(Tiêu: Đản đây nghĩa là nói láo.)
Người trên thế giới này cơ hồ đều đã từng nói dối. Nhất là người trưởng thành, chỉ khác ở chỗ quyết định nói nhiều hay ít thôi, mặc dù là người câm, cũng có thể gạt người. Chẳng qua để không bị hắn lừa thật đúng là không dễ dàng, bởi vì nói dối chưa chắc phải dựa vào miệng, mặt khác, có vài lời nói dối kỳ thật cũng chưa chắc sẽ bị người ta chán ghét, có đôi khi ngược lại có chút gia vị giải trí.
Do đó mọi người định ngày 1 tháng 4 làm ngày nói dối, trong ngày này, mọi người có thể buông ra những lời nói dối thỏa thích, tiền đề là đừng tạo thành phiền toái quá lớn. Khi người bị lừa nổi giận đùng đùng tìm được bạn hoặc thậm chí muốn xắn tay áo bắt đầu động thủ, bạn có thể không chút hoang mang chỉ lịch, sau đó tặng hắn một cái mỉm cười, hắn cũng sẽ hiểu ý cười cười, có lẽ còn có thể tính toán đi lừa người khác.
Đồng sự của tôi Tiểu Lý, chính là một người như vậy, cậu ta có hai sở thích. Một là nói dối, hoặc có thể nói là mạnh miệng, cũng có thể gọi là ba hoa. Song phần lớn là vô cùng thiện ý và tiếu lâm. Công tác của ban biên tập vô cùng nặng nề, bởi cậu ấy mà mọi người có thể tạm thời thả lỏng chút, ôm thái độ thoải mái xem cậu ấy biểu diễn, cậu ấy cũng rất thích như vậy, mặc dù thỉnh thoảng sẽ bị cậu ấy lừa gạt một chút, nhưng ngẫm lại tính cách của cậu ta, nên cũng thôi.
Về phần sở thích thứ hai, chính là Tiểu Lý ăn cực kỳ tốt, cậu ấy thường xuyên khoe khoang rằng, bốn chân, chỉ không ăn bàn, hai chân, chỉ không ăn cha mẹ. Hơn nữa càng thích món dân dã và một ít thức ăn cực kỳ cổ quái hiếm lạ, như côn trùng các loại, cậu ta còn thường xuyên oán giận với tôi, nói thành phố này không cởi mở với ẩm thực lắm, cư nhiên không có ruồi và giòi chiên. Tôi lau mồ hôi trên trán cũng đành phải cười xòa gật đầu xưng phải.
Đó là Tiểu Lý, một người thích nói đùa, nhưng tôi phát hiện hôm nay cậu ta lại đùa với tôi một trò không nhỏ.
Có đôi khi một vài lời nói đối mà chúng ta không được nói.
Khi tôi ngồi hơn hai giờ ô tô bất chấp gió lớn chạy tới phòng giáo dục, lại được báo người ta căn bản không có việc gì cần tìm tôi. Trở về tòa soạn, phát hiện đồng nghiệp có nhiều người sắc mặt giận dữ. Vừa hỏi mới biết, cư nhiên đều bị Tiểu Lý lừa.
Hôm nay là ngày cá tháng tư, dựa theo cá tính của cậu ấy việc này tựa hồ cũng là theo lý thường phải làm, nhưng lại mang đến cho mọi người phiền toái quá lớn.
Rốt cuộc, Tiểu Lý xuất hiện, có chút sợ hãi, cũng có chút mệt mỏi, túi mắt như mới mọc nấm hương, nặng trĩu treo dưới mí mắt, môi khô nứt ghê gớm, trên khuôn mặt ngựa gầy dài cũng không nhiều huyết sắc lắm. Cậu ta thường xuyên thức đêm, mặc dù đã khuyên cậu ta vài lần, nhưng vẫn như cũ không thay đổi.
Khi mọi người chất vấn cậu ta, Tiểu Lý lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc.
