“Chết tiệt và chết tiệt,” Dain lẩm bẩm khi chàng cẩn thận rời khỏi nàng. “Giờ thì ta sẽ không bao giờ đến Chudleigh kịp bữa tối được nữa.”
Chàng nằm ngửa ra và chăm chú tập trung vào những con rồng mạ vàng phía trên, để giữ mình không nhảy lên và đẩy vợ chàng vào một bài kiểm tra cơ thể. May mắn là, với dục vọng đã nguôi ngoai, vào giờ phút này, trí tuệ của chàng đã trở lại hoạt động bình thường. Và với sự quay trở lại của lý trí, chàng có thể lọc ra vài sự thật giản đơn.
Chàng đã không cưỡng ép nàng. Jessica đã mời chàng.
Chàng đã đâm vào nàng như một cái cọc gỗ và không thể thực hiện bất kỳ sự kiềm chế nào sau đó, nhưng nàng không hề gào thét hay sụt sịt. Ngược lại, nàng dường như đã đắm chìm trong nó.
Chàng nhìn nàng. Tóc nàng đã bị xòa qua mắt. Quay về phía nàng, chàng vuốt sợi tóc ra. “Ta cho rằng nàng đã sống sót,” chàng nói cộc cằn.
Nàng thốt ra một âm thanh kỳ cục – một tiếng ho hoặc nấc, chàng không rõ. Rồi nàng quăng mình vào chàng và, “Oh, Dain,” nàng thốt lên.
Điều kế tiếp mà chàng biết, mặt nàng đang ấn vào ngực chàng và nàng đang nức nở.
“Per carita.” Chàng bao bọc nàng và vuốt ve lưng nàng. “Vì chúa, Jess..đừng…Điều này rất…rắc rối.” Chàng vùi mặt mình vào tóc nàng. “Oh, tốt thôi. Hãy khóc đi nếu nàng phải thế.”
Nàng sẽ không than khóc mãi mãi, chàng tự bảo mình. Và thật đau khổ khi nghe và cảm thấy những giọt nước mặt lăn trên da chàng, chàng biết mọi chuyện có thể đã tệ hơn. Ít nhất nàng đã quay sang chàng, chứ không phải quay đi. Bên cạnh đó, nàng được quyền khóc, chàng cho là thế. Mấy ngày gần đây chàng đã khá là quá đáng.
Được thôi, hơn thế nhiều. Chàng đã là một con quái vật.
Nàng ở đây, một cô dâu mới trong ngôi nhà khổng lồ này với một đội quân người hầu vĩ đại, và chàng đã không hề giúp nàng. Chàng đã không cố làm cho mọi chuyện dễ dàng…cũng y như nàng đã nói về cha chàng.
Chàng đã hành động y như cha mình. Lạnh lùng và thù địch và từ chối mọi nỗ lực để làm hài lòng.
Vì Jessica đã cố gắng làm hài lòng, phải không nào? Nàng đã đọc cho chàng nghe và cố nói chuyện với chàng và nàng hẳn đã nghĩ bức chân dung của mẹ chàng sẽ là một bất ngờ đáng yêu cho chàng. Nàng đã muốn chàng ở lại, khi bất kỳ người phụ nữ nào khác cũng sẽ sướng mê để được thoát khỏi chàng. Nàng đã trao tặng bản thân mình cho chàng, khi bất kỳ người phụ nữ nào khác hẳn cũng sẽ ngất đi nhẹ nhõm để được thoát khỏi sự chú ý của chàng. Và nàng đã trao mình một cách sẵn lòng và đầy đam mê.
Chàng là kẻ phải khóc mới phải, với lòng biết ơn.
Cơn mưa nước mắt kết thúc cũng đột ngột y như khi nó bắt đầu. Jessica quay đi, lau mặt và ngồi dậy. “Xem này, người ta trở nên ủy mị đến thế nào,” nàng nói run rẩy. “Mũi em có đỏ không?”
“Có,” chàng nói, dù ánh sáng đang yếu dần và chàng hầu như không thể nhìn thẳng dẫu có sao đi nữa.
“Em nên rửa mặt,” nàng nói. Nàng trèo khỏi giường, nhặt chiếc áo ngủ của nàng lên và mặc vào.
“Nàng có thể dùng bồn tắm của ta. Ta sẽ chỉ đường cho nàng.” Chàng bắt đầu rời khỏi giường, nhưng nàng vẫy chàng lại.
“Em biết nó ở đâu,” nàng nói. “Bà Ingleby đã giải thích cho em cấu trúc trúc.” Nàng băng qua căn phòng không nhầm lẫn, mở đúng cánh cửa, và nhanh chóng đi qua.
Trong lúc nàng rời đi, Dain nhanh chóng kiểm tra ga trải giường và lau sạch mình với một mảnh áo sơ mi, rồi ném nó vào lửa.
Bất kỳ nguyên nhân nào gây ra cơn nức nở đó, thì cũng không phải là một phản ứng đối với việc cơ thể tổn thương trầm trọng, chàng tự an ủi mình. Chàng đã thấy một vết máu trên một trong những con rồng vàng của tấm ga trải giường và có một chút tội lỗi trong chàng, nhưng điều đó chẳng hề giống với cuộc tàn sát mà trí tưởng tượng quá mức của chàng đã vẽ ra trong ba ngày qua.
Chàng không thể tin là trí óc mình đã từng rối loạn đến thế. Đầu tiên là, bất kỳ thằng đần nào cũng hiểu được rằng nếu cơ thể phụ nữ có thể thích ứng với việc những đứa nhóc rơi ra, thì chắc chắn phải có thể thích ứng với dụng cụ sinh sản – trừ phi thằng đàn ông là một con voi, mà chàng thì không, gần như vậy. Thứ hai là, bất kỳ đứa ngu nào cũng có thể nhớ ra rằng người phụ nữ này chưa bao giờ, kể từ cái lần ở dưới cột đèn ở Paris, lùi lại trước sự tán tỉnh của chàng. Nàng thậm chí đã nói đủ trắng trợn – nhiều hơn một lần, mà không thèm chớp mắt – về quyền làm tình của chàng.
Nhân danh chúa chàng đã kiếm cái ý nghĩ rằng nàng mỏng manh hay tiểu thư ở đâu cơ chứ? Đây là người phụ nữ đã bắn chàng!
Chính là do sự căng thẳng, Dain quyết định. Cú sốc khi thấy mình đã cưới, kết hợp với dục vọng điên cuồng đối với cô dâu của mình, đã quá nhiều so với những gì trí óc chàng có thể đương đầu. Bức chân dung của mẹ chàng đã kết thúc chàng. Với nó, trí não chàng đã hoàn toàn tắt ngóm.
Lúc Jessica trở lại, Dain đã chỉnh lại mình và tất cả những thứ khác vào đúng trật tự. Andrews đã mang đống quần áo du lịch bị vứt bừa bãi đi, cái vali được cất lại, đèn đã được thắp, một người hầu đang trên đường tới Chudleigh, và bữa tối đang được chuẩn bị.
“Có vẻ như chàng đã rất bận rộn,” nàng nói, nhìn quanh khi nàng đến chỗ chàng. “Căn phòng thật gọn gàng.”
