Lúc hai giờ sáng, hầu tước Dain đứng dậy khỏi bồn tắm. Rồi chàng buộc phải mặc áo ngủ, mang dép, và đi tìm vợ chàng bởi vì, như chàng có thể dự đoán, nàng không ở trên giường, nơi nàng đáng nhẽ phải ở.
Chàng thử tháp Nam đầu tiên, nhưng nàng không phải đang lảng vảng cạnh giường Dominick. Mary ở đó, ngủ lơ mơ trên một cái ghế. Cậu bé thì ngủ ngon lành, nằm sấp xuống, các thứ đồ trên giường bị đá văng ra chất thành đống ở cuối chân giường.
Gầm gừ dưới hơi thở, Dain gỡ tấm vải trải giường và chăn ra, nhanh nhẹn ẩn chúng vào quanh con trai chàng. Rồi chàng vỗ nhẹ lên đầu đứa nhóc vô thức và rời đi.
Mười lăm phút sau, chàng tìm thấy Jessica trong phòng ăn.
Được bao bọc trong bộ váy lụa màu vàng đen, tóc được búi và ghim phóng túng trên đỉnh đầu, nàng đứng trước lò sưởi. Các ngón tay quấn quanh ly uống rượu brandy và nàng đang nhìn lên bức chân dung của mẹ chàng.
“Nàng đáng nhẽ có thể mời ta uống rượu cùng nàng,” chàng nói từ ngưỡng cữa.
“Đây là giữa Lucia và em,” nàng nói, mắt vẫn nhìn vào bức tranh. “Em đã đến để nâng cốc vinh danh bà.”
Nàng nhấc cốc của mình lên. “Vì người, Lucia thân mến của con: vì đã mang người chồng tinh quái của con đến thế giới này….vì đã trao cho chàng quá nhiều những điều tốt đẹp nhất trong người…và vì đã từ bỏ chàng, thế nên chàng có thể sống và trưởng thành một người đàn ông…và con có thể tìm chàng.”
Nàng lắc nhẹ thứ chất lỏng màu hổ phách ở trong cốc, và ngửi nó một cách trân trọng. Rồi, với một tiếng thở dài dễ chịu, nàng đưa nó lên môi.
Dain bước vào phòng, đóng cánh cửa lại phía sau. “Nàng không biết mình may mắn đến thế nào khi đã tìm được ta đâu,” chàng nói. “Ta là một trong rất ít người đàn ông ở Tây u này có thể chu cấp được cho nàng. Cái đó, ta không nghi ngờ gì, là loại brandy hảo hạng nhất của ta.”
“Em có tính đến hầm rượu vang của chàng khi em đánh giá tài sản và nợ nần của chàng,” Jessica nói. “Nó cũng tăng thêm chút ít sự thu hút của chàng đấy.”
Nàng ra dấu tới bức tranh bằng cốc rượu. “Không phải trông bà ấy thật lộng lẫy ở đó sao?”
Dain đi tới đầu bàn, ngồi xuống ghế của chàng, và nghiên cứu bức chân dung. Rồi chàng đứng dậy và di chuyển tới cạnh bàn và xem xét nó từ góc ấy. Chàng đánh giá nó từ ngưỡng cửa dẫn tới phòng m nhạc, từ cửa sổ, và từ chân cái bàn ăn dài. Cuối cùng chàng đến cùng vợ mình ở trước lò sưởi, khoanh tay quanh ngực, và trầm ngâm quan sát mẹ chàng từ đó.
Nhưng bất kể chàng nhìn bà từ góc độ nào, lâu bao nhiêu, và mãnh liệt cỡ nào, chàng không còn cảm thấy đau lòng nữa. Tất cả những gì chàng thấy là một phụ nữ trẻ xinh đẹp đã yêu thương chàng theo cách riêng đồng bóng của bà. Dù chàng sẽ không bao giờ biết được toàn bộ sự thật về những gì đã xảy ra cách đây hai lăm năm, chàng vẫn biết và tin đủ để tha thứ cho bà.
“Bà ấy là một người thật xinh đẹp, không phải sao?” chàng nói.
“Vô cùng xinh đẹp.”
“Người ta khó mà có thể đổ lỗi cho kẻ tội đồ của Dartmoor vì đã bỏ trốn với bà, ta cho là thế,” chàng nói. “Ít nhất ông ta cũng ở cùng bà. Họ đã chết cùng nhau. Điều đó hẳn phải làm cho cha ta tức điên lên.” Chàng cười lớn. “Nhưng ta không nghi ngờ gì con trai của người đàn bà xảo trá đó còn làm ông ấy tức tối hơn nhiều. Ông ta không thể cắt đứt quan hệ với ta với ta bởi vì ông ta là một kẻ trưởng giả vĩ đại đến mức không thể bỏ lại di sản thừa kế quý báu của mình vào đôi bàn tay thô bỉ của một họ hàng ở nhánh xa xôi nào đó. Kẻ giả nhân giả nghĩa vĩ đại đó thậm chí còn không thể phá hủy bức chân dung của bà ấy – bởi vì bà ấy là một phần lịch sử của dòng họ Ballister, và ông ta, giống những tổ tiên quý tộc của mình, phải bảo tồn bất kỳ thứ gì cho các hậu duệ của mình, dù có thích hay không.”
