trong video bị chém chân, phát hiện hai người chết đều là người có lượng vận động rất cao, hơn nữa rất am hiểu chạy bộ. Đầu mối cũng không nhiều, về phần cuộn băng nọ tựa hồ tạm thời đã nhìn không ra bất kỳ manh mối gì, cả bối cảnh tựa hồ là đang giải đất hẻo lánh nào đó ở ngoại ô, cho dù tìm được phỏng chừng người cũng đã sớm chạy. Bảng hiệu của máy cắt kim loại thì thấy rõ ràng, vấn đề loại máy móc này vô cùng thông dụng, bất luận kẻ nào chỉ cần có tiền là có thể mua được. Song nói đi cũng phải nói lại, đầu năm nay ngay cả hàng không mẫu hạm đều có thể mua, thật đúng là không biết có cái gì tiền không mua được không.
Xem ra, chúng ta chỉ có thể ôm cây đợi thỏ, chờ hắn tiếp tục thao túng người ta như tượng gỗ để nạn nhân chạy không ngừng. Dù sao là cuối tuần, tôi hiển nhiên theo cậu ấy, lúc giữa trưa, hai người tùy tiện mua chút bánh mỳ thức uống coi như cơm trưa.
“Cậu nói xem chú ngữ kia là gì?” Chúng tôi đứng trên đường cái ánh mặt trời sáng lạn, tôi uống coke hỏi cậu ấy, Kỷ Nhan nuốt vào ngụm bánh mỳ, bắt đầu giải thích cho tôi.
“Tộc người này cực kỳ cổ xưa thần bí, họ lại vô cùng nhỏ yếu, trôi dạt khắp nơi, nghe nói thần thương cảm cho họ, đã dạy người Gypsy sử dụng ma pháp, kỳ thật chính là chú ngữ, kể cả thuật đọc tâm đơn giản, cùng bói toán. Nhưng mà, cũng chính là có một nhóm nhỏ trong đó lợi dụng chú ngữ khống chế con người, người Gypsy không sử dụng giới thể của ma pháp, cũng chính là máu và khế ước, cho nên họ cần dựa vào quả cầu thủy tinh hoặc thẻ bài các loại làm công cụ trợ giúp để thực hiện. Từ rất sớm đã có người Gypsy dựa vào sử dụng hắc thủy tinh để khống chế người khác, trở thành con rối. Do đó tớ nói lần này có hơi giống, nhưng tớ thủy chung không rõ mục đích của người đó, còn nữa, ma pháp sư của Gypsy bình thường không cách nào giải được, trừ phi kẻ làm phép chết đi. Mà theo ý của video hình như có phương pháp nào đó có thể cho người ta ngừng chạy, đây mới là trọng điểm nha.”
Tôi tỏ vẻ nghi hoặc có lẽ chỉ là gã điên kia nói đùa, Kỷ Nhan lắc đầu, cậu ấy nói cậu ấy nghĩ người đó không giống như một người tinh thần thất thường, làm như vậy nhất định có mục đích riêng, hơn nữa hắn gửi băng ghi hình cho cục cảnh sát e rằng còn có thể gửi đến đài truyền hình hoặc báo chí, khả năng sẽ làm cho lòng người hoang mang. Kỷ Nhan đề nghị xem kỹ lại băng ghi hình lần nữa, mặc dù tôi đối với màn đứt chân nọ không quá khó chịu, nhưng tốt xấu gì vừa mới ăn xong, tôi không muốn có cảm giác buồn nôn. Nhưng Kỷ Nhan vẫn cứng rắn kéo tôi đi xem.
Không biết lặp lại bao nhiêu lần, tôi cơ hồ thấy chán ghét rồi, nhưng Kỷ Nhan lại trước sau nhìn chằm chằm màn hình, sau đó thỉnh thoảng dừng hình tua ngược lại.
Thình lình, cậu ấy ngừng hình ảnh, chỉ một điểm nhỏ trên góc trái cho tôi thấy, tôi nheo mắt lại nhìn kỹ, hình như là một chiếc phi cơ.
