Khi Sarah thức dậy vào sáng Chủ nhật, cô lập tức cảm thấy khó chịu khi nhận ra mình ngủ không được ngon. Cô hiếm khi như vậy sau một sự kiện lớn, và đám cưới của Ashlyn rõ ràng không phải tầm thường gì. Đầu óc cô thường phải mất một thời gian mới thôi nhìn thấy những sơ đồ chỗ ngồi, những bông hoa trang trí và những nhân viên có nguy cơ làm việc kém hiệu quả. Nhưng sáng nay cô còn có thêm một lý do nữa để cảm thấy mình như đã thức cả đêm – Hugo.
Ban đầu cô thiếp ngủ khá dễ dàng nhưng rồi cứ bị tỉnh giấc. Điều đó chẳng liên quan gì đến căn phòng. Nó tuy nhỏ nhưng đây là một khách sạn tốt: ga trải giường mềm mại, khăn mặt mịn màng và giường đệm êm ái. Không, chính cái chuyện suýt xảy ra đêm qua mới là thủ phạm khiến cô thao thức.
Cô thực sự không nên để Hugo hôn cô. Ly rượu và điệu nhảy thì tạm chấp nhận được. Nó sẽ không gây ra vấn đề gì. Nhưng đáng lẽ mọi chuyện chỉ nên dừng lại ở đó.
Vì mới là bảy giờ, cô lại nằm xuống và ngẫm nghĩ xem tại sao chuyện đó lại xảy ra. Cô thở dài. Chẳng phải vận dụng nhiều năng lực trí tuệ cũng hiểu được. Hugo cực kỳ hấp dẫn, và lúc ấy cô đã rất mệt mỏi, ngà ngà say và quên bẵng sự chuyên nghiệp thường lệ. Cho tới giờ cô và Hugo đã làm việc rất ăn ý với nhau, sẽ thật đáng tiếc nếu cô phá hỏng điều đó bằng cách để mặc mình bị cuốn đi bởi thứ cảm xúc nhất thời.
Cô cất một tiếng thở dài rùng mình, ép tâm trí quên đi những nụ hôn tuyệt vời đó, hy vọng chúng không gây nghiện và cô có thể quay lại với cuộc sống lý trí thường ngày mà không gặp khó khăn gì. Cô ngồi dậy và dụi mắt. Dĩ nhiên là cô có thể! Xét cho cùng, cô không yêu anh ta, và miễn là cô không bao giờ để điều đó xảy ra một lân nữa, cô sẽ ổn thôi.
Không thể tránh khỏi, tâm trí cô chợt nhớ về Bruce, người đàn ông mà cô đã nghĩ là tình yêu của đời mình. Cô gặp anh ta tại bữa tiệc đầu tiên của tân sinh viên ở trường đại học và đã nghĩ anh ta là chàng trai hấp dẫn nhất mà cô từng thấy ngoài những nhân vật trên phim ảnh. Kỳ diệu thay, Bruce cũng chú ý đến cô và bị thu hút bởi vẻ trầm mặc, lý trí của cô khi đó, hơn là đám đông thiếu nữ phù phiếm quanh cô. Họ đã trở thành một cặp gần như ngay lập tức. Cô yêu anh ta đắm đuối và họ đã cùng nhau lập kế hoạch cho tương lai: họ sẽ sống ở đâu, sẽ sinh bao nhiêu đứa con và sẽ tổ chức kỷ niệm Đám cưới Vàng như thế nào. Cô đã tin tưởng Bruce tuyệt đối. Mặc dù tất cả các cô gái ở trường đại học đều mê mẩn anh ta, nhưng anh ta chỉ suốt ngày quấn quýt bên Sarah như hình với bóng.
Cho đến khi anh ta thay lòng. Việc bước vào căn hộ của anh ta và chứng kiến tình yêu của đời mình đang ở trên giường với một cô gái khác khiến cô đau đớn đến mức cô đã thề sẽ không bao giờ biến mình thành con tin của tình yêu nữa. Có cảm giác như trái tim cô đã bị xé toạc – người đàn ông mà cô nghĩ sẽ gắn bó với anh ta cả quãng đời còn lại đã phản bội cô, một cách tàn nhẫn. Như thể cô chưa có đủ chuyện để lo nghĩ. Mẹ cô đã mất ngay trước khi cô vào đại học, cô cần để mắt đến cha cô và, dĩ nhiên, cả Lily, cô em gái nhỏ rất yếu đuối của cô nữa. Hàn gắn vết thương lòng trong khi vẫn phải hoàn thành việc học và chăm sóc cái gia đình đang chìm trong không khí đau buồn quả là một điều khủng khiếp. Nếu không vì gia đình và bạn bè, cô không biết mình sẽ làm thế nào để vượt qua. Cô đã tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ đó nữa, không bao giờ. Ngay cả sau toàn bộ quãng thời gian này. Xét cho cùng, bây giờ cô đang có việc phải làm, và Lily vẫn cần người chị cả của nó. Và cô nợ điều đó với chính mình.
