Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

My Beloved

Chương 43

Tác giả: Karen Ranney

Nàng thấy lạnh, mặc dù căn phòng rất ấm áp. Cái giá lạnh đến từ trong người nàng và chỉ mới vài giờ trước.

Juliana rời khỏi ghế và leo lên cầu thang xoắn ốc để lên tới dỉnh tháp. Nàng giờ đã có thể đứng ở bức tường có những lỗ châu mai và ngắm cảnh.

Làn gió mùa thu thối tung váy nàng quanh mắt cá chân, chải ngược tóc nàng ra sau mặt. Langlianis đắm chìm trong thứ ánh sáng của mặt trời buổi chiều muộn, màu vàng cam khiến cho những phiến đá cũng ngả sang màu vàng. Từ đâu đó vọng đến âm thanh của những tiếng cười đùa, một lời nói đùa giỡn và một câu chuyện hài hước vô thưởng vô phạt.

Sebastian đang đứng trong khu tập luyện, huấn luyện cho một vài hiệp sĩ tương lai. Chàng dùng anh chàng Jerard tội nghiệp làm ví dụ cho bài học. Jerard cao và rắn chắc, nhưng anh ta vẫn không thể sánh với vị lãnh chúa của anh ta cả về sức mạnh lẫn bề rộng. Điều làm nên giá trị của Jerard không phải hoàn toàn là tài năng của anh ta khi dùng kiếm mà ở lòng trung thành.

Trí tuệ của Sebastian làm nàng say mê, còn tính hài hước của chàng làm nàng sửng sốt. Sức mạnh của chàng khiến nàng thấy mình thật nhỏ bé. Khi chàng chạm vào nàng, tất cả mọi thứ ngoại trừ những suy nghĩ về chàng đều bị thổi bay khỏi đầu nàng. Nàng sẵn sàng chết vì chàng. Nhưng chàng không yêu cầu nàng điều đó. Thay vì thế, chàng thách thức trí óc nàng và làm cơ thể nàng mê mệt.

Sebastian của Langlinais là một người đàn ông phi thường.

Những người dân của Langlinais dường như không còn nhớ đến hình ảnh sùng đạo của chàng nữa. Chàng thường cười vang nhiều lần, và nụ cười của chàng hầu như lúc nào cũng thường trực trên khuôn mặt. Chàng dành nhiều thời gian để tiếp xúc với người dân, giúp họ đưa ra quyết định, mời một vài thành viên của những nhóm phường hội định cư ở đó. Chàng cho phép những chàng trai nghèo khó nhất tham gia tập luyện, và hứa bổ nhiệm cho họ những vị trí như hộ vệ hay thậm chí là cả tước hiệu hiêp sĩ nếu họ chứng tỏ mình xứng đáng. Không phải là chàng không hiểu danh giới giữa tầng lớp quý tộc và nông nô. Đó như thể là chàng khôn khéo thay đổi nó từng chút một, cho phép những khuynh hướng đó ngày một tiến bộ hơn.

Chàng dường như say sưa với việc khám phá sức mạnh của mình, thực tế chàng có thể ra ngoài mà không cần áo giáp. Những kị binh mà chàng tập luyện cùng rất háo hức chứng tỏ kĩ năng của họ, nhưng việc ai là người giành thắng lợi thì đã qúa rõ ràng. Tuy nhiên, vẫn có những lúc chàng trở nên trầm ngâm, khi chàng chìm đắm vào những suy nghĩ. Có quá nhiều lần, chàng đứng trên tháp và quay mặt về phía nam, như thể chàng đang chờ đợi quân Templar đến xâm lược vùng đất của chàng. Đó quả là một thực tế đáng buồn Rằng họ sẽ luôn cần phải chuẩn bị trước cho tình trạng náo động đó. Và có lẽ, cho cả quân Templar nữa.

Vẻ kiêu ngạo đã lộ diện từ bên dưới nỗi tuyệt vọng của chàng, và không ai ngoài nàng có đủ can đảm để nói với chàng đang đè nén mình quá mức. Chàng sẽ nhướng mày lên và trông rất cao quý trong những dịp đó, và nàng sẽ run rẩy, nhưng không hề thấy sợ hãi trước chàng. Đúng hơn là nàng càng thấy yêu chàng nhiều hơn. Cảm xúc đó, nàng biết, cũng được vang vọng mạnh mẽ trong chàng.