“Không có mà, tôi dự định hôm nay đùa các anh, nhưng những lời này tôi chưa từng nói mà, tôi cũng không gọi Âu Dương đến đó, tuyệt đối không có.” Cậu ta cơ hồ sắp phát khóc, trong lòng tôi cảm thấy buồn bực, Tiểu Lý tuyệt đối không phải loại người làm mà chối, nhưng tôi ở trong điện thoại rõ ràng nghe được tiếng của cậu ấy.
Nhưng mọi người căn bản không tin, đối với lời của Tiểu Lý, bị cho rằng là nói xạo, ngược lại khơi dậy tức giận còn lớn hơn. Tôi vội vàng kéo cậu ấy khỏi phòng làm việc, hai người đi tới hành lang.
Tiểu Lý tủi thân cúi đầu, buồn bực hút thuốc.
“Nhưng mà tối qua tôi ở trong điện thoại rõ ràng nghe được giọng cậu, mặc dù tôi từng nghi ngờ, nhưng cậu thế thốt nói là sự thật, còn nói vô cùng khẩn cấp.” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Lý hỏi.
Bởi vì đại đa số mọi người khi nói dối, mắt sẽ chuyển hướng nghiêng lên trên.
Tiểu Lý không có, nhưng cũng chưa chắc đã chứng tỏ cậu ta nói thật.
“Tuyệt đối không có, hôm qua em về nhà liền ngủ, thức dậy đã đến tòa soạn. Âu Dương, anh phải tin em, mặc dù em bình thường thích nói giỡn, nhưng anh cũng biết em sẽ không khiến mọi người chật vật như vậy!” Cậu ấy có chút kích động, nắm bả vai tôi. Tôi đột nhiên chú ý tới hàm răng của cậu ấy.
Hàm răng Tiểu Lý rất trắng, xem như trường hợp đặc biệt trong những người đang hút thuốc lá.
Song cũng chính vì hàm răng chỉnh tề trắng lóa này, tôi mới nhìn rất rõ ràng. Giữa hàm răng của cậu ấy, cư nhiên xen lẫn một sợi thịt đặc biệt đỏ tươi.
Đó tuyệt đối không phải sợi thịt bình thường, tôi không biết tại sao mình lại có loại ý nghĩ này, có lẽ, ở lâu cùng đám Kỷ Nhan, đầu cũng có chút hỗn loạn, nhưng tôi quả thực cảm thấy sợi thịt kia nhìn rất khó chịu.
Tiểu Lý giải thích lần nữa, mọi người cũng tha thứ cho cậu ấy, song mọi chuyện cũng chưa chấm dứt, tan ca Tiểu Lý đột nhiên kéo tôi lại, mà tôi vừa vặn cũng muốn tìm cậu ấy nói chuyện.
Bởi vì hôm nay biểu hiện của cậu ấy quá khác thường.
Trước đó tôi đã nói, Tiểu Lý giống như thuốc bôi trơn của phòng làm việc, muốn cậu ấy một giờ không cười không nói lời nào tuyệt đối sẽ khiến cậu ấy buồn chết, nhưng cả ngày nay, Tiểu Lý cư nhiên một câu cũng không nói, cũng không có biểu cảm gì, phàm là chỉ dựa vào gật đầu lắc đầu để ứng phó, mọi người tưởng rằng cậu ấy vì chuyện sáng này mà áy náy, nhưng tôi lại cảm thấy không phải vì chuyện đó.
“Đến tột cùng là làm sao vậy?” Tôi nhìn Tiểu Lý khó hiểu hỏi, Tiểu Lý mím chặt môi, tôi nhìn ra cậu ấy cố ý, bởi vì môi dưới cơ hồ bị răng cắn chảy máu.
Cậu ấy ra sức lắc đầu, có vẻ vô cùng thống khổ, nhưng vẫn không nói lời nào, rốt cuộc, cậu ấy hình như nghĩ tới gì đó, tìm một tờ giấy trắng. Điểm ấy tôi cũng nghĩ tới rồi, vì vậy tôi nói, cậu ấy viết.
