Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vào một buổi sáng chủ nhật tươi sáng của ngày mười một tháng năm năm một nghìn tám trăm hai mươi tám theo lịch thiên chúa, hầu tước Dain đứng bên cạnh cha xứ nhà thờ St. George, quảng trường Hanover, với Jessica, con gái duy nhất của ngài Reginald Trent quá cố, một tòng nam tước.

(Tòng nam tước : cũng là quý tộc, dưới nam tước, nhưng trên hiệp sỹ ^^)

Ngược lại với những mong đợi thông thường, mái nhà không sụp xuống khi ngài Dain bước vào nhà thờ, và sét không đánh xuống một lần nào trong suốt buổi lễ. Thậm chí vào lúc cuối, khi chàng kéo mạnh cô dâu vào vòng tay mình và hôn nàng hoàn toàn trọn vẹn đến nỗi nàng làm rơi cả quyển sách kinh, không có tiếng sấm nào làm rung chuyển các bức tường của nhà thờ St. George, mặc dù có vài quý bà lớn tuổi bị ngất xỉu.

Như một hậu quả tất yếu, vào buổi tối hôm ấy, Roland Vawtry đưa cho Francis Beaumont tờ phiếu ba trăm bảng. Vawtry đã viết và gửi trước những tờ phiếu với những con số khác nhau khác cho ngài Sellowby, thuyền trưởng James Burton, Augustus Tolliver, và ngài Avory.

Vawtry không biết mình sẽ kiếm số tiền để trả những tờ phiếu ấy ở đâu hay khi nào. Một lần, cách đây một thập kỷ, hắn đã đến những kẻ cho vay. Cách chúng hành động, hắn đã học được – và học được nó đã khiến hắn mất hai năm điêu đứng – là, nói ngắn gọn, rằng nếu họ cho bạn mượn năm trăm bảng, bạn sẽ bị buộc phải trả lại một nghìn. Hắn thà bắn tung não mình ra còn hơn là lặp lại cái kinh nghiệm đó.

Hắn đã chiến thắng chính xác là một lần, và cái đó cũng chả giống chiến thắng nhiều nhặn gì cho lắm. Hắn đã mất hai trăm bảng cho Isobel Callon khi bà ta quả quyết rằng Dain đã dụ dỗ quý cô Trent vào vườn của phu nhân Wallington để làm tình với cô ta.

Vawtry đáng nhẽ sẽ đơn giản là thắng khoản đó lại khi Dain, ngược lại với những dự đoán tự tin của Isobel, sẽ thua cuộc, khi bị tóm, trong việc đóng vai một người cầu hôn hào hiệp. Anh ta đã biểu hiện đúng với chính bản thân mình một lần.

Không may cho tình hình tài chính của Vawtry, rằng điều đó chỉ xảy ra có đúng một lần. Bởi vì không đến một tuần sau đó, sau khi thề rằng anh ta sẽ không lấy quý cô Trent dù cô ta có được bày biện trên cả một cái khay vàng khối đi chăng nữa – sau khi cái người phụ nữ không thể hiểu đó bắn anh ta – Dain đã bước vào Antoine’s và lạnh lùng thông báo cuộc đính hôn của mình. Anh ta đã nói rằng phải có ai đó lấy cô ta bởi vì cô ta là một mối đe dọa cho xã hội, và anh ta cho rằng mình là người duy nhất đủ to lớn và thành thạo để kiểm soát cô ta.

Ủ rũ băn khoăn xem ai mới là người kiểm soát ai, Vawtry ngồi xuống bàn trong góc với Beaumont ở nhà hàng của Pearke ở Vinegar Yard, ở cạnh phía nam nhà hát Drury Lane.

Đây không phải một nơi ăn tối thanh nhã, nhưng Beaumont khoái mê nó vì đây là một nơi lui tới ưa thích của các nghệ sĩ. Nó cũng rất rẻ nữa, điều đó khiến Vawtry cũng khoái mê nó vào lúc này.

“Vậy là Dain đã cho mọi người cả một màn hay ho, tôi nghe nói thế,” Beaumont nói, sau khi cô phục vụ đã đổ đầy cốc cho hai bọn họ. “Làm cha sứ hoảng hốt. Cười ha hả khi cô dâu nguyện sẽ phục tùng. Và gần như làm vỡ quai hàm cô ta khi hôn.”

Vawtry cau mày. “Tôi đã chắc mẩm rằng Dain sẽ kéo dài cái trò đó đến phút cuối cùng, rồi lớn tiếng thông báo, ‘ta không’. Rồi cười lớn và bước ra theo cái cách cậu ta đi vào.”

“Anh cho rằng hắn ta sẽ đối xử với cô ấy như hắn đối xử với những phụ nữ khác,” Beaumont nói. “Anh đã quên, rõ ràng, rằng tất cả những phụ nữ khác là gái điếm, và rằng, trong từ điển quý tộc của Dain, gái điếm là những cô ả gần như vô học, để bị lăn qua lăn lại và lãng quên. Quý cô Trent, dẫu sao đi nữa, lại là một trinh nữ được giáo dục đàng hoàng. Tình huống hoàn toàn khác nhau, Vawtry. Tôi ước gì anh đã thấy được.”

Giờ thì Vawtry đã thấy. Và giờ điều đó dường như quá rõ ràng, hắn không thể tin là mình đã không tự hiểu ra cách đây hàng năm trời. Một quý cô. Một loại sinh vật hoàn toàn khác biệt.

“Nếu tôi thấy được, thì giờ anh đã cách xa ba trăm bảng rồi.” hắn nói, giọng nhẹ bẫng, tim nặng trĩu.

Beaumont nhấc cốc của hắn lên và xem xét nó trước khi nhấp một ngụm thận trọng. “Có thể uống được,” hắn nói, “nhưng chỉ hơi được thôi.”

Vawtry uống một ngụm rất dài từ cốc của hắn.

“Có lẽ điều tôi thực sự muốn,” Beaumont tiếp tục, sau môt khắc, “là rằng tôi sẽ biết được sự thực. Mọi vấn đề giờ sẽ rất khác.”

