Sau một Chủ nhật yên bình ở bên cha mẹ, ăn trưa, đi dạo và xem một bộ phim cũ trong lúc khâu một miếng nẹp bằng lụa đỏ vào một cái coóc xê, Elsa thức dậy vào buổi sáng hôm sau, tràn đầy năng lượng và ý tưởng.
Cô đi thẳng sang xưởng làm việc mà không thay quần áo. Cô đã làm tất cả những gì có thể cho Carrie trước khi cô ấy đưa ra vài quyết định. Có hai mẫu thiết kế cho váy phù dâu, một dài, một ngắn. Ashlyn đã dùng những mẫu này, do đó Elsa cho rằng Carrie cũng sẽ muốn như thế. Còn về số lượng và số đo của các phù dâu thì Carrie vẫn chưa xác định rõ.
Vì vậy hôm nay cô sẽ bắt đầu làm cái váy dạ hội của mình. Khi nào nghe Carrie thông báo rằng cô ấy đã chọn mẫu thiết kế nào trong số các bản vẽ mà cô đã gửi cho cô ấy, cô sẽ bỏ hết mọi thứ đang làm để tập trung cho cái váy của cô ấy, nhưng bây giờ, cô có thể dành thời gian cho chính mình.
Cô lấy ra tập mẫu vải, xem qua chúng một lượt để đảm bảo rằng không có gì thích hợp – hay đáng yêu – với lớp váy ngoài hơn là mảnh vải mà cô đã chọn.
Cô lấy ra cuốn sách về y phục và tìm bức tranh về chiếc váy mà cô muốn làm. Nó rất đẹp và mặc dù cô hoàn toàn hào hứng với việc may nó, nhưng ý nghĩ mặc nó khiến cô thấy hơi ngần ngại. Đám cưới của Ashlyn là sự kiện chỉ xảy ra một lần; cô vẫn chỉ muốn làm một người vô danh, mặc những bộ đồ không thu hút sự chú ý. Và nếu đây là lý do khiến cô không có bạn trai, như mẹ cô khẳng định, thì cũng đành phải chấp nhận vậy.
Điện thoại reo; giọng nói ở đầu dây bên kia đầy tính mệnh lệnh. “Elsa à? Có phải cô đấy không? Vanessa Lennox-Featherstone đây.”
“Ồ, chào bà.” Elsa liếc nhìn đồng hồ. Mới tám giờ kém mười! Còn ai ngoài bà Lennox-Featherstone có thể gọi điện sớm như vậy chứ?
“Xin lỗi vì đã gọi điện cho cô vào cái giờ chim sẻ mới đang xì hơi thế này[27],” bà nói, khiến cho từ “xì hơi” nghe có vẻ hết sức quý phái. “Hôm qua đã gọi cho cô mấy lần nhưng không được. Chuyện là, tôi đã sắp xếp một cuộc hẹn cho cô. Để giúp cô lựa chọn màu sắc. Vào ngày hôm nay. Được chứ?”
[27] Ý nói lúc sáng sớm.
Chết tiệt! Cô cứ đinh ninh rằng chuyện lựa chọn màu sắc này đã bị quên lãng. Tuy nhiên, cô cho rằng cô sẽ phải đi bây giờ. Mà sao lại là hôm nay chứ, khi cô đang chuẩn bị làm một thứ cho chính cô? Cô hắng giọng, ho hắng và ậm ừ một chút, nhưng cuối cùng phải thừa nhận rằng cô có thể đi được trong ngày hôm nay.
“Tuyệt! Nhưng tôi sẽ đi với cô để biết được người ta sẽ nói gì với cô và tôi có thể kiểm tra xem cô có làm đúng theo lời khuyên của họ không.”
“Ồ!” Elsa không biết cô cảm thấy thế nào về chuyện này. Mẹ Ashlyn thật tử tế khi tặng cô một món quà nhưng cô không nghĩ cô thực sự muốn nhận nó. Buồn một nỗi, cô không thể từ chối – cô không có đủ can đảm.
Bà Lennox-Featherstone bảo Elsa rằng bà sẽ tới đón cô. “Bà ấy là một phụ nữ kỳ diệu – bà ấy sẽ nói cho cô biết phải mặc gì và mặc như thế nào. Cả những bí quyết trang điểm nữa. Cô sẽ phải ném đi phân nửa số quần áo trong tủ của mình, dĩ nhiên, nhưng điều đó cũng đáng mà! Gặp cô lúc mười rưỡi nhé. Tạm biệt!”
