Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mười người da đen nhỏ

Chương 10

Tác giả: Agatha Christie

1

– Anh có tin những điều thẩm phán nói không – Viơra hỏi.

Bên cửa sổ phòng khách, Phillip ngồi trên chiếc ghế băng. Ngoài trời mưa như trút nước, gió ào ào lay động cả cửa chớp.

Phillip Lombơd hơi cúi mình về phía trước trả lời:

– Thì như em hiểu đấy. Anh có tin những lời thẩm phán nói không ư? Ông ta cũng có lý khi ông ta xác định là giữa chúng ta phải có kẻ giết người.

– Đúng vậy.

– Câu hỏi khó đấy, suy luận của ông ta rất có thể, song… – Lombơd chậm rãi nhận xét và bỏ lửng câu nói. Viơra nối tiếp vào câu đó:

– Song thật là khó tin!

– Toàn bộ câu chuyện này thật là khó tin nổi! Sau cái chết của tướng Mơcathơ thì không còn nghi ngờ gì nữa là họ chết do tai nạn hoặc tự tử. Chắc chắn họ chết vì bị giết, có ba vụ giết người.

Viơra rùng mình nói:

– Cứ như là một giấc mơ dữ vậy, thế mà em vẫn có cảm giác bàng hoàng và không tin là sự việc lại có thể đơn giản như vậy được!

Lombơd nói giọng hiểu biết:

– Nhiều lúc anh vẫn có cảm giác rằng cái chết sẽ gõ cửa phòng anh và vào theo cùng với tách chè buổi sáng.

– Ôi, lạy chúa, đừng xảy ra như vậy!

– Tất nhiên là không phải vậy bởi vì ai mà chẳng mơ những giấc mơ kinh khủng! Từ bây giờ chúng ta phải cẩn thận giữ mình – Lombơd nói nghiêm trang.

Viơra âm thầm bảo:

– Nếu như… nếu như giữa chúng ta có một kẻ giết người nào đó thì… theo anh, kẻ đó có thể là ai?

Lombơd bất ngờ cười rồi nói:

– Có nghĩa là trừ hai chúng ta rồi phải không? Nào, em nói cũng có lý. Tôi biết chắc chắn là tôi không giết họ, và em, Viơra, tôi không thể hình dung nổi em lại là một kẻ điên rồ, mất trí. Theo tôi, em là cô gái tỉnh táo nhất, thẳng thắn nhất mà tôi gặp trong cuộc đời đấy. Tôi thấy suy nghĩ của em bình thường.

Viơra mỉm cười hơi ngượng ngùng đáp:

– Cảm ơn anh.

– Em không cảm ơn theo kiểu đáp lễ xã giao đấy chứ, Viơra?

Viơra ngập ngừng một chút rồi trả lời:

– Chắc chắn là anh biết rất rõ con người ta ai cũng có hai mặt: thần thánh và quỷ dữ. Nhưng em không thể hình dung được anh chính là người đã nói cái giọng kinh khủng ở trong đĩa.

– Em nghĩ đúng đấy. Nếu như tôi định giết một hay nhiều người thế này thì tôi cũng phải có mục đích gì chứ? Vả lại, chuyên môn của tôi không phải ở lò mổ. Chúng ta đã giả sử ngài Leky giết người ấy là một người trong chúng ta, và chúng ta dò xét lẫn nhau xem ai chính là ngài V.A. Leky ấy. Thế đấy, mà không thể nhắm mắt kết luận bừa đi mặc dù không đủ bằng chứng. Tuy vậy, tôi vẫn nghĩ ông thẩm phán Uogrêvơ!

– Ô! – Viơra thốt lên vẻ ngạc nhiên. Cô suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: – Vì sao anh nghĩ thế?

– Tôi khó mà trả lời chính xác được. Chúng ta cứ xét từ đầu nhé. Ông thẩm phán đã già, mà lại nhiều năm trên ghế chánh án. Trong ngần ấy năm xử án, ông đã đóng vai trò của mình rất tốt. Thế nhưng thần kinh ông ta vẫn thường bị ức chế, ông thường nghĩ đến sự sống và cái chết của những tội nhân và có thể ông ta cũng bị điên, và bây giờ ông ta muốn chứng minh là chánh án quyền lực tối cao, có quyền xử án mọi người.

