Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

My Beloved

Chương 29

Tác giả: Karen Ranney

Sebastian rời khỏi nàng một vái phút sau đó, chỉ thị cho một kị binh ở lại để làm nàng yên tâm. Nàng mỉm cười cám ơn khi anh ta đề nghị sắp xếp một tấm nệm bằng rơm cho nàng trong chỗ râm, nhưng vẫn nhã nhặn khước từ. Nàng không muốn phải ngồi một chỗ và tỏ ra trấn tĩnh trong khi nàng không hề ở trong trạng thái như vậy. Tình trạng không chắc chắn làm nàng thấy lo âu, khi nhận ra rằng nàng không biết được chuyện gì sẽ xảy ra từ đây. Trong suốt những ngày cuối cùng của cuộc hành trình tới đây, nàng thấy như thể thời gian của họ ở bên nhau được đo đếm từng ngày. Giờ, như thể chỉ còn lại vài giờ đồng hồ mà thôi. Nàng mong muốn một cách tha thiết có thể giữ lại mặt trời để bóng tối sẽ không đến, để chiếc đồng hồ cát sẽ chảy lại từ đầu.

Làm sao nàng có thể chịu đựng một cuộc sống mà không có chàng? Nàng đứng thẳng dậy, đầu cúi, mắt hạ thấp. Tư thế cầu nguyện trong tu viện. còn nhiều thời gian để tự đánh giá về sức chịu đựng của nàng. Nhưng giờ chưa phải lúc. Không phải là khi Sebastian vẫn còn ở bên nàng.

Nàng đứng trước một cánh cửa đóng kín, đẩy nó ra từ từ. Montvichet sẽ không thể còn có người sinh sống, nhưng vẫn có hơi hướm của sự cư ngụ trong căn phòng đó, như thể mọi người chỉ rời đi trong một lúc và sẽ mau chóng quay trở lại.

Căn phòng ngủ được dựng bởi cùng một loại đá màu vàng như những nơi khác trong pháo đài. Trần phòng vẫn còn nguyên vẹn ngoại trừ một khoảng rộng gần lối ra vào. Tự nhiên đã can thiệp dưới hình thức của một loại cây thân leo tạo thành một bức rèm rủ trên lối vào. Juliana bước vào phòng, bị làm say mê. Sáu chiếc bàn viết, cao và được đóng với mục đích tạo sự thoải mái nhất khi làm việc, đặt ở khoảng giữa của căn phòng, nơi chúng có thể bắt được nguồn sáng tốt nhất. Ánh nắng rọi qua những ô cửa nhỏ trên mái, những ô cửa sổ với lớp kính dày không rộng hơn bàn tay nàng. Trong ánh nắng mặt trời buổi trưa chúng lấp lánh như tia sáng phản chiếu trên một cái hồ nước. Một cái bàn đứng đối diện với một bức tường, đóng vai trò như một khu vực làm việc tập thể. Những tảng đá nặng chèn lên những trang giấy da, đang chờ đến lúc sẽ lại được cần đến. Một đống những cây bút lông ngỗng, chưa cái nào được cắt tỉa, nằm chờ bàn tay của một học giả. Những cái hộp bằng da dê đựng thứ gì đó mà Juliana nghi ngờ là bột mực. Có cả những con dao đã được xếp thành từng loại, những con dao cạo, thước kẻ, chày, cối nghiền, các loại dung dịch, kim chỉ để sửa chữa những mảnh da nếu chúng bị rách và một tá những chai lọ che kín chứa hỗn hợp đủ loại, một trong số đó đựng một loại keo khô có mùi hôi đặc biệt. Nhưng không có trang giấy nào, không chứng chỉ hay loại dầu thơm cam tùng nào ở đây đã được hoàn thành xong.

Nàng tiến đến một trong những chiếc bàn viết. Chỗ làm việc của một học giả được làm bằng gỗ, đánh bóng dầu. Những điểm sẫm màu trên bề mặt của nó cho thấy chỗ bị mực từ bút lông ngỗng rớt xuống, hoặc bị thấm qua giấy.

Cuối căn phòng có một loạt những lỗ hổng nhỏ xếp thành hàng dọc. Nàng cúi xuống, ngó qua một lỗ hổng và thấy không khí lướt nhanh qua mặt mình. Một nụ cười đọng lại trên môi nàng. Họ đã tính đến mọi thứ. Những lỗ hổng cho phép gió nhẹ lọt qua và làm mát căn phòng, nhưng thiết kế của họ sẽ vẫn ngăn được bất cứ thứ gì làm lộn tung công việc.

Một phòng viết, vẫn ngăn nắp và đợi chờ, thậm chí dù năm năm đã trôi qua.