Nếu bà Lennox-Featherstone và người phụ nữ mà Elsa chưa gặp mặt nhưng đã có ác cảm kia nghĩ họ có thể ép cô ném đi những cái áo cổ chữ V màu đen, thì họ sẽ phải ngạc nhiên. Cô có thể quá nhút nhát và không dám cự cãi trước mặt họ, nhưng họ sẽ không biết – hay đúng ra là không quan tâm – liệu cô có làm gì để thay đổi không. Và tại sao cô phải làm thế chứ? Trông cô vẫn rất ổn với những bộ đồ đen.
Cô đi vào bếp với vẻ bướng bỉnh. Một tách trà dành cho phụ nữ sẽ giúp cô bình tâm. Khi mô tả về nó với bạn bè, cô nói đó là thứ mà bạn uống nếu bạn cần một ly whiskey mạnh nhưng không thể uống rượu – vì lẽ lúc đó vẫn chưa tới tám giờ sáng. Sau khi tinh thần đã được củng cố, cô đi tắm và thay đồ.
***
Đúng mười rưỡi thì chuông cửa reo và Elsa thấy Bron ở ngưỡng cửa. Trông cô ấy thật khác – cười khúc khích và đôi mắt tròn xoe.
“Bron! Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc cô đã quyết định không đi làm nữa à?”
“Tôi đã tới đó, chỉ để cân nhắc xem thế nào. Và mặc dù tôi nghĩ tôi có thể tiếp tục làm việc cho cô ta, nhưng tôi nhận thấy là tôi không thể. Cô ta đã năn nỉ tôi ở lại – có lẽ vì sợ rằng tôi sẽ công bố chuyện đáng xấu hổ đó cho cả thế giới. Đáng lẽ tôi phải lấy điện thoại chụp lại cảnh tượng đó, tôi có thể tống tiền cô ta hàng triệu bảng!”
Elsa cười. “Chà, phải công nhận rằng, cô đã lạc quan hơn nhiều về chuyện đó. Tiếc là bà chủ nhà của cô lại khá dữ dằn!”
“Bà ấy không như vậy đâu, một khi cô đã hiểu bà ấy hơn. Tôi gặp bà ấy khi tôi đang quay lại căn nhà nhỏ và bà ấy đã rủ tôi đi cùng. Tôi chẳng còn việc gì khác để làm và tôi nghĩ cô có thể muốn có người đi theo khuyến khích.”
“Đúng vậy đấy, dĩ nhiên rồi. Đi nào.”
Vanessa Lennox-Featherstone đứng bên ngoài chiếc xe thể thao của bà, mặc một bộ vét màu hoa phong lữ hoàn toàn hợp tông với chiếc xe. Bà ấy đã đứng tuổi nhưng vẫn ăn mặc rất thời trang. Elsa ôm chặt túi xách vào ngực với vẻ phòng thủ, lo lắng thừa nhận điều này.
Khi Elsa tới chỗ chiếc xe, Vanessa nói, “Chào cưng. Thực sự hy vọng là tôi đã không gây bất tiện cho cô, nhưng Hilary cực kỳ bận rộn và chúng tôi từng phải hủy hẹn một lần rồi. Bron đã kể với cô chuyện gì đã xảy ra với cô ấy chưa? Đúng là ác mộng! Cảm ơn cô rất nhiều vì đã nói với cô ấy về căn nhà nhỏ của tôi. Cô ấy sẽ là một khách trọ tuyệt vời.”
“Tôi hy vọng như vậy,” Bron nói.
“Tôi nói không đúng sao! Một thợ làm tóc ở ngay trong chính mảnh đất của tôi – còn gì tuyệt vời hơn thế chứ? Tôi thường lên tận London để làm tóc nhưng bây giờ tôi có thể thong thả rảo bước đến gặp cô.”
Họ lên xe.
Elsa, người nhỏ bé nhất, chui vào băng ghế sau, Bron ngồi ở đằng trước với Vanessa.
“Nào,” một lát sau, Vanessa nói. “Mọi người đã vào trong xe cả rồi chứ? Đã thắt dây an toàn chưa? Vậy chúng ta lên đường nhé.”
Phần đuôi xe khẽ nghiêng đi khi Vanessa phóng vụt về phía trước.
