Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mười người da đen nhỏ

Chương 6

Tác giả: Agatha Christie

1

Bác sĩ Emxtroong nằm mơ…

Trong phòng mổ nóng nực…

Thật quá nóng. Mồ hôi túa ra trên mặt. Tay ông cũng nhớp nháp ướt đến độ không thể cầm được cái gì khác…

Mà vì sao con dao mổ lại sắc nhọn đến vậy…

Với con dao này giết người cũng chẳng khó, và dĩ nhiên ông đang giết người…

Cái cơ thể người đàn bà nằm trước mặt ông không phải to lớn, đãy đà mà là một cơ thể gầy gò, mảnh mai. Và khuôn mặt bị che phủ.

Ông cần phải giết ai đây?

Ông không biết gì khác ngoài việc mà ông cần phải làm! Hay là ta thử hỏi y tá xem sao?

Người nữ y tá chăm chú nhìn ông. Không không thể hỏi cô ta được. Cô ta sẽ nghi ngờ, điều đó có thể thấy.

Nhưng ai đang nằm trên bàn mổ?

Không cần phải phủ lên mặt như thế này…

Ông cần phải nhìn thấy mặt người ấy… Ôi! Như thế tốt hơn đấy. Một người phụ mổ trẻ tuổi kéo cái khăn phủ trên mặt bệnh nhân ra.

Đó là bà Emily Brent. Ông cần phải giết bà ta. Ôi ánh mắt bà mới ghê gớm làm sao! Môi bà ta đang mấp máy. Bà ta nói gì vây?

“Anh ta không biết đến ngày và giờ nữa”…

Bây giờ bà ta cười. Không, đừng phủ lại khăn, cô y tá, hãy để tôi nhìn. Cần phải cho bà ta thuốc mê, ête ở đâu? Chắn chắn là tôi có mang theo cơ mà. Cô đã làm gì với số ê te ấy hở cô y tá? Tốt, cũng chả cần phải làm gì cả.

Cô y tá lấy chiếc khăn phủ đi.

Tất nhiên là thế rồi! Suốt cả thời gian qua, tôi đã biết mà! Entơni Maxtơn với bộ mặt xanh xám và méo mó. Nhưng anh ta không chết, mà anh ta lại đang cười. Tôi nói là anh ta cười mà! Cái bàn mổ dưới lưng anh ta rung lên bần bật.

– Hãy cẩn thận, chàng trai! Hãy cần thận, cô y tá! Hãy buộc anh ta vào… hãy buộc vào…

Bác sĩ Emxtroong chợt tỉnh giấc mơ. Trời đã sáng. Ánh mặt trời chiếu vào phòng.

Có ai đang cúi xuống lay gọi ông. Thì ra là Rôgiơ. Mặt bác ta trắng như phấn và bác ta cứ lặp đi lặp lại:

– Bác sĩ, bác sĩ ơi!

Bác sĩ Emxtroong tỉnh hẳn.

Ông ngồi dậy.

– Có chuyện gì đấy? – Ông cáu kỉnh hỏi.

– Vợ con, thưa bác sĩ. Con không sao làm cho bà ấy tỉnh lại được. Lạy chúa! Con không thể đánh thức bà ấy dậy được. Và… con thấy có gì đó nguy khốn đến với bà ấy rồi.

Bác sĩ Emxtroong nhanh chóng, dứt khoát chồm dậy. Ông mặc áo khoác trong nhà và đi theo Rôgiơ.

Ông cúi xuống giường nhìn người đàn bà nằm dài yên lặng. Ông nâng cánh tay lạnh ngắt lên rồi vạch mắt ra xem. Một vài phút sau, ông đứng thẳng người dậy và quay lưng lại giường.

Rôgiơ hỏi thầm thì:

– Không… phải…không… phải…?

Bác ta liếm đôi môi khô nẻ.

Bác sĩ gật đầu xác nhận:

– Nhưng đúng là bà ấy đã chết!

Ông trầm ngâm nhìn người đàn ông đang đứng trước mắt mình từ đầu đến chân. Sau đó, ông tìm kiếm ở mặt bàn cạnh giường ngủ, tìm ở bồn rửa mặt, rồi quay lại giường có người đàn bà đang nằm.

Rôgiơ hỏi:

– C…ó… phải là do tim không, thưa bác sĩ?