Hắn ta cau mày nhìn xuống bàn. “Nếu tôi đã biết được sự thực, tôi ít nhất cũng có thể giơ ra tí manh mối cho anh. Nhưng tôi đã không biết, vì vợ tôi chẳng nói gì với tôi hết. Tôi đã thực sự tin rằng, anh biết đấy, rằng cô Trent nghèo xơ xác. Mãi cho đến tận tối qua, khi một anh bạn nghệ sĩ vẽ phác họa cho Christie’s sửa chữa lại sự hiểu lầm của tôi.”

Vawtry đánh giá người bạn một cách khó khăn. “Ý anh là gì? Mọi người đều biết rằng chị gái của Bertie chẳng có mấy đồng, nhờ hắn ta.”

Beaumont liếc quanh. Rồi, dựa vào bàn, hắn nói bằng tông giọng trầm. “Anh có nhớ cái bức tranh bé nhỏ trong khung mà Dain kể cho chúng ta không? Cái mà cô ả đó có được chỉ với mười xu từ Champtois ấy?”

Vawry gật đầu.

“Hóa ra là một biểu tượng Nga, và một trong những tác phẩm tuyệt vời và khác thường nhất của trường Stroganov còn tồn tại.” Vawtry nhìn hắn ta trống rỗng. “Cuối thế kỷ mười sáu,” Beaumont giải thích. “Phân xưởng biểu tượng do nhà Stroganov, quý tộc Nga. Những nghệ sĩ làm ra những biểu tượng nhỏ để trong nước sử dụng. Rất tinh xảo, khó khăn. Vật liệu đắt giá. Ngày nay được định giá rất cao. Của cô ta được làm với lá vàng. Khung bằng vàng, cẩm những viên ngọc quý giá.”

“Rõ ràng đáng giá hơn mười xu,” Vawtry nói, cố giữ giọng lạnh nhạt. “Dain đã nói cô ta rất sắc sảo.” Hắn uống cạn cốc rượu của mình trong hai ngụm rồi lại đổ đầy nó. Qua khóe mắt, hắn thấy cô phục vụ đang tiến đến gần với bữa ăn của họ. Hắn ước gì cô ả nhanh lên. Hắn không muốn nghe thêm nữa.

“Đáng giá, tất nhiên rồi, là trong mắt của người xem,” Beaumont tiếp tục. “Tôi sẽ cho nó ít nhất là một nghìn năm trăm bảng. Ở các cuộc đấu giá, vài lần như vậy, rất thường xuyên. Nhưng tôi biết ít nhất một người Nga sẽ bán cả đứa con đầu lòng của mình để có được nó. Mười, ít nhất hai mươi nghìn.”

Phu nhân Granville, con gái của công tước Sutherland, một trong những người đàn ông giàu nhất Anh quốc, đã mang về cho chồng mình một khoản hồi môn là hai mươi nghìn bảng.

Những phụ nữ như vậy, con gái của những quý tộc, cùng với của hồi môn khổng lồ của họ, nằm quá xa tầm với của Vawtry. Quý cô Trent, mặt khác, con gái của một tòng nam tước tầm thường, thuộc về cùng một tầng lớp quý tộc nông thôn như chính ngài Vawtry.

Giờ thì hắn thấy rằng mình đã từng có một cơ hội hoàn hảo để nuôi dưỡng tình cảm với cô ta, sau khi Dain đã công khau xỉ nhục và lăng mạ cô ta. Lúc ấy cô ta đã vô cùng yếu đuối. Thay vì chỉ đưa cô ta áo khoác, Vawtry có thể đã đóng vai một hiệp sĩ hào hiệp. Hắn đã có thể, trong trường hợp ấy, đứng trước linh mục với cô ta trong chính ngày hôm nay.

Rồi thì cái biểu tượng đó sẽ là của hắn, và Beaumont khôn lanh có thể giúp hắn chuyển nó thành tiền…sẵn sàng để được đầu tư. Roland Vawtry có thể đã ổn định với một cô vợ đủ xinh đẹp, và sống thoải mái yên bình, không còn phụ thuộc vào nữ thần số mệnh nữa – hay, chính xác hơn, những ý tưởng bất chợt của hầu tước Dain nữa.

Thay vì thế, Roland Vawtry đang mắc nợ năm nghìn bảng. Dù không phải là nhiều nhặn lắm so với tiêu chuẩn của vài người, đối với hắn, nó đáng giá cả triệu. Hắn không quan tâm đến những thương nhân mà hắn nợ, nhưng hắn vô cùng lo âu về những tờ phiếu hắn đưa cho bạn bè. Nếu hắn không trả chúng sớm, hắn sẽ không còn người bạn nào nữa. Một quý ông thất bại trong việc trả món nợ danh dự không còn được coi là một quý ông nữa. Viễn cảnh đó thậm chí còn làm hắn đau đớn hơn cả sự đe dọa của những tay cho vay tiền, nhà tạm giam, hay ngục của người mắc nợ. Hắn thấy tình huống của mình thật tuyệt vọng. Chắc chắn người ta có thể nói cho hắn biết rằng Francis Beaumont có khả năng nhận thấy sự tuyệt vọng của người khác ở khoảng cách hai mươi bước, và vô cùng vui sướng để làm nó trầm trọng thêm. Nhưng những con người thông minh ấy không ở gần, và Vawtry lại không phải là một anh chàng quá thông minh.

Hậu quả là, vào lúc họ ăn xong bữa ăn và dốc cạn nửa tá chai rượu vừa uống được, Beaumont đã đào xong cái hố bẫy của hắn, và Vawtry đã tự nguyện giơ đầu vào đó.

Vào khoảng thời gian Roland Vawtry ngã xuống một cái hố, phần thân dưới của nữ hầu tước Dain mới đang biểu hiện triệu chứng của xác chết cứng đơ. Nàng ngồi với chồng mình trong một cỗ xe ngựa du lịch màu đen thanh nhã, họ đã đi trong đó từ một giờ chiều, khi họ rời khách khứa của mình ở tiệc cưới buổi sáng.

