Sarah cởi giày bên dưới gầm bàn. Cho tới giờ, tiệc cưới vẫn ổn. Không ai càu nhàu về chỗ ngồi. Thức ăn được đem đến một cách có tổ chức, và chỉ duy nhất một bàn phải đợi lâu. Phát hiện ra điều này, Sarah lập tức đem một chai sâm banh tới và rót thêm cho mỗi người một ly.
Sau đó cô lấy ra một cái đĩa sứ lớn và một cây bút đặc biệt. “Mời quý vị ký tên và viết những lời nhắn nhủ lên cái đĩa này. Ai làm trước sẽ có nhiều chỗ trống hơn.”
“Chữ viết trên đó sẽ không bị xóa mất chứ?” Một cô gái hỏi, cô ta đã cầm cái bút và đang cắn đầu bút, phân vân không biết viết gì.
“Không đâu, chỉ cần nướng cái đĩa lên là các dòng chữ sẽ được lưu lại vĩnh viễn. Đó là một ý tưởng hay, đúng không? Nhưng xin đừng viết quá nhiều!” Ashlyn muốn mỗi bàn có một cái đĩa và như thế cô sẽ có cả một bộ đĩa ăn tối. Nhưng Bobby, người muốn một loại sứ khác, đã nói rằng tổng cộng chỉ hai cái là tối đa, mặc dù như thế thì mọi người sẽ phải thể hiện tình cảm của họ bằng những dòng chữ rất nhỏ.
Mọi thứ khác diễn ra suôn sẻ. Không như nhiều đám cưới mà cô đã tổ chức, gia đình Lennox-Featherstone đã khăng khăng rằng Sarah cũng phải được phục vụ như một vị khách. Cô đã đồng ý chỉ vì có chỗ để kê riêng một cái bàn nhỏ cho cô, từ đó cô có thể bật ngay dậy nếu có việc gì cần.
Đây là một bữa tiệc rất xa hoa, kiểu cách, cô phải công nhận như vậy, và công lớn thuộc về cô. Bây giờ, khi có thời gian rỗi để nhìn ra xung quanh, cô có thể ngắm ngía các chi tiết. Cái ngân sách khổng lồ chắc chắn đã giúp ích cô rất nhiều.
Những bông hoa thật tuyệt vời. Sukie, thợ trang trí hoa do cô chọn lựa, đã làm rất tốt công việc của mình. Mỗi bàn đều có một lọ thủy tinh hình lập phương cắm một loại hoa thơm ngát. Sarah đã ngửi thấy mùi hương của lan Nam Phi, huệ dạ hương cuống dày và những bông hồng khi cô đi từ bàn này sang bàn khác trước khi mọi người đến ngồi, để kiểm tra xem mọi thứ có được hoàn hảo như chúng cần phải thế không.
Có một dải hoa trang trí dài, thấp, công phu trên cái bàn đặc biệt. Trong đó các loài hoa khác nhau được xếp nối tiếp nhau, một dải hoa hồng, sau đó là một dải đậu hoa, rồi đến một dải phi yến, vân vân. Sukie đã nói với Sarah rằng cô ấy đang tạo ra ấn tượng về một luống hoa nở hàng năm, để thể hiện tình yêu của mẹ cô dâu đối với những khu vườn ở nông thôn.
Ashlyn có một bó lan chuông đơn giản. Như nhiều thứ đơn giản khác, nó cực kỳ đắt tiền bởi vì, như Sukie đã bảo Sarah, để tạo được cho nó vẻ dày dặn như vậy phải tốn đến hai trăm năm mươi nhành hoa. Elsa có một bó hoa đuôi dài cũng bao gồm những bông lan chuông, nhưng không nhiều bằng, và hai cô bé phù dâu có những chùm hoa đơn giản bao gồm tất cả những loại hoa có mặt ở đây, nhỏ xíu nhưng thơm ngát. Sukie đã dành nhiều thời gian để tìm hiểu xem những gì là cần thiết và bà Lennox-Featherstone đã phải thốt lên với Sarah rằng những bông hoa quả là đẹp vô cùng.
“Dĩ nhiên là tôi sẽ viết thư cảm ơn cô ấy, nhưng nếu tôi không làm được ngay, hãy nói với Sukie rằng chúng tôi rất hài lòng. Cô thật tài giỏi khi tìm được một người như cô ấy.” Sarah đã thở phào khoan khoái. Làm việc với những người mà cô có thể tin tưởng khiến công việc của cô dễ dàng hơn rất nhiều.
