1
Giữa chúng ta có kẻ nào…giữa chúng ta có một tên…giữa chúng ta phải có hắn…
Những từ đó cứ lặp đi lặp lại không ngừng trong óc những người ngồi đây.
Năm người, – năm người đang hoảng sợ. Năm người nghi ngờ soi mói lẫn nhau và họ cũng chẳng giấu được tình trạng thần kinh căng thẳng của mình.
Họ chẳng cần giả vờ nữa. Chẳng phải giả vờ thân mật với nhau như những lúc trước. Năm con người, năm mắt xích mâu thuẫn với nhau đang tìm cách giành giật sự sống.
Mà hình như họ chẳng còn là con người nữa. Họ đã biến thành các con thú dữ khát máu. Thẩm phán già ngồi gườm gườm cảnh giác trong chiếc ghế như con rùa già vậy, ông không nói gì nhưng đôi mắt tỉnh táo nhìn quanh. Thanh tra cảnh sát đã ra khỏi ngành, Blô, thì lúc này đang như một con thú dữ cuồng chân đi đi lại lại, bước chân gợi cho ta nhớ đến những con thú rình mồi, đôi mắt vằn đỏ. Nét mặt đầy vẻ u tối và khát máu. Anh ta đi lại trong góc phòng vẻ như muốn tấn công ai đó. Những linh cảm của Philip Lombơd không bị cùn đi mà trái lại bén nhạy hơn. Dù chỉ là tiếng bước chân nhỏ nhẹ nhất thì cơ thể anh cũng căng thẳng như một sợi dây đàn. Anh luôn luôn mỉm cười, đôi môi hé mở để lộ hàm răng trắng với những chiếc răng dài nhọn.
Viơra Clâytơn ngồi rất im ắng, thu mình trong chiếc ghế. Cô không nhìn đi đâu, không hướng vào đâu cả, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào vô tận như bị thôi miên. Nom cô như một con chim non, lúc bay húc vô cửa kính, rơi vào tay con người và giờ đây cô ngồi thu lu, thảng thốt, không dám cử động. Cô hy vọng rằng nếu mình không cử động, mình sẽ thoát chết.
Bác sĩ Emxtroong ở trong trạng thái thểu não thảm hại. Tay ông cứ run bần bật không kìm được, ông đốt thuốc liên tục, điếu nọ chưa hết đã dụi tắt để châm điếu kia. Ông là người bộc lộ tình trạng của mình rõ nhất trong tất cả mọi người. Thỉnh thoảng ông lại lẩm bẩm, căng thẳng:
– Không được thế…chúng ta không nên ngồi thụ động như thế này… chúng ta phải làm gì đi chứ…Chúng ta hoàn toàn có thể làm được một việc gì đó! Ví dụ chúng ta ra ngoài đảo đốt đống lửa xin đất liền tới cứu…
– Đốt lửa trong thời tiết này ư? Blô càu nhàu.
Quả thật ngoài trời lại mưa. Gió thổi mạnh, tiếng gió mưa ào ào không ngớt làm họ càng phát điên lên.
Họ ngồi yên lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng tư. Họ ngồi dúm dó trong căn phòng khách rộng lớn. Ai muốn về phòng riêng thì cứ đi một mình lên. – còn bốn người kia sẽ ngồi đó, đợi cho đến khi người đó quay trở lại.
Lombơd nói:
– Quả thời gian đối với chúng ta là một thử thách về lòng kiên nhẫn. nếu thời tiết tốt hơn, chúng ta có thể ra bờ biển đốt đống lửa hiệu để đất liền ra cứu chúng ta!
Bác sĩ Emxtroong bỗng cười ngặt nghẽo.
– Thử thách lòng kiên nhẫn ư? Lòng kiên nhẫn ư? Chúng ta không thể chờ được! Chúng ta sẽ chết ở đây…
Thẩm phán Uôgrêvơ nói giọng sắc sảo, bất chấp nguy hiểm:
– Nếu chúng ta cẩn thận, thì chúng ta không chết. Nhưng chúng ta phải cẩn trọng…
Giờ ăn trưa đã đến, họ tìm ra phương pháp để sửa soạn bữa ăn mà không ai cần phải nói nửa lời. Cả năm người đứng dậy đi vào nhà bếp. Họ tìm thấy trong kho thực phẩm rất nhiều đồ hộp. họ mở một hộp lưỡi bò và hai hộp mứt hoa quả. Sau đó đứng xung quanh chiếc bàn nhà bếp, họ ăn trưa. Ăn xong họ lại cùng nhau quay trở lại phòng khách, – và ở đó, họ ngồi đề phòng, theo dõi lẫn nhau.