“Chuẩn xác mà nói hẳn là máy bay tập sự.” Kỷ Nhan khẳng định nói, tôi kỳ quái cậu ấy làm sao chắc chắn vậy, cậu ấy nói cho tôi biết, bình thường phi cơ hàng không dân dụng ở độ cao này chúng tôi sẽ không nhìn thấy được, mà cái thành phố này phụ cận ngoại ô có một nhà máy phi cơ công nghiệp quân sự khổng lồ, có xuất hiện máy bay tập sự cũng không kỳ quái, xem thời tiết trong đoạn băng, hẳn là lúc mưa dầm mấy hôm trước. Kỷ Nhan hưng phấn nói cho tôi biết, chỉ cần có thể tra được lộ tuyến bay của máy bay tập sự gần đây, nhất định có thể tìm được nơi trong băng ghi hình. Đương nhiên, chúng tôi phải đi điều tra trước, bởi vì là sản nghiệp công nghiệp quân sự, nói chung không phải dễ nói chuyện lắm, chúng tôi mất rất nhiều công sức mới nghe ngóng được lộ tuyến bay của máy bay tập sự gần đây. Chúng tôi không nói cho cảnh sát, Kỷ Nhan nói mục tiêu cảnh sát hành động vô cùng rêu rao, cho nên mọi chuyện đều là chúng tôi một mình đi làm.
Dựa theo tư liệu thu thập được, chúng tôi chia nhau tìm kiếm, gần tới chiều, rốt cuộc đã phát hiện ngoại thành phía nam đang dựng lên trung tâm đại học thể thao rất phù hợp với hình ảnh trong băng, song lúc chúng tôi chạy tới đó, bởi vì là cuối tuần, tựa hồ trên công trường rất vắng vẻ, quả nhiên, chúng tôi thấy được đường băng, còn có máy cắt kim loại, toàn bộ ăn khớp. Nhưng tôi chung quy cảm thấy sự tình tựa hồ quá thuận lợi. Hơn nữa cả hiện trường thi công vô cùng yên tĩnh, một người cũng không thấy, tử khí trầm trầm, cho dù là cuối tuần cũng nên có vài nhân viên trực chứ, nơi nơi chất đống xi măng cốt thép và cát đá.
“Họ dường như đã đem chuyện xảy ra vứt cả sau đầu rồi.” Kỷ Nhan kỳ quái nhìn một mảnh cát bên cạnh, nắm xẻng đang cắm trên cát lên. Tôi hô to vài tiếng có ai không, nhưng đáp lại tôi chỉ có tiếng vang xa xa vọng lại. Ở cách đó không xa, có rất nhiều dấu chân hỗn loạn, tôi và Kỷ Nhan quyết định theo dấu chân tìm xem. Dấu chân mặc dù loạn, nhưng vẫn kéo dài đến thật xa, nhìn ra được có một nhóm người lớn, trên mặt đất còn có rất nhiều dấu nôn mửa. Tôi và Kỷ Nhan nhìn nhau một chút, trong lòng tuôn ra một cỗ dự cảm không tốt.
Quả nhiên, sau khi đuổi theo dấu chân mấy trăm thước, chúng tôi đã nhìn thấy.
Tin rằng mọi người đều đã từng xem tư liệu liên quan đến Nam Kinh đại đồ sát, có đôi khi bọn giặc đem những người phải chấp hành xử bắn đưa tới bên tường, sau đó bắn quét tập thể, thi thể tựa như những bó củi, từng chồng từng chồng, đè lên nhau. Hình ảnh hiện tại cũng giống thế, chỉ có điều nhìn không thấy nhiều máu me như vậy, nhưng càng làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Ước chừng hơn một trăm người trang phục công nhân, mỗi người mặt trắng như tờ giấy, có người miệng sùi bọt mép, ngã vào bên tường, hơn nữa cũng đều đã chết, nhưng thi thể cư nhiên vẫn ấm áp. Chồng chất lên nhau, hình thành một đám thi thể chất đống lớn nhỏ không đồng nhất. Nhưng rất kỳ quái, trên trán phần lớn thi thể đều có vết trầy xước hoặc nhiều hoặc ít, đều sưng đỏ lên.
Chúng tôi đang chuẩn bị gọi điện, nhưng từ góc tường chậm rãi xuất hiện một chiếc xe lăn. Người đàn ông ngồi phía trên đội mũ trùm mặc áo gió.
