Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

My Beloved

Chương 44

Tác giả: Karen Ranney

Ô cửa sổ lớn màu xanh của khu nhà nguyện đã được thay thế bởi một công trình nghệ thuật bằng kính đầy màu sắc. Người thợ thủ công đã sáng tạo nên cửa sổ đó xuất thân từ một gia đình có truyền thống cha truyền con nối, ông và cha anh ta làm việc trong một thánh đường lớn ở Pháp. Nó mô tả một tu sĩ quỳ gối trước một màu trời rực sáng. Trên mặt đất bên cạnh anh ta là một thanh gươm và một cái giỏ đậy kín. Nó sẽ là tác phẩm duy nhất ghi lại kì tích của Langlinais được trưng bày cho công chúng, và bí mật mà họ sẽ mãi mãi giữ kín. Cửa sổ thay thế đã được hoàn thành ngay vào ngày hôm trước, và mùi chì lẫn đất sét hầu như vẫn còn nồng như mùi sáp nến. Ngày mùa đông không đủ nắng để làm sáng căn phòng, và ánh sáng mập mờ của chúng tạo thêm không khí thuộc thế giới bên kia cho căn phòng.

Một bức màn trang trí sau bàn thờ, chia làm ba phần, được cuốn lên, hình vẽ mới được trang trí trên đó là về khu vườn Eden. Một bên là hình ảnh quyến rũ của Eve. Còn phía bên kia là cảnh Adam và Eve bị trục xuất khỏi khu vườn. Nhưng phần nền chính giữa mới là cái thu hút nàng. Nó thể hiện cả Adam và Eve đang quỳ gối để thể hiện sự sùng bái với Chúa trời. Cả hai đều đang cười, như thể được chào đón quay trở lại khu vườn. Khi nó được treo lên bàn thờ, Juliana đã rất lấy làm kinh ngạc, rồi sau đó là ngượng ngùng khi chú ý thấy sự tương đồng của Adam và Eve với Sebastian và nàng. Sebastian đã cười vào mũi Giáo hội theo những cách hết sức tài tình.

Khu nhà nguyện chật cứng người, mọi người đã tề tựu đông đủ theo yêu cầu của Sebastian. Có một sự ngạc nhiên dành cho Jerard, một thanh kiếm ban phúc, niềm vinh hạnh này chuẩn bị theo lệnh của Sebastian. Toàn bộ dân chúng của Langlinais đều đã biết trước về nghi thức, giống như với món quà là căn phòng viết mà Sebastian tặng cho nàng. Giống như với nàng, họ đã phải tốn rất nhiều công sức để làm chệch sự chú ý của Jerard khỏi thứ rành rành trước mắt. Ngày hôm qua, thanh gươm đã được hoàn thành, một kết quả của nhiều ngày đêm miệt mài quai búa trong gần hai tuần lễ để kịp làm xong món vũ khí này.

Một người đàn ông vận trang phục áo choàng tu sĩ đen đứng ở một bên bàn thờ. Đạo hữu Thomas là cư dân mới của làng, và của cả Langlinais. Anh ta có một đôi mắt xanh thông thái cho một người còn quá trẻ tuổi, và một nụ cười mà Juliana nghi ngờ là sẽ không bao giờ mím lại trong sự chỉ trích. Anh ta tiến đến trước, cái đầu trọc lốc lộ ra sau một động tác gạt mũ chùm đầu xuống.

Juliana chợt nhớ lại lần đầu nàng gặp Sebastian, giấu mình trong bóng tối với cùng chiếc áo chùng như thế, cách biệt trong sự cô độc. Nàng đặt tay nàng vào tay chàng và chàng dường như cũng thấu hiểu khi chàng siết chặt lấy nó.

Jerard bước lên phía trước, vẻ mặt của anh ta rất thận trọng. Họ rõ ràng là đã thành công trong việc giữ kín sự kiện này với anh ta. Sebastian lấy ra thanh gươm đã được giấu sau một cái trụ. Một viên ngọc lục bảo to bằng ngón tay cái được nạm vào cán, và bên dưới là từ trewe khắc sâu vào mặt kim loại. Đáng tin cậy. Không còn sự mô tả nào dành cho Jerard thích hợp hơn thế.

