Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mỗi Đêm Một Truyện Kinh Dị

Chương 25: Quyết đấu

Tác giả: Vương Vũ Thần
Chọn tập

Có vài người, từ khi sinh ra đã được định là đối thủ, tựa như sư tử con cùng linh dương con trên thảo nguyên, sư tử phải chạy nhanh nhất vượt qua được linh dương mới không bị chết đói, mà linh dương phải chạy nhanh nhất vượt qua được sư tử để tránh trở thành thức ăn no bụng. Cho nên cũng không phải cứ là sư tử thì sẽ quyết định vận mệnh của linh dương, giữa hai con ảnh hưởng lẫn nhau.

Lê Chính và Kỷ Nhan chính là như thế. Từ vụ án hình phạt đóng đinh đến nhà cổ, Lê Chính phảng phất như ma quỷ vậy, gã tựa hồ đối với Kỷ Nhan có cảm giác thù địch trời sinh, nhưng tôi từng hỏi Kỷ Nhan, cậu ấy trước khi sự kiện hình phạt đóng đinh tới giờ chưa hề quen biết người tên Lê Chính này.

Năm mới sắp đến, trong quãng thời gian này mọi người làm chuyện gì cũng vui vẻ, phảng phất như một năm mới có thể gội rửa tất cả những vận khí không vui và xui xẻo trước kia, trên mặt mỗi người đều là vẻ hài lòng, ngay cả ông sếp ngày thường nóng nảy cau có cũng lộ ra nụ cười ít có, nhưng kỳ thật nguyên đán chẳng qua cũng chỉ là một ngày bình thường, đặc biệt đối với vài người mà nói.

Âm huyệt, đó từng là nơi Kỷ Nhan và Tạ Y Đạt lấy đi phản hồn hương, tới tận bây giờ vẫn có thể ngờ ngợ nghe được tiếng gào trầm thấp của linh thể cửu vĩ hồ, sau sự kiện kia, vợ Tạ Y Đạt phái người phong tỏa nơi đó lại, bất luận kẻ nào tiếp cận sau khi cảnh cáo có thể bắn chết, canh gác đều là lính đánh thuê. Thái Y (Vợ Tạ Y Đạt có chứa huyết thống Ấn Độ, xem đêm thứ 6) đem tất cả đồ cổ trước kia đào được kể cả mấy thứ chết ở âm huyệt, đều bán lấy tiền, bạn e rằng khó có thể tưởng được số đó giá trị cỡ nào, tôi chỉ có thể nói phỏng chừng sơ quan, đây tuyệt đối là tài sản bằng mấy trùm ma túy lớn của Nam Mỹ, Thái Y hiện giờ chuyên làm công việc bảo vệ cổ mộ. Nhưng hôm nay cô ấy cư nhiên tới thành phố này, đây là Kỷ Nhan vừa kể cho tôi biết.

“Tất cả thủ vệ biến mất, đúng vậy, tựa như bị bốc hơi vậy, không có tung tích gì, hiện trường chỉ để lại quần áo của họ cùng vũ khí súng ống. Mặc dù lính đánh thuê này không mạnh mẽ giống đội hải quân lục chiến, nhưng đều là chức nghiệp quân nhân, việc này quá khó bề tưởng tượng rồi.” Kỷ Nhan vừa nhìn thấy tôi, đã nói. Bên cạnh là một nữ giới khoảng 30, da mang theo màu đen rám nắng khỏe mạnh, mặc một bộ áo khoác da màu đen cùng quần bó, khuôn mặt sạch sẽ, đôi mắt rất to, mũi rõ ràng khác với người Trung Quốc bình thường, tôi đoán cô ấy chính là Thái Y. Kỳ diệu nhất chính là, ánh mắt của cô ấy là một con màu nâu, một con màu đen.

“Xin chào, tôi tên Thái Y.” Cô ấy thấy tôi tới, đứng dậy, tôi lúc này mới cảm thấy cô ấy cư nhiên cao xấp xỉ với mình.

“Xin chào, tôi tên là Âu Dương Hiên Viên, cô cứ gọi tôi Âu Dương là được.” Tôi và cô ấy bắt tay. Một phen chào hỏi theo lệ xong, chúng tôi vào đề chính. Thái Y còn nói, sau khi phát hiện sự cố xảy ra cô ấy đã xem máy quay theo dõi. Phát hiện là hai người kỳ quái tiến vào căn nhà có giấu âm huyệt kia của Tạ Y Đạt, song một người trong đó nhìn qua cực kỳ cổ quái.

Thái Y đem băng đến, song nhà Kỷ Nhan không chiếu được, chúng tôi không thể làm gì khác hơn là đi tới tòa soạn, nơi đó có máy chiếu phim, vốn là dùng để thu tiết mục, nhưng đã lâu không dùng, ngày thường cũng không ai trông coi, hiện giờ đã có tác dụng.

Ngay đầu hình ảnh, chính là hai người lính gác ở góc quay nghiêng 45 độ.

Hai người đều khá cao lớn, một người tựa hồ là người Mỹ, người kia là người Trung Quốc, bởi vì hắn về sau nói tiếng Trung.

Mới đầu hai người dùng tiếng Anh đơn giản trò chuyện, tựa hồ người Mỹ kia oán giận không có cách nào trở về đón Giáng Sinh, nhưng qua một lát họ liền cùng nhau chỉa súng về phía trước, bắt đầu hô lớn STOP, ngay sau đó họ nổ súng, nhưng từ vẻ kinh ngạc trên mặt hai người đến xem hiển nhiên hai người kia tiếp tục nhích lại gần.

Rốt cuộc, trên hình ảnh xuất hiện một người, người này tôi và Kỷ Nhan đều không thể quen thuộc hơn nữa, tóc trắng, tây trang trắng (chẳng lẽ gã không lạnh sao?) còn có khuôn mặt đeo kính đen luôn mỉm cười kia.

“Lê Chính!” Tôi và Kỷ Nhan đồng thanh hô. Song kế tiếp thứ chúng tôi chứng kiến không cách nào dùng kiến thức hiện có để giải thích được.

Chúng tôi nhìn thấy Lê Chính quay về phía sau phất tay, một người toàn thân bọc áo khoác, đầu đội khăn trùm đi tới, căn bản nhìn không thấy dung mạo, nhưng có một điểm có thể khẳng định, hắn rất cao lớn, bởi vì mặc dù hắn khom lưng, cơ hồ cũng cao giống Lê Chính.

Người đó đến gần binh lính, cũng chính là người Mỹ kia, sau đó tay mang găng huých anh ta một chút, người Mỹ đó ngay cả hừ cũng chưa kịp hừ một tiếng, thoáng cái liền biến mất, đúng vậy, là hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại quân phục, súng. Anh lính Trung Quốc bên cạnh sợ ngây người, nhịn không được hô lớn một câu.

“Bọn mày rốt cuộc là ai.”

Lúc này Lê Chính cười nói: “Nói cho người chết biết tên thì có nghĩa lý gì chứ?” Tiếp theo người này cũng theo gót người Mỹ vừa rồi, biến mất. Tôi và Kỷ Nhan nhìn đến ngây dại, “Cậu biết thế này là sao không?”

