Sarah đứng bên cổng quàn[1] và ngắm nhìn vẻ hoàn hảo của buổi sáng mùa hè. Giờ đang là tháng Sáu và vầng mặt trời tỏa sáng rực rỡ báo hiệu một ngày tuyệt đẹp. Nhà thờ này là một trong những “viên ngọc quý” của phong cách kiến trúc Gothic Anh giai đoạn đầu[2]. Nó được bao quanh bởi thảm cỏ xanh được cắt rất sát ướt đẫm sương mai, những tấm bia mộ cổ xưa bám đầy địa y và những cây thông đỏ cụt ngọn. Cô đã nhìn thấy Sukie, thợ trang trí hoa cho đám cưới, có mặt ở đó từ lúc sáng sớm, và bây giờ nỗi lo lắng trong cô đã phần nào vơi bớt. Đã đến lúc gặt hái thành quả của hai năm làm việc chăm chỉ. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.
[1] Cổng có mái che nhỏ bên trên nằm ở lối vào của nghĩa trang nhà thờ.
[2] Thời kỳ đầu của kiến trúc Gothic Anh là từ năm 1180 đến 1250.
Bỗng cô hét lên thất thanh khi ai đó ló ra từ sau một tấm bia mộ. “Á! Hugo! Đồ quỷ sứ! Anh làm tôi sợ hết hồn!” Khi trái tim đập thình thịch của cô đã bắt kịp não bộ và cô nhận ra mình không bị tấn công, ít nhất bởi một kẻ lạ, cô tiếp tục: “Anh vừa làm tôi tưởng hôm nay là Halloween đấy.”
Hugo, anh chàng cao ráo có mái tóc vàng bù xù, luôn tạo cho Sarah ấn tượng rằng anh ta vừa mới ra khỏi giường – và cái giường đó không chỉ có mình anh ta. “Sarah, cô quá ngọt ngào, tôi phải kiêng cô trong Mùa Chay[3],” anh ta lè nhè đáp.
[3] Khoảng thời gian bốn mươi ngày trước Lễ Phục Sinh (kéo dài trong khoảng từ tháng hai đến tháng tư). Trong thời gian này người ta kiêng ăn thịt hoặc đồ ngọt, hoặc hạn chế các thú vui khác.
Sarah cười. Hugo là một trong những thợ ảnh tốt nhất mà cô cùng hợp tác và họ luôn đùa bỡn và nói kháy nhau, nhưng cô cố tình không bao giờ coi anh ta là một người bạn thực sự – cô cảm thấy nên giữ cho mối quan hệ của họ gói gọn trong hai chữ “công việc” thì sẽ tốt hơn. “Có vẻ như cả hai ta đã làm đảo lộn các mùa với nhau.”
“Miễn là chúng ta không nhầm ngày hôm nay là được. Nó thật hoàn hảo, đúng không?”
Sarah gật đầu. “Và anh sẽ thích mê cô dâu cho mà xem. Cô ấy đẹp lắm.”
“Còn các phù dâu thì sao?”
“Họ cũng rất xinh xắn. Hai cô bé phù dâu dễ thương – ta sẽ không gọi chúng là thiên thần cho đến khi ta biết chúng cư xử thế nào – và một phù dâu lớn để cai quản chúng. Họ có những chiếc váy tuyệt đẹp.”
“Cha mẹ cô dâu, chú rể có gia đình riêng không? Hay họ vẫn còn chung sống với nhau và sẽ tới cùng lúc?”
“Vâng. Có vẻ như hôn nhân vẫn có kết quả tốt đẹp đối với một số người.” Cô lại khẽ cười, vờ như đang đùa.
Hugo không giấu nổi sự thích thú. “Vậy là cô không tin vào cái ‘hạnh phúc trọn đời’?”
“Không thường xuyên lắm. Đó là lý do khiến tôi nghĩ rằng đám cưới nhất định phải được tổ chức một cách tuyệt vời nhất có thể.” Cô chỉ tay về phía khung cảnh tuyệt mỹ trước mặt. “Đó có thể là ký ức hạnh phúc duy nhất.”
Hugo ngắm nghía giọt sương đọng trên chiếc giày bóng loáng hoàn hảo của anh. “Thành thực mà nói, Sarah, nếu những người trả tiền cho cô để tổ chức đám cưới này biết cô cảm thấy thế nào…”
“Họ không cần biết những cảm giác của tôi, họ chỉ cần quan tâm đến khả năng của tôi là tìm được địa điểm hoàn hảo và một thợ ảnh dễ thương giúp mọi người trông thật tuyệt vời là được rồi.”