Có những lần khi nàng chỉ đơn thuần quan sát chàng. Thỉnh thoảng, chàng đang ở giữa cuộc thảo luận và ngước lên như thể cảm nhận được ánh mắt nàng. Chàng sẽ đi tìm nàng ngay lập tức, ánh mắt họ bắt gặp nhau giữa đám đông bao quanh họ. Có một biểu hiện trên khuôn mặt chàng mà nàng chắc chắn rằng mình cũng có biểu cảm y như vậy, một sự sửng sốt đến choáng váng rằng một điều như vậy lại có thể xảy đến với họ. Và vào những lúc đó, nàng lại có một suy nghĩ giống như trước rằng họ có thể trao đổi với nhau trong tâm trí. Người yêu dấu.

Chàng giờ đang ngước nhìn lên, như thể chàng đã nghe thấu lời nàng.

* * *

Sebastian đương nhiên đã biết. Chàng hẳn phải biết. Đây mới chính là điều tuyệt mật thật sự, kho báu thật sự. Không phải là những thánh tích. Mà chính là những văn bản mà nàng đã đọc với đôi mắt mở to và không thể tin được vào mắt mình.

Nàng nhắm mắt lại, cố ép mình thở sâu. phải chăng đây mới là lý do khiến De Rutger quá liều lĩnh với việc tàn sát những người theo đạo cathar? Không phải vì kho báu, không phải vì họ là những kẻ ngoại đạo, mà vì điều mà họ đã tin tưởng? nếu thế, cùng mối nguy hiểm đó cũng đã chuyển sang Langlinais. Nàng rùng mình, một cử chỉ do suy nghĩ hơn là do phản ứng của cơ thể.

Nàng ngó xuống khu huấn luyện. Sebastian đã không còn ở đó nữa. Với một linh cảm mà nàng đã có, nàng biết chàng đang đến chỗ nàng. Có phải chàng đã thấy nàng trên đỉnh tháp? Có phải bằng cách nào đó, chàng biết điều nàng đã khám phá ra?

Nàng quay về phòng viết, lại ngồi vào bàn làm việc. Bản kinh thánh chép tay lưu lại trên bàn, lớp bìa gỗ đã được đóng lại. Nàng đã tìm ra nó, nằm nép dưới những cuộn giấy, đã khép ngay nó lại khi đọc đến lời chú giải cho một danh sách dài những cái tên. Nàng lại mở quyển sách ra lần nữa, đọc những dòng chữ Latinh nằm ở ngay đầu.

Kính thưa độc giả, nhân danh tình yêu kính Chúa xin lượng thứ cho tôi, và tha lỗi cho sự cả gan của người đã viết nên điều này, và biến những sai lầm của anh ta thành những điều thiện. Một lời tựa nàng đã từng đọc thấy trước đây, một ngụ ý thường được sử dụng bởi các học giả kĩ tính.

Bản chép tay là một loạt những trang giấy da bó lại với nhau và chứa trong một cái bìa gỗ. Lời mở đầu khẳng định rằng quyển sách là những bản biên dịch tiếng Latinh của những cuộn giấy lâu đời nhất, những cuộn giấy viết bằng tiếng Hi Lạp và Do Thái. Những cuộn giấy tương tự đã được cất trong một cái tráp đã hàn kín trong phòng ngủ của họ. Chỉ mới tuần trước chúng vẫn còn được để trong phòng viết để nàng có thể nghiên cứu.

Cuộn giấy trước mặt nàng là một trong những cuộn cổ xưa nhất trong hơn trăm cuộn giấy vốn được nhét trong cái giỏ. Một vài chỗ trên cuộn giấy da đã bị ẩm, và do đó bị cong lên ở các góc.

Nàng không đọc được tiếng Hi Lạp. Không có ai ở tu viện có thời gian hay đủ kiến thức để dạy cho nàng. Nàng cũng không biết thứ ngôn ngữ còn lại, một loạt những chữ cái cong cong rất đẹp được sắp xếp thành một tổ chức có liên quan. Nàng phỏng đoán đó hẳn là tiếng Do Thái.

