Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mối Tình 2D

Chương 12

Tác giả: Jessica Park

Matthew Watkins Chuyến thăm O.K Corral cũng… hừm…

Finn Chúa tể Tôi bạn, nhưng tôi không có “” bạn đâu nha.

Julie Seagle Một ly espresso chỉ chứa 1/3 lượng caffeine của một tách cà phê cỡ vừa, các bác sang chảnh cứ việc chém. Ngày nào em cũng có dư caffeine so với các bác hết nhé. Tất nhiên, em không thể vờ như mình là người khổng lồ khi uống chiếc tách “không hề khổng lồ”, nhưng em sẽ liệu được.

Julie nhìn chiếc đồng hồ trong phòng Matt. Nó vẫn còn nửa tiếng đồng hồ rảnh rang trước khi được Seth tới rước. Vậy nên nó qua phòng Matt ngồi chơi. Cho tới lúc này anh chàng không nói năng gì nhiều, nhưng ít nhất anh cũng không tỏ ra bực mình khi bị làm phiền. Celeste đang đọc cuốn Đại gia Gatsby cho Finn Phẳng nghe, cô Erin đi ăn tối với các bạn đồng nghiệp, và chú Roger đã bắt đầu chuyến đi nghiên cứu tôm. Cả nhà đều đã quen với các chuyến đi thường xuyên của chú, nên không ai làm trầm trọng hóa việc chú lên đường. Tuy nhiên, Julie cũng kịp nhét một tấm thiệp “Lên đường bình an!” vào cặp táp của chú.

Đúng như đã hứa, Seth gọi cho Julie vài ngày sau khi họ gặp nhau để biết đường đến nhà. Anh sẽ dẫn nó đến một nhà hàng ở khu mua sắm, sau đó tới nhà hát Omni, nằm trong viện bảo tàng khoa học.

Nó nằm xuống giường của Matt và cố gắng đọc cuốn Candide của Voltaire. Thật khó để tập trung khi biết Seth sắp đến. Julie chưa bao giờ có một cuộc hẹn long trọng với ai trước đây. Không phải là hai đứa sẽ đi tới một chỗ nào đó trang trọng, chỉ là nó cảm thấy hơi cổ hủ khi lên lịch hẹn và được một chàng trai tới rước. Hồi ở trung học, chủ yếu tụi nó chỉ đi chơi cho vui. Mọi thứ rất bình thường và khá vô nghĩa, chủ yếu dựa trên tính chất tiện lợi. Cuộc hẹn này cho nó một cảm giác khác. Seth đã chủ động ngỏ lời mời đưa nó đi, và Julie thích như thế.

Nó quan sát Matt nhìn màn hình một cách nghiêm trang, như thể anh chàng sắp sửa có một phát hiện đột phá giúp anh thắng giải Nobel hay gì đó. Thôi thì, nếu anh được giải, nó sẽ kiên quyết lôi anh đi mua đồ để có thể xuất hiện tại lễ trao giải trong một thứ gì đó khác với áo thun đang mặc.

– Anh Matt?

– Hử? – Anh hờ hững đáp.

– Cùng nói về lựa chọn trang phục của anh cho buổi tối đi nào.

Matt chạm tay vào bàn rê chuột vài lần.

– Thế à? Em muốn thảo luận khía cạnh nào?

– Hãy xem nó thảm tới mức nào.

– Mở đầu chẳng hứa hẹn gì cả. Nghe như em đã mặc định sẵn trong đầu về điều em cảm nhận, anh tin chắc sẽ chẳng còn gì để bàn luận.

Julie chuyển sang nằm nghiêng.

– Em muốn biết anh nghĩ gì khi chọn cái áo này. Hãy đối diện với vấn đề đi, có cả ngàn lựa chọn trang phục cho anh, và mặc dù có rất nhiều kiểu áo có thể làm anh đẹp hơn, anh lại đi chọn cái áo này. Vậy nên em muốn biết điều gì đã dẫn anh tới quyết định mua nó. Sẵn sàng chưa? Bắt đầu nào.

Matt lùi chiếc ghế xoay ra khỏi bàn làm việc và quay về phía nó, hai lòng bàn tay đặt trên đầu gối.

– Cái áo in chữ Kẻ lập dị. Còn gì để nói nữa?

Julie nhìn hàng chữ in trên áo lần nữa và rên rỉ.

– Cái áo có tông màu xanh khá đẹp. Em công nhận điều đó. Ngoài ra em không nghĩ nó đưa ra nhiều thông điệp tích cực về anh.

– Nó thông báo một cách tích cực rằng anh là một kẻ lập dị.

– Ha ha. Vui ghê.

– Em có thể nghĩ điều đó không hấp dẫn, nhưng nó còn có thể tệ hơn. Ít ra anh không phải một con mọt sách nghiện kiểu chữ.

– Nghiện gì cơ?

Matt mỉm cười đáp:

– Em biết đấy. Những người mê mẩn các kiểu chữ. Có những người tới rạp chiếu phim và nhảy dựng vì mặc dù bộ phim lấy bối cảnh năm 1926, nhà hàng làm nền ở một số cảnh phim lại có mái hiên vẽ kiểu chữ Arras Bold vốn chỉ được chế ra vào năm 1991, chứng tỏ các nhà sản xuất phim quá ngu và nên bị bắn bỏ.

Julie lắc đầu.

– Anh nói xạo. Chẳng có ai bận tâm về chuyện tào lao đó.

– Anh nói thật mà. Em nhìn này. – Matt cầm chiếc máy tính xách tay lên và ngồi xuống giường bên cạnh Julie. – Chỉ cần tìm một phát là ra ngay bằng chứng em cần. – Trong vài giây anh đã lôi ra cả ngàn kết quả tìm kiếm cho thấy sự tồn tại của những kẻ nghiện kiểu chữ. – Thậm chí họ còn có áo cho mình.