“Xem ra ngươi đã phát hiện máy bay ta cố ý quay lại trong băng ghi hình nhỉ.” Thanh âm của gã không còn khó nghe như trong băng nữa, mang theo từ tính lại cực kỳ âm trầm. Kỷ Nhan không nói gì, chỉ vào thi thể.
“Ngươi làm?”
Người xe lăn tháo mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặt cơ hồ tàn khuyết không đầy đủ, tóc của gã đã rụng sạch, con mắt bên trái hoàn toàn bị thịt non xấu xí mọc từ vết thương trên trán rũ xuống che phủ, mũi ưng thật lớn lệch sang bên, trên môi chỉ còn lại một phần ba, không che được lợi màu đỏ thịt và hàm răng vỡ chỉ còn lại vài cái, trên má phải còn có vết sẹo rất rõ ràng. Gã tựa hồ bị thương tổn rất nghiêm trọng. Gã hơi nở nụ cười, tạm thời gọi là cười đi, sợ rằng trên thế giới không có nụ cười nào khó nhìn và ghê tởm hơn nó nữa.
Tiếp theo gã lắc đầu.
“Không phải ta giết họ, chỉ là để họ chạy thôi. Ngươi tới chậm, vài phút trước còn có thể nhìn thấy cảnh tượng mấy trăm người liều mạng chạy, đẹp mắt xiết bao nha, mặc dù phía trước có trở ngại như bức tường này đi nữa, họ cũng gắng gượng chạy, mặc dù Trung Quốc có câu tục ngữ ‘Không đụng tường nam không quay đầu lại’ song tựa hồ vừa rồi áp dụng cũng không hợp lắm.” Nói xong, gã khó có thể nhịn được lại cười ha hả, bởi vì không có môi, tiếng cười của gã như quạt gió rò khí, hồng hộc hồng hộc.
(Tiêu: Tường nam chỉ tường xây làm bình phong ở cổng. Cổng của người Trung Quốc bình thường đều xây hướng về phía nam, thời trước ngoài cửa lớn những nhà có địa vị, có thế lực đều có tường bình phong, cho nên ra cửa phải rẽ trái hoặc phải mới đi được, đi thẳng khảng định đụng tường nam! Ẩn dụ hành vi cố chấp của người nào đó.)
Trong đầu tôi và Kỷ Nhan sợ rằng đang đồng loạt xuất hiện hình ảnh thế này, hơn trăm người chen chúc cùng một chỗ, liều mạng hướng tường đánh tới, họ không muốn, nhưng thân thể lại không nghe điều khiển, liền giống như con ruồi nhìn không thấy thủy tinh, hết lần này tới lần khác lao đầu vào thế giới trong suốt, mãi đến khi khí tuyệt bỏ mình.
“Ngươi tới cùng muốn làm gì? Đùa bỡn người ta vui lắm sao?” Tôi nhìn ra được Kỷ Nhan đang một mực kiềm chế, nhưng đôi mắt cậu ấy đã đỏ ngầu, môi cũng trở nên đỏ tươi, cả người như một con sư tử tức giận, nhìn trúng con mồi đang muốn tấn công. Quái nhân xe lăn có chút cảnh giác, thu hồi nụ cười, đẩy xe lăn hướng về phía sau vài cái.
“Ta từng là một vận động viên thiên tài, là một người yêu chạy bộ, nếu không phải vì tai nạn xe chết tiệt kia, không phải vì tránh cái tên ngu xuẩn phản ứng trì độn không biết chạy tránh kia, ta sẽ không phải thành như bây giờ, nói không chừng đến Olympic sẽ không phải là Lưu Phi mà là ta! Sau tai nạn xe ta phá sản, hơn nữa nửa người dưới liệt vĩnh viễn, ta cũng từng nghĩ tới tự sát, nhưng mà, ông trời công bằng, lúc ta đang rơi dưới đáy cốc, thần lực đã xuất hiện, ta có được thứ gì đó màu đen như đá mi ca vậy.” Nói xong, gã từ trong túi móc ra một khối tinh thể màu đen phát ra ánh sáng u ám cỡ bằng bàn tay, bên cạnh tinh thể cư nhiên nổi lên tầng sương đen cực dày. Song rất nhanh gã lại cất vào.