“Ông ta thậm chí còn không ném đồ chơi của chàng đi.”
“Dù vậy ông ta đã ném ta đi.” Dain nói. “Ông ta gần như không ổn định lại được sau chuyện mẹ ta khi ông ta tống ta tới Eton. Trời ơi, thật là một kẻ ngốc nghếch già nua cứng đầu. Ông ta hẳn có thể mê hoặc ta, chiếm được ta chỉ với những nỗ lực nhỏ bé. Ta mới có tám tuổi. Hoàn toàn phụ thuộc vào ông ta. Nằm gọn trong lòng bàn tay ông ta. Ông ta hẳn có thể nhào nặn ta tùy ý thích của mình. Nếu ông ta muốn trả thù bà, đó là cách để đạt được điều đó – và cùng lúc ấy có được loại con trai mà ông ta muốn.”
“Em mừng là ông ấy đã không nhào nặn chàng,” Jessica nói. “Chàng sẽ trở nên chẳng thú vị đến một nửa mất.”
Chàng nhìn xuống vẻ mặt mỉm cười của nàng. “Thú vị, thực vậy. Tai Ương và Chết Chóc của dòng họ Ballisters, chính bản thân tên Hầu Tước Vô Lại. Tên đàng điếm vĩ đại nhất Christendom. Một tên ngạo mạn, cục mịch vô ơn bạc nghĩa.”
“Người đàn ông quỷ quái nhất từng tồn tại.”
“Một gã ngớ ngẩn vụng về bậc nhất. Một kẻ thô lỗ sa đọa, ích kỷ, hằn học.”
Nàng gật đầu. “Đừng bỏ qua phần ‘tự phụ dở hơi’.”
“Chuyện nàng nghĩ gì không quan trọng,” chàng nói trịnh thượng. “Con trai ta tin rằng ta là Vua Arthur và tất cả các hiệp sỹ của bàn tròn tụ lại trong một.”
“Chàng quá khiêm tốn rồi, chồng yêu ạ,” nàng nói. “Dominick đã bị thuyết phục rằng chàng là Thần Ái Tình và toàn bộ các vị thần La Mã quyền uy tụ lại trong một. Điều đó thật hoàn toàn đáng buồn nôn.”
“Nàng không biết chuyện đáng buồn nôn là gì, Jess ạ,” chàng nói với một tiếng cười. “Ta chỉ ước gì nàng đã nhìn thấy cái đống dơ dáy có sinh khí mà ta đã gặp ở nhà trọ Hươu Vàng. Nếu cái thứ đó không biết nói, ta hẳn đã nhầm lẫn nó với một đống rác mục nát, và đã ném nó vào lửa rồi.”
“Phelps đã kể cho em rồi,” nàng nói. “Em đã đi xuống gác trong lúc chàng đang tắm và chăm sóc cho thằng bé khi nó đang bối rối. Ông ấy đã tả lại cho em tình trạng lúc trước của Dominick, và cách chàng đã đối mặt và giải quyết với nó, một mình…với hai bàn tay của chàng.”
Nàng trượt cánh tay mình qua nó, qua thứ mà nỗi sợ hãi và nhu cầu của chính chàng đã làm tê liệt, và nỗi sợ hãi và nhu cầu lớn lao hơn của một cậu nhóc bé nhỏ đã cứu chữa. “Em không biết nên cười hay nên khóc nữa,” nàng nói. “Nên em đã làm cả hai.” Làn khói bạc lung linh trong mắt nàng. “Em vô cùng tự hào về chàng, Dain. Và tự hào về bản thân em nữa,” nàng thêm vào, nhìn đi và chớp mắt dữ dội, “vì đã thật khôn ngoan để cưới chàng.”
“Đừng có lố bịch thế,” chàng nói. “Khôn ngoan chả có liên quan gì ở đây cả. Nhưng ta sẽ tính thêm điểm cho nàng vì đã giải quyết tốt nhất một tình huống mà hẳn sẽ khiến cho bất kỳ một người phụ nữ bình thường nào khác phải nhảy dựng lên, gào thét, từ đỉnh một cái tháp gần nhất.”
“Điều đó sẽ vớ vẩn không thể tha thứ được,” nàng nói.
“Nàng hẳn có ý điều đó có nghĩa là chấp nhận thất bại,” chàng nói. “Và điều đó thì nàng không thể làm được. Nó không phải bản chất của nàng. Như Vawtry đã học được, bằng sự xấu hổ đời đời của cậu ta.”