– Áo ghi gì thế? Tôi nghiện kiểu chữ à?

– Không. Áo chỉ để chữ Helvetica, vốn là tên một kiểu chữ nổi tiếng và được nhiều người yêu thích. Nhưng nó dùng kiểu chữ Comic Sans mà dân nghiện kiểu chữ tuyệt đối ghét.

Julie vỗ tay lên trán.

– Khoan đã, có những kiểu chữ được và không được thích à?

– Đối với một số người thì đúng vậy. Xem thử nhé. Có một hội thảo về kiểu chữ mang tên TypeCon. – Anh mở một trang mạng mới. – Rất tiếc là lịch trình của hội thảo kế tiếp chưa được đưa lên, nhưng những tham luận trước đây có bài này: “Mổ xẻ nét chữ: Phân tách các phần của thân chữ thành những thành tố lắp ghép cho một mẫu chữ căn bản linh hoạt.” Julie, em sẽ không muốn bỏ lỡ buổi hội thảo này đâu. Anh nghĩ em nên đăng ký sớm để có thể dự khán tất cả những bài tham luận hay nhất.

Julie làm bộ quan tâm vào trang mạng.

– Đương nhiên rồi. Giấc mơ cả đời của em là được tham gia vào một hội thảo về kiểu chữ, và em sẽ không tha thứ cho mình nếu bỏ lỡ hội thảo năm nay. Cám ơn anh đã nhắc nhở kịp thời. – Nó đặt tay lên cánh tay Matt và nhìn anh một cách nghiêm túc. – Matthew, giờ anh thú nhận đi. Anh có phải là một tay mọt sách nghiện kiểu chữ kín đáo không? Anh có đi dự những hội thảo này không? Em hứa là sẽ vẫn giữ nguyên sự tôn trọng dành cho anh. Thôi được, em sẽ cố gắng giữ kín, nhưng tốt hơn anh nên trút bỏ gánh nặng và sống thật với chính mình. Việc che giấu sự thật sẽ chỉ làm hỏng sự phát triển cảm xúc của anh thôi.

– Chứ không phải nó đã hỏng rồi à?

– Đúng vậy.

Matt nhíu mày.

– Ờ, xin lỗi làm em thất vọng. Anh không phải là một con mọt sách nghiện kiểu chữ. Em có thể email cho anh với kiểu chữ Papyrus, anh sẽ không quan tâm đâu.

– Tốt. Một tối nào đó, lúc anh đang bận nghiên cứu ở trường, nếu anh nhận một thông điệp than thở và cầu cứu của em về bài tập Giải tích nhiều biến, em sẽ không muốn nghe bất cứ lời phàn nàn nào về kiểu chữ em sử dụng đâu đấy.

– Em đang học Giải tích nhiều biến à? Tuyệt đấy!

Julie nằm vật ra giường.

– Không, nó không tuyệt gì cả. Nhà trường phát hiện ra em đã học Giải tích ở trung học, họ đã bắt em làm một bài kiểm tra, và xui xẻo là em đã qua. Vậy nên bây giờ em mới kẹt.

– Anh sẽ rất vui mừng giúp em nếu em cần.

– Em sẽ ghi nhớ lời anh. – Điện thoại của Julie đổ chuông. Nó với tay tìm điện thoại trong chiếc ví dưới sàn. Là Seth gọi. Biết đâu anh chàng đang bị cảnh sát giữ và nó sẽ buộc phải thảo luận về các thể loại người lập dị cho đến hết tối. Nó bắt máy. – Chào anh, Seth.

– Julie hả? Anh đang ở trên đường nhà em, nhưng các ngôi nhà ở đây đều có bờ rào và anh không thấy số nhà đâu cả.

– Anh đừng lo. Em sẽ ra ngoài.

– Tuyệt. Anh đang rất muốn gặp em đây.

– Em cũng vậy. Hẹn anh sau một phút nữa. – Nó gác máy và bước xuống giường.

Matt quay về bàn làm việc, đặt lại máy tính trên bàn và chỉnh ghế.

– Em định đi đâu thế?

Julie thở dài và khoát tay chỉ một lượt từ trên xuống dưới cơ thể mình.

– Trang phục nóng bỏng và đôi mắt đậm lè này không cho anh thấy tối nay em hẹn hò sao? Trời ạ, cần phải lôi anh ra khỏi cái máy tính nhiều hơn.

– Anh có thấy cách em ăn mặc đấy chứ. – Matt thừa nhận. – Chúc em vui vẻ.

– Cám ơn anh. – Julie nói. – Anh biết không, Matt, thỉnh thoảng em có thể ở nhà với Celeste khi bố mẹ anh vắng nhà, để anh có thể ra ngoài xã hội. Hẳn anh cũng được bạn bè yêu cầu làm này làm nọ. Một lúc nào đó anh phải đi chơi với họ.

Matt nhún vai.

– Thực sự giai đoạn này anh không có thời gian để vui chơi ngoài xã hội. Đừng lo. Em cứ đi chơi vui vẻ đi.

Julie cảm thấy thật tệ khi Matt bị kẹt ở nhà với cô em gái. Là một sinh viên, anh nên ra ngoài vui chơi. Không phải là anh giống với thể loại sẵn sàng chổng mông uống rượu ở nhà bạn, nhưng anh cũng phải hòa đồng. Thể nào chẳng có một cuộc thi “Đố vui Vật lí” vào một tối thứ Sáu nào đó, và anh có thể ra về với một dải băng chiến thắng nhờ đánh vần chính xác chữ “coulomb” hoặc “neutralino”. Tại sao anh lại phải đáp ứng những nhu cầu kỳ dị của Celeste? Tại sao Finn Phẳng lại giống như người sai bảo việc nhà? Ở đây có điều gì đó sai lạc. Matt là một anh chàng tử tế, anh xứng đáng nhiều hơn thế này. Thôi, lúc này chưa thể làm gì được về chuyện đó. Có lẽ sau này nó sẽ tìm ta được một cách hay ho.