Anh lại cười, hiểu rằng kèm theo lời khen của cô là sự ám chỉ rằng cô cần tiếp tục làm việc. “Vậy, tôi có cần lưu ý điều gì không?”
Sarah ngẫm nghĩ. “Tôi không nghĩ anh sẽ gây ra vấn đề gì. Mẹ cô dâu đã dành rất nhiều tâm huyết cho đám cưới này và bà ấy không muốn có bất cứ sơ suất nào làm hỏng nó, nhưng bà ấy có một cái mũ tuyệt đẹp. Tôi chắc chắn bà ấy sẽ chịu khuất phục trước sự lịch thiệp ‘thường trực’ của anh.”
Sarah không bao giờ hiểu nổi tại sao chỉ duy nhất mình cô nhận ra rằng sự lịch thiệp của Hugo chỉ là ngón nghề của một tay thợ ảnh, nhưng cô thừa nhận rằng, đối với một nhà tổ chức đám cưới, cô có độ hoài nghi cao hơn mức bình thường. Và vì lý do chính đáng: cô mới làm nghề này có vài năm, thế mà trong số những đám cưới hoàn hảo mà cô tổ chức đã có hai cặp tan vỡ, một đôi đã chia tay chưa đầy tám tháng sau khi lái xe rời đi với vẻ hạnh phúc trong “màn mây” những cánh hoa phi yến khô được mọi người tung lên. Năm trong số sáu cô bạn học của cô lấy chồng lúc hai mươi lăm tuổi cũng đã chia tay chồng. Ngoài ra còn có cuộc hôn nhân thất bại của em gái cô, chưa kể (và Sarah chưa bao giờ kể) chính cuộc tình tan vỡ của cô nữa, cô đã vượt qua nỗi đau nó gây ra nhưng không tài nào quên được. Không, trong mắt Sarah, “hạnh phúc trọn đời” chỉ là một ngoại lệ hiếm hoi.
“Chà, tôi sẽ đi lang thang quanh đây thêm một lúc nữa,” Hugo nói, không hay biết về những suy nghĩ của Sarah. “Tìm một chỗ nào đó thật đẹp để chụp những bức ảnh ít trang trọng hơn.”
“Cố gắng đừng để dây những vết cỏ bẩn lên các bộ váy nhé, nếu anh có thể. Xin anh đấy! Tôi luôn bị khách hàng phàn nàn.”
Anh nghiêng đầu và nhắm đôi mắt vốn đã nặng trĩu lại, tỏ ý rằng mặc dù anh đã nghe thấy lời yêu cầu của cô, nhưng anh không nhất thiết phải làm theo nó.
“Với anh thì chẳng sao cả, đã có ai than vãn với anh bao giờ đâu!”
“Bởi vì tôi là thợ ảnh tốt nhất mà,” anh nói một cách đơn giản.
Vì đó là sự thật mà cả hai người họ đều biết, nên cô chỉ nói, “Tôi nên quay lại khách sạn để đảm bảo rằng những người cần có mặt thì phải có mặt, và không có quá nhiều những người không cần thiết lảng vảng ở đó.” Cô cau mày.
“Tôi vẫn không tin rằng tổ chức tiệc chiêu đãi ở nhà cô dâu thì sẽ kém sang trọng hơn là tổ chức ở khách sạn – ngôi nhà của họ rất tuyệt vời, nhưng họ đã quyết định rằng tổ chức tiệc cưới ở khách sạn sẽ ít nảy sinh những vấn đề không mong đợi hơn. Nó là một khách sạn rất tốt, dĩ nhiên. Nhưng số tiền phải bỏ ra thì!” Cô giơ tay lên để biểu lộ sự sửng sốt. “Thôi, tôi phải đi đây.”