Cô giũ mình ra khỏi nỗi đau quá khứ ấy. Phải thừa nhận rằng nụ hôn với Hugo thật tuyệt vời, nhưng cô không thể cho phép nó đi xa hơn. Dù sao đi nữa, có lẽ anh ta cũng chẳng bận tâm đến nó; suy cho cùng, cô đã nghe được một lời đồn đại chẳng mấy hay ho về anh ta. Cô quyết tâm quên hẳn nụ hôn đó đi. Và chí ít họ đã không hẹn ăn sáng cùng nhau hay việc gì đó đáng sợ như thế, cô nghĩ khi cô nhấc điện thoại và hỏi xem liệu phục vụ phòng có thể mang cho cô chút bánh mì nướng không. Nhờ có những tiêu chuẩn cao về dịch vụ phục vụ tận phòng của những khách sạn sang trọng như vậy mà hai mươi phút sau cô đã lái xe đi, nóng lòng trở về nhà với cuộc sống bình thường, yên ả của mình.
Chẳng bình thường như thế chút nào; em gái cô đang ngồi trên ngưỡng cửa nhà cô. Tuy kém Sarah có bốn tuổi, nhưng Lily có dáng dấp của một cô học sinh mặc quần áo của người lớn, dù rằng quần áo của cô ấy chẳng “người lớn” cho lắm, chẳng hạn như lúc này, cô ấy đang mặc một cái áo pyjama nhí nhảnh với một chiếc quần jean màu hồng đính những hạt lóng lánh như kim cương.
Mái tóc vàng hoe của cô ấy được cặp lại ở một số chỗ bằng những cái kẹp tóc lấp lánh, và quanh cổ và cổ tay còn đeo nhiều những hạt màu hồng và kim cương hơn. Cô ấy giống như một cô bé sáu tuổi cao nghêu ở một vũ hội hóa trang. Trông con bé, Sarah nghĩ, cực kỳ xinh đẹp và hơi loạn trí. Một lần nữa, Sarah lấy làm lạ tại sao hai chị em lại có thể khác nhau đến thế.
Lily đang nắm chặt một cái túi giấy và trông vừa rụt rè vừa háo hức. Cô đứng bật dậy khi thấy chị gái.
“Sares! Sao chị tắt máy thế? Chị đã ở đâu vậy? Không phải với một người đàn ông nào đó chứ?”
“Chào cưng.” Sarah ôm em gái một cách trìu mến, nghĩ rằng em gái cô thật nhỏ bé và cố tình lờ đi lời trêu chọc của cô ấy. “Giờ này em không ở trên giường mà đến đây làm gì vậy? Hơi lạ, đúng không?”
“Sarah! Em lớn rồi mà. Vào nhà đi đã, em muốn đi vệ sinh. Và em có một kế hoạch cực kỳ hay ho!”
Sarah cười. “Vậy thì ráng mà nhịn bằng cách bắt chéo chân trong khi chờ chị mở cửa. Đây, tốt hơn là em nên cầm lấy chìa khóa nhà. Chị phải dỡ đồ trong xe xuống.”
Căn hộ của Sarah nằm ở tầng một của một nhà thờ nhỏ được cải tạo lại rất đẹp. Nó có đủ mọi thứ cô cần: một phòng ngủ lớn mà cô dùng làm văn phòng; một phòng ngủ nhỏ hơn được dành làm chỗ ngủ; và một phòng khách rộng rãi có một đầu được dùng làm bếp, nơi cô làm tất cả những việc khác. Phòng tắm tuy nhỏ nhưng đối với một người thì như thế là quá đủ. Sarah yêu nó.
Lúc cô dỡ đồ trên xe xuống hết, Lily đã dùng xong phòng tắm và đang lục lọi cái chạn thức ăn của Sarah để tìm ngũ cốc cho bữa sáng.
“Sarah! Thói quen ăn uống của chị lành mạnh thật đấy! Chị không có thứ gì có tí đường nào trong đó à?”
“Đây, em thử cái này đi. Nó có quả sấy khô. Trông nó khá ngon lành và nếu em nghĩ nó chưa đủ ngọt, em có thể cho thêm đường vào. Trà hay cà phê?”
“Trà ạ! Ồ.” Lily đặt hộp sữa rỗng mà cô vừa đổ vào bát ngũ cốc xuống. “Em vừa dùng hết chỗ sữa còn lại của chị rồi à?”
“Ừ, nhưng đừng lo. Chị muốn uống cà phê đen thôi.”
“Vậy em sẽ uống trà hoa quả.” Lily xúc một thìa ngũ cốc và đưa lên miệng, làm dây một ít sữa lên cằm. “Em có tin vui đấy! Chị ngồi xuống đi.”
Sarah đang pha cà phê, súc cái phích nước mà cô luôn mang theo tới các đám cưới để đựng trà bạc hà, và gần như đã quay lại với những thói quen thường ngày của mình. Tuy nhiên, vì cô đã từng phàn nàn rằng Lily chạy nhảy quanh chỗ này như một đứa trẻ, cô hiểu ý em gái và ngồi xuống bên cạnh cô ấy ở quầy bar ăn sáng. Lily lúc này đang uống nốt chỗ sữa trong bát ngũ cốc.