Kỷ Nhan nâng cằm trầm mặc hồi lâu nói: “Không biết đây là gì, mặc dù khu vực như hồ song giới sẽ hút người ta vào, nhưng loại đồ vật này là không cách nào khống chế được, mà người bên cạnh Lê Chính hiển nhiên khiến người ta biến mất rất thuần thục.” Đang nói, Lê Chính cùng quái nhân kia lại đi ra, trong tay rõ ràng cầm một khối vật thể hình tròn, toàn thân trong suốt, vô cùng xinh đẹp. Gã tựa hồ biết có máy quay, như khiêu khích đưa thứ trong tay vẫy hướng bên này.

“Còn thiếu khối của mày nữa.” Gã nói xong liền đi. Hiển nhiên thứ Lê Chính cầm trong tay là Hòa Thị Bích, trong đó có một khối phản hồn hương, hơn nữa một khối hắn cướp được ở nhà cổ, trong ba khối gã đã có hai. Phản hồn hương có thể cứu người, nhưng tựa hồ chưa từng có ai đề cập qua nếu ba khối hợp lại với nhau sẽ phát sinh cái gì.

“Băng này cũng chỉ đến đây, tôi không biết nên làm gì nữa, mặc dù vừa rồi Kỷ Nhan đã kể cho tôi nghe về ân oán của cậu ấy và Lê Chính trong dĩ vãng, nhưng tôi hy vọng mọi người cùng nhau lấy lại khối phản hồn hương kia, dù sao đó là thứ chồng tôi từng liều mạng lấy về.” Trong lời nói của Thái Y có chút thương cảm. Cũng khó trách, dù sao cô ấy và Tạ Y Đạt cảm tình rất sâu.

“Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, không bằng chúng ta đi lên phố xem sao, Lê Chính đang ở chỗ tối, đến lúc gã sẽ tự mình xuất hiện.” Kỷ Nhan kiến nghị, tôi và Thái Y gật đầu, đương nhiên, chúng tôi cũng gọi Lạc Lôi và Lý Đa.

Ngày mai chính là tết Nguyên Đán, vốn đường xá ngày thường vô cùng náo nhiệt hiện giờ càng thêm đông đúc, còn có rất nhiều nghệ sĩ biểu diễn, phần lớn là thương gia mời tới quảng cáo thúc đẩy buôn bán, mặc dù Lạc Lôi và Lý Đa vô cùng vui vẻ, thường xuyên lưu luyến ở cửa hàng quần áo kimono quán quà vặt, nhưng ba người chúng tôi lại thời thời khắc khắc cảm thấy Lê Chính có đột ngột xuất hiện hay không.

“Nhìn xem, phía trước nhộn nhịp quá, qua đó xem đi.” Lý Đa đột nhiên chỉ vào phía trước, một đám người vây xem, xem chừng đang có hoạt động gì đó. Kỷ Nhan tựa hồ không muốn đi, nơi đông người hỗn tạp rất dễ bị tách ra, nhưng chịu không nổi Lý Đa bằng mọi giá quấy rầy, vẫn phải đi.

Vừa chen vào đó nhìn, hóa ra đang biểu diễn ảo thuật. Một ảo thuật gia cực kỳ cao lớn mang mặt nạ, mặc trường bào màu đen đang biểu diễn ảo thuật cho người qua đường, mọi người vô cùng mê mẩn.

“Bây giờ tôi sẽ biểu diễn cho mọi người ảo thuật biến người, tôi cần một người tình nguyện.” Nhà ảo thuật ngừng biểu diễn, đột nhiên đi tới trước mặt Lý Đa.

“Cô gái xinh đẹp, xin hỏi cô có sẵn lòng đảm đương diễn viên tạm thời không?” Người vừa nói vươn tay. Lý Đa vui vẻ bước ra, Kỷ Nhan nhất thời không kéo kịp, không thể làm gì khác hơn là khẽ thở dài.

Nhà ảo thuật đưa Lý Đa đến trung tâm, bảo cô nhắm mắt lại, tiếp theo cầm đến một túi lớn màu đen, bọc toàn thân Lý Đa lại, sau đó vung tay lên, túi liền rơi trên mặt đất, hiển nhiên Lý Đa bên trong đã biến mất. Kỷ Nhan nhướng mày, vọt vào.

Kỷ Nhan muốn túm lấy nhà ảo thuật, nhưng bên cạnh đột nhiên có người hô lớn: “Nơi này có phát quà tặng miễn phí kìa.” Đám người ồn ào một tiếng tản mất, mọi người thoáng cái bị chen chúc tách ra, chờ gom lại với nhau mới phát hiện, ảo thuật gia và Lý Đa đã không thấy bóng dáng.

“Đáng chết, tôi quá sơ suất, người đó nhất định là Lê Chính.” Kỷ Nhan nắm chặt tay, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy khẩn trương và phẫn nộ như thế. Lúc này, phía trước một người đi tới, chính là ảo thuật gia vừa rồi, song hắn đã lấy mặt nạ xuống, quả nhiên là Lê Chính. Kỷ Nhan muốn tiến đến, song lại ngừng lại.

“Cuộc tranh đấu giữa tao và mày không liên quan đến em ấy, nếu mày là đàn ông thì để Lý Đa lại.” Kỷ Nhan gằn tiếng gầm lên, giống như một con sư tử bị chọc giận. Tay Lê Chính cắm trong túi quần. Ngẩng cao đầu, khinh thường nhìn chúng tôi, cười haha.

“Mày đang nói giỡn à, tao ngay cả con người còn không phải, mày không cần khích tao, nhưng mà tao nói cho mày biết, nếu mày muốn cứu cô bé xinh đẹp kia về thì lấy phản hồn hương trong tay mày đến trao đổi, địa điểm trao đổi là Oán Nhai, mày hẳn biết nơi đó ở đâu, tao chỉ cho mày ba ngày để đến đó, thời gian quá dài, tao sợ vị trợ thủ kia của tao sẽ nhịn không được.” Nói đến đây, Lê Chính đưa tay cắm vào trong tóc, lại càn rỡ cười ha hả, mọi người không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn gã, người đi đường cũng có người dừng lại, hiếu kỳ nhìn chúng tôi và Lê Chính.

“Tốt lắm, ba ngày sau, chúng ta gặp nhau tại Oán Nhai, mày cũng không muốn thấy cô bé hoạt bát đáng yêu như thế biến thành một đống thịt thối đâu nhỉ.” Lê Chính tiếp tục cao giọng cười rời đi.

“Tại sao không dứt khoát bắt hắn luôn?” Thái Y hỏi.

“Vô dụng, chúng ta không hề nắm chắc, thứ hai, hắn nói được thì làm được.” Kỷ Nhan cố gắng khống chế cơn giận của mình.

“Hắn rốt cuộc muốn phản hồn hương làm gì? Còn có Oán Nhai kia là ở nơi nào?” Lạc Lôi hỏi.