Cô quay đi, biết rằng ánh mắt lờ đờ ngái ngủ của anh vẫn dõi theo sau lưng cô. Cô hy vọng anh sẽ không bắt các phù dâu tựa người vào những tấm bia mộ bám đầy địa y và làm hỏng những bộ váy của họ, nhưng đành chấp nhận rằng với anh, việc có được bức ảnh đẹp mới là quan trọng còn những vấn đề khác thì chẳng đáng để bận tâm. Cô có tài chỉ huy mọi người và thường có được những gì cô muốn từ họ, nhưng cô chưa bao giờ tin rằng Hugo đoái hoài gì đến cô hay nghe theo những lời cô nói. Khi quay trở lại chỗ chiếc xe, cô tự hỏi liệu Ashlyn có phải là kiểu cô dâu sẽ khuyến khích mọi người mở sâm banh trước đám cưới và biến thứ nên là một buổi sáng chuẩn bị chu đáo thành một bữa tiệc chia tay quãng đời độc thân lần hai không. Nhưng có lẽ mẹ cô ta sẽ ngăn chặn một chuyện như thế. Mỗi người có thể uống một ly trong lúc làm tóc và trang điểm lần cuối, nhưng chỉ một mà thôi!
***
Cô đến khách sạn chỉ để nhìn thấy bức tranh tầm sâu của một bi kịch sắp xảy đến. Mọi người gần như bất động khi mà lẽ ra họ phải đang bình tĩnh sửa soạn cho cô dâu.
Thay vào đó, Ashlyn đang ngồi trước bàn trang điểm trong một chiếc váy lót, đôi tất dài và chiếc quần lót kiểu Pháp, tay cầm điện thoại di động, những giọt nước mắt giận dữ làm cho đôi mắt cô ta nhòa đi. Elsa, thợ may, đang đợi để giúp cô dâu mặc chiếc váy hiện đang được treo trên lưng cửa, lúng túng đứng ngắm nghía móng tay và nhặt những sợi xơ vải bám trên cái quần đen.
Bron, phụ trách việc làm tóc và trang điểm, cũng đã lùi lại đằng sau. Những lọn tóc dài và bóng mượt của Ashlyn mới được bới lên một nửa, và hành động nhắn tin điên cuồng của cô ta có nguy cơ làm hỏng bộ móng tay kiểu Pháp. Lớp trang điểm hoàn hảo cũng cần được tô điểm lại.
“Có chuyện gì vậy?” Sarah hỏi, lập tức nhận ra cô đang chứng kiến một tai họa ngày càng trầm trọng.
Sau một thoáng im lặng đầy căng thẳng, cô dâu trả lời: “Cái con phù dâu khốn kiếp của tôi đã quyết định không đến!” Cú sốc lan ra quanh phòng như đám bụi sau một vụ nổ. Trước đây Sarah chưa bao giờ nghe Ashlyn dùng thứ ngôn từ như thế. Nhưng sau một thoáng suy nghĩ, cô cảm thấy sự bộc phát đó là chính đáng.
“Ôi, không phải chứ,” Sarah nói, nhắm mắt lại, tự hỏi rằng hai cô bé ba tuổi xinh đẹp biết xoay xở thế nào khi không có một phù dâu lớn đi kèm. “Phải đấy.” Ashlyn rít lên qua hàm răng mới tẩy trắng. “Cô ta đã quyết định rằng một cuộc du ngoạn với bạn trai mới vào ngày cuối tuần còn thú vị hơn là tham dự đám cưới người bạn thân nhất của cô ta!”
“Đúng là vô kỷ luật,” Bron lẩm bẩm, tự hỏi đến khi nào thì cô mới có thể tiếp tục làm tóc cho cô dâu.
“Thế mà tôi còn dẫn con nhỏ khốn kiếp đó đến thư giãn ở Barnstable Spa vào cuối tuần nữa chứ, chỗ đó đâu có rẻ chút nào!” Ashlyn tiếp tục. “Và mẹ tôi còn may váy cho cô ta – một khoản không nhỏ khác.” Elsa, người may cả váy cho các phù dâu, nhăn mặt. “Thôi cũng chẳng sao, ít nhất tôi có thể đổi món quà cưới gớm ghiếc của cô ta để lấy một món đồ tử tế khác!”
Cảm giác rằng cô dâu đang bắt đầu vượt qua thảm họa này, Bron bước lên phía trước với cái lược và những cái kẹp ghim, chuẩn bị bới tiếp mái tóc suôn dài óng ả như dòng suối của Ashlyn. Elsa hạ đôi vai căng thẳng xuống và Sarah nói, “Chúng ta hoàn toàn có thể xoay xở được khi không có cô ta. Cô có thể đưa bó hoa của cô cho Poppy và chúng ta có thể nhờ chị dâu của cô cầm hộ nó từ tay cô bé. Đừng lo.”
