Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mười người da đen nhỏ

Chương 8

Tác giả: Agatha Christie

1

Blô hiểu ngay vấn đề, và nhanh chóng họ đã hoàn toàn thoả thuận với nhau. Blô nghe xong câu chuyện liền phát biểu:

– Về sự biến đi một cách bí ẩn của hai quân cờ hình người da đen nhỏ như anh nói đã làm cho cách nhìn nhận sự việc phải đổi khác. Đến điên đầu mất thôi. Còn một điều khó giải đáp, chưa lý giải nổi nhưng tôi đã cảm thấy đó là: Ngài Leky hoàn toàn điều khiển mọi việc từ xa. Các ngài có nghĩ như thế không?

– Cậu hãy giải thích chút ít xem sao!

– Vì tôi nghĩ thế ư? Tối hôm qua, sau trò xiếc ảo thuật “kết tội”… thì chàng trai Maxtơn bị đầu độc rồi đến lượt vợ của Rôgiơ…! Tất cả đã diễn ra hoàn toàn như kế hoạch của một người nào đó.

Emxtroong lắc đầu và nhắc Blô nhớ đến bằng chứng cụ thể là thuốc trừ sâu trong cốc của Maxtơn. Blô gật đầu.

– Đúng vậy, tôi không quên điều đó. Chất độc này người ta thường không mang theo bên mình, vậy thì làm sao nó lại có trong cốc của Maxtơn?

– Cần phải suy nghĩ kỹ càng – Lombơd góp ý – Tối hôm qua, Maxtơn uống vài cốc rượu chứ không phải một. Nhưng chỉ đến cốc cuối cùng mới có thuốc độc, vậy thì người ta phải bỏ thuốc độc vào cốc của anh ta vào thời điểm nào đó, khi chiếc cốc nằm ở trên bàn, cách xa chủ nó. Tôi dám khẳng định, nhưng cứ cho rằng cái cốc để ở trên bàn nhỏ cạnh cửa và cửa lại mở sẵn. Vậy thì có ai đó lẻn vào thả gói thuốc sâu vào trong cốc…

Blô không tin ở giả thiết này:

– Có người lẻn vào mà chúng ta không biết sao?

– Tại lúc đó chúng ta đang bận dò xét lẫn nhau. – Lombơd nói một cách khô khan.

– Đó là sự thực. – Bác sĩ nói nhỏ. – Tất cả chúng ta đều bị kết tội. Chúng ta chạy tán loạn trong phòng để dò xét. Rồi chúng ta tranh luận, thanh minh, chúng ta bận chú ý lẫn nhau. Tôi cũng tin rằng, sự việc có thể xảy ra như vậy đấy…

Blô nhún vai.

– Không thể xảy ra khác được! Nếu vậy thì thưa các ngài, chúng ta hãy xét đến công việc của chúng ta. Nhưng rất tiếc là trong chúng ta lại không ai có khẩu súng lục nào? Giá có thì tốt hơn đấy.

Lombơd nói tay đập đập vào túi:

– Tôi có đây.

Blô mở to mắt. Anh ta hỏi to hơn:

– Lúc nào anh cũng mang theo súng ư?

– Cũng tuỳ. – Lombơd trả lời. – Tôi đã có vài lần rơi vào các tình huống gay go, vì thế tôi cũng biết thận trọng đề phòng.

– A ha, – Blô cười nói: – Nào, thế thì chưa bao giờ anh gặp tình huống gay go hơn lúc này đâu! Nếu chỉ có một thằng điên nấp trên đảo, và trong túi nó chỉ có một chút thuốc độc thôi, thì không cần phải dùng đến súng đâu, chỉ sợ nó lại cầm dao trên tay thôi.

Bác sĩ ho nhẹ rồi nói:

– Blô ạ, trong trường hợp này có thể cậu đoán nhầm đấy. Nhiều tên điên muốn giết người nhưng lại có hình thức rất hiền lành. Thậm chí còn có thể nói lời dễ chịu và dễ gần nữa kia.

– Tôi không tin thằng điên của chúng ta lại hiền lành giống như ông tưởng đâu bác sĩ ạ. – Blô phản bác lại.

