Huyết Vũ trở về ngôi nhà mà những ngày qua hắn đã sống.
Hắn phát hiện dường như mỗi lần gặp Mã Thy thì tâm trạng hắn càng nặng nề hơn.
Có lẽ do cô gái đó không phải là Vân Khê, có lẽ hắn thật sự nên buông bỏ. Có lẽ biểu cảm cùng hành động của cô ta không chân thật, hắn đã nhìn ra sự giả tạo trong đôi mắt ấy nhưng hắn lại làm như không biết, tự thôi miên mình.
Cũng có lẽ Mã Thy không mang lại cảm giác ấm áp như Lạc Vũ đã từng trao cho hắn…
“Lạc Vũ?” Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên cô, nhưng thật tiếc là cô không ở đây.
Căn nhà tối om, không có ánh đèn điện. Bên ngoài đã khuya rồi, cô còn đi đâu được?
Huyết Vũ không chịu được mà bật tất cả đèn điện lên, tuy nhiên vẫn chẳng mang lại cho hắn một chút ấm áp nào cả.
Hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, tại sao cô không ở đây?
Mà quan trọng hơn là tại sao hắn lại khó chịu vì điều đó?
Huyết Vũ ngồi vào bàn ăn trống rỗng, chợt hắn phát hiện ra mẫu giấy bên cạnh ấm nước.
Nét chữ trên mặt giấy rất mềm mại, lại rất rõ ràng, Huyết Vũ đọc từng câu từng chữ cô đã viết, sắc mặt ngày càng khó coi. Đợi đến khi đọc xong dòng chữ cuối cùng, tay Huyết Vũ vô thức nhàu nát mảnh giấy trong cơn giận dữ của mình.
Cái gì mà về quê nghỉ ngơi một thời gian, cái gì mà nếu hắn muốn thì cứ dọn đồ ra khỏi đây hả?
Ai cho phép? Ai cho phép cô ta bỏ đi chứ?
“Lạc Vũ! Cô đã thật sự chọc giận tôi rồi đấy!”
—————————-
Lạc Vũ đứng trước biển lớn, cánh tay đưa ra sau đầu để giữ lấy nón cói của mình không bị gió cuốn bay đi.
Đây là quê hương của cô, một nơi tuyệt đẹp, có biển, có núi, không bao giờ chán. Cô đã nghỉ việc y tá của mình ở thành phố kia, trở về quê mình làm việc cho một bệnh viện nhỏ. Qua một thời gian nữa cô sẽ bán căn nhà kia và hoàn toàn về đây sinh sống
Quyết định này cũng không hẳn là vì Huyết Vũ, thật ra mấy hôm trước khi rời đi mẹ đã gọi cho cô.
Bà nói trước đây cho con gái lập nghiệp ở thành phố là vì muốn con trưởng thành, giờ đây sức khỏe của ba mẹ đã không còn tốt như trước nữa, quan trọng là vì nhớ con gái thôi.
Lúc đó Lạc Vũ đã rất đắn đo, cô không muốn ba mẹ mình lúc tuổi già cũng không có ai chăm sóc, hơn nữa cô vẫn chưa báo hiếu được gì cho họ. Nhưng mà còn Huyết Vũ, cô cũng không nỡ xa hắn.
Đến ngày hôm đó, cô mới thật sự ra quyết định mà không hề lưu luyến.
Tuy tình cảm này vẫn đang cháy trong lòng, nhưng cô tin rồi nó cũng sẽ tắt hẳn mà thôi.
“Tiểu Vũ.”
“Có chuyện gì sao?”
Lạc Vũ cười nhẹ, người đàn ông trước mặt cô là con của một người hàng xóm. Không biết vô tình hay cố ý mà cô thường nghe mẹ khen ngợi về anh ta, cô chỉ đi dạo bình thường cũng có thể gặp hắn.
“À, gió lớn quá, anh sợ em bị lạnh.” Quách Khải thật thà nói, không hiểu sao hắn thường bắt gặp cô đứng nhìn ra biển trong im lặng, ánh mắt chất chứa điều gì đó mà hắn không hiểu được.
“Không sao đâu, em ở đây một chút nữa sẽ vào ngay.”
Quách Khải nghe vậy cũng gật đầu nhưng vẫn đứng tại đây với cô. Không hiểu sao trong lòng hắn cứ muốn tìm hiểu thêm về cô gái này.
“Lạc Vũ!”
Một giọng nam lạnh lẽo đến đáng sợ vang lên giữa sóng biển, Lạc Vũ không kiềm chế được mà run lên.
Nhưng cô không quan tâm điều đó, cái cô quan tâm là giọng nói này thật quen thuộc. Vẫn là cái giọng trầm lạnh như đang phẫn nộ điều gì đó của hắn.
Lạc Vũ chậm rãi quay qua phía phát ra tiếng nói.
Cô thậm chí còn không tin nổi vào mắt mình, làm sao hắn có thể ở đây?
“Huyết Vũ?”
Cô gọi hắn, lại thấy hắn cứ thế mà tiến lại gần mình hơn thì cô đã biết cô không hoa mắt. Là hắn thật sự, nhưng sao hắn lại ở đây?
“Cô to gan lắm.”
Lạc Vũ ngớ người, còn có run sợ, cô đã làm gì chứ? Tại sao hắn lại tức giận như thế?
Trong khi Lạc Vũ không biết nên nói gì thì người bên cạnh đã không nhịn được mà lên tiếng:
“Anh kia anh là ai? Tại sao lại hung dữ với cô ấy như vậy?”
“Không liên quan anh. Cút!”
Sắc mặt Huyết Vũ lạnh lẽo vô cùng, tốt nhất tên này nên cút đi thật xa và thật nhanh, nếu không hắn sẽ không kiềm chế được mà đánh tên này.
Lúc này Lạc Vũ mới tỉnh người, vội vàng nói với Quách Khải:
“Anh Quách Khải, anh đi trước đi, đây là người quen của em, không sao đâu.” Huyết Vũ cứ như một tên xã hội đen, Quách Khải mà làm trái lời chắc chắn là vào viện nằm nhiều ngày không khỏi!
“Nhưng mà…”
“Anh nghe lời em.”
Quách Khải hết cách đành rời đi, lúc này cô mới có thể nhìn thẳng mặt Huyết Vũ.
“Tại sao anh lại đến đây?”
Huyết Vũ đen mặt, định nói thì khựng lại. Bởi vì hắn cũng không biết!
Tại sao hắn lại chạy đến đây? Hắn chỉ biết là khi đó hắn tức giận cực kỳ, sau đó liền không suy nghĩ gọi cho Mã Thy, hắn đã nói nhưng câu rất lạnh lùng và vạch trần những lời nói dối của cô ta.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô ta sụp đổ, lòng hắn bỗng nhẹ nhõm hẳn đi.
Sau đó hắn lại nhờ thám tử điều tra về Lạc Vũ, những nơi cô đã đi.
Chờ nhiều ngày mới có kết quả thì hắn liền đi đến nơi này.
Hắn không biết tại sao, chỉ biết bản thân thật muốn nhìn thấy cô một lần nữa, mong muốn ăn những món mà cô nấu.