“Gần hơn một ngàn năm qua chưa từng có bất luận kẻ nào gom đủ ba khối phản hồn hương, tôi cũng không biết hắn tới cùng muốn làm gì. Nhưng Oán Nhai thì tôi biết, ông nội và cha tôi kể cả người trong tộc đều từng đề cập đến, người trong dòng họ Kỷ, ai cũng không dễ dàng tới gần nơi đó. Hơn nữa tôi chỉ nghe nói qua, cụ thể đi đến đó thế nào cũng không biết, tôi sẽ gọi chú tới đây một chuyến, có thêm người trợ giúp cũng tốt.”

“Ừa, chúng ta cùng đi.” Tôi nhìn Kỷ Nhan, Kỷ Nhan cũng nhìn tôi, chần chừ.

“Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng tớ biết tớ không ngăn cản được cậu, được rồi, chúng ta cùng đi, nhưng mà mọi người cẩn thận nhé, tớ cảm giác kẻ đi cùng Lê Chính trong cuộn băng tuyệt đối không phải người lương thiện, không, hoặc nói không phải con người mới đúng.”

Kỷ Nhan và chúng tôi lập tức chuẩn bị đồ đạc, hơn nữa chú của Kỷ Nhan là Kỷ Học (xem Cô Dâu Một Mắt) buổi chiều cũng đã chạy đến, cùng lần trước gặp mặt so sánh ông ngoại trừ có chút gầy ra thì không có thay đổi gì quá lớn, như trước mặc áo khoác dài màu xám, trong thành phố này có vẻ hơi không ăn nhập.

“Không được, con tuyệt đối không thể đến Oán Nhai.” Kỷ Học vừa nghe vội lắc đầu ngay.

“Tại sao? Trong vòng 3 ngày nữa con phải đến đó, bằng không sẽ càng nguy hiểm hơn.” Kỷ Nhan sốt ruột thét lên.

“Chú nói không được là không được, từ thời Đường tới nay hơn một ngàn năm, tổ huấn của Kỷ gia chúng ta đã nói rõ ràng, ai cũng không được tới gần Oán Nhai, nếu không tính mạng khó bảo toàn, Kỷ gia đến đời con nhân khẩu đã ít ỏi, con lại là trưởng tử trưởng tôn, lại không có anh chị em nào, vạn nhất có sai sót gì, trở về làm sao ăn nói với bà nội con?” Kỷ Học cũng kích động lên. Chúng tôi không thể làm gì khác hơn là ngồi bên cạnh nhìn chú cháu họ tranh luận.

“Tổ huấn? Đã hơn một ngàn năm rồi, nếu có yêu ma quỷ quái gì cũng đã hóa thành tro, Lê Chính cái gì cũng làm ra được, nếu con không đi, sẽ còn phải chết nhiều hơn, con đi còn có thể liều một phen. Chú thường dạy bọn con, các thế hệ Kỷ gia chúng ta đều lấy việc cứu người làm nhiệm vụ của mình, ông cố tổ chẳng phải cũng vì cứu người mới hy sinh sao?” Kỷ Nhan cố gắng muốn thuyết phục chú. Kỷ Học không nói nữa, mà ngồi một bên ra sức hút thuốc.

“Chú, thời gian không đợi người, chúng ta lập tức xuất phát thôi.” Kỷ Nhan lại sốt ruột thúc giục Kỷ Học. Kỷ Học đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút, thở dài một hơi.

“Được rồi, nhưng con và bạn con ngàn vạn lần phải cẩn thận, hắn bắt Lý Đa làm con tin có thể quấy rối tâm trạng của các con, gặp chuyện đừng hoảng là được. Oán Nhai kỳ thật không ngừng di chuyển trên đời này, bình thường cũng không biết phương vị chính xác của nó, nhưng phản hồn hương có thể tìm được.”

“Ồ? Tại sao?” Tôi hiếu kỳ hỏi. Kỷ Học khựng lại, trịnh trọng nói: “Oán Nhai kỳ thật chính là nơi tập trung những người đã chết oan hoặc trước khi chết có chất chứa oán hận cực độ, họ không cách nào được siêu độ, như quả cầu tuyết tích lũy càng ngày càng nhiều. Hơn nữa không cách nào thoát được, tựa như hố đen vậy. Oán Nhai không có hình dạng gì cụ thể, đám oán linh sẽ chồng chất với nhau, không ngừng chấp nhất bò lên trên, hy vọng có thể tiến vào cực lạc, nhưng kết quả như cồn cát vậy, cuối cùng lại lăn xuống. Cho nên nói, tựa như bò trên vách núi vậy.

Thay vì nói phản hồn hương có phản ứng với Oán Nhai, không bằng nói là phản hồn hương hấp dẫn đám oan hồn này, nghe nói ba khối phản hồn hương nếu gom lại cùng một chỗ, có thể có tác dụng hình thành chìa khóa, mở ra Oán Nhai. Nếu Lê Chính đang muốn làm việc này, thế giới này sẽ không còn an bình nữa.” Kỷ Học nói xong, chúng tôi đều kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ gã điên kia thật sự muốn làm vậy sao?

“Không biết tại sao. Tựa hồ Oán Nhai cùng gia tộc họ Kỷ có mối quan hệ lớn lao, cho nên chúng ta luôn được cảnh báo, đừng tới gần nó, được rồi, hiện giờ mọi người cũng đã biết cả, chúng ta vừa phải cứu người, hơn nữa không thể để Lê Chính gom lại ba khối phản hồn hương, nếu không mặc dù cứu được Lý Đa, nhưng rất nhiều người sẽ gặp xui xẻo.” Vừa nghe Kỷ Học nói, tất cả mọi người không nói lời nào, mọi người cảm thấy bả vai có chút nặng nề. Kỷ Học lần này đến không mang theo gì, chỉ có một thanh dao găm cùng một cái túi nhỏ màu đen. Ông nói túi chứa bột vàng, dao găm là các thế hệ Kỷ gia lưu truyền, có thể tránh tà ma xua đuổi quỷ.

Kỷ Nhan lấy ra phản hồn hương, quả nhiên ngoài màu đen như mực lúc bình thường, ở trung tâm còn phát ra ánh đỏ nhàn nhạt, Kỷ Học cầm sang nắm trong tay.

“Chúng ta đi thôi.” Kỷ Học cầm một chút, sau đó nói.

Căn cứ cảm giác của Kỷ Học đối với phản hồn hương, chúng tôi đến cố đô Tây An, chỗ này là thành thị cổ kính có lịch sử lâu đời, từng là đô thành của vương triều cường đại nhất trong lịch sử Trung Quốc. Nói cách khác, Oán Nhai cư nhiên ngay phụ cận thành Tây An.

Đến nơi này sẽ bất giác bị mị lực không cách nào kháng cự được trong thành thị này khuất phục, mặc dù không còn phồn hoa như năm nào, nhưng khí bá vương trong đó lại không cách nào phai nhạt. Tỷ như di chỉ Bán Pha thôn, tượng binh mã Tần Thủy Hoàng, Từ Ân tự thời Đường, rừng bia Tây An, tường thành thời Minh, Li Sơn Lâm Đồng vô luận là nơi nào cũng đều là đơn vị bảo vệ di sản văn hóa trọng điểm cấp quốc gia, nơi đó đều là những di tích cổ du khách thế giới hướng tới.

