“Tôi cũng thấy nghi ngờ nhiều lắm đấy, thưa phu nhân,” Grazide nói, xông vào phòng viết mang theo một cái khay. Bà đẩy cửa bằng mông, nhăn nhó với Juliana. “Khi tôi không thấy cô hay chủ nhân ngồi ở bàn ăn, tôi đã biết hẳn rơi vào một trong hai trường hợp. Hai vị đã quyết tâm tạo ra cho Langlinais một người thừa kế, và đây cũng là một thời điểm thích hợp nữa.” Juliana có thể thấy mặt mình đỏ bừng. “hoặc là ngài ấy ở khu tập luyện và cô thì ở đây.”
“Vậy tôi có thể đoán được là chồng tôi đang luyện tập với những hộ vệ của anh ấy đúng không?”
Grazide đặt cái khay tay lên ghế của Juliana. “Không đâu, ngày hôm nay quá ẩm ướt và giá lạnh cho việc đó. Tôi không biết ngài ấy ở đâu, thưa phu nhân. Thật ra, tôi đã nghĩ là ngài ấy đang ở bên cô đấy chứ. Không nghi ngờ gì chắc ngài ấy lại đang ở chỗ mấy tay thợ xây hoặc loay hoay với cái cửa đặc biệt của ngài.” Không còn bí mật nào tồn tại ở Langlinais khi Sebastian đã giải thích về cánh cửa bí mật của những người theo đạo Cathar cho những người thợ xây để họ có thể làm một cái tương tự.
“Nhưng để phòng trường hợp hai người nấp ở đây, thưa phu nhân, tôi mang cho cho hai người thứ gì đó để bỏ bụng. Vài ổ bánh mì với pho mát và một ít bia loại ngon nhất của Langlinais. Nó sẽ làm đầy dạ dày và giúp hai vị có nhiều ý tưởng sáng tạo hơn.”
Juliana nháy mắt với bà, nhưng nàng vẫn nghiêm túc bưng cái tách trong khay lên. Sebastian đã cười vang với cái khái niệm rằng nàng là một người nhút nhát, tán thưởng sự táo bạo bất chợt của nàng, nhưng đứng trước Grazide nàng vẫn cảm thấy mình không thể chống đối lại như một đứa trẻ.
Giờ người phục vụ riêng của nàng đang đứng trước nàng, nhịp chân xuống sàn và cau mày với nàng, vì vậy Juliana không còn lựa chọn nào khác là chộp lấy một mẩu bánh mì và bắt đầu nhấm nháp. Juliana thở dài, dù là kín đáo thôi. Mỗi ngày nàng lại càng tiến bộ hơn trong việc lại có thể tạo nên những chữ cái của nàng. Đến mức nàng tha thiết luyện tập đến đau đớn. Thậm chí ngay lúc này nàng cũng có thể cầm bút với góc độ chính xác, và nàng đã có thể vẽ nét trang trí, mặc dù nó không được trau chuốt như thường lệ. Nhưng có lẽ sự nghỉ ngơi sẽ khiến việc viết lách dễ dàng hơn khi nàng trở lại làm việc.
“Anh biết ngay là mình có thể tìm thấy em ở đây,” Sebastian nói khi chàng mở cửa. “Anh đâu có xây nên nơi này để giam cầm em, Juliana.” Grazide mỉm cười đồng tình với lời bình luận đó trước khi rời khỏi phòng. Juliana chỉ đảo mắt và tiếp tục ăn.
“Em ngồi trong phòng này quá nhiều. Em cần một sự thay đổi ngoài việc đọc sách đấy.”
Nàng hé mắt nhìn chàng. “Tại sao em lại thấy là anh không hoàn toàn thật thà nhỉ, Sebastian? Em nghi là anh muốn phục thù lại ván cờ mà chúng ta chơi hôm qua thì đúng hơn.”
Chàng mỉm cười. “Nếu em có thời gian.”
“Anh không thích việc em thắng anh.”
Cái vẻ nhăn nhó hiện giờ của chàng giống hệt như cái vẻ mặt mà chàng mang suốt ngày hôm qua. “Anh là một người đàn ông rộng lượng hơn thế, Juliana. Ngoài ra, chỉ mới một lần duy nhất thôi.”