Vài hiểu lầm nho nhỏ về việc chờ đợi và nhân viên quầy bar đã được giải quyết và bây giờ tất cả những gì cô phải làm là kiểm tra rằng mọi chuyện vẫn ổn vào phút cuối và thanh toán tiền cho những ai cần được thanh toán. Sarah có một tập tiền mặt dày cộp mà cô nhét trong một cái ví du lịch giấu trong người.
“Này,” một giọng nói cất lên.
Cô giật mình quay lại và thấy Hugo đang giơ một ly sâm banh ra trước mặt cô.
“Chào anh.” Vì lúc này cô chẳng cần đề nghị anh làm gì, nên cô không biết phải nói gì thêm nữa.
“Uống không?”
“Không, cảm ơn. Tôi đang làm việc. Anh cũng vậy đấy,” cô nói thêm với sự nghiêm khắc giả bộ.
“Chỉ một vài ly sâm banh thì không thể làm tôi say được, và tôi cũng chưa uống ly nào cả. Đây, uống đi và đừng tỏ ra hách dịch nữa.”
Cô định phản đối từ “hách dịch” nhưng nhận ra cô là người như thế thật, bởi vì công việc của cô đòi hỏi điều đó. Vì công việc nên cô mới hách dịch hay vì hách dịch nên cô mới làm công việc này thì cô chẳng thèm bận tâm suy xét.
Cô mỉm cười cảm ơn. “Tại sao anh vẫn còn ở đây?” Cô nói, sau khi nhấp ngụm đầu tiên. “Tôi tưởng anh phải đi đâu cơ mà.”
“Còn có những bức ảnh lúc cô dâu chú rể rời đi, và những kiểu mà tôi chưa chụp. Hơn nữa, tôi sẽ ngủ lại đây – gia đình chị gái tôi ở cách đây không xa lắm và tôi cần gặp cháu trai của tôi.”
“Cần á?”
“Ừ. Thằng bé vừa mới vẽ một con khủng long rất đẹp. Tôi cần xem nó.”
“Ồ.” Sarah ngạc nhiên. Cô chưa từng nhìn thấy Hugo trong vai trò một ông cậu đáng kính, thích thú khi bị mấy đứa trẻ con trèo lên người.
“Và bây giờ, tôi muốn uống với cô một ly.”
Lại thêm một điều khá bất ngờ. “Tại sao lại là tôi? Anh không tìm được người phụ nữ độc thân nào khác ở đây à?”
Khóe miệng anh nhấc lên hóm hỉnh. “Đám cưới nào chả có đầy rẫy phụ nữ độc thân. Tôi chọn cô vì mặc dù cô độc thân, nhưng cô không quá thiếu thốn tình cảm.”
Sarah cười. “Tôi chẳng thiếu thốn tình cảm chút nào! Tôi không cần một người đàn ông để khiến tôi trở thành một phụ nữ hoàn thiện, cảm ơn rất nhiều. Vì ý nghĩ đó!”
“Tôi không dám mơ đến chuyện cô cần đàn ông, cô nàng Khó tính ạ,” anh nói.
Sarah liếc xéo anh. Cô nghi ngờ rằng Hugo quá giỏi ve vãn và quá quen phỉnh phờ phụ nữ nên chẳng có ý gì tốt đẹp.
Nhưng có phải anh đang tán tỉnh cô không? Nếu đúng, cô có thể nghĩ ra một câu nói làm anh bẽ mặt, nhưng nếu không phải, và cô nói một điều gì đó để hạ nhục anh, anh sẽ nhận ra cô nghĩ anh đang tán tỉnh cô. Và rồi có lẽ anh sẽ nghĩ anh muốn cô cợt nhả với anh. Cô hớp một ngụm sâm banh và lập tức bị sặc. Anh vỗ vỗ lên lưng cô trong khi cô ho khạc vào chiếc khăn tay.
“Cô không sao chứ?” Anh nói, khi cuối cùng cô đã bình thường trở lại.
“Tôi chỉ bị sặc thôi, nó không phải là biểu hiện cho những cảm giác của tôi, anh biết đấy. Mà chỉ là những bọt bong bóng đi xuống nhầm chỗ.”
“Tôi hiểu.”
Ngụm tiếp theo rất nhỏ và được Sarah uống rất cẩn thận. Cô đặt ly xuống.