“Ta đã có được thần lực, đúng vậy, ta có thể khống chế đôi chân của con người, ta có thể cho họ không ngừng chay đến chết, trừ phi mất đi hai chân, ngươi cũng xem video rồi đó, mặc dù mất bàn chân, người đó vẫn chạy về phía trước, đối với một người không cách nào chạy được nữa, còn có gì so với nhìn một đám ngốc chạy có thể khiến người ta hưng phấn và vui vẻ bằng chứ?” Mặt gã co rúm, nhìn ra được rất muốn cười, nhưng đang nhịn xuống.
“Ngươi dùng băng ghi hình đơn giản muốn dẫn bọn ta tới đây, rốt cuộc có mục đích gì?” Tôi lớn tiếng chất vấn gã, quái nhân khinh thường liếc nhìn tôi, vươn ngón tay như cành khô chỉ Kỷ Nhan.
“Ta chỉ muốn cậu ta, không liên quan đến ngươi.”
Kỷ Nhan nghe xong giật mình nói: “Ta không quen ngươi.”
“Đúng vậy, ta và ngươi cũng không quen, một người đàn ông nói cho ta biết, chỉ cần ta dụ ngươi đến đây rồi giết chết, ta có thể nhận càng nhiều thần lực.”
Đàn ông? Rốt cuộc là ai?
“Được rồi, nói nhảm xong rồi, chúng ta bắt đầu chơi chút nhé.” Quái nhân chỉ tay về phía tôi, “Kỳ thật ta có thể giết ngươi, song ta luôn muốn chơi trò chơi mới thú vị, cứ thế cho hai ngươi chạy chết không thú vị, thằng bốn mắt này là bạn tốt của ngươi nhỉ, hiện giờ ta để nó chạy, ta nói rồi, muốn loại bỏ lời nguyền này, chỉ cần người khác chạy vượt qua được nó, vậy lời nguyền tự nhiên sẽ rơi xuống trên người kia. Các ngươi là bạn tốt, hai người chỉ có thể sống một, lựa chọn kỹ đi nhé, hơn nữa ngươi tốt nhất nên nhanh lên, ta thấy thân thể của thằng bốn mắt này mà chạy 10 phút thôi đã tắt thở rồi, hahaha.” Gã vừa dứt lời, tôi cảm giác chân mình đã không còn tri giác nữa, bắt đầu tự động chạy, hơn nữa chạy về phía đường băng. Kỷ Nhan cùng quái nhân cách tôi càng ngày càng xa, tôi chỉ có thể nhìn, lại không nghe được họ nói chuyện, tốc độ chạy càng lúc càng nhanh, mới đầu tôi còn có thể chống đỡ, nhưng thở hồng hộc khiến cho lượng lớn không khí lạnh nhanh chóng tràn vào trong phổi tôi, cổ họng cuống phổi tôi như nghẹn một khối băng vừa sắc bén vừa góc cạnh, nhưng thân thể lại nóng muốn chết, con mắt cũng bắt đầu sung huyết, tầm nhìn phía trước bắt đầu hẹp lại. Từ phần eo trở xuống đùi bắt đầu chuột rút, nhưng vẫn như cũ lắc lư kịch liệt, mỗi một phần cơ thể trên người phảng phất như bị kim đâm, mỗi lần đung đến đều sinh ra đau nhức. Cả thân thể phảng phất như đang bốc hơi không ngừng vậy, như thiêu như đốt.
Chân phải tôi đã không thuộc về mình, bình thường tôi tuyệt đối chạy không được loại tốc độ này, xem ra quái nhân chẳng những có thể khiến người ta chạy, thâm chí còn có thể khống chế tốc độ. Thần trí bắt đầu không rõ ràng lắm, đại khái vài phút sau, khi tôi sắp mất ý thức, tôi cảm giác có cái gì đó vụt qua tôi, tiếp theo liền bất tỉnh. Song khi tôi tỉnh dậy, bản thân lại nằm trên đường băng, Kỷ Nhan đang lấy ngón tay chấm nước vẽ lung tung trên môi tôi.