– Nếu anh ta là một thảm họa hẹn hò thì em sẽ gọi anh tới ứng cứu. Chúng ta cần một mật mã quy định việc đó. – Julie nói trong khi đi ra cửa. – Thứ gì đó tương ứng với anh. À. Em sẽ gọi tên một nhà toán học chán ngắt nào đó. Thế này nhé, khi em gọi anh và nói Fibonacci, anh sẽ biết mình phải phóng ngay ra khỏi nhà.

– Lựa chọn hiển nhiên nhỉ, nhưng cũng được.

Julie trừng mắt nhìn Matt. Trời ạ, đôi khi anh chàng cũng thật đáng ghét.

– Vậy thì Karl Gauss vậy.

– Ờ, cái đó được đấy. Tuy cũng khá hiển nhiên.

– Vậy thì em sẽ làm anh bất ngờ với một cái tên khác. Anh cứ chờ đó.

Matt ngả người ra sau, vòng tay ôm lấy đầu và mỉm cười, dẫn một câu kịch:

– … Với hơi thở kìm nén.

Julie vênh mặt.

– Chữ kìm nén ở đây là baited hay bated?

Matt nháy mắt:

– Tặng em chữ i thừa đó.

Hừm. Vậy là anh cũng biết tới Người lái buôn thành Venice của Shakespeare. Julie ngập ngừng một chút rồi bỏ đi.

– Chào anh, Matt. Chắc lát nữa em sẽ nhắn tin cho anh bằng kiểu chữ Webdings để cập nhật tình hình buổi tối.

Gót giày của Julie khua ầm ĩ trên sàn khi nó tiến đến cầu thang.

– Webdings 1, 2 hay 3? – Giọng nói của Matt rổn rang khắp cầu thang.

– Em sẽ trộn tùm lum!

Nó bước ra cửa trước và đi xuống mấy bậc thềm. Khi nhìn sang phía bên trái, nó trông thấy ánh đèn pha xe hơi đang chầm chậm di chuyển trên phố. Julie vẫy tay. Chiếc xe tăng tốc một chút trước khi chậm lại trước cửa ngôi nhà của gia đình Watkins.

Seth thắng xe cái két rồi nhảy ra khỏi ghế lái.

– Julie! Tìm thấy em rồi!

Anh chàng đi vòng qua xe và ôm chầm lấy Julie.

– Em mừng là anh kiếm ra em đấy.

Có lẽ điều đầu tiên người ta ghi nhận trong một buổi hẹn không nên là mùi cơ thể, nhưng khi Seth vòng quay ôm Julie, nó không thể không hít vào. Anh có mùi thật nam tính. Không phải theo cách rẻ tiền nồng nặc. Nam tính theo kiểu ấp áp, thô mộc, và thơm tho. Julie thích cảm giác của đôi tay Seth vòng quanh cơ thể mình và cái cách anh chàng ôm lấy nó, nồng ấm, tự tin mà không quá phô trương.

Seth buông Julie ra và mở cửa xe hơi cho nó.

– Không phải anh không thích lái xe quanh các con phố nhỏ của Cambridge, nhưng anh hi vọng em không nghĩ là anh cho em leo cây.

Julie vào trong xe và cài dây an toàn.

– Anh đừng lo.

Seth vào số.

– Anh thật dở hơi. Anh đã viết địa chỉ của em ra một mảnh giấy và chữ viết tay của anh xấu vô địch. Anh không chắc mình đã viết số 21, 71 hay 27… nhưng giờ thì không quan trọng nữa.

– Anh không dở hơi, nhưng nhân nói tới chuyện này. – Julie quay sang phía Seth. – Em vừa mới phát hiện một chuyện rất kỳ cục. Anh có biết có những người được gọi là mọt sách nghiện kiểu chữ không?

Seth nhăn mặt.

– Để đoán xem nào. Những kẻ sẵn sàng lên cơn vì nhiều khía cạnh hấp dẫn của thế giới kiểu chữ á?

– Chính xác! Đó là một trong nhiều thể loại dở hơi đấy! Hoặc là mọt sách. Em không biết hệ thống phân loại chính xác là như thế nào.

– Anh hơi sợ vì em biết cái này đấy.

– Em cũng vậy. – Julie đồng tình. – Em cũng vậy.

– Làm ơn đừng nhảy ra khỏi chiếc xe đang chạy, nhưng anh phải nói ngay với em rằng, anh không phải là một kẻ mọt sách nghiện kiểu chữ. Hoặc là bất kỳ loại mọt sách nào, thật đấy.

– Anh vừa ghi thêm một điểm cộng nữa.

– Một thôi á? – Seth trưng ra nụ cười đáng yêu trong khi lái xe vào thành phố.

– Thôi được. Năm điểm.

– Là em nói đấy nhá.

Phần 2 –

Julie nhón gót, cố với lấy túi đồ nằm trên nóc tủ quần áo. Rốt cuộc nó cũng luồn được một ngón tay qua sợi dây đeo và kéo xuống, làm chiếc túi rơi trúng đầu. Nó ghét đi du lịch, và nếu tình hình đóng gói đồ đạc là một dấu hiệu báo trước sự thành công của chuyến đi thì nó đang đâm đầu vào một chuyến bay trắc trở. Như thể việc di chuyển trong sân bay vào ngày trước lễ Tạ ơn còn chưa đủ phức tạp, nó còn phải chật vật gói ghém các món đồ của mình để không phải gửi hành lý.