– Có thể thế sao… Viơra nói nhỏ.

– Thế em nghĩ ai? – Lombơd hỏi.

– Em nghĩ bác sĩ Emxtroong. – Viơra không chút do dự.

Lombơd huýt gió nhẹ:

– Trời ạ! Em nghi bác sĩ ư? Này, thế mà ông ta lại là đối tượng tình nghi cuối cùng của tôi đấy.

Viơra lắc đầu:

– Thế thì anh nhầm rồi! Hai người chết đầu tiên là bị đầu độc. Điều đó liên quan tới ngành y. Rồi cả một thực tế mà chúng ta không thể bỏ qua được mà rất chắc chắn đó là bà Rôgiơ đã uống thuốc an thần do chính tay bác sĩ đưa cho.

– Đó là sự thật! Lombơd công nhận.

Viơra nói tiếp:

– Nếu một bác sĩ điên, thì họ cũng phải giữ được một thời gian dài không ai biết. Các bác sĩ là những người lao động trí óc, và họ luôn luôn sống trong tình trạng căng thẳng thần kinh.

– Cũng có thể, có thể ông ta dám giết tướng Mơcathơ lắm. Bởi khi đi với tôi sáng nay, có vài phút tôi phải xuống thăm dò vách đá. Có lẽ, lúc đó ông ta nhanh chóng chạy xuống chỗ Mơcathơ ngồi rồi lại chạy vội về. Không, không thể thế được. Tôi không tin! Ông ta không thể làm được việc đó, cứ nhìn ông ta là thấy rõ.

– Thì không phải ông ta làm lúc đó, mà muộn hơn vào lúc khác thì sao?

– Khi nào được?

– Khi ông ta gọi tướng Mơcathơ về ăn trưa ấy…

Phillip huýt gió:

– Như vậy là theo em thì ông ta hành động vào lúc đó sao? Nếu vậy thì quá liều lĩnh.

– Thì anh có dám đánh cuộc không nào? – Viơra hỏi bồn chồn.

– Trong số chúng ta thì chỉ có bác sĩ có chuyên môn về ngành y. Vì vậy, ông ta có thể nói rằng tướng Mơcathơ chết cách đây đã một giờ đồng hồ rồi thì cũng phải tin chứ, ai chứng minh được nào?

Phillip nhìn cô gái vẻ suy tư:

– Cũng không phải là không có cơ sở. Nhưng anh vẫn muốn biết rằng…

2

– Người đó là ai, thưa ngài Blô? Cháu rất muốn biết người đó là ai?

Bác Rôgiơ nhăn nhó hỏi, hai tay nắm chặt lấy tạp dề:

– Đúng thế bác ạ, đấy là câu hỏi mà ta cần phải đặt ra! – Blô thanh tra cũ của Sở cảnh sát nói.

– Ngài thẩm phán bảo rằng trong chúng ta có kẻ giết người trà trộn vào. Nhưng người đó là ai? Cháu muốn biết, người giấu mặt ấy là ai?

– Tất cả chúng ta đều muốn biết điều đó.

Rôgiơ khôn ngoan nói:

– Thế nhưng theo ngài dự đoán thì người đó là ai?

– Có thể tôi cũng có dự đoán, song chưa kể có đủ bằng chứng để kết luận, vì thế tôi cũng có thể bị nhầm. Tôi chỉ có thể nói rằng nếu tôi không nhầm và đúng thật thì cái gã ấy rất táo bạo… cực kỳ liều lĩnh.

Rôgiơ lau mồ hôi trên trán, nói giọng sợ hãi:

– Tất cả như là một giấc mơ khủng khiếp.

Blô lia ánh mắt nhanh nhẹn nhìn Rôgiơ rồi hỏi:

– Thế bác không nghi ngờ ai sao?