Nhưng chúng tôi cũng không an nhàn thoải mái để thưởng thức, hôm nay đã là ngày cuối cùng trong kỳ ước định với Lê Chính. Nhưng chúng tôi vẫn chưa cách nào tìm được vị trí chuẩn xác của Oán Nhai, xem ra phản hồn hương cũng chỉ có thể chỉ rõ phương hướng đại khái mà thôi.

“Trường An là cố đô thời Nam Bắc triều, vương khí vờn quanh, tám con sông ngòi ôm lấy thành, nam dựa vào Tần Lĩnh, bắc đối diện Vị Hà. Nhưng đồng thời cũng là nơi quanh năm binh gia chiến sự, Oán Nhai ở chỗ này cũng không kỳ quái. Song dựa theo bát môn so sánh, hẳn là ở hướng Đông Bắc thành thị.” Kỷ Học vừa nhìn bản đồ Tây An, vừa nói.

“Nơi đó tên là Li Sơn, dân bản xứ nói bên trong có tòa tháp đổ chưa hoàn thành, nghe nói được dùng để thả tro cốt. Hơn nữa rất âm u, tôi nghĩ Lê Chính hẳn ở đó chờ chúng ta đấy.” Kỷ Nhan cũng nói.

“Chúng ta đến Li Sơn thôi.” Kỷ Học thu hồi bản vẽ, hiện giờ cách kỳ hạn cuối cùng chỉ còn 8 tiếng nữa.

4h chiều, chúng tôi đã đến Li Sơn. Mặc dù mới vừa rồi còn là trời quang mây tạnh, nhưng sau khi nhìn thấy ngọn tháp, không khí tựa hồ bắt đầu thay đổi đặc sệt lại, chúng tôi hít thở cũng nhanh hơn. Tòa tháp này xem ra quả thực có chút lâu đời, tháp có bảy tầng, cảm giác cùng Phật tháp dùng để bảo tồn cốt Phật rất tương tự.

“Lần này không biết có nguy hiểm gì chờ chúng ta, chú là một nhánh của Kỷ thị, vốn không thể bảo vệ tốt cho cha con đã cảm thấy rất tội lỗi rồi, chú tuyệt đối sẽ không để con gặp bất cứ nguy hại gì nữa, nếu lần này chú không trở về được, con cũng phải đem tro cốt chú mang về thôn, con cháu gia tộc họ Kỷ nhất định phải táng ở phần mộ tổ tiên.” Kỷ Học đột nhiên cảm khái nói.

“Không, sẽ không đâu chú! Chúng ta sẽ cùng nhau trở về.” Kỷ Nhan dùng giọng điệu kiên định trả lời.

“Vậy cũng khó nói à!” Cư nhiên là giọng của Lê Chính. Quả vậy, gã đang ở lối vào của tháp, nghiêng người dựa vào trên cột cửa.

“Lý Đa đâu?” Kỷ Nhan hỏi.

“Đừng lo, cô công chúa nhỏ nghỉ ngơi ở đỉnh tháp đấy, mày quả nhiên không sai hẹn nhỉ, mày đã có thể tìm được nơi này, chứng tỏ mày mang theo phản hồn hương tới.” Lê Chính đột nhiên nhìn về phía Kỷ Học.

“Cư nhiên còn nhờ người giúp nữa ha, nhưng cũng chỉ phí công thôi. Cùng tao lên tháp đi.” Nói rồi, tự mình đi vào trong tháp.

“Không phải nói ở Oán Nhai sao?” Tôi kỳ quái hỏi.

“Oán Nhai không có hình thái cụ thể, trừ phi nó tự nguyện lộ ra trước mặt cậu.” Kỷ Học trả lời, sau đó mọi người đi theo Lê Chính vào tháp.

“Mày biết không! Kỷ Nhan, tại sao tao trăm phương ngàn kế muốn lấy Phản Hồn Hương, tại sao tao biết mọi việc về mày còn mày chẳng biết chút nào về tao?” Lê Chính dẫn chúng tôi lên cầu thang thong thả đi về phía trước, vừa đi, vừa nói lớn, thanh âm quanh quẩn bên trong tòa tháp cũ nát, phảng phất như tòa tháp cũng bị chấn động, tro bụi không ngừng rơi xuống. Trong tháp nơi nơi là tường đất tróc da, mặc dù màu sắc phần lớn đã trôi mất nhưng ngờ ngợ có thể nhìn thấy tranh ảnh như bích họa Đôn Hoàng, nhân vật phần lớn quần áo rộng thùng thình hoa lệ, vóc dáng đầy đặn. Tay vịn cầu thang tràn đầy tro bụi, xem ra đã thật lâu chưa ai tới đây.

Kỷ Nhan và Kỷ Học không đáp lời, Lê Chính cứ nói một mình.

“Tổ tiên của tao và mày, vốn đều là hai đại gia tộc phụ tá Thái Tông Lý Thế Dân, chúng ta trên lịch sử văn hiến lặng lẽ vô danh, nhưng nếu không phải tổ tiên chúng ta vì hắn trừ yêu xua quỷ, dựa vào cái gọi là quân đội của hắn có thể nào thống nhất được Trung Quốc sao.

Mãi đến khi hắn giết đệ thí huynh, đăng cơ làm vua, tổ tiên chúng ta như trước chỉ có thể trốn trong góc âm u, củng cố vương vị của hắn dốc hết khả năng, kể cả trấn áp oan hồn của huynh đệ hắn, làm phép viễn chinh Cao Ly, bảo vệ hoàng cung an bình. Gia tộc họ Kỷ bọn mày am hiểu dùng sức mạnh của máu trừ yêu, mà họ Lê thì dựa vào điều khiển quỷ tiến hành ám sát, mà trong đó, nổi tiếng nhất là dùng gỗ đào đinh hình của Lê thị, cho nên Thái Tông ngự ban thưởng năm cây đinh gỗ đào, một cây trong đó còn viết “Lê dân thương sinh, chính khí vĩnh tồn” để khen ngợi. Thậm chí Lý Thế Dân còn dụ phong gia tộc bọn ta họ Lý.