“Nàng đã đi một lúc khá lâu,” chàng nói.
“Em đã tắm,” nàng nói. “Em đã khích động, như chàng đã thấy.” Nàng xem xét nút thắt ở dây lưng của chàng, lông mày nàng nhíu lại. “Em nghĩ em đã quá cuồng loạn. Em ước gì mình đã không khóc, nhưng em không thể ngăn lại. Đó là một….trải nghiệm biến đổi sâu sắc. Em dám nói là chàng đã quen với điều đó, nhưng em thì không. Em đã bị tác động rất nhiều. Em đã không mong…chà, thẳng thắn thì, em đã chờ đợi điều tồi tệ nhất. Khi liên quan đến vấn đề đó, ý em là thế. Nhưng chàng dường như đã không thấy có gì khó khăn, và chàng dường như không bị hạn chế hay tức giận bởi sự thiếu kinh nghiệm của em, và, ngoại trừ một khoảnh khắc, điều đó không hề giống như lần đầu tiên tí nào. Ít nhất thì, không phải những gì em tưởng tượng về lần đầu tiên. Và với việc sự lo lắng của em được giải tỏa và những cảm giác phi thường…khoảng thời gian dài dằng dặc và ngắn ngủi ấy của nó làm cho, em không thể kìm nén những cảm xúc của mình.”
Chàng đã đọc được những dấu hiệu ấy không hề chính xác, rồi, lần này, cuối cùng cũng đã đúng. Thế giới lại quay về trật tự. Tất cả những gì chàng cần là bước đi thật cẩn thận, để giữ nó nguyên như thế.
“Tâm tính của ta cũng không hoàn toàn ổn,” chàn nói. “Ta không quen với việc có một phụ nữ ở quanh. Điều đó thật….làm rối trí.”
“Em biết, và em có thể cho qua điều đó,” nàng nói. “Dẫu sao đi nữa, Dain, chàng không thể mong chờ em trải qua toàn bộ cái trò này một lần nữa.”
Chàng nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu nàng và quan sát thế giới có trật tự ngăn nắp của chàng sụp xuống thành đống hỗn độn. Trong một giây, trái tim nhẹ nhõm trước đó của chàng trở thành cái bình tro bằng chì, đựng tro tàn của một hy vọng mới sinh mong manh. Chàng đáng nhẽ nên biết tốt hơn là không nên hy vọng. Chàng đáng nhẽ nên nhận ra rằng chàng sẽ khiến cho tất cả mọi thứ đều tồi tệ. Nhưng giờ thì chàng không hiểu, không hơn những gì chàng đã từng, sao chàng có thể biến mọi thứ trở nên tồi tệ quá mức thế này. Chàng không hiểu vì sao nàng đã được gửi đến đời chàng, để trao cho chàng hy vọng, và giết chết nó ngay giây phút đầu tiên chàng dám tin tưởng.
Mặt chàng rắn lại và cơ thể chàng nặng như đá, nhưng chàng không thể gom tràng cười nhẫn tâm hay một nhận xét dí dỏm khôn ngoan cần thiết để hoàn tất cái cảnh tượng quá mức quen thuộc này. Chàng đã nếm được hạnh phúc trong vòng tay của nàng, và cả hy vọng nữa, và chàng không thể để chúng đi mà không biết lý do.
“Jessica, ta biết ta đã..thật khó chịu,” chàng nói. “Tuy nhiên -”
“Khó chịu ư?” Nàng ngước lên, đôi mắt xám của nàng mở to. “Chàng rất là quá quắt. Em bắt đầu nghĩ rằng chàng không chịu được khi có cảm giác vui vẻ. Em biết chàng muốn em. Nhưng đưa chàng vào giường – chàng, tên đàng điếm vĩ đại nhất Christendom – trời ơi, còn tệ hơn cái lần em phải kéo lê Bertie tới chỗ nhổ răng nữa. Và nếu chàng nghĩ em có ý định làm điều đó suốt quãng đời còn lại của chúng ta, chàng tốt nhất là nên nghĩ lại đi. Lần tới đây, đức ngài ạ, chàng sẽ phải đi quyến rũ – hoặc là sẽ không có gì hết, em thề đấy.”
Nàng bước lùi lại và khoanh tay trước ngực. “Em quyết tâm đấy, Dain. Em ngán chết lên được việc cứ phải ném mình vào chàng rồi. Chàng đủ thích em cơ mà. Và nếu lần lên giường đầu tiên không chứng minh được rằng chúng ta ít nhất cũng phù hợp trong chuyện đó, thì chàng đúng là một trường hợp vô vọng rồi, và em sẽ phủi sạch tay khỏi chàng. Em sẽ không cho phép chàng biến em thành một kẻ nhu nhược đâu.”
Dain mở miệng ra, nhưng không có gì thoát ra cả. Chàng khép nó lại và đi tới bên cửa sổ. Chàng lún xuống chiếc ghế tràng kỷ và nhìn chằm chằm ra ngoài. “Còn tệ hơn…Bertie…tới chỗ nhổ răng.” Chàng thốt ra một tràng cười dữ dội. “Chỗ nhổ răng. Oh, Jess.”
Chàng nghe thấy tiếng bước chân đi dép của nàng đến gần.
“Dain, chàng ổn chứ?”
Chàng xoa trán. “Có. Không. Thật là một tên ngốc.” Chàng quay lại và nhìn vào ánh mắt cau có của nàng. “Cứng đầu,” chàng nói. “Đó là vấn đề, phải không? Ta cứng đầu.”
“Chàng quá bối rối,” nàng nói. “Em đáng nhẽ phải nhận ra chứ. Chúng ta đều quá căng thẳng. Và điều đó còn nhiều hơn với chàng vì chàng quá nhạy cảm và giàu cảm xúc.”
Nhạy cảm. Giàu cảm xúc. Chàng có bộ mặt của một con bò – và cả trí thông minh nữa, rõ ràng là như thế. Nhưng chàng không cãi lại nàng.
“Quá căng thẳng, đúng vậy.” chàng nói.
“Tại sao chàng không đi tắm đi?” nàng gợi ý. Nàng vuốt mềm tóc chàng từ trên trán. “Và trong khi chàng tận hưởng một trận vùng vẫy thỏa thuê thích thú, em sẽ gọi bữa tối.”
“Ta đã gọi rồi,” chàng nói. “Chúng sẽ lên sớm thôi. Ta nghĩ chúng ta có thể ăn tối ở đây. Điều đó sẽ tránh sự phiền phức của việc mặc đồ ăn tối.”
Nàng nghiên cứu mặt chàng, và từ từ miệng nàng giãn ra trong một nụ cười. “Có lẽ chàng không phải là một trường hợp quá vô vọng như em đã nghĩ. Thế còn Sherburne thì sao?”
“Ta đã gửi một người hầu tới Chuddleigh với thông báo rồi,” chàng nói. “Ta đã báo cho Sherburne rằng ta sẽ gặp cậu ta ở trận đấu vật. Thứ bảy.”
Nàng bước lùi lại, nụ cười của nàng nhạt dần. “Em biết rồi.”