Bác người hầu lắc đầu:

– Không ai cả, cháu thì dám nghi ai? Cháu chỉ biết rất sợ hãi thôi. Cháu cảm thấy là không thể tồn tại nữa…

3

– Chúng ta phải rời khỏi đây bằng bất cứ giá nào! – Emxtroong khẳng định.

Thẩm phán Uogrêvơ trầm ngâm nhìn bác sĩ đang đứng hút thuốc bên cửa sổ. Ông mân mê sợi dây trên chiếc kính kẹp mũi của mình và nói:

– Tất nhiên tôi nói đây không phải trên quan điểm bói toán gì nhưng tôi dám chắc rằng trong hai mươi tư giờ tới, nếu có thể được thì thuyền sẽ tới. Chỉ tiếc rằng chúng ta hẩm hiu quá, gió bão xem chừng không định ngừng lại.

Bác sĩ Emxtroong chống tay lên cằm và rên rỉ:

– Nếu thế thì có nghĩa là hắn sẽ giết hết chúng ta mất thôi.

– Tôi hy vọng rằng không đến nỗi thế, bởi vì chúng ta đã rất cảnh giác và tỉnh táo để đề phòng mọi chuyện không hay.

Bỗng nhiên, một ý nghĩ vụt thoáng qua trong đầu bác sĩ. Ông thẩm phán đã già rồi và người già, bao giờ cũng thèm khát được sống hơn là một người trẻ tuổi. Bao nhiêu năm làm bác sĩ, ông đã phát hiện ra điều đó và luôn luôn ngạc nhiên với phát hiện ấy của mình. Ông thẩm phán già hơn ông gần hai chục tuổi nhưng xem ra, thẩm phán ham sống sợ chết hơn ông nhiều.

Thẩm phán thầm nghĩ:

“Họ sẽ giết chúng ta! Bọn bác sĩ này cũng một dạng như nhau. Chúng nó suy nghĩ đều lập dị cả. Lẽ ra cần phải tìm ra hướng thoát chết thì lại nghĩ thế”.

– Ông đừng quên rằng đã có ba người chết rồi đấy. – Bác sĩ nhắc nhở.

– Tôi không tranh luận điều đó. Nhưng ông cũng đừng quên một điều cả ba người đó đều không cảnh giác và không tìm cách tự vệ. Còn chúng ta, chúng ta đã biết thận trọng hơn.

– Dù vậy, chúng ta cũng có làm được gì đâu…

– Theo tôi, điều đó có ý nghĩa hơn nhiều.
– Chúng ta vẫn chẳng hề rút ra được kết luận ai là kẻ giết người…

Thẩm phán xoa cằm lẩm bẩm:

– Tôi không dám khẳng định điều đó.

Bác sĩ ngạc nhiên nhìn thẩm phán:

– Có thể hiểu rằng ngài đã biết hắn rồi chứ, ai vậy?

– Tôi chưa có những bằng chứng chắc chắn cho lắm, những bằng chứng mà có thể khai trước toà được thì tôi chưa có. Nhưng nếu như vậy sự việc còn xảy ra tiếp tục nữa thì tôi sẽ tóm được hắn. Đúng, tôi sẽ có bằng chứng.

Bác sĩ ngạc nhiên lẩm bẩm:

– Tôi không hiểu ý ngài…

4

Bà Brent lên phòng ngủ.

Bà cầm quyển kinh thánh và đến ngồi bên cửa sổ.

Bà mở quyển kinh thánh ra, sau đó lại do dự đặt nó xuống, bà bước đến bên bàn viết, ở đó có một cái ngăn kéo. Bà lấy quyển nhật ký từ trong cái túi đan màu đen. Bà mở ra và bắt đầu viết: “Việc mới xảy ra thật kinh khủng. Tướng Mơcathơ đã chết. Ông là người đã lấy cô cháu họ Elsi Mốcphơnsơn làm vợ. Không nghi ngờ gì nữa, ông đã bị giết. Sau bữa ăn trưa, thẩm phán đã tổ chức một buổi nói chuyện rất thú vị. Ông khẳng định rằng giữa chúng tôi có một kẻ giết người. Điều đó có nghĩa là chúng tôi đang ở với quỷ dữ. Thế mà ai cũng đã nghi một người, nhưng có phải người đó không đây? Tất cả đều tự hỏi mình. Tôi cũng biết rằng…”

Bà ngồi bất động một lát, ánh mắt nhìn xa xôi. Chiếc bút chì đưa đi dưới sự điều khiển của những ngón tay bà.