“Nếu đó là tin vui, tại sao em không nói với chị trước? Tại sao lại ăn sáng trước?”
“Bởi vì em cần chị bình tĩnh và ngồi xuống hẳn hoi đã.” Lily vỗ vỗ lên tay Sarah và đứng dậy.
“Chị hoàn toàn bình tĩnh và đang ngồi rồi đây. Đâu như em.”
Lily cười. “Những cái ghế chân cao này bất tiện quá.” Cô đi vào phòng khách và ngồi nhún nhảy trên chiếc sofa. “Ôi Sarah, em không thể tin nổi. Em hạnh phúc quá!”
Sarah đã quen với những niềm vui bộc phát của Lily, vì vậy cảm xúc này không lây sang cô ngay. Cô đứng dậy một cách chậm rãi hơn và theo em gái đến chỗ sofa. “Tuyệt lắm!” Cô cố gắng hòa theo sự phấn khích của em gái. “Tại sao?”
“Em đã đính hôn! Bọn em đã đính hôn, ý em là, Dirk và em.”
Sarah đặt tách cà phê xuống và choàng tay quanh cổ Lily, lần này cô phấn khởi thật sự. “Ôi, Lily! Tuyệt quá. Chị rất mừng cho em.” Cô không gặp Dirk thường xuyên lắm nhưng cô cảm thấy cậu ta là một chàng trai đứng đắn và là mẫu người mà Lily cần trong đời.
“Em không thể tin nổi là em lại hạnh phúc đến thế!” Lily nói, cười rạng rỡ với Sarah.
Sarah buông em gái ra và suy nghĩ một lát. Cô không muốn làm Lily cụt hứng nhưng cô cảm thấy phải đưa ra câu hỏi này. Bản năng của một người chị gái mà cô cố gắng kiểm soát (và đôi khi thất bại) lên tiếng, “Chị không muốn nói ra điều này đâu, nhưng lần này em có chắc chắn không? Chúng ta đã từng như thế này rồi.”
Lily nhổm dậy. “Em biết chị sẽ lo lắng, nhưng lần này không giống lần trước đâu, em hứa với chị đấy. Dirk tốt bụng và chu đáo – chẳng giống Rex chút nào.” Cô quay sang chị gái, người đang cố giấu vẻ mặt lo lắng. “Chuyện em đã làm với anh ta thật ngớ ngẩn và trẻ con. Bọn em không nên bỏ đi như thế và chị đã đúng về chuyện anh ta là một con lợn bẩn thỉu. Nhưng em biết lần này sẽ khác. Em có thể cảm thấy điều đó.”
Sarah gượng cười. Chứng kiến sự đau khổ của em gái chẳng dễ chịu hơn việc chịu đựng sự đau khổ của bản thân cô là mấy. Cả hai chị em họ đều chẳng mấy may mắn trong tình yêu, cô thiểu não nghĩ.
“Thành thực mà nói, Sares, lần này chẳng giống lần trước chút nào. Bọn em không trốn đi. Bọn em sẽ có một đám cưới đàng hoàng, và em muốn chị tổ chức nó cho em.”
Lily nói điều này với hai cánh tay vung ra, như thể cô đang ban một đặc ân lớn cho chị gái, quên rằng tổ chức các đám cưới là nghề của chị cô. Và dù Sarah không dám nghĩ đến chuyện nhận tiền để làm việc này, ngay cả khi Lily nghĩ đến việc trả tiền cho cô, song nó sẽ mất rất nhiều thời gian. Nhưng cô nhận ra rằng Lily đang vừa hỏi xin sự giúp đỡ vừa hỏi xin sự chấp thuận của cô; nếu Sarah đồng ý tổ chức đám cưới thì cũng đồng nghĩa với việc cô tán thành đám cưới này vậy. Lily luôn kính trọng Sarah, và sau cái chết của mẹ và cuộc tái hôn của cha, Sarah giống như một người mẹ đối với Lily hơn là một người chị. Và Sarah cảm thấy mình phải bảo bọc em gái.
Cô hít một hơi thật sâu và gạt sang một bên bất cứ nỗi e sợ nào có thể có: xét cho cùng, Dirk chẳng giống Rex chút nào. “Dĩ nhiên chị sẽ giúp em,” cô nói. “Chị sẽ nói với em bất cứ điều gì em cần biết, nhưng chị không chắc chị sẽ có thời gian để thật sự tổ chức nó từ đầu đến cuối.”
“Chị sẽ không cần làm gì nhiều đâu!” Lily lại vung vẩy tay. “Chúng ta sẽ đến một hội chợ đám cưới. Chúng ta có thể tìm thấy mọi thứ chúng ta cần ở đó!”