Ashlyn buông một tiếng thở dài thật lớn. “Đáng lẽ tôi phải biết là không nên tin tưởng cô ta. Cô ta đã ngồi bẹp rúm con chuột lang của tôi hồi chúng tôi còn nhỏ và tôi không bao giờ tha thứ cho cô ta.”
Mọi người im lặng trong một thoáng, bày tỏ sự tôn trọng đối với con chuột lang đã chết, rồi sau đó Bron lấy hết can đảm nói, “Được rồi, liệu tôi có thể tiếp tục làm tóc cho cô được chưa? Chúng ta không có cả một ngày đâu.”
Khi Bron cười, hơi lúng túng, Sarah tự hỏi liệu có phải sáng nay mắt cô ấy hơi sưng không, hay cô đã tưởng tượng ra điều đó. Cô không thân với Bron lắm, có lẽ cô ấy luôn như vậy chăng?
Elsa đã thôi nhặt những sợi xơ vải ở quần và có vẻ điềm tĩnh, chờ đến lúc những kỹ năng may vá của cô được cần đến. Mẹ Ashlyn đã nài cô tới đây hôm nay, chủ yếu để cô có thể chỉnh lại lần cuối chiếc váy của phù dâu chính, vì cô ta đã không đến thử váy. Có lẽ cô sẽ chỉ cần gài móc khóa ở lưng váy cho Ashlyn và nhắc nhở cô dâu rằng chiếc váy trông sẽ đẹp hơn nếu cô ta không mặc cái quần lót kiểu Pháp mà cô ta đã rất thích thú khi mua, thay vào đó cô ta không nên mặc gì bên trong. Cô có mang theo một cái quần lọt khe trong túi nếu Ashlyn thích lựa chọn này hơn.
Bỗng cửa mở ra và mẹ cô dâu bước vào. “Mọi chuyện ổn chứ, con yêu?”
Một thoáng im lặng. Không ai muốn làm sứ giả để truyền đạt cái tin tức sẽ biến ngày trọng đại của mẹ cô dâu thành một thảm họa. Rồi Ashlyn nuốt nước mắt nói. “Fulvia đã bỏ rơi con. Cô ta sẽ đi Paris với bạn trai cô ta.”
Bà Lennox-Featherstone hét lên, không to, nhưng đủ để chồng bà hoảng sợ, ông lo lắng gọi vọng vào qua cửa.
“Mọi chuyện trong đó ổn chứ?”
“Không ổn chút nào!” Vợ ông rít lên. “Cái – con ranh đó – cái đứa chúng ta từng đưa đi trượt tuyết cùng chúng ta, vì Chúa, đã không đến!”
Sarah nhận ra có lẽ đây chính là lúc vai trò của một nhà tổ chức đám cưới như cô được cần tới. “Không sao đâu, bà Lennox-Featherstone, chúng ta vẫn có thể xoay xở khi không có cô ta.”
“Tôi đã bỏ tiền may cái váy đó,” bà mẹ khách hàng của cô nói. “Hơn hai nghìn bảng – và tôi không muốn nó trải qua đám cưới trong một cái túi bóng!”
Elsa giật nẩy mình. Cô chẳng có lỗi gì khi chiếc váy không được mặc hay lượng cườm đính bằng tay khổng lồ khiến cô mãi mới làm xong nó – đó là một việc rất mất thời gian. Nhưng cô không thể vứt bỏ những cảm giác tội lỗi.
“Không sao,” Ashlyn nói, tỏ ra điềm tĩnh khi mẹ cô đang nổi cơn tam bành, “Elsa có thể mặc nó. Cô ấy và Fulvia có vóc người như nhau và, không như Fulvia, cô ấy là một người bạn thực sự.”
Elsa há hốc miệng. “Ashlyn, tôi…”
“Đúng thế đấy,” Ashlyn khăng khăng, như thể Elsa đang định phủ nhận tình bạn của họ. “Cô đã khuyên bảo tôi cái lần Bobby và tôi cãi nhau một trận to và chúng ta đã có nhiều kỷ niệm vui với nhau! Cái ngày chúng ta đi xem vải ấy. Và chắc là cô chưa quên cái hôm chúng ta ở…”
“Cô đứng lên cho tôi xem nào,” bà Lennox-Featherstone ngắt lời con gái, rõ ràng cảm thấy bây giờ không phải là lúc để ôn lại chuyện cũ. “Tại sao cô cứ thích mặc đồ đen vậy nhỉ? Đó là thứ màu hoàn toàn không hợp với cô. Nó khiến cô mất hết sức sống. Nào, hãy mặc cái váy này vào để xem trông cô ra sao. Được rồi, Donald,” bà gọi với qua cửa. “Anh có thể đi được rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Ờ, tôi không thể mặc cái váy đó,” Elsa nói.