Đối với một người đàn ông coi hôn nhân và sự bầu bạn đáng kính trọng bằng vẻ coi khinh và chán ghét rành rành, chàng đã biểu hiện khiếu hài hước vui vẻ đáng ngạc nhiên. Trên thực tế, chàng có vẻ thấy những nghi thức này tuyệt đối thú vị. Chàng đã ba lần đề nghị mục sự nói to lên, để các khán giả không bỏ lỡ bất kỳ điều gì. Dain cũng đã nghĩ biểu diễn trò hề hôn vợ mình cũng thật là một trò đùa tuyệt vời. Thật đáng ngạc nhiên khi chàng không ném nàng qua vai và mang nàng ra khỏi nhà thờ như một bao khoai tây.

Nếu chàng làm thế, Jessica nghĩ châm biến, chàng cũng sẽ vẫn xoay xở để nhìn giống quý tộc từng inch một. Hay giống một ông vua hơn. Nàng đã học được rằng Dain có một quan điểm cao quá mức về tầm quan trọng của chàng, trong đó những khuôn phép thứ bậc thông thường không có bất cứ vai trò gì.

Chàng đã bày tỏ quan điểm của mình rất rõ ràng với cô của nàng, không lâu sau khi chàng đưa cho Jessica chiếc nhẫn đính hôn đẹp đến nhức nhối. Sau khi đưa Jessica về nhà và dành một giờ với nàng ở phòng khách, nghiên cứu các danh sách của nàng, thực đơn, và những thứ phiền nhiễu khác liên quan đến đám cưới, chàng đã bảo nàng rời đi và có một cuộc trò chuyện riêng tư với cô Louisa. Chàng đã giảng giải cách nữ hầu tước Dain tương lai sẽ được đối xử. Nó rất đơn giản.

Jessica sẽ không bị quấy rầy và sẽ không bị cãi lời. Nàng không chịu sự điều khiển của bất kỳ ai ngoài Dain, và chàng không chịu sự điều khiển của bất kỳ ai ngoài đức vua, và chỉ nếu như chàng đang trong tâm trạng tốt mà thôi.

Ngày tiếp theo, thư ký riêng của Dain đã đến với một tá người hầu và tiếp quản. Sau đó, tất cả những gì Jessica phải làm là thỉnh thoảng đưa ra mệnh lệnh và làm quen với việc bản thân nàng được đối xử như một công chúa vô cùng đài các và thanh tú, vừa thông minh vừa hoàn hảo.

Dù vậy không phải là bởi chồng nàng.

Họ đã đi hơn tám tiếng đồng hồ, và dù họ đều đặn dừng lại để đổi ngựa, chẳng mất nhiều hơn đến một hoặc hai phút để thay đổi. Ở Bagshot, vào khoảng bốn giờ, nàng cần sử dụng nhà vệ sinh. Nàng quay lại đã thấy Dain đang bước đi một cách nóng nảy cạnh cỗ xe, đồng hồ quả lắc trên tay. Chàng đã cực kỳ khó chịu với việc nàng tốn nhiều hơn năm phút cho tiếng gọi của tự nhiên so với người giữ ngựa cần để tháo móc bốn con ngựa và lên móc bốn con còn sung sức.

“Tất cả những gì một người đàn ông cần làm,” nàng bảo chàng một cách kiên nhẫn, “là cởi khuy quần của anh ta ra và hướng vào đâu đó, và thế là xong. Em là một phụ nữ, dẫu có thế nào đi nữa, và cả khung áo lẫn đồ lót của em đều chẳng có cái nào xuề xòa cả.”

Chàng đã cười lớn và nhét nàng vào trong xe, bảo với nàng rằng nàng là một mối phiền nhiễu ghê gớm, nhưng nàng được sinh ra theo cách đó, không phải sao ? – được sinh ra là phụ nữ. Tuy nhiên, lần thứ hai nàng cần giải tỏa, trước đó vài dặm ở Andover, chàng đã gầm gừ bảo rằng nàng hãy nhanh lên đấy. Nàng quay lại thấy chàng đang nóng nảy hớp một vại bia. Chàng đã cười cợt mời nàng một ngụm, và cười ha hả khi nàng dốc cạn một phần tư panh chàng để lại. (panh : đơn vị dung tích, = 0.568 l ^^.)

“Đó là một sai lầm,” chàng đã nói khi họ lại một lần nữa ở trên đường. “Giờ thì nàng sẽ lại muốn dừng lại bất kỳ lúc nào thấy cần từ đây tớ Amesbury.”

Điều đó đã dẫn tới một loạt những chuyện đùa về nhà vệ sinh và chậu tiểu tiện. Trước đây Jessica chưa bao giờ hiểu được lý do cánh đàn ông lại thấy loại giai thoại đó buồn cười đau cả ruột đến thế. Cách đây vài giây nàng đã khám phá ra rằng chúng có thể đủ vui nhộn nếu liên quan đến một người kể chuyện thông minh tinh quái.

Hiện tại thì nàng đang hồi phục từ một tràng cười hổn hển hoàn toàn trẻ con.

Dain đang ườn ra trong chiếc ghế, mà, như thường lệ, chàng chiếm phần lớn. Đôi mắt khép hờ của chàng nhăn lại ở góc và cái miệng cứng rắn của chàng cong lại trong một nụ cười nhăn nhó dễ mến.

Nàng muốn bực mình với chàng vì đã khiến nàng cười một cách vô lối trước câu truyện thô bỉ, trẻ con đó. Nàng không thể. Chàng trông hài lòng một cách đáng yêu với chính mình.

Nàng đang ở trong một trường hợp vô vọng, khi thấy Quỷ xa tăng đáng yêu, nhưng nàng không thể dừng được. Nàng muốn cuộn mình trong lòng chàng và phủ lấy vẻ mặt quỷ quái của chàng với những nụ hôn.

Chàng bắt gặp nàng đang xem xét chàng. Nàng hy vọng mình không trông đờ đẫn như nàng cảm thấy.

“Nàng khó chịu à ?” chàng hỏi.