Nàng ngồi lên một chiếc ghế đẩu, nhận ra nó thoải mái một cách đáng kinh ngạc. Ánh nắng tràn trên mặt bàn, như thể một ngọn đuốc đã được thắp lên bên trên. Nàng chậm rãi tháo những lớp băng bó ra, cẩn thận lật từng lượt vải lanh khi nàng di chuyển chúng.

Bàn tay trái của nàng đã gần như khỏi hẳn. Nhưng tình trạng của bàn tay phải khiến nàng nhăn mặt. Có những vệt đỏ chạy dọc theo phần bên trên, những chỗ mà xương đã nhô ra khỏi da. Nó không còn sưng tấy nữa, và màu sắc đã trở lại như cũ, nhưng nàng khó có thể gập những ngón tay lại. Nàng lật hai bàn tay lại, nhìn vào lòng bàn tay.

Nàng đã chạm vào cánh tay Sebastian, đã cảm nhận được sức mạnh và cơ bắp của chàng. Đã lồng những ngón tay nàng vào mái tóc dày của chàng, đã vuốt lên mặt chàng. Thật lạ lùng làm sao khi nàng vẫn có thể cảm nhận được những cảm xúc đó cho đến tận bây giờ, như thể kí ức của chúng đã mãi mãi khắc sâu vào da thịt nàng.

Chàng đã quỳ trước nàng, đôi mắt chàng sâu thăm thẳm với xúc cảm không thể định nghĩa được. Giờ thì nàng đã gọi tên được nó. Nỗi tuyệt vọng, đến mức nàng đã ước giá mình chưa bao giờ biết đến. Nỗi thống khổ của tâm hồn. Sự đau buồn và niềm khao khát mãnh liệt quá thực và khắc nghiệt đến nỗi nó gần như trở nên đặc quánh. Niềm khao khát này sẽ rực lên ánh sáng màu đỏ thẫm. Hoặc trắng xoá như một đám mây bạc màu. Gần như vô hình, nhưng cái bóng của nó vẫn luôn tồn tại. Nàng biết điều đó, bởi vì nàng cũng cảm nhận tương tự.

Nàng đã luôn yêu thích khi đọc được lời của người khác, đã nhận thấy rằng những nhà triết học và những vị thánh đã qua đời từ rất lâu đó trò chuyện với nàng thông qua những suy nghĩ của họ. Nàng hiểu tại sao mối liên kết đó lại quan trọng như vậy. Nó mang đến cho nàng một sự nối kết với thế giới thông qua những mối quan hệ đã được mô tả lại.

Đã bao giờ nàng thực sự thấy cô đơn trong cả cuộc đời? giờ đây, dường như với nàng sự bận rộn đầu óc và kĩ năng của đôi tay đã được thay thế cho thứ gì đó mà nàng đã đánh mất và chưa biết đến. Tiếng cười dễ thắp lên của hai con người cùng sẻ chia suy nghĩ, nụ cười bí ẩn vượt qua cả những lời nói. Khả năng tìm kiếm và nhận ra khuôn mặt của ai đó, người sẽ có thể làm dịu đi sự cô đơn ngắn ngủi, làm khuây khoả một nỗi đau đớn tạm thời.

Không có giọng nói bên trong những trang giấy hỏi thăm sức khoẻ của nàng, tìm kiếm những suy nghĩ hay phản ứng của nàng. Không có nụ cười nào giữa những con chữ được viết ra một cách cần mẫn. Không có lời nào, không có câu nói hay lời cầu khẩn khắc nghiệt nào gây bực bội. Không tiếng nói nào trầm ấm hay thì thầm những cụm từ kích thích trí tò mò, ám chỉ và đe doạ, khiến máu nóng lên và da thịt ẩm ướt. Nàng sẽ không bao giờ coi một giai điệu dân gian hay cảm thấy sợ hãi bắt nguồn từ việc ngắm Sebastian, người chiến binh tuyệt vời của nàng, vị hiệp sĩ được tạc nên bởi sức mạnh và nỗi phiền muộn.

Nàng di chuyển từ chiếc ghế đẩu đến chiếc bàn dài, với lấy một cây bút lông ngỗng của đạo Cathar. Khi quay trở lại chiếc bàn viết nàng đã cố cầm nó bằng bàn tay phải. Hơi đau, những ngón tay nàng cong lên, nhưng không đủ chặt để giữ được cây bút. Nó rơi xuống thành tiếng lách cách trên mặt bàn viết.

Công việc của một học giả đòi hỏi sự đụng chạm tinh tế nhất. Có lẽ đến lúc phù hợp, nàng sẽ lại có thể làm việc. Đó là điều nàng phải tin tưởng, vì không có khả năng đó nàng chẳng còn là gì cả.