“Tại sao? Chúng ta biết nó vừa với cô mà,” mẹ Ashlyn nói.
“Bởi vì tôi sẽ có cảm giác mình là một kẻ lừa đảo, tôi không phải là phù dâu thật của Ashlyn,” Elsa nói, nhìn Sarah với ánh mắt ám chỉ rằng cô cần sự giúp đỡ.
“Chuyện này có thể khiến – ờ – cha mẹ Fulvia khó xử khi họ đến dự đám cưới.” Sarah đã thắc mắc liệu cô có thể để họ ngồi quá gần cái bàn đặc biệt không và quyết định rằng cô phải làm thế.
“Tôi không nghĩ là họ biết đứa con gái lăng loàn của họ đã bỏ bê trách nhiệm của nó,” bà Lennox-Featherstone cáu kỉnh nói. “Mặc dù đáng lẽ họ phải đoán ra, khi cho nó đi học ở cái trường kinh khủng đó. Không một học sinh nào ra trường mà không đạt điểm A ‘môn’ ti tiện.”
“Được rồi, được rồi,” Sarah nói, đưa mọi người quay lại chủ đề chính. “Quả là đáng tiếc khi Fulvia không giữ lời hứa nhưng, như tôi nói đấy, chúng ta không thực sự cần cô ta.”
“Ồ, có chứ,” Ashlyn và mẹ đồng thanh nói.
“Không chỉ vì cái váy tốn cả một núi tiền,” bà Lennox-Featherstone tiếp tục, “mà các bức ảnh sẽ bị mất cân đối khi không có một phù dâu lớn.”
“Hugo là một thợ ảnh xuất sắc,” Sarah nói. “Tôi có thể đảm bảo với bà rằng…”
“Tôi muốn Elsa,” Ashlyn nói, như một đứa trẻ sắp nổi cơn thịnh nộ. “Tôi thích cô ấy hơn cái con ph…” Cô liếc nhìn mẹ và tiếp tục sử dụng tên của cô bạn thân cũ mà không đệm thêm cái từ tục tĩu láy âm đầu của tên cô bạn nữa. “… Fulvia đó.”
“Vì vậy cô phải làm phù dâu cho con gái tôi, cưng à,” bà Lennox-Featherstone nói. “Cô dâu muốn gì thì phải có bằng được.” Bà ta mím môi cười và nhìn con gái.
“Tôi không thể!” Elsa khăng khăng, càng lúc càng thấy khó chịu.
“Cô không muốn làm hỏng ngày trọng đại của Ashlyn bằng sự ích kỷ của mình đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là không rồi,” Elsa nói. “Nhưng làm phù dâu là một chuyện rất quan trọng. Đó phải là một người đã quen biết Ashlyn cả cuộc đời chứ không phải một người mà cô ấy mới gặp…”
“Tôi đã quen biết cô gần hai năm rồi,” Ashlyn nói. “Tôi thích cô – và cô không giết con thú cưng nào của tôi!”
Elsa gượng cười trước câu nói đùa này. “Đúng là thế, nhưng…”
“Tôi xin cô đấy!” Ashlyn nói. “Tôi thực sự muốn cô làm phù dâu của tôi.”
“Tôi không thể,” Elsa nói, cuối cùng cũng tìm thấy chút quyết tâm.
“Tại sao lại không?” Mẹ Ashlyn hỏi, bà sẽ không chấp nhận một lời từ chối không có lời giải thích chính đáng.
“Thật sự thì, tôi không thể!”
“Nhưng tại sao?” Ashlyn hỏi, theo đuôi mẹ cô, giọng điệu vừa tò mò vừa mang tính ra lệnh.
“Nách tôi!” Cô tuyệt vọng nói với tất cả sự kiên quyết mà cô có thể tập hợp lại – căn cứ vào cái từ mà cô vừa thốt lên một cách dứt khoát ấy.
“Nách cô làm sao?” Ashlyn hỏi, đôi lông mày được tỉa hoàn hảo nhíu lại.
“Tôi chưa cạo chúng. Ít nhất cũng đã mấy ngày rồi…” Elsa ấp úng, lo lắng quan sát những người phụ nữ đang nhìn mình, họ có vẻ đang chê trách cô vì thói ở dơ, luộm thuộm.