Chắc chắn Julie sẽ gửi hành lý khi bay tới California với ba. Ba nó đã gửi lộ trình cho nó mấy ngày trước, hay đúng hơn là thư ký của ông đã gửi. Tuy nhiên, ba nó đang cho thấy một nỗ lực ghê gớm bằng cách đưa nó theo trong chuyến đi. Julie chỉ dám hình dung sự phức tạp ông phải đối mặt khi xin nghỉ ba tuần để làm một chuyến du lịch như thế. L.A, Huntington Beach, San Diego, Santa Barbara… thậm chí nó còn không nhớ nổi những điểm đến khác! Nó đang rất nóng lòng muốn kể cho ba nghe về trường lớp và việc học của mình.

Còn về chuyến đi này, nó không cần quá nhiều quần áo, nhưng lôi theo sách vở và máy tính thì đúng là nặng. Nó không biết làm thế nào để vừa chơi lẻ, đi thăm họ hàng và bạn bè, vừa hoàn tất một bài luận và ôn luyện cho kỳ thi Giải tích. Rõ ràng các trường đại học xem dịp lễ Tạ ơn là một kỳ lao động.

– Cốc cốc. – Cô Erin bước vào phòng. Julie một lần nữa ngưỡng mộ phong thái khoan thai và đĩnh đạc của cô. Chiếc đầm bút chì vải tweed xám và áo khoác cardigan đồng điệu thật hợp nhau và… phải nói là rất sang. Đúng thật, cô Erin nhìn rất sang. Chuyên nghiệp và sang trọng. – Cô thấy cháu đang rất nóng lòng muốn về thăm gia đình.

– Dạ, một chút thôi ạ. – Julie thừa nhận trong khi thảy túi đồ lên giường. – Chỉ có điều cháu có quá nhiều việc phải làm, nên thật khó để cảm thấy hào hứng với chuyến về quê.

Cô Erin phẩy tay.

– Cháu sẽ thu xếp được. Cháu sẽ có thừa thời gian ở sân bay, trong chuyến bay, và trong giai đoạn hồi phục sau lượng gà tây quá tải.

– Cháu cũng nghĩ thế. – Julie quơ một nắm vớ sạch và nhét vô chiếc túi. – Mặc dù đáng lẽ cháu nên đi nghỉ vào một dịp cuối tuần sớm hơn trong cùng tháng để tránh đám đông. Ý cháu là, không phải cháu muốn làm đảo lộn kế hoạch đi nghỉ của gia đình cô. Cháu chỉ…

– Julie, cháu sẽ được chào đón ở đây trong kỳ lễ Tạ ơn. Nhưng cô không nghĩ cháu quen được với một ngày chỉ ăn đồ Tàu và chơi trò đố chữ. Matthew, Celeste và cô sẽ ngồi ăn đậu hũ cay, đồng thời bàn cãi về tính hợp lệ của các nước đi mà Matthew thực hiện. Thằng bé hay bịa chữ lắm, nhưng bọn cô thường thiên vị nó nhờ tính sáng tạo.

– Thật sự chuyện đó nghe hay hơn là ăn khoai lang với kẹo dẻo và lắng nghe cậu của cháu kể lại những gì được chiếu trên kênh Comedy Central buổi tối trước đó.

– Không đâu! – Erin phản đối. – Đâu có gì sai với một buổi lễ Tạ ơn truyền thống. Các tật xấu của gia đình. Cô chắc chắn nó sẽ rất dễ thương.

– Côkhông thấy lạ khi chú Roger không về trong dịp lễ sao?

– Không hề. Chú Roger đi công tác dài hạn mấy lần một năm, nên chuyến đi này cũng không đáng ngạc nhiên. – Cô Erin khoanh tay lại. – Còn cậu bạn Seth của cháu? Cậu ấy sẽ làm gì trong kỳ nghỉ?

– Anh ấy và gia đình sẽ đi Vermont để thăm cậu mợ. Anh ấy đã đi từ hôm qua để tránh kẹt xe, sau đó cũng vì lí do đó mà cả nhà sẽ quay về vào thứ Bảy.

– Cháu đã rất ca ngợi cậu ta. Theo học ngành khoa học chính trị tại đại học Boston, đúng không nhỉ? Cô thấy mừng là cháu đã có những người bạn tốt trong thời gian qua. Cháu và cô bạn Dana có vẻ cũng rất thân thiết. Việc có những mối quan hệ xã hội để thỉnh thoảng kéo cháu ra ngoài là rất quan trọng.

Julie mỉm cười. Dana đã trở thành một người bạn tốt, và mặc dù đều bận, cả hai đứa vẫn duy trì một cuộc hẹn cà phê định kỳ vào ngày thứ Ba mà chúng chưa bao giờ bỏ lỡ. Dana vẫn đang rất mê mẩn Jamie, trong học kỳ vừa rồi Julie đã có nhiều giờ ngồi nghe cô bạn tường thuật chi tiết diễn biến mối quan hệ sóng gió của họ. Dĩ nhiên nó cũng kể về Seth, ở một mức độ nào đó, những tình trạng hẹn hò của tụi nó bình thường hơn rất nhiều so với của cặp Dana và Jamie. Hiện tại thì hai đứa kia thường xuyên cãi nhau trước khi lại xuất hiện vào sáng hôm sau với cùng bộ đồ mặc hôm trước. Julie cảm thấy với tư cách là một sinh viên ngành tâm lý, Dana nên tự vấn mình một chút. Có thể chuyện giữa nó và Seth không dữ dội và bùng nổ, nhưng thà chậm mà chắc.