Nàng thậm chí còn không dám đặt những ngón tay lên cuộn giấy. Nó quá giòn đến mức một mảnh đã tróc ra dính vào những ngón tay nàng. Nó đã có từ bao giờ thế nhỉ? một nghìn năm? Ít hơn? Hay là lâu hơn thế?

Liệu đó có phải là nguyên do mà những học giả Cathar đã sao chép lại nó, vì nó quá dễ bị huỷ hoại? hay vì hầu hết giới giáo sĩ đều có thể đọc được tiếng Latinh?

Một trong những cuộn giấy bao gồm những bản viết tay chồng lên trên bản gốc, một bản viết trên da cừu nạo. Màu mực càng mới thì càng dễ bị tẩy xoá. Bản thân nàng cũng thường tái sử dụng nhữg mảnh giấy da, bằng cách đơn giản là tẩy sạch mực viết, rồi cần thận thấm ướt bề mặt, phơi khô, sau đó nhẹ nhàng nghiền vụn nó. Công đoạn đó không có tác dụng với với màu mực đã cũ, vì nó đã thấm sâu vào lớp da. Cuộn giấy trông như thể đã được giữ lại, không phải vì những từ ngữ viết lên sau đó mà bởi vì những kí tự viết trước đó vẫn chưa hoàn toàn bị xoá sạch.

Nàng ngẩng đầu lên và Sebastian đã đứng đó, phủ đầy bụi, tóc chàng ướt đẫm mồ hôi, mũ giáp của chàng không hiểu bằng cách nào đã đang được tháo ra và quăng sang một bên.

Chàng rướn người tới chỗ nàng và trong một lúc nàng chẳng còn nghĩ được gi nữa. Chỉ biết đến miệng chàng đang thấp dần đậu xuống trên miệng nàng, đôi môi mát lạnh của chàng nhanh chóng trở nên nóng hổi.

Chàng lui lại, nhìn qua nàng tới những cuộn giấy mở ra trên mặt bàn, và bản chép tay bên dưới tay trái nàng.

“Vậy là cuối cùng em cũng tìm ra nó.”

Nàng nhìn chàng mà không hề thấy ngạc nhiên. “Anh biết là em sẽ tìm ra.”

Chàng gật đầu.

“Em có tin vào điều em vừa đọc được không?” chàng hỏi.

“Anh đã từng có lần hỏi em rằng em sẽ làm gì nếu em thấy bầu trời có màu xanh lá. Rằng nó vốn vẫn luôn là màu xanh lá, thậm chí cả khi em nghĩ nó là màu xanh nước biển. Đây chính là bầu trời màu xanh lá của em, phải không Sebastian?”

Chàng mỉm cười. “Đúng thế. Anh đã giữ kín bí mật này quá nhiều năm rồi. Anh đã liều lĩnh bước đến rìa nguy hiểm khi hỏi em câu hỏi đó.”

“Nhưng đó là về dòng dõi huyết thống của chúa cứu thế, Sebastian.” Nàng nhẹ nhàng chạm vào mép của cuộn giấy. Sự kinh hoàng nàng vừa trải qua lúc đầu đã dịu dần thành trạng thái tê liệt.

“Từ những gì anh hiểu được về niềm tin tôn giáo của họ, thì những người theo đạo Cathar tin rằng con người thực chất là quỷ dữ. Và như thế, Chúa Giê-su cũng là một con người, nên không thể thành thần thánh. Một giáo lý như vậy đã đặt họ vào thế đối đầu với Giáo hội.”

“Anh có tin chuyện đó không?”

“Không, nhưng anh cũng tin rằng nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đức tin của anh hay em, Juliana ạ.” Chàng nói. “Những người Cathar thì lại tin, và đã tiến xa tới mức chứng minh rằng Chúa Giê-su đã kết hôn và vợ con Người đã bỏ trốn khỏi Jurusalem. Họ tin rằng họ đã lần theo được dòng dõi đó gần như đến tận ngày nay.”

“Sao anh không kể cho em điều này từ trước, Sebastian?”