“Chúng ta sẽ có một khoảng thời gian thú vị khi giúp Elsa từ bỏ thứ màu đen tầm thường ấy. Cô đang lãng phí nhan sắc của cô đấy, cưng ạ.”
“Tôi không nghĩ vậy…”
“Đương nhiên là cô sẽ không nghĩ như vậy rồi. Nhưng tôi thì có đấy.” Bà dừng lại ở ngã tư. “Tiện đây, Ashlyn đang có một tuần trăng mật tuyệt vời. Con bé thật may mắn khi có một kỳ nghỉ dài vui vẻ như vậy. Dĩ nhiên là chuyến viếng thăm bố mẹ chồng của nó diễn ra hơi quá lâu.” Vanessa nhìn hai bên trái phải và băng qua giao lộ. “Tôi từng kết hợp tuần trăng mật với một khóa dã ngoại ở Scotland. Cực kỳ băng giá, thề có Chúa!”
***
Cái văn phòng tư vấn nơi Elsa sẽ phải “chịu cực hình” ấy nằm trong một khu dân cư yên bình ở ngoại ô thị trấn. Nhìn bề ngoài trông nó không quá đáng sợ, nhưng Elsa vẫn chưa yên tâm. Những điều khủng khiếp có thể diễn ra đằng sau một khu vườn ngăn nắp trước nhà với một cái hàng rào bằng cọc nhọn và một cái ga ra cửa lật ở bên cạnh. Cô đã xem nhiều bộ phim – cô biết điều đó.
Tuy nhiên, người phụ nữ mở cửa không hề làm cô nhụt chí. Bà ấy rất hấp dẫn và chải chuốt, không ai có thể phủ nhận điều đó, nhưng bà ấy cũng có nụ cười ấm áp và thân thiện. Bà ấy không có vẻ hống hách; cũng không mặc những bộ trang phục gò bó lạ lùng thể hiện những quan điểm cứng nhắc về đúng và sai. Nhưng Elsa không cho phép mình chủ quan; cô sẽ chống lại những gì sắp xảy ra, dù thế nào chăng nữa. Cô đã dành cả cuộc đời để may quần áo theo yêu cầu của các khách hàng. Trở thành một khách hàng (nhờ Vanessa) và được hướng dẫn phải mặc đồ như thế nào là việc trái với ý muốn của cô.
Bron và Vanessa rõ ràng có thiện cảm với Hilary, nhưng đó là vì họ có tâm lý thoải mái – Vanessa đã biết bà ấy và họ sẽ không phải chịu đựng một cuộc thay đổi diện mạo có tính ép buộc. Trong óc cô bỗng chốc hiện lên hình ảnh mình bị trói vào một cái ghế nha sĩ trong khi trang điểm.
“Mời vào,” người phụ nữ nói. “Tôi là Hilary. Xin chào, Vanessa, rất vui được gặp lại bà.”
“Chào cưng!” Vanessa nồng nhiệt hôn Hilary. “Đây là Elsa, người cần thay đổi ngoại hình, và đây là Bron, một thợ làm tóc tuyệt vời – đã làm tóc cho đám cưới của Ashlyn và biến Elsa nhỏ bé thành Audrey Hepburn. Bà có yêu cái kiểu tóc mái bằng đó không?”
“Có chứ! Cô có đôi mắt to đáng yêu, Elsa ạ – hay đó chỉ là vì cô đang sợ hãi?”
Elsa cười, một phần vì Hilary đã “bắt đúng bệnh” của cô và một phần vì lịch sự. Elsa vốn có tiếng là người cực kỳ lịch sự mà.
“Chà, mọi người vào đi. Lối này. Có ai muốn cởi thứ gì không? Không à? Hôm nay là một ngày đẹp trời, đúng không?”
Hilary dẫn họ vào một căn phòng lớn ngập tràn ánh nắng. Có một dãy gương chạy dọc một đầu phòng và một cái giá khổng lồ treo đầy quần áo. Ngoài ra còn có vô số loại nữ trang mà trong con mắt của Sarah chúng có thể cung cấp cho cả một quầy hàng cỡ trung bình ở chợ. Xa hơn nữa là một cái quầy và giá bày đầy các loại mũ khác nhau. Đúng là trước khi đến một cửa hàng mũ thì cũng cần biết trước thứ gì sẽ hợp với mình, Elsa nghĩ để tạm quên đi việc sắp xảy ra trước mắt. Nói chung chúng là những món đồ rất đắt đỏ.