“Cô muốn nhảy không?” Cách hỏi của Hugo khiến Sarah phân vân không biết anh đang mong cô đồng ý hay từ chối.
Thật ra, bàn chân Sarah đã rậm rật bên dưới chiếc khăn trải bàn và cô muốn làm anh ngạc nhiên bằng cách nhận lời. Nhưng cô không phải là một vị khách, việc đó sẽ không thích hợp. “Tốt hơn là không. Tôi đang làm việc.”
Hẳn là anh đã nghe ra tiếng thở dài âm thầm của cô. “Tôi chắc chắn sẽ không ai phản đối nếu cô dành ra vài phút để thư giãn. Mặc dù tôi ngờ rằng cô không hay làm thế, ngay cả khi cô không làm việc.”
“Anh thực sự không biết tôi là người thế nào khi tôi không làm việc, Hugo. Và anh cũng không nên suy đoán.”
“Ồ, tôi không nghĩ cô có thể ngăn người ta suy đoán nếu họ muốn.”
Sarah nghĩ cô nhận thấy một chút cáu kỉnh trong giọng anh, nhưng có lẽ cô đã tưởng tượng ra nó. “Dĩ nhiên, nhưng anh có thể hy vọng là họ đủ lịch sự để giữ những suy đoán đó cho riêng mình.” Cô phẩy tay. Cô và Hugo đã làm việc cùng nhau nhiều lần nhưng họ chưa có cơ hội nào để trò chuyện và cô nhận ra cô chẳng biết gì mấy về anh.
“Dĩ nhiên hy vọng là lẽ sống của con người,” anh dài giọng, “nhưng hãy chuẩn bị tinh thần cho sự thất vọng.”
“Tôi luôn luôn chuẩn bị tinh thần cho sự thất vọng,” Sarah nói, “và tôi không bao giờ…” Cô bỗng ngừng bặt, phần nào ý thức rằng anh đã dồn cô vào một tình thế rất ngớ ngẩn. Cô cắn môi để che giấu nụ cười.
“Cô không bao giờ thất vọng với sự thất vọng của cô?”
“Không! Người ta luôn gây thất vọng, thế thôi.” Cô nhún vai.
“Cái gì, tất cả mọi người, mọi lúc? Chết tiệt, tôi biết cô hoài nghi nhưng cô phải có chút niềm tin vào bản chất con người chứ?”
Cô buông một tiếng thở dài bực tức. “Tôi có niềm tin vô tận vào bản chất con người, ngoại trừ…” Cô lắc đầu, tìm một cách diễn đạt rõ ràng hơn.
“Ngoại trừ cái gì? Chó? Mèo?… Đàn ông?” Anh nói thêm, nhẹ nhàng hơn.
“Phải đấy, nếu anh cần biết.” Nếu anh có thể thẳng thắn như vậy, thì cô cũng có thể.
“Vậy hãy nói cho tôi biết, trái tim cô đã tan vỡ bao nhiêu lần?”
Đây không phải là chủ đề mà cô muốn động đến dù chỉ một chút. “Tôi không nói về cá nhân tôi – ít nhất thì, không phải riêng mình tôi. Mà là tôi đã và đang biết rất nhiều phụ nữ bị đàn ông làm cho thất vọng.”
“Và họ là những người phụ nữ hoàn hảo, đúng không?”
“Ờ, không, nhưng… làm gì có ai hoàn hảo chứ.”
“Dĩ nhiên là trừ cô.”
Mặc dù đã quen với những lời bỡn cợt giữa họ, nhưng cô không chắc liệu anh có đang trêu chọc cô không. “Tôi không tuyên bố là mình hoàn hảo, dĩ nhiên tôi đâu có hoàn hảo,” cô nói. “Nhưng tôi làm tốt công việc của tôi.” Chỉ sau khi nghe thấy những lời đó, cô mới nhận ra cô như đang bào chữa cho mình.
“Còn tôi thì không?”
“Không, tôi không có ý đó. Dĩ nhiên anh cũng làm tốt công việc của anh. Tôi chỉ nghĩ tôi giỏi hơn.” Anh cười. Cười nhạo cô, chứ không phải cười với cô, cô chắc chắn như thế. “Ồ, im đi,” cô lẩm bẩm. “Đi mà quấy rầy một phụ nữ tội nghiệp nào khác.”
“Tôi sẽ đi lấy thêm cho cô ly nữa. Cô thực sự cần vui vẻ lên, Sarah ạ. Và sau đó, chúng ta sẽ nhảy.” Anh đi về phía quầy bar.