“Vậy sao anh lại bỏ đi khi em thắng?”
“Jerard cần hỏi ý kiến của anh.”
Nàng không còn giấu nụ cười nữa.
Chàng lại gần, nghiêng người nhìn đĩa thức ăn của nàng. Nàng cầm một mẩu pho mát đưa lên miệng chàng và chàng cắn cả thức ăn lẫn những đầu ngón tay nàng.
Nàng cười vang và rụt tay lại.
“Anh bắt đầu biểu hiện bản tính chuyên quyền của mình rối đấy, Sebastian.” Nàng nói nhỏ.
“Thật sao?”
Chàng đi vòng quanh bàn, kéo nàng ra khỏi ghế. Nàng rơi vào vòng tay chàng. Chàng cúi xuống và trong một chuyển động làm nàng giật mình, cởi đai lưng nàng, rối túm lấy gấu áo nàng và kéo nó qua đầu nàng.
Nàng thở dốc. “Sebastian, Grazide…” nàng chỉ thốt ra đuợc đến đó trước khi môi chàng khoá miệng nàng lại.
“Tính chuyên quyền à?” chàng lầm nhẩm khi nàng thức tỉnh khỏi nụ hôn. “Có lẽ em nói đúng, Juliana. Ngay lúc này anh thấy mình bạo ngược lắm.”
Chàng bước lùi lại và lóng ngóng tìm những cây bút lông của nàng, chọn lấy một cái vừa mới được gọt tỉa. Những ngón tay chàng nắm lấy nếp áo lót của nàng, chiếc bút lông xuyên qua lớp vải dễ dàng. Chàng luồn một ngón tay vào và từ từ kéo lớp vải tách ra cho đến khi nó hở ra một khoảng đủ cho một bàn tay lọt vào. Mắt nàng mở to khi những ngón tay chàng luồn vào trong đùa giỡn trên làn da nàng. Một hơi thở gấp thoát ra từ nàng khi một lòng bàn tay ấm áp ấp lên một bầu vú nóng bỏng của nàng.
“Vậy ra không có ván cờ nào,” nàng nói thầm. “nhưng lại là một trò chơi khác.”
“Em không thể đổ lỗi cho anh được, Juliana. Anh có một cô vợ có khả năng biến anh thành nô lệ như một phù thuỷ ấy.”
Đầu nàng ngửa ra sau khi những ngón tay chàng mơn trớn da thịt nàng.
Hai bàn tay chàng xé toang lớp vải của chiếc áo lót của nàng đến tận đường viền. Một cái giật mạnh và nó rách làm hai mảnh. Chiếc áo lót không tay chỉ còn vương lại trên vai nàng, và chàng luồn tay vào trong, hai lòng bàn tay chàng luớt trên da thịt nàng.
“Em có biết là anh từng luôn mơ về em không?” chàng hỏi, tâm trí chàng chú mục vào sự ửng hồng đang bao phủ hai bầu ngực nàng. Một ngón tay đùa giỡn với một núm vú, như thể khuyến khích nó dựng đứng lên. Nàng lắc đầu. Hai bàn tay nàng túm chặt cánh tay chàng.
“Không phải chúng ta nên lui về phòng ngủ sao, Sebastian?”
Chàng mỉm cười. “Chiều anh đi mà. Juliana. Chẳng lẽ em chưa từng muốn hư một chút sao?”
“Chỉ có trẻ con mới hư thôi,” nàng đáp. Mắt nàng dõi theo chàng, mở to khi chàng nhặt cái hộp tráng men và từ từ mở nó ra. Chàng giữ nó chỉ cách người nàng một inch, cúi xuống và thổi nhẹ. Một lớp vàng lá rung rinh bay ra từ bên trong và đậu khẽ lên lòng bàn tay mở sẵn của chàng. Chàng đặt lớp vàng dát mỏng ngang qua ngực nàng. Một hơi thở nhẹ đã khiến lớp vàng vụn ra và trải dài in lấp lánh trên làn da nàng. Một ngón tay chạm vào và phết nó từ đường cong của bầu vú đến núm vú, khiến nó trở thành cứng như san hô và vàng óng.