Nụ cười của chàng dịu dàng. “Những cuộn giấy này có thể làm tan vỡ những nền tảng căn bản nhất của thế giới khi chúng ta biết đến nó, Juliana. Thậm chí dù chỉ một dấu hiệu sự tồn tại của chúng thôi cũng đã đủ để mang lại cho chúng ta nguy hiểm. Anh không muốn em phải chịu số phận như những người đạo Cathar.”

“Vậy sao giờ anh lại kể cho em?”

“Vì em là Juliana,” chàng đáp, nụ cười biến mất, một vẻ ảm đạm thay thế nó. “Vì em là vợ anh. Vì em xứng đáng được biết mối hiểm nguy mà anh đã mang lại cho Langlinais. Vì nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra cho anh, em phải được chuẩn bị trước. Và vì những lí do lớn lao nhất. Đã có quá nhiều những sự giấu diếm trong cuộc sống của chúng ta. Anh không muốn có thêm bí mật nào tồn tại giữa chúng ta nữa.”

“Anh có nghĩ họ biết về những cuộn giấy không?”

“Quân Templar hay là Giáo hôi?”

“Cả hai.”

“Anh không tin là quân Templar biết, nếu không thì chúng hẳn đã không chấp nhận chiếc chén quá dễ dàng như thế. Còn với Giáo hội, anh có nhiều nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng.”

“Có phải anh đã tham gia cuộc Thập tự chinh để đi tìm đức tin của mình không, Sebastian?”

“Có lẽ vậy,” chàng đáp, lướt những ngón tay qua đuuôi của mảnh giấy da cong vênh lên. “Chuyện này có làm em bị đảo lộn không, Juliana? Hay chỉ khiến em thêm chắc chắn hơn bao giờ hết rằng những điều em hằng tin tưởng là đúng?”

Nàng suy nghĩ về câu hỏi của chàng. “Đức tin của em không hề lay chuyển, Sebastian. Đức tin là một điều mà chúng ta tin vào mà không dựa vào bằng chứng. Bản thân nó tự tồn tại và tự đứng vững.”

“Vậy mà người ta vẫn truy tìm những đồ vật,” chàng nói, “để củng cố cho những đức tin đó. Những mảnh của cây thánh giá sự thật, hay tấm vải niệm của Chúa cứu thế.”

“Những thánh tích mà đang cất trong phòng của chúng ta.”

“Chúng không còn ở đó nữa, Juliana.” thấy nàng nhìn, chàng mỉm cười. “Anh đã mang chúng ra khỏi cái tráp. Bà tu viện trưởng của em hẳn giờ đã nhận được chúng từ vài mấy tuần trước rồi. Chúng thuộc về thế giới, chứ không phải chúng ta. Rốt cuộc, anh đoán chắc, chúng sẽ tự tìm được cách để được biết đến thôi.”

“Sao anh không trao chúng cho Giáo hoàng?”

“Và chêm dầu cho cuộc chiến vốn đang âm ỉ hay sao, Juliana? Không, bà tu viện trưởng của em sẽ đưa ra quyết định khi thời điểm chín muồi. Anh tin là bà ấy sẽ lựa chọn nơi thích hợp nhất cho những thánh tích.”

“Vậy còn những cuộn giấy da, Sebastian? Chúng thuộc về nơi nào?”

“Vậy chúng đến từ đâu?”

Câu hỏi của chàng làm nàng ngạc nhiên.

“Anh không tin những người Cathar đã tạo ra chúng. Anh nghi là, trên đường viễn du để tập hợp những thánh tích, họ đã tình cờ biết được sự tồn tại của chúng. Những học giả của họ biên dịch bộ sách kinh chép tay, nhưng những cuộn giấy da thì đã có từ lâu rồi. Chúng xuất phát từ đâu được nhỉ?”

Nàng lắc đầu. “Không có gì khác ngoài những thắc mắc, đúng không, Sebastian?”