Bác sĩ im lặng vài phút, sau đó ông nói:

– Trước đây bà ấy có mắc bệnh gì không?

– Chỉ có bệnh thấp khớp thôi ạ. – Rôgiơ trả lời.

– Bà ấy có hay phải đến bác sĩ không?

– Bác sĩ ư? Đã nhiều fnăm nay, vợi con không phải đi bác sĩ… cả con cũng vậy. – Rôgiơ mở to mắt trả lời.

– Thế anh không nghe bà ấy phàn nàn là tim yếu ư?

– Không, thưa ngài, bà ấy không bao giờ kêu ca điều gì?

– Bà ấy ngủ có tốt không?

Rôgiơ cố gắng tránh không nhìn vào mắt bác sĩ. Bác ta chắp hai tay vào nhau và bối rối bẻ tay.

– Không… bà ấy ngủ không yên ạ – Bác ta nói nhỏ

– Bà ấy có uống gì trước khi đi ngủ không? – Bác sĩ bắt đầu cáu.

Rôgiơ ngác nhiên nhìn ông:

– Có uống thuốc gì không ư? Thuốc an thần ư? Con không biết. Không, bà ta không uống gì cả!

Emxtroong bước đến gần bồn rửa mặt.

Trên giá có một đống chai lọ. Dầu chải đầu, nước hoa Cam Tùng, thuốc tẩy, kem nuôi da tay, nước súc miệng, thuốc đánh răng…

Rôgiơ giúp bác sĩ rút ngăn kéo bàn phấn ra xem, rồi lại lúc lọi trong tủ commốt, nhưng không đâu để lại dấu vết thuốc an thần.

Rôgiơ bỗng nói:

– Tối hôm qua, bà ấy chẳng uống gì khác ngoài thứ thuốc mà ngài đã cho bà ấy uống…

2

Khoảng chín giờ sáng, chuông báo ăn sáng vang lên, tất cả mọi người đều đã dậy và đang đợi gọi.

Tướng Mơcathơ và thẩm phán Uogrêvơ đi đi lại lại ngoài hiên, cùng nói chuyện, tranh luận về chính trị.

Viơra Clâython và Philip Limbơd đã leo lên chỗ cao nhất của đảo, ở đằng sau toà nhà. Ở đó họ nhìn thấy Uyliơm Henri Blô cũng đang đứng nhìn chăm chăm về phái đất liền.

– Chẳng có dấu hiệu gì của chiếc thuyền hết. – Anh ta nói. Viơra mỉm cười tiếp:

– Đêvônsơ là một địa phương thưa thớt, ở đấy con người sống thực nhàn rỗi.

Philip Lombơd chăm chú nhìn ra biển vẻ thăm dò, sau đó anh hỏi Blô.

– Theo anh, thời tiết hôm nay ra sao?

Blô nhìn lên bầu trời và khẳng định:

– Theo tôi thì không có gió bão.

Lombơd chúm môi huýt sáo, sau đó anh nói:

– Gió thôi từ hướng đông.

– Thế theo anh thì sẽ có bão sao? – Blô hỏi.

Từ toà nhà, tiếng chuông gọi ăn sáng vọng đến.

Lombơd nói:

– Ăn sáng phải không? Tôi cũng đã đói rồi đây.

Trong khi họ đang đi chầm chậm xuống khỏi tảng đá nghiêng thì Blô vẻ suy tư nói với Lombơd:

– Tôi không thể nào đoán được vì sao cạu Maxtơn lại tự tử? Cả đêm tôi băn khoăn nghĩ ngợi mãi.

Viơra đi phía trước họ, Lombơd dừng lại một chút và nói:

– Anh có tìm được bằng chứng gì không?

– Tôi muốn tìm chứng cớ gì đó. Bất cứ điều gì có thể lý giải được sự việc. Tôi khẳng định, anh ta là một người rất đúng mốt thời thượng.

Bà Emily Brent vừa vào đến cửa phòng khác đã vội hỏi:

– Thuyền đã đến chưa?

– Chưa đâu. – Viơra trả lời.

Họ bước vào phòng ăn. Trên bà đã bày sẵn một đĩa thịt rán, và nước chè cùng cà phê.