Những ý nghĩ bệnh hoạn, không bình thường lại xuất hiện trong đầu họ…
“Đúng là lão bác sĩ… Mình cảm thấy thế mà, trước đây lão ta nhìn mình với vẻ căm hờn biết bao… ánh mắt lão như ánh mắt của kẻ điên… Đúng thế đấy… Mà cũng có thể lão ta không phải bác sĩ…Tất nhiên là đáng nghi!… Có lẽ lão ta trốn khỏi viện tâm thần nào đó…nơi lão phải điều trị… đúng vậy…Mình có nên nói ý nghĩ này với mọi người không nhỉ?… Hay mình kêu ầm lên?…Không, chỉ cần mình phải đề phòng hơn… Mà mọi người nom ai cũng có vẻ bình thường cả… Mấy giờ rồi nhỉ? À, mới bốn giờ mười lăm!… Ôi lạy chúa tôi, mình sẽ không điên chứ…đúng rồi, đúng lão bác sĩ rồi…Bây giờ lão cũng đang chú ý đến mình…”
“Với ta thì nó không giết được rồi! ta rất biết giữ mình… Ta đã từng trải qua nhiều trường hợp nguy khốn…Mà khẩu súng ấy nó ở chỗ chó chết nào?…Ai đã ăn cắp nó?… Ai đang có súng?… Không ai có cả, điều đó chúng ta đã kiểm tra. Chúng ta đã lục soát các phòng mà không thấy nó đâu cả…Nhưng cũng phải có một người biết nó ở đâu chứ?…”
“Họ sẽ điên tất cả thôi… tất cả sẽ điên… vì sợ chết…Tất cả chúng ta đều sợ chết…Mình cũng sợ chết…nhưng không thể tránh nổi cái chết…Thưa ngài, cỗ xe tang đứng kia…Mình đọc câu này ở đâu nhỉ? À ta phải chú ý tới cô gái này…Đúng cô Viơra này có nhiều điều khả nghi…”
“Chỉ còn 45 phút nữa là tới 5 giờ chiều…chỉ còn 45 phút nữa thôi… Hình như đồng hồ chết rồi…Tôi chẳng hiểu, không, đơn giản là không hiểu nổi, những trường hợp như thế này chưa bao giờ tồn tại… ấy thế mà lại có thật đấy…Vì sao chúng ta không thức tỉnh… phải tỉnh đi. Ở đây đang là ngày tận thế.Không, không phải thế! Tôi cần phải biết nghĩ một tý chút…ôi cái đầu của tôi có chuyện gì xảy ra với cái đầu của tôi thế này… hay nó sắp vỡ rồi…vỡ ra làm nhiều mảnh. Tôi chưa bao giờ gặp chuyện như thế này…Mấy phút rồi? Ôi lạy chúa tôi, mới 4 giờ 45 phút…”
“Không được phép để trí óc mình loạn lên…không được để thế…Mình cần phải giữ bình tĩnh…tất cả rồi sẽ sáng tỏ hơn…tất cả mọi việc đều theo trình tự của nó…Nhưng không được phép nghi ngờ tất cả mọi người. Nếu như trò kỹ xảo thành công thì sao? Cần phải thành công! Nhưng hắn là ai đây? Câu hỏi cần tìm… là ai trong mấy người này…Mình tin…đúng…mình tin…đúng…chính hắn…”
Khi đồng hồ đánh năm tiếng chuông, mọi người đều rùng mình.
– Các vị có muốn uống nước trà không? – Viơra hỏi.
Một giây yên lặng, sau đó Blô lên tiếng:
– Tôi cũng muốn uống một ly trà.
Viơra đứng lên nói:
– Vậy thì tôi đi nấu nước. Các vị có thể ngồi yên đây.
Thẩm phán nói nhỏ:
– Cô tiểu thư quên sao,tốt nhất là chúng ta nên đi cùng với cô, chúng ta sẽ cùng nhìn xem cô làm gì.
Viơra mở to mắt, sau đó cô cười phá lên như người mất trí:
– À… trời ơi, tất nhiên rồi! xin mời!
Cả năm người vào nhà bếp. Viơra nấu nước pha trà và cùng uống với Blô. Còn ba người đàn ông kia uống whisky: Họ mở hẳn một chai mới và lấy một chai xô đa mới.
Thẩm phán mỉm cười dịu giọng nói:
– Chúng ta cần phải cẩn thận…
Họ lại quay trở về phòng khách. Trời mùa hè nhưng đã sắp tối. Lombơd ra bật điện nhưng đèn không sáng. Anh nói:
– À phải rồi, máy nổ không được hoạt động, có lẽ sáng nay bác Rôgiơ chưa kịp đóng cầu dao.