“Không, nàng không biết đâu.” Chàng nhỏm lên. “Nàng sẽ đi với ta.”
Chàng quan sát vẻ bình tĩnh lạnh lùng của nàng rút đi khi nàng đón nhận câu cuối cùng và quyết định tin chàng. Cái miệng mềm mại của nàng lại cong lên và một làn sương mù màu bạc lung linh trong mắt nàng.
“Cảm ơn chàng, Dain.” Nàng nói. “Em sẽ thích nó lắm. Em chưa bao giờ được xem một trận đấu vật thực sự trước đây cả.”
“Ta dám nói nó sẽ là một trải nghiệm lãng mạn cực kỳ đấy.” chàng nói, nghiên cứu nàng từ trên xuống dưới một cách nghiêm trọng. “Ta không thể chờ được nhìn thấy mặt Sherburne khi ta đến với người vợ cao quý của mình bên người.”
“Đấy, chàng thấy chưa?” nàng nói, không thấy bị xúc phạm. “Em đã bảo chàng rằng có những lợi ích khác nữa khi có một cô vợ mà. Em có thể trở nên vô cùng có ích khi chàng muốn làm bạn bè mình choáng váng.”
“Có điều đó. Nhưng tiện nghi của riêng ta là những điều đầu tiên ta cân nhắc đến,” chàng thêm vào khi lách đi. “Ta muốn nàng ở quanh để phục vụ cho những ý thích bất chợt của ta và làm dịu đi những dây thần kinh nhạy cảm của ta và…” Chàng toe toét. “Và làm ấm giường ta nữa, tất nhiên rồi.”
“Thật lãng mạn làm sao.” Nàng ấn tay lên ngực. “Em tin rằng mình sẽ ngất mất.”
“Nàng tốt hơn là không.” Dain hướng tới cánh cửa mà nàng vừa đi vào. “Ta không thể quanh quẩn chờ để bế nàng lên được đâu. Dạ dày của ta sắp nổi giận rồi.”
Với thế giới ở đúng trật tự một cách an toàn, Dain có thể dành khoảng thời gian tắm rửa nhàn nhã để sửa chữa cuốn từ điển tinh thần của mình. Chàng xóa vợ chàng ra khỏi danh mục thông thường dán nhãn “Giống cái” và cho nàng một phần của riêng mình. Chàng lập một lưu ý rằng nàng không thấy chàng đáng kinh tởm, và đặt ra vài lời giải thích: (a) thị lực tệ hại và thính lực hỏng hóc, (b) có khuyết điểm trong một phần trí tuệ minh mẫn của nàng, (c) tính kỳ cục di truyền của dòng họ Trent, hay (d) một hành động của Chúa. Vì đấng toàn năng không hề cho chàng một hành động biểu hiện lòng nhân từ nào trong ít nhất là hai mươi lăm năm, Dain nghĩ đây chỉ là khoảng thời gian quỷ quái, nhưng chàng cũng cảm ơn đức chúa trời, và hứa sẽ tốt hết mức có thể.
Những mong đợi của chàng trong vấn đề này, như phần lớn những mong đợi của chàng, rất thấp. Chàng sẽ không bao giờ là một người chồng lý tưởng. Chàng gần như không biết tí gì về chuyện làm thế nào để là một người chồng nữa – ngoài những điều cơ bản về chuyện cung cấp thức ăn, quần áo, chỗ ở và sự bảo vệ khỏi những phiền nhiễu của cuộc sống. Và tạo ra lũ nhóc.
Ngay khi những đứa nhóc bước vào tâm trí chàng, Dain đóng sầm quyển từ điển của mình lại. Chàng đang trong tâm trạng tốt. Chàng không muốn phá hỏng nó bằng cách rước phiền nhiễu, và đem mình vào một cơn điên loạn khác với những thứ không thể tránh được. Bên cách đó, tỷ lệ ngang bằng là lũ trẻ sẽ chào đời trông như nàng thay vì giống chàng. Trong bất kỳ trường hợp nào, chàng sẽ không thể ngăn chặn chúng đến vì không có cách nào chàng có thể giữ tay mình khỏi nàng.
Chàng biết đâu là một điều tốt đẹp khi chàng có. Chàng biết rằng làm tình với vợ chàng sẽ là thứ gần nhất với trải nghiệm thiên đường mà chàng từng có. Chàng quá ích kỷ và tuyệt vọng từ bản chất để từ bỏ điều đó. Chừng nào nàng còn sẵn lòng, chàng sẽ không lo lắng đến hậu quả. Một điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra, tất nhiên rồi, không sớm thì muộn. Nhưng đó là cách đời chàng diễn ra. Vì chàng không thể ngăn chặn nó, dù nó là gì đi nữa, chàng cũng có thể chọn phương châm của mình từ Horace: Carpe diem, quam minimum credula postero. Tận hưởng ngày hôm nay, nhưng không tin tưởng vào ngày mai.
Cho nên, với những vấn đề đã được tìm ra và giải quyết ổn thỏa cho tới lúc này, Dain ra ăn bữa tối cùng vợ chàng. Suốt bữa ăn, chàng còn sửa lại từ điển của mình thêm nữa. Đối với danh sách những tài năng kỳ quặc của nàng chàng cũng đã thêm vào kiến thức về nghệ thuật đấm bốc. Ở bữa tối chàng khám phá ra rằng nàng cũng sở hữu hiểu biết về đấu vật nữa, lượm lặt được từ những tạp chí thể thao và các cuộc trò chuyện của cánh đàn ông. Nàng đã chăm sóc không chỉ cậu em trai của nàng, nàng giải thích, mà cả mười cậu em họ nữa – vì nàng là người duy nhất có thể “kiểm soát lũ người nguyên thủy vô phép đó”. Dù vậy không ai trong số lũ vô ơn bạc nghĩa đó đưa nàng đến một trận đấu chuyên nghiệp cả.
“Kể cả trận Polkinhorne đấu với Carr cũng không,” nàng bảo Dain một cách căm phẫn.
Trận đấu nổi tiếng đó đã diễn ra ở Davenport, cách đây hai năm.
“Đã có đến mười bảy nghìn người xem,” nàng nói. “Chàng có thể vui lòng giải thích cho em làm sao mà một phụ nữ có thể thu hút sự chú ý trong một đám đông như thế cơ chứ?”
“Nàng gắn liền với việc thu hút sự chú ý rồi, thậm chí giữa bảy mươi nghìn người đi nữa,” chàng nói. “Nàng là cô gái xinh xắn nhất ta từng gặp, như ta nhớ lại rõ ràng là đã nói với nàng ở Paris.”
Nàng ngồi thẳng lên, sửng sốt, đôi má mềm mại ửng hồng. “Trời ơi, Dain, đó là một lời tâng bốc – và chúng ta thậm chí còn không đang làm tình nữa.”