“Vậy, Elsa sẽ được gắn với một mùa nào đó chứ?” Bron hỏi. “Tôi cho rằng cô ấy là mẫu người mùa Thu.”
Hilary lắc đầu. “Chúng tôi không còn làm như thế nữa – nó quá hạn chế – và một quy tắc vàng nữa này, đừng bao giờ đoán mò! Nhưng tôi có thể hiểu tại sao cô lại nói thế.”
Hilary là một trong những người có thể làm cho người khác thấy thoải mái, ngay cả khi bà phủ nhận những điều họ vừa nói. Chắc là họ đã phải học cái kỹ thuật này, Elsa nghĩ, vẫn hơi bực bội.
“Nào,” bà đẩy Elsa đi sâu hơn vào trong phòng, khiến cô không tài nào chạy trốn được nữa, nếu cô từng có ý định đó. Rồi, như một ảo thuật gia với một đàn bồ câu, bà rút ra một loạt những cái áo choàng chui đầu màu trắng từ trong một cái tủ. “Những ai định bình luận về màu sắc hợp với Elsa thì phải mặc thứ này vào, phòng khi màu sắc trên bộ đồ họ đang mặc gây ảnh hưởng đến mắt nhìn của người khác.”
“Ồ, chắc chắn rồi!” Vanessa nói, chộp lấy một cái áo choàng. “Việc này thật thú vị! Tôi muốn được lựa chọn màu sắc lần nữa quá!”
Một lát sau, Elsa có cảm giác như đang ở giữa những bệnh nhân khám răng. Cô cảm thấy chính mình cũng giống hệt một người như thế khi ngồi lên ghế. Phải cố gắng lắm cô mới ngăn được mình không đòi hỏi một liều thuốc tê mạnh.
“Xem nào, cô có trang điểm tí nào không đấy? Tốt, vậy là tôi khỏi phải tẩy trang cho cô,” Hilary nói.
“Tôi nóng lòng muốn thấy cô mặc một màu sắc khác quá, cưng ạ,” Vanessa nói. “Màu đen không hợp với cô, bà có đồng ý không, Hilary?”
“Có thể, nhưng trước hết chúng ta phải bàn xem những màu sắc phù hợp mang lại lợi ích gì cho chúng ta.” Hilary ngừng lại, để kiểm tra xem mọi người có chú ý không. “Khi chúng ta nhìn vào một người phụ nữ hấp dẫn, ăn mặc đẹp, chúng ta đừng nghĩ, ôi, nhìn cái áo khoác kia xem…”
“Vậy à?” Bron hỏi. “Tôi thường nghĩ như thế.” Cô liếc nhìn Vanessa. Không may, Vanessa đã nhận thấy.
“Ôi Chúa ơi, đừng nói với tôi là tôi đã chọn sai thứ này!” Bà kéo kéo cái áo mà bà đang mặc bên dưới cái áo choàng. “Tôi yêu cái áo khoác này! Tôi hoàn toàn chắc chắn nó hợp với tôi.”
Hilary bật cười. “Nó ổn mà, Vanessa. Thật đấy. Nó hoàn toàn hợp với bà.” Bà quay sang Bron và Elsa. “Vanessa là một khách hàng tuyệt vời. Bà ấy thực sự coi trọng chuyện này. Bà ấy là người phụ nữ duy nhất mà tôi biết đã thực sự ném đi tất cả những gì có màu sắc không hợp với bà ấy trong tủ quần áo.”
“Ồ,” Bron nói, lần này thốt ra miệng, nhưng rất khẽ.
“Tôi không thể ném chúng đi, tôi tặng chúng cho một cửa hàng từ thiện,” Vanessa nói.
“Và bà ấy để các mẫu màu trong túi xách khi bà ấy mua thứ gì mới,” Hilary nói với vẻ hoan hỉ.
“Chà, chẳng ích gì khi trả tiền cho chuyên gia để được trợ giúp và sau đó lại không làm theo lời khuyên, đúng không? Bây giờ, chúng ta có thể tiếp tục với Elsa chứ?” Cho dù có tính cách hướng ngoại, nhưng Vanessa rõ ràng không thích bị đưa ra làm một tấm gương sáng.