Sarah đang mệt, dù đã uống một tách cà phê đậm đặc, và cô bật cười. Chỉ có cô em thân yêu của cô mới nghĩ rằng tất cả những gì bạn cần là một vài cuốn sách quảng cáo và sản phẩm mẫu miễn phí. Tất cả kinh nghiệm và kiến thức của cô đều chẳng là gì so với một sự kiện lớn và đông đúc, nơi người ta cố gắng bán cho bạn mọi thứ – chủ yếu là những thứ bạn không muốn. Nhưng Lily vốn là người như vậy và tốt hơn là nên nhượng bộ cô nàng. “Bao giờ thì chúng ta sẽ đến hội chợ đó?”
“Ngay bây giờ. Nó diễn ra hôm nay mà. Đó là lý do em phải đến đây sớm như thế.”
“Chị có rất nhiều…”
“Ồ, chị đừng làm em mất vui! Chị lúc nào cũng quá tẻ nhạt!” Lily nhổm dậy và ngồi sát vào chị gái hơn, và khoác tay Sarah.
Nghi ngờ rằng Lily không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy, và hình ảnh Hugo vụt hiện lên trong tâm trí cô, Sarah thở dài. “Được rồi, được rồi, chị sẽ đi. Nó ở đâu vậy?”
“Chị đừng bận tâm đến điều đó vội. Trước khi chúng ta đi, em nghĩ em sẽ cho chị xem cái này.” Lily tìm cái túi giấy và lấy từ trong đó ra một quyển sổ trông quen quen.
“Chúa ơi! Không thể tin nổi là em vẫn còn giữ thứ đó,” Sarah nói. “Em thường cắt những bức ảnh từ các cuốn tạp chí để dán vào đó, cả những tấm thiếp sinh nhật cũ, và những mẩu thư ngắn từ bạn em nữa.”
“Em đã ngừng làm thế khi em lên mười,” Lily tự hào tuyên bố. “Đây là một cuốn sổ mới.” Cô mở đến trang giữa của cuốn sổ và đặt nó đánh “huỵch” lên đầu gối Sarah. “Bắt đầu từ chỗ đó.”
Sarah bắt đầu lật giở các trang. Trang nào cũng có hình váy cưới, từ những chiếc váy hàng hiệu xinh đẹp ôm sát người được may từ loại lụa hảo hạng nhất với đường viền được đính cườm đến những chiếc váy có phần thân dưới được làm hoàn toàn từ diêm xếp nếp – càng xuống phía dưới những chiếc diêm lại càng xòe rộng ra. Sarah nhìn kỹ hơn. Quanh mép mỗi chiếc diêm xếp nếp của cái váy đặc biệt này còn được dát trang kim. Cô đã quá quen thuộc với những chiếc váy cưới, và biết rằng các sản phẩm tuyệt vời này được cắt từ các tạp chí nào. Thứ thu hút sự chú ý của cô chính là việc em gái cô đã cắt khuôn mặt mình từ các bức ảnh và dán đè lên khuôn mặt của các người mẫu.
“Lily, chị không thể tin là em đã làm thế! Việc này ắt hẳn mất rất nhiều thời gian.”
“Chà, em muốn xem những chiếc váy này có hợp với em hay không ý mà.” Cô cúi xuống và giở qua một vài trang rồi dí ngón tay vào một cái váy có phần thân trên xếp nếp dài đến hông, và phần chân váy điểm những bông hồng vải cỡ lớn. Nó có một cái đuôi dài thướt tha với nhiều đường xếp nếp hình tổ ong và hoa hồng hơn – một vật lai tạo giữa một chiếc váy flamenco và một chiếc váy cưới lấy cảm hứng từ những cái bánh trứng đường. “Đây chính là thứ em thích.”
Sarah chăm chú nhìn nó trong vài giây. “Chiếc váy này không dưới năm nghìn bảng đâu, có lẽ còn nhiều hơn thế. Em có bao nhiêu tiền?”
Lily phẩy tay giận dữ. “Ồ, chị toàn làm em cụt hứng bằng cách nhắc đến tiền bạc!”
“Đó là điều cần được nhắc đến mà. Nhưng chị cho rằng bố cũng sẽ đóng góp. Em đã nói với bố chưa? Chị chắc chắn bố sẽ rất mừng cho em.”
“Em muốn chị là người đầu tiên được biết và, dù gì em cũng không muốn bà ta nhúng tay vào.” Lily nhăn mặt. Không như Sarah, cô chưa bao giờ hòa hợp với mẹ kế.
“Bà ấy sẽ không nhúng tay vào đâu! Kay không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của chị em mình. Mặc dù họ cũng chẳng có nhiều nhặn gì, vì còn phải nuôi mấy thằng nhóc.”
Lily thở dài bực bội.
“Em sẽ dễ dàng vung tay quá trán,” Sarah nói. “Để chị cho em xem vài đám cưới mà chị đã tổ chức, để em biết mọi thứ có thể tốn kém thế nào.”