“Ta là một anh chàng gây sốc mà,” chàng nói. “Người ta không bao giờ biết được những điều đáng kinh ngạc mà ta sẽ nói. Hay vào lúc nào.” Chàng nhấp rượu vang. “Vấn đề là, nàng sẽ thu hút sự chú ý. Trong hoàn cảnh bình thường, nàng sẽ có hàng tá tên thô lỗ say xỉn quấy rầy nàng và làm người tháp tùng của nàng xao lãng. Nhưng vì ta sẽ là người tháp tùng của nàng, sẽ không có sự quấy rầy hay xao lãng nào. Tất cả lũ thô lỗ đó, dù có say xỉn đến mấy, cũng sẽ giữ mắt mình dán chặt vào trận đấu và tay dính sát vào người.” Chàng đặt cốc rượu vang xuống và cầm dĩa lên.
“Những cô gái điếm tốt hơn là cũng như vậy,” nàng nói, quay về chú ý đến thức ăn. “Em không to lớn và đáng sợ như chàng, nhưng em cũng có những phương pháp của mình. Em cũng sẽ không dung thứ bất kỳ sự quấy rầy nào hết.”
Dain dán mắt mình trên khay và tập trung vào việc nuốt xuống đống đồ ăn mà chàng vừa mới gần như nôn ra.
Nàng có ý muốn chiếm hữu…chàng.
Cái sinh vật xinh đẹp, điên rồ này – hay cái sinh vật dở mù dở điếc này, hay bất kể nàng là cái gì – lạnh lùng thông báo như thể người ta nói, “bỏ lọ muối qua đây,” mà không nhận thức chút xíu nào rằng trái đất vừa lật nhào trên trục quay của nó.
“Những sự kiện thể thao lớn như vậy có xu hướng thu hút vô số gái làng chơi,” chàng nói. “Ta sợ rằng nàng sẽ bận túi bụi đấy…” Miệng chàng xoắn lại. “Để đánh nhau với họ.”
“Em cho rằng hỏi xin chàng không khuyến khích họ là quá nhiều,” nàng nói.
“Em thân yêu, ta sẽ không mơ đến việc khuyến khích họ,” chàng nói. “Thậm cả ta cũng biết là thật rất tệ khi – khi quyến rũ những phụ nữ khác trong khi vợ mình đang ở quanh. Không kể đến nàng chắc hẳn sẽ bắn ta.” Chàng lắc đầu buồn bã. “Ta chỉ ước rằng sự tự kiềm chế của ta là đủ. Nhưng điều bực mình là, họ không có vẻ muốn bất kỳ sự khuyến khích nào. Bất kỳ nơi nào ta đi -”
“Điều đó không làm chàng bực mình,” nàng nói với một cái liếc xéo. “Chàng nhận thức quá rõ về ảnh hưởng của mình đối với phụ nữ, và em chắc chắn rằng chàng hài lòng vô tận khi quan sát họ thở dài và chảy nước miếng trước thể chất lộng lẫy của chàng. Em không muốn làm hỏng thú vui của chàng, Dain. Nhưng em đề nghị chàng hãy cân nhắc đến lòng kiêu hãnh của em, và kiềm chế không làm em xấu hổ ở chốn đông người.”
Phụ nữ….thở dài và chảy nước miếng…trước thể chất lộng lẫy của chàng.
Có lẽ việc làm tình một cách thô bạo đã phá hủy một phần bộ não nàng.
“Ta biết nàng đang nghĩ về cái gì.” Chàng nói. “Không phải ta đã trả cả một món tiền lớn vì nàng sao? Vì cái quái gì mà ta lại nên lãng phí tiền bạc và năng lượng vào việc quyến rũ những phụ nữ khác, khi ta vừa mua một người để sử dụng mãi mãi chứ?”
“Cách đây vài giờ, chàng vừa chuẩn bị để rời bỏ em,” nàng chỉ ra. “Sau chỉ ba ngày hôn nhân – và trước khi chàng qua đêm tân hôn. Chàng không có vẻ gì là coi trọng tiền bạc và năng lượng nhiều hơn coi trọng lòng kiêu hãnh của em.”
“Lúc đó ta không suy nghĩ sáng suốt,” chàng nói. “Ta đang phụ thuộc vào lòng thương của những dây thần kinh mềm yếu của ta. Hơn nữa, ta không quen với việc coi trọng cảm xúc của bất kỳ ai. Nhưng giờ tâm trí đã thông suốt, ta hiểu luận điểm của nàng, và nó có vẻ sáng suốt. Nàng là nữ hầu tước Dain, sau cùng, và không một ai được phép cười cợt hay thương hại nàng hết. Ta biểu hiện như một con lừa là một chuyện. Khi hành vi của ta ảnh hưởng xấu đến nàng, tuy nhiên, lại là một chuyện khác.” Chàng đặt nĩa xuống và cong người về phía nàng. “Ta hiểu đúng chứ, phu nhân?”
Cái miệng mềm mại của nàng cong lên. “Hoàn hảo,” nàng nói. “Chàng có một trí óc cừ khôi làm sao, Dain, khi nó thông suốt. Chàng đi thẳng tới trọng tâm vấn đề.”
Nụ cười tán đồng ấy bắn thẳng vào tim chàng và cuộn lại một cách ấm áp ở đó.
“Chúa ơi, điều đó nghe như một lời tâng bốc vậy.” Chàng đặt tay lên trái tim đang tan chảy của mình. “Và đối với trí tuệ của ta, không kém. Trí tuệ đàn ông, nguyên thủy của ta. Ta tin rằng ta sẽ ngất mất.” Ánh mắt chàng trượt tới cổ áo của nàng. “Có lẽ ta nên nằm xuống. Có lẽ….” Chàng nhấc mắt lên gặp mặt nàng. “Nàng đã xong chưa, Jess?”
Nàng thốt ra một tiếng thở dài nhỏ. “Em dám nói là mình đã xong vào cái ngày em gặp chàng.”
Chàng nhỏm dậy và di chuyển tới ghế của nàng. “Bất kỳ ai cũng có thể bảo nàng thế. Ta không thể tưởng tượng được nàng đã nghĩ gì, khi cứ bám lấy ta như nàng đã làm.” Chàng nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay dọc bờ má mềm mại của nàng.
“Em đã không nghĩ ngợi sáng suốt,” nàng nói.
Chàng nắm lấy tay nàng và nâng nàng dậy khỏi ghế. “Ta bắt đầu nghi ngờ nàng có bất kỳ khả năng suy nghĩ nào đấy,” chàng nói. Chàng cũng không, vào lúc này. Chàng đang nhận thức quá đỗi sâu sắc về làn da của nàng, màu trắng sứ không chút tì vết, và về đôi bàn tay nhỏ nhắn thanh nhã trong tay chàng.
Chàng cũng ý thức một cách đau đớn về cơ thể đồ sộ vụng về, và lề thói thô bạo, và sự tăm tối của chàng, cả trong lẫn ngoài. Chàng vẫn có rắc rối trong việc tin rằng chỉ vài giờ trước đây, chàng đang đâm vào nàng, dập tắt dục vọng súc vật của mình trên cơ thể trong trắng của nàng. Chàng khó có thể tin rằng dục vọng của chàng lại đang khuấy động, quá dữ dội, quá sớm. Nhưng chàng là một con thú. Nàng chỉ phải mỉm cười với chàng và cái nhu cầu ghê gớm, cục súc ấy đã phình lên trong chàng, che mờ trí khôn và phá hủy vỏ ngoài mỏng manh đáng thương của một tên đàn ông lịch sự.