Để tiện cho mọi người đọc, tôi sẽ dùng giọng điệu của Tiểu Lý viết xuống.
“Anh biết tính em mà, thích ăn bậy, mặc dù thỉnh thoảng cũng từng mắc chút bệnh nhỏ, nhưng phần lớn không có chuyện gì xảy ra, nhưng lần này thân thể hình như đã xảy ra chuyện.
Vào tối qua, em một mình tan ca về nhà, trời tối rất nhanh, con đường kia cực kỳ hẹp, mà em đang tính đến chỗ ăn tối, đúng lúc này, em nhìn thấy bên cạnh góc tường xuất hiện một khuôn mặt người, ngay bên cạnh em.
Em nghiêng mặt nhìn lại, nói thế nào nhỉ, đó là khuôn mặt cực kỳ cổ quái, phảng phất như mang đủ loại biểu cảm của con người, hỉ nộ ái ố đều có, ngũ quan tựa như gỗ xếp bị trẻ con xáo trộn, cũng tựa như tượng tò he bị nhúng nước vậy, phảng phất như tất cả mọi thứ đều xoắn vào nhau. Nhưng em có thể rõ ràng nhìn thấy miệng của hắn.
Quên nói, đó là khuôn mặt của nam giới, ước chừng 40 tuổi. Bởi vì sắc trời rất tối, em chỉ có thể nhìn thấy mặt của hắn xuất hiện trước trên tường rào, tường rào kia cao khoảng một thước, nếu em đứng trong đó, đại khái cũng chỉ lộ ra khuôn mặt.
Môi hắn rất dày, nhưng rất đoan chính, rất tái nhợt, nhưng cũng không bằng răng hắn.
Khi hắn hé môi, hàm răng kia tựa như hủ cốt bắt đầu cao thấp dao động, phát ra một tràn tiếng cười khanh khách, ngày đó nhiệt độ không thấp, nhưng em nhịn không được rùng mình.
Hơn nữa kỳ quái chính là, hắn cư nhiên đang đi phía trước cực nhanh chạy đi, nhưng khuôn mặt vẫn quay về phía em.
Em cơ hồ quên hỏi hắn là ai, nhưng quái nhân kia lại chủ động nói chuyện, thanh âm rất cổ quái, cùng diện mạo hắn vô cùng không thích hợp, khi đó từng đợt thanh âm lanh lảnh như con gái.
‘Hôm nay thời tiết rất xấu, mưa to gió lớn.’ Em nhịn không được cười, ngày đó rõ ràng là ánh dương rực rỡ, rất ít khi cuối tháng ba mà nhiệt độ gần 30 độ, mà người này lại bảo mưa to gió lớn, đây chẳng phải so với em bình thường còn khôi hài hơn sao.
Em đương nhiên trào phúng hắn, nhưng người nọ chẳng chút để tâm, như trước khanh khách cười, tiếp tục bảo.
‘Ngươi là một cô gái, cô gái rất đẹp.’ Câu này càng khiến em kinh ngạc, thậm chí khiến em có chút chán ghét người này. Em mặc dù không cao lớn thô kệch, cũng chưa đến nỗi bị người ta hiểu lầm thành nữ giới, em đột nhiên cảm thấy quái nhân kia đần độn vô vị, có lẽ em cũng thích nói đùa, nhưng em sẽ không đùa nhàm chán thế, vì vậy em muốn bước nhanh rời đi.
Nhưng mặt người vẫn tiếp tục nói, lần này lại làm em giật mình không thôi.
‘Ăn thịt ta, mày có thể thành ta, uống máu ta, mày không thể nói thật.’ Hắn không cười, mà đổi thành vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói, hơn nữa một đôi mắt như mắt mèo phát ra lục quang nhìn chằm chằm em. Rốt cuộc, em nhịn không được nữa, trong miệng mắng gã điên rồi rời khỏi con phố hẹp, cùng quái nhân kia.