Sarah đi vào văn phòng để tìm album ảnh cưới của cô. Đây là hồ sơ mà cô lưu trữ cho những mục đích của mình, bao gồm những hình ảnh về hoa, xe hơi, địa điểm tổ chức, vân vân… Cô đặt nó lên đôi chân đang bắt chéo của Lily và đi đun nước.
Lily lật giở các trang. “Chiếc váy đó! Lộng lẫy quá! Ôi, mấy cô bé phù dâu thật là dễ thương. Nếu Kay có con gái chứ không phải con trai, em sẽ nhờ chúng làm những cô bé cầm hoa trong ngày cưới.” Rồi cô ngừng lại. “Ai đây? Đẹp trai quá!”
Sarah bước tới để xem Lily đang nói đến ai. “Ồ. Đó là Hugo,” cô nói với vẻ thờ ơ nhất có thể. “Anh ta là thợ ảnh. Anh ta đang chuẩn bị chụp một bức ảnh ở gần đó vì thế chị không thể bảo anh ta tránh ra.”
“Anh ta quyến rũ quá!” Cô nhìn bức ảnh chăm chú hơn. “Và rất giống Bruce!”
Chỉ nghe đến cái tên đó thôi cũng khiến Sarah giật thót mình. “Thế à?” Cô ngồi xuống sofa cùng em gái và nhìn bức ảnh lần nữa. “Ồ. Chị hiểu ý em rồi.” Chúa ơi, Hugo rất giống Bruce – cũng nụ cười quyến rũ và vẻ ung dung, tự tại ấy. Phải chăng đó là lý do khiến một phần trong cô luôn kháng cự anh theo bản năng, mặc dù anh rõ ràng rất hấp dẫn? Anh cực kỳ giống cái kẻ nhiều năm trước đã làm cô tan nát cõi lòng. Và như vậy cô càng có lý do để giữ cho mối quan hệ giữa họ chỉ gói gọn trong hai chữ “công việc”, cô tự nhủ.
“Nào, Lily,” cô nói, cố gắng nghĩ cách thay đổi chủ đề mà không tỏ ra là mình đang làm vậy, “cho chị xem nhẫn của em nào!”
Mặc dù đó chỉ là một mánh khóe, nhưng Sarah nhận ra nó là một mánh khóe khá hữu ích. Chiếc nhẫn cầu hôn sẽ cho cô ít manh mối về ngân sách của Lily. Nếu Dirk có thể tặng Lily một viên đá quý tuyệt đẹp, anh ta có thể cho Lily một đám cưới mà cô ấy hằng mơ ước.
“Ồ, dễ thương quá!” Cô tán tụng. Nó thực sự rất đẹp. Đó là một chiếc nhẫn vàng đính một viên hồng ngọc nhỏ, trông như một bông phiền lộ màu đỏ tươi, và rõ ràng là đồ cổ. Nhưng Sarah cảm thấy nó không tượng trưng cho khoản tiền lớn mà có lẽ Lily muốn chi cho đám cưới. “Chị rất thích nó,” Sarah nói. “Em có những ngón tay thật mảnh mai. Chẳng mấy người có thể làm cho một cái nhẫn như thế trông đẹp đẽ đến vậy đâu.”
“Nó đẹp lắm, đúng không chị? Dirk đã lấy nó ra từ túi quần vào một buổi sáng nọ khi bọn em đang đi uống cappuccino. Nó hoàn toàn vừa vặn với em.” Cô ngắm nghía bàn tay mình thêm một lúc nữa. “Chắc là anh ấy đã lấy một trong những cái nhẫn trang sức vô giá trị của em và liên tục thử những cái nhẫn cho đến khi tìm thấy một cái có cùng kích cỡ với nó.”
“Ồ, quả là lãng mạn. Chẳng tầm thường như việc chọn những cái nhẫn ở một mức giá nào đó và bắt em lựa trong số đó.” Sarah cảm thấy ấn tượng khi Dirk, người mà cô thấy có vẻ hơi thiếu óc tưởng tượng, đã tặng cho em gái cô một cái nhẫn mà cô ấy thực sự yêu thích bằng một cách lãng mạn như vậy.
Lily gấp sổ lại, cất nó vào túi và nói, “Nào, chị em mình đến hội chợ thôi. Chị không ngại lái xe chứ? Nó ở Swansea.”
Sarah hốt hoảng. “Nhưng nó xa lắc xa lơ! Ở phía bên kia cầu Severn lận.”
“Đó là lý do chúng ta cần khẩn trương lên!”
***
“Đây là việc mà em sẽ làm với mẹ, nếu mẹ vẫn còn sống,” Lily nói, sơn móng tay khi họ đang đi trên đường cao tốc.
Sarah nghe giọng nói nghẹn ngào của em gái và chợt thấy động lòng. Mẹ họ mất đã hơn mười năm và cả hai cô vẫn chưa nguôi cảm giác mất mát. Dĩ nhiên cô gái nào cũng mong được mẹ mình giúp đỡ với đám cưới. Nhưng mẹ họ có lẽ sẽ muốn đi cùng Lily đến một triển lãm nông nghiệp hơn là một hội chợ đám cưới.