2

Ba người đàn ông bắt đầu đi, họ thăm dò, tìm kiếm trên đảo.

Họ đã lùng sục khắp phần đảo phía Tây, tìm cả trên bờ biển lẫn phía dưới những tảng đá xếp lô nhô trên mặt biển, chẳng có gì chứng tỏ là có người nấp cả. Không có một bóng người nào ngoài họ.

Hòn đảo này rất ít cây xanh, các cây cỏ mọc sát đất cũng ít. Ba người đàn ông đã tìm kiếm rất cẩn thận và có phương pháp. Họ leo lên chỗ đỉnh cao nhất của đảo nhìn bao quát bờ biển và cả ngôi nhà, rồi họ phát hiện ra dưới tảng đá có một cái vòm nhỏ như miệng hang, nhưng không thể chui lọt người vào đó.

Cuối cùng trên bờ biển, họ bắt gặp tướng Mơcathơ đang ngồi: ông ngồi trầm ngâm nhìn ra bờ biển, lặng yên như hòn đá, ánh mắt thẫn thờ, xa xăm, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển vỗ ì oạp vào bờ đá.

Ông không nghe thấy tiếng bước chân của ba người đang đến gần, mà cũng chẳng buồn để ý đến họ.

Blô nghĩ:

”Con người này kỳ quặc thật… cái nhìn của ông ta cứ như không hồn ấy”.

Anh hắng giọng mấy lần rồi cất tiếng hỏi:

– Thưa ngài, ngài đã tìm được một chỗ ngắm cảnh rất đẹp và yên tĩnh.

Viên tướng nhăn trán. Ánh mắt lia nhanh ra phía người đang đứng sau mình rồi nói:

– Thời gian của tôi còn ít lắm. Tôi tha thiết yêu cầu các vị đừng quấy rầy tôi.

– Chúng tôi không muốn quấy rầy ngài. – Blô dịu giọng nói. – Tôi chỉ muốn nói rằng chúng tôi đi dạo một vòng quanh đảo để tìm xem có ai nấp trên đảo không?

Tướng Mơcathơ vẫn nhăn trán nói:

– Cậu chẳng hiểu được đâu, cậu chẳng thể biết được điều gì trong chuyện này đâu! Thôi, cậu bé làm ơn để cho tôi yên.

Blô lùi lại, khi đã đến bên hai người kia, anh nói:

– Ông già lẩn thẩn rồi… không thể nói chuyện với ông ta được đâu.

Lombơd tò mò hỏi:

– Ông ta nói gì vậy?

Blô nhún vai:

– Ông ấy lẩm bẩm cái gì đó như là ông ta không có thời gian, và ông ta không muốn bị chúng mình quấy rầy.

Bấy giờ bác sĩ Emxtroong nhíu mày lẩm bẩm:

– Tôi chỉ muốn biết xem…

3

Cuộc săn tìm trên đảo đã kết thúc. Ba người đàn ông đứng trên đỉnh cao nhất của đảo và nhìn về phía đất liền. Trên mặt biển không có một bóng thuyền. Gió thổi mạnh hơn.

– Những người đánh cá không ra khơi, – Lombơd nhận xét. – Sắp có bão. Thật đáng nguyền rủa đứng ở đây không thể nhìn thấy xóm làng được. Thế trong trường hợp chúng ta đánh tín hiệu cấp cứu thì ai bắt được?

– Có lẽ buổi tối chúng ta đốt lửa, thì trong đất liền người ta sẽ thấy chăng? – Blô nói.

Lombơd nhăn trán:

– Quỉ tha ma bắt nó đi, chắc chắn mọi chuyện này đã được sắp xếp theo kế hoạch từ trước.

– Như thế nào kia?

– Tôi làm sao mà biết được? Nhưng đứa nào vạch ra trò đùa ngu xuẩn này? Ví dụ hắn sẽ cố tình đẩy chúng ta vào một tình huống sợ hãi. Và rồi hắn cũng sẽ chẳng để ý đến dấu hiệu kêu cứu của ta… vân vân… cũng có thể hắn đã loan tin trước, rằng ở đảo có một cuộc tiếp khách vui chơi nào đó mà đất liền không cần phải để ý tò mò đến. Nói tóm lại là hắn có thể tìm ra nhiều lý do ngu ngốc.