Thế nhưng, tới những năm cuối Trinh Quán, phản hồn hương sau khi xuất hiện ở Trường An, yêu nghiệt hoành hành, cung điện của Thái Tông thường xuyên nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết, còn có người nghe đồn đã nhìn thấy anh em Lý Nguyên Cát và Lý Kiến Thành đã chết nhiều năm trước. Vì vậy Thái Tông lệnh cho Lê thị và Kỷ thị lần lượt phụ trách trông coi phản hồn hương và trừ yêu. Lúc này, tổ tiên của tao, tộc trưởng của Lê thị thời đó, cũng là người mạnh nhất trong gia tộc Lê thị, lúc ấy ông còn có tên là Lý Liên, vô tình phát hiện phản hồn hương ngoại trừ có công dụng đặc thù khác ngoài khởi tử hồi sinh ra, ông báo cáo cho hoàng đế, nhưng Thái Tông khi đó đang vì mấy người con trai mình giết chóc lẫn nhau giành ngôi vị hoàng đế mà phiền não, hắn cho rằng đây là báo ứng của hắn. Hơn nữa lâu dài tới nay, đông đảo đại thần của hoàng đế đều e ngại năng lực ám sát và sai quỷ cường đại của bọn ta, cư nhiên dùng loại tội danh vô căn cứ Lê thị tiếp xúc nhiều vong hồn, lây nhiễm tà khí, mưu toan chiếm cứ bảo vật, ngầm liên kết Tề Vương Lý Hữu mưu đồ tạo phản muốn diệt tộc bọn ta. Mà kẻ chấp hành nhiệm vụ này, chính là gia tộc Kỷ thị bọn mày. Bởi vì hoàng đế cho rằng, như vậy vừa có thể xem sự trung thành của Kỷ thị, vừa có thể cho hai lực lượng mạnh tranh chấp suy yếu lẫn nhau, thật sự ác độc mà.” Lê Chính đang nói đến đó, ngừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn hai chú cháu Kỷ Nhan.

“Hắn nói thật?” Kỷ Nhan hỏi. Kỷ Học lắc đầu, “Chú cũng không rõ ràng, nhưng gia tộc chúng ta quả thật là sau đời Đường mới chuyển đến thôn bấy giờ, hơn nữa trên gia huấn cũng nói qua, không thể kết giao cùng người họ Lê.”

“Tốt, tao nói tiếp đây,” Lê Chính hắng giọng một tiếng, chúng tôi đã lên tới tầng thứ ba.

“Đêm ngày đó, người tộc Kỷ thị đã bao vây nhà bọn tao, bởi vì trước đó đã hạ độc trong giếng, cơ hồ không chống cự được bao nhiêu mọi người toàn tộc đã bị tóm, mãi đến khi bị trói lại, tộc trưởng Lê của bọn tao cũng không hiểu được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Khi ông biết mình sắp bị diệt tộc, ông khẩn cầu người bạn tốt của ông, cũng chính là người dẫn đầu bắt họ, tộc trưởng của gia tộc Kỷ thị thời đó, xin Kỷ Hiền bảo lưu một nhánh huyết mạch của Lê gia, cứ thế, có lẽ lương tâm đột nhiên xuất hiện, Kỷ Hiền thả một đứa con trai nhỏ nhất của Lê Liên. Sau đó những người khác bị sao trảm cả nhà, một người cũng không sót.

Kỷ Hiền thấy bạn tốt rơi vào tình cảnh như thế, cũng hướng Thái Tông nói lời từ biệt, mang theo cả nhà ẩn cư. Mà cả tộc Lê thị bị giết, trong oán hận cực độ sinh ra Oán Nhai. Đó cũng là nguyên nhân ban đầu hình thành Oán Nhai. Về sau Thái Tông cho rằng phản hồn hương là vật chẳng lành, mệnh thâm tàng, về sau tặng cho Giám Chân vượt biển Đông mang về Nhật Bản.

Hơn một ngàn năm qua, sự tình này được đời đời tương truyền, cũng khắc vào trên vách tháp nơi này, tao cũng là trước khi mẹ tao chết mới biết được chuyện này, có lẽ buồn cười. Tao khi không cư nhiên lại được tên cảnh sát họ Lê kia nhận nuôi, có lẽ đây đều là vận mệnh an bài nhỉ.” Thanh âm Lê Chính đột nhiên trở nên nhu hòa hơn nhiều, thật không giống gã nha.

“Vậy ngươi muốn phục sinh những người trong tộc mình?” Tôi hỏi gã. Lê Chính quay đầu lại cười nói: “Đây là bí mật, bọn mày lát nữa sẽ biết.” Nói rồi ngẩng đầu nhìn, “Sắp đến đỉnh tháp rồi.” Tôi vừa nhìn, quả nhiên, đã gắp đến đỉnh tháp. Tôi cảm giác áo phía sau bị nắm chặt, nhìn lại, Lạc Lôi hoảng sợ mở to mắt, nắm lấy áo tôi. Tôi nắm tay cô ấy, cô ấy nhìn mới tốt hơn chút. Đỉnh tháp là một hình trứng thật lớn, chính giữa có một người đứng, vóc dáng thon dài nhưng bởi vì mặc áo khoác màu đen, còn mang theo trùm đầu, tôi nhìn không rõ bộ dạng của hắn, nhưng bên chân hắn có một người, quả nhiên là Lý Đa, song đã bất tỉnh rồi.

Tất cả mọi người bước lên đỉnh tháp, Lê Chính thong thả bước đến trước mặt người nọ, tựa hồ nói gì đó.

“Đưa phản hồn hương cho tao, bọn tao thả người.” Lê Chính đứng ở phía trước, đỉnh tháp gió rất lớn, thổi đến tóc hắn phủ kín mặt. Người bên cạnh nâng Lý Đa dậy, lúc này cô ấy tựa hồ đã có chút tỉnh táo.

Kỷ Nhan cầm phản hồn hương, lúc này phản hồn hương đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, giống như một khối huyết thạch vậy, Lê Chính áp giải Lý Đa tới. Hai người thoáng cái đã tới chính giữa đỉnh tháp.

“Thật sự phải đưa phản hồn hương cho hắn sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi Kỷ Học bên cạnh.

“Tôi sẽ đi yểm hộ Kỷ Nhan, chờ Lý Đa vừa qua đây, tôi sẽ chạy về hướng họ, Kỷ Nhan sẽ quấn lấy Lê Chính, mọi người chỉ cần bảo vệ tốt bản thân, cũng trông chừng tốt cho Lý Đa là được, nhưng mà kỳ lạ, trong video không phải có một người rất cao lớn sao, nhưng tựa hồ không có ở đây.” Tôi vừa nhìn, người đứng kia mặc dù khá cao, nhưng hoàn toàn không giống người trong video kia.

Tựa hồ Lê Chính đang vô cùng lơ là, cư nhiên đẩy Lý Đa về phía trước, ánh mắt Lý Đa rất mê mang, bước đi cũng loạng choạng.

“Dường như cô ấy có chút không đúng.” Thái Y kỳ quái nói.

Chỉ trong nháy mắt, ngay khi Kỷ Nhan tay cầm phản hồn hương, tay kia vừa muốn chạm tới Lý Đa. Tôi nhìn thấy Lê Chính nở nụ cười, nụ cười đó tràn ngập tự tin, tựa như khi gã thoát khỏi đuổi bắt ở bệnh viện, tựa như khi gã trong nhà cổ lấy được khối phản hồn hương kia, tôi ngờ ngợ cảm thấy có chút không ổn. Kỷ Học đã cầm dao găm nhằm phía Lê Chính, đồng thời, Lý Đa mở choàng mắt, từ trong tay Kỷ Nhan đoạt lấy phản hồn hương, cũng thuận thế đem thứ gì đó cắm vào trong cổ tay Kỷ Nhan vốn đang đón lấy cô. Mà mặt khác, người mặc áo khoác đen kia đã chắn trước mặt Kỷ Học, ông lo lắng nhìn Kỷ Nhan nằm trên mặt đất nắm cổ tay bị thương, nhưng ông lại không cách nào qua đó.