Nàng cau mày. “Em biết em đã lợi dụng anh ta. Bất chấp tất cả mọi thứ, anh ta vẫn là một quý ông quá mức để có thể đánh trả lại một cách đúng đắn. Tất cả những gì anh ta có thể làm là cố giũ em ra. Nhưng em đáng nhẽ sẽ không làm thế nếu tên ngốc đáng nguyền rủa đó thả cái biểu tượng ra. Rồi, khi mà cuối cùng anh ta cũng làm thế, thì em lại quá căng thẳng để ngưng việc đập anh ta lại. Nếu chàng không đến vào lúc ấy, em sợ rằng mình hẳn đã giết chết anh ta rồi.” Nàng dựa đầu vào bắp tay nở nang của chàng. “Em không nghĩ rằng còn người nào khác có thể ngăn em lại được nữa đâu.”
“Phải, những kẻ vụng về to lớn ích kỷ như chúng tôi cũng có tác dụng của mình,” chàng nói. Chàng bế nàng lên và mang nàng tới bàn ăn. “May mắn là, vào lúc ấy cả hai tay ta đều hoạt động, nếu không ta nghi ngờ rằng cả ta cũng không thể kiểm soát nổi.” Chàng ném phịch nàng xuống mặt gỗ bóng loáng. “Dù vậy, điều ta muốn biết là tại sao cô vợ bình tĩnh của ta lại không có lý trí thông thường để giữ ít nhất là vài người hầu đi cùng mình, dù có hỏa hoạn hay không.”
“Em đã,” nàng nói. “Nhưng Joseph và Mary ở tận trên tháp Nam, quá xa để nghe thấy bất kỳ điều gì. Em đáng nhẽ đã không tự mình gây chú ý cho Vawtry đâu, nếu mà hắn không đi xuống cầu thang chính. Nhưng em đã xuống tầng một để ngóng chờ chàng. Ai đó phải ở đó khi chàng về, để khiến Dominick cảm thấy được chào đón. Em muốn là người đó. Em muốn chứng tỏ rằng em mong đợi việc cậu bé đến.” Giọng nàng run run. “Em muốn làm nó an lòng và – ôm nó một c-cái.”
Chàng nâng cằm nàng lên và nhìn vào đôi mắt mờ sương của nàng. “Ta đã ôm thằng bé, vợ yêu ạ,” chàng nói nhẹ nhàng. “Ta đã cho nó ngồi trước ta trên ngựa, và ta đã ôm nó thật gần, bởi vì nó là một đứa trẻ, cần sự an ủi. Ta đã bảo nó rằng ta sẽ chăm sóc cho nó…bởi vì nó là con trai ta. Và ta đã bảo nó rằng nàng cũng muốn nó nữa. Ta đã kể hết cho nó về nàng – rằng nàng có thể tốt bụng và thấu hiểu đến sững sờ, nhưng nàng cũng sẽ không khoan dung cho bất kỳ hành vi vô lý nào.” Chàng mỉm cười. “Và khi chúng ta về nhà, điều đầu tiên Dominick thấy là bằng chứng sinh động, rành rành của điều cuối cùng. Nàng đã chứng minh rằng Papa nói sự thật, và Papa biết tất cả mọi thứ về tất cả mọi người.”
“Vậy thì em sẽ ôm Papa.” Nàng vòng tay quanh eo chàng và tựa đầu lên ngực chàng. “Em yêu chàng, Sebastian Leslie Guy de Ath Ballister. Em yêu chàng, Hầu tước Dain và Quỷ xa tăng, bá tước Blackmoor, tử tước Launcells, nam tước Ballister -”
“Thế là quá nhiều tên,” chàng nói. “Chúng ta đã cưới được hơn một tháng rồi. Vì có vẻ như nàng có ý định ở lại, ta cũng có thể cho phép nàng gọi ta bằng tên thánh. Được hơn hẳn, dù ở bất kỳ mức nào, so với ‘tên cục súc.”
“Em yêu chàng, Sebastian.” Nàng nói.
“Ta cũng khá là thích nàng,” chàng nói.
“Cực kỳ thích,” nàng sửa lại.
Chiếc áo ngủ của nàng đang trượt xuống khỏi vai. Chàng vội vàng kéo nó lên. “Cực kỳ cũng khá là đúng từ đấy.” Chàng liếc xuống nơi của quý của chàng đang khuấy động bên dưới chiếc. “Chúng ta nên lên gác thật nhanh và đi ngủ luôn. Trước khi cảm giác thích thú của ta phồng lên một mức độ quá đáng.”
“Đi ngủ thẳng mới là quá đáng,” nàng nói. Nàng trượt tay lên và đi vào chỗ mở ra của áo ngủ của chàng, vuốt ve trên ngực chàng. Những cơ bắp ở đó siết lại và rung lên, và những mạch đập rộn ràng lao xuống phía dưới.
“Nàng đã kiệt sức từ sự thử thách vừa rồi,” chàng nói, nuốt xuống một tiếng rên. “Bên cạnh đó, ta chắc chắn rằng nàng hẳn phải bầm tím ở hàng trăm chỗ. Nàng không muốn một tên cục súc nặng mười lăm xton (96kg) phập phồng phía trên nàng đâu.”