Một câu cuối cùng trước sau mãi quanh quẩn bên tai em, tựa hồ bất kể em đã đi thật xa, câu ‘Ăn thịt ta, mày có thể thành ta, uống máu ta, mày không thể nói thật.’ cứ phảng phất như đang nói bên tai em vậy.
Không biết đi bao xa, em cư nhiên phát hiện mình lạc đường, em cư nhiên bị lạc phương hướng ngay trên con đường em đã quen đi mấy năm nay.
Nhưng sự thật chính là như thế, chỗ xa lạ này về căn bản em không nhận ra, hơn nữa một ngọn đèn cũng không có, bốn góc phố đều là nhà lầu lạnh lẽo và gạch đá xây thành cao vút. Em cơ hồ phân không rõ được phương hướng của con đường phía trước, không thể làm gì khác hơn là tạm thời đứng tại chỗ. Em còn lấy di động ra muốn bấm gọi, nhưng lại hiển thị không có tín hiệu.
Khi đó, đã hơn mười giờ tối, em cư nhiên bất tri bất giác đã đi mấy tiếng.
May mắn, phía trước cách đó không xa tựa hồ có vài ngọn đèn yếu ớt. Vừa qua đó nhìn, cư nhiên là một quán nhỏ, chỉ có một người, một quầy, một bàn, một ghế.
Người là một cụ già, nhìn không rõ mặt lắm, cong lưng, mặc áo khoác lam bố dày, giày vải đầu tròn màu đen, cầm đũa gỗ dài từng ngụm gắp mì trong tô.
Bếp kiểu bếp lò, là loại rất đơn sơ, trong ấn tượng của em bà nội ở quê thường sử dụng, khuyết điểm là khói rất lớn.
Bàn là loại bàn gỗ đơn sơ, ngăn nắp, mặt trên còn có gờ ráp, cư nhiên còn chưa có nước sơn đánh bóng, màu xám trắng, tựa hồ đã có chút tuổi.
Ghế đương nhiên cũng là ghế gỗ, song coi như rắn chắc.
Đây là quán nhỏ mặt tiền, song chỗ vắng vẻ như thế còn buôn bán được sao, may mắn, em cũng coi như vào ủng hộ ông ấy, bởi vì khi đó bụng em đã rất đói, hơn nữa nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, ăn nóng ấm bụng cũng tốt.
Em hỏi ông cụ có thức ăn gì, ông ấy cư nhiên cười rộ lên hỏi lại em.
‘Không biết ngài muốn ăn gì đây? Cậu chỉ cần muốn, tôi đều có thể làm ra được.’ Lời ông cụ nói rất kiên định, không giống như nói đùa, nhưng thế này dường như thổi phồng quá lớn. Em nhìn một lượt, trong quán đơn sơ cũng không có vật liệu gì đặc biệt, cùng sạp hàng ven đường bình thường không khác biệt mấy.
Em cười cười, nói với ông cụ tùy tiện gọi chút món, ăn ngon là được.
‘Ăn ngon sao? Rất đơn giản.’ Ông cụ lại cười cười, xoay người rời đi.
Không lâu, em ngửi được một luồng hương thơm kỳ lạ, em dám đánh cuộc, cả đời em đây, không thậm chí cả anh đều tuyệt đối chưa từng ngửi qua loại mùi thơm này. Đồ em ăn cũng không ít, nhưng vắt hết óc cũng không biết đó là thịt gì. Trong mùi thịt cư nhiên xen lẫn một loại mùi vị vô cùng nguyên thủy, tràn ngập lực hấp dẫn, giống như mùi hương của cơ thể thiếu nữ vậy, hoặc như thức ăn bên mép người đói khát phát ra mùi hương vậy.
Rốt cuộc, dưới sự chờ đợi của em, ông cụ đem một chén tráng men lớn bốc hơi nóng bưng lên, hơi nóng phả vào mặt em, em như trước không cách nào nhìn rõ bộ dáng của ông cụ.
‘Ăn đi, cậu chắc chắn sẽ hài lòng.” Ông cụ lạnh lùng nói, sau đó tiếp tục bận rộn.