Blô nghi ngại hỏi:

– Thế anh nghĩ rằng những người dân trong làng kia cũng tham dự vào việc này sao?

– Tôi cũng tin là như vậy đấy! – Lombơd khó khăn nói. – Các vị xem nhé. Họ sẽ loan tin trong làng là không một ai được phép đặt chăn lên đảo một khi mà ngài Leky chưa giết xong những người khách của ngài thì sao?

– Có những lúc mà tôi không thể nào tin nổi mọi chuyện, và thế thì… – Bác sĩ lên tiếng.

Phillip rít lên, thấy rõ hai hàm răng nhọn:

– Ngài vừa nói thế thì! Chính xác là phải tin thế đấy!

Blô nhìn xuống mặt nước và nói:

– Liệu có kẻ nào lặn trốn dưới nước được không nhỉ?

Emxtroong lắc đầu:

– Tôi không tin, bờ đá ở đây dựng đứng như vậy, người ta có thể nấp ở đâu được?

– Liệu có một tảng đá có khe nứt và kẻ nào đó ẩn mình trong nước dưới khe nứt thì sao? – Blô vẫn thắc mắc. – Giá mà chúng ta có cái thuyền, chúng ta sẽ bơi xung quanh đảo xem.

– Nếu chúng ta có cái thuyền thì chúng ta đã bơi thẳng về đất liền rồi! – Lombơd khẳng định.

– Đúng thế!

Lombơd bất ngờ nói:

– Vì vậy chúng ta cần phải kiểm tra các bờ đá. Còn có một chỗ mà hắn có thể trốn được đấy, đó là tảng đá ở dưới kia, bên tay phải ấy. Nếu có chỗ nào buộc được dây thừng trèo xuống kiểm tra không nhỉ?

– Thôi được rồi, cần phải kiểm tra hết cho đỡ áy náy. Để tôi đến đó xem thành đá dựng đứng đến mức nào, tôi tìm dây thừng buộc vào mấu đá và tụt xuống. Để tôi về nhà tìm dây thừng đã.

Blô nói rồi đi nhanh về nhà.

Lombơd nhìn lên bầu trời, những đám mây bắt đầu tụ lại. Gió thổi mạnh hơn.

Lombơd chăm chú nhìn bác sĩ rồi hỏi:

– Ngài im lặng thế, ngài nghĩ gì vậy?

– Tôi đang mải suy nghĩ xem viên tướng Mơcathơ điên đến mức nào… Bác sĩ trả lời.

4

Cả buổi sáng, Viơra bồn chồn đứng ngồi không yên. Cô cảm thấy sợ bà Emily Brent.

Bà Brent lấy một cái ghế ra góc sân sau nhà, nơi kín gió, ngồi đan.

Bao nhiêu lần Viơra nghĩ đến bà Brent là bấy nhiêu lần một hình ảnh khủng khiếp hiện ra trước mắt cô: một khuôn mặt phụ nữ xanh xao chìm trong nước, rong rêu bám vào mớ tóc nổi lều bều… Khuôn mặt đã có một thời đẹp đẽ, quyến rũ mà giờ đây nhìn nó không thể thương được, và cũng chẳng nên sợ làm gì một người đã chết.

Thế mà ngoài kia, bà Emily Brent tốt bụng và đức hạnh đang ngồi đan len một cách bình thản.

Thẩm phán Uogrêvơ ngồi trên chiếc ghế dựa ở ngoài sân, trước nhà. Trông từ sau lưng ông, người ta chỉ thấy cái cổ rụt sâu vào giữa hai vai.

Khi Viơra nhìn đến ông, là cô lại hình dung thấy một chàng trai trẻ tuổi mắt xanh tóc màu hạt dẻ, nét mặt hoảng hốt, bối rối đứng trước vành móng ngựa. Đó là Etuốt Sitơn. Cô còn tưởng tượng ra bàn tay khô héo của ông thẩm phán đặt lên đầu chàng thanh niên bản án tử hình đen tối…

Một vài phút sau, Viơra chầm chậm dạo bước ra bờ biển. Cô đi về phía đỉnh cao nhất của hòn đảo, nơi có viên tướng già ngồi với ánh mắt thẫn thờ, vô tận.