Rôgiơ mở rộng cửa cho họ bước vào, sau đó bác ta lại ra ngoài, đóng cửa phòng ăn lại.

– Hôm nay trông bác ta nhợt nhạt quá. – Emily Brent nhận xét.

Bác sĩ Emxtroong đang đứng cạnh cửa kính thông ra ban công, ông hắng giọng rồi nói:

– Hãy bỏ qua mọi sơ suất cho bác ta… hừm… nếu như trong bữa ăn sáng còn thiếu sót gì. Rôgiơ rất tận tâm phục vụ chúng ta, nhưng sáng nay bác ta phải một mình chuẩn bị bữa ăn sáng. Bà Rôgiơ … như vậy… là không thể giúp đỡ chồng được.

– Có chuyệng gì xảy ra với bà ta thế? – Emily cau có hỏi.

Bác sĩ nói giọng nghèn nghẹt:

– Thôi chúng ta ăn đi kẻo mỡ rán lại nguội cả. Sau bữa ăn, tôi sẽ thông báo với các vị đôi điều.

Mọi người nghe lời bác sĩ. Họ tự cắt lấy mỡ vào đĩa của mình, tự rót chè hoặc cà phê vào tách. Bữa ăn sáng bắt đầu.

Họ khong nói chuyện gì đã xảy ra ở hòn đảo này, mặc dù đó là mối quan tâm chung. Họ bàn luận về tình hình xã hội cấp bách ra sao. Họ thông báo cho nhau tin các nước ngoài, họ nói về kết quả thể thao, về những nhân vật mới nổi lên…

Khi mọi người đã ăn xong, bác sĩ dịch cái ghế ra sau một chút, nghiêm trang hắng giọng rồi nói:

– Tôi nghĩ rằng tốt nhất là đợi các vị ăn sáng xong mới báo cho các vị một tin buồn. Bà Rôgiơ đã chết.

Những tiếng kêu ngạc nhiên thốt lên đầy vẻ khiếp sợ:

– Kinh khủng! – Viơra kêu lên. – Thế là đã hai người chết trên đảo này từ khi chúng ta tới đây!.

Thẩm phán Uogrêvơ nheo mắt lại và nói nhỏ nhưng rành rọt:

– Hừm … thú vị đây… thế nguyên do cái chết?

Extroong nhún vai.

– Không thể nói bừa được nguyên nhân.

– Có cần mổ tử thi không?

– Tôi khong có điều kiện làm điều đó ở đây. Chính tôi cũng không rõ tình trạng sức khoẻ của bà ta.

– Nom bà ta lúc nào cũng căng thẳng – Viơra nói – Tối hom qua, bà ấy còn bị ngất. Hay bà ấy bị liệt tim đột xuất?

– Tim bà ta chắc chắn đã ngừng đập, nhưng vì sao thì đó vẫn còn là một câu hỏi – bác sĩ nói.

Trong không khí yên lặng của cả phòng, Emily Brent thốt ra một câu tàn nhẫn, lạnh lùng:

– Lương tâm đấy.
Bác sĩ quay về phái bà và hỏi:

– Bà định ám chỉ cái gì đấy, thưa bà Brent?

Emily Brent vẫn nghiêm khắc, lạnh lùng nói:

– Tất cả chúng ta đều đã nghe rõ trong bản luận tội là bà Rôgiơ đã cùng chồng gây nên cái chết cho một bà gài còn gì?

– Thế theo bà…

– Theo tôi, lời luận tội ấy là đúng. Tất cả chúng ta đã thấy đêm…hôm qua, khi nghe những lời kết tội ấy, bà ta đã ngất đi. Bà ta không thể chịu nổi khi tội lỗi bị lôi ra ánh sáng. Bà ta đã chết vì sợ hãi, đó là căn bệnh dễ hiểu nhất.

Bác sĩ Emxtroong lắc đầu:

– Cũng có thể, nhưng đó chỉ là phỏng đoán, còn trong y học thì chúng ta không thể nói như vậy được. Nếu như bà ta bị bệnh tim từ trước kia…

Emily Brent nói xen vào:

– Nếu thế, nói cho dễ hiểu hơn thì gọi là Đức Chúa trừng phạt đấy!

Tất cả mọi người đều rùng mình. Blô cựa quậy hoài rồi nói:

– Điều đó hơi quá quắt, thưa bà Brent.