Sarah cho rằng hẳn phải có một việc gì đó khẩn cấp đang cần cô chú ý ở đâu đó. Đó phải là một nhiệm vụ thực sự, nếu không trông cô sẽ thật thảm hại. Trong khi cô đang suy nghĩ, bà Lennox-Featherstone khoác tay chồng bước tới.
“Sarah thân mến!” Bà ta rõ ràng đã hơi say. “Tôi hy vọng cô đang vui vẻ. Tôi biết cô đang làm việc nhưng cô hẳn cũng thấy vui phải không? Mọi chuyện đang diễn ra rất tốt đẹp. Ồ, Hugo!” Bà hôn anh. “Anh đang chăm sóc Sarah đấy à? Không phải là cô ấy cần chăm sóc, nhưng cô ấy cũng cần nghỉ ngơi một chút.”
“Đó chính là điều tôi đang nói với cô ấy, bà Vanessa ạ,” Hugo nói, đưa cho Sarah một ly sâm banh khác.
“Tôi đang làm việc,” Sarah kiên quyết nói.
“Nhưng sau đó cô chẳng phải lái xe đi đâu cả! Hãy nhớ là tôi đã đặt cho cô một phòng. Chắc là nó cũng bé xíu như cái tủ đựng chổi thôi, nhưng vì chúng tôi đã thuê toàn bộ khách sạn, nên họ vui vẻ cho chúng tôi sử dụng nó mà gần như không mất đồng nào.” Bà lại hôn Hugo. “Đi nào, Donald. Sau khi chắc chắn rằng mọi người đều đang vui vẻ, em sẽ đưa anh lên sàn nhảy.”
“Ôi, Nessie, em phải làm thế sao?” Bố cô dâu lẩm bẩm.
“Chắc chắn rồi,” Vanessa nói và dẫn chồng đi.
“Vậy là cô sẽ ở lại?” Hugo nói, khi Donald và Vanessa đã đi khuất.
“Vâng. Vanessa thật tử tế khi làm vậy. Tôi phải quản lý việc dọn dẹp lúc tàn tiệc và nếu ngủ lại đây thì tôi đỡ phải lái xe về nhà quá khuya. Như bà ấy đã nói, khách sạn khá vui vẻ vì đám cưới này đã thuê kín các phòng.”
“Phòng cô nhỏ lắm à?”
Sarah nhún vai. “Chà, có lẽ trước đây nó từng là một cái nhà vệ sinh hoặc thứ gì đó đại loại thế. Nó khá hẹp và chắc chắn chỉ dành cho một người ở. Nhưng phòng tắm thì đẹp. Hơi rộng hơn một chút.”
Hugo cười. “Tôi vẫn chưa xem phòng tôi. Chắc là nó cũng ổn thôi. Thật là tiện vì từ đây đến chỗ chị tôi gần hơn được nửa đường so với đi từ nhà tôi.”
“Anh có nhiều cháu không?”
“Một trai, một gái, nhưng cháu gái tôi còn bé lắm. Jack và tôi thì dính lấy nhau suốt, để đối đầu với phái nữ.”
Sarah cười; thật thú vị khi nghe anh nói chuyện về gia đình như thế này, nhưng cô thấy cách dùng từ của anh mang đầy hàm ý. Cô nghi ngờ việc phe nữ sẽ chiến thắng.
“Nào, chúng ta ra khiêu vũ thôi.”
Khi họ tới sàn khiêu vũ, cô nhận ra đó là một điệu slow và mọi người trên sàn đang bám chặt bạn nhảy của mình, tựa đầu lên vai đối phương. Đừng bận tâm, cô nghĩ, nó sẽ thay đổi ngay thôi, và nếu mình chuồn đi bây giờ thì chỉ chứng tỏ rằng mình sợ di chuyển quanh phòng trong vòng tay Hugo trong vài phút. Mà đó chính là sự thật, cô bổ sung. Cô thích anh như một người bạn, nhưng dù anh hấp dẫn thế nào, cô cũng không dám coi anh hơn thế.
Đã lâu lắm rồi cô chưa hề gần gũi một người đàn ông như thế này. Hugo có mùi của bữa tiệc: một chút rượu, một chút thuốc lá và, bên dưới đó, một loại thuốc thoa sau khi cạo râu rất xa xỉ. Sarah ước gì cô có thể ghét nó nhưng may là không như vậy. Anh ôm cô thật chặt, một tay đặt trên lưng cô, tay kia cầm tay cô. Cô đặt bàn tay còn lại lên vai anh và họ bắt đầu nhảy.