“Chà, có thể mẹ sẽ đi với em,” Sarah công nhận, “nhưng mẹ không thực sự thích những chuyện đàn bà con gái, đúng không? Mẹ là mẫu người tháo vát, thích các hoạt động ngoài trời.”
Lily cười khúc khích, Sarah nghĩ đó là một tín hiệu tốt. “Em cũng nghĩ vậy. Chị có nhớ cái lần chúng ta đi cắm trại không? Mẹ là người duy nhất thích nó.”
Sarah cười hùa theo. “Và em có nhớ cái gia đình có mấy thằng con trai dựng trại đối diện chúng ta không? Chúng đều mê em đến phát điên lên được.”
“Dĩ nhiên là có chứ.” Lily luôn tự tin về sự quyến rũ của mình, ngay từ hồi còn nhỏ.
“Chị cho rằng dù gì thì chị cũng sẽ phải đi với em đến hội chợ đám cưới,” Sarah nói.
“Nếu quan hệ của em với Kay tốt đẹp hơn, em có thể đã nhờ bà ta.”
Sarah đã chán ngấy những lời than vãn của Lily về mẹ kế của họ. “Thôi nào, Lily, hãy công bằng một chút, bà ấy cũng tốt mà. Bà ấy và bố rất hòa thuận với nhau. Em lúc nào cũng khác nghiệt với bà ấy. Dù sao đi nữa, bà ấy phải chăm sóc lũ nhóc. Bà ấy rất bận!”
Lily thở dài. Cô thực sự không thích bị hai thằng nhóc năm tuổi và bảy tuổi nghịch như quỷ ấy chiếm mất cái vị trí thành viên nhỏ nhất nhà. “Chúng ta đừng nhìn những vấn đề nghệ thuật bằng con mắt trần trụi.”
Sarah phì cười.
Lily thổi móng tay và nhìn chị mình với vẻ quở trách.
“Và chị không định nói với em rằng em phải nhờ chúng làm thị đồng trong đám cưới đấy chứ?”
Sarah gật đầu. “Chà, em phải hỏi chúng. Nếu chúng, hoặc bố và Kay, thực sự ghét ý tưởng này, em sẽ tránh được rắc rối ấy. Nếu không thì, em sẽ phải nghĩ xem em muốn chúng mặc gì.”
“Đeo dây cương!” Lily bướng bỉnh nói.
“Thật là ngớ ngẩn!”
“Ôi, chị biết chúng nghịch ngợm thế nào mà. Mà này, em đã nói với chị chưa nhỉ, bọn em muốn kết hôn sớm?”
“Điều đó không làm chị ngạc nhiên. Em không bao giờ biết trì hoãn những niềm vui của mình.”
“Ý chị là gì?” Lily hỏi, trề môi.
“Em thừa biết mà. Cái gì em cũng muốn làm ngay lập tức.”
“Ờ, lần này chị không thể nói thế.”
“Không à? Em khăng khăng đòi chúng ta đến hội chợ này ngay lập tức còn gì!”
“Ờ, em có lý do để vội vàng…”
“Lý do gì?”
“Em đang có thai.”
Tay Sarah siết chặt vô lăng và suýt nữa chệch tay lái. “Ồ,” cô nói sau một giây hoảng loạn. “Tuyệt quá.” Cô thoáng thắc mắc tại sao Lily lại thông báo về việc đính hôn trước khi kể với cô là cô ấy đang mang thai, nhưng em gái cô luôn là một bí ẩn với cô, vì vậy cô chẳng lãng phí thời gian với câu hỏi đó.
“Đó là lý do bọn em muốn làm đám cưới sớm.”
“Nhưng, Lily à, ngày nay người ta không còn lo lắng về những vấn đề như thế này – không cần phải vội vàng đâu. Em có thể kết hôn sau khi sinh con.” Đó không phải một điều lý tưởng, nhưng tương đối phổ biến. Cô hình dung ra chiếc váy dài mềm mại mà Lily có thể muốn đứa bé mặc để hợp với chiếc váy cưới của cô ấy. Họ có thể làm lễ rửa tội cho đứa bé luôn, và tiết kiệm được khối tiền.
Lily lắc đầu với vẻ lo lắng. “Cha mẹ Dirk sẽ tức điên lên mất. Nếu họ phát hiện ra…”
“Ồ, vì Chúa! Bây giờ là thế kỷ hai mốt rồi.”
“Ở xứ họ thì không phải đâu. Họ rất nghiêm khắc. Họ không tán thành tình dục trước hôn nhân.”
Dù chưa gặp họ, Sarah đã cảm thấy chán ngấy những người đó. “Nhưng họ phải biết em đã từng kết hôn rồi chứ – dù chỉ trong một thời gian rất ngắn.”
“Bọn em nói với họ là đám cưới ấy đã bị hủy.”
“Ồ, vậy là việc hủy hôn thay vì ly dị đã phần nào khôi phục lại sự trong trắng cho em hả?”