“Lưng và chân tay của em đã ngủ gục cả rồi,” nàng nói, xê dịch vị trí của nàng vài phân nhỏ. Cũng không phải nàng có thể di chuyển xa được, thậm chí trong cỗ xe này, còn ít khoảng trống hơn cả cỗ xe song mã của chàng nữa. Vẫn chỉ có một ghế ngồi, và chàng chiếm rất nhiều chỗ. Nhưng không khí đã lạnh đi đáng kể vào buổi tối, và chàng rất ấm.

“Đáng nhẽ nàng nên xin bước ra ngoài để duỗi chân tay khi chúng ta dừng lại ở Weyhill,” chàng nói. “Chúng ta sẽ không dừng lại lần nào nữa cho đến Amesbury đâu.”

“Em hầu như không chú ý đến Weyhill,” nàng nói. “Lúc ấy chàng đang kể một trong những giai thoại nhố nhăng nhất em từng nghe.”

“Nếu nó ít nhố nhăng hơn, câu chuyện đùa ấy hẳn đã đi ra khỏi đầu nàng rồi.” chàng nói. “Nàng đã cười đủ dữ đấy.”

“Em không muốn làm tổn thương cảm xúc của chàng,” nàng nói. “Em đã nghĩ rằng chàng đang cố gây ấn tượng với em bằng cách trình diễn giới hạn cao nhất trong trí tuệ của mình.”

Chàng chuyển một nụ cười tinh quái đến nàng. “Khi ta bắt đầu gây ấn tượng với nàng, phu nhân của ta, hãy tin ta, trí tuệ chả có phần nào trong đấy cả.”

Nàng nhìn vào ánh mắt chàng một cách bình thản, trong khi bên trong nàng trở nên xúc động bồn chồn. “Chàng đang ám chỉ đến đêm tân hôn, không nghi ngờ gì,” nàng nói một cách bình tĩnh. “Cái ‘quyền giao phối’ mà chàng đã trả một cái giá cắt cổ. Chà, làm em ấn tượng sẽ đủ dễ đấy, vì chàng là một chuyên gia còn em chưa bao giờ làm chuyện đó, dù chỉ một lần.”

Nụ cười của chàng hơi ngập ngừng. “Tuy vậy, nàng biết tất cả về chuyện đó. Nàng không hề bối rối dù chỉ một tẹo với chuyện mà các quý ông quý bà trong cái đồng hồ quả quýt của bà nàng đang làm. Và nàng dường như có một ý niệm xuất sắc về dịch vụ mà các ả điếm được thuê để trình diễn.”

“Có một sự khác biệt giữa tri thức suông và kinh nghiệm luyện tập,” nàng nói. “Em sẽ thú nhận rằng em hơi lo âu về phần sau. Tuy vậy chàng không rụt rè tí nào, và em rất chắc rằng chàng sẽ không e thẹn trong việc hướng dẫn em.”

Jessica hy vọng rằng chàng sẽ không quá nóng nảy để làm điều đó. Nàng là một người học hỏi rất nhanh, và nàng chắc chắn rằng có thể khám phá ra cách làm hài lòng chàng trong một khoảng thời gian tương đối ngắn. Nếu chàng cho nàng cái cơ hội đó. Đó là tất cả nhữn gì nàng thực lòng lo lắng. Chàng đã quen với những kẻ chuyên nghiệp được rèn luyện để làm hài lòng. Chàng có thể dễ dàng trở nên buồn chán và tức tối với sự ngu dốt của nàng, và ruồng bỏ nàng vì những phụ nữ ít…phiền phức hơn.

Nàng biết chàng đang đưa nàng đến Devon với ý định bỏ nàng lại đó khi chàng đã có đủ nàng.

Nàng biết nàng đang tìm đến đau khổ khi hy vọng và cố gắng để có nhiều hơn.

Phần lớn thế giới – tất cả trừ một ít khách đến tham dự tiệc cưới, chắc chắn – nhìn chàng như một quái vật, và đám cưới của nàng với Tai Ương và Chết Chóc của dòng họ Ballisters như một nấc hẹp trên bản án tử hình. Nhưng chàng không phải là một quái vật khi chàng ôm nàng trong vòng tay chàng. Và do đó Jessica không thể ngăn bản thân mình hy vọng có được nhiều hơn điều ấy, ít nhất là thế. Và hy vọng, nàng quyết tâm thử.

Ánh mắt chàng đã trượt đi chỗ khác. Chàng đang xoa ngón tay cái trên đầu gối, và cau mày với nó như thể có một nếp nhăn đã dám cả gan xuất hiện trên ống quần chàng.

“Ta nghĩ chúng ta nên tiếp tục chủ đề này sau,” chàng nói. “Ta đã không…trời ạ, ta nên nghĩ điều đó đủ đơn giản. Không phải như thể nàng đang cạnh tranh ở trường đại học để dành được hạng nhất trong môn Ngôn ngữ học hay Toán học đâu.”

Chỉ cần đứng hạng nhất trong trái tim u ám của chàng, nàng nghĩ.

“Khi em làm một điều gì đó, em muốn làm thật tốt,” nàng nói. “Thực ra thì, em luôn muốn là người giỏi nhất. Em cạnh tranh kinh khủng, chàng thấy đấy. Có lẽ nó xuất hiện là do phải quản lý quá nhiều cậu bé. Em đã phải đánh bại anh em họ của em ở tất cả mọi thứ, kể cả các môn thể thao, nếu không họ sẽ không kính trọng em.”

Chàng ngước lên – không phải nhìn nàng, mà là ra ngoài cửa sổ xe. “Amesbury,” chàng nói. “Cũng khá đúng giờ đấy. Ta đang đói ngấu.”

Tai Ương và Chết Chóc của dòng họ Ballister đang, vào lúc này, lo sợ.

Về đêm tân hôn của chàng.

Giờ thì, khi đã quá muộn, chàng nhận thấy sai lầm của mình.

Phải, chàng biết Jessica là một trinh nữ. Chàng khó mà quên được chuyện đó, khi đó là một trong mặt hành xác nhất của toàn bộ tình huống này: một trong những kẻ trác táng nhất châu Âu mất trí vì dục vọng dành cho một cô gái già Anh quốc mảnh khảnh.