Bà Brent đưa mắt nhìn khắp lượt, mắt long lên, cằm đưa ra phía trước, bà nói:

– Ngài không biết rằng nếu Đức Chúa nổi giận thì Người sẽ cho sét đánh chết kẻ có tội sao? Còn tôi, tôi tin như vậy đấy.

Thẩm phán xoa cằm và nói giọng mỉa mai:

– Thưa quý bà thân mến, theo kinh nghiệm của tôi thì muốn xét mọi mối liên quan với tội ác, cần phải suy nghĩ kỹ càng. Tìm ra sự thật và trừng phạt là việc của chúng ta. Người ta sẽ phải chết, nhưng chết như thế nào cũng không đơn giản, không thể quá dễ như thế được.

Emily Brent nhún vai.

Blô nói xen vào:

– Tôi hôm qua bà Rôgiơ có ăn hay uống gì trước lúc đi ngủ khôgn?

– Không ăn uống gì cả. – Bác sĩ nói.

– Không ăn uống gì ư? Không uống một tách nước chè hay một cốc gì đó sao? Hay là bà ta đã uống nước chè, giống như Entơni Maxtơn uống rượu ấy?

– Rôgiơ xác nhận vợi bác ta không ăn uống gì cả.

– A ha… nhưng mà có thểđó chỉ là xác định.

Blô nói với giọng nhán manh, khiến bác sĩ bối rồi đưa mắt nhìn sang anh ta.

– Thế theo anh thì thế nào? – Philip Lombơd hỏi.

– Thế nào ư? Vì sao chúng ta không thử suy xét xem? Tối hôm qua tất cả chúng ta đều nghe bản luận tội. Có thể điều đó sai sự thật và là một trò chơi của một kẻ điên nào đó? Nhưng cũng không loại trừ khả năng điều đó là đúng. Bây giờ chúng ta thử cho rằng bản luận tội đó đúng và Rôgiơ đã cùng vợ gây nên cái chết cho bà già. Nào, thế thì cái gì sẽ tiếp diễn đây? Vợ chồng họ đang cảm thấy rất an tam, sống hạnh phúc.

Viơra không kìm được nói chen vào:

– Không, tôi không tin là bà Rôigơ cảm thấy an tâm sinh sống.

Blô có vẻ cáu sườn về lời nói leo ấy, anh ta đưa mắt nhìn Viơra, ánh mắt như muốn nói: “Đúng là đồ đàn bà:. Rồi anh ta nói tiếp:

– Cũng có thể. Trong trường hợp nào, người ta cũng tìm ra điều nguy hiểm thực sự có thể đe doạ người ta, để rồi ít ra, người ta còn biết cách tránh chứ. Như thế, tối hôm qua, một kẻ điên nào đó đã nói lộ bí mật của vợ chồng họ. Chuyện gì xẩy ra? Người vợ giật mình lo sợ. Họ sợ bị chủ thải hồi. Chúng ta thử nhớ lại lúc đó nhé, lúc người vợ ngất đi, người chồng đã thận trọng đến thế nào khi gọi vợ tỉnh dậy. Bác ta không tỏ ra bồn chồn, lo lắng như những ông chồng khác, không sốt sắng, mà lại rón rén y như con mèo đi trên mái nhà nóng bỏng ấy. Bác ta lo sợ rằng vợ bác ta trong lúc hoảng loạn ấy lại để lộ ra điều gì chăng?! Đấy các vị hãy thử đặt địa vì mình vào anh chồng ấy mà xem! Họ đã gây ra tội ác, và họ lại lấp liếm được. Thế mà giờ đây, mọi việc đang có nguy cơ bị bại lộ nếu như người đàn bà nói ra những điều để cho cả mười người nghe được. Tốt nhát là làm sao cho người vợ không thể nói lộ ra được nữa. Nếu được như vậy, bác ta sẽ tránh được mối nguy hiểm đang đe doạ. Để ra trươc mắ moi người cãi về tội lỗi của mình, bác ta có thể làm ra vẻ mình vô tội, nhưng không chắn chắn là vợ lại có thể làm được điều đó, vì thế, để tránh hiểm hoạ, bác ta có thể nhẹ nhàng đổ một chất gì đó vào tách chè của bà vợ, sau khi uống xong, chắc bà vợ sẽ vĩnh viễn câm lặng.