Chàng bảo mình hãy dịu xuống, để trò chuyện, để tán tỉnh. Nàng muốn được quyến rũ, và ít nhất đó là những gì chàng có thể làm. Chàng sẽ phải có thể. Chàng phải có từng đấy sự kiểm soát. Nhưng điều tốt nhất chàng có thể làm là dẫn nàng tới giường, thay vì lôi nàng đi và ném nàng xuống bàn và đè lên trên nàng.
Chàng kéo tấm ga trải giường về và đặt nàng ngồi trên tấm đệm. Rồi chàng nhìn nàng một cách vô vọng trong lúc chàng tìm kiếm một từ đúng đắn trong vũng bùn lầy lội của trí óc chàng.
“Em đã không thể tránh đi được,” nàng nói, đôi mắt xám của nàng tìm kiếm chàng. “Em biết em nên, nhưng em đã không thể. Em đã nghĩ chàng hiểu điều đó, nhưng có vẻ như chàng không hề hiểu. Chàng cũng đã hiểu nhầm, phải không? Chàng đang nghĩ cái quái gì thế, Dain?”
Chàng không còn theo kịp cuộc nói chuyện nữa. Chàng tự hỏi nàng đọc được điều gì trên mặt chàng. “Ta đã hiểu nhầm điều gì cơ?” chàng hỏi, tạo ra một nụ cười bao dung.
“Tất tần tật, có vẻ như vậy.” Hàng lông my đen nhánh của nàng cụp xuống. “Và do vậy không có gì bất ngờ là em phán đoán nhầm.”
“Có phải đó là lý do nàng không hề tránh đi không? Bởi vì nàng phán đoán nhầm ta.”
Nàng lắc đầu. “Không phải, và cũng không phải vì em quẫn trí đâu. Chàng sẽ không được nghĩ em bị điên, Dain, vì em không hề. Em biết trông giống thế, nhưng có một lời giải thích hoàn toàn hợp lý. Trí khôn, như chàng trong tất cả cánh đàn ông đều phải biết, không so sánh được với sự điên cuồng của bản năng động vật. Em đã thèm khát chàng từ giây phút em gặp chàng.”
Đầu gối chàng lảo đảo. Chàng cúi xuống trước mặt nàng và nắm chặt lấy thành đệm. Chàng hắng giọng. “Thèm khát.” Chàng xoay xở để giữ cho âm đó thật thấp và không run rẩy. Chàng quyết định không thử thêm bất kỳ âm tiết nào khác của bất kỳ cái gì nữa.
Nàng lại đang tìm kiếm mắt chàng. “Chàng đã không hề biết, phải không?”
Giả vờ hoàn toàn nằm ngoài khả năng của chàng. Chàng lắc đầu.
Nàng nâng tay lên ôm lấy mặt chàng. “Chàng hẳn là mù rồi. Cả điếc nữa. Hoặc bối rối khủng khiếp. Tất cả mọi người ở Paris đều biết. Người đàn ông tội nghiệp. Em không muốn bắt đầu tưởng tượng điều gì đã đi qua tâm trí chàng nữa.”
Chàng xoay xở để cười. “Ta đã nghĩ ta mới là thứ họ biết đến. Rằng ta … đã đờ đẫn. Ta đã như thế. Ta nói thật với nàng đấy.”
“Nhưng, cưng à, chàng thèm khát tất cả những phụ nữ mà chàng gặp,” nàng nói vô cùng kiên nhẫn. “Tại sao Paris lại quay cuồng vì điều đó chứ? Đó là vì biểu hiện của em, chàng không hiểu sao? Họ thấy em quá mê đắm để có thể tránh đi, như một quý cô lý trí, minh mẫn nên làm. Đó là điều đã khiến mọi người thích thú với chúng!”
Cưng. Căn phòng đang quay cuồng một cách vui vẻ quanh chàng.
“Em đã muốn thật lý trí,” nàng tiếp tục. “Em đã không muốn làm phiền chàng. Em biết điều đó sẽ dẫn đến rắc rối. Nhưng em không thể ngừng được. Chàng quá … nam tính. Chàng cực kỳ đàn ông. Chàng to lớn và mạnh mẽ và chàng có thể nhấc em lên bằng một tay. Em không thể miêu tả cảm giác đó kỳ diệu đến mức nào.”
Nam tính chàng có thể hiểu. Chàng là như thế. Chàng cũng hiểu được không có lời giải thích nào cho vấn đề khẩu vị. Trước khi nàng đến, chàng luôn bị những phụ nữ đẫy đà thu hút. Được rồi, rất tốt. Khẩu vị của nàng hướng về những anh chàng to lớn, mạnh mẽ. Chàng chắc chắn là như thế.
“Em đã nghe mọi thứ về chàng,” nàng nói. “Em tưởng mình đã được chuẩn bị. Nhưng không một ai từng miêu tả chàng một cách đúng đắn cả. Em đang chờ đợi một con khỉ đột.” Nàng rê ngón tay trỏ dọc xuống mũi chàng. “Chàng không được mong chờ sẽ có khuôn mặt của một hoàng tử Ý. Chàng không được mong chờ sẽ có cơ thể của một vị thần La Mã. Em đã không được chuẩn bị cho điều đó. Em không có lớp bảo vệ nào sẵn sàng cả.” Với một tiếng thở dài nhỏ, nàng đưa hai tay mình lên tới vai chàng. “Em vẫn không có. Về cơ thể, em không thể kháng cự lại chàng tí nào hết.”
Chàng cố tìm kiếm một chỗ trong từ điển của chàng dưới danh mục “Dain” có Hoàng tử Ý và Vị Thần La Mã, nhưng những cụm từ đó chẳng khớp vào đâu cả, và mới nghĩ đến chúng thôi cũng khiến chàng muốn cười rú lên. Hoặc than khóc. Chàng không thể quyết định làm gì. Chàng quyết định là mình đang bắt đầu điên rồi. Chàng không hề ngạc nhiên. Nàng có sở trường là làm chàng như thế.
Chàng đứng dậy. “Không cần lo lắng, Jess. Dục vọng không phải là vấn đề. Dục vọng ta có thể xoay xở rất tốt, cảm ơn nàng.”
“Em biết.” Nàng nhìn chàng từ trên xuống dưới. “Chàng -”
“Thực ra thì, ta đã chuẩn bị để xoay xở với nó ngay lúc này đây.” Chàng bắt đầu chồng đống gối vào đầu giường.
“Điều đó là thứ ….dễ thông cảm nhất ở chàng,” nàng nói, ánh mắt nàng lướt từ đống gối tới chàng.
Chàng vỗ vỗ chồng gối. “Ta muốn nàng nằm đây.”
“Trần truồng?”
Chàng gật đầu.
Không chút do dự, nàng đứng dậy và tháo đai lưng ở chiếc váy. Chàng quan sát chiếc áo ngủ mở ra. Nàng nhún vai hờ hững.
Sắc đẹp chết người, chàng nghĩ khi, bị mê hoặc, quan sát thứ lụa đen nặng nề trượt xuống đôi vai mảnh khảnh của nàng, qua làn da sứ và những đường cong nữ tính đẹp đến đau đớn, và rơi xuống với một tiếng sột xoạt gợi cảm ở chân nàng.