Tướng Mơcathơ giật mình khi nghe thấy tiếng chân người bước lại gần. Ông quay lại nhìn, cái nhìn của ông có vẻ tò mò, cau có, phản chiếu lại sự xáo trộn trong tâm hồn ông. Viơra cũng giật mình hoảng hốt. Phải vài phút sau tướng Mơcathơ mới nhận ra cô gái. Viơra nghĩ thầm:

“Trông ông ấy lạ quá! cứ như là ông ấy biết…” Viên tướng lên tiếng:

– Ô thì ra cô đấy ư? Cô đến đây…

Viơra ngồi xuống cạnh viên tướng. Cô nói:

– Ông thích ngồi ở đây ngắm nhìn biển ư?

Viên tướng lặng lẽ gật đầu, sau đó ông nói:

– Đúng vậy, đây là một chỗ rất thích hợp. Ta tin rằng ở đây đặc biệt thích hợp với sự chờ đợi.

– Sự đợi chờ ai? – Viơra hỏi như người hụt hơi – đợi chờ cái gì cơ ạ?

– Đợi sự kết thúc. Nhưng mà ta cho rằng chính cô cũng biết điều ấy rồi cơ mà? Không phải thế hay sao? Tất cả chúng ta đều đang đợi sự kết thúc!

Viơra hỏi vẻ ngỡ ngàng, không tin:

– Ông hiểu thế nào kia?

– Chúng ta không một ai có thể rời khỏi đảo nữa. – Viên tướng nói với giọng mừng rỡ. – Người ta đã sắp xếp như thế rồi. Tất nhiên trong tất cả mọi trường hợp thì cô hoàn toàn vô tội, trong sạch. Nhưng mà cô không thể biết được sự kết thúc sẽ làm cho người ta nhẹ nhõm đến thế nào đâu!

– Nhẹ nhõm ư? – Viơra ngạc nhiên hỏi.

– Đúng vậy. Tất nhiên cô còn quá trẻ… và cô chưa đến cái lúc ấy. Nhưng rồi sẽ phải đến thôi. Sự yên nghỉ sẽ rất nhẹ nhõm, nếu như cô nhận ra rằng chẳng có gì phiền toái đến cô nữa… Không cần phải cõng theo một nỗi u hoài nặng nhọc nào nữa. Rồi đến lúc nào đó, cô sẽ có cảm giác như vậy…

– Tôi chưa hiểu. – Viơra run rẩy đáp.

Những ngón tay của cô gái xiết vào nhau. Cô bỗng thấy sợ viên tướng già lặng lẽ này.

Viên tướng lại trầm tư nói:

– Ta rất yêu Lesli. Yêu vô vàn…

– Lesli là vợ của ông ư? Viơra tò mò hỏi.
– Đúng, vợ ta… ta yêu nàng và ta đã rất tự hào về nàng… Nàng rất đẹp… và rất vui vẻ!

Ông ta im lặng vài phút, sau đó nói tiếp:

– Vâng, ta yêu Lesli, vì vậy ta đã hành động.

– Có thể hiểu là… – Viơra đang nói bỗng im bặt.

Viên tướng âm thầm gật đầu rồi mới nói:

– Bây giờ thì chẳng cần phải chối cãi nữa, tất cả chúng ta đều nghe rồi còn gì. Ta đã đẩy Richmơn vào chỗ chết. Ta tin rằng, ta đã giết hắn với sự suy xét chắc chắn, đặc biệt. Ta đã giết hắn… Vậy mà ta lại là người luôn luôn tôn trọng pháp luật! Nhưng mà lúc đó ta cũng chẳng nghĩ được rằng ta giết người. Mà ta cũng chẳng có cảm giác thương hại hắn, “cái thằng đểu cáng ấy nó phục vụ mình mới chu đáo làm sao”. Lúc đó ta chỉ nghĩ có thế thôi. Nhưng sau đó…

Viơra quyết tâm hỏi tiếp:

– Sau đó thì sao cơ ạ?