Nàng vạch ngón tay qua núm vú chàng.
Chàng nghẹn thở.
“Chàng có thể phập phồng bên dưới em,” nàng nói êm ái.
Chàng tự bảo mình hãy lờ đi những gì nàng vừa nói, nhưng hình ảnh ấy dâng lên trong tâm trí chàng, và cây gậy của chàng cũng nhô lên hăm hở cùng nó.
Đã một tháng kể từ khi nàng bảo chàng rằng nàng yêu chàng. Đã một tháng kể từ khi nàng thực sự mời mọc chàng, thay vì đơn thuần hợp tác. Dù sự hợp tác có nhiệt tình đến mấy, chàng cũng nhớ những lời đề nghị trắng trợn của nàng nhiều gần bằng chàng nhớ ba từ quý giá kia.
Bên cạnh đó, chàng chỉ là một con thú.
Mà chàng đã kích động như một con voi đực phát dục rồi.
Chàng nhấc nàng ra khỏi bàn. Chàng có ý định đặt nàng xuống, bởi vì mang nàng đi sẽ thân mật quá mức nguy hiểm. Nhưng nàng không để bị đặt xuống. Nàng níu lấy cánh tay chàng và quấn chân quanh eo chàng.
Chàng cố không nhìn xuống, nhưng chàng không thể dừng được.
Chàng nhìn thấy cặp đùi trắng mềm mại quấn quanh chàng, thoáng thấy những lọn xoăn sẫm màu, mượt mà ngay dưới dải dây lưng đã không còn giữ được bộ váy ở đúng vị trí một cách lịch thiệp nữa.
Nàng hơi nhích đi, và chiếc áo ngủ lại trượt khỏi vai nàng lần nữa. Nàng trượt một cách tay, rồi cánh tay kia ra khỏi những ống tay áo lỏng léo. Chiếc áo ngủ thanh nhã trở thành một miếng lụa vô dụng đu đưa ở eo nàng.
Mỉm cười, nang đưa tay lên quấn quanh cổ chàng. Nàng cọ bộ ngực trắng trẻo, rắn chắc của mình lên phần mở ra của chiếc áo ngủ của chàng, và nó tránh đường. Hai ngọn đồi nữ tính ấm áp ấn sát vào da chàng.
Chàng xoay người, quay lại bàn và ngồi sụp xuống đó.
“Jess, làm thế quái nào mà ta trèo lên gác trong tình trạng này được?” chàng hỏi khàn khàn. “Làm thế nào mà một thằng đàn ông có thể nhìn thẳng được khi nàng làm những chuyện như thế với hắn cơ chứ?”
Nàng liếm cái hõm ở họng chàng. “Em thích hương vị của chàng,” nàng thầm thì. Nàng kéo đôi môi hé mở của mình lên trên xương đòn của chàng. “Và cảm giác của làn da chàng trên miệng em. Và mùi hương của chàng…của xà phòng, nước hoa, và đàn ông. Em yêu đôi bàn tay to lớn, ấm áp của chàng…và cả cơ thể to lớn, ấm áp của chàng nữa….và cả cái khổng lồ, đang đập rộn ràng -”
Chàng kéo đầu nàng lên và ấn miệng mình vào miệng nàng. Nàng hé ra ngay lập tức, mời chàng vào.
Nàng là một phụ nữ tinh quái, nguy hiểm, nhưng hương vị của nàng thật tươi mới và trong lành. Nàng có vị như mưa, và chàng ngấu nghiến nàng. Chàng hít hà hương cúc hòa lẫn với hương thơm ngát mà chỉ là của riêng nàng. Chàng lần theo hình dáng thanh nhã của nàng bằng đôi bàn tay to lớn, sẫm màu của mình…đường thẳng duyên dáng ở cổ nàng, đường dốc mềm yếu ở vai nàng, đường cong lụa lạ ở ngực nàng với hai núm cứng nhắc, sậm màu của nó.
Chàng nằm duỗi dài ra trên bàn, và kéo nàng lên trên chàng, và lần theo những đường nét nữ tính ấy lần nữa bằn miệng và lưỡi chàng.
Chàng vuốt ve dọc xuống bờ lưng mềm mại, dẻo dai và khớp tay chàng vào đường nối uốn lượn từ vòng eo mảnh mai tới chỗ phồng ra dịu dàng của hông nàng.
“Em đang nằm gọn trong tay chàng,” nàng thở dốc bên tai chàng. “Em yêu chàng đến phát điên lên được. Em muốn chàng quá nhiều.”
Giọng nói êm dịu, khàn khàn với đam mê, rung lên trong đầu và ca vang trong huyết quản chàng, và xoay vần điệu nhạc điên cuồng của nó xuyên khắp trái tim chàng.
“Sono tutta tua, tesoro mio,” chàng trả lời. “Ta là của nàng tất cả, báu vật của ta.”