Hết thảy phát sinh quá đột ngột, chúng tôi chưa hề kịp phản ứng, vẫn là Thái Y tiến lên đầu tiên, đỡ Kỷ Nhan dậy, Kỷ Nhan vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lý Đa cầm phản hồn hương đưa cho Lê Chính ở bên. Tôi đây mới nhìn rõ, cắm trên cổ tay Kỷ Nhan là một cây đinh, một cây đinh gỗ. Cây đinh kia cắm rất sâu, cơ hồ xuyên qua một mặt khác, Kỷ Nhan cắn môi, nhưng trán lại đầy mồ hôi lạnh, cùng thương tổn đã bị trong lòng so sánh, tay không tính là gì.

“Thật bất ngờ nhỉ? Tao tựa hồ quên nói một chút rồi, cô công chúa xinh đẹp này, chính là em gái ruột của tao.” Lê Chính đắc ý bước sang, trong tay nghịch phản hồn hương.

Em gái? Thế này là thế nào?

“Khi tao và em gái lần lượt ra đời, cha cư nhiên không cách nào thừa nhận bọn tao từ nhỏ đã gây cho ông cảm giác bất an cực lớn, ông nghĩ bọn tao sẽ hủy diệt thế giới này, ông thậm chí muốn giết bọn tao, mẹ vừa sinh em gái tao chưa bao lâu đã giao nó cho cô nhi viện, cũng nhiều lần nói cho viện trưởng, em ấy tên là Lê Độ, phỏng chừng người nọ đã nghe lầm, cư nhiên nghe thành Lý Đa, song đâm lao phải theo lao, em gái cư nhiên được cha mày nhận nuôi, thật sự là vận mệnh trêu đùa mà. Một tuần trước, tao tìm được em ấy, hơn nữa đã nói hết cho nó, trò ảo thuật biểu diễn ngày đó, kỳ thật là bọn tao bày ra. Thế nào? Kỷ Nhan, có loại cảm giác thất bại và bị lường gạt cùng cực không?” Nói rồi, Lê Chính lại bắt đầu cuồng vọng cười to, Lê Độ mờ mịt đứng cạnh gã, tóc bị gió thổi tung đặc biệt thất thần, trên tay áo cô, còn có máu của Kỷ Nhan vừa rồi.

“Ba khối phản hồn hương đã vào tay, ngài đã có thể hiện thân.” Lê Chính ném phản hồn hương trong tay cho người vóc dáng cao kế bên, người nọ tiếp nhận, cởi áo khoác ra.

Cũng là mái đầu bạc trắng, song hắn tựa hồ so với Lê Chính già nua hơn nhiều, râu dài quá ngực, xương gò má cao ngất, trong hốc mắt hõm sâu một đôi mắt trầm ngâm không lộ ra ngoài, môi dưới mũi cao thẳng, mỏng như nữ giới vậy. Hơn nữa hắn mặc tựa hồ là quần áo cổ đại.

“Ta là Lê Liên, cũng là tộc trường tộc Lê thị hơn một ngàn năm trước bị vua Đường xử tử.” Hắn cao ngạo tự giới thiệu, mặc dù gió ở đỉnh tháp lớn như thế, chúng tôi lại rõ ràng nghe được lời của hắn, một chữ cũng không lọt. Hắn không phải đã chết rồi sao?

“Phản hồn hương sở dĩ có thể có tác dụng khởi tử hồi sinh, bởi vì bản thân nó chính là dựa vào hấp thu dục vọng muốn sống của con người để có được sức mạnh. Khi ba khối hợp cùng một chỗ, thậm chí có thể khiến Oán Nhai mở ra, đương nhiên, ta cũng có thể hoàn toàn khôi phục lại. Song trước đó bọn mày đều phải chết.” Lê Liên mặc dù hình tượng trưởng giả, nhưng nói chuyện lại vô cùng ác độc. Hắn còn chưa dứt lời, một thứ thật lớn khom thắt lưng bọc áo gió đứng ngay sau Kỷ Học, thứ đó giống hệt quái nhân trong video kia.

Tôi nhịn không được hô câu: “Cẩn thận!” Kỷ Học lập tức tránh né công kích của nó.

“Nếu bị nó chạm vào, mày sẽ được kéo sống vào Oán Nhai.” Lê Chính cười hì hì nói. Rồi lại đem cây đinh thứ hai nện vào đùi phải của Kỷ Nhan. Kỷ Nhan kêu rên thành tiếng, thiếu chút nữa quỵ xuống. Tôi và Lạc Lôi muốn tới hỗ trợ, nhưng bị Kỷ Nhan phất tay ngăn cản, hơn nữa cậu ấy còn bảo Thái Y ra ngoài. Quả thực, chúng tôi có gấp thế nào cũng không giúp gì được.

“Hai chọi hai, oán hận hơn một ngàn năm hôm nay hẳn nên chấm dứt thôi.” Nói rồi, Kỷ Nhan gắng gượng đứng dậy, thoáng nhìn Kỷ Học, Kỷ Học cũng nhìn cậu ấy, ánh mắt tràn ngập tin tưởng, Kỷ Học rút dao găm ra cư nhiên là thanh dao găm hai lưỡi, ông đem một cây trong đó ném cho Kỷ Nhan, đồng thời tay bên trái tìm thứ gì đó, dao găm cắm mạnh vào, khi Kỷ Học rút dao găm ra, đã là một thanh kiếm dài ba thước đỏ như máu.

“Huyết kiếm?” Lê Liên cười lạnh một tiếng, “Đáng tiếc nó nhiều nhất chỉ có thể duy trì nửa canh giờ, ta thật muốn nhìn xem máu của mày có thể chảy bao lâu.” Hắn nói xong, cư nhiên cắm phản hồn hương vào thân thể chính mình. “Hiện giờ ba khối phản hồn hương đều ở trong thân thể ta, cơ thể ta chính là Oán Nhai, ta cho bọn mày nửa canh giờ, nếu bọn mày không thể chế ngự ta, cánh cửa của Oán Nhai sẽ phá tan, thế giới này đến lúc đó sẽ thành bộ dạng gì ta cũng không biết được đâu. Ha ha, bắt đầu đi!” Lê Liên hai tay rút ra mười cây đinh gỗ, hướng Kỷ Học đánh tới, một mặt khác, quái vật bọc áo gió kia cũng chạy về hướng Kỷ Học.