“Họ biết em không còn trong trắng theo nghĩa đen…”
“Còn có nghĩa nào khác sao?”
“Họ cứ như người ở hành tinh khác vậy! Họ không quan hệ tình dục trước hôn nhân và nghĩ người khác cũng không nên làm thế.”
“Nhưng, cưng à, sớm muộn gì họ cũng sẽ phát hiện ra em đang mang thai thôi.”
“Họ càng biết muộn càng tốt! Em sẽ xấu hổ chết mất nếu phải nói với họ!”
Sarah cười. “Ý em là, em phải thừa nhận là mình đã quan hệ tình dục?”
“Vâng! Quả là ác mộng!”
“Tại sao Dirk không ra mặt? Nói với họ rằng em đang mang thai và em muốn làm đám cưới sau khi sinh con.”
Một thoáng im lặng. “Nhưng em không muốn. Em muốn có một đám cưới trắng[12] hợp thức, và Dirk cũng vậy.”
[12] Lễ cưới được tổ chức ở nhà thờ Thiên Chúa giáo, với cô dâu mặc váy cưới màu trắng.
“Lily, rất nhiều mục sư sẽ không cho phép em làm đám cưới trong nhà thờ nếu em đã từng kết hôn.”
“Không sao,” Lily lặng lẽ nói. “Bố mẹ Dirk đã đặt chỗ ở nhà thờ rồi.”
“Cái gì!” Sarah thực sự bị sốc. “Bằng cách nào?”
“Lúc bọn em thông báo với họ, họ gọi điện thoại ngay. Mục sư là một người bạn lâu năm của họ, ông ấy biết Dirk từ khi anh ấy còn nhỏ xíu, và ông ấy chấp nhận được chuyện em đã ly dị.”
“Vậy thì tốt! Khi nào vậy?”
“Ngày mười tám tháng Tám.”
“Ồ, sớm thế.” Trong tháng Tám cô không có nhiều việc phải làm nhưng… “Vậy là chúng ta có – xem nào? – cuối tháng Sáu, tháng Bảy – hai tháng. Quá ít thời gian, cưng ạ.”
“Em biết, nhưng em thề với chị, mẹ Dirk hẳn đã nghi ngờ điều gì đó bởi vì bà ấy với ngay lấy điện thoại trước cả khi chị có thể nói hết từ ‘bơ’.” Sarah cười. Những hình ảnh ẩn dụ lộn xộn của Lily luôn khiến cô buồn cười.
“Chị nghĩ ý em là trước khi em có thể cắt bơ bằng dao.”
Lily nhún vai. Điều đó chẳng quan trọng.
“Và em sẽ phải nói thực với họ. Nếu không họ sẽ viết thư cho các báo lá cải về một trường hợp mang thai ba tháng mà sinh được đứa trẻ nặng bốn cân rưỡi đấy.”
“Bọn em sẽ nói, nhưng phải đợi đến lúc đã quá muộn để họ làm ầm lên. Như em đã nói, em nghĩ bà ấy có thể nghi ngờ nhưng không chịu đối mặt với sự thật.”
Nhẹ nhõm vì cô không phải tìm một nhà thờ và thuyết phục mục sư làm lễ cưới cho một người phụ nữ đã ly hôn vào giữa mùa cưới, Sarah chuyển sang một chủ đề khó khăn khác. “Chị biết em không muốn nghĩ về nó, nhưng trước khi chúng ta đến hội chợ và bị hoa mắt với rất nhiều sự lựa chọn, chúng ta cần nghĩ về ngân sách. Em có thể chi bao nhiêu tiền?” Cô hỏi câu hỏi này theo hai cách để buộc em gái nghĩ về câu trả lời.
“À – điều đó khá phiền toái.”
Thấy em gái ngập ngừng mãi không nói tiếp, Sarah xen vào. “Ý em là em không có tiền? Nhưng em vẫn muốn có một đám cưới trắng truyền thống với đầy đủ các thứ kèm theo hả?”
“Chị đừng giận!” Em gái cô van vỉ. “Em biết điều đó thật ngớ ngẩn nhưng em muốn được bước đi một cách thướt tha giữa hai hàng ghế nhà thờ trong một chiếc váy lộng lẫy.”
Sarah nhớ lại rằng trong lần kết hôn trước, Lily và chồng sắp cưới đã bỏ trốn đến Gretna Green[13]. Sau đó Lily thú nhận rằng nó chẳng lãng mạn chút nào; trên thực tế, nó khá dơ dáy, và cuộc hôn nhân của họ bắt đầu rạn nứt gần như trước cả khi lễ cưới diễn ra. Sarah đã không can thiệp gì về cuộc hôn nhân đầu tiên của Lily và thấy mừng vì cô đã làm thế. Lily đã học được bài học một cách khó khăn và bây giờ xứng đáng được hưởng một đám cưới thực thụ.
[13] Ngôi làng nằm ở miền Nam Scotland, nổi tiếng vì các đám cưới của các cặp bỏ trốn.