Anh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
– Hay là tôi xuống đó dập cầu dao máy nổ.
Thẩm phán nói:
– Tôi đã thấy ở trong kho có một hộp nến đấy, tốt nhất là chúng ta nên dùng nến.
Lombơd sang kho, cả bốn người ngồi lặng nhìn nhau.
Một lúc sau, Lombơd quay trở về với hộp nến và mấy cái chân nến trên tay. Họ châm nến và chuyền tay nhau để trong phòng.
Mới năm giờ mười lăm phút.
6
Lúc 6giờ 20 phút. Viơra cảm thấy không ngồi tiếp được nữa. Cô quyết định lên giường mình để dấp chút nước lạnh vào trán và hai bên thái dương đang đau âm ỷ.
Cô đứng lên đi ra cửa, nhưng sực nhớ ra, cô quay vào lấy một cây nến từ trong hộp ra cắm vào chân nến, châm lửa rồi đi lên. Sau khi đóng cửa phòng khách, để lại sau lưng cô bốn người đàn ông, cô lên cầu thang, đi suốt hành lang đến cửa phòng mình.
Mở cửa xong cô bất thình lình đứng sững người lại, người cứng như tượng gỗ.
Cô ngửi thấy mùi biển… mùi biển của vùng Triđinic. Đúng như vậy, cô không thể nhầm được. Tất nhiên đang trên đảo thì phải có mùi biển rồi, nhưng mùi biển này hoàn toàn khác. Nó có mùi như bờ biển thuộc đất liên kia. Cái hôm đó, trên bờ biển mà nước triều đang rút xuống, và ánh mặt trời đang sấy khô những tảng đá thấm nước.
– Cháu có thể bơi ra hòn đảo được không cô Clâytơn?
– Vì sao cháu không được bơi ra đảo?…
Ôi, nó như một con chó con ốm yếu, yểu tướng và kinh tởm! Giá như nó không sinh ra trên đời này thì anh Huygô sẽ giàu có…anh có thể cưới cô gái mà anh yêu…
Huygô…
Thật ra…thật ra…Huygô đang ở đây, bên cạnh cô?Không anh ấy đang đợi cô trong phòng…
Cô bước vào thêm một bước. Bỗng một luồng gió đẩy cửa sổ tung ra thổi tắt phụt ngọn nến…
Cô gái bỗng thấy sợ bóng tối…
“Đừng có ngu ngốc thê! – cô tự trấn an mình. – Không có chuyện gì nguy hiểm đâu. Tất cả mọi người đang ngồi dưới kia, cả bốn người. Trong phòng này không có ai. Không thể có ai được. Đừng có tưởng tượng, cô gái nhỏ ạ.”
Nhưng đúng là có mùi…mùi của bờ biển Triniđic…điều đó thì cô không tưởng tượng ra. Đó là có thật.
Và có người trong phòng… Cô nghe thấy có tiếng gì đó…hoàn toàn chắc chắn…
Sau đó đúng vào lúc cô đang đứng bất động im lặng thì có một cái gì đó lạnh ngắt, mềm oặt bám vào cổ cô – một cánh tay thẫm ướt có mùi nước biển…
1011
Viơra rú lên, cô rú lên thất thanh, giọng nghe khủng khiếp bởi nỗi sợ hãi quá lớn. Cô kêu cứu.
Cô không nghe thấy âm thanh gì ở bên dưới, mà chỉ nghe thấy tiếng ghế đổ kềnh và cánh cửa bật mở. Tiếng người chạy lên cầu thang. Cô chỉ cảm thấy một nỗi kinh hoàng khó tả…
Sau đó cô lờ mờ nhìn thấy những vệt sáng mỏng, nhảy nhót…tiến lại gần cô… Mấy người đàn ông nhảy vào phòng.
– Cái gì đấy? Có chuyện gì xảy ra? Lạy chúa gì vậy?
Viơra rùng mình, bước một bước, người cô bỗng sụp xuống sàn nhà.
Cô còn nhận thấy có ai đó cúi xuống, nâng đầu cô lên, nhưng đầu cô lại rũ xuống hai đầu gối.
Sau đó có người bỗng kêu lên: “Lạy chúa, mọi người hãy nhìn kìa!” Mọi người lại gần người vừa kêu. Cô cũng ngóc đầu dậy, mở to mắt và nhìn theo ánh sáng ngọn nến.