– Lạy chúa, Julie, cháu định mang hết mấy cuốn sách này theo sao? – cô Erin hỏi.

– Cháu buộc phải đem theo cô ơi. Cháu cần viết một bài luận về Carl Jung cho lớp tâm lý. Mấy cuốn này là sách tham khảo.

Cô Erin nheo mắt nhìn chồng sách.

– Mấy cuốn này có vẻ cũng đủ, cô nghĩ thế. Julie, cháu nên có những nguồn tư liệu tốt hơn.

– Cháu cũng có một số bài báo trên mạng, nhưng không đầy đủ.

– Chuyện vặt. Cô có thể giải quyết được. – Cô Erin tiến lại bàn học và bắt đầu viết vào một mảnh giấy ghi chú. – Đây là tên và mã số của cô, để cháu có thể truy cập vào kho dữ liệu các bài báo khoa học của Harvard. Cái này sẽ cung cấp cho cháu đầy đủ các thông tin để viết bài luận. Cháu sẽ có thể xem xét những phân tích quan trọng của những người có uy tín trong ngành về công trình của Jung.

– Thật ạ? – Julie tiến lại gần và nhìn mẩu giấy. Cô Erin vừa mở cho nó cả một thế giới mới. – Cô có chắc chuyện này không làm khó cô không ạ? Ý cháu là, chuyện này thật tuyệt. Trên mạng của trường, cháu chỉ có thể vào danh mục thư viện và đặt sách.

Cô Erin giắt bút sau tai rồi chống tay vào hông.

– Đương nhiên là không rồi. Chẳng có lí do gì mà cháu không được tiếp cận những nguồn tư liệu tốt nhất. Cô hơi ngạc nhiên vì dịch vụ trực tuyến của trường Whitney không được phong phú như thế. Mà có khi cháu cũng không muốn cám ơn cô đâu, vì cô bảo đảm cháu sẽ nhanh chóng bị hút vào đó và xem hết bài báo này đến bài báo khác. Nếu mẹ cháu có bực mình vì cháu cứ dán mắt vào máy tính cuối tuần này thì đừng có trách cô nhé.

Bất giác Julie quàng tay quanh người Erin và ôm chầm lấy thân hình xương xẩu của cô.

– Nếu mẹ có trách thì cháu sẽ nhận về mình hết. Cháu không biết phải cám ơn cô thế nào cho đủ.

Rõ ràng cô Erin không phải là người thích ôm ấp. Cô hơi cứng người lại, nhưng chỉ khẽ cười vì ngạc nhiên và vỗ vỗ cánh tay Julie.

– Ơn huệ gì. Cháu mới vất vả chứ cô thì có mất mát gì đâu. Cô rất trân trọng sự chăm học của cháu. – Cô lui lại, dùng tay đẩy Julie ra một chút. – Nhưng cháu muốn trả ơn, thì cháu có thể thuyết phục Matt cùng phấn đấu giống như cháu. Như vậy cô sẽ không phải quát mắng nó quá nhiều.

– Theo như cháu thấy thì hình như anh ấy lúc nào cũng học mà cô. Bọn cháu học cùng nhau rất nhiêu, nếu anh ấy không đến trường thì cũng làm việc trên máy tính mà.

– Cô không nói là nó không dành nhiều thời gian để học hành. Cô muốn nói tới chất lượng của công việc và sự nỗ lực của nó. – Erin nheo mắt. – Nó đang dàn trải sức mình cả về tín chỉ lẫn các mối quan tâm học thuật, mọi việc đang đi đến chỗ mà nó cần phải giới hạn sự tập trung của mình để không trở thành một đứa đa mang khi tốt nghiệp. Chỉ có cách đó mới giúp nó có bài báo khoa học được đăng. Matt đã có một cơ hội để làm đúng chuyện này, và cô trông đợi ở nó nhiều hơn những gì cô đang thấy.

Có vẻ như đó là một lời quở trách nặng nề dành cho Matt, nhưng Julie có thể hiểu được ý cô Erin. Cô chỉ muốn điều tốt nhất cho con trai mình. Nó bắt đầu lôi quần áo từ trong tủ ra.

– Anh Finn là một người sinh viên như thế nào ạ?

– Ồ, Finn á. – Mặt cô Erin rạng rỡ hẳn lên. – Finn là một sinh viên toàn diện. Thành thục trong mọi thứ mà thằng bé mó tay vào. Khi vào đại học, nó đã chọn học theo hướng đại cương và nghiên cứu mọi thứ từ nhân loại học, văn học cho tới lịch sử. Một đứa thực sự sáng tạo và năng động. Nó tham gia tích cực vào các chiến dịch chính trị hồi còn ở Brandeis. Rất có ý thức và quan tâm đến xã hội. Finn từng chơi bóng bầu dục với đội bóng địa phương vào các dịp cuối tuần. Celeste rất thích đi xem anh trai mình thi đấu.

Julie mỉm cười.

– Có vẻ như anh ấy là người rất thú vị. Hi vọng cháu sẽ sớm được gặp anh ấy. Cháu biết Celeste đang rất nóng lòng chờ đợi ngày anh ấy về.

– Mọi người đều muốn được gặp lại Finn.

– Biết đâu cháu và anh ấy có thể gặp nhau vào dịp Giáng sinh? Chắc thể nào anh ấy cũng về nhà trong kỳ nghỉ lễ.

– Được thế thì hay quá, phải không cháu? – Erin bước vài bước về phía cửa phòng. – Để cô đi gọi Matt, không nó lại quên vụ đưa cháu ra sân bay.

– Cháu sẽ gọi taxi, cô ơi. Vậy cũng tốt rồi ạ.