Chàng quan sát chuyển động thanh nhã của cơ thể nhẹ nhàng của nàng khi nàng trèo lên giường và nằm xuống dựa vào đống gối, không hề xấu hổ, không hề gượng gạo, không hề e ngại.
“Em gần như ước rằng lúc nào mình cũng có thể trần truồng,” nàng nói êm dịu. “Em yêu cái cách chàng nhìn em.”
“Ý nàng là hổn hà hổn hển và chảy nước miếng ư?” Chàng tháo đai lưng của chính mình.
“Ý em là nét mặt ngái ngủ, sưng sỉa mà chàng có.” Nàng đặt tay lên bụng. “Nó khiến bên trong em nóng bừng và rối bời.”
Chàng vứt cái áo ngủ của chàng đi.
Nàng hít vào đột ngột.
Vật nhọn sưng phồng của chàng bật ra, y như thể nàng vẫy gọi nó vậy. Dain nhìn xuống và cười lớn. “Nàng muốn nam tính. Nàng có nam tính.”
“Và to lớn và mạnh mẽ.” Giọng nàng khô khốc. Ánh mắt màu xám dịu dàng của nàng di chuyển lên xuống cơ thể chàng. “Và tuyệt đẹp. Làm thế quái nào mà em có thể kháng cự lại chàng đây? Làm sao chàng nghĩ là em có thể chứ?”
“Ta đã không nhận ra rằng nàng lại nông cạn đến thế.” Chàng trèo lên giường và cưỡi lên chân nàng.
“Em cho rằng cũng chỉ thế thôi,” nàng nói. “Nếu không thì….” Nàng trượt tay lên trên đùi chàng. “Oh, Dain, nếu mà chàng đoán được những gì đã diễn ra trong đầu em khi em gặp chàng….”
Dịu dàng nhưng kiên quyết chàng bỏ tay nàng ra và đặt nó lên đệm. “Hãy nói cho ta nghe.”
“Trong đầu, em đã cởi hết quần áo của chàng. Em không thể dừng lại. Đó là những khoảnh khắc khủng khiếp. Em cứ sợ rằng lý trí của em sẽ gục ngã, và em đã thực sự làm điều đó. Ở đó, trong cái cửa hàng ấy. Trước mặt Champtois. Trước mặt Bertie.”
“Nàng đã cởi hết quần áo của ta,” chàng nói. “Trong đầu nàng.”
“Phải. Xé chúng đi, thực ra là vậy. Như em đã làm một lúc trước đây.”
Chàng cúi xuống trên người nàng. “Nàng có muốn biết điều gì diễn ra trong đầu ta không?”
“Một thứ gì đó cũng hư hỏng ngang bằng, em hy vọng.” Nàng vuốt ve ngực chàng. Chàng lại một lần nữa bỏ tay nàng ra.
“Ta đã muốn…được…liếm nàng,” chàng nói chậm rãi. “Từ đỉnh đầu…tới ngón chân nàng.”
Nàng nhắm mắt lại. “Hư hỏng, phải.”
“Ta đã muốn liếm nàng và hôn nàng và chạm vào nàng…tất cả mọi nơi.” Chàng hôn trán nàng. “Tất cả màu trắng. Tất cả màu hồng. Tất cả những nơi khác nữa.”
Chàng rê lưỡi mình qua một bên lông mày mượt mà. “Đó là điều mà giờ ta sẽ làm. Và nàng phải nằm đó. Và nhận lấy.”
“Vâng.” Một tiếng sít ưng thuận và một cơn run rẩy – khoái lạc, rõ ràng là như thế, vì cái miệng mềm mại, căng mọng của nàng cong lên.
Chàng lướt nhẹ môi mình lên trên cái nụ cười xinh xắn, mãn nguyện đó, và không nói gì hơn, mà trao bản thân chàng cho việc hiện thực hóa giấc mơ thần tiên của mình.
Thực tế, chàng phát hiện ra, còn ngọt ngào hơn, mùi vị và hương thơm của nàng còn say đắm hơn nhiều, so với giấc mơ.
Chàng hôn mũi nàng và thưởng thức lớp sa tanh ở má nàng. Chàng hít hà và nếm nàng và khám phá nàng tất cả cùng một lúc, hết lần này đến lần khác: hình trái xoan hoàn hảo của mặt nàng, độ dốc của xương gò má nàng, làn da thật hoàn hảo và mịn màng mà chàng đã muốn than khóc ngay lần đầu tiên được ôm nàng.
Hoàn hảo, lúc ấy chàng đã nghĩ thế, và điều đó gần như làm tan vỡ trái tim chàng, bởi vì chàng không thể có được nàng.
Nhưng chàng có thể, ít nhất là vào lúc này. Chàng có thể chạm môi mình vào sự hoàn hảo ấy…khuôn mặt say đắm ấy…vành tai xinh xắn trêu ngươi ấy…cái đường cao mượt mà ở cổ nàng.
Chàng nhớ mình đã đứng trong bóng tối và đói khát làn da trắng mượt lộ ra trong ánh đèn đến thế nào. Chàng lướt đôi môi hé mở qua bờ vai trắng như tuyết mà chàng đã nhìn chăm chú ở chỗ ẩn nấp của mình, và dọc xuống cánh tay phải tới các đầu ngón tay và lại quay lên. Chàng tạo ra cùng con đường mòn chiếm hữu dài lê thê từ trên xuống dưới ấy bên tay trái nàng. Các ngón tay nàng cong vào và hơi thở của nàng trở thành những tiếng thở dài nhỏ ngọt ngào thì thầm trong huyết quản của chàng và khiến tim chàng nện như một cây violoncen.
Chàng tiêu phí những nụ hôn trên bộ ngực rắn chắc, căng tròn, đang phập phồng với hơi thở nhanh dần của nàng. Chàng rê lưỡi qua đôi núm cứng nhắc, ửng hồng của nàng và thưởng thức những tiếng rên rỉ nhỏ ngắn ngủi, rồi bắt mình tiếp tục, bởi vì còn nữa, và chàng sẽ không coi thường bất kỳ thứ gì cả. Chàng sẽ trải nghiệm toàn bộ chúng, bởi vì ngày mai thế giới có thể sẽ sụp đổ, theo những gì mà chàng biết, và địa ngục sẽ mở ra nuốt chửng lấy chàng.
Chàng tiếp tục xuống dưới, rải những nụ hôn trên phần eo mượt mà của nàng và đường cong khêu gợi của hông nàng…dọc rìa ngoài đôi chân mảnh mai, rắn chắc của nàng, tới cái mắt cá chân mảnh khảnh và lên đầu ngón chân nàng, như chàng đã hứa. Rồi từ từ chàng đi lên bên đùi trong mượt như sa tanh của nàng.
Giờ nàng đang run rẩy, háng chàng nặng và nóng bóng và còn hơn cả sẵn sàng.
Nhưng chàng vẫn chưa xong, và chỉ hiện tại mới có thể tin tưởng được. Giây phút này có thể là tất cả những gì chàng có. Và do đó chàng lại hôn và thưởng thức thêm lần nữa, tất cả cho tới ngón chân nàng và quay lại.