Một giọt nước mắt rớt xuống đôi tay nàng, và thật ngạc nhiên, nó làm đau nhói.

Sự đau khổ nàng cảm nhận không phải cho bản thân nàng. Cuối cùng, nàng đã hiểu được số phận cay nghiệt của Sebastian. Phải chăng sự thấu hiểu đó được gợi lên bởi sự tĩnh lặng của nơi này? Hay nó sinh ra trong sự chắc chắn rằng chỉ còn lại vài giờ đồng hồ nữa dành cho họ mà thôi? Nàng nhắm nghiền hai mắt để chống lại ý nghĩ về sự biển đổi khủng khiếp về cơ thể sắp xảy đến với chàng.

Có sai không nếu xin Chúa lùi lại thời gian? Có lãng phí một lời cầu nguyện không khi khẩn nài Người cho phép nàng hiểu rõ được Sebastian trước khi chuyện đó xảy ra? Xin Chúa, chỉ một lúc thôi đủ để con hôn lên môi chàng, hay được ôm trong vòng tay chàng. Xin hãy để chàng chạm vào con trong niềm vui sướng. Chỉ một lần thôi. Con van xin người. Nàng cúi đầu và nhắm mắt lại, không quan tâm đến những giọt nước mắt đã thấm ướt đôi tay nàng, những giọt nước mắt nhỏ bé của sự xúc động sâu sắc. Hoặc nếu thế là sai trái, thì hãy bằng cách nào đó chia bớt nỗi đau của chàng. Xin hãy lấy nó khỏi chàng, thưa Chúa.

Chàng không phải là thánh hay một người mắc tội gì quá lớn.

Nỗi đau của nàng trở thành câm lặng, một khoảnh khắc không được dự tính đến. Phòng viết, một nơi yên tĩnh để suy nghĩ và nỗ lực nghiên cứu, quả là một chỗ kì lạ để làm chứng cho cảm xúc như thế. Nhưng, những ý nghĩ và những lời nói của vô sô những trí tuệ đã được biết đến ở đó và sau đó được sao chép lại trên những mảnh giấy da. Những câu viết hình thành từ niềm đam mê tồn tại qua nhiều năm tháng, đã toát lên những cảm xúc, của niềm vui, sự tuyệt vọng và cả sự tôn sùng. Thời gian miễn trừ cho sự trần tục, ấp ủ sự yêu mến cho những trái tim đó.

Căn phòng dường như thở dài thương cảm, hoặc tỏ lòng trắc ẩn thầm kín. Như thể nó là một sinh vật biết suy nghĩ và có tình cảm.

Sebastian tháo đôi găng sắt ra khi chàng chỉ còn lại một mình, ước gì giá chàng có thể tự giải thoát bản thân khỏi bộ áo giáp. Nhưng thật ích kỉ khi mong muốn được thoải mái, nhất là trong cuộc truy tìm đặc biệt này. Chàng nhìn xuống đôi tay, cố phác ra tình trạng của chúng.

Chàng biết rõ con đường mình đang đi, đã từng đi qua nó không chỉ một lần trong thực tế, mà còn thường xuyên trong kí ức của chàng. Chàng hít một hơi thở sâu khi đã đến gần khu vực đó.

Mùi hôi khó chịu từng có ở đây đã được không khí trong lành của vùng núi xua tan. Vòng người bị thiêu cháy trên mặt đất nay đã nhường chỗ cho một đám cỏ cao. Chỉ có chàng và một vài người dân làng biết được rằng đây chính là nấm mồ của những người theo đạo Cathar. Chỉ còn duy nhất một cột mốc thầm lặng ghi dấu cho cái chết thống khổ của họ, một tảng đá nhỏ khắc một vòng tròn làm câu khắc trên bia mộ. Tuy nhiên, sự có mặt của chàng ở đây ngày hôm nay không phải để đảm bảo rằng nó đã được làm chính xác như chàng yêu cầu. Chàng cảm thấy một nhu cầu bức thiết được đến nơi này, có lẽ để thể hiện lòng tôn kính với kí ức về người phụ nữ đã từng là người mẹ và người bạn đối với chàng.

Có lẽ để tìm kiếm sự tán thành cho kế hoạch mà chàng đã suy tính ở Langlinais. Hoặc có lẽ để tìm thấy lòng can đảm để thực hiện nó, để hiểu rõ trách nhiệm mà chàng phải gánh vác khi làm như vậy.