Chàng tươi cười. “Nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời, Juliana. Những người giáo phái Cathar vốn có mọi lý do để củng cố một câu chuyện thần thoại, nhất là khi nó kết hợp vô cùng tương ứng với những đức tin của chính họ. Hoặc có lẽ họ đã cân nhắc đến sự thật. Suy đoán của anh là, cho dù họ tin vào điều gì, họ cũng có kế hoạch sử dụng nó để làm mất uy tín hay thậm chí là xáo trộn Giáo hội.”

“Sao họ không dùng những cuộn giấy để đổi lấy sự an toàn cho họ?”

“Anh nghĩ họ biết đã quá muộn. Vì sao phải trao ra kho báu một khi họ đã biết chắc mình sẽ bị sát hại? Em nhớ không, khi đó, những người đàn ông vừa mới bị hỏa thiêu trên cọc.”

“Đó là lý do vì sao Magdalene đã gửi thư cho anh, để bí mật đó sẽ được lưu giữ đúng không?”

“Anh đã tự hỏi mình câu hỏi đó trong suốt thời gian bị tù đày.” Chàng mỉm cười, một biểu hiện kì lạ vào lúc này. “Tại sao bà ấy lại tin tưởng giao điều tuyệt mật của họ cho anh? Thậm chí sau một năm, anh vẫn không thể nào tiếp cận gần hơn với câu trả lời.”

“Có lẽ bà biết anh tôn trọng tri thức, Sebastian. Và rằng anh không thuộc phe những kẻ cố chấp với những điều bất đồng với suy nghĩ của họ.”

Chàng chống tay lên hông. Chàng đã tháo bỏ găng tay, nhưng mặt khác vẫn giữ lại bộ áo giáp. Thanh gươm của chàng đung đưa bên sườn. chàng hoàn toàn thoải mái với nó, thư thái với sự thật là chàng có thể đưa ai đó đến gặp thần chết với một đường vung của nó.

“Anh cũng mắc sai lầm như bất kì người đàn ông nào thôi, Juliana. Nhưng cái chết của Magdalene khiến anh ước rằng một việc như vậy sẽ không bị lặp lại. Và có lẽ anh không thể phá hủy chúng chính là vì bà.”

Chàng liếc nhìn xuống một đoạn mà nàng đã xem chăm chú. Nó bắt đầu từ một dòng dõi tồn tại gần một nghìn năm, một bản ghi chép kĩ càng về những ngày sinh, hôn phối và những cái chết kết thúc vào hai trăm năm trước. “Anh tìm thấy quyển sách kinh chép tay trước nhất. Nó nằm ngay trên cùng bên trong giỏ, như thể Magdalene đã muốn anh phát hiện ra nó. Anh còn nhớ rõ cái khoảnh khắc khi anh đọc đến những chỗ này.”

Nàng nhìn về phía bàn.

“Chúng ta làm gì với chúng, Sebastian?”

Chàng mỉm cười. “Những lựa chọn xảy ra dễ dàng với em cũng như với anh thôi. Gửi chúng cho Giáo hội một cách bí mật, nhưng phải chuẩn bị cho những câu trả lời chưa từng lường trước được. Gửi chúng cho quân Templar và quan sát chúng được sử dụng để vỗ béo thêm cho quyền lực bọn đó. Phá hủy chúng.”

“Hoặc lại đem giấu chúng đi.”

“Cõ lẽ đó là một cách không hay lắm.”

“Hoặc là cách khôn ngoan.”

“Anh mới là người lựa chọn,” chàng buồn rầu nói.

“Đó là lý do anh cất chúng ở Montvichet, phải không?”

“Anh không thể nghĩ ra được nơi nào thích hợp hơn. Một pháo đài hoang phế là nơi mà hiếm ai nghĩ đến để truy tìm một kho báu.”

“Thế vì sao chúng ta lại không để lại chúng ở đó, Sebastian?”