Kỷ Nhan cũng rút huyết kiếm ra, nhưng tựa hồ cậu ấy không có màu sắc đỏ tươi như của Kỷ Học, hơn nữa lúc ẩn lúc hiện, xem ra hai cây đinh nọ đã tổn thương cậu ấy không nhỏ. Kỷ Nhan hô to với Lê Độ: “Đa đa! Em có thể nghe được không? Anh không tin em sẽ biến thành như vậy! Anh nhất định sẽ cứu em ra!” Lê Độ xoay đầu, như trước không phản ứng, tôi đột nhiên nhìn thấy lỗ tai cô ấy hình như lóe sáng, rốt cuộc là cái gì?

“Lo cho mày trước đi! Em gái tao sẽ không đếm xỉa tới mày nữa!” Lê Chính lại hướng chân trái của Kỷ Nhan ném ra cây đinh, nhưng lần này đã né được. Lê Chính hợp hai tay lại với nhau, qua hồi lâu, trên vai cư nhiên xuất hiện một con trùng màu vàng giống loài bò sát, chậm rãi nhúc nhích, không có mắt, cũng không có tứ chi, song trên trán có một ấn ký chính tự màu đen.

“Đây mới là diện mục thật của khống thi trùng, hôm nay hai chúng ta chỉ có một người có thể từ trong tháp này ra ngoài!” Khống thi trùng dùng tốc độc cực nhanh nhào về phía Kỷ Nhan, Kỷ Nhan vô thức đem huyết kiếm vung qua, khống thi trùng lập tức bị chém nát, nhưng lại lập tức dính toàn bộ trên người cậu ấy, giống như nhựa cao su vậy, không thể cục cựa.

“Mày ở đó nán lại chút nhé.” Lê Chính đã bước tới, đồng thời đem hai cây đinh còn lại lần lượt đóng vào đùi phải và tay trái của Kỷ Nhan.

“Tao còn có chuyện quan trọng hơn phải làm đó!” Nói xong, Lê Chính nhằm phía Lê Liên và Kỷ Học đang đọ sức bên cạnh.

“Không ngờ tới một ngàn năm sau còn có hậu bối trình độ như mày vậy, gia tộc họ Kỷ quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp, đáng tiếc, hôm nay phải tuyệt hậu ở nơi này rồi!” Kỷ Học thoáng cái không đứng vững, chân bị quái vật kia bắt được, ông lập tức dùng huyết kiếm chém rơi, chân đứt kia thoáng cái liền biến mất.

“Mày xong rồi, chờ ta đóng năm cây đinh gỗ đào vào tứ chi và ấn đường của mày, mày vĩnh viễn vô pháp siêu sinh! Ờ, tao quên, mày đã không còn một chân nữa.” Nói rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua Lê Chính đang đi tới.

“Ngươi thật đúng là hậu đại giỏi giang của ta đấy! Gia tộc Lê thị chúng ta rất nhanh sẽ một lần nữa trở lại trên đời này!” Lê Chính mặt vô cảm gật đầu. Lê Liên lại xoay sang cắm đinh vào ấn đường của Kỷ Học, Kỷ Nhan ở một bên bất đắc dĩ nhìn, chúng tôi muốn tiến tới, nhưng quái vật bọc áo khoác này ngáng ở giữa.

Cây đinh cách ấn đường của Kỷ Học chỉ còn vài milimet nữa, nhưng bỗng dưng ngừng lại. Vẻ mặt Lê Liên rất kỳ quái, nhìn qua tựa hồ cực kỳ thống khổ, tôi nhìn kỹ, hóa ra trong ngực hắn vậy mà vươn ra một bàn tay! Bàn tay nọ còn cầm ba khối phản hồn hương hợp cùng một chỗ! Lê Liên đầy mặt khó hiểu cúi đầu nhìn bàn tay kia, Lê Chính ở một bên nhìn hắn.

Chủ nhân của bàn tay là Lê Độ, cô lặng yên đứng phía sau Lê Liên, chờ lúc hắn không đề phòng nhất, cho hắn một nhát chí mạng.

“Lão già kia, ngươi thực sự cho rằng ta sẽ vì chuyện cũ hơn một ngàn năm kia mà để ngươi sống lại? Ta chẳng qua lợi dụng ngươi mà thôi, mời ngươi từ Oán Nhai ra chỉ là muốn ngươi giải quyết hai tên phiền toái này, song ta không thích thấy họ bị ngươi giết chết, cho nên, ngươi từ đâu tới đây, vẫn nên ngoan ngoãn quay về nơi đó đi!” Nói xong, Lê Độ rút tay ra, Lê Liên ầm một cái té xuống, quái vật bọc áo khoác kia nháy mắt cũng biến mất. Lê Độ giao phản hồn hương cho Lê Chính.

“Tốt lắm, những tên cản trở đã biến mất.” Lê Chính vui vẻ nắm phản hồn hương, sau đó ôm Lê Độ, vuốt tóc cô. “Nhanh thôi, rất nhanh thôi chúng ta và mẹ lại có thể đoàn tụ rồi.” Lê Độ như trước không tỏ vẻ gì gật đầu.

“Ngươi tới cùng muốn làm gì?” Té trên mặt đất Kỷ Học và Kỷ Nhan bị giam đồng thanh hỏi. Lê Chính không trả lời họ, chỉ đi về hướng chúng tôi. Gã thoáng cái đã bắt Lạc Lôi qua, tôi và Thái Y tiến lên muốn cướp lại Lạc Lôi, nhưng phát hiện chân đã bị phần còn lại của khống thi trùng dán cứng, căn bản không cất bước nổi.

Lạc Lôi cơ hồ sợ phát khóc. Lê Chính nhẹ giọng nói với cô: “Đừng sợ, mẹ trở về cần một thân thể, chỉ cần miễn cưỡng làm khó dễ cô một chút.” Lê Chính để Lê Độ bắt lấy Lạc Lôi, mình thì nâng phản hồn hương qua khỏi đầu, ở chính giữa tháp phía trước xuất hiện một lỗ đen cực lớn, bên trong lỗ mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gào thét than khóc, tôi nhìn thấy vô số người trần truồng giãy giụa bò ra ngoài lỗ, nhưng vừa đến mép lại rơi trở về.

Một lát sau, một thứ gì đó như bùn tương tự cơ thể người từ trong lỗ chảy ra, sau đó đến đỉnh tháp, dần dần khôi phục thành một hình người.

Là một phụ nữ trung niên diện mạo vô cùng hiền lành, diện mạo cực kỳ tương tự với Lê Chính. Lê Chính nhìn thấy bà, cư nhiên khóc gọi: “Mẹ ơi!” Một bên Lê Độ tựa hồ cũng lộ vẻ xúc động, cũng hướng người phụ nữ kia đi đến. Người phụ nữ kia mỉm cười nhìn họ, sau đó đi về hướng Lạc Lôi.

Lạc Lôi xụi lơ trên mặt đất, người phụ nữ nọ lại hóa thành thứ dạng bùn màu đen, đi vòng quanh Lạc Lôi, đang lúc sắp tiếp xúc đến chân Lạc Lôi, bỗng dưng bị vật gì đó đánh nát, tan tác cả. Chúng tôi đều sợ ngây người, nhất là Lê Chính và Lê Độ, Lê Chính ngẩn ngơ đứng tại chỗ không biết tại sao, mà vẻ mặt của Lê Độ càng dọa người, lỗ tai cô bắt đầu phát ra ánh sáng chói mắt.