Chàng đã biết nàng là một trinh nữ y như chàng đã biết đôi mắt nàng là màu của sương mù vùng Dartmoor, và cũng có thể thay đổi như bầu không khí của vùng đất nguy hiểm ấy. Chàng biết nó theo cùng một cách chàng biết rằng mái tóc nàng đen mượt như lụa và da nàng là nhung kem. Chàng đã biết điều ấy, và sự hiểu biết đó thật ngọt ngào khi chàng nhìn xuống cô dâu của mình lúc họ cùng đứng trước cha xứ. Nàng đã mặc một bộ váy màu xám bạc và màu hồng nhạt sáng bừng trên má nàng, và nàng không chỉ là tạo vật xinh đẹp nhất chàng từng thấy, mà nàng cũng tinh khiết nữa. Chàng đã biết rằng không một người đàn ông nào khác từng sở hữu nàng, rằng nàng là của chàng và của riêng chàng mà thôi.

Chàng cũng đã biết chàng sẽ ngủ với nàng. Chàng đã mơ về điều đó đủ lâu và đủ thường xuyên. Hơn nữa, đã chờ đợi dường như sáu hoặc bảy lần vô tận, chàng đã quyết tâm làm chuyện đó một cách đúng đắn, trong một nhà trọ xa hoa, trong một cái giường lớn, thoải mái với vải lanh sạch sẽ, sau một bữa tối được chuẩn bị kỹ càng và vài ly rượu vang ngon lành.

Không hiểu sao, chàng đã sao lãng không tính đến chuyện là một trinh nữ có nghĩa là gì, hơn cả chưa bị chạm vào. Không hiểu sao, suốt toàn bộ những giấc mơ hoang dại nóng bỏng ấy, chàng đã bỏ quên một yếu tố then chốt. Không có người nào đã đi trước chàng để khiến con đường ấy dễ dàng. Chàng phải tự mình phá vỡ nàng.

Và điều mà, chàng sợ hãi, chỉ là điều mà chàng sẽ làm: phá vỡ nàng.

Chiếc xe dừng lại. Kìm nén một thôi thúc tuyệt vọng để hét lên bảo người lái xe hãy tiếp tục đi – cho đến Ngày Phán Xét, tốt nhất là thế – Dain giúp vợ chàng bước ra.

Nàng đón lấy tay chàng khi họ bắt đầu hướng về lối vào. Bàn tay đeo găng của nàng dường như chưa bao giờ nhỏ ghê gớm như vào lúc này đây.

Nàng đã quả quyết rằng nàng cao hơn mức trung bình, nhưng điều đó không hề an ủi một tẹo nào đối với một tên đàn ông to như một ngôi nhà, và hẳn sẽ có cùng tác động ấy khi chàng ngã xuống nàng.

Chàng sẽ nghiền nát nàng mất. Chàng sẽ phá vỡ thứ gì đó, xé nát thứ gì đó. Và nếu chàng bằng cách nào đó xoay xở được để không giết nàng và nếu cái kinh nghiệm đó không biến nàng thành một kẻ điên lảm nhảm, nàng cũng sẽ la hét bỏ chạy nếu chàng có cố chạm vào nàng lần nữa.

Nàng sẽ bỏ chạy, và nàng sẽ không bao giờ hôn chàng và ôm chàng và –

“Chà, lôi tôi dậy và lại đấm gục tôi xuống – hoặc một cái thuyền chở than vừa hiện ra trong tầm mắt hoặc đó là Dain.”

Cái giọng khàn khàn làm Dain bật trở lại hiện tại và khoảng không xung quanh vừa bị lãng quên của chàng. Chàng đã bước vào quán trọ mà không chú ý và nghe lời chúc mừng của chủ quán mà không để tâm, và đã, theo cùng một kiểu xao lãng ấy, đi theo chủ quán tới cầu thang dẫn tới căn phòng Dain đã đặt trước.

Đang đi xuống cầu thang là chủ của giọng nói đó: anh bạn Mallory cùng trường Eton cũ của chàng. Hay, nói cách khác, giờ là công tước Ainswood. Vị công tước trước, chín tuổi, đã trở thành nạn nhân của căn bệnh bạch hầu cách đây một năm. Dain nhớ lại việc ký lời chia buồn mà thư ký của chàng đã viết cho người mẹ và lời chia buồn kèm chúc mừng lịch thiệp cho Mallory, người anh họ. Dain đã chẳng thèm bận tâm chỉ ra rằng sự lịch thiệp ấy đã bị lãng phí trên Vere Mallory.

Dain đã không gặp hắn ta từ đám tang của Wardell. Người bạn cùng trường trước kia của chàng đã uống rượu say vào lúc ấy và giờ hắn ta cũng đang say mèm. Mái tóc đen của Ainswood giống như tổ chuột bóng nhẫy, đôi mắt đen sưng húp và đỏ ngầu, cằm xù xì với bộ râu đã mọc ít nhất hai ngày.

Thần kinh của Dain vốn đã ở trong trạng thái nhạy cảm cao độ. Nhận thức rằng chàng phải giới thiệu sinh vật kinh tởm này với người vợ xinh xắn, thanh nhã, tinh khiết của chàng làm căng những sợi thần kinh đã xơ mướp đấy lên một nấc nguy hiểm.

“Ainswood,” chàng nói với một cái gật cộc lốc. “Thật là một ngạc nhiên thú vị làm sao.”

“Ngạc nhiên khó mà là từ đúng được.” Ainswood nặng nề đi xuống chân cầu thang. “Tôi bị choáng váng đấy. Lần cuối cùng tôi gặp cậu, cậu nói rằng cậu sẽ không quay lại nước Anh lần nữa dù vì bất kỳ ai, và nếu có bất kỳ người nào muốn cậu ở đám tang của hắn ta, hắn tốt nhất là nên xoay xở để chết ở Paris.” Rồi ánh mắt đỏ ngầu của hắn ta rơi xuống Jessica, và hắn ta cười nhăn nhở trong một điệu bộ mà Dain cho là tục tĩu không thể khoan dung được. “Chà, hãy cầu nguyện cho tôi nếu địa ngục chưa thực sự bị đóng băng. Dain không chỉ quay lại Anh, mà còn đi du lịch với một mẩu mu-sơ-lin, tới tận chân.”