Có lúc cô nghĩ cô cảm thấy má anh chạm vào tóc cô nhưng rồi gạt suy nghĩ đó đi. Tại sao anh lại làm thế chứ? Nhưng ý nghĩ đó khiến một phần trong cơ thể cô phản ứng. Có lẽ vì cô là một cô gái trẻ trung, khỏe mạnh lâu rồi không có quan hệ tình cảm với ai. Cơ thể cô chắc chắn phản ứng với một người đàn ông đang ôm chặt cô. Sau khi tự mình lý giải như vậy, cô thư giãn với điệu nhảy, và thậm chí còn nhắm mắt lại. Thật dễ chịu!
“Này! Tôi có thể thế chân không?” Một ông chú to béo và quả quyết (Sarah biết ông ta) giành lấy cô từ tay Hugo và bắt đầu lôi cô đi một cách thô bạo, bỏ lại Hugo đứng cười thích thú ở đằng sau. “Tôi không biết cô cũng là khách của bữa tiệc,” ông ta thì thầm vào tai cô. “Cứ tưởng cô là nhân viên chứ. Rất mừng vì không phải thế.”
“Ồ, tôi là nhân viên mà!” Sarah khăng khăng, hy vọng ông ta sẽ thả cô ra.
“Không,” ông chú đó dứt khoát nói. “Muộn rồi. Cô đang ở trên sàn nhảy, cô đang khiêu vũ.”
Trong những phút còn lại của điệu nhảy, Sarah nhận ra mặc dù cô là một cô gái trẻ trung, khỏe mạnh, lâu rồi không có quan hệ tình cảm với ai, nhưng cô không có phản ứng gì với người đàn ông đang kẹp chặt cô vào người ông ta này. Thực tế là hoàn toàn ngược lại.
***
Sarah không chấp nhận điệu nhảy nào nữa. Cô làm việc suốt khoảng thời gian còn lại của buổi tối. Bây giờ đã gần nửa đêm, tất cả khách khứa đã ra về và gia đình cô dâu chú rể đã lên phòng họ. Cô đang rà soát căn phòng lần cuối, tìm xem có còn thứ gì sót lại không, thì Hugo tới chỗ cô.
“Bao giờ thì cô mới nghỉ ngơi vậy?”
“Khi nào tôi chắc chắn rằng không có cái túi xách, khăn san hay thậm chí là đôi giày nào bị bỏ quên. Nhưng tôi cũng sắp xong rồi.” Cô định nói thêm rằng cô đang khao khát cái giường của cô, nhưng ngăn mình lại đúng lúc. Nó sẽ dẫn đến những lời đùa bỡn không cần thiết và bây giờ đã quá khuya để mà trêu chọc nhau.
“Tốt. Nhân viên quầy bar vẫn còn đó và sẵn sàng phục vụ brandy cho chúng ta. Tôi nghĩ cô cần nó. Tôi biết mà.”
Sarah không thể giữ mình tránh xa các mối quan hệ tình cảm trong hơn bốn năm trời nếu không biết cách, nhưng kỹ thuật của cô chủ yếu dựa vào mấy cái cớ “phải quay về”, “không muốn uống rượu và lái xe” – toàn là những lý lẽ đơn giản. Nhưng Hugo biết cô không phải đi đâu và anh chỉ đang mời cô một ly rượu bè bạn. Cô không thể phủ nhận là cô đã làm xong việc và ý nghĩ về một ly brandy quả thực rất hấp dẫn. Sức mạnh ý chí của cô, rất cần thiết để giữ được một cái đầu điềm tĩnh và hiệu quả khi làm việc, đã hoàn toàn biến mất.
“Ồ, được thôi,” cô lẩm bẩm.
“Không có gì đâu, không cần tỏ ra cảm kích như thế,” Hugo nói, cười, và đẩy cô về phía quầy bar.
Có một chiếc sofa nhỏ nằm bên ô cửa sổ với một cái bàn nhỏ trước mặt và từ đây có thể nhìn ra ngoài vườn. Hugo chỉ Sarah tới đó ngồi và anh đi đến quầy bar.