Chàng ôm lấy đôi mông ngọt ngào của nàng và nâng nàng lên trên vật đàn ông của chàng…và rên lên khi nàng hướng dẫn chàng vào trong nàng. “Oh, Jess.”
“Tất cả là của em.” Nàng hạ xuống, từ tốn, xuống mũi giáo của chàng.
“Chúa ơi.” Khoái cảm lan đi khắp người chàng, sắc nhọn và nóng đến trắng xóa. “Oh, chúa ơi. Ta sẽ chết mất.”
“Tất cả là của em,” nàng nói.
“Phải. Hãy giết ta đi, Jess. Làm lại lần nữa đi.”
Nàng nhỏm dậy và lại trượt xuống, với cùng sự chậm rãi tra tấn ấy. Một tia chớp nữa. Thiêu đốt. Mê say.
Và chàng nài nỉ thêm nữa. Nàng trao cho chàng nhiều hơn, lèo lái chàng, kiểm soát chàng. Chàng muốn như vậy, bởi vì tình yêu mới là thứ thống trị chàng, hạnh phúc mới là thứ xiềng xích chàng. Nàng là chiếc chìa khóa đam mê của cơ thể chàng, chủ nhân yêu dấu của trái tim chàng.
Khi cuối cùng cơn bão cũng tan đi, run rẩy khi dừng lại, nàng ngã xuống vòng tay chàng, chàng ôm nàng thật chặt bên trái tim đập rộn rã mà nàng thống trị…nơi bí mật mà chàng đã chôn giấu quá lâu nện thình thịch trong ngực chàng.
Nhưng chàng không muốn những bí mật ấy thêm chút nào nữa. Giờ thì chàng có thể nói những từ ấy. Thật dễ dàng biết bao, khi mà tất cả những gì từng bị đóng băng và chôn vùi sâu bên trong chàng lại tan ra và sục sôi, tươi mới như những dòng suối Dartmoor vào mùa xuân.
Với một tiếng cười run run, chàng nhấc đầu nàng lên và nhẹ nhàng hôn nàng.
“Ti amo,” chàng nói. Và nó mới thật đơn giản đến lố bịch làm sao khiên chàng phải nói lại lần nữa, lần này bằng tiếng Anh. “Ta yêu nàng, Tess.”
Nếu tình yêu không tràn ra trong cuộc sống của chàng, chồng nàng thông báo cho Jessica một lúc không lâu sau, chàng hẳn đã phạm phải một sai lầm mà chàng sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Mặt trời đang nhích dần lên sau chân trời khi họ quay trở lại phòng ngủ lớn, nhưng Dain chưa sẵn sàng để đi ngủ cho đến khi những sự kiện tối hôm ấy được làm rõ, giải thích và giải quyết ổn thỏa.
Chàng nằm ngửa, nhìn chằm chằm lên những con rồng vàng trên vòm giường. “Trong tình trạng chính mình thật hồ đồ,” chàng nói, “ta bị buộc phải thấy rõ một người đàn ông mới thật dễ dàng – đặc biệt là những kẻ có trí khôn hạn chế như Vawtry – có thể sa mình vào bùn lầy.”
Trong vài câu khinh mạn, chàng kể cho nàng nghe những nghi ngờ của chàng về vai trò của Beaumont trong tấn hài kịch Paris, và làm thế nào mà sự hằn học ấy còn tiếp diễn. Jessica không ngạc nhiên lắm. Nàng đã luôn xem Beaumont là một người đặc biệt khó chịu và tự hỏi tại sao vợ hắn không bỏ rơi hắn từ lâu rồi.
Tuy nhiên, nàng lại vừa ngạc nhiên vừa thích thú trước cách tiếp cận vấn đề của chồng nàng. Đến lúc Dain miêu tả xong phương pháp mới mẻ trong việc giải quyết với cả Vawtry và Beaumont bẩn bựa, Jessica đã cười đến không ngừng lại được.
“Oh, Sebastian,” nàng thở dốc. “Chàng quá xấu xa. Em sẽ cho đi bất kỳ thứ gì để nhìn thấy vẻ mặt của Beaumont khi hắn ta đọc được thư cảm ơn của Vawtry,” nàng lắp bắp. Rồi nàng lại quay về với những tiếng úi trời ơi.
“Chỉ nàng mới tán thưởng vẻ hài hước của tình huống này thôi,” chàng nói khi nàng đã im lặng.
“Và cả sự khéo léo của nó nữa chứ,” nàng nói. “Vawtry, Charity – thậm chí cả tên Beaumont hằn học đó – tất cả đều được giải quyết, sắp xếp ổn thỏa trong có vài phút. Và không cần chàng nhấc đến một ngón tay.”
“Ngoài trừ phải đếm hối phiếu,” Dain nói. “Nó làm ta tốn tiền đấy, nhớ chứ?”