“Giờ em không còn là trẻ con nữa, vợ của anh.”
Nàng lắc đầu, mắt nàng run rẩy nhắm lại khi đầu ngón tay nhuốm màu vàng của chàng chải vuốt nhẹ nhàng giữa hai bầu vú nàng, bao phủ làn da nàng. “Sebastian, em tin chắc chúng ta nên lui về phòng ngủ.”
“Em có bao giờ tỏ ra nhút nhát khi nằm trong vòng tay anh đâu, Juliana. Vậy mà bây giờ em lại muốn như vậy sao?”
Mắt nàng vụt mở. “Chúng ta đã làm tình trong gần như mọi căn phòng ở Langlinais, Sebastian. Một cô vợ nhút nhát sẽ không dám làm thế.”
“Ồ, nhưng đó mới là Juliana khoả thân của anh. Không có quần áo, nàng là người đàn bà quyến rũ nguy hiểm. Còn khi che kín, nàng lại nhút nhát và trầm tĩnh.” Chàng cúi xuống để bắt giữ miệng nàng. Nụ hôn của họ nóng bỏng và đầy nhục dục, dỗ dành nàng tỏ ra cuồng nhiệt hơn. Như bất cứ khi nào chàng chạm vào nàng.
“Có lẽ cô ấy chỉ đang có âm mưu trong sự im lặng,” nàng đáp, lui lại khỏi chàng, một nụ cười nho nhỏ xuất hiện trên môi nàng. Nàng tìm tới bàn tay chàng và áp nó lên ngực mình. Nụ cười của chàng rộng hơn. “Có lẽ cô ấy lại đang đọc Ovid và nghĩ về mọi thứ mà cô ấy sẽ có thể làm với một người chồng là một vị hiệp sĩ với nụ cười tinh quái và đôi tay đầy tài năng.”
Chàng xoè rộng bàn tay tới vai nàng. Ngón cái nhuốm vàng của chàng vuốt lên cổ nàng, để lại một vệt sáng lấp lánh.
“Vậy thì cứ làm gì với anh như em muốn, Juliana. Trong lúc ấy, anh cũng sẽ làm thoả mãn giấc mơ mà anh có.”
“Anh mơ về em?” câu nói của nàng nghe nóng rực, nhưng chàng lại có cái khả năng làm khuấy đảo nàng, tóm gọn nàng để nàng không nghĩ được điều gì khác ngòai chàng, để bện lấy nàng trong sự đam mê. Thỉnh thoảng nàng lại trở nên hụt hơi chỉ với việc nhớ lại cảm giác của nàng khi chàng đi vào nàng, cách cơ thể nàng chào đón chàng, nới lỏng cho chàng.
“Em luôn tràn ngập trong những đêm của anh từ khi em đến Langlinais.” những ngón tay chàng vun lại quanh bầu vú nàng. Chàng cúi đầu xuống và hôn lên vai nàng nơi bàn tay kia của chàng đang áp lên, rồi lướt môi xuống ngực nàng.
Một cơn rùng mình dường như nổi trên suốt làn da nàng với sự đụng chạm của chàng. Hơi thở nàng nhanh dần lên.
“Ấm áp và hấp dẫn.” lưỡi chàng nếm thử làn da lấp lãnh giữa hai bầu vú nàng. Lòng bàn tay chàng chà xát lên một núm vú nóng hổi và căng cứng. Một ngón tay cái chà lên nó khi chàng ban tặng một nụ hôn phớt lên một bên cổ nàng.
Chàng lại hôn nàng, chà xát nhẹ lên miệng nàng. Những vết màu vàng nhỏ lấp lánh trên môi chàng và nàng vươn tới và lướt lưỡi qua môi chàng, làm sạch chàng.
Nàng kéo chiếc áo lót rách toang rơi khỏi vai, đứng trần truồng trước chàng. Nụ cười của nàng đầy thách thức. Mắt chàng dường như sẫm lại khi chàng ngắm nhìn nàng, nhưng nàng không hề chuyển động để che cơ thể mình.