Viên tướng lưỡng lự lắc đầu. Rồi nét mặt ông trở nên buồn rầu:

– Ta không biết. Ta không biết. Lẽ ra có thể khác được. Ta không biết, Lesli đã cảm thấy… Ta không tin được, nhưng sau đó, nàng trở nên lạnh nhạt đối với ta. Nàng xa dần ta đến một thế giới mà ta không sao tới được. Rồi sau đó nàng chết đi… ta còn lại một mình…

– Còn lại một mình… chỉ một mình. – Viơra nói, giọng cô như đập vào bờ đá vang vọng lại.

– Rồi cô cũng sẽ vui sướng, nếu như phút tận thế ấy đến. – Viên tướng già nói.

Viơra đứng dậy, cô nói vội:

– Tôi không hiểu ông nghĩ gì nữa!

– Thế mà ta biết, con của ta ạ. Ta biết!

– Ông không biết! Ông chẳng biết gì cả…

Viên tướng lại nhìn ra biển. Ông đã quên bẵng mất cô gái đứng sau lưng ông.

Ông cất giọng nhẹ nhàng, âu yếm gọi:

– Lesli…

5

Khi Blô từ trong nhà quay ra, tay cầm cuộn dây thừng thì thấy bác sĩ Emxtroong đang đứng ở chỗ cũ, ánh mắt thờ thẫn nhìn đi tận đẩu đâu…

– Lombơd đâu rồi? – Blô hổn hển hỏi.

Bác sĩ trả lời giọng lạnh nhạt:

– Anh ta đi nhìn ngó xem xét đâu đấy thôi. Anh ta sẽ quay lại đây ngay. Này, Blô, cậu hãy chú ý nhé, mình rất là không yên lòng.

– Tôi dám khẳng định rằng tất cả chúng ta đều không yên lòng.

Bác sĩ nóng lòng gật đầu:

– Tất nhiên… Tất nhiên. Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà tôi đang nghĩ đến viên tướng Mơcathơ.

– Vì sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với ông ta chăng?

– Chúng ta đang truy tìm một người điên, thế ngộ nhỡ chính Mơcathơ điên thì sao? – Bác sĩ nhăn mặt nói.

– Ngài nghĩ là chính viên tướng giết người sao? – Blô tỏ vẻ không tin.

Bác sĩ trả lời ngập ngừng:

– Tôi cũng không dám khẳng định như vậy. Nhưng tất nhiên tôi không phải là bác sĩ khu vực. Nói thật, tôi cũng chưa bao giờ có dịp trò chuyện với ông ta.

Blô ngập ngừng nói:

– Ông ta lẩm cẩm, điều đó đã rõ! Nhưng vì thế cũng không thể kết luận rằng…

Bác sĩ Emxtroong lấy can đảm cắt ngang lời Blô:

– Cậu nói cũng có lý! Ông ta chỉ nói như thánh mà thôi. Chắc chắn có người nào đó nấp trên đảo. À Lombơd đã về kia rồi.

Lombơd nói:

– Tôi sẽ cố gắng dùng tay tụt xuống, hai người nắm đầu dây trên này nhé. Nhớ giữ chắc nhé, xuống đến nơi tôi sẽ giật thừng báo hiệu.

Hai người giữ đầu dây cho Lombơd trèo xuống. Sau đó, họ đứng nhìn theo Lombơd lùng sục dưới đó vài phút. Blô nói với bác sĩ giọng là lạ:

– Anh ấy leo trèo nhanh như một con mèo ấy nhỉ?

– Hình như hồi thanh niên cậu ấy đi du lịch nhiều.

– Có thể vậy!

Họ im lặng một lúc, sau đó Blô nói với bác sĩ giọng thăm dò:

– Cái gã này có vẻ kỳ quặc. Ông có muốn biết ý kiến nhận xét của tôi về gã ta không?

– Như thế nào?

– Lombơd rất đáng khả nghi.

– Cậu lấy ở đâu ra vậy? – Bác sĩ ngại ngùng hỏi:

Blô nhăn nhó, rồi nói:

– Nếu phân tích có cơ sở thì tôi chưa thể làm được, nhưng tôi chỉ có cảm giác không tin nổi anh ta.