Bác sĩ Emxtroong nói nhỏ:

– Không có tách uống chè nào cạnh giường của họ cả. Tôi đã nhìn rồi, không có tách uống nước nào cả.

Blô giận dữ:

– Tất nhiên là không có rồi! Chắn chắn sau khi bà vợ uống xong, thì việc đầu tiên là ông chồng phải mang cái cốc ấy đi rửa kỹ và cất đi chỗ khác.

Một phút yên lặng, sau đó tướng Mơcathơ nghi ngờ lên tiếng:

– Có thể vậy, nhưng tôi khó lòng mà tin rằng một con người lại có thể làm như vậy với… vợ của mình.

Blô cười lớn vẻ nhạo báng rồi nói:

– Khi mà người ta cảm thấy mối nguy hiểm đang đe doạ thì người ta không yếu mềm như thế đâu.

Lại im lặng. Chưa ai kịp lên tiếng thì cửa mở, Rôgiơ bước vào. Bác ta nhìn trong phòng một lượt rồi hỏi:

– Các vị có cần phục vụ gì nữa không ạ?

Thẩm phán Uôgrêvơ cựa quậy trên ghế rồi hỏi:

– Khi nào thì thuyền máy mới đến?

– Thường thường vào lúc bảy, tám giờ sáng, thưa ngài. Thỉnh thoảng, mới có ngày đến sau tám giờ. Con cũng không hiểu nổi vì sao sáng hôm nay không thấy thuyển của Pherd đến. Nếu anh ta ốm thì anh ta cũng cử em trai đi thay chứ.

– Bây giờ mấy giờ rồi? Lombơd hỏi.

– Mười giờ mười phút rồi, thưa ngài.

Lombơd nhướn đôi lông mày lên rồi anh im lặng gật đầu.

Rôgiơ chờ một vài phút.

Tướng Mơcathơ rụt rè nói:

– Bác hãy nhận lời chia buồn của chúng tôi, Rôgiơ. Bác sĩ đã báo tin cho chúng tôi biết vợ bác đã mất.

Rôgiơ cúi đầu xuống nói:

– Bà ấy đã mất, thưa ngài. Con xin cảm ơn lời chia buồn của ngài.

Bác ta bưng chồng đĩa và đi ra ngoài.

Trong phòng lại im lặng.

3

Ở ngoài sân, Philip Lombơd nói:

– Thuyền máy có vấn đề rồi…

Blô ngước lên nhìn Lombơd rồi gật đầu:

– Tôi hiểu anh muốn nói gì. Chính tôi cũng đang đặt ra câu hỏi ấy đây. Lẽ ra thuyền phải đến đây từ hai tiếng trước rồi chứ. Nhưng lại không thấy đến. Vì sao vậy?

– Thế cậu đã tìm ra câu trả lời chưa? – Lombơd hỏi.

– Tôi chỉ có thể nói rằng… thuyền không ra đảo không phải là tình cờ. Toàn bộ diễn biến mọi việc đều đã được sắp xếp. Tất cả các chuyện đã xảy ra đều có liên quan móc xích với nhau.

– Thế theo cậu thì thuyền sẽ không tới ư?

Lombơd nêu cau hỏi, bỗng từ phía sau lưng họ, một giọng cáu kỉnh, căng thẳng cất lên.

– Thuyền sẽ không tới.

Blô xoay người lại nhìn người vừa nói chen vào, anh hỏi:

– Ngài cũng nghĩ thế ư? Thưa tướng Mơcathơ?

Tướng Mơcathơ khẳng định:

– Tất nhiên là thuyền sẽ không đến, bởi vì chúng ta lại đang tính đến chuyện rời đảo bằng chiếc thuyền đó. Ở đây toàn bộ ý đó đã bộc lộ: chúng ta không thể rời đảo được… Không một ai rời khỏi nơi đây… Cần phải biết đảo này là tận cùng… Tất cả đều kết thúc ở đây…

Ông ngập ngừng một chút, sau đó nói nhỏ:

– Đó là sự bình yên… bình yên thực sự. Sự kết thúc chính là bình yên… và không cần phải tiếp tục đi nữa… Đúng đấy, đó là sự yên tĩnh…

Đột ngột ông quay lưng lại và bỏ đi. Ông bước dọc theo sân, sau đó đi vào con đường dốc, xiên chéo với bờ biển, đi lên chỗ cao nhất của hòn đảo, nơi có một vài tảng đá nằm rải rác…

Bước chân của ông đi chuệnh choạng, như bước chân của người đang trong cơn nửa tỉnh nửa mê.