“Vawtry sẽ biết ơn chàng cả đời,” nàng nói. “Anh ta sẽ lao đến tận cùng thế giới để làm những gì chàng bảo. Và Charity sẽ hài lòng, bởi vì cô ta đã được an bài một cách thoải mái với một người đàn ông tôn thờ cô ta. Đó là tất cả những gì cô ta muốn, chàng biết đấy. Một cuộc sống xa hoa biếng nhác. Đó là lý do cô ta sinh Dominick.”
“Ta biết. Cô ta đã nghĩ ta sẽ trả cô ta năm trăm đồng một năm.”
“Em đã hỏi làm sao mà cô ta lại đi tới cái kết luận lố lăng đó được,” Jessica nói. “Cô ta kể cho em rằng đó là khi tất cả những nhân vật tai to mặt lớn đều đến dự đám tang của cha chàng. Vài quý ông đã mang theo nhân tình của mình đi cùng và sắp xếp cho họ ở những quán trọ gần đó. Cùng với những tin đồn khác của Luân Đôn, Charity đã nghe thấy những câu chuyện – đã được thổi phồng, không nghi ngờ gì – về sự ổn định và trợ cấp hàng năm được trao cho những đứa con hoang bất hợp pháp của các quý tộc. Cô ta đã bảo em đó là lý do cô ta không áp dụng những biện pháp phòng tránh thông thường với chàng và Ainswood, và là lý do, để khi mà cô ta thấy mình mang thai, cô ta không có những biện pháp phá thai.”
“Nói cách khác, một ả điểm ngu ngốc khác đã đặt cái ý nghĩ ấy vào đầu cô ta.”
“Charity đã nghĩ tất cả những gì cô ta phải làm là có một đứa trẻ, và cô ta sẽ không bao giờ phải làm việc nữa. Năm trăm bảng là một khoản tiền không tưởng đối với cô ta.”
“Điều đó giải thích vì sao cô ta lại êm thấm quá dễ dàng với một nghìn năm trăm bảng của nàng.” Dain vẫn dán mắt vào lũ rồng. “Nàng biết điều đó, dù vậy nàng vẫn đe dọa sẽ đưa cô ta tấm biểu tượng của ta.”
“Nếu em phải tự mình giải quyết với cô ta, em không thể mạo hiểm để cô ta tạo ra một cách tượng xấu xí trước mặt Dominick,” Jessica giải thích. “Giống như chàng, thằng bé cũng cực kỳ nhạy cảm và giàu cảm xúc. Những thiệt hại cô ta có thể gây ra với chỉ vài từ trong ít phút có thể phải mất hàng năm trời mới sửa chữa được. Nhưng có chàng ở đó, hiểm họa đó giảm xuống đáng kể. Tuy nhiên, em vẫn thích cô ta ra đi lặng lẽ hơn. Đó là lý do em đưa cho Phelps một khoản tiền hối lộ.”
Dain xoay người và kéo nàng vào vòng tay chàng. “Nàng đã làm đúng, Jess ạ,” chàng nói. “Ta nghi ngờ chuyện mình có thể xoay xở với cả một đứa bé ốm yếu và bà mẹ gào thét của nó cùng một lúc. Tay ta đã đầy ứ – cả hai luôn – và trí óc ta lấp đầy chuyện của thằng bé.”
“Chàng đã ở đó vì nó,” nàng nói, vuốt ve khuôn ngực cứng rắn, ấm áp của chàng. “Papa to lớn, mạnh mẽ của nó đã ở đấy vì nó, và đó là tất cả những gì quan trọng lúc này. Nó đã ở nhà. Nó an toàn. Chúng ta sẽ chăm sóc cho nó.”
“Nhà.” Chàng nhìn xuống nàng. “Đó là vĩnh viễn.”
“Phu nhân Granville đã nuôi dưỡng hai đứa con hoang của chồng mình – theo như chính lời dì cô ấy – cùng với những đứa con hợp pháp của chính họ. Những đứa con ngoài giá thú của công tước xứ Devonshire đã lớn lên trong chính nhà ông ấy.”
“Và nữ hầu tước Dain có thể làm tất cả những gì cô ấy muốn và cóc thèm quan tâm những người khác nghĩ gì,” chồng nàng nói.
“Em không ngại bắt đầu gia đình của mình với một cậu bé tám tuổi,” nàng nói. “Người ta có thể giao tiếp với trẻ con ở tuổi đó. Chúng gần như là thành người rồi.”
Vào lúc ấy, như thể để minh họa, một tiếng rống rất không loài người xé rách buổi sáng sớm tĩnh lặng.
Dain tách ra khỏi nàng và bật dậy ở tư thế ngồi.
“Thằng bé đang gặp ác mộng, thế thôi,” Jessica nói, cố kéo chồng nàng nằm xuống. “Mary đã ở với thằng bé rồi.”
“Tiếng mèo gào đó phát ra từ phòng tranh.” Chàng trườn ra khỏi giường.
Trong lúc chàng mặc áo ngủ của mình vào, Jessica nghe thấy một tiếng rống chói tai khác nữa…đến từ phòng tranh, như Dain nói. Nàng cũng nghe thấy những tiếng khác nữa. Những giọng khác. Và tiếng nện. Và những bước thình thịch yếu ớt từ những bước chân vội vã.