Sau đó trang giấy hiện lên dòng chữ in:

“Tên giết người: Bitraixơ Tâylơ”

Bà nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên, bà giật mình mở mắt nhìn xuống quyển nhật ký. Bà giận dữ kêu lên khi nhìn thấy dòng chữ ghi trong nhật ký, bà nói nho nhỏ:

– Mình viết thế này ư? Chính là mình ư? Thế thì mình đã phát điên rồi…

5

Cơn bão mỗi lúc một mạnh thêm. Mưa trút ào ào như thác đổ.

Tất cả mọi người đều tụ tập trong phòng khách, nhưng thái độ của họ lạnh nhạt. Ai nấy liếc trộm, đề phòng lẫn nhau.

Khi Rôgiơ bưng khay trà vào phòng, bỗng nhiên mọi người đều rùng mình. Rôgiơ hỏi:

– Thưa các quý vị, con kéo rèm lại được không? Như vậy trong phòng sẽ ấm cũng hơn nhiều.

Không ai tỏ vẻ phản đối việc đó, Rôgiơ kéo rèm che kín cửa sổ và bật đèn lên. Căn phòng trở nên ấm hơn thật. Sự lạnh nhạt giữa mọi người giảm đi phần nào. Ngày mai bão sẽ qua đi, và một người nào đó sẽ đưa thuyền đến đảo đón họ…

– Chị Brent ơi, chị uống nước chè nhé? – Viơra hỏi.

– Không, cô cứ rót cho cô đi, cô em thân mến ạ. Chè đặc quá, tôi chỉ cần uống vào hai hớp là thấy khó chịu ngay.

Viơra bước đến bên bàn nước và người ta nghe thấy tiếng cốc tách va nhẹ vào ấm sứ nghe thật dịu. Âm thanh bình dị xiết bao.

Nước chè! Nước chè buổi chiều! Cả Lombơd lẫn Blô, lẫn bác sĩ Emxtroong đều nhắc đến như một điềm dữ. Chỉ có thẩm phán là không ghê sợ nước chè, ông cảm thấy hài lòng rót cho mình một chén.

Không khí lạnh nhạt bao trùm xung quanh Rôgiơ. Bác ta cũng thấy điều đó. Bác hỏi vẻ căng thẳng:

– Con xin lỗi các quý vị, các vị có ai biết cái rèm che cửa phòng tắm ở đâu không ạ?

Lombơd ngẩng đầu lên hỏi:

– Rèm che phòng tắm? Bác nói đến việc gì vậy Rôgiơ?

– Thưa ngài, nó đã biến mất, không cánh mà bay, chẳng để lại dấu vết. Con đã đi khắp trong nhà để kéo rèm che lại thấy rèm che cửa phòng tắm biến mất.

– Buổi sáng còn chứ? – Thẩm phán hỏi.

– Thưa còn ạ.

– Rèm che như thế nào? – Blô hỏi.

– Nó bằng một tấm vải lụa nilông không thấm nước màu đỏ giống như màu gạch ấy ạ.

– Nó biến mất rồi sao? – Lombơd cũng hỏi.

– Vâng, thưa ngài.

Mọi người ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau.

Blô nói vẻ quan trọng:

– Thế hả? Có cần đánh giá sự việc này là nghiêm trọng hay không? Không thể hiểu nổi sự việc diễn biến ra sao nữa, không thể hiểu nổi! Nhưng có lẽ cũng chẳng quan trọng gì chuyện đó. Một tấm vải lụa nilông không thấm nước không thể giết người được. Thôi đừng để ý đến nó nữa.