Rồi chàng rê lưỡi mình qua làn da mượt mà ngay trên đám lông xoăn sẫm màu giữa hai chân nàng.
“Nàng thật đẹp, Jess,” chàng nói khản đặc. “Từng inch một.” Chàng trượt các ngón tay của mình vào đám lông loăn xoăn sẫm màu ướt đẫm.
Nàng rên rỉ.
Chàng đưa miệng tới cái nơi thầm kín ấm áp, ẩm ướt đó.
Nàng thốt ra một tiêng rên trầm, và các ngón tay nàng túm vào tóc chàng.
Tiếng rên rỉ nữ tính của khoái lạc vang lên trong huyết quản chàng. Mùi thơm và hương vị đậm đà của phụ nữ tràn ngập các giác quan của chàng. Nàng là tất cả những gì chàng muốn trên thế giới này, và nàng là của chàng, muốn chàng, trơn mượt và nóng bỏng cho chàng.
Chàng tôn thờ nàng bằng miệng vì đã muốn chàng. Chàng trao cho nàng khoái lạc vì niềm vui cuồng nhiệt khi được làm thế, cho đến khi tay nàng siết chặt trong tóc chàng và nàng kêu lên tên chàng, và chàng cảm thấy cơn rùng mình làm nàng run rẩy.
Rồi, cuối cùng, chàng đâm ngập mình vào chốn mềm mại nóng bỏng chào đón của nàng, và hòa vào nàng.
Và rồi đối với chàng cả thế giới cũng rung chuyển như vậy, và nếu nó có sụp đổ trong giây phút này, chàng cũng sẽ đi tới địa ngục một cách hạnh phúc, bởi vì nàng đã níu lấy chàng và hôn chàng như thể không có ngày mai và nàng sẽ ôm và muốn chàng mãi mãi.
Và khi thế giới bùng nổ, và chàng tràn ra trong nàng, như thể linh hồn chàng cũng trào ra vậy, và chàng sẽ từ bỏ cái linh hồn ấy một cách vui vẻ, nếu đó là cái giá cho khoảnh khắc hạnh phúc tinh khiết mà nàng trao cho chàng.
Ngày kế tiếp, Jessica đưa cho chàng biểu tượng.
Dain thấy nó ở chỗ của chàng khi chàng bước vào phòng ăn sáng. Nó đứng giữa tách cà phê và khay đồ ăn của chàng. Thậm chí trong thứ ánh sáng yếu ớt của buổi sáng u ám, những viên ngọc trai cũng tỏa sáng lung linh, topaz và ruby lấp lánh rực rỡ, kim cương bắn thẳng ra những sắc cầu vồng. Bên dưới vầng hào quang vàng le lói, đức mẹ đồng trinh mắt xám mỉm cười buồn bã với đứa trẻ sơ sinh cau có trong vòng tay.
Một miếng giấy nhỏ gấp lại bị nhét dưới đáy của chiếc khung ngọc. Tim chàng đập gấp gáp, Dain rút lấy và mở nó ra.
“Chúc mừng sinh nhật,” nó viết. Đó là tất cả.
Chàng nhìn từ tờ ghi chú tới vợ chàng, ngồi đối diện, mái tóc mềm mượt được bao quanh bởi ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ.
Nàng đang phết bơ một miếng bánh nướng, hoàn toàn mù tịt, như thường lệ, về cơn đại hồng thủy nàng vừa tạo ra.
“Jess.” Chàng hầu như không thể buộc một âm tiết thoát ra khỏi cổ họng thít chặt của mình.
“Vâng?” Nàng đặt con dao xuống và múc một thìa mứt lên miếng bánh nướng.
Chàng dò dẫm một cách điên cuồng khắp quyển từ điển tinh thần của mình, để tìm một lời, nhưng chàng không thể tìm ra điều mà chàng muốn bởi vì chàng còn không biết mình đang tìm kiếm cái gì nữa.
“Jess.”
Miếng bánh nướng ngừng lại nửa đường tới môi nàng. Nàng nhìn chàng.
Dain chỉ vào chiếc biểu tượng.
Nàng nhìn vào đó. “Oh, vâng, muộn còn hơn không, em nghĩ thế. Và vâng, em biết đó không thực sự là một món quà bởi vì dẫu sao thì nó cũng thuộc về chàng. Tất cả mọi thứ của em – hoặc gần như tất cả mọi thứ – đều trở thành của chàng một cách hợp pháp khi chúng ta cưới. Nhưng chúng ta sẽ phải giả vờ, bởi vì em không có thời gian nghĩ, đừng nói là tìm, một món quà sinh nhật thích hợp.” Nàng cho miếng bánh được phết bơ và mứt một cách phung phí vào miệng…như thể mọi thứ đã được giải thích thông suốt và ổn thỏa và không có đến một mảnh bầu trời vừa sụp đổ.
Lần đầu tiên, Dain đã có một ý niệm mơ hồ về cảm giác khi là Bertie Trent, sở hữu số lượng chất xám cần thiết cho một con người, nhưng không có khái niệm để bắt nó hoạt động. Có lẽ, Dain nghĩ, Trent không hề được sinh ra như thế. Có lẽ cậu ta chỉ đơn giản là bị bất lực bởi cả một đời nuông chiều.
Có lẽ cụm từ sắc đẹp chết người phải được lĩnh hội thấu đáo hơn nữa. Có lẽ chính bộ não là thứ nàng gây chết.
Không phải bộ não của ta, Dain quyết tâm. Nàng sẽ không biến ta thành một tên đần độn thích ba hoa.
Chàng có thể đối phó với chuyện này. Chàng có thể giải quyết nó. Chàng hơi bối rối, đó là tất cả. Món quà sinh nhật cuối cùng mà chàng chận được là từ mẹ chàng, khi chàng tám tuổi. Ả điếm Wardell và Mallory đã mang đến hôm sinh nhật thứ mười ba không tính, vì Dain cuối cùng đã phải trả tiền cho cô ta.
Chàng ngạc nhiên, không hơn. Cực kỳ ngạc nhiên, phải thừa nhận, bởi vì chàng đã thực sự tin rằng Jessica sẽ sớm ném cái biểu tượng đó vào một vạc axit đang sôi còn hơn là để chàng có được nó. Chàng thậm chí còn không hỏi về nó suốt cuộc thương thảo hôn nhân, bởi vì chàng cho rằng nàng đã bán nó lâu rồi, và chàng cứng rắn từ chối để mình tưởng tượng hoặc hy vọng, thậm chí trong nửa giây, rằng nàng đã không.
“Đây là một…bất ngờ thú vị,” chàng nói, như bất kỳ người lớn thông minh nào cũng nói trong tình huống này. “Grazie. Cảm ơn nàng.”
Nàng mỉm cười. “Em biết là chàng sẽ hiểu mà.”