“Vâng.” Hilary lại thu hút sự chú ý của mọi người. “Điều tôi muốn nói là chúng ta nên nhìn người phụ nữ đó trước khi để ý đến những món quần áo, vì vậy chúng ta nói, ‘cô ấy thật hấp dẫn – ồ, chiếc áo khoác đẹp quá,’ chứ không phải, ‘quả là một cái áo khoác tuyệt vời,’ mà không để ý gì đến người đang mặc nó.”
“Tôi nghĩ tôi hiểu ý bà,” Elsa nói, “nhưng tôi không thích bị chú ý chút nào. Có những màu nào khiến tôi chìm nghỉm trong đám đông không?”
“Chắc chắn là không!” Vanessa nói. “Và nếu có, cô cũng không được mặc chúng. Tại sao một cô gái hấp dẫn như cô lại muốn chìm nghỉm chứ?”
“Ờ…” Elsa nói, biết rằng cô thực sự không có câu trả lời.
Nhìn thấy sự lúng túng của cô, Hilary chuyển chủ đề. “Vanessa có thể mặc thứ màu rất mạnh như thế kia bởi vì đó là màu hoa phong lữ, không phải màu đỏ của các cột thư tròn.” Bà nhăn mặt. “Tôi cho rằng cô nghĩ tôi bị điên khi nêu ra sự khác biệt rất nhỏ đó.”
“Không,” Elsa nói, cuối cùng cũng chú tâm thật sự. “Tôi hiểu rõ ý bà. Tôi vẫn thường phải đối mặt với sự khác biệt kiểu đó.” Cô ngồi thẳng lưng hơn trên ghế, đột nhiên hứng thú hơn hẳn.
“Tôi cũng hiểu ý bà,” Bron nói. “Khi chúng ta chọn màu tóc phù hợp, chỉ cần chệch sắc thái của một màu nào đó một chút thôi cũng đủ gây tai hại rồi! Nó có thể khiến ta già đi hoặc trẻ hơn hai mươi tuổi!” Cô ngừng lại. “Sasha hoàn toàn mù tịt chuyện đó.”
Hilary liếc nhìn cô. “Được rồi, Elsa, bây giờ cô hãy đợi ở đó trong khi chúng ta thử một vài thứ.”
“Khi chúng ta đã giải quyết xong chuyện màu sắc cho cô,” Vanessa nói, “chúng ta sẽ bàn về phong cách. Quả là đáng xấu hổ khi một người làm ra những chiếc váy đáng yêu như cô lại suốt ngày chỉ mặc những cái quần đen xấu xí.”
“Nhưng chúng là những cái quần đẹp nhất của tôi!” Elsa phản đối.
“Tại sao bà không đi chọn vài món trang sức xinh đẹp nhỉ,” Hilary nói với Vanessa, người ngoan ngoãn đi sang phía bên kia căn phòng.
“Vàng và bạc. Ai cũng có thể đeo cả hai thứ đó, cô biết đấy.” Hilary quay sang Elsa. “Nhưng cô phải hiểu chúng đem lại lợi ích gì cho cô. Sau đó, nếu vẫn còn hào hứng, cô có thể thử những cái mũ. Và ở cái ngăn kéo thứ hai từ dưới lên còn có vài bộ tóc giả nữa.”
“Tôi có thể ở lại nếu tôi hứa sẽ không nói gì không?” Bron khẽ khàng hỏi.
Elsa gật đầu. “Miễn là cô nói cho tôi hay chuyện gì đã xảy ra ở tiệm làm đầu khi cô đến đó sáng nay.”
“Nhưng không phải là bây giờ,” Hilary kiên quyết nói. “Chúng ta ở đây để làm việc.” Bà nhặt lên một mẫu vải và đặt nó lên vai Elsa. “Cô nghĩ thế nào?”
Elsa nhìn nó. “Tôi thích nó.” Cô nói.
“Tốt, tôi cũng vậy,” Hilary nói. “Còn cái này?”
Từng màu một được đặt lên vai Elsa. Rồi các màu được chồng lên nhau, màu nọ xếp trên màu kia. Vài sự kết hợp trông thật khủng khiếp, nhưng vài sự kết hợp khác lại khiến khuôn mặt Elsa rạng ngời sức sống. Cô rất chăm chú – và trước sự kinh ngạc của cô, cô đang cảm thấy vui vẻ. Cô nhận ra cô không cần gồng mình lên để trải qua việc này nữa. Có lẽ cái trò màu sắc này thú vị hơn cô tưởng.