“Không vấn đề gì,” Bron nhẹ nhàng nói, sau khi giữ yên lặng nãy giờ. “Tôi có mang theo những cái dao cạo dùng một lần đây.”
Bà Lennox-Featherstone, đang ngồi trên mép cái giường đôi như những người khác, đứng dậy và bước tới chỗ Elsa. “Tôi nhận ra rằng gia đình tôi đang đòi hỏi ở cô quá nhiều, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt của Ashlyn. Chúng tôi đã mất hơn hai năm để chuẩn bị cho nó. Xin hãy giúp chúng tôi.”
Elsa nhìn khách hàng của mình. Cô cũng biết rõ như những người khác rằng đám cưới này đã được chuẩn bị trong bao lâu vì cô đã suy nghĩ, thiết kế và cuối cùng là may những chiếc váy cho nó. Đó là hợp đồng lớn đầu tiên của cô và cô đã dành cho nó không chỉ máu, mồ hôi và nước mắt, mà còn cả một phần lớn tâm hồn cô nữa.
“Chúng tôi sẽ rất biết ơn cô.” Người phụ nữ lớn tuổi đặt tay lên vai Elsa, và Elsa nhận ra cô chưa bao giờ thấy bà ấy yếu đuối đến vậy. Elsa có thể đương đầu với những lời dọa nạt, nhưng với lời van vỉ khiến người khác mềm lòng này thì không.
“Thôi được,” cô nói, thực sự ước ao rằng cô có can đảm để từ chối, nhưng cuối cùng đành chấp nhận thất bại. “Với điều kiện là Ashlyn không được mặc cái quần lót kiểu Pháp đó,” cô nói thêm. Cô sẽ không nhân nhượng với điều này.
“Quần lót của tôi có vấn đề gì sao?” Ashlyn phẫn nộ nói. “Nó là lụa chiffon và Bobby sẽ thích nó!”
“Tôi chắc chắn anh ấy sẽ thích nó, nhưng nó sẽ bị hằn lên qua lớp váy chỗ đùi cô. Nó sẽ làm hỏng đường nét của chiếc váy. Tôi có một cái quần lọt khe nếu cô không muốn mình chẳng mặc gì bên trong.”
Bị phân tán sự chú ý khỏi Elsa trong một thoáng, mẹ Ashlyn quay sang con gái. “Con yêu, mẹ thực sự nghĩ con nên mặc thứ gì đó bên trong. Con không thể không mặc quần lót mà đến nhà thờ.”
“Thế nào cũng được,” Ashlyn nói, “miễn là Elsa đồng ý làm phù dâu của con.”
Sarah, đột nhiên thấy căn phòng có vẻ quá đông đúc, đứng ra chỉ huy một lần nữa. “Elsa, cô vào phòng tắm để tắm và cạo lông nách đi – xin lỗi, điều đó nghe hơi kỳ cục nhỉ! Bà Lennox-Featherstone, mời bà về phòng và thay đồ. Sắp đến lượt bà làm tóc rồi đấy. Còn Ashlyn, cô hãy ngồi yên để Bron có thể hoàn thiện mái tóc của cô và sau đó cô ấy sẽ chỉnh trang lại lớp trang điểm cho cô.”
“Hãy mở một chai sâm banh đi,” Ashlyn nói khi mẹ cô đã rời phòng và Elsa đã vào phòng tắm với một cái dao cạo và một lọ kem tẩy da chết. “Tôi đã cất mấy chai trong tủ lạnh.”
Sarah thực sự muốn từ chối. Cô biết sẽ thật tai hại nếu mọi người bắt đầu mất kiểm soát vào thời điểm này, nhưng cô đã trở nên mềm yếu hơn nhiều sau một loạt các sự kiện. Bản thân cô sẽ không đụng đến một giọt nhưng cô hiểu những người khác sẽ hoan nghênh nó thế nào. “Được, nếu cô cần phải uống.”
“Cô có thể mở nó hộ chúng tôi không, Sarah?” Cô dâu khẽ chớp chớp mắt và Sarah thở dài.
“Cô lấy ly nhé, Bron thân mến,” cô nói.
Mỗi người uống một ly, và Sarah nhận thấy rốt cuộc đó lại là một ý kiến hay. Chỉ cần nhìn thấy sâm banh sóng sánh tuôn chảy vào những cái ly thủy tinh chân cao cũng đủ để mang lại cho người ta sự điềm tĩnh.