Thịt trong bát đỏ tươi, là bát canh thịt, phía trên rắc chút hành băm và sợi gừng non. Em đầy một muỗng thịt, bỏ vào miệng.
Đó là loại mùi vị khó có thể miêu tả, vô cùng tươi ngon non mềm, phảng phất như thịt cũng không qua răng, trực tiếp theo lưỡi trượt vào cổ họng, trực tiếp tiến tới thực quản đi vào trong dạ dày vậy. Hơn nữa mùi thơm của thịt phảng phất như đang khuếch tán ra toàn cơ thể, nhằm phía ót, nhất thời đói khát mệt nhọc rét lạnh đều quét sạch. Em giống như đứa trẻ đói bụng đã mấy ngày, thoáng cái vét sạch bát canh thịt, một chút cũng không sót lại.
Nhưng mà, ăn xong em liền hối hận, em thậm chí hận không thể nhổ hắn ra!” Khi tôi tiếp nhận tờ giấy kia, lại nhìn thấy Tiểu Lý viết là “hắn” chứ không phải “nó”, tôi thầm nghĩ có lẽ cậu ấy viết sai rồi, tôi nhìn Tiểu Lý, bộ dáng cậu ấy có chút kích động, chữ viết cũng bắt đầu nguệch ngoạc, đây cũng không phải là Tiểu Lý ngày thường tôi biết.
“Khi em ngẩng đầu, chuẩn bị trả tiền, ông cụ đưa lưng về phía em lắc lắc tay.
‘Cậu đã giao chuyển sổ nợ rồi, tôi thậm chí còn muốn quỳ xuống cảm tạ cậu, bởi vì cậu rốt cuộc đã giúp tôi giải thoát.’ Ông cụ kia tựa hồ rất vui vẻ, một câu nói cư nhiên bị tiếng cười của mình ngắt quãng mấy lần. Khi đó em vô cùng buồn bực, vừa đứng dậy qua đó nhìn, ông cụ cư nhiên vô duyên vô cớ chậm rãi biến mất. Giống như đem một nghiên mực hắt vào trong ao, dần dần hòa tan trong bóng đêm.
Em kỳ quái đi vào trong nhà, nhìn thấy được một thứ.
Là tấm da và một cái đầu.
Những thứ này đều là còn sót lại từ động vật không biết tên mà vừa rồi em ăn hết. Nhưng khi em nhìn thấy, em cơ hồ nhịn không được kịch liệt nôn ra một trận.
Da là da thỏ, em thường ăn thỏ hoang, đương nhiên nhận biết, hơn nữa thỏ hoang này có một cái đầu rất lớn.
Mà đầu, lại là đầu người.
Hơn nữa chính là người cổ quái em vừa gặp ở con phố kia. Mặt của hắn gây ấn tượng quá sâu với em, khuôn mặt kia không ai có thể bắt chước hoặc giống hệt được.
Cả đầu người được để trên mặt đất, mặt đối mặt với em, còn mang theo ý cười, con mắt nheo thành một khe hở hẹp, vui vẻ nhìn em.
Em rất muốn nôn ra thịt mà vừa rồi mình ăn, nhưng vô luận em buồn nôn thế nào, móc họng mình, vẫn nôn không ra, thậm chí em cư nhiên đem cả bữa sáng và bữa trưa của mình phun cả ra.
Khi em nôn hoa cả mắt, dựa vào ghế, đột nhiên nghe thấy được một thanh âm.
Thanh âm mà em không thể quen hơn được, lanh lảnh như con gái, hơn nữa ngay bên tai em, em không dám quay đầu lại, vì trong lòng em biết đó là gì.
‘Nôn không được đâu, thịt này đã dung hợp vào thân thể ngươi rồi, thịt này chính là thịt của ngươi, mỗi một tấc thịt trong da ngươi đều chứa bát canh thịt kia, trừ phi ngươi róc toàn bộ chúng xuống.