– Cô muốn tự mình lái xe đưa cháu đi, nhưng sự thực là cô không còn bằng lái nữa, cháu có tin nổi không? Cô mải đi xe đạp và đi bộ để bảo vệ môi trường đến nỗi không để ý gia hạn bằng lái khi nó hết hạn. Nhưng thế càng hay. Bây giờ cô thấy mình còn khỏe hơn cả hồi hai mươi và thanh toán được năm ký mỡ thừa bám dai dẳng suốt nhiều năm.

– Nếu không kẹt mấy túi đồ này chắc cháu cũng cảm thấy tội lỗi vì không lội bộ ra sân bay. – Julie đùa. – Cháu thấy thật đáng ngưỡng mộ khi cô đang làm điều có thể để giảm dấu chân carbon của mình. Cháu ghét cái thuật ngữ này. Việc làm đúng chủ trương đường lối vẫn hay đi kèm với những lời sáo rỗng khó tránh khỏi, hình như thế. Cháu có một cuộc hẹn ngầm với một giáo sư ở trường, sau đó cháu sẽ bắt tàu điện ngầm ra sân bay. Cháu không muốn làm phiền anh Matt đâu ạ.

Cô Erin nhún vai.

– Nếu cháu đã định thế thì thôi. Chủ nhật cháu gọi điện báo cho bọn cô biết giờ giấc chuyến bay. Cháu có thể sẽ bị dời chuyến đấy.

– Dạ vâng ạ. Cháu chúc cô nghỉ lễ vui vẻ.

– Chúc cháu cũng vậy. Gửi cho mẹ cháu những lời chúc tốt đẹp của gia đình cô nhé.

***

Julie đặt túi đồ xuống sàn trong văn phòng chật chội rồi ngồi xuống trước chiếc bàn, đối diện với giáo sư tâm lí của nó. Căn phòng nhỏ chỉ vừa đủ chỗ cho vài món đồ. Sách vở, tài liệu phủ kín mặt bàn và nằm chỏng chơ trên kệ. Tuy nhiên, nơi này có gì đó rất thoải mái và ấm cúng, có lẽ là nhờ vào con người đang ngồi trước mặt Julie. Nó rất thích giờ tâm lý và chưa bỏ một buổi nào. Các bài giảng cỉa tiến sĩ Cooley rất sắc sảo và thú vị, lại được chuyển tải bằng lòng say nghề nhiệt thành của thầy. Sự chu đáo và độ lượng của thầy khi giới thiệu các ví dụ nghiên cứu khiến Julie cảm thấy ông có thể cung cấp điều gì đó hữu ích cho nó trong cuộc gặp hôm nay.

– Em cám ơn thầy đã tiếp em ạ.

– Không thành vấn đề. Em chuẩn bị về quê thì phải? – Tiến sĩ Cooley đưa mắt nhìn túi đồ của Julie dò hỏi.

– Dạ. Ohio ạ. Em về thăm mẹ và họ nhà ngoại. Em xin lỗi vì đã làm phiền thầy ngay trước lúc nghỉ lễ, nhưng em muốn tham khảo ý kiến của thầy về một chuyện.

– Chuyện trong lớp à? Tôi đã xem điểm kiểm tra và bài luận của em, kết quả của em cực kỳ tốt. Chưa kể em đi học rất đều nữa. Đối với một lớp đông như thế, em rất ấn tượng đấy. – Ông gật gù ra vẻ hài lòng. – Nhiều sinh viên chỉ học những môn này theo kiểu đối phó. Em không giống họ.

– Em cám ơn thầy. Em rất thích môn của thầy. Nhưng thật ra em cần sự giúp đỡ về một chuyện khác. Hiện em đang ở cùng với một gia đình. Bà mẹ của gia đình này quen với mẹ của em. Mọi người đều rất tử tế, nhưng mà… – Julie không biết phải mở lời thế nào. – Có gì đó rất là kỳ cục về cô con gái. Em nghĩ thầy có thể giải thích được một số chi tiết. Em thấy mình cần một sự giúp đỡ.

– Như thế nào?

– Em đang cố để hiểu cô con gái trong nhà. Celeste là một cô bé rất lạ. Người anh lớn của Celeste đã đi du lịch suốt cả năm trời nay, nhưng Celeste đi đâu cũng mang theo một tấm hình cắt bằng bìa cứng của anh mình.

– Em làm tôi tò mò rồi đấy. – Tiến sĩ Cooley vừa nói vừa bắt chéo chân. – Nhưng tôi sẽ dễ bề thảo luận hơn nếu gia đình em đang nói đến là một gia đình giả định. – Tiến sĩ Cooley nhìn Julie một cách châm chọc, nhưng cố không cười.

– Giả thuyết là, – Julie nói một cách chậm rãi, – em thấy người anh phẳng lì đó rất đáng báo động. Và em khá lo lắng cho cô bé. Có điều gì đó… em không biết nữa… dường như đã khơi mào cho chuyện đó. Em không biết đó là gì.

Julie dành vài phút để miêu tả thái độ của Celeste đối với Finn Phẳng, sự hạn chế giao tiếp xã hội và cá tính bất thường của cô bé.

Tiến sĩ Cooley giơ một tay lên.

– Tôi muốn ngắt lời em một chút. Em kể rất nhiều về cô con gái, nhưng tôi muốn biết thêm về toàn thể gia đình họ. Hãy kể cho tôi về một ngày, hoặc một tuần lễ điển hình trong ngôi nhà của họ.