“Hình ảnh trong giấc mơ của anh là một bàn sao của em lúc này, Juliana.” Chàng nói, giọng chàng khàn khàn.
Nàng quỳ xuống trước chàng, gom những mảnh áo lót của nàng lại để làm thành một tấm đệm cho họ. Chính nàng là người tìm đến tay chàng và thúc giục chàng cúi xuống với nàng, sự đúng mực và tính nhút nhát đã bị lãng quên.
Chàng hôn nàng, di chuyển trong một cơn lốc của bóng tối và khao khát. Chàng cởi áo chùng và nàng lại hôn chàng. Mỗi phần trang phục mà chàng cởi bỏ đều được đánh dấu và tán thưởng bởi một nụ hôn bỏng cháy.
Chàng đỡ nàng nằm xuống, rồi vọc những ngón tay óng ánh vàng vào trong tóc nàng, giữ nàng bất động trong khi chàng cướp lấy miệng nàng.
Nàng giữ mình nằm yên, hơi thở nàng bị bắt giữ trong một hơi thở dài khi chàng ngồi dậy, vươn tới lấy cái hộp men và mở nó. Một hơi thở lại làm bật một lớp vàng nữa. Nó rơi lên bụng nàng trong một cái phất phơ rụt rè. Những ngón tay chàng lại làm nó vỡ vụn ra, lòng bàn tay chàng quết nó lên nét cong của hông nàng, rồi tạm dừng nơi điểm nối giữa hai chân nàng.
Chàng quan sát nàng khi một cái chạm nhẹ của hai ngón tay lấm tấm vàng của chàng chải vuốt những bụi vàng qua những lọn xoăn mềm mại của nàng, chạm vào nàng một cách mật thiết.
Một hơi thở gấp nhẹ, tự nhiên, thoát ra khỏi nàng. Nàng nhắm mắt lại khi chàng sơn phết nàng với một hơi thở và một sự tiếp xúc mong manh sắc sảo của đầu ngón tay. Hai chân nàng mở rộng, chào đón chàng mà không cần nói. Nhưng chàng vẫn cứ tiếp tục dịu dàng mơn trớn nàng. Những ngón tay chàng dịu nhẹ nhưng đòi hỏi. Nàng mở chàng mắt ra và thấy chàng đang mỉm cười với nàng.
Sự đam mê đang bùng cháy, khoảnh khắc sớm đến khi thế giới nóng lên và trắng xoá và nàng tan vỡ thành trăm mảnh. Nhưng nàng chưa bao giờ cảm nhận điều đó mà không có chàng.
“Không.” đầu nàng quay từ bên này sang bên kia.
Nụ cười của chàng quyến rũ một cách tinh quái, nhưng cương quyết.
“Có chứ.”
“Xin anh, Sebastian.” Hơi thở của nàng đang bật ra quá nhanh, có một cảm giác như có lửa cháy trong máu nàng, sự nặng nề nơi giữa hai chân nàng, cảm xúc quá mãnh liệt để chịu đựng quá lâu.
“Ngay bây giờ ư?”
“Vâng.” một hơi thở hổn hển nhẹ. Nhưng chàng không vào trong nàng. Thay vào đó, miệng chàng hạ xuống để ban tặng những nụ hôn nơi kín đáo nhất của nàng. Một cái đánh lưỡi xâm nhập ném nàng vào một vùng chân không trắng toát. Nàng gọi tên chàng và chàng nâng người lên và giữ nàng thật chặt, ở lại đó khi nó kết thúc và nàng lại một lần nữa trở nên trọn vẹn.
Nàng run rẩy, nhưng không phải vì sợ hãi. Những tiếng nức nở của nàng làm chàng mềm yếu; sự đạt đến cực khoái dễ dàng của nàng bao phủ chàng trong cảm giác tự hào. Nàng rời rã trong vòng tay chàng, và nó mê hoặc chàng.