Blô lên tiếng:

– Ông già này bị loạn trí rồi! Có lẽ rồi đến lúc cả đoàn người chúng ta đều như thế mất thôi.

– Tôi không tin là cậu sẽ loạn trí, Blô ạ. – Philip nói.

Blô cười, cười theo kiểu trinh thám, công an mật rồi nói:

– Chắc chắn tôi cũng khó mà mất trí khôn đấy, nhưng tôi cũng tin rằng anh không thể rối trí được đâu ngài Lombơd ạ.

Philip cũng trả lời:

– Cảm ơn cậu. Cho đến giờ phút này, mình vẫn cảm thấy hoàn toàn minh mẫn.

4

Bác sĩ Emxtroong ra sân. Ông ngập ngừng từng bước. Bên trái là Blô và Lombơd đang đứng nói chuyện, còn bên phải, thẩm phán Uogrêvơ đang chẩm rãi đi tới đi lui, vừa đi đầu vừa gật gù.

Emxtroong lưỡng lự định theo ra, thì bỗng Rôgiơ chạy vội từ trong nhà đến bên ông và nói:

– Con muốn thưa chuyện với ngài được không ạ?

Emxtroong quay lại.

Ông giật mình vì thấy có người đứng đó.

Mặt Rôgiơ lộ vẻ kinh hoàng, cả người tái xanh và tay run lẩy bẩy.

Tự nhiên bác sĩ lạnh cả người, thế mà mấy phút trước ông đã tỏ ra rất tự chủ.

– Con muốn nói chuyện với ngài đôi chút, mời ngài quá bộ vào trong nhà.

Bác sĩ quay vào, cũng với người hầu mặt mũi xanh xám.

– Có việc gì vậy? Bác hãy tình tĩnh xem nào.

– Vâng, mời ngài vào đây.

Rôgiơ mở cửa phòng ăn mời bác sĩ bước vào, sau đó bác ta cẩn thận đóng cửa lại.

– Nào, có chuyện gì thế?

Mồ hôi chảy ướt cả cổ Rôgiơ, bác ta nuốt nước miếng và lắp bắp nói:

– Chuyện thế này thưa ngài, mà con không thể hiểu nổi.

– Chuyện gì mới được chứ? – Emxtroong hỏi.

– Có thể ngài cho rằng con điên, thưa ngài. Mà cũng có thể ngài cho rằng chuyện đó chẳng là cái gì cả. Nhưng mà lại rất khó lý giải, thưa ngài. Cần phải tìm ra lời giải thích, bởi vì không thể hiểu nổi.

– Nhưng bác hãy nói rõ chuyện gì xem nào, đừng nói úp mở như vậy.

Rôgiơ lại nuốt nước bọt.

– Về những quân cờ hình người da đen, thưa ngài. Chúng vẫn được để ở ngoài bàn ăn ấy. Những quân cờ bằng sứ, có mười quân. Con xin thề là có mười quân.

– Đúng vậy, có mười quân, tối hôm qua trong bữa ăn chúng ta đã đếm đủ. – Bác sĩ nói.

Rôgiơ bước lại gần hơn.

– Đúng thế ạ. Thế mà đêm qua, lúc con bê bát đĩa bẩn đi rửa, con thấy chỉ còn chín quân. Thưa ngài, con đã giật mình, và thấy thật là lùng. Nhưng rồi con cũng cho rằng không có gì cả. Thế nhưng hôm nay, trước lúc ăn sáng, con dọn bàn ăn, con đã để ý thấy vẫn còn chín quân, nhưng bây giờ lúc con dọn cốc tách bẩn đi rửa, con không tin vào mắt mình nữa… Đấy ngài thử nhìn đi nếu ngài không tin ở con. Chỉ còn có tám quân cờ thôi, chỉ còn tám! Ngài không thấy lạ sao? chỉ còn tám…

Bình luận