Thật sự, thật sự cám ơn ngươi nha.’ Thanh âm bắt đầu chậm rãi biến mất, phảng phất như cách em càng ngày càng xa, rốt cuộc, hồi lâu sau em mới quay đầu.
Nhưng vừa lúc quay đầu sang, hóa ra nó vẫn ngay bên cạnh em.
Đầu người mỉm cười không ngừng nói câu kia ‘Ăn thịt ta, mày có thể thành ta, uống máu ta, mày không thể nói thật.’
Tiếp theo, cũng giống như ông cụ kia, biến mất.
Không biết nằm soài trên mặt đất bao lâu, em mới khiến thân thể cơ hồ kiệt sức của mình gắng gượng khởi động lại.
Mà khi đó, em đi không xa, cư nhiên liền phát hiện nhà mình ngay gần đó, lúc về đến nhà đã gần rạng sáng, ngã xuống giường mặc dù cực kỳ buồn ngủ, nhưng vẫn ngủ không được, kết quả chịu đựng đến sáng đi làm, lại bị các anh báo cho em biết nhiều chuyện như vậy, anh nói em có oan hay không?” Tiểu Lý viết xong tờ này, tôi rốt cuộc đã hiểu sợi thịt vắt trong răng cậu ấy rốt cuộc là gì.
Nhưng cái đó và việc cậu ấy không nói lời nào có liên quan gì?
Rất nhanh, Tiểu Lý chuyển giấy tới.
“Em biết anh muốn hỏi gì, em cũng có thể nói cho anh biết, bởi vì em phát hiện mình không cách nào nói thật nữa, đơn giản nhất cũng không được, lời em vừa ra khỏi miệng cư nhiên mặt mình cũng khống chế không được, nói ra đều là những thứ trái ngược với sự thật và suy nghĩ thật lòng của em, cho nên em dứt khoát im miệng không nói, em biết anh thường xuyên trải qua những chuyện kỳ lạ, cho nên mới nói cho mình anh biết, nếu nói cho người khác, họ không xem em như người điên mà đưa vào bệnh viện tâm thần mới lạ!” Tiểu Lý thấy tôi đọc xong, hai mắt mang theo cầu khẩn nhìn tôi.
Một người có thể nói chuyện, nhưng không cách nào dựa theo suy nghĩ của mình để nói, đó là chuyện đáng sợ và bi ai nhường nào.
Nhưng tôi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, bó tay hết cách. Khi tôi gian nan nói cho Tiểu Lý tôi bất lực, cậu ấy cũng chỉ khổ sở cười.
Cậu ấy thu dọn đồ, đưa tôi tờ giấy cuối cùng.
“Em về trước, ngày mai nói sau.”
Tiểu Lý dần dần biến mất khỏi tầm mắt tôi, nhà cậu ấy cách nhà tôi không xa, đi bộ khoảng 10 phút xuyên qua hai ba con phố là đến. Cho nên tôi dự định đi tra tìm sách có liên quan, có lẽ có thể viết gì đó giúp cho cậu ấy.
Mặc dù đã khuya, hơi lạnh tỏa quanh, nhưng tôi vẫn bọc thảm tìm kiếm bộ sách điển cố này, cùng một ít truyền thuyết dân gian.
Hôm nay là ngày cá tháng tư, vì còn chưa tới 12h. Khi tôi lật xem bộ sách này, đột nhiên nghĩ tới điểm này.
Hẳn sẽ không phải thằng nhóc này một mực gạt tôi chứ, hành động của cậu ấy trước giờ rất tốt. Có khi nào sáng mai cậu ấy sẽ nhảy nhót cười nhạo tôi ngốc không.
Bị lừa tóm lại không phải chuyện gì vẻ vang, tôi bắt đầu do dự, song vẫn tiếp tục tra tìm, rốt cuộc, tôi tìm được một ít đầu mối, nhưng cũng không tin tưởng lắm.
Vì tôi cũng từng nghe qua về thứ này, có khả năng dù sao cũng chỉ là sản phẩm của truyền thuyết qua các thời đại, hiện giờ làm sao có thể còn tồn lưu chứ?