– Nhưng Celeste mới là… – Julie lung túng tìm từ diễn đạt. – người gặp vấn đề. Nhiều, thậm chí cả đống vấn đề, em đoán vậy. – Ừ thì Matt cũng có các vấn đề của anh ấy, chủ yếu liên quan đến nhu cầu quá lố với máy tính và chuyên mặc những chiếc áo trêu ngươi người khác, nhưng rõ ràng anh ấy không có người bạn bìa cứng nào cả. Ít nhất là theo những gì nó biết. – Những người khác đều ổn ạ.

– Chiều ý tôi đi.

Tiến sĩ Cooley ngồi im lặng trong khi Julie nói suốt hai mươi lăm phút về chuyện nhà của gia đình Watkins. Nó kể về cách cư xử kỳ cục và sự cô lập về mặt xã hội của Celeste, một chút về Finn Phẳng, nguồn năng lượng dường như bất tận của cô Erin, cùng sự đối lập nhau như mặt trăng mặt trời giữa Matt và Finn. Ông lấy tay xoa trán như thể không tin vào tai mình.

– Như vậy gia đình này có cha mẹ thường xuyên vắng nhà và cậu con trai cả vắng mặt. Cậu con trai thứ bị buộc phải đảm nhận vai trò của cha mẹ và cố hoàn thành trọng trách đó, dù có lẽ đang chật vật một chút. Cuối cùng là một bé gái tuổi thiếu niên chậm phát triển giao tiếp xã hội, cố gắng kiểm soát các cảm xúc của mình thông qua việc tạo ra một phiên bản thay thế hữu hình cho người anh được cô bé thần tượng.

Trời ạ. Nghe ông ấy nói mới thấy chuyện này thật bệnh quá.

– Dạ, có lẽ đúng như vậy đấy ạ. – Julie thu người lại trên ghế. – Ôi trời ơi.

– Nghe này, tôi có thể chia sẻ với em vài suy nghĩ của mình về gia đình này, nhưng tôi không muốn bắt mạch ai hết, cũng như không đưa cho em bất kỳ câu trả lời chắc nịch nào dựa trên cuộc trao đổi hôm nay. Như vậy sẽ không công bằng cho em và họ. Chỉ là giả định thôi. Tuy nhiên, tôi có thể giúp em nghĩ đến vài thứ.

– Em hiểu mà.

– Suy nghĩ đầu tiên của tôi là câu chuyện em kể khiến tôi buồn.

– Nhưng ở trong ngôi nhà đó không buồn như thế đâu ạ.

– Tại sao không?

– Em không biết nữa. – Julie nhìn bầu trời màu xám qua ô cửa sổ nhỏ. – Tại vì em thích họ chăng?

– Có thể họ cũng thích em. Nhưng có một điều gì đó rất buồn ở đây. Mọi người đều sống trong một chế độ đối phó. Vận hành độc lập. Mỗi người đều có cơ chế phòng vệ hoạt động hết mức. Và ở đây có một mức độ giữ bí mật cao độ với… chúng ta không biết nó là cái gì, phải không?

– Vâng ạ.

– Họ đặt ra các tham số của mình, và tôi không chắc em có thể xóa được chúng.

– Tại sao Celeste lại làm như vậy? Ý em là, anh trai của cô bé đi du lịch vắng nhà. Chuyện lớn, nhưng anh ấy có quyền làm thế, đúng không ạ? Anh ấy không thể ở nhà mãi được. Có rất nhiều bé gái cùng độ tuổi với Celeste cũng có anh trai chuyển ra ở riêng, nhưng họ đâu có phải ứng như cách của cô bé. Em không thể hiểu được. Celeste có rất nhiều tiềm năng. Và em nghĩ mình có thể giúp cô bé.

– A, em là một người sửa chữa.

– Sao cơ ạ?

– Một người sửa chữa. Em muốn sửa chữa chuyện này cho họ. Vì sao?

– Như em đã nói với thầy, em rất thích họ. Đặc biệt là Celeste. Em không thể ngồi yên và vờ như việc đi loanh quanh với một người anh phẳng lì là bình thường. Celeste là một đứa bé tuyệt vời ẩn sau bề ngoài khác thường đó. Nhưng không ai hành động hết. Như thể họ án binh bất động vì sợ làm chao đảo con thuyền của cô bé.

Tiến sĩ Cooley gật đầu.

– Có lẽ vậy. Dẫu thế nào thì chính sách ngăn chặn của họ đã thành công ở một mức độ nào đó. Ít nhất nó cũng thành công trong việc ổn định thứ mà họ đang kiểm soát. Trong mắt họ, mọi chuyện không bị xấu đi.

Nhận thấy vẻ mặt sa sầm của thầy, Julie hỏi luôn:

– Nhưng rồi tình hình sẽ xấu đi, phải không thầy?

– Rất có thể. Một hệ thống bất bình thường như thế sẽ không thể tồn tại mãi được. Đến một lúc nào đó, nó sẽ đổ vỡ.

Julie cảm thấy bụng mình quặn lại.

– Vậy khi nào thì chuyện đó sẽ xảy ra ạ?

– Tôi không thể khẳng định được. Đó là một điều mà em không dự tính được. Hãy cho tôi biết em định làm như thế nào với cô bé này.

Julie giơ hay bàn tay lên.

– Em đã nghĩ đến đủ mọi thứ. Rối loạn thích ứng, rối loạn lo âu phân ly, hay rối loạn gắn bó có tính chất phản ứng? Hội chứng Asperger? Điều gì đó liên quan đến việc xem Finn như một hình tượng phụ huynh? Để rồi khi anh trai đi vắng, cô bé cảm thấy sự mất mát đó sâu sắc đến mức thái quá. Cơ chế phòng vệ của cô bé vượt ra ngoài tầm kiểm soát ạ? Hay Celeste bị xáo trộn các chất trong cơ thể?