“Và không chỉ có mỗi thế thôi đâu,” em gái cô tiếp tục.
“Còn gì nữa hả Lily?” Sarah là người kiên quyết nhưng khéo léo – công việc đã rèn giũa cô và cô đã học được những kỹ năng này nhờ em gái.
“Cách đây không lâu bố mẹ Dirk đã cho anh ấy ít tiền và họ nghĩ anh ấy vẫn còn số tiền đó và có thể dùng nó để chi trả cho đám cưới.”
“Chà, điều đó quả là vô lý! Cậu ta có thể đã dùng nó để đặt cọc cho căn hộ của cậu ta hay thứ gì đó đại loại thế.”
“Không phải đâu. Anh ấy đã dùng nó để thanh toán cái hóa đơn thẻ tín dụng khổng lồ mà anh ấy nợ hồi còn là sinh viên. Bây giờ thì anh ấy đã biết sử dụng tiền bạc một cách khôn ngoan hơn rồi. Nhưng anh ấy không kể với bố mẹ. Vì anh ấy đã nói với họ anh ấy đã tiết kiệm thế nào để đặt cọc cho căn hộ của anh ấy, nên họ nghĩ anh ấy vẫn còn tiền.” Lily thở dài và Sarah cảm thấy thông cảm. “Khi họ hỏi về vấn đề đó, anh ấy không biết trả lời thế nào vì vậy họ cho rằng anh ấy vẫn còn giữ số tiền đó – và anh ấy nhát gan đến nỗi không dám phủ nhận. Vì vậy…” Lily lại thở dài, “bọn em phải tổ chức một đám cưới lớn trang trọng với số tiền ít ỏi khi mà thực sự thì bọn em nên tiết kiệm tiền để mua đồ cho đứa bé.”
Sarah càng thấy thương em hơn. “Ôi, em gái tội nghiệp. Thật khủng khiếp khi phải chi tiền cho bánh cưới và hoa giấy in hình của em khi em muốn có một cái nôi và một cái ghế đẩy tốt.”
“Hoa giấy in hình của em? Chị đang nói gì vậy?”
“Chị chỉ đùa thôi mà. Theo chị thì việc in hình của em lên mỗi cánh hoa hồng giả nhỏ xíu mà bạn bè em ném vào em là một việc cực kỳ đắt tiền và khá lỗi thời.”
“Có thể làm được thứ đó sao?”
“Bất cứ điều gì cũng có thể nếu em có tiền, nhưng em làm gì có. Khách của em có thể tự mua cho họ những loại hoa giấy có thể phân hủy được,” cô quả quyết tuyên bố, hy vọng kết thúc được chủ đề trò chuyện này.”
“Vâng,” Lily ngoan ngoãn nói. “Còn về váy cưới? Em biết bọn em nên tiết kiệm nhưng bây giờ khi ngày trọng đại sắp đến, em muốn nó phải thật đặc biệt.”
“Chị biết, Lily, và nó sẽ như vậy. Nhưng nghe này, thông thường người ta chỉ tiêu dưới một nghìn bảng cho chiếc váy thôi, trong khi những cái em dán trong quyển sổ của em – như chị đã nói, ít nhất cũng phải năm nghìn bảng.” Có tiếng nấc và Sarah đoán rằng Lily đang quyết định liệu có nên khóc không. “Nhưng vẫn còn nhiều cách khác. Em có thể đến một điểm bán hàng mẫu, chẳng hạn, nếu có một điểm như thế vào thời điểm này trong năm. Hay thuê một chiếc? Hoặc mặc một chiếc váy cũ?”
“Không! Em không muốn đi giữa hai hàng ghế nhà thờ trong một chiếc váy mà người khác đã từng mặc rồi. Như vậy sẽ không may mắn.”
“Ồ,” Sarah nói. “Vậy là em không đoái hoài đến gợi ý sau của chị hả?”
“Ý chị là gì?”
“Ý chị là em có muốn mặc váy cưới của mẹ không? Chị vẫn giữ nó, trong một cái hộp. Em có thể sửa lại nó cho vừa với em, và sửa cho nó hiện đại hơn.”
“Váy của mẹ.”
Sarah không thể nhận ra Lily phản ứng thế nào với điều này qua giọng cô ấy. “Ờ, em cứ suy nghĩ về điều đó đi nhé. Nhưng đừng lo, Lily, chị có thể tổ chức cho em một đám cưới thật rẻ – ý chị là tiết kiệm, miễn là em sẵn sàng thỏa hiệp.”
“Vâng. Em sẽ phải làm vậy.”
“Vậy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Giờ thì kể với chị về việc chị sắp được lên chức đi.”
“Ồ, đứa bé ấy à! Ôi, nó vẫn còn rất nhỏ, Sarah ạ. Chẳng lớn hơn một con nòng nọc là mấy.”
Dẫu chỉ bé bằng một con nòng nọc, nhưng nó đang gây ra đủ thứ phiền toái khủng khiếp.