Nhưng nó quá giống với miêu tả của Tiểu Lý. Tôi suy nghĩ chút, mặc kệ, cầm sách đi về phía nhà Tiểu Lý.
Gió bên ngoài rất lớn, nhiệt độ cao liên tiếp mấy ngày nay thoáng cái biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó chính là cuồng phong và nhiệt độ lạnh thấu xương. Tôi quấn vào người, sợ sách bị cuốn đi, đội gió gian nan tới nhà Tiểu Lý.
Nhà cậu ấy ở lầu một, có lẽ đại đa số mọi người lười biếng thích tầng trệt, đỡ đi chút nào hay chút nấy.
Nhưng đèn lại không sáng.
Thậm chí ngay cả cửa cũng không đóng. Tôi không cách nào xác định bên trong có người hay không, hoặc nói chẳng lẽ là trộm vào? Tôi đành phải lặng lẽ đẩy cửa vào. Trong phòng có cổ mùi vị rất ngột ngạt, tôi nhịn không được qua đó mở cửa sổ giúp, đã tới nhà cậu ấy vài lần, đối với bày trí nơi này rất quen thuộc.
Trong phòng rất tối, không có tiếng động gì, xem ra cũng không có trộm, nếu có, trộm phỏng chừng cũng đã chạy, tôi ngờ ngợ nhìn thấy trên sàn nhà ngã một người, nhìn vóc dáng tựa hồ chính là Tiểu Lý, nhưng lại dường như có gì đó không đúng.
Chẳng lẽ bị đâm rồi? Đột nhập vào nhà ăn cướp diễn biến thành đột nhập vào nhà giết người cướp của quyền quyết định thường là ở chủ nhân.
Bảo vệ chỉ để trang trí, mặc dù chúng ta nộp số thuế quản lý tài sản đáng kể, nhưng phát hiện bây giờ nhà cửa được xưng là cao cấp tường đồng vách sắt còn không bằng trước đây mọi người ở chung an toàn vui sướng.
Có lẽ xã hội tiến bộ tất nhiên tạo thành chỉ số giảm với sự vui vẻ và an toàn của mọi người.
Tôi lo cho sự an toàn của Tiểu Lý, thuận tay mở chốt đèn treo trên vách tường.
Nhưng ánh sáng vừa lóe, trong phòng nháy mắt nhìn rõ ràng không sót chút gì, tôi cảm thấy có chút chói mắt, nhưng rất nhanh càng cảm thấy hối hận hơn.
Tôi hối hận đã mở đèn.
Trên mặt đất chính là Tiểu Lý, nghiêm khắc mà nói, hẳn là thi thể của cậu ấy.
Bởi vì đầu Tiểu Lý đã không thấy đâu nữa, tôi chỉ có thể từ quần áo cậu ấy để phân tích là cậu ấy. Nhưng chuyện kỳ dị là trên mặt đất một giọt máu cũng không có, phảng phất như ma-nơ-canh bị lấy đầu vậy.
Tôi cẩn thận bước qua đó, ngồi xổm bên cạnh thi thể. mặt cắt phần đầu rất thô ráp, không giống như dùng dụng cụ sắc bén cắt. Ngược lại như bị cứng rắn xé xuống vậy.
Tôi chợt nhớ trước đó không lâu Tiểu Lý mời tôi ăn vịt quay, cậu ấy cao hứng đến nỗi dùng tay xé đầu vịt xuống, chỗ cổ vịt đứt như kẹo mạch nha, hợp với rất nhiều mẫu thịt dạng sợi, xé cũng xé không sạch được.
Hiện giờ cổ Tiểu Lý chính là như thế. Tôi không nhịn được ai thán một chút, mấy tiếng trước bạn mình còn sống sờ sờ cư nhiên chớp mắt đã nằm trên mặt đất không cách nào nhúc nhích nữa, thậm chí ngay cả đầu cũng không biết chạy đi đâu rồi. Tôi thực nguyện ý tin tưởng đây là một trò đùa ngày cá tháng tư, ít nhất tôi sẽ không khó chịu giống như bây giờ.