“Ta không thể hiểu được tất cả các gợi ý và dấu hiệu tượng trưng một cách thấu đáo,” chàng nói rất, rất bình tĩnh. “Nhưng rồi, ta là một người đàn ông, và bộ não của ta quá ban sơ cho những tính toán phức tạp ấy. Tuy nhiên, ta có thể thấy – như ta đã làm ngay khi đống rác rưởi bị bỏ đi – rằng đây là một công trình nghệ thuật tinh xảo, và ta nghi ngờ rằng mình sẽ có bao giờ chán ngấy việc nhìn nó.”
Thật lịch thiệp, chàng nghĩ. Người lớn. Thông minh. Hợp lý. Chàng chỉ phải phải giữ chặt tay mình trên bàn và nó sẽ không run rẩy.
“Em đã hy vọng chàng sẽ cảm thấy như thế,” nàng nói. “Em chắc chắn rằng chàng đã nhận ra nó đặc biệt và hiếm có đến thế nào. Đó là vì nó gợi nhiều liên tưởng hơn, chàng có đồng ý không, so với những tác phẩm thông thường của trường phái Stroganov, dù chúng cũng rất tuyệt.”
“Gợi nhiều liên tưởng.” Chàng nhìn vào những hình dáng được vẽ một cách sống động. Thậm chí cả bây giờ, dù nó đã là của chàng, chàng vẫn thấy khó khăn, không sẵn sàng đánh mất mình trong nó hoặc nghiên cứu những cảm xúc mà nó gợi ra.
Nàng nhỏm dậy, đến bên chàng và đặt tay lên vai chàng.
“Khi em thấy nó lần đầu tiên, sau khi nó đã được sửa lại và làm sạch, em đã bị tác động rất lớn,” nàng nói. “Những cảm giác thật kỳ cục. Rõ ràng là, ở trình độ nghệ thuật này, đã quá tầm với em. Chàng là chuyên gia. Em gần như chỉ là một loài ba hoa, và em không luôn chắc chắn lắm về lý do mắt em bị hút đến một vật thể nào đó, thậm chí khi em không nghi ngờ gì về giá trị của nó.”
Chàng liếc lên, bối rối. “Nàng đang đề nghị ta giải thích điều đã khiến nó vô cùng phi thường ư?”
“Ngoài màu mắt khác lạ của bà ấy,” nàng nói. “Và việc sử dụng hoang phí vàng. Và tay nghề thủ công. Không có gì trong số chúng giải thích lý do nó gợi nên cảm xúc mạnh mẽ đến vậy.”
“Nó gợi nên cảm xúc mạnh mẽ trong nàng vì nàng đa cảm,” chàng nói. Chàng do dự đưa mắt mình quay lại biểu tượng.
Chàng hắng giọng và tiếp tục bằng tông kiên nhẫn của một vị gia sư. “Người ta đã quen với cái bĩu môi hờn dỗi Nga cổ điển. Nhưng cái này khác hẳn, nàng thấy đó. Cậu bé Jesus trông thực sự cáu kỉnh và sưng sỉa, như thể đã chán ngấy việc chụp hình, hay đói – hay chỉ là muốn được chú ý. Và mẹ cậu ta không mang nét mặt bi kịch thường thấy. Bà ta hơi cau mày, phải. Hơi cáu kỉnh, có lẽ thế, bởi vì cậu bé là một thứ rắc rối. Dù vậy bà ta vẫn có tia sáng của nụ cười, như thể trấn an hoặc tha thứ cho cậu bé. Bởi vì bà hiểu rằng cậu bé cũng không biết gì hơn. Đứa trẻ ngây thơ, cậu ta coi tất cả là chuyện đương nhiên: nụ cười và sự trấn an, sự kiên nhẫn … sự tha thứ của bà ta. Cậu ta không biết mình có được điều gì, chứ đừng nói đến việc biết ơn điều đó. Và do đó cậu ta bực dọc và cau có…trong sự ngu dốt ẵm ngửa hạnh phúc.”
Dain dừng lại, vì căn phòng dường như đột ngột trở nên quá mức im lặng, và người phụ nữ bên cạnh chàng trở nên quá trầm tư.
“Tất cả đều là thái độ hoàn toàn tự nhiên và con người,” chàng tiếp tục, cẩn thận giữ giọng mình nhẹ và trung lập. “Chúng ta quên rằng hai người này đại diện cho hình dáng thần thánh, và thay vì thế tập trung vào vở bi kịch loài người giản đơn trong những quy ước nghệ thuật và đồ trang trí hào nhoáng. Nếu Đức mẹ đồng trinh và đứa trẻ này chỉ thánh thiện đơn thuần, tác phẩm này sẽ không hiếm có và thú vị bằng một nửa.”
“Em hiểu ý chàng rồi,” vợ chàng nói dịu dàng. “Người nghệ sĩ đã nắm bắt được cái thần của người mẫu, và tình yêu của người mẹ dành cho đứa con trai bé bỏng của bà ấy, và linh hồn của một khoảnh khắc giữa họ.”
“Đây là thứ đã đánh thức tình cảm cùa nàng,” chàng nói. “Thậm chí cả ta cũng thấy nó hấp dẫn, và không thể kháng cự để giả thuyết xem nét mặt họ biểu lộ cái gì- dù họ đã chết lâu rồi, và sự thật khó mà được kiểm chứng. Đó là tài năng của người nghệ sĩ: Ông ta khiến mọi người băn khoăn. Như thể là ông ta đã tạo ra một trò đùa với người xem vậy, phải không?”
Ngước nhìn từ biểu tượng tới Jessica, chàng bắt mình cười, như thể bức chân dung đẹp nhức nhối của tình yêu người mẹ chỉ là một câu đố nghệ thuật thú vị.
Nàng siết nhẹ vai chàng. “Em biết là nó có nhiều thứ hơn là chỉ bắt đôi mắt nghiệp dư của em,” nàng nói, quá đỗi dịu dàng. “Chàng thật mẫn cảm, Dain.” Rồi nàng nhanh chóng rời đi và quay lại chỗ ghế ngồi của mình.
Dù vậy vẫn không đủ nhanh. Chàng đã tóm được nó, trong một chớp thời gian trước khi nàng che dấu nó đi. Chàng đã thấy nó, trong mắt nàng, cũng y như chàng đã nghe thấy nó trong giọng nàng cách đây một giây: đau khổ…tội nghiệp.
Và tim chàng siết lại và loạn lên tức giận – với bản thân, bởi vì chàng không hiểu sao đã nói quá nhiều, và với nàng, vì nàng quá nhanh – nhanh hơn cả chàng – hiểu được điều chàng đã nói, và còn tệ hơn là, điều chàng đã cảm thấy.
Nhưng chàng không phải một đứa trẻ, Dain tự nhắc nhở mình. Chàng không hề bất lực. Bất kể chàng đã ngu ngốc để lộ điều gì với vợ chàng, con người chàng vẫn không thay đổi. Chàng đã không hề thay đổi, không tẹo nào.
Với Jessica, chàng đã tìm thấy một thứ tốt đẹp, chỉ thế thôi, và chàng có ý định sẽ tận dụng tối đa. Chàng sẽ để nàng khiến chàng hạnh phúc, chắc chắn rồi. Dẫu có thế nào đi nữa, chàng sẽ để mình bị lột sống, và luộc trên dầu, trước khi chàng để vợ chàng tội nghiệp chàng.