Sợi chỉ kiểm soát của Dain bắt đầu sổ ra. “Tôi sẽ không hỏi xem cậu đang sống cái hang động hiu quạnh nào, khi cậu không biết rằng tôi đã ở Luân Đôn gần một tháng và đã cưới sáng nay,” chàng nói, giọng chàng lanh lẽo, bên trong chàng xoay tít. “Quý bà đây tình cờ là phu nhân của tôi.”

Chàng quay sang Jessica. “Thưa bà, tôi có vinh dự đáng ngờ là được giới thiệu -”

Tiếng cười hô hố ầm ĩ của tên công tước cắt ngang anh. “Đã cưới á?” hắn gào lên. “Nhanh lên, hãy kể cho tôi một chuyện khác. Có lẽ con chim từ thiên đàng này là em gái của cậu. Không, tốt hơn nữa, cô Malthida vĩ đại của cậu.”

Vì bất kỳ một phụ nào đã ra khỏi trường học cũng biết rằng ‘con chim từ thiên đàng’ là một từ đồng nghĩa với ‘gái điếm,’ Dain không nghi ngờ gì vợ chàng nhận thức được rằng nàng vừa bị xỉ nhục.

“Ainswood, cậu vừa gọi tôi là một kẻ nói dối,” chàng nói bằng tông giọng êm dịu đáng ngại. “Cậu vừa phỉ báng phu nhân của tôi. Hai lần. Tôi sẽ cho cậu chính xác mười giây để soạn ra một lời xin lỗi.”

Ainswood nhìn chàng chằm chằm trong một giây. Rồi hắn toe toét. “Cậu lúc nào cũng rất giỏi trong việc đe nẹt và dọa dẫm, anh bạn, nhưng cái thằng nhỏ đó sẽ không đánh nhau đâu. Tôi biết đâu là một trò chơi khăm khi tôi gặp. Màn trình diễn cuối cùng của nàng là khi nào vậy, con chim bồ câu của ta ?” hắn hỏi Jessica. “Nhà hát của Đức Vua, hay Haymarket? Nàng thấy đấy, ta không phỉ báng nàng tí nào. Ta có thể nói rằng nàng ở trên những con điếm Vườn Tu Viện thường ngày của cậu ta.”

“Đó là ba lần,” Dain nói. “Chủ quán.”

Chủ quán trọ của họ, đã rút lui vào một góc tối ở sảnh, rón rén bước ra. “Thưa đức ngài ?”

“Vui lòng đưa phu nhân đây lên phòng.”

Các ngón tay của Jessica cắm sâu vào cánh tay chàng. “Dain, bạn của chàng đang quá chén,” nàng thầm thì. “Chàng không thể -”

“Lên gác,” chàng nói.

Nàng thở dài, bỏ cánh tay chàng ra và làm như được bảo.

Chàng dõi theo cho đến khi nàng đi qua cầu thang. Rồi chàng quay lại với tên công tước, hắn vẫn đang nhìn lên theo nàng, khuôn mặt hắn biểu lộ một cách dâm đãng nhưng suy nghĩ của hắn.

“Một món tốt đấy,” hắn nói, quay lại với chàng bằng một cái nháy mắt. “Cậu đã tìm thấy cô ta ở đâu?”

Dain tóm lấy cổ áo của hắn và đẩy mạnh hắn vào tường. “Thằng ngốc này, đồ phân ngựa bẩn thỉu,” chàng nói. “Tôi đã cho cậu một cơ hội, đồ đần độn. Giờ thì tôi sẽ phải bẻ gãy cổ cậu.”

“Chân tôi đang run rẩy đây này,” Ainswood nói, đôi mắt lờ đờ của hắn sang rực lên trước viễn cảnh một trận đánh. “Tôi có được con bé đó nếu thắng không?”

Một khoảng thời gian ngắn sau đó, lờ đi sự phản đối của cô hầu gái, Jessica đứng trên ban công nhìn xuống khoảng sân của nhà trọ.

“Phu nhân, em xin cô hãy đi ra chỗ khác,” Bridget nài nỉ. “Đó không phải là một cảnh tượng phù hợp cho cô đâu ạ. Cô sẽ ốm mất, em biết cô sẽ mà, và còn trong đêm tân hôn của cô nữa.”

“Trước kia ta đã thấy cảnh đánh nhau,” Jessica nói. “Nhưng chưa một lần nào là vì ta cả. Không phải ta trông mong họ sẽ gây ra nhiều tổn hại cho lắm. Ta đoán rằng họ khá là ngang sức. Dain to hớn, tất nhiên, nhưng chàng phải đánh nhau bằng một cánh tay. Và Ainswood không chỉ có cơ thể cứng cáp, mà còn đủ say để không cảm thấy gì nhiều.”

Khoảng sân rải sỏi ở dưới nhanh chóng đầy ứ người, vài người trong quần áo và mũ ngủ. Tin đồn đã nhanh chóng lan ra, và thậm chí vào cái giờ muộn mằn này, chỉ vài người đàn ông có thể kháng cự lại sức cám dỗ của một trận chiến. Cũng không phải là một trận chiến bất kỳ nào, vì những người tham gia là các quý tộc của vương quốc. Đây là một buổi chiêu đãi hiếm có cho những kẻ say mê boxing.

Mỗi người đều đã thu hút được một vòng tròn những người hâm mộ. Nửa tá quý ông ăn vận chỉnh tề đang tụ tập quanh Dain. Họ đang đưa ra những lời khuyên huyên náo và mâu thuẫn thường thấy trong khi người hầu của Dain, Andrews, giúp ông chủ của anh ta ra khỏi bộ cánh phần thân trên.

Bridget thốt ra một tiếng rít, và hấp tấp nép vào cửa ban công. “Chúa cứu rỗi chúng con – họ ở trần!”

Jessica không thèm quan tâm đến ‘họ’. Mắt nàng dính chặt trên một người duy nhất, và chàng, ở trần cho đến tận eo, cướp đi hơi thở của nàng.