Chàng đã kết hôn với nàng khi còn là một cậu bé. Chưa từng biết đến nàng cho đến một vài tháng ngắn ngủi trước, nhưng trong khoảng thời gian đó, nàng đã thay đổi đời chàng, khiến nó bừng sáng. Nàng đã mang đến cho chàng niềm vui, sự chấp nhận và nỗi hiếu kì. Phải chăng chàng đã luôn yêu nàng, hay chính vì phải qua sự nhận thức về cái chết nên chàng đã thay đổi từ tuổi trẻ bồng bột thành một người đàn ông xứng đáng với nàng? Có phải chàng đã nhìn thấu tâm hồn nàng thông qua vẻ đẹp của nàng? phải chăng chàng biết rằng khi nàng cười, đó gần như là một dấu hiệu của sự kinh ngạc, như thể âm thanh đó làm nàng sửng sốt? phải chăng chàng đã nhìn thấy rằng nàng có một sự say mê công việc? nàng đã khóc vì những người phụ nữ và trẻ con của đạo Cathar, với một tấm lòng bao dung mà chàng đã chứng kiến và làm chàng thấy mình thật thấp kém. Liệu có phải chàng đã đánh giá đúng, người đàn ông chưa được kiểm chứng này, chính là người nàng yêu sâu sắc và không hề kiềm chế? Hay có lẽ những thắc mắc như vậy rút cục cũng không còn quan trọng nữa. Nàng đã ở đây và chàng cũng vậy, trọn vẹn và tươi mới.
“Em có hài lòng không, Juliana?”
“Không,” nàng đáp, giọng nàng buồn bã. Ngạc nhiên, chàng nhấc đầu lên nhìn nàng.
“Không nhiều như khi anh ở trong em, Sebastian.” Đôi mắt nàng sáng dịu, khuôn mặt nàng đỏ bừng, và có một nụ cười nhẹ trên môi nàng. Chàng đã bao giờ tin rằng nàng lại có thể nói những lời đó với chàng, hoặc ánh mắt nàng lại tràn đầy sự quở trách như thế chưa nhỉ? Juliana nhút nhát ư? Cô gái ấy có thực từng tồn tại?
Nàng đẩy chàng nằm úp lưng xuống và giữ chàng ở đó, một lòng bàn tay đặt lên ngực chàng. Cái hộp lại được mở ra. Nàng liếm hai ngón tay và ấn chúng lên lớp vàng lá. Nó quyện vào những ngón tay nàng.
Chàng thèm muốn được ở trong nàng, nhưng chàng cố hãm mình lại, tò mò với việc nàng định thực hiện. Nàng phủ lớp vàng lên chỗ giữa hai chân chàng, lên vùng da thịt căng cứng và dựng đứng của chàng. Chàng nhắm nghiền mắt khi cảm nhận những ngón tay nàng ve vuốt trên chàng, bao bọc chàng như chàng đã vừa làm với nàng. Một sự tiếp xúc ngập ngừng làm chàng lại mở mắt ra.
Nàng duờng như đang nghiên cứu chàng, kiểm tra sự tráng trí của nàng trên cơ thể chàng thật gần như nàng làm với một trong những bản sao chép của nàng. Chàng nhâng đầu lên và tự nhìn mình. Chàng óng ánh như một tượng thần.
Những ngón tay nàng vòng quanh chàng, siết nhẹ.
“Em có ý nghĩ kì cục nhất, Sebastian,” nàng nói, những ngón tay nàng lả lướt trong sự tra tấn làm say mê trên da thịt chàng. “Chỗ nam tính của anh không khác gì một cái bút lông ngỗng, em nghĩ thế đấy.” Nụ cười nhẹ thách thức của nàng làm chàng giật mình. Tràng cười sôi sục trong lồng ngực chàng cũng vậy. Khoảnh khắc dường như quá tràn ngập với đam mê đến mức cảm thấy sự hài hước là một cảm xúc thật lạ lùng. Nhưng chàng nuốt nó vào trong, trao cho nàng sự điềm tĩnh.
“Anh về căn bản không lớn hơn một cái bút lông ngỗng á?” nụ cười của chàng giải phóng một vài niềm hạnh phúc ngớ ngẩn mà chàng đang cảm thấy.
Đầu nàng giúi xuống và nụ hôn nhẹ, riêng tư của nàng làm tan biến sự hài hước của chàng. Một tiếng rên rỉ không lời thoát ra.