Jerard quỳ xuống, khuôn mặt tràn đầy vẻ hoài nghi ngỡ ngàng.

Sebastian giơ thanh gươm lên cho đến khi ánh nến lan toả trên lưỡi gươm, rồi đặt nó trước mặt đạo hữu Thomas.

“Xin ban phúc cho thanh gươm này,” chàng ngâm nga. “để nó có thể trở thành công cụ bảo vệ cho nhà thờ, những goá phụ và trẻ mồ côi, và cho tất cả những bề tôi của chúa trước những sức mạnh ngoại đạo. Ta ra lệnh cho ngươi, hiệp sĩ Jerard, thực hiện mọi nghĩa vụ một cách trung thành và tận tuỵ. Ngươi có đồng ý không?”

Jerard gật đầu.

Sebastian mỉm cười, rồi thì thầm bảo anh ta đứng lên. Chàng bước tới, buộc đai gươm quanh thắt lưng của Jerard.

“Hãy xứng đáng với nó, Jerard.”

“Tôi sẽ bảo vệ nó, thưa lãnh chúa. Bằng cả mạng sống của tôi.”

Lời thề của anh ta là dấu hiệu kết thúc trong sự im lặng đầy kính cẩn.

* * *

Sebastian đóng cánh cửa sau lưng Jerard. Bên dưới họ là những âm thanh vui vẻ, khi những người dân Langlinais tổ chức ăn mừng. Juliana đã ở lại trong đại sảnh, một nữ chủ nhân bất đắc dĩ nhưng vẫn vô cùng sáng chói. Hai người đàn ông giờ chỉ còn một mình, như họ vẫn thường làm trước đây, những ngày đó dường như đã nhạt nhoà trong sự hồi tưởng.

“Ngươi đã phục vụ ta rất tốt trong suốt những năm qua,” Sebastian nói, nụ cười của chàng không dễ dàng như chàng tưởng.

Jerard sụp xuống trước chàng. “Thưa chủ nhân, tôi thấy quá đỗi bất ngờ. Việc được ban tặng tước hiệu dù tôi chỉ là một nông nô thấp kém quả thật là một niềm vinh dự quá lớn lao. Nhưng ban cho tôi thanh gươm lộng lẫy này là quá nhiều ạ.”

Sebastian mỉm cười. Người thanh niên chàng gặp lần đầu tiên ở Pháp nay đã trở thành mộtngười đàn ông khiêm nhường và trung thành. Tuy nhiên, quá khiêm nhường trong giờ phút này.

“Như ta đã nói, ngươi đã phục vụ ta rất tốt, Jerard ạ.” Chàng vỗ lên vai người hầu cận. “Nhờ có ngươi, Langlinais vẫn giữu được sự phồn vinh và người dân sống an bình trong suốt quãng thời gian ta bị cầm tù. Ngươi đã giữ bí mật về căn bệnh của ta và làm bạn với ta khi mà cả thế giới có lẽ đã quay lưng với ta. Ta không quan tâm đến xuất thân của ngươi. Ngươi là một người dân Langlinais, và sẽ mãi mãi là như thế.”

Jerard cúi xuống nhìn mặt sàn gỗ.

“Nhưng ta cần ngươi chứng tỏ lòng trung thành một lần nữa.”

Anh ta ngước lên. “Bất cứ việc gì, thưa chủ nhân.”

Sebastian nghiêm nghị. “Đừng hứa dễ dàng thế. Yêu cầu ta đưa ra cho ngươi không đơn giản đâu.”

Chàng di chuyển tới một góc phòng nơi đặt một cái bàn nhỏ và hai cái ghế, ngồi xuống và ra hiệu cho Jerard ngồi vào chiếc ghế còn lại. “Ta muốn ngươi rời khỏi Langlinais,” chàng nói, và khi thấy vẻ mặt chấn động của người hầu cận, nụ cười của chàng trôi tuột mất.