“Hãy trang điểm cho cô ấy một chút,” Vanessa nói, bà đã đến bên Elsa, đeo đầy vòng cổ, thắt lưng và vòng xích. “Tôi đang nóng lòng muốn thấy đôi mắt kia trông còn to tròn hơn nữa. Cô ấy là một kẻ ‘sát trai’ tiềm năng đấy,” bà nói với Bron. “Laurence, anh chàng phù rể ở đám cưới, đang phát cuồng vì cô ấy.”
Elsa cười. “Không phải đâu! Anh ta chỉ muốn có người đi cùng đến một buổi dạ hội với anh ta thôi.”
“Cũng như nhau cả, cưng à, tin tôi đi, tôi biết mà.” Vanessa giơ một chiếc khuyên lên tai. “Quá giống một ngọn chúc đài nhỉ? Tôi thích những cái khuyên đồ sộ.”
“Nhưng tôi mới chỉ thấy bà đeo những chiếc khuyên ôm sát tai,” Elsa nói, quên bẵng sự e dè.
Vanessa nhún vai. “Tôi biết. Tôi đã phải kiềm chế bản thân. Nhưng đôi khuyên tai này thật tuyệt vời!”
“Đi chỗ khác chơi đi, Vanessa,” Hilary nói, “Tôi chưa xong việc với Elsa đâu. Nào, Elsa, cô thường trang điểm kiểu gì?”
“Ừm, không nhiều lắm. Chỉ bình thường thôi. Một chút mascara, son bóng. Và một chút phấn mắt.”
“Màu gì?”
“Nâu.”
Hilary lắc đầu. “Cô muốn mình trông như vừa đánh nhau xong hay đã không ngủ trong ba ngày liền à? Không, đừng trả lời, cô không được phép nói ‘vâng’.” Bà nhìn Elsa với ánh mắt chăm chú. “Nhưng chí ít cô không nói là cô đánh phấn mắt cùng màu với bộ đồ cô đang mặc.”
“Nếu màu nâu khiến cô ấy hung dữ, thì màu đen sẽ khiến cô ấy trông như thế nào?” Bron hỏi trêu.
Hilary lờ đi. “Tôi trang điểm cho cô nhé?”
“Đồng ý đi,” Bron nói. “Chuyện này thật thú vị.”
Elsa thở dài. “Tôi cho rằng đó là điều cần thiết.” Cô nhớ Bron đã biến đổi cô thế nào ở đám cưới; cô sẽ không để cho Hilary làm gì quá kỳ dị.”
Hai mươi phút sau, chiếc áo choàng trắng được cởi bỏ và Elsa hiện ra. “Ôi Chúa ơi, tôi chưa bao giờ biết tôi có thể trông như thế này! Quả là sửng sốt!” Cô đột nhiên có cảm giác rằng với mái tóc mới, kiểu trang điểm tuyệt đẹp và ăn vận trong bộ cánh tự may, cô đã có thể sẵn sàng đến buổi dạ hội.
“Tôi đã ghi lại tất cả những gì tôi đã dùng…” Hilary nói.
“Chúng ta sẽ mua mỗi thứ một chiếc,” Vanessa nói, lúc này bà đang đội mái tóc giả bạch kim dài và một cái mũ nỉ. “Tôi không tin Elsa sẽ tự mua cho mình. Tôi có thể phải dẫn cô ấy đi mua sắm vào một ngày nào đó gần đây.”
“Hoặc là tôi,” Bron nói. “Làm ơn đừng tự ái, có lẽ tôi biết những cửa hàng nào phù hợp với túi tiền của Elsa hơn.” Bron nhảy vào một cách hào hiệp để ngăn không cho Elsa bị lôi đến Harrods[28], một nơi mà hoặc cô ấy chỉ có thể mua một chiếc quần lót, hoặc Vanessa sẽ khăng khăng đòi trả tiền hộ cô ấy. Cô biết Elsa chắc chắn không thích điều đó.
“Ý kiến đó có vẻ hay hơn nhiều đấy,” Vanessa nói. “Tôi luôn mua về những bộ đồ không vừa vặn mỗi lần tôi đến Primark[29].”
Nếu Vanessa có hài lòng với tác động mà sự tiết lộ này gây ra với những người xung quanh, bà cũng sẽ không thể hiện ra.
[28] Cửa hàng chuyên bán đồ cao cấp ở London.
[29] Tên chuỗi cửa hàng chuyên bán quần áo giá rẻ.