– Hay là vì cuộc sống ly kỳ bôn ba của anh ta?! – Bác sĩ nói.

– Tôi dám cuộc với ông rằng gã ta đang bí mật làm một việc phiêu lưu gì đó. – Blô nói sau một phút im lặng. – Ông có mang súng theo người không bác sĩ?

Bác sĩ ngạc nhiên nhìn Blô.

– Tôi á? Ôi lạy chúa, vì sao tôi lại phải mang súng theo người kia chứ?

– Thế thì vì sao Lombơd lại mang theo súng? – Blô vặn vẹo.

Bác sĩ ngập ngừng trả lời:

– Anh ta mang súng theo thói quen thì sao.

Blô giật đầu dây trong tay mình.

Sợi dây thừng bỗng căng ra. Thế là cả hai người xúm vào giữ và khi sợi dây đã trở lại bình thường, Blô lên tiếng:

– Thói quen thường ngày hoặc là tập quán chung nó vẫn có cái khác nhau! Tôi không tranh cãi việc Lombơd mang theo súng cũng như mang theo bật lửa, túi lưới, bột diệt gián rệp theo mình là đúng hay không?! Nhưng anh ta mang súng ra đảo cũng là một việc khả nghi rồi! Chỉ có trong tiểu thuyết người ta mới thường xuyên giắt súng trong mình thôi.

Bác sĩ lúng túng gật đầu.

Họ lại cúi xuống nhìn Lombơd ở bên dưới. Anh ta đang đi thăm dò suốt tất cả chân hõm các tảng đá. Họ cũng thấy được cuộc thăm dò không có kết quả. Họ kéo Lombơd lên. Lombơd lau mồ hôi ở trán và nói:

– Chẳng có gì cả, nhiệm vụ của chúng ta quá nặng nề. Thôi bây giờ chỉ có thể đoán được là hắn ẩn trong nhà, hoặc là hắn không có ở nơi nào cả.

6

Việc kiểm soát trong nhà họ đã làm rất dễ dàng. Trước tiên họ xem xét một vài dẫy nhà phụ của toà nhà. Họ đã xem xét tất cả sau đó mới vòng vào toà nhà chính. Trong tủ bếp của bà Rôgiơ họ tìm thấy một cái thước dây, họ cầm theo đề phòng khi cần đo đạc gì. Nhưng trong cả toà nhà, không đâu có một chỗ ẩn nấp bí mật.

Tất cả đều đơn giản rõ ràng và có thể nhìn rõ. Trong một toà nhà hiện đại người ta không thể ẩn nấp ở chỗ nào được. Đầu tiên họ tìm tòi một loạt ở tầng đất. Lên đến tầng trên (gồm các phòng ngủ) khi đang đi ở cầu thang, họ nhìn qua cửa sổ xuống sân thì thấy Rôgiơ đang bưng một khay đầy các ly cốc tay ra sân cho những người ngồi ngoài đó.

Phillip buột miệng nhận xét:

– Người đàn ông này kỳ lạ thật đấy, bác ta phục vụ rất là hoàn hảo. Vợ bác ta chết, thế mà bác ta vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra vậy.

– Rôgiơ là một người đầy tớ tốt, để cho bác ta được yên. – Bác sĩ nói vẻ rất biết điều.

– Mà vợ bác ta nấu ăn mới ngon làm sao, – Blô cũng lên tiếng. – Bữa ăn chiều… hôm qua ấy…

Họ rẽ vào phòng ngủ đầu tiên.

Chỉ năm phút sau, họ lại chạm trán nhau ở đầu cầu thang. Không thể có người ẩn nấp ở bất cứ đâu. – Mà cũng không có chỗ để nấp.

– Ở đây còn có một cái cầu thang nhỏ nữa. – Blô nói.

– Cầu thang ấy dẫn lên phòng của người hầu. – Bác sĩ bổ sung.

– Ở trên sân thượng thể nào cũng phải có các bể để chứa nước mưa, nước ngọt hoặc gì đó. Có thể nấp trong đó, cần phải xem xem!