– Tất cả các khả năng. Còn gì nữa không? – Tiến sĩ Cooley ngồi yên, mắt nhìn thẳng vào Julie và kiên nhẫn chờ đợi trong khi nó chật vật đi tìm một câu trả lời.

Julie co duỗi các ngón chân trong giày, hi vọng xua đi cảm giác khó chịu đang tăng dần của mình. Nhưng có một ý nghĩ mà nó không thể gạt bỏ được.

– Một chuyện gì đó đã xảy ra hả thầy?

Tiến sĩ Cooley gật đầu.

– Một chuyện gì đó đã xảy ra. Đó là suy đoán của tôi. Một chuyện khá trầm trọng. Một chuyện mà em đã được cảnh báo không nên đề cập tới. Và phiên bản phẳng của anh trai Celeste là câu trả lời cực đoan cho một biến cố. Một sang chấn tâm lí nào đó.

Julie cứng người. Sang chấn. Nó không thích ý nghĩa của từ ngữ này.

Tiến sĩ Cooley tiếp lời.

– Câu hỏi ở đây là sang chấn gì. Nhưng đó là câu hỏi mà có lẽ em sẽ không có lời giải. Julie, em hãy cư xử nhẹ nhàng thôi. – Ông cảnh báo. – Đây là một tình trạng bấp bênh, em lại không biết chính xác điều đang diễn ra trong gia đình này. Mặc dù tôi ngưỡng mộ lòng thương người của em, tôi không thể khuyên em nhận lấy gánh nặng giải quyết chuyện này.

– Em hiểu. Em cảm thấy như đang vắt óc để hiểu được Celeste, và em không biết liệu mình có làm điều gì đó khiến cô bé tổn thương hay không. Nhưng một khi anh Finn quay về, vụ việc này sẽ kết thúc, đúng không thầy?

Tiến sĩ Cooley chậc lưỡi.

– Có thể là thế, cũng có thể không. Bất cứ điều gì đã gây ra trạng thái lo lắng của cô bé cũng có thể xuất hiện theo một cách khác. Sự quay về của người anh trai có thể dẫn tới một sự cải thiện rõ rệt, chắc chắn rồi, nhưng tôi sẽ không đặt cược vào điều đó đâu.

Đó là một suy nghĩ gây nản lòng. Ông nói tiếp:

– Nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy có thể em đang bỏ lỡ điều gì đó hiển nhiên. Đừng sa đà trong việc phân tích những gì em nhìn thấy. Tôi có cảm giác em đang suy nghĩ quá nhiều. Hãy để cho mọi chuyện có thêm thời gian, rồi các miếng ghép của bức tranh có thể sẽ về đúng vị trí. – Ông cười. – Tất nhiên cũng có thể không. Đây có thể là một gia đình mà em không bao giờ hiểu được hoàn toàn.

– Thật đó thầy, em đã từng có suy nghĩ đó.

– Và chúng ta biết được gì đây? – Tiến sĩ Cooley cười nhẹ. – Biết đâu họ chỉ là những người đặc biệt. Không phải ai cũng hành xử theo lối truyền thống.

– Nếu họ chỉ là những người lập dị thì đỡ quá, phải không thầy?

– Ừ. Khác thường, nhưng tử tế. Julie này, tôi đang nghĩ đến một phần khác của câu chuyện.

– Dạ? – Julie thở dài hỏi lại.

– Em đã kể khá nhiều về Matt, Finn, Erin và Celeste. – Ông ngừng lời. – Tôi không nghe em kể nhiều về người cha.

– Tại vì chú ấy đi công tác rất nhiều. Nhưng em rất quý chú ấy. Đó là một người dịu dàng và ăn nói nhẹ nhàng. Ở chú ấy có gì đó rất nghiêm chỉnh. Chú ấy bình thường, nhưng không phải theo cách nghĩ nhàm chán. Rất là tuyệt vời, thật đấy ạ.

– Hừm. – Tiến sĩ Cooley lẩm nhẩm.

– Sao vậy thầy?

– Em nói hôm nay em về quê để gặp mẹ.

– Dạ phải ạ. Sao vậy thầy?

– Về cha em thì sao? Em có gặp ông ấy luôn không?

– Thầy đang nghĩ em có vấn đề với ba em? – Julie đùa. – Không có đâu ạ.

Tiến sĩ Cooley ngồi im không nói gì.

– Chuyện này không phải là vì em đâu ạ. – Julie lắc đầu. – Đây là chuyện về một cô bé kỳ lạ cần em giúp đỡ.

– Nhưng tại sao em phải giúp cô bé đó? Tại sao em phải là người sửa chữa? Tại sao em lại muốn hàn gắn gia đình đó?

– Bởi vì Celeste đáp lại em. Em không biết tại sao, nhưng con bé làm thế. Em có thể xử lí vụ này.

Tiến sĩ Cooley gỡ kính đeo mắt rồi đặt xuống bàn.

– Em đang cố chữa cho ai vậy?

– Celeste ạ.

– Em có chắc không?

– Tất nhiên rồi ạ. – Julie đáp, hơi ấm ức một chút. – Chuyện này đâu phải vì em.

– Không. – Ông đồng tình. – Không hoàn toàn.

Julie liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn.

– Em xin lỗi, nhưng đã đến lúc em phải đi, nếu không em sẽ trễ chuyến bay mất.

– Tất nhiên rồi.

– Em vô cùng cám ơn thầy về cuộc nói chuyện hôm nay. – Nó nói một cách chân thành. – Em rất cảm kích.

– Gia đình mà em đã kể cho tôi nghe là một gia đình giả định. – Ông nháy mắt. – Hãy nhớ nhé Julie. Nhẹ nhàng thôi.

Bình luận