Nhân viên phục vụ quầy bar là hy vọng cuối cùng của Sarah. Nếu cậu ta muốn nghỉ – hẳn là thế rồi – thì Sarah có thể cho cậu ta nghỉ. Cô chỉ cần uống cạn ly brandy và đi ngủ – cô sẽ ngủ say tít thò lò.
Cô dựa lưng vào ghế và nhìn ra khu vườn đang ánh lên những đốm lửa bập bùng. Trông nó thật kỳ lạ, gần giống như một khung cảnh ở nước ngoài. Cô cảm thấy thỏa mãn. Ngày hôm nay thật tuyệt vời. Ngày mai vẫn còn khá nhiều việc cần làm sau đám cưới, nhưng cô có thể giải quyết được. Cô đã không phải xử lý một rắc rối nghiêm trọng nào. Đây là đám cưới lớn nhất mà cô từng tổ chức và cô cảm thấy vô cùng hài lòng với bản thân mình.
Rồi Hugo đặt một chai brandy lên bàn. “Đừng lo, nó cũng gần hết rồi. Tôi nghĩ mua theo chai thì sẽ thoải mái hơn. Rồi khi nhân viên quầy bar sắp xếp xong công việc cho ngày mai, cậu ta có thể đi ngủ.”
“Ồ. Tôi cũng khá mệt rồi,” Sarah nói, cố gắng không chêm vào một từ chửi thề.
“Tôi cũng nghĩ cô đã hoàn toàn kiệt sức. Đây, uống đi. Nó sẽ giúp cô thư giãn.”
Sarah thở dài rồi nhấp thứ chất lỏng đó. Có cảm giác như vàng nấu chảy đang tuôn xuống họng cô. Cô ngả người vào những chiếc nệm gối trên sofa.
Hugo ngồi xuống cạnh cô và nhấm nháp rượu trong ly của mình.
“Rượu này ngon thật,” Sarah lẩm bẩm với giọng ngái ngủ. “Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Không có gì. Uống thêm chút nữa đi.” Anh tiếp thêm rượu vào ly của cô.
Họ ngồi yên trên sofa, không nói năng gì. Khu vườn trước mặt thật xinh đẹp và xa xa, từ một căn phòng nào đó, vọng đến tiếng nhạc jazz, gợi cảm và sầu bi, hoàn toàn thích hợp với khung cảnh này. Sarah tận hưởng sự tĩnh lặng sau một ngày dài đầy hối hả và ồn ĩ. Chợt ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt Hugo. Cô không thể hiểu được vẻ mặt anh trong ánh đèn lờ mờ và trong một tích tắc ngắn ngủi, cô bỗng dưng bối rối. Và rồi anh mỉm cười. Bất chấp tất cả những rào chắn do cô tự dựng lên, cô cảm thấy run rẩy vì hồi hộp.
Anh nhấc cái ly ra khỏi tay cô và đặt nó lên bàn, rồi anh xoay đầu cô và đặt miệng anh lên miệng cô.
Sarah để mặc cảm xúc cuốn mình đi. Đó chỉ là một nụ hôn – nhưng là một nụ hôn thật tuyệt vời! Đôi môi Hugo nồng nàn quấn chặt môi cô và sau đó, nhẹ nhàng mở miệng cô ra.
Rượu brandy, sự mệt mỏi, nỗi nhẹ nhõm sau khoảng thời gian căng thẳng và có lẽ cả nhiều năm kiêng cữ khiến Sarah đáp lại tất cả những gì miệng anh đòi hỏi. Nụ hôn như kéo dài đến bất tận; bình minh có thể đã lên mà Sarah cũng chẳng hay biết. Cuối cùng Hugo buông cô ra.
Đôi mắt Sarah mở to và cùng lúc đó cô nhận ra mình đã thích nụ hôn của anh nhiều thế nào. Một tiếng thở dài lan khắp người cô và cô hắng giọng. “Tôi nghĩ tôi nên đi ngủ thôi,” cô thì thầm. Một cách miễn cưỡng, phần lý trí trong cô một lần nữa đã chiến tháng.
Hugo cũng thở dài. “Có lẽ như vậy cũng tốt. Không cần phải vội vàng quá. Tôi sẽ đưa cô lên phòng.”
Sarah từ chối, nhưng anh bỏ ngoài tai. Ở cửa phòng cô, anh lại hôn cô. Sarah tự quở trách mình vì đã để chuyện này xảy ra một lần nữa và rồi cô nghĩ: Tại sao lại không chứ? Xét cho cùng, một nụ hôn cũng chỉ là một nụ hôn thôi mà.