Ánh đuốc chiếu sáng trên làn da ô liu bóng mượt, lên đôi vai rộng và những bắp thịt rắn chắc, và tràn xuống trên những góc cứng cáp và đường cong uốn lượn ở ngực chàng một cách mê hoặc. Chàng quay lại, phô bày cho đôi mắt đờ đẫn của nàng thấy bề mặt lưng rộng lớn mượt mà, tỏa sáng như cẩm thạch đen và được điêu khắc trong những đường nét tuyệt đẹp của xương và cơ bắp cuồn cuộn. Chàng hẳn là một vận động viên La Mã bằng đá cẩm thạch sống dậy.

Bên trong nàng thít chặt lại, và hơi nóng quen thuộc xoay tròn bên trong nàng là tổ hợp lẫn lộn của tự hào và khao khát.

Của mình, nàng nghĩ, và ý nghĩ đó như một cơn nhức nhối, buồn vui lẫn lộn, của cả hy vọng và tuyệt vọng. Chàng là của nàng trên danh nghĩa, bởi luật của cả thần thánh lẫn thế giới phàm tục. Nhưng không có luật nào có thể khiến chàng thực sự, trọn vẹn là của nàng. Điều đó sẽ cần đến một trận chiến trường kỳ và ngoan cường. Ainswood say khướt, nàng nghĩ rầu rĩ, còn có một cơ hội chiến thắng tốt hơn cả nàng. Mặt khác, hắn ta dường như không thông minh vượt trội, và trận chiến của nàng cần trí tuệ, chứ không phải là bắp thịt.

Jessica không thiếu trí tuệ, và cái hình ảnh đáng thèm khát dưới kia tạo nên những động lực còn hơn cả hiệu quả.

Nàng quan sát một trong những người đàn ông bảo vệ cánh tay trái của Dain trong một cái băng đeo tạm thời. Rồi hai đối thủ đứng dậy đối mặt, gần như dí sát vào nhau. Dấu hiệu được phát ra.

Aiswood ngay lập tức xông lên hung dữ về phía đối thủ của hắn, đầu cúi xuống và nắm đấm quật ra. Dain, mỉm cười, lùi lại, cẩu thả né tránh cơn mưa những cú đấm, cứ để mặc tên công tước tiếp tục mạnh như hắn ta muốn.

Nhưng dù hắn có tiếp tục mạnh thế nào, hắn cũng chả trúng vào đâu cả. Dain nhẹ như bẫng trên đôi chân của chàng, tốc độ ánh sáng của chàng – như chúng phải thế, vì Ainswood nhanh đến đáng ngạc nhiên, bất chấp tình trạng say mèm của hắn. Dù sao đi nữa, Dain cũng gây cho hắn rất nhiều khó khăn. Hết cú đấm này nối tiếp cú khác dường như chắc chắn chỉ chạm vào được không khí, khiến tên công tước nổi giận.

Tuy vậy hắn vẫn xông tới mạnh hơn, ném nhiều năng lượng vào cuộc tấn công hơn, cố thử mọi góc độ. Một cú đấm sượt qua cánh tay của Dain. Rồi có một chuyển động nhanh như gió và một tiếng thịch to tướng ! Và Ainswood lảo đảo lùi lại, máu chảy ra từ mũi.

“Một cú mạnh đấy, trời ạ.” Jessica lẩm bẩm. “Và mình không hề thấy nó đến. Cả tên công tước nữa, chắc chắn rồi.”

Chẩy máu nhưng không sợ hãi, Ainswood cười lớn và lùi lại cho một đòn tấn công kiên cường khác nữa.

Vào lúc ấy, Bridget đã quay lại bên cạnh nữ chủ nhân mới. “Chúa cứu rỗi chúng con,” cô ta nói, khuôn mặt tròn nhăn nhúm lại vì ghê tởm. “Bị đánh một lần vẫn không đủ sao ?”

“Họ không cảm thấy điều ấy.” Jessica quay lại với trận đánh. “Cho đến khi nó đã kết thúc, là thế đó. Ồ, làm tốt lắm, Dain,” nàng kêu lên khi cánh tay phải mạnh mẽ của chồng nàng tông mạnh vào bên người tên công tước. “Đó là những gì hắn muốn. Vào người hắn, tình yêu của em. Đầu của thằng nhóc đó đặc như bã đậu vậy.”

May mắn là, tiếng kêu của nàng không thể bị nghe thấy giữa tiếng la hét của những người tụ tập lại đứng xem, nếu không Dain có thể bị phân tâm – với kết quả không may cho lắm – do lời khuyên khát máu từ cô vợ xinh xắn của chàng.

Trông bất kỳ trường hợp nào, chàng rõ ràng là đã tự mình tìm ra vấn đề, và một – hai – ba – những nắm đấm vào người dữ dội cuối cùng cũng khiến cho Ainswood đo ván.

Hai người đàn ông chạy vội tới trước để vốc Đức Công tước lên. Dain quay đi.

“Từ bỏ đi, Ainswood,” một ai đó trong vòng tròn quanh Dain hét lên.

“Phải đấy, trước khi anh ta thực sự làm đau cậu.”

Từ điểm quan sát của nàng, Jessica không thể chắc chắn xem Dain đã gây ra bao nhiêu đau đớn. Có rất nhiều máu vương quanh, nhưng mũi người cũng có xu hướng chảy ra vô khối máu.

Ainswood đứng lên, lảo đảo. “Tiếp đi nào, Mũi Khoằm Bự,” hắn chế giễu, thở hổn hển. “Tôi chưa xong với cậu đâu.” Hắn vụng về ve vẩy nắm đấm.

Dain nhún vai, sải bước tới trước và, trong vài cử động mau lẹ, đẩy hai bàn tay đang vụt tới ra và giáng thẳng nắm đấm của chàng vào bụng đối thủ.

Tên công tước gập người lại như một con búp bê vải và ngã vật ra sau. May mắn là, những người theo sau phản ứng lanh lẹ, bắt được hắn ta ngay trước khi đầu hắn có thể đập vào nền sỏi. Khi họ kéo hắn lên tư thế ngồi, hắn cười toe toét một cách ngu ngốc với Dain. Mồ hôi hòa với máu chảy thành dòng xuống mặt hắn.