Trên trần nhà có buộc thòng xuống một cành rong biển dày rậm, sũng nước. Ban nãy trong bóng tối, chính nó đã quấn vào cổ Viơra. Và khiến cô tưởng tượng ra đó là một cánh tay mềm nhũn, oặt oẹo của đứa trẻ chết đuối từ cõi chết trở về để đòi cô phải trả nợ cuộc sống!
Cô phá lên cười điên dại.
– Một cành rong…chỉ một cành rong… và từ nó bốc ra mùi biển…
Sau đó cô lại rũ ra, yếu ớt…cô cảm thấy chóng mặt. Có ai đó nâng đầu cô lên nhưng đầu cô lại rũ xuống hai đầu gối.Như là người sắp chết, có người đã định cho cô uống gì đó.Họ ấn vào miệng cô cái cốc, cô ngửi thấy mùi cônhắc.
Cô định uống một ngụm cônhắc, nhưng bỗng nhiên như một cơn giận bất thần. Trong đầu cô thoắt hiện ra những ý nghĩ cảnh giác. Cô ngồi dậy đẩy cái cốc ra.
– Rượu lấy ở đâu ra vây? – cô hỏi giọng tỉnh táo.
Blô ngạc nhiên nhìn cô gái một giây, sau đó mới trả lời:
– Tôi lấy từ dưới nhà lên.
Viơra thét lên:
– Em không uống đâu…
Một phút im lặng, sau đó Lombơd cười và an ủi cô.
– Uống rượu sẽ dễ chịu hơn, Viơra ạ. Em sẽ mau chóng trở lại cuộc sống từ cõi chết đáng sợ. Để anh sẽ xuống nhà và lấy lên một chai còn nguyên xi nhé.
Lombơd vội vã ra khỏi phòng.
– Tôi cảm thấy tốt hơn rồi. – Viơra nói vẻ hoài nghi. – hãy cho tôi một cốc nước lạnh.
Bác sĩ Emxtroong từ nãy giờ vẫn đứng chôn chân, bây giờ cũng vội vã đến bên bồn rửa mặt.Ông mở vòi nước lạnh, hứng một cốc. Blô nói:
– Rượu cônhắc không có gì nguy hiểm đâu.
– Làm sao cậu biết được? – Bác sĩ hỏi.
– Vì tôi chẳng cho gì vào đó cả, và ông định lợi dụng chuyện này khoét sâu mâu thuẫn phải không?
Blô giận dữ hỏi giọng cà khịa.
– Nào tôi có nói thế đâu. – Bác sĩ trả miếng. – Những cũng có thể có khả năng người nào đó cho thuốc độc thì sao? Có khả năng ấy chứ.
Lombơd vội vã vào phòng.
Trong tay anh cầm một chai rượu chưa mở si gắn nút. Anh giơ cho Viơra xem cái chai còn nguyên vẹn. Rồi anh mới cậy vết si ra, mở nút:
– Xin mời cô em. Rượu này không sợ bị đầu độc nữa nhé. Chúng ta gặp may là ở dưới kho còn rất nhiều chai rượu. Cũng phải ngỏ lòng biết ơn ông Lêky chứ!
Viơra rùng mình nhẹ.
Bác sĩ cầm cốc trên tay giơ ra cho Lombơd rót cônhắc vào.
– Em hãy uống đi, Viơra. Em đừng giữ mãi cảm giác kinh hoàng.
Viơra uống một ngụm cônhắc. Trên má cô sự sống đã trở lại.
Lombơd cười nói:
– Thế là một vụ giết người không thành công.
Viơra hỏi nhỏ hầu như khó nghe rõ:
– Anh nghĩ… như vậy ư?
Lombơd gật đầu.
– Có lẽ hắn tính rằng em sẽ chết vì sợ hãi đấy! Có thể chết như thế được không? Bác sĩ bị câu hỏi bất ngờ, không kịp suy nghĩ trả lời ngập ngừng:
– Hừm…Không thể biết được. Cô ấy còn trẻ, khỏe mạnh, không mắc bệnh tim. Không thể như vậy được…Nhưng còn những mối liên quan khác thì tôi không biết…
Ông chấm ngón tay vào cốc rượu mà Blô cầm lên và thận trọng nếm bằng đầu lưỡi. Nét mặt ông không có gì biến đổi.
– Hừm, không có gì cả. – ông nói vẻ không khẳng định lắm.
Blô tiến lên một bước tức giận nói:
– Nếu ông dám cho rằng tôi bỏ chất độc vào rượu thì ngay lập tức tôi sẽ đập vào cái mõm đỏ bẩn thỉu của ông ngay.
Viơra hồi tỉnh sau khi uống ly cônhắc, bỗng cô ngạc nhiên hỏi:
– Thẩm phán đâu rồi?