“Thằng thối tha, mày cư nhiên làm cho người mẹ đã chết của mày sống lại mà lợi dụng ta, ta đánh nát hồn phách của mẹ mày, để xem mày làm sao!” Lê Liên cư nhiên còn chưa biến mất, giãy giụa ném một cây đinh gỗ đào qua. Lỗ tai Lê Độ phát ra quang mang càng ngày càng sáng, một đường, hai đường, ba đường, mãi đến sau đường quang mang thứ 13, cô đã bị quang mang nuốt chửng. Mọi người ở đây đều kinh ngạc nói không nên lời, nhất là Lê Liên, đột nhiên như có điều suy nghĩ mà hô: “Ta biết nguyên nhân chân chính Hoàng Thượng muốn diệt tộc ta là gì rồi!”

Lời còn chưa dứt, hắn đã bị ánh sáng màu vàng cắn nuốt vào, rốt cuộc không thấy đâu nữa. Khống thi trùng vây khốn chúng tôi cũng không thấy nữa. Lê Chính đầy mặt mê mang quỳ trên mặt đất, trong tay cầm phản hồn hương. Ánh sáng của Lê Độ cũng biến mất, cả người tê liệt ngã trên mặt đất, bất tỉnh.

Hố đen ở đỉnh tháp càng lúc càng lớn, tựa hồ sắp có nhiều người nữa từ bên trong bò ra.

“Lê Chính! Mau đóng cửa Oán Nhai! Nếu không sẽ không kịp nữa!” Kỷ Nhan mặc dù không bị khống thi trùng trói buộc nữa, nhưng thân thể bị thương quá nhiều, cũng không động đậy nổi. Chúng tôi chạy đến giúp cậu ấy. Kỷ Học cũng chầm chậm bò sang đây.

Lê Chính đứng dậy. Nhìn Lê Độ trên mặt đất một chút, lại nhìn chúng tôi. Bình thản nói: “Không còn kịp nữa rồi, vốn tôi chờ sau khi mẹ sống lại sẽ đóng cửa, hiện giờ đã chậm, trừ phi có người có thể mang theo phản hồn hương xông vào đó, bình ổn oán hận của những người này, Oán Nhai sẽ hoàn toàn biến mất.” Nói xong, xoay người, đi về hướng Oán Nhai.

“Lê Chính! Chẳng lẽ ngươi” Kỷ Nhan hô lên với gã. Lê Chính bế Lê Độ trên mặt đất lên, đặt trước mặt Kỷ Nhan.

“Chăm sóc tốt cho con bé, đừng để nó mở phong ấn trên lỗ tai nữa, lỗi tôi làm tôi sẽ tự mình gánh chịu. Mặt khác.” Lê Chính nói tới đây dừng một chút, cư nhiên vỗ vai Kỷ Nhan.

“Có đối thủ như cậu thật tốt.” Nói xong cười cười với Kỷ Nhan, cầm lấy phản hồn hương cực nhanh nhằm về phía Oán Nhai, hố đen thoáng cái đã nuốt chửng gã, ngay sau đó, bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại, mãi đến khi biến mất không thấy đâu.

Đỉnh tháp lại khôi phục sự yên lặng.

“Con không có việc gì thật tốt quá.” Kỷ Học cười với Kỷ Nhan. Kỷ Nhan áy náy nhìn ông.

“Chú, chân của chú.”

“Không sao cả, giữ được tính mạng đã rất không tồi rồi.”

Hoàn hảo Kỷ Nhan nhanh chóng cầm máu cho mình. Chúng tôi nghỉ ngơi chốc lát liền dìu nhau xuống lầu. Thái Y cảm thán nói: “Phản hồn hương cứ thế biến mất khỏi thế gian.”

“Cậu nói xem Lê Chính không phải cứ thế mà chết chứ?” Tôi hỏi, Lạc Lôi bên cạnh một bên đỡ cầu thang, một bên dựa vào bả vai tôi.

“Không biết, nhưng có lẽ hắn sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.” Kỷ Nhan hơi chút thương cảm, Lê Độ nằm trên lưng cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại, chúng tôi không biết nên làm thế nào giải thích mọi chuyện với cô ấy.

Một tuần sau. Kỷ Nhan ở nhà tĩnh dưỡng, Lê Độ chăm sóc cậu ấy. Kỷ Học đã trở về, ông nói không quen nán lại trong thành thị, hơn nữa ông cũng cần mau chóng trở về báo bình an. Thái Y cũng tiếp tục sự nghiệp điểm số cổ mộ của cô, cũng lần nữa yêu cầu Kỷ Nhan sau khi vết thương lành thì đến chỗ cô chơi. Chúng tôi đều đồng ý.

Tôi và Lạc Lôi lúc đến thăm Kỷ Nhan, Lê Độ đang chăm sóc cậu ấy. Nghe Kỷ Nhan nói, Lê Độ sau khi tỉnh lại không còn nhớ gì nữa. Có lẽ đối với cô ấy mà nói quên mất vài chuyện chưa hẳn là chuyện xấu.

“Tôi luôn cảm thấy, tôi luôn cảm thấy tựa hồ gần đây nằm một giấc mộng dài, hơn nữa dường như đã mất đi người nào đó cực kỳ thân cận, hoàn hảo anh Kỷ Nhan không sao cả, làm tôi sợ muốn chết.” Chúng tôi vẫn quen gọi cô ấy là Lý Đa.

“Đa đa không sao cả, anh chẳng qua bị ô tô tông phải chút mà thôi, sẽ khôi phục rất nhanh.” Kỷ Nhan vội lấp liếm. Chúng tôi cũng hùa theo lấp liếm. Lý Đa hoài nghi nhìn chúng tôi, thì thầm nói: “Tôi cứ cảm thấy mọi người đang gạt tôi chuyện gì đó thì phải.”

“Nào có, em chỉ số thông minh cao như vậy, bọn anh nào dám lừa em.” Tôi cười nói.

“Vậy cũng đúng, hôm nay anh và chị Lạc Lôi đừng đi vội, ở lại ăn cơm em làm nhé.” Nói rồi ngâm nga hát đi vào. Ba người chúng tôi nhìn bóng lưng của cô ấy, cũng nhịn không được thở dài.

“Để sau này đi, tớ không muốn lừa dối con bé, chờ tâm lý con bé trưởng thành hơn chút, tớ sẽ kể cho con bé biết.” Kỷ Nhan cúi đầu nói. Tôi gật đầu, đi vào nhìn Lý Đa nấu cơm. 13 cây đinh ghim trên lỗ tai cô bé phát ra quang mang chói mắt.

___________________________

Tiêu: xem tập này ko đc hài lòng lắm. Bạn Kỷ Nhan khá là vô dụng, Lạc Lôi bánh bèo yếu còn khoái ra gió đi theo làm gì cho rách việc. Nhiều điểm vô lý quá coi bực cả mình grừ grừ =.=!

Chọn tập
Bình luận