Có lẽ chúng tôi đều không thể biết, rốt cuộc là chúng tôi đang sống trong dối trá, hay bản thân sự tồn tại của chúng tôi chính là một sự dối trá.
‘Ăn thịt ta, mày có thể thành ta, uống máu ta, mày không thể nói thật.’
Một câu nói vang lên sau đầu tôi. Đang lúc tôi bối rối cư nhiên đánh rơi sách xuống. Tôi nhìn thấy đầu Tiểu Lý cư nhiên ngay chỗ cửa sổ. Đối diện tôi, khóe miệng hơi nhếch lên.
‘Ăn thịt ta, mày có thể thành ta, uống máu ta, mày không thể nói thật.’
Cậu ấy lại lặp lại lần nữa, nhưng tôi hoang mang người không có thanh đới làm sao nói chuyện, hơn nữa giọng cậu ấy cao nhỏ mà chói tai, giống như móng tay cào trên mặt bảng vậy.
Tôi cơ hồ la thất thanh.
“Tiểu Lý, là cậu sao?”
Mặt Tiểu Lý lộ vẻ thống khổ, nhưng miệng lại nở nụ cười.
“Không phải ta, không phải ta, ta không phải Tiểu Lý, ta không phải ngài” Nói xong câu này, đầu người liền bắt đầu đảo quanh trên bệ cửa sổ.
Tôi kỳ quái nhìn thấy miệng vết thương trên đầu cậu ta không có bất cứ vết máu nào, hơn nữa sợi thịt bị xé rách ra bắt đầu nhanh chóng mấp máy lên.
Giống như một đôi tay vô hình đang nắn đất sét vậy. Mặt sau đầu lâu của cậu ta dần dần hình thành một hình dáng động vật.
Cuối cùng, sự thật ứng với suy nghĩ của tôi, mặt sau đầu cậu ấy cư nhiên mọc thêm một thân thể của thỏ.
Đầu Tiểu Lý lắc hai cái, rồi hướng bệ cửa sổ nhảy xuống, tôi vừa định đuổi theo, nhưng cậu ấy đã không thấy đâu nữa.
Ngoài cửa sổ, Tiểu Lý vẫn quay đầu lại nhìn tôi, nhưng thân thể của cậu ấy tôi không nhìn thấy, cho nên trong mắt tôi, cảm giác như mặt Tiểu Lý đang nhanh chóng rời xa tôi. Bên tai truyền đến một câu cuối cùng của cậu ấy mà tôi nghe được.
“Đừng nói chuyện với em nữa.” Đó là giọng của Tiểu Lý, thanh âm cậu ấy phát ra từ suy nghĩ thật sự.
Khi tôi uể oải trở lại nhà Tiểu Lý, phát hiện thân thể cậu ấy cũng giống như tượng sáp gặp lửa, nhanh chóng hòa tan biến mất. Trên mặt đất chỉ còn lại quyển sách tôi mang đến kia.
Ngoài cửa sổ nổi gió lớn, thổi mở quyển sách, dừng lại một tờ trong đó.
Ngoa thú.
Biệt danh Đản. Mặt người thân thỏ, có thể nói tiếng người. Thích gạt người, nói những lời không thật. Thịt nó ngon, nhưng sau khi ăn thì không cách nào nói thật nữa.
Tôi nhặt sách trên mặt đất lên, cẩn thận lau bụi phía trên, bìa ngoài có mấy chữ to.
《 Tây Nam Hoang Kinh 》.
Tôi không biết còn có thể gặp Tiểu Lý nữa hay không, có lẽ gặp lại, vẫn đừng nên đối thoại với cậu ấy. Tôi cũng không cách nào đoán được cậu ấy hiện giờ đến tột cùng xem như còn sống hay đã chết, bởi vì cậu ấy sẽ một mực đi trong đêm tối, mãi đến khi tìm được người kế tiếp có thể ăn thịt cậu ấy.