Hửm? Sao tôi không chạy nữa chứ? Hơn nữa Kỷ Nhan cũng không chạy nha. Kỷ Nhan thấy tôi tỉnh dậy, cười chỉ xa xa, quái nhân vốn ngồi xe lăn kia cư nhiên đang chạy như bay phía trước!
“Thế mới ngốc, tớ vốn định dựa vào giết kẻ làm phép để phá trừ chú ngữ, nhưng gã cư nhiên nhảy dựng lên bắt đầu chạy, cũng nói với tớ mình có thể khiến kẻ khác chạy đương nhiên cũng có thể khiến thân thể gã chạy. Tớ hiển nhiên đuổi theo gã, gã thỉnh thoảng quay đầu lại cười nhạo tớ ngu, nhưng không ngờ tầm nhìn mắt trái gã không tốt, cư nhiên từ bên cạnh cậu chạy tới. Kết quả dựa theo lời gã, lời nguyền đã rơi xuống trên người chính gã, cậu sẽ không sao nữa đâu.” Thật là kết cục mang tính hài kịch, song tôi cũng biết, tại sao Liên Phú Hoa muốn cướp di động của tôi, tại sao chỉ có hai người chạy nhanh nhất đã chết, vì không ai có thể đuổi kịp họ.
“Song, còn có việc chưa rõ ràng.” Kỷ Nhan đứng dậy, đi tới bên cần cẩu của công trường, lấy ra một thùng xăng đến đường băng, sau đó châm một điếu thuốc lá, đứng đó nhìn người chạy bộ.
“Nói cho tôi biết, người đó là ai.” Kỷ Nhan hút mạnh điếu thuốc, ánh lửa lập lòe. Quái nhân thống khổ gào lên.
“Y là một người đàn ông cao lớn tóc trắng mang kính đen, trên vai còn đậu một con vật bộ dáng rất quái lạ có chút giống con tằm. Ta thật sự không biết y là ai, ngươi tha cho ta, ta sai rồi!” Thanh âm của gã đã mơ hồ không rõ nữa, thở dốc dữ dội.
Kỷ Nhan nghe xong, sắc mặt thay đổi, nhưng người này tiếp tục gào thét buông tha cho gã.
“Ngươi muốn ta làm thế nào? Là muốn ta giết ngươi, hay tìm cho ngươi một thế thân? Coi như xong, ngươi cứ chậm rãi chạy đi, hưởng thụ chút, dù sao ngươi thích chạy bộ mà.” Nói xong, đứng dậy, dìu tôi rồi đi, chờ đi một đoạn, lúc quái nhân chạy đến chỗ bình xăng, Kỷ Nhan bắn điếu thuốc lá ra, đường băng lập tức bốc cháy dữ dội.
“Dùng nghiệt hỏa địa ngục gột rửa tội của ngươi.” Kỷ Nhan trầm thấp nói một câu, tôi nhìn thấy quái nhân lập tức bốc cháy, như người lửa tiếp tục chạy, đồng thời phát ra tiếng kêu đau đớn quái dị, song không lâu sau, gã liền nằm xuống, bất động. Tôi không đành lòng nhìn tiếp, nghiêng đầu.
Chúng tôi nhặt thứ đồ màu đen hình dạng đá mi ca còn sót lại trên mặt đất, song tay Kỷ Nhan vừa chạm vào, vật kia tựa như băng gặp lửa mà tan biến.
“Rốt cuộc là cái gì?” Tôi thấy cậu ấy ngây người cả buổi, hỏi câu này, song Kỷ Nhan không trả lời tôi, chỉ nói câu đi thôi, trở về bàn lại. Trên đường Kỷ Nhan nói, mặc dù thiêu cháy người nọ là để siêu độ mà hoàn trả tội nghiệt, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Kỷ Nhan tự tay giết người, trong lòng cũng vô cùng khó chịu. Tôi an ủi cậu ấy vài câu, nhưng Kỷ Nhan như trước mặt mũi rầu rĩ, tôi biết cậu ấy còn suy nghĩ về khối nhỏ màu đen và người đàn ông tóc trắng kia.

Chọn tập
Bình luận