– Vâng thưa ngài, con cám ơn các vị. – Rôgiơ nói.

– Bác đi ra thì nhớ đóng cửa lại cho.

Bầu không khí đe doạ lại bao trùm cả phòng.

Họ lại ngồi để ý dò xét lẫn nhau.

6

Bữa ăn chiều xong, Rôgiơ dọn bàn. Bữa ăn đơn giản, món chính là đồ hộp.

Họ kéo nhau sang phòng khách, không khí căng thẳng cũng tăng lên.

Chín giờ tối, bà Emily Brent đứng lên và nói:

– Tôi đi ngủ đây.

– Em cũng vậy. – Viơra hưởng ứng.

Hai người phụ nữ đi lên phòng ngủ. Lombơd và Blô tiễn hai người đến tận cầu thang. Họ đứng nhìn cho đến khi hai người phụ nữ bước vào phòng và đóng cửa lại. Họ nghe thấy tiếng hai người quay chìa khoá, khoá cửa rất cẩn thận.

Blô láu cá cười:

– Không cần nhắc nhở, họ cũng khoá cửa!

– Trong mọi trường hợp phụ nữ đều cẩn thận, nhất là lúc họ ngủ. – Lombơd đáp.

Rồi cả hai theo nhau xuống phòng khách.

7

Bốn người đàn ông ngồi lại khoảng một giờ nữa. Sau đó họ cùng nhau lên tầng trên đi ngủ. Rôgiơ sửa soạn trong phòng ăn để dọn cho bữa sáng mai. Bác trải khăn bàn và thấy cánh đàn ông đi lên gác. Bác còn nghe thấy tiếng chân họ lên cầu thang.

Sau đó, bác nghe giọng thẩm phán nói:

– Chắc tôi không cần nhắc nhở các ngài phải khoá cửa phòng lại chứ ạ?!

Blô thêm:

– Thậm chí chúng ta còn cần phải đặt cả một chiếc ghế dưới quả đấm cửa nữa. Có như vậy mới đề phòng trường hợp kẻ có chìa khoá mở từ bên ngoài vào.

Giọng Lombơd:

– Điều nguy hiểm cho cậu là cậu biết quá nhiều đấy, Blô ạ!

– Thôi chúc cậu ngủ ngon. – Giọng thẩm phán vui vẻ. – Tôi hy vọng sáng mai chúng ta lại gặp nhau như thế này!

Rôgiơ từ phòng ăn đi ra, bác lên cầu thang và thấy cả bốn người đàn ông đều bước vào trong phòng, bác nghe tiếng họ quay vòng chìa khoá, khoá chặt cửa lại và tiếng đẩy bốn chiếc ghế vào cạnh cửa.

Bác hài lòng gật đầu:

– Đúng phải làm như vậy.

Bác quay về phòng ăn. Vâng, bác muốn chuẩn bị chu đáo cho ngày mai. Bác đưa mắt nhìn giữa bàn, trên khay thuỷ tinh, vẫn còn bảy quân cờ hình người da đen đứng.

Bác mỉm cười:

– Có lẽ đêm hôm nay, hắn không làm cái trò quỷ quái ấy nữa đâu.

Bác đi qua căn phòng và lấy chìa khoá, khoá kho thực phẩm lại. Sau đó, bác đến bên cánh cửa vào phòng khách. Bác đóng cửa lại, khoá cửa, cất chùm chìa khoá vào túi áo.

Sau đó, bác tắt đèn và vội vã vào phòng ngủ mới của mình.

Trong phòng bác, chỉ có một chỗ có thể nấp được, đó là cái tủ lớn đựng quần áo. Bác Rôgiơ mở tủ ra nhòm vào cẩn thận. Sau đó khoá cửa, và đẩy cái ghế ra chặn cửa. Bác cởi quần áo lên giường nằm.

– Đêm nay chắc không có trò ma thuật chết người của các quân cờ da đen. – Bác lẩm bẩm. – Mình nghĩ thế đấy…

Bình luận