“Xin lỗi đi,” Dain nói.

Ainswood hít vào vài hơi thở nặng nhọc. “Xin thứ lỗi, Beelz,” hắn rền rĩ.

“Cậu cũng sẽ phải xin lỗi phu nhân của tôi ngay khi có cơ hội.”

Ainswood ngồi dậy, gật đầu và thở nặng nề trong một lúc lâu. Rồi, trước sự bẽ bàng của Jessica, hắn ngước về phía ban công. “Xin thứ lỗi, nữ hầu tước Dain !” hắn hét lên khàn khàn.

Rồi Dain cũng ngước lên. Những lọn tóc đen ẩm ướt rơi trên trán chàng, và một lớp mồ hôi óng ánh tuyệt đẹp sáng rực trên cổ và vai chàng.

Ánh mắt chàng mở to sửng sốt trong thời gian ngắn ngủi khi chúng chiếu lên người nàng, và một vẻ kỳ quặc, đau đớn băng qua đường nét của chàng. Nhưng trong giây tiếp theo, vẻ mặt chế giễu, quen thuộc đã ở chỗ đó. “Phu nhân,” chàng nói, và vung lên cho nàng một cái cúi chào điệu bộ.

Đám đông reo hò.

Nàng gật đầu. “Đức ngài.” Nàng muốn lao xuống từ ban công vào vòng tay chàng.

Một cánh tay, chàng đã đánh nhau với chính bạn của mình, vì nàng. Chàng đã đánh trận một cách khôn khéo, huy hoàng. Chàng thật lộng lẫy. Nàng muốn khóc. Nàng cố gom lại một nụ cười bẽn lẽn, rồi quay đi và vội qua cánh cửa Bridget đã để mở cho nàng.

Lúc đầu không chắc chắn lắm về nụ cười bối rối từ cô dâu của chàng, Dain đánh giá lại hoàn cảnh và diện mạo của chàng, và kết thúc bằng cách nghĩ đến điều tồi tệ nhất.

Nụ cười và vẻ bình tĩnh lạnh lùng, chàng quyết định, là để dành cho lợi ích của khán thính giả. Đó là một nụ cười ngụy trang, cũng như rất nhiều nụ cười của chính chàng, và chàng có thể dễ dàng tưởng tượng ra điều nàng đang che giấu.

Người chồng mới của nàng là một con thú.

Chàng đã cãi lộn trong sân quán trọ như một tên lưu manh tép riu.

Chàng thật bẩn thỉu và dây dớt với máu của Ainswood, đầy mồ hôi và bốc mùi.

Chàng cũng nửa trần truồng nữa, và ánh đuốc đã cho nàng một quang cảnh khủng khiếp mà chàng đã có ý định che dấu trong bóng tối: cơ thể hoàn toàn đen thui của chàng.

Đến giờ, nàng hẳn đang túm lấy một cái chân giường, nôn mửa – đấy là nếu nàng không đang cài then cửa vào và giúp Bridget đẩy những món đồ gỗ nặng nề sát vào đó.

Dain quyết định chống lại việc tắm rửa ở trên căn phòng. Thay vì thế, chàng bước đến cái máy bơm, lờ đi lời cảnh báo của người hầu về không khí buổi đêm và những cơn cảm lạnh chết người.

Không để bị ra rìa, Ainswood vào cùng chàng ở đó. Họ im lặng lau mình trong khi bạn bè tụ tập xung quanh để ca tụng và tranh luận về trận chiến.

Khi hai người đã xong màn tắm gội, họ đứng nhìn nhau và nhún vai để che dấu cơn rùng mình của họ.

Ainswood nói trước. “Đã cưới, trời ơi,” hắn nói, lắc đầu. “Ai mà nghĩ thế chứ ?”

“Nàng ấy đã bắn tôi,” Dain nói. “Nàng ấy phải bị trừng phạt. ‘Dung thứ một đòn tấn công,’ Publilius nói, ‘là bạn đã khuyến khích hành vi phạm tội của rất nhiều người khác.’ Không thể để người phụ nữ nào cảm thấy tức điên với tôi cũng chạy theo sau tôi với khẩu súng hếch lên được. Phải lấy nàng ta ra làm gương, không phải sao ?”

Chàng liếc quanh nhìn những người khác. “Nếu một phụ nữ có thể bỏ đi khi đã bắn Quỷ xa tăng, những người khác sẽ bắt đầu nghĩ rằng họ có thể bỏ đi khi bắn bất kỳ một tên đàn ông nào, với bất kỳ một lý do vặt vãnh nào.”

Cánh đàn ông quanh chàng rơi vào im lặng. Khi họ cân nhắc về viễn cảnh đáng hổ thẹn ấy, nét mặt họ trở nên vô cùng trang nghiêm.

“Tôi đã cưới cô ấy vì lợi ích cộng đồng,” chàng nói. “Phải có những lúc một người đàn ông cần đứng lên trên những mối lo lắng cỏn con của anh ta và hành động thay mặt cho bạn bè mình.”

“Phải thế,” Ainswood nói. Hắn vỡ ra trong một cái cười toe toét. “Nhưng điều đó có vẻ không đáng sợ với tôi lắm. Đó là một vật báu – tôi có ý nói, phu nhân của cậu xinh xắn quá chừng.” Dain giả bộ dửng dưng. “Tôi sẽ nói là xinh đẹp,” Carruthers nói. “Đáng giá,” một người khác nói. “Phong thái của cô ấy thật là thanh nhã,” một giọng khác bật lên. “Duyên dánh như một con thiên nga.”

Trong khi ngực chàng ưỡn ra và vai chàng thẳng lên, Dain xoay xở ra bộ tức giận. “Tôi cho các cậu đi để vắt óc suy nghĩ đấy, sáng tác những vần thơ cho sự hoàn hảo của cô ấy,” chàng nói. “Tôi, tuy nhiên, muốn uống một cốc rượu.”

Bình luận