Chàng không biết nhiều về đạo Cathar, chỉ duy nhất những điều chàng đã từng đọc trong những cuộn giấy da mà chàng tìm thấy. Chàng không biết liệu có một lời cầu nguyện nào thích hợp với thời điểm này hay nơi này, hoặc thậm chí liệu họ có muốn ai đó cầu nguyện cho họ hay không nữa.

Magdalene chắc sẽ cười vì sự bối rối của chàng, có lẽ thậm chí còn vỗ nhẹ lên đầu chàng như thói quen bà vẫn làm khi chàng bị phạt. Chàng ước giá chàng có thể nghe thấy giọng bà trong làn gió nhẹ thổi qua đám cỏ. Cũng mong ràng bà có thể cho chàng những lời khuyên rất có tính thực tế của bà.

Chàng sẽ tự thấy tội nghiệp cho quân Templar và cho lòng trung thành đã từng ẩn náu trong chàng.

Sự tĩnh lặng của nơi đây làm chàng thấy hối tiếc, thu hút mọi suy nghĩ của chàng. Như thể ở tại đây, chứ không phải nơi nào khác, có thể khiến chàng thành thật với những cảm xúc sâu thẳm của chàng. Sự lo sợ cho số phận của Juliana. Chàng đã quan sát nàng một cách chăm chú, đã cử cả Jerard cùng chàng làm nhiệm vụ đó, trong trường hợp hai bàn tay nàng bắt đầu có những triệu chứng bệnh giống chàng.

Bây giờ chàng có thể khẳng định rằng chàng thấy sợ viễn cảnh mà tương lai sẽ tạo ra cho chàng. Nó lờ mờ trước mắt chàng với những móng vuốt sắc nhọn, háo hức và sẵn sàng kẹp chặt lấy chàng cho đến khi chàng rướm máu. Chàng chỉ có thể hình dung những năm tháng phía trước, song trong khi tâm trí chàng thường xuyên làm vậy, thì trái tim chàng thúc giục chàng chỉ nên nghĩ về quá khứ. Hãy ghi nhớ lấy những điều đã đem lại cho ngươi niềm vui. nhớ lại hồi ngươi còn là một cậu bé chạy tung tăng khắp sân ở Langlinais, hay thách Gregory trèo lên cái cây cao nhất. Nhớ lại khoảnh khắc ngươi được phong tước hiệp sĩ, khi cha ngươi hạ thanh gươm lên vai ngươi, mạnh đến nỗi nó suýt làm ngươi ngã nhào ra đất, trong tiếng cười giòn tan của ông. nhớ lại tất cả những khoảnh khắc khi ngươi vinh quang nơi chiến trường. Tất cả những ngày còn đi học, khi đầu óc ngươi chạy đua và trái tim ngươi rộn rã khi nghe những bài diễn thuyết của những người khác tương đồng với những suy nghĩ của riêng ngươi. Hãy nhớ đến Juliana.

Những kí ức lướt qua trong đầu chàng với ánh chớp bất ngờ, Juliana, đang cắn lấy môi dưới của nàng khi nàng tập trung vào việc tạo ra một chữ cái hoàn hảo. Juliana, đang đứng im lặng trước chàng, khi chàng quỳ xuống và thú nhận với nàng. Juliana, đang cười, đang nói, u sầu, buồn bã.

Chàng ước như hầu hết những người đàn ông, có ý nghĩ cao quý và được nhiều người kính trọng. Và, như tất cả những người đàn ông, chàng biết chàng sẽ không luôn đạt được mọi ước nguyện. Nhưng chàng phải hoàn thành những nhiệm vụ mà chàng đã tự đặt ra cho bản thân, để bảo vệ cho Juliana và Langlinais. Trước hết, bằng cách trao cho quân Templar thứ mà chúng nghĩ chàng có, để những bí mật lớn hơn của đạo Cathar có thể được giấu kín.

Và thứ hai, bằng việc rời xa Juliana. Thời điểm mà chàng khiếp sợ cuỗi cùng đã đến. Chàng đã biết từ buổi sáng khi chàng rời khỏi Langlinais, quyết định đó có thể sẽ được đưa ra. Niềm hi vọng của nàng quá mãnh liệt với nỗi tuyệt vọng của chàng. Nàng đã nhìn chàng với đôi mắt mở to và chấp nhận, với sự khao khát trong ánh mắt nàng và nụ cười nở trên môi. Chàng thà khiến nàng buồn bã còn hơn là làm nàng ghê sợ hình ảnh của chàng. Sự chia lìa này phải nhanh chóng và không đau đớn nhiều cho nàng hết sức chàng có thể. Những kí ức của chàng về nàng đã đủ để chàng sống nốt phần đời còn lại của chàng. Nó hẳn là phải đủ.

Chàng không được phép thất bại.

Bình luận