Dain đã chân trần chạy ra ngoài trong khi Jessica vẫn còn đang cố gỡ mình ra khỏi đống ga gối. Nàng nhanh chóng mặc áo ngủ của mình, đi dép lê và chạy vội theo sau chàng.
Nàng thấy chàng đang đứng ngay ngoài cửa, cánh tay khoanh lại trên ngực, nét mặt chàng thật bí hiểm trong lúc chàng quan sát một cậu bé tám tuổi trần truồng chạy về hướng cầu thang phía nam, ba người hầu vội vã chạy theo sau.
Dominick chỉ cách lối vào có vài feet khi Joseph bất thình lình xuất hiện ở đó. Cậu bé ngay lập tức quay người và chạy lại hướng cậu bé đã đến, lách qua những người lớn đang cố tóm lấy cậu và cười ngặt nghẽo khi họ bị trượt.
“Có vẻ như con trai ta là một người dậy sớm,” Dain nói ôn tồn. “Ta tự hỏi Mary đã cho thằng bé ăn sáng gì không biết? Thuốc súng à?”
“Em đã bảo chàng rằng thằng bé nhanh kinh khủng mà,” Jessica nói.
“Nó đã chạy qua ta cách đây một giây,” Dain nói. “Nó đã nhìn thấy ta. Nhìn thẳng lên ta và cười – những tiếng rít đó là tiếng cười, nàng sẽ nhận thấy – và không hề ngừng sải bước. Nó đã lao nhanh về cửa phía bắc, dừng lại nửa giây ngắn ngủi để thò đầu ra ngoài – quay lại, và chạy về hướng khác. Ta kết luận rằng nó muốn sự chú ý của ta.”
Nàng gật đầu.
Dain sải bước vào phòng tranh. “Dominick,” chàng nói, mà không hề cao giọng.
Dominick phóng mình vào một hốc tường. Dain đi theo thằng bé, lôi nó ra khỏi đống rèm cửa nó đang cố trèo lên, và quăng thằng bé qua vai chàng.
Chàng mang Dominick quay lại phòng ngủ chính, rồi vào phòng thay đồ.
Jessica đi theo họ chỉ đến phòng ngủ. Nàng có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của chồng nàng và những tiếng la thất thanh của con trai chàng, nhưng không thể đoán ra từ gì.
Khi họ bước ra khỏi phòng thay đồ vài phút sau đó, Dominick đang mặc một trong những cái áo sơ mi của cha cậu bé. Nếp ly phía trước kéo dài quá eo cậu bé, trong khi cả hai ống tay áo thì lê xuống tận thảm.
“Đây là áo của Papa,” Dominick nói với nàng đầy tự hào. “Nó quá lớn. Nhưng cháu không thể hở mông -”
“Ở trần,” Dain sửa lại. “Con không nhắc đến phần sau của mình khi các quý cô hiện diện. Cũng như con không được chạy quanh với tay tung tẩy trên trời – dù cho thật vô cùng thích thú khi nghe những tiếng phụ nữ sửng sốt rú ầm lên. Bên cạnh đó, con sẽ không làm ầm ĩ vào lúc tờ mờ sáng khi phu nhân của ta và ta đang cố đi ngủ.”
Sự chú ý của Dominick ngay lập tức quay trở lại cái giường khổng lồ. Mắt cậu bé mở to. “Có phải đó là cái giường lớn nhất trên thế giới không, Papa?”
Cậu bé đẩy ống tay áo của mình lên và túm lấy hai nắm tay đầy vải đang căng phòng lên quanh đôi chân gầy nhẳng của cậu, chạy lon ton tới chỗ cái giường và nhìn nó chằm chằm.
“Đây là cái giường lớn nhất trong nhà,” Dain nói. “Vua Charles đệ nhị đã từng ngủ trên cái giường này. Khi có vua đến thăm, người ta phải cho ông ấy cái giường lớn nhất.”
“Cha đã cho một em bé vào trong cô ấy trong cái giường này à?” Dominick hỏi thăm, hướng thẳng ánh mắt vào bụng Jessica. “Mama nói cha đã cho con vào bụng mẹ trong cái giường lớn nhất thế giới. Bây giờ có một em bé ở trong đó à?” cậu bé gặng hỏi, chỉ tay.
“Phải.” Đức hầu tước nói. Quay đi khỏi người vợ sửng sốt của mình, chàng đi tới cái giường và bế bổng con trai lên. “Nhưng đó là một bí mật. Con phải cam đoan với cha rằng con sẽ không kể cho bất kỳ ai cho đến khi ta cho phép. Con sẽ hứa chứ?”
Dominick gật đầu. “Con hứa.”