“Phải chăng tôi phạm phải lỗi gì, thưa chủ nhân?”

“Ngược lại, Jerard, ngươi là người duy nhất ta có thể tin tưởng để giao cho nhiệm vụ này.” những ngón tay của chàng gõ nhịp xuống cạnh bàn.

“Ngươi biết về những cuộn giấy của người Cathar rồi đấy,” chàng nói, “những ngươi vẫn chưa biết nội dung của chúng.” Một giờ sau đó, chàng giải thích cặn kẽ những nội dung đó, trả lời những thắc mắc của Jerard với tất cả những gì chàng nắm được. Đó là một quyền lợi, người sẽ nắm giữ chúng cũng phải được biết rõ về sự nguy hiểm của chúng.

“Ngươi là một trong ba người duy nhất đang sống biết được bí mật này,” Sebastian nói. “Những điều đó hẳn sẽ mang lại nguy hiểm cho ngươi. Ta không muốn xem nhẹ việc này, Jerard.”

Anh chàng trông choáng váng.

“Ta sở hữu một khu đất ở phía nam Langlinais.” Tài sản duy nhất ngoài Langlinais chàng còn giữ lại được sau khi trả món tiền chuộc cho quân Templar, nhưng chàng không nói điều đó với Jerard. “Ta đã cho xây một lâu đài cho ngươi ở đó, tạo dựng cho ngươi lãnh địa riêng. Hãy mang theo những cuộn giấy và bảo vệ chúng. Đó là một nhiệm vụ thiêng liêng mà ngươi giờ đã được biết, Jerard. Một việc có ý nghĩa quan trọng hơn nhiều so với là người hầu cận hay là bạn của ta. Ngươi chấp nhận nó chứ?”

Jerard hắng giọng hai lần trước khi câu trả lời bật ra. “Vâng, thưa chủ nhân, tôi sẵn sàng. Và cả đời con tôi cũng sẽ giữ vững nhiệm vụ đó. Đó sẽ là gia tài thừa kế của chúng khi được canh giữ những cuộn giấy.”

“Ngươi có muốn mang theo ai đó nữa ở Langlianis không? Một người phụ nữ mà ngươi sẽ có thể lấy làm vợ chẳng hạn?”

Jerard lắc đầu. “Không, thưa ngài.”

“Nghĩ kĩ đi, Jerard. nếu ngươi muốn, cô ta sẽ có thể đi cùng ngươi với những lời ban phúc của ta. Và một món hồi môn nữa, để hỗ trợ cho cả hai.”

“Không có ai đâu, thưa ngài.”

Yên lặng, trong khi Sebastian thăm dò phản ứng của Jerard. “Chúng ta vẫn luôn đùa giỡn về sự thành thạo của ngươi với đàn bà cơ mà. Không có ai trong số những người mà ngươi đã chinh phục được khiến ngươi muốn lấy hay sao?”

“Không, thưa ngài. Người phụ nữ tôi muốn lấy làm vợ phải có hiểu biết và trung thuỷ. Cô ấy sẽ thông minh và can đảm, và có trái tim nhân từ nhất.”

Sebastian nhướng một bên mày. “Ngươi vừa mới mô tả vợ ta đấy,” chàng nói, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh.

Khuôn mặt Jerard tái nhợt, rồi ngay lập tức sạm màu đồng. “không đâu, thưa ngài,” anh ta vội nói. “Tôi luôn kính trọng phu nhân như nữ chủ nhân của mình.”

“Tốt nhất là ngươi luôn làm như thế.”

Chàng đứng lên, lại vỗ vào vai Jerard. “Ta sẽ nhớ ngươi đấy, bạn của ta. Cũng hãy ghi nhớ điều đó. Còn giờ, đến lúc nhập cuộc với những người khác rồi. Ta chắc chắn ông lão Simon lại đang bắt đầu lễ chúc mừng của ông ấy.”

Bình luận