Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

“Anh không đi làm việc sao?” Vân Khê cất giọng khàn khàn, đang được Tần Khiêm ôm chặt trong lòng.

“Anh là “đại ca”!” Tần Khiêm khẽ cười, cánh tay đang ôm cô càng siết chặt hơn nữa, vẻ mặt như đang muốn cùng cô đi ngủ, hoàn toàn không có ý muốn rời cô.

Vân Khê tối mặt, anh cứ giả điên đi:

“Làm đại ca thì cũng phải xử lý việc trong bang hội không phải sao!”

“Anh tự cho phép mình nghỉ một ngày!”

“Vậy anh buông tôi ra trước đi!” Cả người rất là khó chịu, cô muốn đi tắm, hắn không cảm thấy người rất bẩn sao?

“Ngủ đi!” Tần Khiêm cất giọng lười biếng, hắn thật sự là muốn đi ngủ sao?

“Tôi muốn đi tắm! Anh mau buông ra!”

Vân Khê lắc lắc đầu hắn, bàn tay mềm mịn của cô đặt lên má hắn càng khiến hắn dễ chịu, nghe cô nói như thế liền mở mắt ra. Vân Khê không biết mình có nhìn lầm hay không, hình như cô thấy mắt hắn lóe lên tia giảo hoạt thì phải!

“Anh giúp em tắm!”

“Không cần!” Vân Khê giãy dụa, biết ngay bị hắn tính kế mà! Làm sao có thể đồng ý để hắn giúp được?

Tần Khiêm hai tay giữ chặt eo cô, khóe miệng hiện lên ý cười giảo hoạt, vừa định nói gì đó nữa thì điện thoại trên bàn lại reo lên.

Tần Khiêm vẻ mặt bình thản, nhưng không khí xung quanh lạnh đi vài phần, Vân Khê đột nhiên có suy nghĩ là do bị làm phiền nên hắn mới cáu lên…

Nhân lúc Tần Khiêm nghe điện thoại, Vân Khê vội hất tay hắn ra chạy nhanh vào phòng tắm, còn không quên chốt cửa cẩn thận.

Cô đứng dưới vòi sen, cảm nhận những dòng nước mát lạnh đang chảy xuống da thịt, thân thể cảm thấy tốt hơn một chút. Nhưng tâm trạng lại không như thế, trong lòng Vân Khê thật sự đang rất rối bời.

Vân Khê cảm thấy bản thân mình thật sự rất tức cười, ban đầu còn rất bài xích điều kiện này của hắn, vậy mà khi cùng làm cái loại chuyện kia, cô lại trầm luân cùng hắn!

Dù không muốn thừa nhận, thực sự muốn tự lừa mình dối người nhưng cô không thể, cô là cùng hắn rất hòa hợp!

Vân Khê cảm thấy đầu đau như búa bổ, kể cả khi giải quyết những vấn đề lớn của Vân Thị, cô cũng không mệt mỏi như lúc này.

Bỗng chốc liếc mắt nhìn đến cánh cửa phòng tắm, đột nhiên có dự cảm chẳng lành, cái tên đó rất là nham hiểm….!

Nhanh chóng lau khô người rồi khoác áo choàng tắm bằng lông mềm mại đã được chuẩn bị sẵn, Vân Khê yên tâm đứng trước gương lau khô tóc mình. Hình như…

Sao tóc cô lại dài nhanh đến vậy?

Rõ ràng lần trước đến đây đã cắt rất ngắn, nhưng hiện tại tóc cô dài quá cổ luôn rồi!

Mấy hôm này bị Tần Khiêm làm cho thần kinh căng thẳng nên cô cũng không mấy để ý đến vấn đề này.

Cũng không phải là quá khó coi như mấy tên ăn chơi ngoài đường phố, vì thợ cắt tóc cho Vân Khê thật sự không phải ai cũng mời được nha, tay nghề phải nói là khiến người ta mãn nhãn, vả lại Vân Khê là một đại mỹ nữ, đương nhiên tóc dài lại càng hợp!

Đùa? Chuyện này là sao đây? Không lẽ đồ ăn của bang Xích Thần tốt đến thế? Độ dinh dưỡng cao đến nổi… Khụ… Khụ. Chắc cô điên rồi mới nghĩ tới loại lý do tức cười như vậy! Lát nữa phải bảo Tần Khiêm mời người đó đến cắt gọn gàng lại mới được.

Vừa chuẩn bị đi ra thì cánh cửa phòng tắm cũng được mở ra.

Tần Khiêm làn da màu nâu khỏe khoắn, thân hình săn chắc, bắp thịt cuốn hút đang tiến gần đến chỗ cô hơn, và điều đặc biệt là… hắn không có một mảnh vải nào trên người hết!

Vân Khê trợn to mắt nhìn hắn, cô không phải thiếu nữ đôi mươi, vừa rồi còn cùng hắn “vui vẻ” cái gì cần thấy cũng đã thấy hết, nên cũng không cần phải la toáng lên. Nhưng mà… Da mặt hắn làm bằng gì vậy?

“Đẹp lắm sao?” Tần Khiêm cười nửa miệng, Vân Khê thề đây là nụ cười khiến cô ngứa mắt nhất từ khi sinh ra đến nay!

Ý hắn là do cô nhìn chằm chằm mãi nên nhất định là cô thấy rất đẹp, bị mê hoặc luôn rồi? Vân Khê trực tiếp ngó lơ, nhíu mày khó chịu:

“Anh sao có thể không ngượng gì mà đứng trước mặt tôi như vậy hả?”

Tần Khiêm dửng dưng, lại đi một bước nữa, đã đến trước mặt Vân Khê, nhanh như chớp tháo dây thắt lưng của áo choàng ra. Vân Khê còn đang nhìn hắn, đến khi nhận ra đã bị hắn ôm trong ngực, giọng nói trầm thấp đầy nam tính vang lên bên tai cô:

“Lúc nãy chẳng phải là “nằm” trước mặt em luôn sao?”

“Lưu manh!” Vân Khê bực dọc đẩy hắn ra, phát hiện càng giãy dụa thì hai thân thể… không một mảnh vải của hai người càng cọ xát nhau hơn…

Bình luận