Khi đang đi trên cầu thang nhỏ đó thì bỗng nhiên họ nghe thấy có tiếng động bên trên. Đúng, tiếng những bước chân nhẹ nhàng, rón rén ở trong căn phòng ngay trên đầu họ.

Cả ba đều lắng nghe. Bác sĩ giật cánh tay Blô. Lombơd đặt một ngón tay lên miệng ra hiệu:

– Suỵt… Hãy nghe xem.

Họ lại nghe thấy tiếng bước chân của ai đó nhẹ nhàng, cẩn thận đi ở căn phòng phía trên cầu thang.

– Cầu thang này dẫn đến phòng của vợ chồng Rôgiơ đấy, trong đó chỉ có xác bà Rôgiơ thôi. Emxtroong thầm thì.

– Tất nhiên là ở những nơi như vậy người ta lại càng dễ ẩn nấp, bởi vì chẳng ai lại muốn mò vào phòng của người chết nằm. – Blô nói nhỏ. – Vậy thì… chúng ta… hãy đi thật nhẹ chân lên xem nào.

Họ lên cầu thang nhẹ không gây một tiếng động.

Trước cửa phòng người hầu, có một khoảng nghỉ hẹp. Cả ba người đứng đấy lắng nghe. Đúng thật, trong phòng đang có người. Tiếng chân đi đi lại lại thật thầm lặng.

– Nào, xông vào. Blô nói.

Anh đẩy cửa xông vào, hai người kia cũng theo chân anh. Cả ba đứng sững lại.

Rôgiơ đang ở trong phòng, trên tay ôm một đống quần áo đầy.

7.

Blô lúng túng nói đầu tiên:

– Xin lỗi… hừm… Bác Rôgiơ. Chúng tôi nghe thấy có tiếng người đi lại trong phòng và chúng tôi cứ tưởng… – Anh bở lửng câu nói.

– Không, chính con phải xin lỗi các ngài, con lên đây để lấy chút đồ dùng, tư trang. Con hy vọng rằng các ngài sẽ không phản đối nếu cho con chuyển sang một căn phòng trống ở tầng đất gần phòng khách? Cái phòng nhỏ nhất ấy ạ.

Rôgiơ hướng về phía bác sĩ trình bày, bác sĩ trả lời anh ta:

– Tất nhiên là được rồi. Bác cứ chuyển xuống đó đi.

Họ cố gắng không nhìn về cái giường có xác người nằm phủ vải trải giường lên trên.

– Cảm ơn các ngài. – Rôgiơ nói, rồi bác ta ôm đống quần áo ra khỏi phòng xuống cầu thang. Bác sĩ bước lại gần giường, lật khăn trải giường lên, và nhìn vào bộ mặt yên tĩnh của người phụ nữ chết. Bây giờ, trên mặt bà ta không còn vương lại nét sợ hãi, không còn biểu lộ một tình cảm nào.

– Tôi rất muốn biết người ta đã đầu độc bà ta bằng thứ thuốc gì?!

Sau đó ông quay lưng đi ra cùng với hai người kia.

– Tôi cho rằng chúng ta chẳng nên tìm làm gì nữa, vô ích, tôi linh cảm thấy ở đây ta chẳng tìm được gì đâu.

Blô không ngại tốn công mở thêm cửa lỗ thông hơi nhỏ ra, nhòm xuống sân rồi nói:

– Cái lão Rôgiơ chết tiệt ấy đi lại nhẹ nhàng thế? Vài phút trước chúng ta còn nhìn thấy lão ở dưới sân, thế rồi chẳng ai trong chúng ta nghe tiếng chân lão lên cầu thang vào phòng cả…

– Vì thế chúng ta cũng phải cẩn thận cả trường hợp nếu như có tên nào đó nấp trên sân thượng thì sao? – Lombơd nói.

Blô biến vào khoảng tối sát trần. Lombơd cũng rút chiếc đèn pin trong túi ra và đi theo sau Blô.

Năm phút sau, cả ba người đàn ông đứng sững nhìn nhau trên sân thượng. Người họ bám đầy bụi bặm và mạng nhện, mặt nhăn nhó.

Như vậy chỉ có tám người trên đảo nhỏ, ngoài ra không còn một ai khác.

Bình luận
× sticky