“Ta biết sẽ rất khó khăn khi giữ một bí mật thú vị như vậy,” Dain nói. “Nhưng ta sẽ đền bù cho con. Để đáp lại cho sự giúp đỡ đặc biệt đó, ta sẽ để con là người làm mọi người bất ngờ với tin tức ấy. Thế là công bằng, phải không nào?”
Sau khi nhanh chóng suy ngẫm về vấn đề đó, Dominick lại nhướn đầu lên xuống.
Đến giờ đã rõ ràng là hai người đàn ông không có rắc rối gì trong việc giao tiếp. Cũng rõ ràng là Dominick, với cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, đều nằm gọn trong bàn tay to lớn của papa. Và người cha biết rõ điều đó.
Dain cười tự phụ với cô vợ đang bối rối của chàng, rồi mang con trai chàng ra ngoài.
Chàng quay trở lại một mình giây lát sau, vẫn đang mỉm cười.
“Chàng quá tự mãn về bản thân mình,” nàng nói khi chàng tiến đến gần nàng.
“Ta có thể đếm,” chàng nói. “Chúng ta đã cưới năm tuần và nàng vẫn chưa biện hộ về tình trạng khó chịu một lần nào.”
“Còn quá sớm để nói,” nàng nói.
“Không, không đâu.” Chàng bế bổng Jessica lên dễ dàng như với con trai và đưa nàng về giường. “Đủ dễ để tính toán mà. Một nữ hầu tước màu mỡ cùng với một hầu tước tráng kiện bằng một tên nhóc, đâu đó giữa lễ rước nến và lễ truyền tin.”
Chàng không đặt nàng xuống, mà ngồi xuống trên mép đệm, nâng niu nàng trong cánh tay mạnh mẽ của chàng.
“Thật quá nhiều khi hy vọng em có thể làm chàng ngạc nhiên,” nàng nói.
Chàng cười. “Nàng luôn làm ta ngạc nhiên, Jess, kể từ ngày ta gặp nàng. Bất kỳ lần nào ta quay lại, lại có thứ gì đó đập vào mặt ta. Nếu đó không phải là một cái đồng hồ khiêu dâm hay một biểu tượng hiếm có, thì lại là một khẩu súng – hay người mẹ bị hiểu nhầm đáng thương của ta – hay đứa con trai tinh nghịch của ta. Đã có những lần ta bị thuyết phục rằng mình không hề cưới một phụ nữ, mà là một cái máy khiêu gợi. Ít nhất thì điều đó còn có thể hiểu được.” Chàng cài một lọn tóc lạc lối ra sau tai nàng. “Chẳng hề đáng ngạc nhiên tí nào khi hai con người với lòng thèm khát nhục dục vô độ lại tạo ra một đứa bé. Điều đó hoàn toàn tự nhiên và hợp lý. Nó không làm tổn thương tính đa cảm mềm yếu của ta tí nào.”
“Đó là những gì chàng nói bây giờ.” Nàng mỉm cười với chàng. “Nhưng khi em bắt đầu phình ra và trở nên u ám, nóng nảy, các dây thần kinh của chàng sẽ trở nên hoàn toàn căng thẳng. Và khi việc sinh nở bắt đầu, và chàng nghe em gào thét, chửi rủa và ước gì chàng cút xuống -”
“Ta sẽ cười,” chàng nói. “Vì ta là một tên cục súc tán tận lương tâm.”
Nàng với tay lên vuốt ve cái cằm tự phụ của chàng. “Ah, vậy thì, ít nhất chàng là một tên cục súc đẹp trai. Và giàu có. Và mạnh mẽ. Và tráng kiện nữa.”
“Đã đến lúc nàng thấy được mình may mắn đến thế nào rồi đấy. Nàng đã cưới người đàn ông tráng kiện nhất thế giới.” Chàng cười toe toét, và trong đôi mắt chàng, đen tối như tội ác, nàng nhìn thấy ác quỷ bên trong chàng cười cợt. Nhưng chàng là ác quỷ của nàng, và nàng yêu chàng đến phát điên lên được.
“Ý chàng là kẻ kiêu ngạo nhất,” nàng nói.
Chàng cúi đầu xuống cho đến khi cái mũi vĩ đại của chàng Usignuolo lù lù cách mũi nàng có một inch. “Kẻ tráng kiện nhất,” chàng lặp lại quả quyết. “Nàng chậm chạp đến đáng khinh nếu đến giờ nàng còn chưa học được điều đó. May mắn cho nàng, ta là vị gia sư kiên nhẫn nhất. Ta sẽ chứng minh điều đó cho nàng.”
“Sự kiên nhẫn của chàng ư?” nàng hỏi.
“Và cả sự tráng kiện của ta nữa. Cả hai. Hết lần này đến lần khác.” Đôi mắt đen của chàng lấp lánh. “Ta sẽ dậy cho nàng một bài học mà nàng sẽ không bao giờ quên.”
Nàng lồng các ngón tay của mình vào tóc chàng và kéo miệng chàng đến miệng nàng. “Tình yêu xấu xa của em,” nàng thầm thì. “Em rất thích được thấy chàng cố gắng.”