Cả ba người đàn ông nhìn nhau.
– Kỳ thật…Tôi tưởng ông ấy lên trước chúng ta cơ mà.
– Tôi cũng tưởng thế… – Blô nói. – Ông bác sĩ, ông có biết gì về ông ta không? Ông đi sau tôi lên cầu thang kia mà.
– Tôi tưởng ông ta theo sau tôi… – bác sĩ nói. – tất nhiên ông ấy sẽ đi chậm hơn chúng ta vì ông ấy già.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
– Chà kỳ quặc, đáng nguyền rủa lắm! Lombơd lẩm bẩm.
Blô kêu lên.
– Chúng ta cần phải xuống tìm ông ấy đi.
Tất cả đều ra cửa.Viơra theo sau cùng.
Khi họ xuống cầu thang, bác sĩ quay lại nói:
– Có thể ông ấy ngồi lại trong phòng khách chăng?
Khi đi qua tiền sảnh, bác sĩ kêu lớn:
– Uôgrêvơ, ông ở đâu?
Không ai trả lời. Một sự im lặng tuyệt đối như ở trong nhà mồ, chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài.
Đến cửa phòng khách, bỗng nhiên bác sĩ đứng sững lại. Tất cả dừng bước sau lưng ông và nhìn qua vai ông vào phòng.
Có ai đó rú lên
Thẩm phán Uôgrêvơ ngồi dựa lưng vào một cái ghế tựa cao ở góc phòng. Hai bên ông có hai ngọn nến vẫn đang cháy. Trong ánh sáng mờ tỏ bập bùng của ngọn nến, mọi người kinh hoàng khi thấy trên mình thẩm phán khoác chiếc áo choàng đỏ rực, bộ tóc giả trên đầu rủ xuống trán.
Bác sĩ Emxtroong ra lệnh cho mọi người đừng cựa quậy. Ông lặng lẽ đến bên cái hình người ngồi cứng đơ trên ghế. Bước chân ông hơi loạng choạng như của người say.
Ông cúi xuống, ngắm nghía khuôn mặt đã cứng đơ của ngài thẩm phán.Bộ tóc giả rơi xuống sàn, mọi người đều nhìn thấy trên vầng trán cao của ngài thẩm phán có một hình tròn nhỏ thẫm máu, ở đó đang rỉ ra một dòng máu.
Bác sĩ cầm cánh tay không còn sức sống lên tìm mạch đập. Sau đó, ông quay lại phía mọi người, nói bằng giọng khàn khàn không có sức sống.
– Hắn đã bắn vào đầu ông ấy…
– Lạy chúa! Bằng súng? Blô nói.
Bác sĩ vẫn nói bằng giọng không có sức sống:
– Bắn vào giữa đầu. Ông ta chết ngay…
Viơra cúi xuống nhặt bộ tóc giả lên xem xét. Cô thốt lên, giọng run rẩy:
– Bộ tóc giả này làm bằng cuộn len màu xám mà bà Brent bị mất…
– Còn cái áo choàng này chính là bằng tấm ni lông đỏ lụa ở buồng tắm mà Rogiơ kêu bị mất…Blô nói tiếp.
– Như vậy là hắn đã cố tình làm như thế…- Viơra nói thầm.
Philip bất ngờ cười phá lên:
Năm người chơi trò tòa án
Thẩm phán phạm luật, chết một, còn bốn.
Thế ra hắn đã kết liễu đời thẩm phán khét tiếng Uogrêvơ thế này đây. Ông ta không thể công bố tin kết án tử hình cho những người khác được nữa rồi! Ông ta sẽ không còn đem lại cái chết đen ngòm cho ai được nữa. Bây giờ ông ta đã ngồi trong chiếc ghế quan tòa lần cuối cùng! Ông ta không thể tuyên án được nữa, và cũng chẳng thể kết án người vô tội được. bây giờ chắc Etuốt Sintơn đang cười vang ở suối vàng đây, nếu như gặp ông ta ở đấy! lạy chúa, anh ta sẽ cười phá lên!
Những lời buột miệng nói ra của Lombơd khiến mọi người đều kinh ngạc và lúng túng.
Viơra kêu lên:
– Nhưng chỉ mới sáng hôm nay anh còn nói anh nghi chính ông ta là kẻ giết người cơ mà.
Nét mặt Lombơd thoắt biến đổi, như tỉnh lại, anh nói thầm:
– Tôi biết là tôi đã nói thế… đúng, tôi đã nhầm. Thế là lại một người đã thoát khỏi sự nghi ngờ của chúng ta…mặc dù đã muộn!