“Em muốn có một lời thú nhận từ anh? được thôi.” Chàng bước về phía những cái lỗ thông hơi trên tường, giờ đã được đóng lại để ngăn gió thu. Trời vẫn chưa đủ lạnh để dùng đến cái lò sưởi quá cỡ làm ấm căn phòng vào mùa đông. “Trước đây rất lâu, anh đã nghĩ rằng mình chỉ việc lấy đi những thánh tích và để những cuộn giấy da lại Montvichet. Nhưng ngay trước khi chúng ta rời pháo đài, anh dadx lại đổi ý. Anh, cũng muốn sử dụng kho báu của Cathar.” Chàng liếc nhìn nàng qua vai. “Những mục đích của anh cũng không trong sáng gì, Juliana ạ. Mặc dù anh tôn trọng giá trị của tri thức, đó không phải là lý do anh muốn giữ những cuộn giấy da an toàn. Anh sẽ làm bất cứ việc gì phải làm để bảo vệ em và cung cấp cuộc sống ấm no cho những con người đã tin tưởng giao phó chính họ dưới sự chăm lo của anh. Một dấu hiệu về nội dung của chúng thôi cũng sẽ đảm bảo việc lôi kéo cả Giáo hội hoặc quân Templar đến Langlinais.”

“Họ sẽ đến chứ, Sebastian?”

“Lại một câu hỏi nữa mà anh không thể tìm thấy câu trả lời,” chàng đáp.

Juliana nâng quyến kinh chép tay lên. Nàng đã đọc nó kĩ càng bốn lần liền sau khi nàng và Sebastian quyết định lại mang cất giấu những cuộn giấy da.

Một tài liệu nguy hiểm, một thứ sẽ mang lại điều không lành cho họ.

Nàng đang sống trong một thế giới đầy rẫy những sự phân cách. Quý tộc và nông nô. Tín đồ sùng đạo và người theo dị giáo. Học giả và người thiếu tri thức. Những dòng chữ được viết ra để phân biệt người này với người kia. Nàng, chính bản thân nàng, đã cảm nhận sự gặm nhấm của sự mô tả kĩ càng ấy. “Cô là đàn bà, đầu óc thiển cận. Cô không thể đạt được thành công trong những công việc quan trọng.” Những câu mà vị linh mục người thường ghé thăm tu viện nói với nàng khi ông đặt nghi vấn về khả năng trở thành học giả của nàng.

Việc chuyển từ thế giới này sang thế giới khác thật khó khăn. Jerard đã biến đổi từ một nông nô thành một hiệp sĩ, một phần thưởng đặc biệt cho lòng trung thành của anh. Nàng đã tiến bộ từ một người thiếu hiểu biết thành một học giả, chỉ nhờ cá tính bướng bỉnh của nàng. Giờ phải chăng nàng đang tự tìm nguy hiểm cho chính mình, bước ngang từ tín đồ sùng đạo sang người theo dị giáo, qua việc từ chối phá hủy những sản phẩm lao động như thế này?

Có vô số những văn bản tiếng Latin mà nàng từng sao chép đã viết ra bởi những người đàn ông tôn thờ Chúa và các thánh thần. Song tác phẩm của họ vẫn sốt sắng tồn tại với thời gian. Tại sao? Họ không phải cũng là những người dị giáo hay sao?

Sebastian không phải là người duy nhất quan tâm đến sự an toàn của chúng. Nàng không thể nào sống mà thiếu chàng, không thẻ chịu đựng nổi suy nghĩ chàng sẽ có thể gặp hiểm nguy. Nàng sẽ thực hiện vai trò của nàng để bảo vệ chàng và những người dân Langlinais.

Một lần nữa, những câu nàng từng thì thầm với Sebastian ở sân pháo đài Montvichet quay trở lại tâm trí. Hairetikos có nghĩa là lựa chọn. Một lần nữa nàng đưa ra chọn lựa. Chỉ có tương lai mới khẳng định được liệu nó có đúng đắn hay không.

Nàng đặt cuốn sách xuống, và nhẹ nhàng co duỗi những ngón tay. Công việc sẽ tốn nhiều thời giờ hơn trước, nhưng nàng sẽ thận trọng và cẫn mẫn như những học giả đạo Cathar. Không một từ nào bị bỏ sót, và ngoài những lí giải của chúng trong cuốn kinh chép tay, nàng sẽ thêm vào một vài bổ sung của chính nàng. Nàng sẽ thuật lại câu truyện về các thánh tích có thật, về chiếc chén của quân Templar, và về sự lựa dối đã phạm phải để bảo vệ cả kho báu của Cathar và lâu đài Langlinais.

Bình luận