“Anh viết nên những vần thơ tình tuyệt đẹp, Sebastian.” nụ cười lấp lánh vàng của nàng trêu chọc và đầy hứa hẹn.
“Nếu đó là kết quả của việc em đọc sách, vợ của anh, anh sẽ viết thư cho bà tu viện trưởng,” chàng nói, câu nói được bật ra từ một đám mây nhục thể dữ dội, “và cầu xin bà ấy gửi cho anh thêm nhiều những nguyên bản táo bạo nhất của bà.”
Nàng quay lại với nhiệm vụ, và chàng được thết đãi với cảm giác kì lạ nhất khi đôi môi tươi cười của nàng mơn trớn trên chàng.
Chàng nâng người lên và lăn lộn với nàng cho đến khi nàng nằm xuống và chồm lên người nàng.
Nàng dập dờn bên dưới chàng, cạ hai bầu vú nàng vào ngực chàng, hông và đùi nàng cong lên, một sự đụng chạm trêu ngươi.
Chàng nhìn xuống nàng, điếng người trong sự sửng sốt bởi hình ảnh mà mình nhìn thấy. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, khuôn mặt nàng đỏ bừng. Trên đôi má nàng là dấu vết của một vệt sáng lấp lánh kéo xuống tận hai bầu vú căng đầy của nàng. Hai núm vú nàng căng mọng và lấm tấm vàng, hai đùi mở rộng cuả nàng cũng lấp lánh ánh vàng.
Chàng cố kìm mình lại, để kéo dài khoảnh khắc này, để làm cho sự kết hợp của họ thậm chí còn đáng thèm khát và sôi sục hơn. Nhưng đâu đó giữa những từ ngữ của ý nghĩ đó lẻn vào một ý nghĩ khác—chàng phải vào trong nàng ngay giờ hoặc nếu không chàng chết mất.
Chàng di chuyển người lùi lại, quỳ xuống, và kéo nàng lên trên chàng, hai chân nàng vòng qua hông chàng. Tư thế đó giúp chàng đâm sâu hơn vào trong nàng, nhưng nàng đã trơn trượt và sẵn sàng cho chàng.
Hai cánh tay nàng vòng quanh cổ chàng khi nàng bám sát vào chàng. Nàng rên rỉ, không phải trong sự đau đớn nhiều như sự kháo khát. Hai bàn tay chàng ấn xuống trên hông nàng khi chàng nhấc người lên bên dưới nàng.
Chàng bao phủ bầu ngực nàng với những nụ hôn, xức dầu lên cổ nàng bằng những cái cắn nhẹ, thở vào tai nàng những lời mà chàng đã từng nghĩ đến với với sự dữ dội tương tự. “Của anh, Juliana. Em là của anh.”
Tiếng thì thầm không rõ ràng của nàng đã đủ để xoa dịu sự dòi hỏi chiếm hữu mãnh liệt và bất ngờ của chàng. Khi nàng hét lên trong niềm hoan lạc, chàng bao bọc lấy môi nàng trong môi chàng, để giữ lấy âm thanh đê mê của nàng bí mật và thuộc về riêng chàng mà thôi. Không bao lâu sau chàng hoà vào với nàng, môi chàng nén lại một tiếng hét đòi hỏi được nghe thấy. Chàng lạc lối trong cảm nhận cơ thể nàng, lênh đênh trong những đợt sóng nối kết cơ thể và buộc phần kết nguyên sơ của linh hồn họ với nhau.
Sau đó, rất lâu sau đó, chàng hạ người xuống trên mặt sàn, kéo nàng lại gần. Đầu nàng dụi vào vào vai chàng, tay nàng vắt ngang qua ngực chàng. Chàng vuốt tay lên bụng nàng, quét những ngón tay dính bụi vàng lên tới hai bầu vú vẫn còn run rẩy của nàng. Cả hai người họ đều quá kiệt sức để có thể di chuyển.
Nàng thì thào những lời nói lên làn da chàng. “Bây giờ thì em sẽ không cảm thấy có tội nữa dù em có lãng phí một hay hai lớp vàng.”
Tiếng cười của chàng lại tái sinh và vang vọng khắp căn phòng.